Hôm nay,  

Cuộc Tình Vắng Bóng Anh

09/02/200600:00:00(Xem: 111773)
Người viết: THIÊN NGA

Bài số 934-1534-258-vb5020906

*

Tác giả 42 tuổi, hiện là cư dân Tucson, AZ. Nghề nghiệp: chủ tiệm Nails. Đây là bài viết thứ năm của bà.

*

Năm 12 tuổi nàng mất mẹ, năm 13 nàng mất nước. Những mất mát lớn đã đổi thay vận mạng đời nàng sau này, mà chính nàng cũng không hình dung nổi.

Với lứa tuổi 13 lẽ ra nàng phải được cắp sách đến trường, nhưng vì đất nước đổi thay nên nàng phải theo ba cùng chị đi sắp hàng ở cây xăng chờ bán chổ, hầu có được chút ít tiền đắp đổi sống qua ngày!

Sau 1975, đời sống thật khó khăn, nhà nào cũng đều khốn khổ như nhau, đói ăn, thiếu mặc. Gia đình nàng cũng không ngoại lệ, nhà nàng, các anh chỉ đi lính với cấp bậc nhỏ, ba thì chỉ là 1 người lái xe tải bình thường, có người chị lớn thì lấy chồng Mỹ đã lâu. Nói chung là gia đình nàng không có ai bị đi cải tạo theo diện "có nợ máu với nhân dân" cho nên nàng không có lý do để thù chế độ nàng đang sống! Nhưng vì cảm nhận được nhiều điều bất công mà nàng đã chứng kiến được, cho nên nàng không thấy thích, thế thôi!

Nàng thế đấy! Lớn lên trong sự thiếu thốn bất công, tuổi thơ là chuỗi ngày dài đen tối...Hầu như lúc nào nàng cũng có những mơ ước, nhưng...có được gì đâu"

Năm năm sau lại có đổi mới, những thùng quà từ Mỹ gởi về tới tấp. Nàng bây giờ đã trưởng thành, nhờ có đồ ngoại, ăn mặc theo thời trang, nàng trở nên xinh như mộng. Mái tóc nàng dài, dáng nàng gầy gầy, nàng có cặp mắt nai dễ làm rung động lòng người, mũi nàng không dọc dừa, nhưng khuôn mặt nàng thể hiện sự hiền hậu, dễ thương.

Vào một năm mới Tết đến, nàng tháp tùng theo vài người bạn đi ngắm chợ hoa, hoa bán ngập tràn đường Nguyễn Huệ. Nào hoa cúc, hoa lan, hoa mai vàng rực rỡ, nàng tung tăng trong buổi chợ về đêm, cho đến khi đụng phải chàng. Hai ánh mắt chạm vào nhau, chàng đã si mê nàng ngay từ lúc ban đầu gặp gỡ, tiếp sau đó là những cuộc hẹn hò...

Khi chàng dẫn nàng về giới thiệu với gia đình, thì nàng mới biết chàng là con một ông thiếu tá cách mạng. Thôi thì... cuộc tình tan, cuộc tình vắng bóng anh!

Với lý lịch của nàng (gia đình Mỹ ngụy) thì nàng rớt đài là cái chắc! Nàng buồn bã chia tay với người tình có biên giới, để sống lại cuộc sống thuở xưa, nàng cũng chẳng thù, nàng chỉ thấy không thích, thế thôi!

Rồi mối tình thứ hai cũng xuất hiện. Chàng đến như 1 anh hùng cứu mỹ nhân. Nàng đang loạng choạng với chiếc xe đạp quá cao đối với đôi chân của nàng, thì chàng từ đâu xông tới, chụp lấy cái xe, ôm chặt lấy nàng. Quá cảm kích chàng, nàng yêu luôn từ đó!

Chàng cao lớn, đẹp trai, ga lăng và rất là lịch sự (nàng mê là cái chắc). Thế là mỗi tuần trên chiếc xe đạp cuộc, chàng và nàng thường tung tăng trên khắp nẻo đường đất nước, hết Thanh Đa rồi tới bên Bạch Đằng, hết quán cà phê rồi đến quán cốc rẻ tiền. Tình cảm cả hai chỉ tiến triển đến đó rồi ngưng lại. Chàng và nàng cả 2 đều có lý tưởng (xuất ngoại) không nói đến chuyện kết hôn lâu dài, cũng chẳng bao giờ bàn về chuyện tương lai (nhưng cả hai đều yêu nhau lắm lắm!!!). Xe đạp của chàng có cái sườn ngang dài, nàng chịu ngồi lên chỉ vì quá yêu chàng, nhớ có những lúc tê chân làm rớt guốc mà nàng cũng chẳng hay, đến lúc phát giác ra thì chàng lại phải vòng xe lại, quê quê xin lỗi, còn nàng thì xấu hổ muốn độn thổ. Cuộc tình đầu ấm và đẹp lắm, chắc nàng sẽ nhớ mãi đến cuối đời...

Vài năm sau chàng vượt biên, còn nàng thì đi theo diện bảo lãnh, thế là... cuộc tình tan, cuộc tình vắng bóng anh!!

Cuộc đời nàng rẽ sang một bước rẽ mới. Nàng có vỡ mộng đôi chút khi đến Mỹ, nhưng không sao, nàng sẽ làm lại từ đầu. Ở xứ Mỹ này, thời buổi ấy (năm 1988) trai thừa, gái thiếu (toàn là con trai đi vượt biên) cho nên nàng tự tin sẽ có một người hùng đến để kết tóc se duyên, dệt mộng trăm năm, nàng có nhiều mộng mơ lắm! Tiếc là nàng sống ở xứ lạnh, khi ho cò gáy, cho nên bóng người hùng không bao giờ xuất hiện, chị nàng cũng đã từng kiếm cho nàng một vài người Mỹ để làm quen, họ ga lăng lịch sự lắm, nhưng ông nói gà, bà hiểu vịt, ra dấu một thời gian làm nàng cảm thấy nản long. Thôi thì...ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn.

Nàng buồn lắm! Chẳng lẽ lại chấp nhận số phận đến già. Một ngày, vô tình, nàng coi trang báo Tiền Phong, có 1 đoạn làm nàng thấy thích thú: "Nam, 35 tuổi, cao 5', có việc làm vững chắc, có sự nghiệp hẳn hòi, từng bị tình phụ, tìm bạn tuổi từ 18 tới 30, sẽ hồi âm dù thư đến trễ..."

Nàng mừng lắm! Buồn ngủ mà gặp chiếu manh, anh chàng tuy lớn tuổi, nhưng với 2 câu kế thì cũng đủ điểm rồi, còn vấn đề từng bị tình phụ cũng chẳng sao, miễn nàng không phụ chàng là được. OK! Thế là những cánh thư bay đi, rồi những lá thư hồi âm bay trở lại...điện thoại nhau thường xuyên, chưa gặp mà đã yêu qua tiếng nói, nụ cười. (nàng chỉ mê giọng nói của con trai Bắc) yêu nhau hoài qua phone cũng nhàm chán, cả hai đều đồng ý đã đến lúc phải gặp mặt.

Nàng tuy hơi thất vọng, nhưng cũng tự an ủi mình, trai tài gặp gái sắc, thôi thì nàng cũng tạm thời an phận. Họ thường xuyên qua thăm nhau, chuyện hôn nhân được bàn tính kỹ lưỡng, rồi 1 lần chàng về Việt Nam dự định làm ăn lớn, nàng ở lại chuẩn bị cho tiệc cưới sắp tới.

Ngày chàng trở qua nàng vui lắm, họ càng đến thăm nhau thường xuyên hơn, cho đến một hôm nàng bỗng bắt gặp 1 xấp hình và vài lá thư của 1 cô gái bên Việt Nam gởi cho chàng, trong hình 2 người ôm nhau tình tứ.

Nàng đau lắm! Nàng lại phải 1 lần nữa ca bài: Cuộc tình tan, cuộc tình vắng bóng anh! Quá tam 3 bận, nàng thề không còn yêu ai nữa.

Nàng dọn về CA miền nắng ấm, nàng được giới thiệu vào làm ít giờ trong 1 quán cà phê nho nhỏ, ấm cúng. Vừa học, vừa làm, nàng chẳng có thời gian rảnh rỗi mà suy nghĩ vẩn vơ. Có nhiều chàng trai đeo đuổi nàng lắm! Nàng có cho mình 1 vài cơ hội, nhưng tất cả đều không đi tới đâu, lòng nàng đã nguội lạnh (nàng nghĩ thế!)

Thời gian cứ trôi dần...trôi mãi...vào 1 đêm mùa đông, giữa tiếng nhạc ồn ào, nàng đang thả hồn về quá khứ, khung cảnh mờ ảo chập chờn trong khói thuốc, làm nàng chạnh lòng, cảm thấy trống trải, cô đơn. Bỗng, con bạn làm chung thúc nhẹ vào nàng. Này! Khéo mà mơ mộng, có khách vô hỏi chị đằng kia kìa, ra mà tiếp người ta nhé! Nói xong, nó cười khanh khách, rồi bỏ đi. Nàng bực mình nghĩ đến những người khách trồng cây si khó tánh. Mệt mỏi đứng dậy tiến tới cuối dãy bàn. Ở 1 góc khuất, nàng hỏi: dạ anh cần gì ạ! Bỗng nàng ngạc nhiên sửng sốt kêu lên: Anh Tâm, anh Tâm phải không" Tâm mĩm cười khẻ bảo: Anh đây, Tâm đây! Em ngồi xuống đây trò chuyện cùng anh 1 chút được không"

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với Tâm, chàng đưa nàng từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Chàng từ tốn kể: Từ ngày vượt biên qua Mỹ, anh vừa học, vừa làm, bây giờ anh đã hoàn tất 4 năm đại học, anh cố gắng liên lạc về quê nhà, nhưng em và gia đình đã đi rồi, anh buồn và nhớ em lắm! Mỗi tuần có ngày nghỉ là anh lại đi vòng vòng ở khu thị tứ đông người Việt để mong tìm gặp lại 1 dáng dấp quen thuộc. Anh đăng báo, anh hy vọng, anh biết là tìm em như thể tìm chim, chim bay bể Bắc anh tìm bể Đông nhưng anh vẫn mỏi mắt kiếm tìm cho đến lúc này anh mới biết là mình đã hoàn toàn thất vọng. Hôm nay, tình cờ đi ngang qua tiệm, nghe văng vẳng lời ca: Trong đôi mắt anh em là tất cả... anh bỗng thấy thèm một cốc cà phê, về nhà sớm cũng chẳng ngủ được, lại thêm buồn, anh quyết định ghé vào. Anh thấy có 1 cô bé ngồi dáng dấp giống em, đang ngồi ngẩn ngơ mơ mộng, anh đánh liều nhờ cô bán quán gọi em ra. Trái đất tròn, phải không Bích Trâm" Em chưa đeo nhẫn vậy là em chưa lập gia đình, đúng không" Nàng khẽ gật đầu, rươm rướm nước mắt cúi đầu nhìn xuống mặt bàn đang chập chờn trước mặt, trong khi chàng mỉm cười nhìn nàng:

- Không bao giờ anh quên thời mình cùng nhau đi xe đạp.

Tiếng nói của chàng đánh thức nàng. Lòng nàng bỗng reo vui, nàng đã gặp lại chàng, người tình trên chiếc xe đạp cuộc. Ôi! xe đạp muôn năm...

Thiên Nga

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 49,174,502
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Nhạc sĩ Cung Tiến