Hôm nay,  

Món Quà Tháng Mười…

31/10/202215:08:00(Xem: 4223)

 

hinh-tac-gia-phan
Tác giả Khôi Nguyên VVNM 2018 - Phan cắt bánh tại Lễ Trao Giải VVNM 2018.

 

Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.

*

 

Xưa thật là xưa, nó là đứa bé trai mà tôi chưa từng được thấy hay nghe ai không thích nó. Bởi ai mà không thích, ai mà ghét được đứa bé trai tròn trĩnh, hiền, đẹp trai, đặc biệt là lễ phép. Hồi mới qua Mỹ thì nhà tôi với nhà nó là hai căn chung cư cách nhau có mấy căn. Tôi với cha nó thỉnh thoảng có uống với nhau chai bia sau chiều đi làm về, hôm nhà này nấu món ngon thì múc cho nhà kia một tô, một dĩa ăn lấy thảo. Câu họ hàng xa không qua láng giềng gần thấm thía cái tết mới xa quê, hai nhà nấu chung mấy đòn bánh tét không cái nào giống cái nào vì ai cũng làm lần đầu nên chưa có kinh nghiệm.

 

Nhớ về nó từ khi quen biết qua câu chuyện nhỏ nhưng khó quên nên nhớ hoài. Một hôm cuối tuần, đứa con tôi xin cho đi câu cá. Tôi đồng ý và bảo con sang hỏi anh Đạt có muốn đi câu với con thì chúng ta cùng đi. Không lâu sau đó, tôi chuẩn bị hai cây cần câu cho hai chú bé còn chưa xong thì anh Đạt đã khệ nệ bưng nguyên khay bánh trái sang nhà tôi, con tôi lẽo đẽo theo sau, xách phụ anh Đạt cả chục lon nước ngọt. Con tôi đã đi câu vài lần nên hứng thú đi câu không khẩn trương như anh Đạt chỉ muốn đi ngay vì từ cha sanh mẹ đẻ anh chưa từng được đi câu cá.

 

Tôi chở hai chú bé đến sân chơi bóng chày, nhưng trong khuôn viên của sân bóng có một công viên không nhỏ cũng không lớn, nhiều cây cao bóng mát, có nhà vệ sinh, có bàn ghế ngoài trời cho những gia đình sống quanh đây, hay ai thích thì có thể đến cắm trại, nướng thịt, ăn uống vui chơi cuối tuần. Đặc biệt là giữa công viên lại có cái hồ cũng không lớn, không nhỏ, đủ cho đàn vịt vài chục con bơi lội nên chẳng bao giờ thiếu tiếng trẻ cười của những cô bé Mỹ xé bánh mì ném cho vịt ăn; những chú nhóc Mỹ thích bắt vịt con để vịt mẹ rượt đuổi các chú nhóc vừa chạy vừa cười vang động cả cái công viên hai ngày cuối tuần.

 

Hai chú bé người Việt nam câu cá rô bằng mồi câu là bắp hạt. Khui lon bắp thì câu hết ngày cũng không hết mồi nên cho những chú bé Mỹ cũng câu cá dùng chung lon bắp. Nhưng những chú bé Mỹ câu không được cá vì lưỡi câu quá lớn thì sao câu được những con cá rô bằn hai, ba ngón tay. Những người cha của mấy chú bé Mỹ đến hỏi tôi về lưỡi câu thì họ không ngờ ở trên đời lại có lưỡi câu cá nhỏ chỉ bằng một phần ba, một phần tư cái lưỡi câu số 1 là nhỏ nhất ở Mỹ. Nhưng tôi không có nhiều hơn hai lưỡi của người bạn làm chung chia cho chút quà từ quê nhà đem sang nên không cho họ được.

 

Con tôi mê câu tới không kịp gỡ cá, móc mồi cho nó. Nhưng anh Đạt của nó vốn tính trời từ tốn, con người hiền lành, nhân hậu từ trong bụng mẹ. Đạt câu dính cá cũng đem đến cho tôi gỡ câu vì sợ nguy hiểm cho trẻ con. Nó chăm chú xem tôi gỡ lưỡi câu, nhưng khi xong thì nó xin cho con nói chuyện với con cá một chút. Vậy là hai bàn tay bụ bẫm bụm lấy con cá rô ngộ nghĩnh, nó ngồi phệt xuống cỏ ven hồ để trò chuyện với con cá, “Tao xin lỗi mày nha. Tao xin lỗi đã làm cho mày đau. Tao sẽ không làm như vậy nữa đâu. Bây giờ tao đền cho mày một hạt bắp, nhưng mày ăn rồi thì về nhà ngủ đi chứ đừng đi ăn bắp câu nữa nha…” Nó nói chuyện với con cá xong thì nhét vô miệng con cá một hạt bắp rồi thả xuống hồ.

 

Nó cho những đứa bạn Mỹ mới quen được thử câu bằng cần câu của nó để dính cá. Vậy là bé trai, bé gái người Mỹ xếp hàng để thử cảm giác câu dính con cá sẽ ra làm sao. Nó mới bảy tuổi mà tinh ý lắm, nhìn vài lần đã học được cách gỡ lưỡi câu, cách móc hạt bắp vào lưỡi câu để phục vụ cho những người bạn Mỹ chứ không phiền đến chú là tôi. Nó vẫn không quên xin lỗi từng con cá, đền bù cho mỗi con một hạt bắp và dặn dò ăn xong thì về nhà ngủ đi nha… Những người Mẹ Mỹ của đám nhóc Mỹ hỏi nó nói gì với những con cá thì nó nói tiếng Anh với họ, ai cũng cười tỉnh ngộ và xoa đầu nó.

 

Trong khu chung cư cũng có nhiều người Việt sinh sống nhưng không quen biết, phần cũng không muốn quen biết với sự ồn ào, nhố nhăng từ cách lái xe tới ăn mặc, tóc tai của họ. Rồi biết bao nhiêu trận cãi nhau ở phòng giặt trong chung cư với những từ ngữ tiếng Việt không nên nói ra với đồng hương nơi đất khách quê người. Nhớ lại thật buồn khi gia đình của cháu Đạt đã mua được nhà, dọn ra khỏi chung cư. Tôi đi về lặng lẽ với căn chung cư của mình, đôi khi nghe người đi ngoài hành lang nói tiếng Việt với nhau nhưng ngại mở cửa làm quen. Nhớ cha con cháu Đạt, ông anh lớn hơn tôi đến hai mươi tuổi, là lính cũ nên bỏ nước ra đi từ sau biến cố 1975 ở quê nhà, long đong một mình trên nước Mỹ đến khi có gia đình thì đã cao tuổi nên có mỗi cháu Đạt. Vì cha già con mọn nên anh quá kỹ, cháu Đạt chỉ được chơi với con tôi kém nó hai tuổi trong chung cư, cháu chỉ được sang phòng tôi chơi với con tôi, đi câu với cha con tôi chứ không được đi với bất cứ ai khác…


Cũng cảm ơn ông anh đã là động lực cho tôi cố gắng mua nhà vì ở lại trong chung cư quá buồn khi không còn gia đình anh làm hàng xóm, cũng không dám tiếp xúc với ai sau khi anh chị và cháu Đạt đã dọn đi. Rồi ngày xưa chỉ có điện thoại nhà nên dễ mất liên lạc khi đã thay đổi chỗ ở. Không ngờ ba mươi năm sau tôi mới gặp lại cháu Đạt trong tiệm ăn. Đang ngồi ăn phở với ông bạn già hôm cuối tuần thì có người thanh niên cao lớn như người Mỹ; vẫn tính cách xưa là từ tốn, hoà nhã và lịch thiệp, cháu đến chào tôi và hỏi có phải chú là…?

 

Đúng rồi. Ngày ấy chú ba mươi, cộng thêm ba mươi năm không gặp thì chú chỉ già đi chứ không thay đổi nhiều. Nhưng cháu từ bảy tuổi đến ba mươi bảy thì chú thật sự là nhìn không ra cháu… Cuộc gặp thú vị sớm kết thúc vì cháu Đạt có việc đã đến giờ cần đi nên chú cháu chỉ thăm hỏi qua loa.

 

Ông bạn tôi đi trả tiền hai tô phở thì người thâu ngân nói cháu Đạt đã trả rồi. Ông bạn nói với tôi, “Người thanh niên ấy rất dễ thương, không phải là anh ta trả tiền hai tô phở cho mình. Tôi nói thật đó, nhìn anh ta thì đàn ông cũng thích kết bạn với một người hiền lành, tử tế và phong độ hiếm gặp…” Tôi trả lời ông, “Ông không nghe chúng tôi trò chuyện, thăm hỏi nhau sao? Cha nó là lính cũ, ông cũng là lính cũ, nó lại là lính Mỹ. Những người lính đều từ tốn, phong độ và bản lĩnh của họ thì chê vào đâu được…”


Hai tuần sau, cháu Đạt đến nhà thăm tôi. Ông Địa nhỏ của tôi ngày xưa vẫn nhỏ nhẹ lời ăn tiếng nói, lễ phép và ngoan hiền không thay đổi dù bụi phong trần đã đóng trên khoé mắt người lính, không làm thằng bé xấu đi mà ngược lại thấy nó bản lĩnh hơn, cứng cỏi và cương nghị.

 

Cháu ra về sau cả giờ ngồi tâm sự với tôi, cha mẹ cháu đều đã qua đời. Cháu đã có người vợ là Mỹ trắng, đứa con gái ba tuổi. Vợ là y tá quân đội nhưng sau khi giải ngũ, lập gia đình thì làm y tá ở bệnh viện. Cháu Đạt có dự định năm sau sẽ giải ngũ khi hết hợp đồng đi lính hai mươi năm của cháu. Cháu được phép coi như về hưu sau hai mươi năm phục vụ quân đội, lương hưu của cấp tá khi về hưu vì cháu đã mang hàm đại úy mấy năm rồi. Nói chung là không thiếu thốn tiền bạc cho đời sống, nhưng cháu sẽ đi làm vì còn quá trẻ. Thời gian trong quân ngũ cháu đã đi học không phải trả tiền và lấy được mảnh bằng kế toán. Nơi cháu nhắm đến việc làm tương lai là ngành ngân hàng…

 

Thật là một tương lai tươi sáng, rộng mở, mừng cho cháu Đạt. Con tôi sẽ hay tin này và nó cũng sẽ rất mừng cho anh Đạt ngày xưa. Tôi còn lại một mình trong căn phòng khách nhưng lại có rất nhiều quá khứ tràn về là những ngày tháng mới đặt chân đến Mỹ, không thân nhân bạn bè vì thân nhân thì cũng vài năm mới gặp nhau một lần bởi khoảch cách địa lý ở nước Mỹ mênh mông trong điều kiện của người mới định cư thì khó khăn là chính. Nhìn món quà cháu đem đến tặng tôi vừa vui bụng lại vừa ngậm ngùi. Như cháu nói, cha con cháu có trở lại chung cư để thăm tôi nhưng tôi đã dọn đi. Cháu đã mê câu cá nên cứ bắt cha chở đi câu mỗi cuối tuần, nhưng cháu Đạt câu cá không dùng lưỡi câu, cứ ném hòn chì ra hồ rồi quay ổ dây câu cho vui thôi. Cha cháu nổi giận với thằng con đi câu làm gì cho mất công nên ông câu cá có lưỡi câu, và ông ghiền đi câu hồi nào không biết! Cháu đi lính thì cha đi câu một mình, cháu về phép thì cha con đi câu chung cho vui. Nay cháu đem đến tặng tôi mấy cây cần câu, cây có lưỡi thì biết là của cha cháu, cây không lưỡi thì biết là của Đạt…

 

Tôi không hiểu một con người từ nhỏ đã không muốn làm đau con cá nhỏ thì sao lại đi lính được với súng đạn vô tình, sinh mạng hiểm nguy khi đối diện quân thù vì mình không nổ súng thì địch sẽ nổ súng. Tôi chỉ còn biết tin vào sự sắp đặt của bề trên cho mỗi người, người lính không bắn trả phía bên kia thì đạn phía bên kia bắn sang có thần che chắn nên cháu Đạt mời còn mạng trở về từ những chiến trường khốc liệt bên trung đông. Tôi ngồi nhìn cái giá cần câu của tôi hơn chục cần lớn nhỏ dù đã cho bớt cũng nhiều rồi, sao còn nhiều vậy ta? Nay lại thêm vài cây mà cháu Đạt mỗi lần đi câu đều nhớ đến tôi. Khi không đi câu nữa cũng không bỏ, không cho ai mà để dành cho chú. Có lẽ trong ký ức cháu Đạt, tôi là người chú trân qúy cây cần câu đã đi vào ký ức của cháu. Nghĩ cũng phải thôi vì hồi mới qua Mỹ, chưa có cần câu của Trung quốc nên cần câu Mỹ thì quá mắc so với thu nhập của người mới định cư, nhưng tôi không hề rầy la cháu và con tôi dùng cần câu quất vào bụi rậm để hù dọa con sóc nhỏ, hay dùng cần câu thay kiếm để đấu kiếm với nhau…

 

Những đứa trẻ đã nên người tử tế do giáo dục gia đình, nhà trường, xã hội; nhưng không thể phủ nhận tính trời ban cho mỗi con người làm nên tư cách riêng ngoài giáo dục gia đình, nhà trường và xã hội. Món quà tháng mười không cầu mà có như một nhắc nhở về có và cầu. Có gồm cả những thứ nên có và không nên có; cầu cũng vậy, có những thứ nên cầu và những thứ không nên cầu. Cái gì thuộc về sẽ tự đến, cái không thuộc về sẽ tự đi, không giữ được có, không cầu được cầu. Ngồi hiểu ra sự có sẽ không cầu thì ai cũng đã già. Mừng cho người bạn trẻ sớm biết chân lý của cuộc sống…

 

 

Phan

Ý kiến bạn đọc
03/11/202211:27:42
Khách
Cách câu cá của nhân vật "cháu Đạt" rất hay.
02/11/202217:22:57
Khách
Mắc cười quá!
Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em... nghe lãng mạn như nhạc Từ công Phụng. Nhưng đảo ngữ tí thôi, thành: Bây giờ mấy tháng rồi hỡi em... nghe tai họa ập xuống cái rầm. Phải không Nate?
Cảm ơn vui. Chúc bình an
Phan
02/11/202215:10:26
Khách
Nhìn cái tít của đoản văn này bỗng chợt nhớ tới bài hát của nhạc sĩ Từ công Phụng, chịu hết nổi bèn cất tiếng hát nho nhỏ cho một mình mình nghe:

Bây Giờ Tháng Mấy Rồi Hỡi Phan

Lênh đênh Ngàn Mây Trôi Êm Đềm

Chiều Nay Nếu Phan Đừng Hờn Dỗi,

Trách Nhau Một Lần Thôi

Tâm Hồn Mình Đâu Lẻ Đôi .

Bây Giờ Mấy Tháng Rồi Hỡi Phan ?

Em Đi Tìm Màu Hoa Phan Cài

Chiều Nay nhớ Phan Rồi Và Nhớ

Áo Phan Đẹp Màu Thơ.

Môi Tràn Đầy Ước Mơ.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 538,720
Gần hai năm tôi bị ép buộc phải nghỉ dưỡng sức vì dịch Covid tung hoành trên toàn thế giới, và vì hãng đang làm đóng cửa để chuyển qua tiểu bang khác, trong khi tiền thất nghiệp chỉ lãnh được có $447 một tuần. Căn nhà đang ở dù đã trả xong, tiền bills hàng tháng không đáng kể, nếu xài tằn tiện thì với công việc đang làm thêm, may đồ cho lính được trả tiền theo sản phẩm cũng đủ sống lây lất qua ngày, nhưng muốn chi tiêu việc gì to to, hoặc giúp đỡ chỗ nào thì phải tính toán một chút, nên tôi quyết định tìm công việc ở hãng xưởng để làm.
Rặng Smoky Mountain tọa lạc trên hai tiểu bang: North Carolina và Tennessee. Vốn được công nhận là công viên quốc gia đầu tiên của nước Mỹ (1940), tiếp đến năm 1983 được Unesco công nhận là di sản của nhân loại… núi rừng trùng điệp và hùng vĩ, có nhiều chặng sương khói phủ mờ, mây trắng quyện lấy lững lờ chẳng tan. Có lẽ người xưa nhìn thấy cảnh tượng này mà gọi tên là Smoky chăng? Hoặc giả những trận cháy rừng, khói bốc cao mà gọi là Smoky? Cũng có giả thuyết cho rằng: Người Mỹ bản địa (Indian) xa xưa, thường đốt khói thơm trong những nghi lễ hiến tế ở những địa điểm linh thiêng trên dãy núi này, vì thế mà được gọi là Smoky.
Tôi có 3 anh em và là những trẻ sớm mồ côi cha. Ba tôi mất lúc cô em út của chúng tôi được 6 tháng. Khi em đang còn ở Tiểu học thì người Mẹ hiền hậu, dịu dàng của chúng tôi lại ra đi. Vậy là chúng tôi mồ côi cả Cha và Mẹ từ thơ ấu nhưng anh em tôi may mắn đươc hai bên ông bà Nội, Ngoại thương yêu, chăm sóc. Anh Cả tôi được cưng nhất nhà vì anh là cháu đích tôn lại ngoan ngoãn, chăm học. Anh được ông Nội gởi về thủ đô học trước tiên, rồi lần lượt mới tới các em.
Thế là hết Tết. Mọi sinh hoạt trở lại bình thường. Trẻ con đi học người lớn đi làm, chúng không còn phải chạy hỏi lung tung, mua cho được những thứ mẹ già muốn cho ngày Tết Việt Nam. Chẳng biết vài chục năm nữa, cháu chắt toàn mắt xanh, tóc vàng kiếm đâu ra giò thủ, nem chua để cúng các cụ.
Cứ tưởng chuyện lừa đảo chỉ thường xảy ra ở các nước chậm phát triển, nhưng xét cho cùng và theo kinh nghiệm bản thân, chuyện lừa đảo còn khiếp đảm hơn ở Mỹ. Lừa đảo kiểu mánh mung là chuyện nhỏ; lừa đảo qua khoa học, kỹ thuật thì rất khó mà tránh. Chắc chắn những ai đã từng ở Mỹ một thời gian ngắn cũng đã chiêm nghiệm rất nhiều cách người lừa đảo người từng giờ, từng ngày. Tôi không dám lạm bàn vô vàn trường hợp của người khác; trong phạm vi bài nầy tôi chỉ muốn chia sẻ với quý vị kinh nghiệm bản thân. Có ngu ngơ, có cả tin, có tính toán… sai lầm, và phần nhiều là do người ta khai thác lòng tham ẩn giấu trong tôi.
Tiếng vợ tôi hốt hoảng hét vang lên, tôi quýnh quáng và hình như tôi đã thả chân ga cho xe chạy chậm lại vì không còn nhìn thấy gì ở trước mặt bởi tấm kính xe đã rạn nát, vô số mảnh vỡ nhỏ li ti rơi vung vải trong xe nhưng tôi không cảm thấy đau đớn chút nào và vội quay qua nhìn bà xã tôi thì thấy mặt cô ấy xanh mét nhưng cũng không bị gì. Trong khi ấy thì vợ tôi lớn tiếng hối thúc: - Tấp vô lề…tấp vô lề nhanh lên anh!
Theo thần thoại La Mã, “bông hoa nhỏ bé này có nguồn gốc từ Belides một trong các nữ thần chăm sóc những khu rừng. Một hôm khi Belides đang nhảy múa với người yêu là Ephigeus, cô đã lọt vào mắt xanh của Vertumnus (vị thần cai quản các vườn cây). Để bảo vệ cô khỏi sự săn đuổi này, Flora, nữ chúa các loài hoa, đã biến cô thành một đóa hoa Cúc trắng.
Cơn mưa nửa đêm làm tôi tỉnh giấc. Không gian thật im ắng. Mới hai giờ sáng. Nhìn lên màn hình camera phòng mẹ, trong cái ánh sáng mờ mờ, dáng mẹ nằm co ro, không nhúc nhích động đậy cũng chẳng nghe tiếng húng hắng ho hay tiếng trở mình như mọi đêm. Với một linh cảm không tốt, tôi choàng dậy rón rén xuống cầu thang, bước nhanh vào phòng mẹ. Dưới lớp chăn dày, mẹ nằm co quắp, khổ sở đến tội nghiệp. Đã bị nhắc nhở nhiều lần nhưng cái tật ngủ trùm mặt trùm đầu kín mít vẫn không chịu bỏ. Vừa ngộp thở vừa xấu xí. Kéo nhẹ tấm chăn che, cúi thật sát mới nghe tiếng thở yếu ớt của mẹ, lúc đó tôi mới thật hoàn hồn. Cám ơn Trời Phật, mẹ vẫn còn đó với chúng tôi.
Tâm vẫn còn trẻ, khi vào xin việc khoảng 30 trở lại và có trên 5 năm kinh nghiệm trong nghề. Phỏng vấn interview kiến thức khá vững, không đòi hỏi lương quá cao, là người lý tưởng với công việc tôi đang cần, mặc dù khi đó một nhân viên khác trong hãng cho biết Tâm ở một hãng khác mấy năm trước làm việc bê bối và từng bị đuổi. Nhưng tôi đang cần người, vả lại nghĩ rằng Tâm có bê bối mấy năm trước, bây giờ biết đâu đã thay đổi? Cho Tâm một cơ hội thử xem.
Ngày ban tổ chức làm lễ trao giải Viết Về Nước Mỹ, tôi và ông xã xem qua hình ảnh, và vài ngày sau được xem cả chương trình qua đài SBTN mà một thân hữu gửi link. Buổi lễ trang trọng, ấm cúng, phần ca nhạc là những nhạc phẩm giá trị được trình bày qua những tiếng hát có nội lực. Tôi được thấy những khuôn mặt xưa nay chỉ biết tên qua các bài dự thi, được biết thêm nhiều điều rất thú vị. Thấy tôi ngẩn ngơ tiếc nuối, ông xã tôi lại… khơi mào: - Lần trước em gửi chục bài, vậy lần này còn …ý tưởng gì để dự thi nữa không? Tôi ỡm ờ: - Dĩ nhiên là vẫn còn, anh...đợi đấy...!
Nhạc sĩ Cung Tiến