Hôm nay,  

Trả Nghiệp Với Nụ Cười

21/09/201900:00:00(Xem: 15695)

Bài số: 5792-20-31598-vb7092119

 

Tác giả là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách Thị Lệ Hoa, đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011, với loạt bài tự sự của một phụ nữ Việt thời chiến, kết hôn với một chàng hải quân Hoa Kỳ. Năm 2016, bà nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm với bài “Bốn Ngọn Đèn Cầy”. Sau đây, thêm một bài viết mới.

1_unnamed
Ngày St Patrick’s Day các “giáo sư” thất thập chung vui với “học sinh cửu thập”!
2 Cu ba 90
Cụ bà 94 tuổi đang học vẽ hình bản đồ và cờ Việt Nam   

 ***

Tôi mất một đứa con trai năm cháu 16 tuổi trong một tai nạn xe hơi.

Trong kinh Phật có câu “Phiền Não là Bồ Đề!” Quả thật không sai.

Tôi đem tất cả trái tim tan nát của một người mẹ, những dòng nước mắt không bao giờ cạn, những lần âu yếm nâng niu, những ngày đón đưa mưa nắng, những quần áo dính đầy mực, những sách vở gach dọc vẽ ngang trộn lẫn với một chút máu tim con, một chút linh hồn trẻ trung, một ít cát bụi mộ phần và rất nhiều oán trách sự bất công của Trời Đất để tạo thành một nắm đất phiền não! To lớn như bầu trời. Bao la như biển cả. Sâu lắng như linh hồn.

Rồi với thời gian tàn nhẫn vô tình  nhưng hữu hiệu lãng quên, tôi từ từ học hỏi sự tự xét lại chính mình, nhìn lại những hành động sai lầm của chính mình, lãng quên cái ngã của chính mình và dùng nắm đất phiền não đó nắn ra một hình tượng bồ đề. Không đầu, không đuôi, không áo choàng, không vương miện, không chuỗi ngọc, không linh thiêng.

Chỉ là một bàn tay đở anh chị đứng dậy. Một miếng giấy lau dòng nước miếng cho người già. Một giọng hát khàn khàn ca ngợi lòng mẹ. Một cái choàng vai an ủi ông cha cô đơn. Một vài ý kiến khuyến khích các thành viên trong gia đình thương yêu và tha thứ cho nhau. Một hộp cơm rang với vài lát thịt gà ram mặn cùng dưa cải cho những người vô gia cư nằm dọc theo bãi cỏ tàng cây. Ngay cả những bước nhảy line dancing ngập ngừng xiêu vẹo của các bạn trong nhóm Thư Viện Việt Nam hay Royal Gardens...

Chúng tôi đến viện tâm thần ở Long Beach thăm viếng, cùng họ  nhảy nhót  và phục vụ ăn trưa cho những người vì quá đau khổ mà trở thành ngơ ngẩn, vì quá sa ngã mà bị hất hủi bỏ rơi, vì quá cô đơn mà quên cả nói cười.  Tôi và các bạn ‘thất thập cổ lai hy’ cùng nhau cố gắng đem lại những nụ cười cho những chúng sanh bạc phước. Không quá cao xa, không quá lớn lao. Chỉ có thể làm được trong tầm tay ngắn ngủi của chúng tôi.

Tôi theo sư cô Chân Phụng hằng tuần  đến những trung tâm nuôi dưỡng người bịnh và người già để tụng kinh và ca hát giúp vui cho họ. Trong khoảng  40 người ngồi xe lăn trong căn phòng hội, bạn có biết là có bao nhiêu người nghe chúng tôi tụng kinh và ca hát không? May mắn sẽ có 10 người lắng nghe và niệm theo, 10 người lặng lẽ ngó vào không gian trước mặt. Họ chỉ nhìn vào một cái dĩ vãng mịt mù nào đó, hoặc một cái tương lai đen tối nào đó . Cái hiện tại cô đơn , bịnh hoạn với hai chân không đi được, hai tay không cầm nắm được,  cái miệng không nói được rõ ràng đối với họ là một điều đáng ghét bỏ và nên lãng quên.  Số còn lại hoàn toàn “Không Nghe. Không Thấy. Không Nói”

Nhưng chúng tôi tụng cứ tụng, ca hát cứ ca hát.

Tôi nói với cô An, trưởng ban hoạt động của viện dưỡng bịnh Mission Palm ở đường Beach và 21st là tôi muốn dạy họ vẽ.  Có thể hoạt động nầy sẽ làm họ thức tỉnh và sống động hơn.

Tháng Ba chúng tôi mặc áo xanh, đội nón xanh, vẽ lá xanh cho St Patrick’s Day.

Tháng Tư vẽ bản đồ ViệtNam và lá cờ vàng ba sọc đỏ vắt ngang .

Tháng Năm vẽ hoa hồng tặng Mẹ cho Mother’s Day.

Tháng Sáu sơn trái tim cho Father’s Day.

Tháng Bảy vẽ cờ Mỹ cho lễ Độc Lập.

Vân vân và vân vân…

Tháng đầu tiên tôi làm thử  một mình. May quá tôi thành công. Thế là viện cho tôi mỗi tháng dạy vẽ một lần. Qua những tháng sau tôi ‘quyến rũ’ các bạn cùng đi dạy vẽ! Họ la oai oái lên chị Lệ Hoa ơi, chị có bị mát dây điện không? Tụi em chưa từng cầm qua cây cọ, chưa biết màu xanh trộn màu đỏ ra màu gì, chính mình vẽ một cái lá cây còn chưa ra thì làm sao dạy cho người khác vẽ? You are kidding, right ?

Vì các bạn tôi phần nhiều là thất thập, còn tôi thì bát thập rồi nên phần lớn tôi xưng chị và gọi họ là em.

Nè các em ơi, đừng có la làng lên và đừng có lo. Chị chỉ huấn luyện tụi em trong vòng 10 phút là tụi em sẽ thành giáo sư dạy vẽ ngay! Ái dà, nói dóc cũng vừa vừa thôi nghe chị !

Trước đó, tùy theo tháng, tôi đã vẽ sẵn hình rồi. Lấy tháng Tư cho gọn nhá. Tôi vẽ hình bản đồ VN lên giấy cứng  (cái nầy mình đã vẽ cả trăm lần rồi khi còn là học sinh trung và tiểu học ở VN phải không bạn?). Sau đó là lá cờ với ba sọc  nằm ngang qua hình chữ S. Và một cái đảo nhỏ. Rồi tôi làm copy ra vài chục bản. Rồi tôi đi tiệm Dollar Tree mua vài chục hộp màu  với nhiều màu sắc khác nhau. Rồi tôi mua một hộp Q-Tips và chung nylon đựng nước. Voilà. Dụng cụ sẵn sàng.

Nầy các giáo sư ơi, hãy nhúng cái Q-tip vào chung nước. Hãy mở hộp màu ra và xoa cái Q-tip vòng vòng trên mặt cho màu sắc thấm vào gòn. Trải bản đồ ra. Thay vì cây cọ, xin hãy nhét cọng  Q-tip vào tay học trò rồi cầm tay họ nhấc lên đưa qua bản vẽ.

Biển màu gì? Màu xanh dương. Ok, chúng ta đi dọc theo biển nhé. Nầy là Hà Nội. Hăng hái lên, đã gần tới Huế rồi. Ô kìa Vũng Tàu và chút xíu nữa là lấp lánh Saigon. Và dừng tay đi. Mũi Cà Mau đây rồi. Chúng ta đi dọc theo 2,500 cây số đường biển trong chớp mắt, thật là chuyện thần tiên!

Cờ màu gì các bác? Màu vàng ! Ba sọc màu gì? Màu đỏ! Wow! các lão niên còn minh mẫn quá. Vậy thì a-lê-hấp, các giáo sư ơi, hãy cầm những bàn tay nhăn nheo đầy tàn nhang kia, những ngón tay run rẩy đang  chờ được quẹt màu vàng tươi, đỏ chói lên lá cờ quê hương, nơi họ đã từng “Biết Yêu, Biết Khóc, Biết Cười!”

Tiếng cười rộn rã, bóng người lăng xăng. Các tác phẩm hoàn tất. Lem nhem giống một tờ giấy nháp. Gồ ghề giống một củ khoai từ. Nhưng đầy Tình Yêu,   Quê Hương và Nguồn Cội!

Rồi chúng tôi cùng hát. Có một lần tôi nghe ban hợp ca Ngàn Khơi hát bản Việt Nam Việt Nam, Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ, Thề Không Phản Bội Quê Hương, Quê Hương Anh vẫn Mãi Là Việt Nam… Đầu óc tôi như có một luồng điện chạy qua, hận thù sôi sục...

Nhưng ngày hôm nay, đứng sau lưng các ông bà lão, giúp họ nâng lên cánh tay để thề không bao giờ phản bội quê hương, lập lại câu “muôn năm muôn năm” mỗi lần họ phều phào hát hai chữ Việt Nam Việt Nam, ngẩng đầu lên hãnh diện như một dòng sông không bao giờ cạn, tôi cảm giác có một cái gì đó  nhẹ như tơ nhện sau hè, mát như bóng dừa bên bờ sông và cay… cay khủng khiếp khiến một dòng nước len lõi theo mạch máu con tim chảy lên khóe mắt. Không muốn làm phiền các bạn, tôi quay lưng lại ngó vào vách tường, hơi ngẩng đầu lên để cho giọt nước mắt quay ngược về nguồn!

Ôi Việt Nam quê hương yêu dấu,  “Nơi tôi sanh ra và lớn thành người!” Dù cho sức khỏe đã cạn dần, dù cho miếng đất nâu đen hoặc biển xanh bao la đang chờ đợi nắm xương tàn thì tình yêu quê hương vẫn đủ đầy, vẫn mặn mà, vẫn bát ngát.

Phải rồi các bạn ơi. Tôi đã gây ra một nhân lỗi lầm nào đó để cuộc đời nầy phải hứng chịu nghiệp Tre Khóc Măng.  Nhưng tôi còn chút may mắn đã gặp được bạn hiền thầy tốt để biến phiền não thành bồ đề. Tôi đã nguyện chuộc tội bằng cách đem nụ cười đến những kẻ bạc phước dù đó là Việt hay Mỹ, Mễ hay Miên, trắng hay vàng, đen hay đỏ. Dù đó chỉ là những hoạt động nhỏ mọn tầm thường trong tầm tay ngắn ngủi của tôi. Dù đó chỉ là một nụ cười! 

Các bạn ơi, nếu có một ngày nào đó bạn gặp phải một hoàn cảnh khổ đau làm tim bạn tan nát, làm đời bạn tang thương thì xin bạn đừng chôn đời mình trong phiền não. Khi vay chúng ta mỉm cười, vậy thì khi trả, bạn và tôi, chúng ta cầu nguyện các đấng thiêng liêng cùng Mẹ Việt Nam ban cho chúng ta một chút hạnh phúc, cho chúng ta biến Phiền Não thành Bồ Đề và cho chúng ta trả nghiệp với nụ cười, bạn nhé.

Vô Thường!

 Yêu thương bạn,

 

Lệ Hoa Wilson

 

Ý kiến bạn đọc
25/11/201913:41:44
Khách
If you’re upset about your weight and want to lose a little more, get this…

An overweight mother with pre-diabetes has just SHOCKED the medical
community by losing an unheard of 22lbs pounds in just 13 days…

....Without starving herself, she lost a total of 37lbs in the first month!
<a href=http://webbyt.co/weightloss>-> CLICK HERE to see her Transformation Pics!</a>

...Even without exercising, she went on to burn off 84lbs (almost a pound a day)
and eliminated any sign of diabetes or any other life-ending diseases.

And the amazing thing is…

All she did was this D.I.Y. “carb-pairing” trick that reconditions your 3 female
weight-loss hormones to drastically accelerate fat-burning while still eating the
foods you love.

Check it out for yourself…

<a href=http://webbyt.co/weightloss>“Carb-Pairing” Melts Away 37 Pounds in Just 20 Days (WOMEN ONLY)</a>

Enjoy!
29/10/201922:13:02
Khách
Với tính cách là một Ombudman làm việc trong các nursing home trên 6 năm, tôi có nhiệm vụ tiếp xúc và bảo vệ quyền lợi của những cư dân - resident advocate- tôi rất trân trọng bài viết này của tác giả LH, chị có một tấm lòng rất tốt và thông cảm sự cô đơn và cán thiết đến sự giúp đỡ tinh thần của những cư dân này. Mong tác giả được dồi dào sức khỏe để tiếp tục làm những công việc hữu ích này.
25/09/201917:00:32
Khách
Cam on Chi voi bai viet tran ngap tinh yeu nuoc, yeu nguoi cua Chi. Tuoi cao, chi khi cang cao . Chi se la mot tam guong sang cho chung em noi theo. Cau chuc Chi co that nhieu suc khoe va co that nhieu bai viet hay. Kinh Chi
24/09/201901:12:49
Khách
Chị cám ơn em Hàng, em Myra và cháu Từ Huy đã thích và thông cảm với nổi đau của người mẹ. Hằng em ơi, đôi khi chị cảm thấy bất hiếu quá vì khi cha mẹ chết, chị rất đau buồn nhưng lại chóng qua, còn mất đứa con thì sao lòng mẹ của chị lại không bao giờ quên được, mỗi khi nhớ tới thì mắt vẫn cay cay.
21/09/201922:52:17
Khách
Chào chị Lệ Hoa,
Tôi cũng đã từng là tre khóc măng và cõi lòng tan nát như chị, và tôi cũng tự hứa đem nụ cười ra trả nghiệp, bây giờ được đọc bài của chị, tôi rất vui mừng như vừa tìm được một người đồng hoàn cảnh và chí hướng.
Cám ơn chị đã cho đọc một bài viết thật hay và mong chị tiếp tục sáng tác.
Chúc chị và toàn gia quyến được dồi dào sức khỏe và thân tâm thường an lạc.
Hằng
21/09/201918:47:19
Khách
Em chào chị! Em đã đọc hầu hết tất cả các bài viết của chị. Bài nào em cũng thích. Với lối hành văn giản dị chị đã nói lên cảm xúc sâu xa của từng câu chuyện. Em chúc chị khoẻ mãi để chúng ta có nhiều cơ hôị gặp nhau chị nhé
21/09/201917:38:54
Khách
Cô ơi! Chỉ đọc vài dòng đầu cháu đã thấy lòng bồi hồi thương cảm.
Lòng mẹ thương nhớ con
Sầu lệ nhoà héo hon
Mẹ từng giây chờ mong
Phút tương phùng đồng vọng

Thưa cô, cháu hiếm được đọc bài viết của cô. Một lần nào đó cháu đọc, cũng là bài cô kể chuyện về anh con trai bị tai nạn xe. Cô cho cháu thấy được nỗi lòng dạt dào của người mẹ thương nhớ con.
Lối hành văn của bài viết này cho cháu cảm giác nhẹ nhàng, du dương như một khúc Nghê Thường...

“Mênh mông lả lơi
Thuyền chờ mong gió lên trời
Khoan khoan hò ơi
Nhịp sầu xa vắng mà thôi...”
(🎶)

Mong cô luôn giữ gìn.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,466,904
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến