Hôm nay,  

Thiếu Tá Ngô Giáp Và Tôi

21/05/200600:00:00(Xem: 130131)

Người viết: QUÂN NGUYỄN<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

 

Bài số 1017-1626-339-vb8210506

 

*

 

Tác giả tên thật là Quân Nguyễn, parole officer người Việt ở <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Santa Ana. Định cư ở Mỹ từ năm 87, hiện cư  ngụ tại thành phố Anaheim, CA. Đây là bài viết về nước Mỹ thứ hai của ông.

 

*

 

Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65!

 

Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh, và thật là buồn khi nghe về anh lần nữa, thì anh đã ra người thiên cổ! Ngày ấy, tôi mới lên 10, sống trong con xóm nhỏ đường Lê Văn Duyệt, hầu như đối diện với nhà anh. Ngày ấy, tôi nhớ ba anh là ông Sáu, và bà dì ghẻ, gọi là bà Sáu Gà, vì bà bán gà ở ngoài chợ. Bà Sáu thường xúi chồng la rầy đánh đập 2 người em của anh, năm đó họ cũng đã lớn hơn tôi vài tuổi rồi. Lúc ấy anh đang học lái máy bay ở Mỹ, và chắc không hay biết gì về chuyện đó. Một thời gian sau, anh về nước và trở thành một trong những phi công khu trục cơ Shyraider đầu tiên của miền Namhọc ở Mỹ về.

 

Tôi còn nhỏ, dưới đôi mắt của một đứa trẻ lên 10, anh thật cao lớn, đẹp trai, oai vệ trong bồ đồ bay màu da cam, đi tới đi lui trong con xóm nhỏ. Ngày ấy anh là người hùng, là thần tượng không những của tôi, thằng bé lên mười, nhưng chắc hẳn là của nhiều cô gái đương thì ở Sài Gòn. Thật vậy, trai tài gặp gái sắc, chẳng bao lâu anh cưới cô con gái xinh đẹp của ông bà T. lối xóm, rồi hai vợ chồng anh dọn về sống trong một căn nhà nhỏ gần đó.

 

Ít lâu sau, chị M. vợ anh có bầu, và sinh cho anh một đứa con gái đầu lòng, mà tôi thường thấy anh bế ẵm trong xóm những ngày về phép. Ngày ấy, anh thường chào ba tôi mội khi gặp ông, nhưng chỉ nhìn tôi như một đứa con nít "con của bác Công". Anh đâu biết rằng, thằng bé 10 tuổi đó đang mang giấc mộng sẽ trở thành "pilot" như anh, sẽ bay cao trên bầu trời xanh, sẽ nhào lộn gầm thét trên đầu quân thù trong chiếc Skyraider như anh….

 

Rồi cuộc đời trôi mau, chiến tranh càng lúc càng khốc liệt và lan rộng khắp bốn vùng chiến thuật. Tôi cũng lớn lên mau, vật lộn với sách vở hằng đêm cho mảnh bằng tú tài để đi sĩ quan như anh, và tôi không thường găp anh nữa.

 

Lần chót gặp anh tôi thấy anh mang 3 mai vàng trên bồ đồ bay mầu xám. Chẳng bao lâu sau, tự thấy mình tài kém lại trói gà không chặt, tôi chẳng dám mơ thành "pilot" như anh nữa, nhưng niềm tin vào lý tưởng quốc gia, và mối ước nguyện chiến đấu cho quê hương vẫn không suy suyển, tôi liền vạch sẵn một con đường khác cho đời tôi.

 

Tôi ước mơ đậu xong tú tài, sẽ vào trường bõ bị, hoặc ít ra cũng vào trường chiến tranh chính trị để ra sĩ quan hiện dịch Biệt Động Quân biên phòng.

 

Năm 74, đậu xong tú tài, tôi vào Biệt khu thủ đô ở trại Lê Văn Duyệt nộp đơn đi võ bị. Ngày lên danh sách, thiếu tên tôi, bố tôi giận quá, cho rằng tôi "không biết lo thân". Chú tôi, thiếu tá Ngải, khóa 13 vỏ bị, sợ tôi bị đòn, liền chở tôi vào trại Lê Văn Duyệt,  để gọi công điện lên Đà Lạt, nói chuyện trực tiếp với ông bạn cùng khóa năm xưa, hiện là sĩ quan khối học vụ ở trường võ bị, để nhờ cứu xét cho thằng cháu đáng thương đang sợ ông bố gần chết.

 

Khi biết tôi mới 18, ông bạn nói với chú tôi, "Tưởng nó 23 là hạn tuổi chót để vào trường, thì mình phải lo liền, chứ nó mới 18 thì chờ sang năm đi, khóa sổ rồi, xin xỏ khó lắm!" Trường CTCT lúc ấy không có mở khoa thi, tôi lại quá sợ cơn giận của ông bố, đành vội nộp đơn thi  vào Học viện CSQG Thủ Đức cho xong. Âu cũng là một phần số phận của đời tôi!

 

Rồi nước mất, nhà tan, đời tôi tan tác. Thoắt đó mà đã hơn 30 năm từ ngày mất miền Nam! 30 năm chìm nổi theo giòng đời, hết tù tội, nghèo túng, rồi một ngày trôi dạt đến đất khách, quê người.

 

Bận bịu, bôn ba với cơm áo, tôi đã quên anh. Chiều cuối năm ngồi ngóng giao thừa, 50 tuổi đầu, lăn lóc ở xứ người đã lắm tủi hờn, cầm tờ báo lên mới hay anh đã mất, lòng tôi đau xót quá. Tiếc rằng tôi chẳng được gặp anh một lần ở nơi đây, để nói với anh về lòng quí mến, kính phục của một người em mà anh chắc chẳng bao giờ hay biết!

 

Vì anh, tôi vẫn là tôi của 40 năm trước, vẫn tha thiết với quê hương, dân tộc, và đầy lòng hờn oán quân thù. Bây giờ góc biển chân trời, đầu đã hai thứ tóc, chỉ còn có nỗi lòng… âu cũng là số phận của quê hương, dân tộc !

 

Đời tôi, tôi kính phục  một số người, hầu hết là những người anh lớn trong chiến tranh năm xưa, như Đại úy Vinh (không quân), Đại uý Đương (Dù) Đại úy Linh (Thiết giáp), Đại úy Sơn (người Nhái), Thiếu tá Trạch, Đại tá Công (CSQG), và trung úy Kỹ (Hải Quân). Và đặc biệt là Anh, người anh hùng không quân của tôi và của miền Namnăm xưa - Thiếu Tá Ngô Giáp.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 49,102,904
Dù chiều nay, hai mẹ con mình đã nói chuyện thật nhiều qua phôn, nhưng mẹ vẫn muốn nói thật nhiều thêm nữa.&nbsp; Nếu mỗi buổi tối con không phải học bài và mẹ cũng không có những công việc cần thiết phải làm thì chắc mẹ cứ ôm ghì&nbsp;
Hơn 30 năm sống trong xã hội mới, cộng đồng Việt Nam đã hội nhập và khá thành công trên nhiều lãnh vực, nhưng có những việc vẫn không khá hơn.&nbsp; Thí dụ như xả rác và ồn ào nơi công cộng
Nhiều người trong chúng ta khi mới đến Hoa Kỳ không phân biệt được người Mỹ trắng và người Mễ, thấy họ khác chúng ta và nhất là thấy không phải là ông Mỹ đen thì trong thâm tâm rất lấy làm kính trọng. Dăm ba tháng, một vài năm sau thì tình hình đổi khác. Tự nhiên ta thấy họ lùn, mập, da không được trắng, đi xe xấu, ở nhà tồi
Cách đây độ bẩy tám năm, chị bạn làm "nail" của bà xã tôi sanh được một thằng con trai rất kháu khỉnh. Vợ chồng chị ta mừng lắm, vì đã có hai "cái hĩm" (con gái) rồi, giờ được thêm "thằng cu" nữa thì còn gì bằng. Thằng cu được đặt một cái tên nghe rất... Tây là Henry. Thế rồi, ít lâu sau ngày đầy tháng và ngày lễ rửa tội ăn nhậu tưng bừng
Chúng tôi đã nhận được giấy tờ bảo lãnh đoàn tụ của chị tôi gửi về rất sớm, từ năm 1979 với lời nhắn trên bức điện tín kèm theo rất ư là hấp dẫn: "Ra Hà Nội làm Passport đi Mỹ. Chúc may mắn." Lời nhắn ấy mãi đến mười hai năm sau mới thành sự thật. Chúng tôi được phái đoàn Mỹ gọi vào Saigon phỏng vấn vào dịp trước lễ Giáng Sinh năm 1989
Gia đình ông đặt chân lên đất Mỹ theo diện H.O., một chương trình tị nạn dành cho những cựu tù cải tạo sau 75. Mặc dầu đủ điều kiện và chịu đựng gần 13 năm trong trại tù, hồ sơ của ông vẫn bị Bộ Nôi Vụ xếp loại "lý lịch đen"và không chịu cấp xuất cảnh. Cuối cùng do sự can thiệp của giơi chức Mỹ tại Bangkok, gia đình ông mới được
Việt kiều có nhiều người rất dễ thương; họ hiểu cao biết rộng và có khi cũng rất giàu nhưng rất khiêm tốn, rất đáng trọng. Bên cạnh đó cũng có nhiều người kiêu ngạo đến đáng sợ dù bên ấy chỉ làm "cu li" hoặc lãnh tiền trợ cấp của chính phủ chứ không phải tiền do mình đóng thuế hay làm ra. Nhưng nói thế cũng không công bằng
Viết Về Nước Mỹ đã có nhiều bài đặc biệt về nghề Nails tại Mỹ, phần lớn do chính người trong nghề. Lần này chuyện Nails được kể do một người ngoài nghề: Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp
Sau khi Cộng Sản tiến chiếm miền Nam, từ năm 1975 đến 1982 mọi gia đình dân miền Nam Việt Nam đều sống cảnh bần cùng đói khổ. Trong chiến dịch "Đánh tư sản mại bản" một cụm từ của Cộng Sản đầy sắt máu: nhiều người bị cướp hết của cải, tức tưởi phải tự vận. Cộng Sản đẩy dân từ "Tư sản" hoá thành "Vô sản", mọi người dân
Chắc anh ngạc nhiên lắm khi thấy bài viết này của em, vì tất cả những bài em viết, những thơ em làm, anh là người trước tiên được biết vì em khoe, em đọc cho anh nghe. Và bao giờ cũng vậy, nghe xong qua phôn - nếu anh ở chỗ làm và em ở nhà - hay vào những buổi tối hai đứa mình cùng ngồi bên nhau dưới ánh đèn ấm cúng
Nhạc sĩ Cung Tiến