Hôm nay,  

Vì Sao Tôi Dự Thi Viết Về Nước Mỹ

07/02/202213:20:00(Xem: 3091)
Kim Loan_IMG_1400_02072022
Giải Đặc Biệt VVNM 2021 - TG Phương Hoa nhận giùm giải thưởng cho tác giả Kim Loan.

 

Buổi lễ Ra Mắt Sách và phát giải thưởng Viết Về Nước Mỹ lần thứ 22 đã qua mà dư âm vẫn còn vang vọng bên tận xứ lạnh tình nồng Canada của tôi.

 

Tôi đã từng dự định bay qua California để lãnh giải, đã chuẩn bị một bộ áo dài rực rỡ để lên chụp hình với những văn, thi sĩ mà tôi ngưỡng mộ cũng như các anh chị em trúng giải để làm kỷ niệm. Nhưng cuối cùng, gia đình tôi có việc bận bất ngờ, tôi đành phải thông báo cho Ban Tổ Chức và xem chương trình phát giải tại nhà.

 

Ông bà ta đã nói, việc gì cũng phải có đầu có đũa, nên nhân mùa đầu năm …rảnh rỗi, tôi xin được “ba điều bốn chuyện” kể lể về lý do, căn nguyên nào thúc đẩy tôi tham dự cuộc thi “Viết Về Nước Mỹ” mặc dù tôi là công dân Canada.

 

Nói không phải “nổ” chớ, tôi đã yêu nước Mỹ từ khi mới bước chân vào lớp Một. Suốt mấy năm tiểu học, tôi học trường Nguyễn Công Trứ, nằm trong khuôn viên Khu Quân Trang, hiệu trưởng là một Sĩ Quan (Thiếu Tá) VNCH. Vì là trường học thuộc quân đội, nên lũ “học sinh là người Tổ Quốc mong cho mai sau” chúng tôi cũng được hưởng chế độ viện trợ của Mỹ. Cứ ba lần trong tuần, có xe chở sữa đẩy đến cửa từng lớp học, đến lớp nào thì cô giáo lùa học sinh ra xếp hàng, mỗi em được một ly sữa tươi và một lát bánh mì mà chúng tôi gọi là “bánh mì Mỹ”. Tôi còn nhớ đó là sữa hiệu Foremost để vào ly nhựa màu xanh lá cây, có in chữ f màu trắng thật to. Anh Năm của tôi, lớn hơn tôi vài tuổi, học ở trường khác, thỉnh thoảng buổi sáng hay dúi vào tay tôi cái bao đựng cơm sấy của quân đội (đã dùng xong), dặn dò: 

 

- Nếu em uống sữa không hết, nhớ bỏ vào bao đem về cho anh, nghe chưa! Sữa Mỹ thơm lắm, bỏ uổng!

 

Nhà tôi là cửa hàng bán cà phê và nước giải khát, sữa đặc hiệu Ông Thọ thiếu gì, thế mà anh Năm tôi chỉ mê...sữa Mỹ.

 

Còn bé, ham chơi nên tôi lúc nhớ lúc quên, mà bữa nào tôi nhớ đem sữa thừa của tôi về thì anh tôi thích lắm, bỏ sữa vào ly, quậy thêm chút đường và thêm đá cục rồi ngồi vào bàn vừa học bài vừa nhâm nhi “sữa Mỹ”. Có khi tôi ngán “bánh mì Mỹ”, gói đem về nhà cùng với sữa thì anh tôi càng vui hơn và no bụng hơn, khỏi ăn cơm chiều. Thế là chẳng những tôi mà anh Năm tôi cũng thích hàng Mỹ luôn.

 

Đó là ở trường, còn ở nhà thì xóm tôi ngay trước cổng Quân Cụ của chính quyền VNCH, kế bên một Câu Lạc Bộ Mỹ, ngoài ra còn có các trại lính, trại gia binh, nên hàng hoá Mỹ viện trợ được đem bán lại rất nhiều cho người dân xung quanh. Tôi mê nhứt hộp bơ đậu phộng, màu xanh lá đậm, dẹp dẹp, mở nắp ra, lấy ngón tay trỏ quẹt một miếng, bỏ vào miệng sung sướng cảm nhận vị thơm béo tan trên đầu lưỡi. Có lần tôi khóc cả buổi chiều, nhõng nhẽo đòi Má phải đi mua đúng hộp bơ đậu phộng tôi mới chịu …ăn cơm!

 

Tiếc thay, tôi chỉ được sống dưới chính quyền tự do dân chủ VNCH tới năm 9 tuổi thì đất nước bị đổi chủ, nhưng cũng không ngờ, duyên nợ với Mỹ Quốc vẫn còn tiếp tục.

 

Sau ngày tang thương 1975, người dân Miền Nam liều mạng “bỏ của chạy lấy người”, xông pha ra biển cả đi tìm tự do. Hai người anh của tôi lần lượt vượt biên đến trại tỵ nạn Thailand và Malaysia, rồi định cư bên Mỹ. Ôi, những lá thư từ Mỹ và những tấm hình xứ Mỹ đã biết bao lần làm trái tim mộng mơ của tôi …thêm mơ mộng, ước mong được đặt chân đến. Thế là, theo phong trào ở Sài Gòn bấy giờ, tôi ghi danh vào học các lớp Tiếng Anh (lúc này chính quyền Cộng Sản bắt đầu cho phép các trung tâm ngoại ngữ hoạt động). Vào đây học mới biết, cả thầy cô giáo và “học viên” đều là dân …phản động! Ai cũng muốn học Tiếng Anh chỉ với một mục đích cuối cùng là …đi Mỹ. Kẻ thì đang chờ đi ODP, người đang hy vọng H.O (lúc ấy, giữa thập niên 80s thì H.O chỉ mới là lời đồn đại), và một số người chẳng ngần ngại kể lại những chuyến vượt biên thất bại của mình, và hẹn ngày …ra khơi tiếp tục! 

 

Chẳng biết chính quyền có kiểm soát nội dung dạy Tiếng Anh không mà các lớp tôi học qua, thầy cô giáo đều dùng sách cũ trước 1975 như English For Today của Lê Bá Kong và một số sách khác mà tôi không nhớ tên. Nhiều bài trong giờ học, là nói về nước Mỹ, nói về các thành phố lớn như New York huyền hoặc mùa đông tuyết đổ, về Francisco lộng lẫy đẹp tươi, chúng tôi ngẩn ngơ nghe Thầy giảng mà tâm trí bay bổng đến tận bên kia bờ đại dương. Ông thầy giáo, nghe đâu trước năm 1975 là dân học ở Hội Việt Mỹ rồi sau đó có học bổng qua Mỹ một năm, thành ra Thầy kể chuyện Mỹ mới chính xác (hổng biết ổng có …thêm mắm thêm muối chút nào không, cả lớp há hốc miệng ra nghe với cặp mắt ngưỡng mộ, thán phục khiến ông Thầy hăng say kể về một trời kỷ niệm với Mỹ Quốc năm xưa).

 

Cũng trong thời gian ấy, ngoài những lá thư, hình ảnh của hai anh từ Wichita, Kansas và San Antonio Texas, gia đình chúng tôi còn biết thêm… mùi Mỹ qua những thùng quà mà cứ vài ba tháng chúng tôi nhận được giấy báo rồi hớn hở đến kho Sân Bay Tân Sơn Nhất lãnh đồ. Chờ đợi cả ngày, đem được thùng đồ về, cả nhà xúm lại khui thùng đồ. Nào vải vóc, xà bông, kem đánh răng, áo quần, thuốc Tây, kẹo bánh …đủ cả. Sau khi lấy đồ ra, thì cái thùng carton trống không còn để lại nơi góc nhà, chỉ vì còn cần...băng keo dán nơi thùng đồ, để lũ nhỏ còn đi học như tụi tôi khi cần băng keo (tape) thì cứ ra chỗ “thùng đồ” xẻo một miếng. Lúc ấy hàng hoá Việt Nam còn khan hiếm, ngay cả băng keo Mỹ cũng tốt hơn hẳn (dĩ nhiên rồi), mà anh tôi luôn cẩn thận trước khi gửi hàng về Việt Nam, dán vài lớp băng keo chung quanh thùng đồ. Cứ thế chúng tôi cứ “xẻo” dần băng keo, đến khi gần hết thì lại đến lượt …lãnh thùng đồ khác.

 

Cái thùng không, ngoài việc cung cấp băng keo cho chúng tôi khi cần, mà còn có cả công dụng …toả mùi thơm phảng phất khắp căn phòng. Đó là mùi hỗn hợp của vải vóc, xà bông Coast, một mùi thơm rất dễ chịu, mà anh chị em chúng tôi gọi đó là …mùi Mỹ. Nhỏ bạn thân hay chạy qua nhà tôi chơi, hễ vừa tới cửa mà đánh hơi thấy “mùi Mỹ” là nó biết  gia đình tôi mới được lãnh đồ, riết nó cũng quen và mê “mùi Mỹ”, thậm chí còn xin băng keo về dán đồ nhà nó nữa cơ, nó bảo xài băng keo Mỹ quen rồi, giờ xài loại khác hổng quen, ngon dữ đa!

 

Gia đình tôi có giấy bảo lãnh ODP của hai ông anh, nhưng hồ sơ giải quyết quá chậm, có lẽ vì quá đông người đợi chờ, nên cuối năm 1989, gia đình cho tôi đi vượt biên. 

Trên chuyến hải hành, trước khi bị sóng bão tơi bời, chúng tôi có một khoảng thời gian yên bình ngắm biển cả, ai cũng nao nức hỏi nhau sẽ đi định cư nước nào, thì hầu như câu trả lời đều là …Mỹ! Còn đi nước nào khác nữa chớ, vì lúc đó đối với tôi, thế giới bên ngoài nước Việt, vài nước Châu Á, và nước Châu Âu mà tôi học trong sách, thì chỉ có nước Mỹ ở Châu Mỹ xa xôi. 

 

Đến trại tỵ nạn, tôi lại được hưởng “mùi Mỹ” như khi xưa, nhưng lần này chỉ là một mùi thoảng rất nhanh và rất nhẹ nhàng, qua những lá thư. Cứ mỗi lần nhận thư của hai ông anh, tôi đem về, dùng cây kéo cẩn thận cắt một bên góc phong bì, rồi mở he hé, kê mũi vào hít hà …mùi Mỹ (chắc tôi bị …ghiền), nhắm mắt xuýt xoa thoả mãn cho đã “cơn ghiền”, rồi mới rút ruột lá thư ra đọc. Thỉnh thoảng, anh tôi nổi hứng khi gửi thư cho tôi, còn dán thêm vài thanh chewing gums, ui chu choa, ở trại lúc ấy, đó là món quà xa xỉ và mang “mùi Mỹ” rất đáng yêu.

 

Ủa, hình như nãy giờ tôi hơi dông dài, chưa vào chủ đề chính?! Bởi vậy ở nhà chồng con hay bảo tôi …lắm điều. Thôi để tôi kể tiếp, kẻo bị lạc đề qua chuyện chồng con!

 

Ở trại dài đăng đẳng bốn năm trời, vì thời điểm đó Cao Uỷ đã đóng cửa, những người đến trại muộn màng phải qua cửa ải “thanh lọc”. Tôi trong nhóm người may mắn, dù có trầy da tróc vẩy, cuối cùng cũng vượt qua cuộc thanh lọc, nhưng đến khi gặp phái đoàn Mỹ phỏng vần thì vận may không mỉm cười với tôi nữa. Phái đoàn Mỹ lúc bấy giờ chỉ nhận những trường hợp thực sự “tỵ nạn chính trị” như các cựu quân nhân VNCH, các thành phần chống đối chính quyền Cộng Sản không thể quay về Việt Nam, còn tôi có thân nhân bảo lãnh diện ODP nên bị loại vào danh sách “ non emergency”, không gấp gáp lắm, thậm chí ông trưởng phái đoàn còn gợi ý tôi nên quay về Việt Nam đi bảo lãnh cùng gia đình!  (Ngu sao về!? Đã tốn …3 cây vàng tiền vượt biên và mất 4 năm thanh xuân ở Thailand, về với Cộng Sản làm gì!) . Có lẽ ông ta cho tôi lời khuyên đó chỉ vì muốn bớt gánh nặng ngân sách nước Mỹ, vì nếu nhận tôi từ trại thì chính phủ Mỹ phải lo trợ cấp thời gian đầu, còn nếu tôi đi theo ODP thì người nhà phải lo hết). Bởi vậy khi được phái đoàn Canada phỏng vấn tôi đã đồng ý đi Canada, mà từ hồi vào trại tôi luôn... hờ hững ghẻ lạnh với đất nước xứ sở này. Thôi thì cũng sát bên Mỹ, cũng là nước tư bản tự do, nên tôi quyết định luôn, không đắn đo suy nghĩ!

 

Khác với nhiều người khi ở trại bị Mỹ từ chối, nay định cư ở nước khác, đâm ra chê bai Mỹ đủ điều, tôi được cái, nhớ dai nhưng không …thù lâu. Vả lại, Mỹ làm việc đúng nguyên tắc, nói sao làm vậy, chớ không nói một đàng làm một nẻo. Bằng chứng là hơn mười năm sau, khi tôi đã ổn định cuộc sống cùng chồng và hai con bên Canada, sở di trú Mỹ đã gửi thư, báo rằng hồ sơ bảo lãnh của anh tôi nay đã đến hạn (anh tôi vẫn kiên trì bổ túc hồ sơ của gia đình tôi), nếu tôi và chồng con vẫn muốn qua Mỹ thì nộp tiền làm visa và các thủ tục khác, nhưng vì nhiều lý do, mà lý do quan trọng nhất là việc làm pharmacist của chồng tôi nếu muốn qua Mỹ hành nghề phải thi lại một vài exams và cả TOEFL nữa, nên chúng tôi đã từ chối. Té ra tôi cũng …chảnh lắm chớ, hồi đó Mỹ từ chối tôi, giờ tôi từ chối lại, vậy là huề!

 

Nói cho vui vậy thôi, tôi tin vào số phận và chuyện định cư Canada là một duyên số, tôi yêu cả hai đất nước này, chưa bao giờ ghét Mỹ và hờn giận Mỹ như một số người khác, mà tại sao phải ghét khi mà tôi đã “lỡ yêu rồi làm sao …ghét được người ơi” và cả gia đình thân nhân ruột thịt của tôi đang ở bển?

 

Bởi vậy, khi nghe mấy chị quen biết trên các diễn đàn Thơ Văn nói về cuộc thi Viết Về Nước Mỹ do Việt Báo tổ chức tôi đã hăng hái viết bài tham gia. Chồng tôi là người đầu tiên …ngăn cản:

 

- Em biết gì về nước Mỹ mà dám thi?

 

Tôi cãi:

 

- Ủa, đâu cần phải ở ngay trong nước Mỹ, mà người ngoài Mỹ vẫn có những nghĩ suy những trải nghiệm về nước Mỹ chớ. Nội cái chuyện ngày xưa gia đình anh qua trại tỵ nạn Mã Lai tính đi Mỹ mà vì sốt ruột phải đi Canada rồi sau này tiếc đứt ruột cũng đủ cho em viết một truyện rồi đó!

 

Ổng hơi quê, nhưng vẫn cố vớt vát…bàn ra:

 

- Chuyện đó bình thường mà, nhưng làm sao em cạnh tranh với bao nhiêu cây viết khác đang sinh sống bên Mỹ?

 

- Thực ra, em dự thi vì cái thú vui viết lách, muốn thoả niềm đam mê, chia sẻ bài viết cho nhiều người đọc, còn chuyện trúng giải hay không chỉ là thứ yếu, nhưng dĩ nhiên, nếu trúng thì em... sung sướng hơn.

 

Mặc cho lời chế diễu của ông xã, tặng cho tôi hai giải “Can Đảm” và giải “Điếc Không Sợ Súng”, tôi vẫn say sưa viết, và gửi cỡ… chục bài tham gia (được chọn đăng sáu bài). Cuối cùng trời không phụ lòng người, tôi đã được giải Đặc Biệt. Ông xã tôi cười ha hả:

 

- Mèn ơi, em gửi cả chục bài khủng bố ban giám khảo nên người ta cho em trúng giải đó!

 

- Kệ chồng, có giải là em vui rồi anh nhé, anh muốn nói gì thì nói! 

 

Cậu em chung trại tỵ nạn ngày xưa, nay ở bên Mỹ, theo dõi các bài dự thi của tôi, khi biết tôi được giải, bèn cảm khái la lên:

 

- Nói thiệt với chị nghen, cái ông phái đoàn Mỹ hồi đó đã từ chối chị, không cho chị qua Mỹ, quả là một sai lầm lớn lao. Lẽ ra chị là công dân Mỹ mới phải!

 

Tôi đáp liền:

 

- Tình chỉ đẹp khi còn dang dở mà cưng. Nếu chị đang ở Mỹ thì biết đâu lại viết về Canada hiền hoà, mùa đông tuyết phủ rợp trời, White Xmas đẹp như những tấm postcards!?”

 

Ngày ban tổ chức làm lễ trao giải Viết Về Nước Mỹ, tôi và ông xã xem qua hình ảnh, và vài ngày sau được xem cả chương trình qua đài SBTN mà một thân hữu gửi link. Buổi lễ trang trọng, ấm cúng, phần ca nhạc là những nhạc phẩm giá trị được trình bày qua những tiếng hát có nội lực. Tôi được thấy những khuôn mặt xưa nay chỉ biết tên qua các bài dự thi, được biết thêm nhiều điều rất thú vị. Thấy tôi ngẩn ngơ tiếc nuối, ông xã tôi lại… khơi mào:

 

- Lần trước em gửi chục bài, vậy lần này còn …ý tưởng gì để dự thi nữa không?

 

Tôi ỡm ờ:

 

- Dĩ nhiên là vẫn còn, anh...đợi đấy...!

- Vậy em thi nữa đi, lần này mà trúng giải thì anh thề, anh sẽ đi theo lãnh giải luôn!

 

Nói xong, chàng cười mỉm chi (nụ cười khó hiểu) rồi bước lên lầu. A ha! Niềm đam mê viết lách chưa bao giờ cạn trong tôi, tôi sẽ làm cho chàng bớt chọc quê tôi, biết đâu đấy, tôi mà dự thi nữa và lỡ …trúng giải nữa thì nhớ giữ lời hứa tháp tùng tôi bay qua Mỹ lãnh giải nhé!

 

Cứ mơ đi, có ai đánh thuế ước mơ bao giờ!

 

Edmonton, Tháng1/2022

Kim Loan

Ý kiến bạn đọc
10/02/202204:25:18
Khách
Nhà văn Kim Loan có cách hành văn hết sức sinh động, dí dỏm, "tiếu ngạo giang hồ". Đọc xong bài viết trên của KL, tôi cảm thấy như là KL đã viết thay cho tôi cũng như hàng triệu người VNCH của miền nam VN trước 1975. Tôi cũng là một người không những yêu mà còn ngưỡng mộ nước Mỹ. Thuở còn học trung học, đi học thêm tiếng Anh ở Hội Việt Mỹ , 55 Mạc đỉnh Chi, Sài Gòn. Yêu nước Mỹ qua những bài học trong English for Today, yêu cây cầu nổi tiếng Golden Gate Bridge mà GS Lê bá Kông dịch là Cầu Kim Môn. Ngưỡng mộ nước Mỹ qua những thành tựu khoa học kỹ thuật, yêu Apollo 11 đổ bộ lên mặt trăng, mê mẩn xem những hình ảnh triển lãm Apollo 11 ở Hội Việt Mỹ SG,..... Còn rất nhiều nữa, nhưng trong phạm vi nhỏ hẹp của "Ý Kiến Bạn Đọc" này, xin phụ họa thêm với nhà văn KL những kỷ niệm không thể nào quên của tôi.
09/02/202206:06:52
Khách
Cám ơn tác giả Kim Loan. Bải viết rất hay, rất vui, và nhất là gợi lại cho tôi những kỷ niệm ngày xưa: uống sữa Mỹ, ăn bánh mì Mỹ trong trường tiểu học,...Còn sau năm 1975 thì cục xà bông Coast từ Mỹ gởi về... Cám ơn trí nhớ rất tuyệt vời của Kim Loan đã giúp cho tôi nhớ lại những kỷ niệm khi còn ở Việt Nam. Chúc Kim Loan và gia đình luôn được bình an, mạnh khỏe.
09/02/202205:35:42
Khách
Cám ơn Tác Giả Kim Loan rất nhiều! Đọc bài này làm tôi chạnh nhớ lại những kỷ niệm xa xưa. Hồi còn nhỏ, khi đi học cũng được ăn bánh mì và uống sữa Mỹ, và các loại đồ hộp B1, B2, B3 như KL. Thật là hạnh phúc quá phải không?
Còn phần thứ hai của bài này, cũng có tôi luôn...., nhưng tôi cũng đã phải cố gắng vượt qua tất cả những lời dèm pha, và rồi trời thương, tôi cũng đã được những phần thưởng VVNM hiếm quý ấy!
Liked: "- Dĩ nhiên là vẫn còn, anh...đợi đấy...!"
Ptkd
08/02/202222:12:43
Khách
Đọc bài viết này của Kim Loan làm tôi nhớ lại những kỷ niệm xa xưa trước ngày 30 tháng 4 năm 1975 ở Sàigòn. Hồi nhỏ tôi cũng được phát một ly sữa lớn và một ổ bánh mì đến nỗi ngán luôn mà trốn không được, bắt buộc phải uống hết. Đồ hộp dành cho lính Mỹ thì loại nào cũng ngon hết những thích nhất là hộp bánh bông lan có mùi quế ăn rất ngon có tên là B3 in trên nắp hộp. Còn mỗi lần đi lãnh đồ của bà Dì bên Canada gởi về thì thơm lừng cả thùng đồ bên trong. Cũng như mọi người khác, tôi cũng học Anh văn chờ chuyến đi vượt biên mà tới chín lần mới thoát khỏi chế độ cộng sản. Những kỷ niệm này không bao giờ phai mờ trong ký ức. Bài viết nào của Kim Loan cũng hay hết giống như 66 bài viết khác của Kim Loan đăng trên báo Trẻ Online theo cái link sau đây: https://baotreonline.com/author/kim-loan
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 537,621
Buổi sáng vào sở hắn được người Giám đốc cho biết hôm nay hắn sẽ đem giao xe ở Uvalde City Dealership, lấy một chiếc khác ở đó mang đi giao ở San Antonio, xong sẽ có một chiếc cho hắn mang về. Nhưng khi đến Uvalde thì được chủ gọi về ngay. Hắn bồn chồn hỏi lý do nhưng người chủ hãng chỉ nói, “Mầy lấy chiếc xe dự định đem đi San Antonio mang về đây để ngày mai sẽ giao. Mầy lái xe về cẩn thận, dù không có gì nghiêm trọng lắm nhưng mầy cần phải về ngay.”Trên đường về, đầu óc hắn suy nghĩ lung tung. Không biết chuyện gì xảy ra mà bị gọi về ngay như vậy! Hai chú em có vấn đề gì không. Trong đầu hắn tư tưởng lộn xộn
Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018, ông đã nhận giải đặc biệt về Huế Tết Mậu Thân với bài viết về một gia đình bên cầu Bạch Hổ Huế, có người cha toàn thân bị cộng sản chôn sống. Bài viết này của ông không phải chuyện buồn, mà là... buồn cười. Viết Về Nước Mỹ mời đọc bài viết mới có duyên, hóm hỉnh của tác giả Phước An Thy.
Jen đưa tay lên vuốt nhẹ chiếc áo dài trước khi trao nó lại cho Annie, đứa con gái riêng của nàng. Chiếc áo màu đỏ được dệt bằng vải gấm được điểm tô vài cánh lá trúc màu vàng kim lấp lánh. Chiếc áo mà nàng nhờ người bạn mua giùm khi nàng còn ở trường đại học. Nàng dự định mặc chiếc áo này trong ngày cưới với Don. Nàng quen Don khi cả hai còn học chung trường Virginia Commonwealth University. Don học về kỹ sư điện tử, còn nàng học về hóa sinh. Don đang hoàn tất chương trình kỹ sư và đang thực tập ở một công ty gần nhà. Còn nàng chỉ mới vào năm thứ hai. Don là người gốc Mỹ gốc Việt. Tên tiếng Việt của anh là Trần Nguyên Đức.
Trong cuộc đời, tôi có hai lần lo âu quá sức. Lần thứ nhất là gặp cơn giông tố sau khi bị cướp biển rồi phá hư máy khi vượt biên 42 năm trước và lần này qua cơn bão IAN. Thử tưởng tượng ban đêm trong nhà tối om, ngoài trời mưa gió vần vũ, những cơn gió hú vang bên ngoài cộng với sấm chớp đì đùng, mà mình bị cắt mọi thông tin với bên ngoài thì không lo âu sao được.
Vào những năm cuối của thập niên 1990 đầu những năm 2000, tôi thường có dịp đi công tác qua Nhật hay Hong Kong để đặt hàng và duyệt hàng trước khi nhập về hãng. Trong số hơn 300 hành khách cùng có mặt với tôi trên những chiếc Boeing 747, chiếc máy bay thông dụng cho các chuyến bay đường dài thời đó, tôi luôn gặp các đồng hương Việt Nam. Họ đều đáp cùng chuyến bay với tôi từ Mỹ về đến Tokyo hay Hong Kong để từ đó bay về Việt Nam. Nói chung tôi biết họ là người Việt do các câu chuyện họ đối thoại rôm rả cùng nhau trong lúc chờ đợi. Ngược lại có lẽ ít ai trong số họ có thể biết được tôi là người Việt Nam vì tôi thường đi cùng với các đồng nghiệp Mỹ hay Nhật
Ngọc Hạnh - Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây là bài bà mới viết về chuyến đi chơi Virginia Beach.
Hồi mới đến Mỹ, nghe nhiều người Việt đi làm nghề may, tôi tưởng bở nghĩ mình từng tốt nghiệp từ nhà may nổi tiếng Thiết Lập Sàigon, từng mở lớp dạy cắt may Âu Việt Phục Nam Nữ, mỗi khoá cũng trên vài chục học viên; từng sử dụng các loại máy may, máy vắt sổ thêu ren các thứ, chắc sẽ kiếm được khá tiền, nên xăng xái đến shop may xin việc. Bà chủ shop người Tàu Việt thấy dân mới qua ngơ ngáo nên ăn hiếp, bắt tôi mượn tiền mua chở tới hai cái máy may công nghiệp xịn hiệu JUKI của Nhật, một cái để may, cái kia 5 kim để vắt sổ và các loại zíc zắc
Hắn yên lặng bước đi cùng ông ta, tự hỏi “Phòng dưới cầu tầu…chẳng lẽ ông ta là homeless?” Quả nhiên, khi xuống, ông ta chỉ một cái vòm lõm vào chân cầu “Vâng đây là phòng của tôi từ cả năm nay rồi, mời ông.” Cái vòm cao, rộng, đủ cho một người nằm; chắc chắn không sợ nắng mưa. Ông ta chỉ bậc đá nói :”Mời ông ngồi, tôi pha tách cà phê sáng, rồi xin phép ông cho tôi nói chuyện.”
Đã bao người làm công việc đưa học trò qua đường giờ tan học ở ngã tư trường học này? Chắc chắn có những người đã ra thiên cổ, những người đang sống những ngày cuối đời trong các viện dưỡng lão, những người bị covid-19 cướp đi sinh mạng khi còn muốn làm công việc của người lớn tuổi để trả ơn những người lớn tuổi khi họ còn là một cậu nhóc, cô bé với ngôi trường tiểu học của họ ở đâu đó trên nước Mỹ bao la. Nên không có gì để bi lụy vì người ta thì già đi và qua đời là lẽ tự nhiên, cái còn lại đáng qúy là văn hoá Mỹ, cái văn hoá sau khi về hưu thì đi làm công việc đưa trẻ nhỏ qua đường sau mỗi buổi học theo định nghĩa về văn hoá đơn giản nhất: “Cái gì lập đi lập lại thành thói quen, thói quen lập đi lập lại thành phong tục, phong tục lập đi lập lại thành văn hoá”.
Mặc dầu không phải là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tôi cũng thực hiện được nhiều bức ảnh đẹp. Nước Mỹ rộng bao la nên không thiếu những cảnh đẹp, do bàn tay con người dựng lên cũng có, do tạo hóa sáng tạo cũng có: Mùa Xuân với hoa anh đào trên dòng sông Potomac ở Washington DC, mùa Hè ở Grand Canyon, Arizona, mùa Thu ở San Juans, mùa Đông thì có rừng thông, núi tuyết ở Yellow Stone, tiểu bang Wyoming … Tôi lại nghĩ, sẽ đẹp biết bao nếu những bức ảnh của tôi có mang ý nghĩa nhân bản một cách tự nhiên, không dàn dựng, không hư cấu, không cần photoshop can thiệp.Tôi cho đó là những bức ảnh có hồn, khác với những bức ảnh đẹp về nghệ thuật mà vô tri, vô giác! Trong suốt thời gian sống ở Mỹ, tôi vẫn để tâm theo đuổi mục tiêu đó.
Nhạc sĩ Cung Tiến