Hôm nay,  

Tôi Đi Dự “Viết Về Nước Mỹ” 2019

16/08/201900:00:00(Xem: 10867)

Tôi Đi Dự “Viết Về Nước Mỹ” 2019

Tác giả: Cao Đắc Vinh

Bài số: 5765-20-31572-vb6081619

 

Tác giả là một kỹ sư hồi hưu, đã sống 25 năm bên Pháp, hiện là cư dân Irvine, từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Bài viết mới của ông là thư gửi cô giáo cũ, vị niên trưởng trong các tác giả vào chung kết VVNM năm thứ 20.

Ngoc Hanh_norfolk

Cô giáo Ngọc Hạnh.

 

Cao Dac Vinh

Tác giả Cao Đắc Vinh.

 

* * *

Kính thưa cô Ngọc Hạnh,

Chúng ta cùng sống trên đất Mỹ, cô ở miền Đông, em ở miền Tây. Khi xưa cô là giáo sư trung học Nguyễn Trãi, em là cựu học sinh... Năm cô vào dạy cũng là lúc em rời trường, xa nhà, xa đất nước lưu lạc cho đến nay!

Tuy không học cô ngày nào nhưng em nhận cô là Thầy qua nhân cách của một nhà giáo tiêu biểu và lòng từ bi độ lượng đối với nhân quần xã hội. Em biết cô qua lời thương ý đẹp từ đám học trò cũ ân cần hỏi thăm rồi gần đây, em gặp cô qua văn chương... Cô là văn sĩ nghĩ sao viết “dzậy” để người đọc luôn nhận ra một chân tình mộc mạc nhưng thành thực tín cẩn.

Cô sanh ở Sa Đéc, người miền Nam hai mùa mưa nắng nên cá tính giản dị, sống trên đời dù mưa hay nắng cũng thế thôi, quan trọng vẫn là tình thương. Buffon đã viết: “Văn là người” quả đúng không sai.

Thế rồi cô tham dự Việt Báo “Viết Về Nước Mỹ” năm thứ 20 khi tuổi đã ngoài 80, kết quả bất ngờ cô là một trong 8 người được vào chung kết tháng 8, 2019.

Niềm vui trọn vẹn bởi vì đây cũng là dịp để cô về thăm họ hàng, hội cựu học sinh Nguyễn Trãi nam Cali, anh chị Mai Đông Thành dự tính một bữa tiệc chào đón cô, bạn mới hội Văn Bút cũng tha thiết mời gọi để gặp mặt cô lần đầu rồi bạn cũ đồng nghiệp trải qua bao khó khăn thời quê hương đổi chủ cũng mong chờ hội ngộ bởi tuổi già như lá vàng, một cơn gió thoảng cũng dễ lìa cành!

Ở đây cô có người bạn thân, một nhà văn được lắng nghe và đọc nhiều trong cộng đồng là cô Bùi Bích Hà. Cô Hà cũng vui mừng và mong ngày gặp cho bõ tháng ngày xa cách.

Tiếc thay trời không đãi ngộ, “tuổi già như nắng chiều” hẹn nhau rồi không đến! Qua những tâm tình trao đổi, đọc lên ai cũng mủi lòng... Cô Hà viết:

“Tuổi già như nắng chiều, không còn mấy niềm vui. Nghe tin Hạnh không bớt ho, các bạn dưới này và Hà chia sẻ phần nào những khó chịu trong cơ thể của bạn, chẳng biết làm gì, nói gì hơn là cùng nhau cầu nguyện an bình cho nhau. Hà vẫn đau chân, đi đứng đều đau và nhất là ngồi lâu một chút thì đau nhiều hơn nên dù muốn lắm cũng đành để vợ chồng Vinh đại diện Hạnh cho gọn gàng thôi. Hạnh đừng buồn Hà nhé, mình đã chẳng cùng nhau đi bao nhiêu đoạn đường gian nan hay sao mà giờ phút này, hưởng ké một chút tiếng thơm của bạn lại đành ngồi nhà nhìn?”

Thế rồi một chiều chủ nhật không như mọi chiều, bầu trời tháng tám Cali trong xanh, tuy buồn không gặp được cô Hạnh và cô Hà, vợ chồng em cũng lên đường vinh dự thay cô dự lễ phát giải VVNM 2019.

Đúng 6 giờ chúng em đến nhưng quan khách đã tề tựu đông đủ. Bà Kiều Chinh nhận xét rất sâu sắc khi phát biểu mở màn bữa tiệc... Bà đi dự tiệc nhiều nơi, lần nào cũng thấy sự chậm trễ, đặc biệt chiều nay nhiều người hăng hái đến trước giờ khai mạc nên bà ngạc nhiên vì cả chỗ đậu xe cũng khó tìm.

Những cô tiếp viên mặc đồng phục áo dài màu phượng đỏ nhìn thật vui và đẹp mắt. Họ như đã quen tổ chức một buổi lễ trang trọng như thế nên sắp xếp mọi việc rất chu đáo, mang niềm vui đến mọi người với nụ cười tươi tắn luôn nở sẵn trên môi.

Có tất cả 16 tác giả nhận giải Viết Về Nước Mỹ, sau 8 giải Đặc Biệt thì đến 7 tác giả Danh Dự phần chung kết.

Cuối cùng cô Hạnh giải Danh Dự, chị Tố Nguyễn giải vinh danh Tác Giả, ông Nguyễn Văn Tới giải Tác Phẩm và bác sĩ Vĩnh Chánh giải quán quân chung kết Tác Giả & Tác Phẩm với bài: “Đằng Sau Mặt Trăng”.

Văn chương không hẳn là hư cấu, có hư có thực và những tác giả sống với tác phẩm để đời đa số là thực chẳng hạn bài viết “Đằng Sau Mặt Trăng” đoạt giải cao quý hôm nay của tác giả Vĩnh Chánh.

Cốt truyện là sự thật, tuy phũ phàng đau thương đối với gia tộc và gia đình ông nhưng niềm lạc quan và hy vọng vẫn luôn tiềm tàng giữa hạnh phúc xum vầy.

Chiếc bàn tròn chúng em ngồi nhìn ra sân khấu rất rõ. Cô Hằng ở toà soạn Việt Báo xếp đặt thật khéo, tất cả ba cặp cựu học sinh Nguyễn Trãi ngồi gần nhau bên cạnh cô Kim Ngân xinh đẹp, giám đốc Hội Việt Học và học giả Nguyễn Văn Sâm.

Tình cờ vợ chồng em bắt truyện với cô Ngọc Ánh, người lãnh giải Trùng Quang năm nay với bài “Ông Đồ Già Trên Đất Mỹ”, ai đọc truyện này cũng hiểu ngay chân dung “ông đồ già” chính là người cô nhận làm chồng.

Đêm nay em thoáng nhận ra nhiều khuôn mặt cũ vì cách đây 6 năm, cùng ngày tháng chỉ khác năm, chủ nhật 11 / 8 / 2013 tại nhà hàng Moonlight Westminster… ông Vĩnh Chánh, bà Phương Hoa và em lãnh giải Danh Dự. Tác giả Phan giải vinh danh Tác Giả và Mimosa Phương Vinh giải Tác Phẩm. Khôi An là “Hoa Hậu” giải chung kết.

Sáu năm trôi qua nhưng nhìn họ hôm nay vẫn tươi trẻ yêu đời. Chị Trương Ngọc Bảo Xuân bây giờ đã lên chức chủ khảo, thật đẹp với mái tóc mới và chiếc áo đỏ sang trọng.

Sau khi bác sĩ Vĩnh Chánh diễn tả cảm tưởng và đề nghị phân nửa phần thưởng trao lại VietBao Foundation để tiếp tục duy trì văn hoá, nửa kia sẽ làm thiện nguyện giúp đỡ thương phế binh và tù nhân lương tâm nơi quê nhà thì em nghĩ ngay đến cô bởi đó cũng là ước nguyện tâm huyết của chính cô. Viết đến đây, em biết cô đang vui trong lòng.

Về ẩm thực, đêm nay hơn cả tiệc cưới, cá thịt tôm rau đủ loại... hết món này lại đến món khác.

Tóm lại, giải văn chương “Viết Về Nước Mỹ” 2019 đã tổ chức hoàn hảo, nhà hàng Grand Garden biến thành một không gian thân mật nhưng không kém phần trang trọng.

Những cô gái áo đỏ xinh tươi như hoa, cô Thụy Trinh và anh Hoàng Dũng điều khiển chương trình điêu luyện, thành phần ban giám khảo có người tóc đã hoa râm, những thi sĩ, văn sĩ, những quan khách trong bộ âu phục chỉnh tề và lẫn cả một chính trị gia lên sân khấu bày tỏ cảm tưởng rất nồng ấm với áo T shirt và quần Jean... Dù thế nào đi nữa, họ đã cùng nhau làm nên một nghĩa cử tuyệt vời, ấy là duy trì nền văn học Việt.

Em đi về với bức hình chụp tay cầm ngân phiếu và bằng khen đứng trước phông ảnh “Viết Về Nước Mỹ”, gia đình và bạn bè sẽ ngỡ em là nhân vật chính thế nên “sự thật” mắt thấy tai nghe chưa hẳn đã là sự thật! Muốn biết sự thật về một người hãy đọc văn vì “văn chính là người”, khó lòng giả dối.

Sáng nay em đã ra bưu điện gởi đến cô món quà văn chương Việt Báo gồm ngân phiếu, sách báo và nhiều bằng khen tặng.

Vợ chồng em nghĩ đã chu toàn trách nhiệm mà cô giao phó. Cuối thư kính chúc cô nhiều sức khỏe và vui sống bình an tuổi già.

Kính bút,

Irvine 8/12/2019

 

Cao Đắc Vinh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,474,160
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Nhạc sĩ Cung Tiến