Hôm nay,  

Ai Là Anh Em Tôi?

04/12/200600:00:00(Xem: 163348)

Ai Là Anh Em Tôi"

Người viết: Nguyễn Hưng

Bài số 1143-1752-464-vb8031206

 

Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Sau đây là bài viết thứ 5 của ông, viết tại Atlanta. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc .

*

Có một người đi từ thành Jerusalem tới thành Jericho... 
( Lc. 10, 26-37)

Ông buồn lắm! Sang tới đất nước này, lòng ông càng trĩu nặng. Ông đã tính không đi. Người ta bảo, sang bên đây buồn,  nhất là những người già như ông. Nhưng đám con ông nó nghĩ khác: ' Bố cứ đi! Sang bên ấy người ta sống đưỡc mình sống đc'  Vả lại, có ở nhà, chưa chắc chúng con có lo được cho bố không. Bố  bỏ chúng con ra đi, chúng con cũng buồn, nhưng  ..  cái  'Nhưng' ngập ngừng ấy ông hiểu. Ông có rứt áo ra đi thì con cháu ông mới có miếng ăn. Khổ thì ông không sợ, đời ông đã quen vất vả, trong tù còn khổ hơn nhiều, nhưng nghĩ lại thương những đứa con. Lòng ông quay quắt khi nhìn chúng lao đao, vất vả. Ông muốn làm một điều gì cho con cháu. Giá ông còn trẻ !  Ừ! Giá ông còn trẻ !

  Biết mình gìa yếu, sang đây ông chẳng quản nề việc gì. Người ta kiếm cho ông chân quét dọn trong công ty,. Tạ ơn Chúa!  Được cái những người làm việc quanh ông hầu hết là người quen biết, trong xứ đạo cả. Điều này cũng làm ông đôi chút an lòng. Đã bao giờ ông đi làm cho Mỹ đâu! Với lại, ông chỉ sợ người ta nói mình không hiểu thì ai người ta mướn. Tất cả mọi sự là do Chúa sắp đặt. Lòng ông càng tin tưởng. Giờ thì ông chuyên tâm làm việc để lo cho con cháu  . Thư chúng nó gởi sang; Từ ngày có tiền ông tích góp gơi về, những đứa cháu cuả ông đã được đi học, đàn con ông đỡ vất vả phần nào. Ông cầu xin Chúa cho ông sức khỏe. Ừ ! Xin Chúa cho ông sức khỏe, hồi này ông cảm thấy yếu lắm.

Phần vì tuổi gìa, phần vì  mặc cảm, ông ít giao thiệp. Nhiều người rủ ông đi đây đó  hay gia nhập đoàn thể, ông thường từ chối. Còn lòng dạ nào mà đi đâu khi con cháu ông còn đói khổ ở quê nhà. Một đồng tiền cóp nhặt là cả tấm lòng muốn gởi về. Không ! Ông không còn trẻ, không còn thời gian cho bản thân, mục đích ông sang đất nước này là cưú con cháu ông thoát khỏi cái đói nghèo.

 Vào làm việc trong hãng,  ông cần mẫn như một con ong. Biết mình yếu sức, lại sợ mất việc nên ông càng chăm chỉ. Trong khi tay làm việc, lòng ông luôn cầu xin Chúa giúp đỡ; Chính lòng tin đó đã nâng đỡ ông rất nhiều. Ông tin rằng Chúa đã nghe lời ông cầu, đã ban cho ông cơ hội này nên ông phải nắm bắt lấy. Vả lại, Cha xứ vẫn giảng rằng, khi đi làm phải làm xứng với đồng tiền mình lãnh. Đó là luật công bằng. Nhiều người biết chuyện cho là ông thật thà, nhưng cũng có người ác ý lại nghĩ là ông ma le, muốn lấy điểm! Lời qua tiếng lại đôi khi ông cũng có nghe, nhưng mặc! Biết chia xẻ cùng ai. Cũng có đôi lần muốn vơi tâm sự, ông lân la góp chuyện trong giờ ' break-time' nhưng ông không thể hòa nhập được. Họ toàn khoe khoang nhà to, xe đẹp, quen ông này, cha kia. Để tỏ ra lão luyện, họ dạy nhau cách ăn gian giờ, cách mánh khóe trốn việc, họ chê bôi nói xấu nhau: ngu không biết ăn cắp, không biết giả vờ v.v.. Một thân một mình, ông chả quan tâm gía nhà lên hay xuống. Không biết lái xe nên ông cũng chẳng biết xe cộ tốt xấu làm sao. Dược đồng nào lo cho con cháu cả. Vài năm nữa chết nằm xuống đấy, mua nhà, mua xe ai hưởng " Có người dậy khôn ông khai bệnh để ăn tiền chính phủ, nhưng ông cảm thấy không ngay thẳng. Họ chê ông dốt, nhưng thôi kệ! Thà ông dốt trước mặt Chúa. '' Được lời lãi cả thế gian, chết mất linh hồn nào được ích gi"''. Dưới mắt mọi người ông thuộc loại lẩm cẩm, ra vào như một bóng ma chả ai quan tâm. Bởi thế, trong giờ nghỉ,  ông thường tách riêng một mình, lẩm nhẩm đọc kinh.

 Hôm nay ông mệt quá. Cơn bệnh vẫn còn váng vất. Ông đã phải nằm liệt ba ngày rồi, chưa khỏi, nhưng ông không dám nghỉ thêm sợ mất việc. Tất cả con cháu đều trông vào ông. Không! Ông phải đi làm. Mồ hôi lấm tấm trên trán, ướt thấm lạnh lưng. Miệng ông đắng ngắt. Dựa lưng vào tường, quên luôn gà-men cháo mang theo. Như một luồng điện, ông giật mình: ''Giesu Maria'' Ông quên mất. Người xếp dặn,  phải đồ mấy thùng rác trước giờ ăn trưa hôm nay vì có khách tới thăm công ty. Ông loạng choạng đứng dậy, đầu óc quay cuồng, choáng váng. Thùng rác có vẻ nặng hơn mọi ngày. Dùng hết sức ông lôi nó lên. Lạy Chúa tôi! Nặng quá! Hai ba lần gắng sức, nhưng vẫn không nổi. Ông vừa tính nhờ người giúp một tay, chợt nghe.

- Kệ bà ông ấy! Giờ nghỉ mà.'

- Mẹ! Lão ấy lấy điểm''

- Ngu thấy mẹ! Tội đ.. gì.'

Những tiếng nói chê bai văng vẳng bên tai, lòng ông tê tái. Ông không muốn nghe nữa. Vừa mệt vừa buồn, ông đã tính bỏ cuộc nhưng còn con ông, cháu ông. Hình ảnh những đứa con gân guốc, dãi dầu mưa gió, những gương mặt rạng rỡ cháu ông có miếng cơm vào bụng hiện ra trong mắt ông. Lạy Chúa xin giúp con! Ông lại ghì sức nâng lên. Bỗng thùng rác nhẹ tênh tuột khỏi vai. Một tiếng nói nhẹ nhàng sau lưng:

-   ''Bác Hai để con giúp''

Chàng thanh niên giúp ông đổ xong mấy thùng rác còn dặn thêm :

- ''Lần sau bác nói con nghen! Đừng làm một mình bịnh chết''

Đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, cãm động quá, vừa cầu nguyện, Chúa đã nghe lời. Ông nói:

- ''Chú tốt quá! Mình là người có đạo, Chúa dạy.. ''

- ''Dạ!! Nhưng... cháu là người ngoại, bác à!..

Ông thẫn thờ bước đi, vẳng bên tai, tiếng Phúc Âm hôm nào '' Có một người đi từ thành Jerusalem tới thành Jericho...''.

Vậy ai là anh em ngươi"

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 49,045,616
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Cường đang đọc lại cuốn sách "Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm.   Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc
Thế là chúng tôi đã định cư ở Mỹ hơn 16 năm rồi. Nhìn đứa con trai lớn đang ngồi trước máy điện toán chuẩn bị luận án tiến sĩ, nhìn vợ tôi và hai đứa con nhỏ của chúng tôi đang xem truyền hình và tán chuyện vui vẻ, tôi bùi ngùi nhớ đến những người bạn không may đã chết trong trại cải tạo hay đang cùng gia đình
Bài viết về nước Mỹ hôm nay do một tác giả từ trong nước: Bác sĩ Lê Đình Phương, sinh năm 1964 tại Huế, hiện là Bác sĩ khoa Nội thương, tại bệnh viện Pháp Việt   Sài gòn. Trong điện thư đầu tiên gửi Việt Báo, bác sĩ Phương gọi giải thưởng Viết Về Nước Mỹ   là “một cơ hội tuyệt vời để những người Việt trong nước
Kim đồng hồ chỉ hơn 12 giờ đêm mà khu vực sòng bài casino vẫn tấp nập người ra kẻ vô không ngớt. Bộ mặt sinh hoạt đỏ đen về khuya lại càng rộn ràng hơn. Người ta đến đây để đi tìm may rủi, hay nói theo kiểu người dân lao động là để giải quyết buồn chán mệt nhọc của những ngày làm lụng vất vả.
Bao nhiêu đạo sĩ, nhạc sĩ, văn sĩ và thi sĩ đã ca ngợi tấm lòng của những bà mẹ Việt Nam . Trước và sau biến cố 1975, từ Bắc vào Nam , họ đều tỏ lòng quý trọng những bà mẹ Việt Nam . Nào là mẹ hiền, mẹ đảm đang, mẹ chung tình..v..v... Tùy theo không gian và thời gian, việc tôn kính người mẹ Việt Nam
Phải ba tuần lễ sau khi dọn đến nhà mới chúng tôi mới có giường ngủ và bàn ghế, tủ kệ. Thật đúng câu mà tôi vẫn thường nghe người ta nói, "một lần dọn nhà bằng ba đám cháy". Cái gì các con tôi cũng muốn bỏ, muốn cho, vì "những thứ đó không thích hợp với căn nhà"! Tôi để mặc cho hai con chọn lựa đồ đạc theo ý chúng
Hơn 20 năm trước, trong cuộc chạy trốn từ Bắc vô Nam, người dân có nhiều thì giờ để quyết định; có sự trợ giúp của các tôn giáo, các tổ chức chính trị và các phương tiện chuyên chở của ngoại quốc. Giờ đây, cuộc di tản tuy quyết liệt nhưng âm thầm, bưng bít. Cha Hạnh nắm bắt được tình hình đen tối của miền Nam
Tháng Tư 1975, khi con cái lôi cha mẹ di tản, ông mới 45 tuổi, lòng còn lưu luyến cô bồ trẻ. Tháng Tư 2006, thành ông cụ goá 76 tuổi, cụ được con cái thu xếp cho về Việt Nam xem mặt vợ, một cô còn trẻ hơn cô bồ năm xưa. Đó là Chuyện Tháng Tư của Nguyễn Hữu Thời, một tác giả quen thuộc của Viết Về Nước Mỹ
Nhạc sĩ Cung Tiến