Hôm nay,  

Retired / Về Hưu

10/22/200800:00:00(View: 137869)

Tác giả: Phan thị Minh Điệp

Bài số 2438-16208515-vb4221008

Tác giả hiện là cư dân Anchorage, tiểu bang Alaska. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên  của bà là tâm sự của người vừa hưu trí. Gật mình thức giấc, nhìn đồng đã hơn 7 giờ sáng, tôi vội vã tốc mền ngồi dậy. Đến sở làm trể là bịnh của tôi. Ông chồng nằm cạnh bên tôi thảng nhiên đang xem báo, tôi nhìn anh với đôi mắt trách móc, và nói:

"Sao anh không gọi em dậy""

Anh chậm chạp bỏ tời báo đang xem xuống gường, rồi nhìn tôi nói:

"Em đâu có đi làm, dậy làm chi cho sớm, mình retired mà."

Oh! Tôi chợt nhớ ra - mình đã retired rồi. Lại thêm môt ngày trống vắng - khi cuộc đời đã chuyển mình qua một lối sống khác.

Danh từ "Retired" vẫn chưa quen với tôi, mặc dù dạo nầy tôi nói đến rất thường, mỗi khi gặp bạn bè, bạn lối xóm hoặc có ai hỏi đến .

Tôi cũng chưa quen được với lối sống mới nầy, không biết có phải tôi vẫn nhớ đến việc làm, nhớ ở sở, nhớ đến cái computer ở sở, và góc phòng nhỏ của tôi, nhớ đến cái ghế, bây giờ đã có người khác đang ngồi lên rồi, nơi mà tôi đã miệt mài hơn 23 năm qua.

Khi còn đi làm, có những hôm có cảm giác làm biếng, tôi đã ao ước phải chi hôm nay được ở nhà ngủ trễ thêm một chút, và tôi cũng hay nói:

 "Phải chi mỗi tuần có holiday, để được nghỉ thêm".

 Bây giờ thì tôi không cần ao ước những điều đó nữa, tôi có nhiều thì giờ quá.

Ông chồng tôi thì khác, anh biết thụ hưởng cuộc sống retired hơn tôi, anh dùng những thì giờ trống trải để làm những việc những việc mà khi còn đi làm, anh đã ao ước, và đã xắp đặt để khi retired anh sẽ làm được.

Mỗi sáng, tôi không còn vội vã pha café, nấu ăn sáng và làm thức ăn trưa để hai vợ chồng mang theo đi làm, những hộp đựng thức ăn cho lunch cũng đã được dẹp vào một góc ngăn tủ, vì sẽ không xài thường nữa.

Cái cập da màu đen mà anh đã mua cho tôi để xách đi làm cách đây hơn 23 năm, nó cũng đã được để vào trong một góc tủ, mà cách đây mấy hôm anh có nói đùa với tôi: "Em nên để cái cập nầy vào Viện Bảo Tàng"; tôi đã dùng cái cái cặp nầy hơn 23 năm, nó theo tôi như hình với bóng.

 Nhanh thật - môt đời đi làm. Sống ở nước Mỹ - cuộc sống chạy theo kim đồng hồ.Ở nhà, công viêc làm hôm nay của tôi cũng giống như ngày hôm qua. Sau buổi ăn sáng là tôi thu dọn lại những thùng sách cũ, những thùng sách mà tôi đã dẹp từ phòng nầy, dọn qua phòng kia, những quyển sách, những memo dùng làm tài liệu cho công việc ở sở, giờ đã retired rồi, sách vở cũng retired luôn.

Ánh nắng buổi sáng mùa Thu xuyên vào cửa sổ nhà, bây giờ thì tôi có ở nhà thường để nhìn nắng. Tôi phải cố gắng thụ hưởng những ánh nắng nầy, những thời gian nầy, mặc dù trống trải, đôi khi tôi cho là chán, nhưng nhìn lại, sống ở đất Mỹ nầy nều biết thụ hưỡng những giây phút như vậy thì có thể cho là hạnh phúc.

Tôi cảm giác có cái gì đó làm cho tôi thoải mái, vì biết không phải hấp tấp vội vàng, không phải nhìn đồng hồ liên tục vì sợ "bị trể làm".

Tiếng ông chồng gọi từ phòng ăn :

"Em ơi! Chuẩn bị ra ăn sáng, anh nấu gần xong rồi."

Send comment
Off
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Your Name
Your email address
)
Add a posting
Total View: 71,644,074
Hải gọi điện thoại hẹn tôi chiều Thứ Sáu đến nhà hàng Hương Quê ở Eden tham dự "tiệc về hưu" của chú Đức do nhóm nhân viên người Việt ở TRW (bây giờ là Northrop Grumman) khoản đãi
Người đàn bà trong phòng ICU số 5 nằm bất động. Chiếc ống hơi oxy vắt ngang mép mũi bà. Những sợi dây nhựa treo lòng thòng chằng tréo từ bịch nước biển
Sáng chủ nhật trong góc bàn nhỏ của qúan Starbucks, người đàn ông ngồi che mặt sau tờ báo nhằng nhịt hình quảng cáo, trên bàn ly café đen nằm bất động vì chưa bao giờ thấy ông ta nhất ly lên uống.
Từ năm 89, Trọng thấy Thạch Hùng có thể tự mưu sinh được, và Trọng cũng nghĩ đã đến lúc trả Thạch Hùng lại đời sống bình thường hay ít ra cũng phải tập Thạch Hùng cho quen lại với cuộc sống.
Vào một ngày cuối Thu, cách nay hơn 23 năm, một ngày vào tháng 11 năm 1984 tại Chicago, cô thư ký từ phòng ngoài, điện thoại vào cho Trọng hay "có hai người cảnh sát muốn gặp".
Bạn tin có ma hay không" Tôi tin có ma! Tôi vẫn thường tự cho mình là con người của khoa học, không tin dị đoan, ma mãnh.
Cô Lành dáng người thon nhỏ. Cô nặng chỉ hơn 100 pounds, nhưng nhìn cô không quá gầy vì cô thấp người.
Nhớ thuở người tỵ nạn mới qua chừng đôi năm trên đất Mỹ, cái nào cũng mới lạ, điều gì cũng không biết - được cơ quan chính quyền thành phố khuyến khích đi HỌC ESL để dễ đi làm, dễ hiểu biết căn bản về đời sống
"Em thích xem tuyết té trong mùa đông." Tôi mỉm cười. Lâu lâu trong xấp bài nặng trĩu những chữ sai, những câu viết phải sửa và những đoạn bài làm phải cân nhắc thật kỹ để cho điểm, tôi lại nhặt được nụ cười trìu mến.
"Em thích xem tuyết té trong mùa đông."
Nhạc sĩ Cung Tiến