Hôm nay,  

Ba Chuyến Đi Của Mẹ

15/05/201300:00:00(Xem: 192177)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả là cư dân West Covina, Calfornia, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bài viết ngắn, thiếu chi tiết, nhưng thể hiện cách nhìn toàn diện về cuộc đời của một bà mẹ Việt thời chinh chiến, chia lìa. Mong tác giả sẽ có dịp góp thêm những bài viết mới với nhiều chi tiết hơn.

Mẹ rời đất Bắc, bỏ lại nơi chôn nhau cắt rốn, bỏ lại tất cả. Gia tài Mẹ mang theo là bốn đứa con thơ, thêm bốn cái nồi méo mó, chồng chất bồ hóng.

Vào miền Nam, vì quá lo sợ, quá thương người chồng ngoài chiến tuyến, Mẹ suy kiệt. Hơn tám năm trời liệt giường liệt chiếu, đã cướp đi từng sợi tóc của Mẹ, còn cái đầu trọc lóc. Và rồi, cái định mệnh khắc nghiệt vốn dành sẵn cho người lính chiến, Bố đã ra đi. Mất tích, hai chữ ngắn gọn trên tờ giấy khai tử. Không tìm được xác. Còn nỗi đau nào hơn.

Trỗi dậy thôi, không còn con đường nào khác cho Mẹ. Bản thân, thêm bốn đứa con còn nhỏ, ai lo đây?

Mẹ lao vào cuộc chiến mới, vũ trang của Mẹ là câu kinh nguyện, là chuổi hạt mân côi, là sự yếu đau, là bệnh mù chữ.

Lòng Chúa xót thương đã cho bà thành công trên thương trường. Tậu được nhà cao cửa rộng, mua xe gắn máy cho con.

Nhưng rồi cái định mệnh oái oăm của đất nước lại một lần nữa cuốn trôi đời bà vào một chuyến đi nữa. Bà theo con đi Mỹ. Ba đứa đi theo, một đứa ở lại vì mới lập gia đình.

Đến Mỹ, năm mươi hai tuổi đời, không một xu dính túi, Mẹ lo, không phải lo cho bản thân, mà lo cho đứa con trai cả và vợ nó còn kẹt lại Việt Nam. Bà trồng rau bán, bán thêm bánh dầy đậu. Khả năng Mẹ chỉ có thế, nhưng sao cũng đủ lo cho con, lại còn thêm quà cho bốn đứa em của Mẹ còn ở Việt Nam, ba em ruột, một em chồng.

Ôi tấm lòng người Mẹ, tấm lòng người chị cả.

Và chuyến đi cuối cùng của Mẹ, cái định mệnh của con người trần thế, cái gia tài của tổ tông loài người Adam va Eva để lại: sự chết

Mẹ cũng tự lo cho mình, không phiền hà đến con cái. Đất chôn, hòm, chi phí tang lễ, số tiền dư còn lại chia đều cho các con, cả dâu, cả rể và các cháu ở trong nước, ngoài nước, mỗi người 900 đô la Mỹ chẵn.

Tám mươi tuổi đời, thời gian khá dài cho một đời người, Mẹ đã lo gì cho bản thân mình?

Hầu như không một chút gì cho đời sống, ngoài nấm mộ sâu.

Con ngồi đây, trong khu vườn vắng lạnh vào buổi sáng tháng Ba mùa chay Thánh, cũng là ngày Mẹ vĩnh viễn rời xa. Con xin dâng lên Chúa lời kinh nguyện thay cho Mẹ hiền."Chúa thương yêu những người kính sợ Người, Người đã biến đổi những phận hèn tôi tớ được trở nên cao ca."

Tháng Ba cũng là tháng bắt đầu mùa xuân, con kính dâng lên Mẹ bài thơ con làm bên miếng đất trong vườn Mẹ đã trồng rau. Nón lá, nụ cười, đâu còn nữa.

Mẹ ở đâu, Xuân đã về rồi đó
Gạo nếp mềm trong chõ thiếu người trông
Chiếc ghế xưa bên bàn thờ trơ trọi
Chờ đợi ai trống vắng cõi hư không

Mẹ ở đâu, Xuân đã về rồi đó
Vườn thiếu hoa, nay thiếu cả bóng người
Cả nụ cười nghiêng che vành nón lá
Chim lạc bầy, ủ rũ, bóng chiều rơi
(Trích bài thơ Mùa Xuân Nhớ Mẹ)

Trịnh Hùng Quyết

Ý kiến bạn đọc
16/05/201314:29:28
Khách
Dân xứ khác như đạo Hồi, đạo Phật, Ấn không bị tội tổ tông ông ơi.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 59,599,797
Tía Hai Lúa tôi qua Mỹ trước má khoảng 6 tháng.
Tôi thường muốn bắt đầu những bài viết của mình hiện nay bằng hình ảnh một con bé.
Tác giả phải rời bố mẹ vượt biển năm 1983 khi còn tuổi học trò. Mười năm sau, 1993, cô đã là một kỹ sư đại diện Intel đi “bàn giao kỹ thuật” cho các kỹ sư bản xứ tại phân xưởng duy nhất của Intel ở Penang, Mã Lai. Hai mươi năm sau, 2013, tại Intel Santa Clara miền Bắc Cali, nhóm của kỹ sư Khôi An đang nỗ lực trong khâu đầu tiên để chế tạo “bộ óc” đời mới nhất cho máy tính di động.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Bài sau đây trích từ báo xuân Việt Báo Tết Quý Tỵ 2013.
Tác giả từng nhận giải vinh danh tác phẩm Viết Về Nước 2007. Một bài viết của ông từ năm nhận giải, “Bài Không Tên thứ 20” hiện đã có tới 134,588 lượt người đọc trên Viebao Online, tính tới hôm nay. Ông là một cựu SVSQ Học viện CSQG Thủ Đức, cao học Xã hội học CSUF, CA State parole officer, đệ tử bốn đẳng của Võ sư Đặng huy Đức. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Vũ Văn Cẩm; Vượt biển năm 1981. Đến Mỹ 1982, hiện là cư dân Oklahoma từ 2003. Nghề Nghiệp: Electrical Engineer. tại Công Ty American Airlines, M&E Center, Tulsa, OK. Bài viết -trích từ Việt Báo Tết QWuý Tỵ - là một chuyện tình đẹp.
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Cô định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. đầu thập niên 90, hiện là cư dân Berry Hill, Tennessee, làm việc trong Artist room của một công ty Mỹ. "Cha và Con" là chuyện về một "tổ ấm thời chiến" ở Hồng Hoa Thôn, Đà Lạt, nơi một cô bé lai Mỹ bị cả cha lẫn mẹ bỏ rơi, đang sống trong một buôn Thượng, trong khi người cha là một kỹ sư thành đạt, giầu có tại nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Quý Tỵ 2013.
Với “Hồi Ức Tháng Tư Của Long Mỹ,” cùng viết với người cháu là Hải Quân Trung Tá Paul LongMy Choate, Trương Kim Hoàng Thư đã nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ 2011. Là một kỹ sư điện, cô hiện làm việc tại DPW-LACO. 
Trương Ngọc Anh (hình bên) đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002. Bài và hình ảnh được thực hiện theo lời kêu gọi của chương trình Foodbank tại Quận Cam: "Nếu biết ai đó cần sự giúp đỡ, xin vui lòng hướng dẫn vào chương trình trợ giúp của chúng tôi." Vào những ngày cuối năm, tác giả đã có dịp trở lại khu phát thực phẩm trợ cấp tại một nhà thờ, thấy rau quả tươi, thực phẩm phong phú,các thiện nguyện viên tiếp đãi ân cần.
Tác giả tên thật Linda Hoa Nguyễn, sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Thư kèm bài viết về nước Mỹ đầu tiên, bà cho biết "Tôi tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education tại Chapman University California hồi tháng 5, 2012 khi tôi vừa tròn 62 tuổi.
Nhạc sĩ Cung Tiến