Hôm nay,  

Giáng Sinh và Cậu Bé

12/20/201910:53:00(View: 9297)

Hinh cho bai Viet Ve Nuoc My_Minh Nguyet
Minh Nguyệt Graves

Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018. Sau đây, thêm một bài viết mới.

 

*****

 

Như thường lệ, thứ bảy của tuần lễ trước Giáng sinh, bà Candy dẫn cha của mình đi cắt tóc cho gọn gàng sạch sẽ. Năm nay cũng vậy.
Tiệm tóc không đông mấy, nên cả 2 không phải đợi lâu. Tóc bà dài, nên cắt gội lâu hơn cái đầu hói của ông.
Sau khi người thợ cắt tóc xong xuôi, ông ra ngồi ở chiếc ghế đợi. Thấy có cậu bé ngồi một mình, ông mới hỏi, “Con đi với ai?”
-“Với mẹ cháu.” Cậu bé đáp.
Ông nhìn cậu thông cảm, “Đàn bà làm cái gì cũng lâu lắm cháu à, nhưng cháu thật là dễ thương khi ngồi ở đây ngoan đợi mẹ đó, ông phục cháu lắm.”
-“Mẹ hứa, sẽ dẫn cháu đi mua quà khi mẹ xong, nên cháu không ngại đâu.”
Cậu mỉm cười ra vẻ hiểu ý ông.
“Thế năm nay cháu nghĩ là ông già Noel sẽ cho cháu quà gì nào?” Ông hỏi cho có chuyện.
Thằng bé mặt buồn hẳn đi, nó ngước nhìn ông như sắp khóc đến nơi, “Cháu không biết. Mẹ bảo năm nay ông ấy không đến đâu.”
Ông tò mò, “Mẹ đùa đấy, làm gì có chuyện đó.”
Thằng bé khăng khăng, “Mẹ bảo vậy mà.”
“Thế cháu muốn cái gì?’ Ông hỏi.
“Cháu muốn bố về dẫn cháu đi công viên chơi, có cầu trượt, và đu dây, cả ngày luôn.” Thằng bé nói huyên thuyên.
“Tưởng gì, cái đó dễ ợt mà.” Ông đáp.
-“Nhưng bố cháu đang ở Irag, không về được!” Thằng bé đáp chậm rãi từng từ một.
Ông chựng lại, “Ừ, mình đoản thiệt, đâu phải dễ như mình nghĩ.” Ông suy nghĩ một lát, “Thế ngoài điều đó ra, cháu còn muốn gì nữa nào?”
-“Cháu muốn có chiếc xe 4 bánh, để cháu tự lái chạy quanh xóm, có một chỗ ngồi bên cho bạn gái cháu ngồi nữa. Nhưng mẹ nói, ông già Noel không có nhiều tiền, cả mấy trăm chứ không phải ít đâu.” Nó nói "tra trắng” như thể nó biết giá trị của đồng tiền lắm!
“Mẹ cháu nói đúng đấy. Thế ngoài hai thứ đó, cháu còn ước gì nữa không?” Ông căn vặn.
-“Có chứ, cháu muốn có dàn trống để đánh. Cháu thích đánh trống.” Thằng nhỏ hào hứng kể, “Nhưng mẹ nói thứ đó cũng nhiều tiền lắm. Bởi vậy, cháu nghĩ là ông già Noel không đến năm này đâu. Mẹ sẽ dẫn cháu đi chợ, cho cháu lựa một món quà thôi, cũng tốt phải không ông?”
Ông nhìn thằng bé, nó khoảng 7, 8 tuổi mà nói năng như người lớn, khôn trước tuổi. Mà ai đời, nó ước toàn thứ đắt tiền và khó vậy, ông già Noel nào mà lo cho nỗi!!!

Sau khi cắt tóc xong, ông nhờ bà Candy ngồi chơi với cậu bé, còn ông đến hỏi chuyện mẹ của cậu.
“Cô à, tôi nghe thằng bé nói, năm nay nó sẽ không có quà, tôi thương cháu quá, muốn giúp cô mua quà cho cháu.” Khẽ khàng ông nói.
Mẹ cậu bé khóc oà vì cảm động, mới kể cho ông nghe hoàn cảnh của họ.
Hai vợ chồng trẻ, lấy nhau được 7 năm rồi, chồng cô đang đóng quân ở Irag, thì bị bom, sợ không qua khỏi. Cô từ hồi nào đến giờ chỉ ở nhà lo cho thằng bé, vì nó cũng èo ọt, đau ốm luôn, nên không đi làm, hàng tháng sống vào tiền lương của chồng gởi về.
"Gần Giáng sinh, nhưng tôi không có tiền để mua quà cho nó, cha nó cũng không thể gọi skype để nói chuyện với nó như mọi năm. Những ngày tháng sắp tới sẽ khó khăn lắm đây.” Cô nói.
Ông cũng không cầm được nước mắt, ông an ủi, “Ráng lên con, mọi chuyện đều có Chúa dìu dắt ta đi qua. Thằng bé có nói cho tôi biết là nó muốn chiếc xe hay bộ trống, cô cầm lấy số tiền này, mua cho cháu nhé.” Nói rồi, ông xin cô địa chỉ và số điện thoại, “Để lâu lâu hỏi thăm thằng bé.” Ông giải thích.

-----

Ông có 2 con gái, bà Candy và Karen, người nào cũng bị bệnh phì mập, to béo quá cỡ, họ đều đã lớn tuổi, 65 và 68. Bà vợ của ông mất cách đây 16 năm.
Năm nay Ông được 90 tuổi, đã từng đi lính trong chiến tranh thế giới lần 2, rồi làm cho công ty xây dựng cho đến ngày nghĩ hưu.
Ông thích sống một mình, không thích sống chung với con cái, và càng ghét việc phải vào nhà dưỡng lão.
Gia đình hai người con gái ở không xa nhà ông, cách nhau vài dãy nhà thôi. Hàng tuần ngày thứ bảy, họ thay phiên tới chở ông đi ăn sáng, và chiều chủ nhật chở đi chợ, còn sáng chủ nhật đi nhà thờ.

Từ đầu tháng 11 đổi giờ, nhưng ông cứ quên béng mất việc phải đổi giờ ở cái đồng hồ lớn treo tường nơi phòng khách, (Người ta gọi là Grandfather clock.)
Sáng chủ nhật, ông chợt nhớ nên lôi cái ghế đẩu tới, trèo lên để với tay xoay cái kim đồng hồ thêm 1 giờ.
Vừa làm ông vừa nhớ hai người con gái thường la ông, “Cha già rồi, đừng có trèo lên ghế cao, nguy hiểm, lỡ té xuống thì mệt lắm đó.” Ông nghĩ, họ hay lo chuyện bao đồng, ông làm cái việc này cả trăm lần rồi, nói thật đấy, một năm đổi giờ 2 lần, từ ngày ông mua cái đồng hồ này, tới nay cũng gần 70 năm! Người con gái lớn bao nhiêu tuổi, thì cái đồng hồ cũng ở với ông bấy nhiêu năm.
Trong khi ông loay hoay xoay cái kim đồng hồ, vì nó hơi bị cứng do lâu rồi, không chêm thêm dầu mỡ, thì cái tay ông mỏi, rồi cái chân ông cũng mỏi, chừng như muốn khuỵu. Ông tìm cách ngồi xuống, nhưng cái đầu lại chúi xuống trước, khiến ông trượt ra khỏi ghế, hai tay ông quýnh quáng chụp đại cái đồng hồ.
Cái đồng hồ bị ông níu, đổ cái rầm, đánh vào đầu và ngực ông và rơi xuống nền nhà. Bất tỉnh khoảng mấy giây thì hơi lạnh của nền nhà làm ông tỉnh lại, vừa lúc chuông điện thoại reng. Tìm cách đẩy cái đồng hồ ra khỏi người mình, lết từng chút một, ông vớ được cái điện thoại, trên cái bàn nhỏ trong phòng khách.
Thều thào, ông nói, “Ai đó, tôi bị té.”
Bà Karen hoảng hốt, “Cha có sao không? Cha tắt máy đi, con sẽ tới ngay và gọi cấp cứu liền bây giờ.”
Thông thường, Chủ nhật, bà Karen không gọi cho cha của mình cho tới khi đi lễ nhà thờ về. Nhưng sáng hôm đó, linh tính thế nào, mới 9 giờ sáng, trong lúc ông chồng lo cạo râu, thay áo quần để đi lễ, bà lấy phone goi cho cha thì mới hay cớ sự.
Người ta đưa ông vào cấp cứu, may 9 mũi trên đầu, cánh tay bị gãy người ta đăng bột, rồi họ chuyển ông tới nhà dưỡng lão (Nursing home) để tập vật lý trị liệu.
Nhưng tình hình ngày càng tệ, ông yếu dần, một tuần sau, cũng là tối thứ bảy, cô y tá gọi cho bà Candy và Karen, đề nghị ngày mai nên đưa ông vào bệnh viện lại.
Sáng sớm hôm sau, tình hình càng tệ hại hơn, cô y tá sợ ông không qua khỏi, mới gọi lại hối hai người con gái vào với ông gấp gấp.
Lúc 8 giờ 50 thì ông mất! Mãi gần 9 giờ bà Candy mới tới.
Bà gọi cho chị, bà Karen, “Chị đang làm gì?”
-“Đang lái xe tới Nursing home đây.” Bà Karen trả lời.
“Chị tấp xe vào lề, rồi em nói cho nghe.” Bà Candy nói tiếp,
“Cha mất rồi, trước lúc em tới 10 phút. Sao cha không đợi mình chị nhỉ? Hay ông giân mình đã đưa ông vào đây?”
Bà Candy thắc mắc.
Bà Karen nói, “Không phải vậy đâu. Cha luôn luôn bảo vệ hai chị em mình, không muốn mình phải đương đầu với khó khăn, trắc trở. Chị tin là lần này cũng vậy. Cha biết mình sẽ rất buồn nên không để cho mình thấy cảnh vĩnh biệt càng đau lòng hơn.”
Trong đống giấy tờ ông để lại, có một cái Notes, rất mới, chỉ mấy ngày trước khi ông bị té thôi.
Cái Notes giành cho cậu bé ông gặp ở tiệm hớt tóc.
“Hai con gái à, Ta muốn trích từ tiền ta để lại, hàng năm gởi quà cho cậu bé này.” Ông đã cẩn thận đính ghim mảnh giấy nhỏ ghi tên, địa chỉ, số phone của hai mẹ con cậu bé.

….

Đêm Giáng Sinh, lúc cậu bé đang ngũ ngon, thì người hàng xóm tốt bụng lễ mễ đem cái thùng to đùng đựng chiếc xe đồ chơi, mà mẹ cậu đã mua và nhờ hàng xóm cất dùm vì căn phòng họ nhỏ quá, không dấu được. Rồi cô hì hục gói giấy bóng, và để dưới gốc cây Noel.
Hồi chiều chỗ bệnh viện nơi chồng cô đang nằm, có tin rằng anh đã tỉnh lại, cơn nguy hiểm đã qua đi, mặc dù anh sẽ bị tàn tật vĩnh viễn, vì bị mất hai chân. Cô cũng được bà Candy gọi phone báo tin ông già đã cho con trai cô quà Giáng sinh; vừa mới mất, và lời hứa sẽ giữ liên lạc và gởi quà hàng năm cho cậu bé.
Một mình trong căn phòng nhỏ, nhìn ánh đèn lung linh từ cây Giáng Sinh, cô nghe lòng ấm lại. Chắc chắn rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cám ơn ông già tốt bụng, mong ông an nghĩ ngàn thu.
Merry Christmas! Cô nói thầm và gởi nụ hôn gió đến chồng nơi phương xa!
Merry Christmas!

Christmas 2019

Reader's Comment
12/22/201912:03:28
Guest
Bài viết cảm động. Đong đầy những yêu thương, chia sẻ của một mùa Tình Yêu.
Cám ơn tác giả!
Send comment
Off
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Your Name
Your email address
)
Add a posting
Total View: 4,757,566
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Sau đây là bài viết thứ sáu của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là một viên chức hưu trí tại San Jose, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018. Tháng Năm 2019, trong bài “Tôi Làm Răng Implant” tác giả có viết lời cám ơn Bác sĩ Nha Khoa Nguyễn Hoàng Tuấn về sự tận tâm giảng giải và chăm sóc dành cho bà. Sau đây là bài viết mới nhất của bà, chuyện người thật việc thật. Tựa đề là một câu trong bài hát “Như Đã Dấu Yêu” của Nhạc Sĩ Đức Huy.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2019, với bài “Tình người hoa nở”, tháng 12, “Mùa kỷ niệm” và “Chị em trung học Nữ Thành Nội.” Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali và còn đi làm. Bài gần đây nhất của tác giả là “Chuyện về Những Bà Mẹ”. Sau đây là bài viết thứ 8.
Tác giả qua Mỹ năm 1998 diện đoàn tụ ODP, là một kỹ sư từng làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ với bài viết về Mẹ trong mùa Mother’s Day 2019, ông cho biết có người cha sĩ quan tù cải tạo chết ở trại Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa. Bài viết mới kể về chuyện người mẹ và tác giả thăm nuôi đúng vào những giờ phút sau cùng của người cha trong trại tù cải tạo. Tựa đề đầy đủ của bài viết: “Ba Tôi, Những Giờ Phút Sau Cùng và người bạn tù trên đất My” được rút gọn theo nội dung.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Thời tiết Cali đầu tuần bất ngờ có mưa bụi mát mẻ, hệt như tiết xuân dù đang mùa kiết hạ. Đúng là lúc có thể mơ xuân với một truyện tình vui của Orchid Thanh Lê, tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2015. Cô sinh tại Sài Gòn, hiện là Phó Giáo Sư tại Viện Nghiên Cứu Ngôn Ngữ Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ, Monterey, Calif. Đây là bài tác giả gửi sớm, tính dành cho báo xuân Canh Tý 2020 sắp tới. Sắp họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, mời đọc trước chuyện xuân.
Nhạc sĩ Cung Tiến