Hôm nay,  

Mừng Sinh Nhật Muộn

24/02/202300:00:00(Xem: 3197)

Hình-của-Kateryna-Hliznitsova-từ-Unsplash
Hình của Kateryna Hliznitsova từ Unsplash
  
Tác giả định cư tại Canada từ 9/1982, tốt nghiệp đại học dược khoa Toronto 1985. Năm 2011, ông góp bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên, một chuyện vui sống động trên chuyến bay từ Hongkong về Bắc Mỹ. Sau đó là bài “Bà Mẹ Tây” hay “Thằng Tầu Con của Mẹ” là bài viết thứ ba của ông, không chỉ sống động mà còn xúc động trong cách viết, cách kể. Sau đây là bài mới nhất  của ông đề ngày 10 tháng 5 năm 2020.

*
 
Giữa cao điểm của “đại ôn dịch” Covid-19, tôi tình nguyện làm việc tạm thời, đáp lời kêu gọi các nhân viên hồi hưu chia sẻ gánh nặng quá tải của bệnh viện.
Sau nhiều năm không hành nghề, bỡ ngỡ ban đầu cũng qua.
 
Gặp nhiều đồng nghiệp mới, đa số còn rất trẻ.
Trong đó, có một vị luôn luôn tìm cơ hội tiếp cận với tôi. Hơi lạ.
Chúng tôi hàn huyên đủ chuyện, dịch bệnh, công việc mới cũ, gia cảnh ...Dần dần trở nên thân thiết.
 
Một hôm anh nói với tôi, tôi đúng là nhân vật anh đã cất công tìm kiếm bấy lâu nay để giải mã cho một chuyện bí ẩn của gia đình.
Đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.
Sau đó tôi biết rõ, quả thật, tôi chính là người trong cuộc.
 
Nhớ lại quá khứ, như quay ngược một cuốn băng rè, tôi kể lại cho anh.
 
***
*
Những năm sau khi định cư. Tôi đã làm việc trong nhiều môi trường khác nhau. Nhà cầu, nhà hàng, nhà thuốc, nhà thương và cuối cùng về vườn trong nhà ghét của nhà tôi.
 
Ở nhà thuốc, tôi đã leo từng nấc thang, từ pharmacy attendant, assistant, student, intern, pharmacist, manager, associate.
 
Tôi biết Janice-mẹ của anh-khi bà là bệnh nhân trong thời kỳ cai nghiện. Bà phải dùng methadone mỗi ngày tại nhà thuốc trước sự giám sát của dược sĩ.
 
Các nhân viên của dược phòng luôn luôn cảnh giác, theo dõi đặc biệt mỗi khi bà bước vào. Do có tiền án ăn cắp, bà đã bị cảnh sát bắt giữ và cảnh cáo nhiều lần.
 
Thỉnh thoảng bà than không tiền đi xe bus, vay tôi vài đồng lẻ. Thường thường tôi đều giúp, mặc dù có vay nhưng không có trả.
 
Một ngày nọ, cách đây khá lâu, nhân kỷ niệm sinh nhật của tôi. Các nhân viên hát chúc mừng trên hệ thống loa trần.
 
Một số khách hàng và bệnh nhân cũng vây quanh tôi, hoà ca.
Bỗng nhiên, bà Janice chen vào, trao tặng tôi một gói quà.
Tôi cảm động vì biết bà đang sống trong điều kiện ngặt nghèo. Phải là người đặc biệt lắm mới được bà chiếu cố.
 
Cô thủ quỹ ngoài quầy chạy tới, hớt ha hớt hãi, nói không kịp thở, yêu cầu bà trả tiền cho gói quà bà vừa lấy trên kệ hàng.
 
Mọi người tò mò ném cho bà những ánh mắt khó chịu.
 
Bà cúi mặt, che dấu sự xấu hổ trước đám đông.
Thấy thế, tôi kín đáo móc túi, lấy tờ 20 đô la đặt dưới gói quà, nói chỗ tôi không có bàn máy tính tiền, bà phải ra phía trước trả.
 
Gỡ được thể diện, bà nháy mắt cám ơn. Đáp lại, tôi cho bà biết, vì nghỉ cuối tuần nên 2 ngày nữa mới thật sự là sinh nhật. Nhấn mạnh, quà không quý bằng một lời chúc mừng.
 
Buổi tối sinh nhật của tôi, các thân hữu thuộc thành phố lớn kế bên tổ chức đãi tiệc ở một nhà hàng Việt Nam.
 
Mưa tuyết dày đặc, rất khó khăn lái xe trên xa lộ, nhưng không lẽ không đi. Vợ tôi dùng dằng, nửa muốn cáo lỗi nửa muốn đi.
 
Sau cùng, chúng tôi quyết định liều. Lái rất chậm, giữ bốn con mắt mở to, tỉnh táo, luôn luôn đề phòng bất trắc.
 
Đang bò lết trên xa lộ, bỗng vợ tôi khều tay, kêu tôi chầm chậm dừng lại vì thấy phía xa xa có người vẫy tay, có lẽ xin quá giang. Tôi cố nhướng mắt nhìn nhưng không thấy gì cả. Chắc vợ tôi hoa mắt. Vả lại, giờ này, giữa thời tiết này ở trên xa lộ làm sao có người.
 
Tôi vẫn tiếp tục lái thêm một đoạn nữa thì không hiểu sao tay lái nằng nặng, bị bẻ quặt qua một bên, không chỉnh thẳng được. Xe bỗng khựng lại, đổ nghiêng, suýt rơi xuống rãnh hố bên lề. Chúng tôi xuống xe, dùng hết sức đẩy lên nhưng không nhúc nhích.
Đành cố thủ trong xe, nghĩ cách giải quyết.
 
Khoảng ít lâu sau, nghe có tiếng còi hụ và đèn chớp xanh đỏ của xe đang đi tới. Tôi biết sẽ được giúp đỡ nên chờ đợi.
 
Hai xe tuần cảnh với 4 nhân viên sắc phục rọi đèn pin, kiểm tra.
 
Họ nói, chúng tôi rất may mắn, vụ lạc tay lái đã cứu sinh mạng chúng tôi. Nếu chạy thêm khoảng hơn hai cây số nữa, không biết chúng tôi có cơ hội được nhìn thấy mặt trời sáng ngày mai hay không.
 
Một cảnh sát cho biết, có vài chục xe chồng chất lên nhau trong tai nạn kinh hoàng ở phía trước. Số thương vong không đếm xuể. Tất cả các xe cứu thương của thành phố đều được điều động, đang trên đường tiếp cứu khẩn cấp.
 
Những viên cảnh sát này có nhiệm vụ đóng đường ngay chỗ xe tôi gặp nạn. Họ đặt bảng hướng dẫn, đổi luồng lưu thông qua các con đường nhỏ song song với xa lộ.
 
Họ giúp tôi đẩy xe lên mặt lộ. Tôi cho xe lách vào đường chỉ dẫn, tiếp tục hành trình. Đến nơi trễ.
 
Mọi người thông cảm và mừng cho chúng tôi vừa thoát nạn như một phép lạ.
Truyền thông liên tục cập nhật tin tức về tai nạn khủng khiếp đang diễn ra.
 
Có rất nhiều câu hỏi, cho đến lúc đó, tôi không thể giải thích. Sự việc xảy ra quá đột ngột. Chuyện không tưởng. Tại sao tôi đã không điều khiển được tay lái? Tại sao xe không lọt hẳn xuống rãnh hố mà chỉ lơ lửng? Vợ tôi hoa mắt hay không hoa mắt?
 
Mỗi khi nhắc lại chuyện đó, vợ tôi vẫn rét run, bủn rủn tay chân.Có ơn trên hay có mẹ tôi đã phù hộ?
 
Sinh thời, mẹ tôi là một phật tử thuần thành, ngày ngày thường tụng kinh, cầu bình an, xin độ trì cho con cháu.
 
Những ngày trở lại làm việc, tôi hơi thắc mắc không thấy Janice đến uống thuốc như mọi ngày. Đoán rằng bà đã chuyển sang nhà thuốc khác vì một lý do tế nhị nào đó, nên tôi không tìm hiểu.
 
Vài năm sau, tôi đổi từ nhà thuốc cộng đồng sang nhà thương, làm công việc mới.
Tôi hoàn toàn quên bà mẹ của anh, mãi cho đến bây giờ.
***
*
Ông anh lớn! Xin phép cho tôi được gọi ông như thế.
 
Janice-mẹ tôi-là một người đàn bà bất hạnh. Bà sống trong một gia đình đổ vỡ.
 
Cha tôi là một người nghiện rượu. Ông thường hành hạ mẹ con tôi.
Khi ông đi tù vì tội đồng loã trong một vụ án mạng, tôi mới mười sáu tuổi.
 
Xa chồng, mẹ tôi cặp với nhiều đàn ông khác nhau. Thời xuân sắc bà từng là gái gọi đắt khách. Bà nghiện ma tuý lúc nào tôi không rõ. Cuộc sống của bà càng ngày càng tệ hại. Bà bị bắt vài lần với các tội danh khác nhau.
 
Tôi được ông bà ngoại mang về nuôi nấng, nuôi ăn học cho đến khi tốt nghiệp đại học. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp mẹ tôi, tuy sự liên lạc lỏng lẻo.
 
Chuyện tình cảm của mẹ tôi thật phức tạp. Sau cha tôi, bà yêu say đắm một người đàn ông có vợ. Bao nhiêu tiền bạc kiếm được từ việc bán thân xác bà đều cung phụng cho ông ta. Khi không đưa đủ tiền, bà bị bỏ rơi tàn nhẫn.
 
Trả thù đời, bà mong nhiễm HIV để truyền nọc cho cánh đàn ông ham mua vui. Không biết tại sao bà không nhiễm.
 
Tuy tôi không hãnh diện về lối sống của bà, nhưng tôi vẫn xót thương cho một kiếp người khốn khổ. Dẫu sao bà cũng là bậc sinh thành tôi không chối bỏ. Cuộc đời mỗi người do người đó định đoạt. Về sau bà nghiện nặng và có lần suýt chết vì dùng ma tuý quá liều.
 
Thời gian đó, tôi đã sắp ra trường nên có đủ kiến thức nhận biết sự nguy hiểm rình rập bên cạnh bà. Tôi, cùng với ông bà ngoại, gây áp lực bắt bà phải cai nghiện.
 
Một đôi lần, bà có nhắc đến một người dược sĩ á đông. Bà nói tốt cho ông ta. Bà cho rằng người á đông sống có tình nghĩa hơn dân bản xứ. Họ đối xử với bà như một con người, không cần biết bà là người thế nào.
 
Giảm thiểu ma túy nhưng bà lại sa vào vòng luẩn quẩn khác. Bà quen thói ăn tiêu rộng rãi nên lúc nào cũng túng thiếu. Với sự cộng tác của lão bạn tứ cố vô thân, bà trở thành kẻ cắp chuyên nghiệp. Tên của bà có trong sổ bìa đen của sở cảnh sát.
 
Liệu pháp cai nghiện có kết quả khích lệ. Uống thuốc đều đặn, liều lượng thấp dần.
Tôi rất lạc quan, hy vọng bà sẽ khỏe mạnh và sống lương thiện. Có việc làm bà sẽ không ăn cắp. Sẽ thay đổi cuộc sống, sẽ tìm lại được hạnh phúc đã xa rời.
 
Số trời ông ạ! Bà đã qua đời trong một tai nạn thảm khốc, giống như chuyện ông kể lái xe dự tiệc đêm sinh nhật. Xe của bà bẹp dúm. Đầu đập vào đuôi xe phía trước, không nhận diện được khuôn mặt. Dấu tay và các đồ đạc giấy tờ trong xe xác nhận lý lịch bà.
Cảnh sát thu gom và giao lại tất cả những gì tìm thấy cho chúng tôi.
 
Tôi đã cất các vật dụng đó, không đụng đến, trong một thời gian rất lâu. Ngày dọn ra ở riêng, tôi chọn lọc những thứ cần thiết để lưu giữ và loại bỏ những thứ còn lại. Vô tình, tôi tìm thấy một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật và tờ 20 đô la trong phong bì không dán kín. Tên người nhận trùng với tên ông.
 
Mỗi khi gặp một đồng nghiệp á đông tôi đều dò hỏi. Nhưng không ai biết một người có tên như tên trên bì thư.
 
Đúng là định mệnh khi tôi gặp ông. Linh tính cho tôi biết ông chính là người mẹ tôi định gửi thiệp. Tiếp xúc với ông, đối chiếu các dữ kiện, tôi biết chắc tôi đã đúng.
 
Đây! Của ông xin gửi trả ông. Tôi rất sung sướng đã thay mẹ tôi thực hiện ý nguyện của bà.
***
*
Tin được không? Ngày Janice gặp tai nạn qua đời cũng là ngày xe tôi gặp tai nạn bên vệ đường. Không gian và thời gian trùng hợp đến kỳ lạ. Không thể ngẫu nhiên!
 
Tôi lạnh người với ý nghĩ chợt đến.Người vẫy tay mà vợ tôi trông thấy đêm bão tuyết đó có thể nào là bóng ma Janice không? Có thể nào vì tôi vẫn cố lái xe không dừng mà Janice đã cưỡng tay lái đưa xe lạc qua bên lề, không cho tôi đi tới?
 
Janice! Nếu đúng là bà, vợ chồng tôi nợ bà ơn cứu tử. Ngay ngày mai tôi sẽ điện thoại đặt mua một giỏ hoa tươi, đích thân không đến được vì lệnh cách ly xã hội, tôi sẽ nhờ người của cửa tiệm mang đặt trước phần mộ của bà.
 
Tấm thiệp chúc mừng sinh nhật và tờ 20 đô la sẽ là kỷ vật vô giá của tôi.
Có món quà sinh nhật nào đáng nhớ trong đời, như món quà đến muộn này không...
 
Nguyễn Cát Thịnh
 

Ý kiến bạn đọc
09/03/202507:43:10
Khách
Tôi tin hồn ma có thật không phải ảo ảnh. Chính tôi đã được nhìn thấy , không giải thích được.
26/02/202321:41:08
Khách
Cô thủ quỹ ngoài quầy chạy tới,
Hình như gọi là thâu ngân thì đúng hơn là thủ quỹ
24/02/202310:42:16
Khách
Bác sĩ John Ferriar đã viết trong "An Essay Towards a Theory of Apparitions" vào năm 1813 thì hồn ma bóng quế chỉ là ảo ảnh quang học [optical illusion] nhất thời.

Ba mươi hai năm sau [1845], Bác sĩ Tâm Thần [Psychiatrist] Alexandre Jacques François Brière de Boismont cũng đã viết trong "Des Hallucinations, ou Histoire raisonnée des apparitions, des visions, des songes, de l'extase, du magnétisme et du somnambulisme - Hallucinations: or, The rational history of apparitions, dreams, ecstasy, magnetism, and somnambulism" thì hồn ma bóng quế chỉ là ảo giác.

Năm 2011, tác giả Walter Isaacson trong quyển sách viết về cuộc đời của thiên tài Steve Jobs [người đã sáng lập ra đại công ty Apple] thì vào những giây phút cuối cùng, Jobs chỉ thốt lên được "Wow ! wow ! wow ! - Ái chà ! ái chà ! ái chà !";

Phải chăng Jobs đã nhìn thấy hồn ma bóng quế của những người thân yêu đã khuất hay ông đã nhìn thấy tương lai của thế giới nhờ vào những phát minh của mình hay là thiên đàng ?
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 607,143
Loài chó là một tạo vật tuyệt vời Thượng Đế đã ban cho con người, nó có một đức tính mà tự cổ chí kim, ai cũng nhận ra là sự trung thành tuyệt đối. Câu chuyện con chó Hachiko ở Nhật Bản đã làm rung động biết bao con tim trên thế giới. Trong 9 năm liền, ngày nào nó cũng đến nhà ga xe lửa nằm chờ chủ nó đi làm về, nhưng ông đã không bao giờ trở về nhà vì cơn đau tim đột ngột, ông chết tại sở làm. Ngày nào cũng vậy, dù mưa rơi, tuyết đổ, hay nắng hè oi bức, Hachiko vẫn kiên nhẫn chờ đợi chủ cho đến khi nó gục chết vì kiệt sức ở sân ga. Người Nhật đã tạc tượng con chó Hachiko như là biểu tượng của sự trung thành.
Con Kelly khá nhỏ nhắn xinh xắn, da trắng, nét mặt người Âu. Nó rất khác với những đồng hương của nó, bọn họ thì to bè bự xương, da ngăm đen, nét mặt thô. Có lẽ tổ tiên nhà con Kelly lai hoặc là di cư từ Tây Ban Nha. Những lúc ăn trưa hay những lúc tụ tập đùa giỡn, con Kelly kể chuyện nó vượt biên từ Honduras qua Mexico và rồi theo đường dây nhập cư lậu để vào Cali và sau đó thì sang thành Ất Lăng này. Nó vào hãng này cũng được năm năm rồi, công việc ở xưởng Debug không nặng, chuyên gắn các bộ phận máy điện toán như Hard drive, Memory, Motherboard… Tuy nhiên hai ngón tay cái và cổ tay thì đau nhiều vì phải nhấn và sử dụng nhiều, với lại thời gian kéo dài mười tiếng một ngày. Hôm nó xỉu vì mệt và có thể nó bỏ bữa ăn sáng.
Đôi lúc mẹ có cảm tưởng con gái bây giờ là mẹ của mẹ. Con học cao hiểu rộng luôn chỉ huy mẹ chuyện này điều kia, những chuyện mẹ kể ngày xưa con bác ra không cần nghe. Giọng nói con từ từ oai phong và mang âm điệu ra lệnh, mẹ chỉ biết tuân hành và không cần thắc mắc.
Hễ má gọi Tí là “mày” là Tí biết má đang hổng dzui nên Tí không dám hé miệng thắc mắc nữa. Mà thực ra, trong lớp học, trong xóm khu apartments này đâu phải đứa nào cũng có ba, như chị em con Cẩm thằng Tú con của cô Xuyến bạn của má, họ cũng chỉ có ba mẹ con sống với nhau đấy thôi. Một buổi tối, Tí đang chơi các đồ chơi một mình, rồi như nhớ ra điều gì
Chuyện xảy ra cách đây 8 năm, khi đó tiệm Nails của tôi vẫn còn hoạt động, và tôi còn sống ở Augusta. Thành phố Augusta không lớn lắm, nhưng được nhiều người biết đến, vì nơi đó có Master week. Hằng năm, vào đầu tháng tư, từ khắp nơi trên thế giới, các danh thủ golf sẽ đến đây tranh tài để giành danh hiệu Master. Và đây cũng là dịp để mọi người từ các nước đến tham dự. Không phải nói, ai cũng biết Augusta rất tấp nập vào dịp này. Bình thường, tiệm tôi đã đông vào những ngày cuối tuần. Nhưng thứ bảy của tuần lễ Master, thì đông đến… mệt không nghỉ. Cuối ngày, khi tôi vừa với tay định tắt bảng “open”, thì ba người khách bước vào.
Bố mẹ tôi là một đôi đũa lệch, không phải ở bề ngoài. Bởi vì bố mẹ tôi rất đẹp người, bố cao ráo đẹp trai, mẹ xinh như người mẫu. Nhưng anh em tôi, sau lưng vẫn gọi bố mẹ tôi là đôi đũa lệch. Khi có quá nhiều xung đột, người ta thường chia tay nhau mỗi người một ngả, tan đàn xẻ nghé, mặc cho con cái lêu bêu. Nhưng bố mẹ tôi thì không bao giờ nói đến chuyện ly dị, hai ông bà vẫn ở với nhau gần 60 năm, dù có nhiều lệch lạc.
Sui gia là mối quan hệ đặc biệt từ chỗ không quen biết nhau rồi thì kết thông gia, đi đến chỗ tương kính và thân thiết như người trong một gia đình. Đây là nét đẹp văn hóa và phong tục của người Việt mà người Mỹ không có. Riêng tôi, có lẽ vì không có duyên nên anh sui thì có mà cũng như không. Ngược lại, tôi lại có duyên với chị sui. Phải nói ngay để tránh hiểu lầm : Duyên ở đây không phải là duyên nợ theo quan niệm thông thường mà là duyên nợ văn chương.
Năm mươi năm là quãng thời gian không đáng kể trong vũ trụ tính tỷ tỷ năm, nhưng là nửa đời người, là ba thế hệ: Thế hệ tham chiến, thế hệ chạy giặc, thế hệ bỏ nước ra đi để làm giàu. Có lẽ nhìn lại từng góc quán một lần để tưởng niệm những bậc cha chú, đàn anh đã ngồi và trò chuyện với đời sau để chúng tôi hiểu biết hơn về chiến tranh ở quê nhà.
Tác giả tên thật Trần Hương Thủy hiện sống tại South Carolina. Lần đầu tham dự chương trình VVNM với bài viết “Ngày qua giông bão". Bà đã từng cộng tác với nhiều tờ báo tại hải ngoại. Sau đây là câu chuyện tác giả gởi cho VVNM ngày 30 tháng 4 với ghi chú: “Câu chuyện bắt đầu từ những ngày của tháng 4/1975 , nhưng nỗi đau vẫn còn lại mãi..."
Tháng Tư đây là Tháng Tư Đen 1975 khi Miền Nam Việt Nam bị “trời sập”! Lúc ấy, tôi mới 9 tuổi nhưng những ký ức vẫn còn đậm trong trí óc dù gần 50 năm đã trôi qua. Trong khi gia đình bác ruột và chú ruột tôi chạy ra Bến Bạch Đằng xuống tàu Trường Xuân thì gia đình tôi lại chạy loạn trong thành phố. Vì nhà tôi gần cửa ngõ sân bay, xung quanh là các căn cứ quân sự, công xưởng của VNCH và kế bên vùng “xôi đậu” An Phú Đông, nên phải kéo nhau vào Ngã Bảy, chung cư Ngô Gia Tự, tá túc nhà người quen. Tưởng đâu sẽ an toàn hơn, nhưng ban đêm khi lũ trẻ chúng tôi nằm chồng chất bên chiếc giường trong nhà thì người lớn ngồi ngoài hiên, đếm từng đóm hoả châu rơi, vọng tiếng đại bác hoặc hoặc tiếng súng lẻ loi, chả biết của “bên nào”.
Nhạc sĩ Cung Tiến