Hôm nay,  

Xuân May, Phật Độ

16/02/202216:17:00(Xem: 3094)

VVNM 02162022 bai Trieu Phong

                     

 

Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014, ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm, hiện là cư dân Dayton, Ohio. 

*

Chúng tôi chuyển về tiểu bang Ohio sinh sống tính tới nay cũng đã được gần mười hai năm và cứ mỗi độ Tết đến thì lại thường rơi vào tháng hai dương lịch tức tháng có nhiều bão tuyết nhất của mùa đông nên Người Việt nơi đây luôn đón xuân trong co ro băng giá!

 

Năm nay, Mùng Một Tết Nhâm Dần 2022 nhằm vào ngày Thứ Ba, 01 tháng 02, do đó chuyện đi lễ chùa đầu năm của gia đình tôi đành phải dời lại đến chủ nhật cuối tuần tức Mùng Sáu âm lịch vì công ăn việc làm của hai vợ chồng và việc học của thằng con trai bởi chẳng còn cách nào khác hơn.

 

Ngay từ sáng chủ nhật khi mặt trời còn ngái ngủ trong mùa đông lạnh lẽo, ánh dương quang chỉ chớm le lói nơi chân trời thì chúng tôi đã lục tục thức dậy, chuẩn bị áo quần tươm tất để lo đến Chùa Phật Bảo ở dưới “downtown” của thành phố Cincinnati cách nhà tôi khoảng bốn mươi lăm phút lái xe. Tôi muốn đi sớm bởi đường sá trơn trượt do cả Miền Đông và Trung Tây của nước Mỹ mới hứng chịu cơn bão tuyết dữ dội trong hai ngày thứ năm và thứ sáu vừa qua. Chỗ tôi ở hôm đó tuyết rơi dày tới 8-10 inches thậm chí có nơi còn lên đến cả 14, 15 inches, phủ trắng vạn vật khiến cho đời sống của người dân gặp nhiều khó khăn vì mất điện, sinh hoạt bị trì trệ, toàn bộ trường học công sở phải đóng cửa mấy hôm liền và chính phủ tiểu bang đã khuyến cáo dân chúng không nên ra ngoài nếu không có chuyện khẩn cấp!

 

Gần 11 giờ trưa, tôi ra khỏi “exit” ở Austin Landing, nhập vào I-75 S theo đoàn xe hướng về Cincinnati trong nắng mai lúc này đã lên cao, cảnh vật chói chang do sự phản quang của những đống tuyết to lớn hai bên lề đường. Trên ghế “passenger,” vợ tôi đang vui vẻ được đi chùa đầu năm trong thảnh thơi thư thả bù lại các tất bật lo toan trong tuần bận bịu, phía sau thằng con ngồi nghe nhạc qua “headphone.” Tôi thì thả hồn theo những đám mây trắng trôi lơ lửng trên nền trời xanh trong vắt.

 

Tôi thích tốc độ nên thường chạy khoảng tám mươi dặm do đó luôn lấy “carpool lane” khi có vợ con đi cùng. Tuy nhiên hôm nay sợ đường sá ẩm ướt, có “black ice” vì thế tôi chạy “lane” trong cùng với tốc độ khoảng chừng sáu mươi hai đến sáu mươi lăm “miles” thôi. Sau nửa giờ, lúc xe đang chạy bon bon, ngon trớn và sắp tới Exit 19 thì một chiếc xe tải mười tám bánh, từ phía dưới của làn đường bên cạnh, bất ngờ phóng lên với tốc độ khá cao. Khi chiếc xe “truck” này vượt qua mặt chúng tôi vài mét thì bất ngờ tôi thấy nguyên một mảng trắng từ trên nóc xe tải bật lên rồi bay thẳng xuống trước mặt tôi.

 

Tôi định đạp ga cho xe vọt lên để tránh mãng tuyết bởi tôi chạy cách xe trước một khoảng khá xa nhưng ý nghĩ chỉ thoáng qua và tôi chưa kịp thực hiện thì đã nghe:

 

-        Ầm!

 

Trời ơi anh làm gì vậy?

 

Tiếng vợ tôi hốt hoảng hét vang lên, tôi quýnh quáng và hình như tôi đã thả chân ga cho xe chạy chậm lại vì không còn nhìn thấy gì ở trước mặt bởi tấm kính xe đã rạn nát, vô số mảnh vỡ nhỏ li ti rơi vung vải trong xe nhưng tôi không cảm thấy đau đớn chút nào và vội quay qua nhìn bà xã tôi thì thấy mặt cô ấy xanh mét nhưng cũng không bị gì. Trong khi ấy thì vợ tôi lớn tiếng hối thúc:

 

-           Tấp vô lề…tấp vô lề nhanh lên anh!  

 

Tôi không thấy gì bên ngoài nhưng biết là mình đang ở đường trong cùng nên vội vã lủi xe vào lề và cố gắng cho xe trườn lên đống tuyết cao để đuôi xe càng sát vào bên trong chừng nào thì càng tốt chừng nấy rồi bật đèn “signal” ngay!

 

Nói thì chậm nhưng diễn tiến sự việc xảy ra lúc ấy chỉ như một “nốt nhạc.” Lạ một điều là cả ba người chúng tôi không ai bị thương tích và tôi vẫn chưa hiểu tại sao trên “freeway” đông đúc xe cộ như thế này mà xe tôi không bị các xe ở phía dưới tung vào? Sau khi trấn tỉnh tinh thần chúng tôi vội ra khỏi xe. Trời lạnh cắt da làm tôi tỉnh hẳn và lật đật gọi 911, một lúc sau một viên cảnh sát trẻ, người Mỹ trắng rất đẹp trai đến làm “report,” kêu House’s Towing, LLC. tới giúp chúng tôi kéo xe vào “exit” gần đó cho bảo đảm an toàn đoạn đưa xe về “shop” sửa xe của họ. Gia đình tôi thì được người em cột chèo lên đón về.

 

Một điều khác là dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ cuối tuần nên số lượng xe cộ ít hơn chứ giá mà việc này xảy ra vào các ngày thường thì chắc chắn là tai nạn không thể nào tránh khỏi và tôi chẳng biết số phận của gia đình tôi sẽ ra sao?

 

Khi cả ba bước vào nhà tôi nghĩ thầm “mới vài tiếng đồng hồ trước đây chúng tôi lái xe ra đi với một tâm trạng phấn khởi, giờ thì lếch thếch trở về mà chẳng còn xe cộ chi cả. Thế mới biết rằng cuộc đời này như huyễn mộng, và tôi cảm nhận sâu sắc thêm bài học từng được nghe nhắc nhở rằng vật chất ngoại thân! Đúng là của cải chỉ thoáng cái thì tan biến ngay. Quan trọng hơn cả là tính mạng con người! Vì mạng sống con người mới là cái quý giá nhất bởi còn người là còn tất cả! Mà muốn được vậy thì chỉ trông cậy vào nhân đức, phước báu, sự ăn ở, đối nhân xử thế của mỗi con người chúng ta với người xung quanh, với cuộc đời này. Bởi qua các thiên tai hay tai nạn thì thường có nhiều điều kỳ diệu xảy ra mà người phàm chúng ta không thể dùng lý lẽ bình thường để lý giải được. Đời tôi trải qua nhiều lần vượt biên bị cộng sản rượt đuổi, bắn giết, bị hành hạ, bỏ đói trong trại lao động cưỡng bức nhưng điều qua khỏi.  Rồi khi lênh đênh trên biển mấy mươi ngày đêm, đối diện Thần Chết, đói khát vật vờ nhưng cuối cùng cũng được đấng siêu hình, ơn trên cứu độ. Lần này lại may mắn được Trời Phật gia hộ qua vận hạn đầu năm. Vợ chồng con cái chúng tôi chẳng biết nói sao hơn là thành tâm đảnh lễ Chư Vị Bồ Tát đã phù hộ cho gia đạo tôi được vô lượng bình an, thoát khỏi tai ương trong một sát na!”

 

Và từ đây tôi cũng ngộ ra rằng để có những phúc đức kia thì chúng ta phải tạo các hạnh lành, hạnh thiện, ra công tu hành vì chỉ có công tu mới tạo cho chúng ta một lực tu to tát vượt qua tai ương kiếp nạn mà thôi!

 

Triều Phong (TPN)
Dayton, đêm Mùng Sáu Tháng Giêng (AL) năm Nhâm Dần 2022

 

Ý kiến bạn đọc
06/03/202212:53:25
Khách
Dạ, cám ơn chị Quế Hương nhiều.
Triều Phong
03/03/202214:08:39
Khách
Chúc mừng ông và gia đình tai qua nạn khỏi!
Quế Hương
18/02/202220:36:32
Khách
Chào anh Andy,
Cám ơn ý kiến của anh nhiều.
Triều Phong
18/02/202204:25:12
Khách
>Đời tôi trải qua nhiều lần vượt biên bị cộng sản rượt đuổi, bắn giết, bị hành hạ, bỏ đói trong trại lao động cưỡng bức nhưng điều qua khỏi. Rồi khi lênh đênh trên biển mấy mươi ngày đêm, đối diện Thần Chết, đói khát vật vờ nhưng cuối cùng cũng được đấng siêu hình, ơn trên cứu độ. Lần này lại may mắn được Trời Phật gia hộ qua vận hạn đầu năm.

Người hại không chết, Trời hại mới chết (không đũ phước báu, không có ai chống lưng, ...). Ai là người chống lưng: Thượng Đế Tòan Năng Tối Cao, các vị Phật giáo chủ trong Tam Giới, ngòai Tam Giới, các vị Minh Sư quá khứ như Phật Thích Ca, Chúa Jesus, Thánh Muhammad: The Messenger of God, ...., các vị Bồ Tát, Thiên Đế, Thiên Thần hộ mạng, ... Chuyện nhỏ thì nên nhờ các vị Thần (ông Địa) như mất chìa khóa kiếm không ra, ... Nhưng có điều kiện là phước báu càng nhiều thì càng hiệu quả. Theo lý thuyết có 2 lọai phước báu. Phước báu ngòai Tam giói chỉ qua Thiền Định trực tiếp nói chuyện với Thượng Đế Tối Cao, phước báu càng nhiều thì Thiên Thần hộ mạng càng nhiều (theo tôi biết có người có đến 25 vị Thiên Thần lúc nào củng đi theo, nhưng củng có thể có người có số lượng Thiên Thần đi theo còn nhiều hơn nữa nhưng không biết). Phước báu trong Tam giới gọi là phước báu nhân thiên, --"để có những phúc đức kia thì chúng ta phải tạo các hạnh lành, hạnh thiện, ra công tu hành vì chỉ có công tu mới tạo cho chúng ta một lực tu to tát vượt qua tai ương kiếp nạn"
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 537,051
"Nhớ nhà châm điếu thuốc/ khói huyền bay lên cây.". Ai xa quê cũng có những lúc trong đời “ngỡ lòng mình là rừng/ ngỡ hồn mình là mây/ nhớ nhà châm điếu thuốc/ khói huyền bay lên cây…” Thơ Hồ Dzếnh đong đầy phiêu lãng của những người sống xa nhà đều có cảm nhận, cảm xúc quay về bất chợt trên đường cô lý, nếu không về được bằng thân xác để gặp lại người thân, xóm làng thì ít nhất trong một hoàn cảnh, một thời khắc nào đó trên đường phiêu bạt, tâm tư cô đơn, tâm hồn cô lữ của người đi bỗng hướng trọn về nơi từ đó ra đi dù thân xác đang ở nghìn trùng xa… nhớ chiều tây bắc năm nào, cảm giác nhớ nhà chợt đến bất ngờ như nắng như mưa, làm gì được hơn là châm điếu thuốc, nhìn nơi dừng chân qua làn khói mơ hồ, nhìn bản làng của người dân tộc ẩn hiện trong mây, đẹp hơn cả những bức tranh thiên nhiên đã từng được thấy. Trong bạt ngàn của núi rừng trùng điệp, trong mây ngàn vô tận bay… nhắm đôi mắt lại chạy trốn mệt mỏi lại thấy cả gia đình người dân tộc đang quây quần bên bếp lửa,
Sau hai năm không tụ tập ăn mừng lễ Tạ ơn vì Covid, năm nay đại gia đình tôi hẹn nhau ăn vào trưa thứ năm. Do không biết nấu nướng, tôi quyết định ra tiệm Marie Callender mua hai cái bánh pie để mang đến chung vui với gia đình. Tối thứ tư tôi gọi điện thoại, họ cho biết tiệm mở cửa lúc 8:00 sáng thứ năm. Dự đoán sẽ có nhiều người mua đồ ăn nơi đây, tôi thức dậy sớm và ra đến tiệm Marie Callenders vào lúc 7:50. Tưởng đến trước giờ mở cửa sẽ không phải xếp hàng nhưng tôi đã lầm. Nhìn cái hàng dài như bất tận, tôi hơi thất vọng. Tôi ước chừng có khoảng một trăm người trong hàng. Tôi vội vã đậu xe và nhanh chân đi vào xếp hàng.
Tác giả tên thật Trần Hương Thủy hiện sống tại South Carolina. Lần đầu tham dự chương trình VVNM với bài viết “Ngày qua giông bão“. Bà đã từng cộng tác với nhiều tờ báo tại hải ngoại.* Sau đây là câu chuyện cảm động, với lời giới thiệu của chính tác giả: “Tôi đã viết truyện này một lần, với nhiều hư cấu. Nhưng đôi khi, muốn lòng bình yên, phải biết nhìn thẳng vào sự thật, để chấp nhận nỗi đau mà tập tễnh bước qua…”
Binh chủng Biệt động quân với những trận lẫy lừng: Khe Sanh, Hạ Lào… cũng là những vết son thời chiến. Đó chính là lý do sau 1975 nhà cầm quyền đưa biết bao thế hệ cha anh vào ngục tù cọng sản. Chú Quy là một trong những tù nhân từ trại Kỳ Sơn chuyển về Tiên Lãnh. Năm 1978 chú Quy cùng với Trung tá Nguyễn Văn Bình đã vượt trại tù. Gần hai tuần len lỏi trong rừng sâu. Cuộc đào tẩu không thoát. Trung Tá Nguyễn Văn Bình bị bắn tại chỗ. Chú Quy bị bắt trói, cùm hai chân vào cổng trại, đánh đập tra khảo cho chết; nhưng chú không chết.
Lễ Tạ Ơn năm nay, 2021, đã qua cả mấy tuần rồi, nhưng nghĩ lại, trước và trong ngày 25 tháng 11, mình chưa tạ ơn đủ với bao nhiêu người đã giúp đỡ, hỗ trợ mình vượt qua nhiều khó khăn, hoạn nạn trong suốt 30 năm sống trên đất Mỹ, từ 1991, năm đầu tiên dự Lể Tạ Ơn theo truyền thống Mỹ. Con số chẵn 30, nhắc tới con số chẵn 400 kể từ khi những người Pilgrims cử hành Lễ Tạ Ơn đầu tiên vào tháng 11 năm 1621 tại thị trấn Plymouth, tiểu bang Massachusetts. Tôi thường tự hỏi cuộc vượt biển của 102 “thuyền nhân” trên con tàu Mayflower ngày 16 tháng 09 năm 1620 từ cảng Plymouth miền Nam nước Anh đến châu Mỹ có những điểm gì giống nhau và khác biệt so với những cuộc vượt biển của hơn bảy trăm ngàn người Việt Nam sau năm 1975 hay không?
Tôi thường dặn mình phải cố gắng sống chậm lại và quan sát kỹ hơn những diễn tiến xunh quanh. Có những lúc chúng ta sống nhanh quá, hàng ngày cứ chạy đua với thời gian, với trách nhiệm, với deadlines hạn chót… Không kịp để ý những cái đẹp, những cái hay, những tốt lành mà chúng ta đã may mắn được nhận mỗi giây phút để chúng ta sống với thái độ vui vẻ hơn, biết ơn hơn và hạnh phúc hơn. Mọi thứ đều theo quy luật của vũ trụ. Khi chúng ta gieo hạt lành thì sẽ nhận trái ngọt. Chúng ta ra sao thì sẽ hấp dẫn những vật thể tương tự.
Tôi là con gái Cần Thơ gạo trắng nước trong, tuổi thơ tôi tràn đầy hạnh phúc bên cha mẹ, hai đứa em, cùng bạn bè. Những chiều hè, bến Ninh Kiều lộng gió đón bước chân chúng tôi dạo bước, chơi đùa; đại lộ Hòa Bình những ngày Lễ Tết tưng bừng nam thanh nữ tú dập dìu, và con đường Võ Văn Tần có ngôi nhà bé nhỏ xinh xắn của gia đình tôi.
“Đấy, chim khôn tiếng hót cũng khác. Cứ nhớ tới cái gã đàn ông nói cười hô hố hôm trước, tôi thật sự ngại cho bà ấy bị lừa. Cái loại người chưa nói đã cười là phường đểu giả. Còn đàn bà đã già, chồng chết rồi thì ở vậy, tằng tịu làm gì cho con cháu nó cười. Tôi đây hay nói nhưng tính thương người, tôi có ghét bà ấy đâu mà sao bà ấy không trò chuyện với tôi. Con mọt sách… con mọt sách… con mọt…”
Những tuần sắp đến lễ Vu Lan, cuối ngày làm việc, tôi thu xếp đến một tu viện trong xóm phụ việc. Tu viện còn trong giai đoạn xây cất nên rất nhiều việc cần làm. Hầu như mỗi ngày, tùy thời khóa biểu của từng người, luôn có nhiều các anh chị Phật tử đến làm việc công quả. Hôm nào đến được sớm khi trời còn sáng thì tôi phụ việc bên ngoài. Tôi thường chỉ đi vòng quanh sân lượm rác hoặc dọn những đồ vật linh tinh cuối ngày cần thu gọn. Hôm nào đến trễ khi trời đã tối, tôi sẽ phụ việc trong bếp. Hôm nay, khi vào nhà bếp thì thấy đã có nhiều các chị Phật tử đang nhặt rau, trộn bột, nấu nướng...
Tác giả Duy Nhân tên thật Nguyễn Đức Đạo 75 tuổi hiện ở tại Chicago, tiểu bang Illinois. Đã đóng góp nhiều bài Viêt Về Nước Mỹ và được lãnh giải nhiều lần từ năm 2001. Sau đây là bài mới nhất của tác giả.
Nhạc sĩ Cung Tiến