Hôm nay,  

Má Của Tí

14/05/202300:00:00(Xem: 4099)

Mar2023
Hình tác giả cung cấp

(Thân tặng những Single Moms kiên cường, nhân mùa Mothers Day)
 
Tác giả tên thật là Nguyễn Thị Kim Loan, sinh năm 1966, là cô giáo tiểu học khi còn ở Việt Nam. Vượt biên và sống ở trại tỵ nạn Thailand từ 1989-1993. Định cư tại Canada từ 1994 đến nay. Tác giả nhận giải đặc biệt VVNM 2021.

*
 
Khi Tí vừa đủ “lớn”, xong lớp Mẫu Giáo, chuẩn bị vào lớp Một, Tí đã không biết ba của mình là ai. Tí hỏi má:

-          Má! Ba của con đâu má?
Má đang nấu cơm ngoài bếp, quay lại nhìn Tí, rồi đáp tỉnh queo:
-          Mày hổng có ba!
-          Sao mấy đứa trong lớp con có ba?
-          Kệ tía tụi nó! Ba mày bỏ mày nên mày hổng có ba, hiểu chưa!

Hễ má gọi Tí là “mày” là Tí biết má đang hổng dzui nên Tí không dám hé miệng thắc mắc nữa. Mà thực ra, trong lớp học, trong xóm khu apartments này đâu phải đứa nào cũng có ba, như chị em con Cẩm thằng Tú con của cô Xuyến bạn của má, họ cũng chỉ có ba mẹ con sống với nhau đấy thôi. Một buổi tối, Tí đang chơi các đồ chơi một mình, rồi như nhớ ra điều gì, liền réo:

-          Má!
-          Gì nữa đây?
-          Má đẻ cho con một đứa em để con chơi chung cho vui đi má!
-          Má có một mình làm sao đẻ được hở con?
-          Vậy chớ cô Xuyến cũng có một mình, mà cổ đẻ được con Cẩm thằng Tú luôn kìa?!
Lần này thì má bật cười, bưng ra miếng bánh bò cho Tí, rồi nói:
-          Ông bớt nhiều chuyện cho tui nhờ được hôn? Ăn bánh bò rồi chuẩn bị đánh răng đi ngủ!

Má làm ở hãng Gà, cuối tuần má làm thêm các loại bánh bán cho mấy người quen, bánh bò nướng, bánh bò hấp, bánh khoai mì, bánh tằm, bánh da lợn, bánh chuối, món nào má làm cũng khéo và ngon. Má sống chan hòa tình nghĩa nên có nhiều bạn bè, tuần nào má cũng có mối đặt bánh, kiếm thêm thu nhập cho hai má con. Tí cũng quen dần cái chuyện “hổng có ba” và vui vẻ cuộc sống bình an bên má.

Năm Tí học lớp bốn, có lần Tí được đến nhà thằng Tâm chơi, hai đứa học chung lớp nên qua nhà nhau thường xuyên, ba má nó là chú Hùng cô Lan là bạn thân của má. Đến chiều chú Hùng lái xe đưa Tí về, giữa đường ghé trạm xăng. Trong lúc chú Hùng đứng đổ xăng, Tí cũng chui ra xe đứng xớ rớ gần đó. Bỗng có một người đàn ông từ chiếc xe phía trước, tiến lại bắt tay nói chuyện với chú Hùng một hồi, rồi ổng bước đến xoa đầu Tí:

-          Con khỏe không, học lớp mấy rồi?

Thấy người lạ, Tí lí nhí chào, người đàn ông nói:

-          Ba là ba của con nè!

Tí nghe lùng bùng lỗ tai, ngơ ngác, người đàn ông nhìn chú Hùng cầu cứu, chú Hùng gật đầu:

-          Đúng rồi Tí, ba của con đó!

Về đến nhà, thấy má đang loay hoay đổ bánh dưới bếp, Tí rón rén mở lời:

-          Má! Hồi nãy con vừa mới gặp ba!
Má lật đật ngồi xuống ghế, xuýt nữa làm rớt cái khuôn bánh bò:
-          Mày nói gì nói lại cho tao nghe rõ coi!

Tí kể lại đầu đuôi câu chuyện ngoài trạm xăng, nghe tới đâu mặt má đỏ bừng bừng tới đó vì giận dữ. Má đứng lên, quăng mấy ổ bánh vào lò, đóng cửa oven cái rầm, rồi cầm cái cây cán bột dí dí vào mặt Tí:

-          Nghe má nói nè Tí, ổng là ba con nhưng ổng bỏ con từ trong bụng má, nên má cấm mày gọi ổng là ba. Má cấm! Nghe chưa!?
Tí run run gật đầu:
-          Dạ má, con nghe! Vậy lần sau con gặp ba, í lộn, gặp “chú đó” thì con kêu bằng gì?
-          Mày còn tính gặp ổng nữa hả thằng kia!
-          Dạ không, con hỏi để phòng hờ thôi!
-          Mày muốn gọi ổng là gì mặc xác mày, miễn mày đừng gọi là “ba”! Tí thương má thì nghe lời má nghen Tí!
Tí lại ngập ngừng:
-          Vậy là “chú đó” sống chung thành phố này với mình hả má?
-          Ừa, nhưng mà ổng có vợ có con khác rồi. Từ lúc má mang bầu cho đến lúc sanh ra mày đến nay, ổng chưa bao giờ nhận mày là con, sao bữa nay ổng dám lột lưỡi xưng là ba mày, tao cũng lạ.

Bữa đó má giận lắm, Tí vào phòng còn nghe má lục đục rớt nồi niêu xoong chảo loảng xoảng, cuối cùng là hai mẻ bánh bò bị cháy đen thui. Sau đó, má gọi phone cho cô Lan vợ chú Hùng, không phải để trách cứ chuyện ngoài cây xăng, vì đó là chuyện bất ngờ ngoài ý muốn, nhưng má tâm sự dài lắm. Từ bữa đó, và nhiều lần sau nữa, qua các cuộc nói chuyện của má với bạn bè của má, Tí cũng hiểu rõ ngọn ngành nỗi đau của má, nên càng thương má hơn.

Hồi ấy, cái “chú đó” bị người yêu phản bội, “chú đó” bèn về Việt Nam chơi cho khuây khỏa, rồi ba má “chú đó” tác hợp “chú đó” cho má, là người cùng xóm, hai gia đình cũng biết nhau  nên khỏi cần tìm hiểu. Vài tháng sau, đám cưới được tổ chức và hai năm sau má qua tới Mỹ. Mới chân ướt chân ráo đến thành phố Houston được hơn một tháng, cô người yêu cũ của “chú đó” bỗng xuất hiện, đến gặp má (lúc “chú đó” đi làm) ... ghen ngược, đòi lại “chồng”. Điều đau đớn hơn là “chú ấy” quyết định quay về với người xưa, dù biết má vừa mang thai. Một mình má cô đơn chơi vơi nơi đất lạ, có lúc gần như tuyệt vọng, nhưng đứa con trong bụng là động lực để má cố gắng và nhờ những người xung quanh cảm thương giúp đỡ, hướng dẫn má xin được tiền trợ cấp cho tới lúc sanh ra Tí, rồi má được chính phủ phụ tiền gửi Tí vào DayCare để má đi làm hãng Gà. Má nhiều lần nói với cô Lan:

-          Nói thiệt, hồi đó vì hổng có tiền nên tui đành chịu đương đầu với cái tên bội bạc đó, nhờ luật sư của chính phủ vào cuộc, hắn mới đồng ý trả tiền Child Support mỗi tháng $500 cho đến khi thằng Tí 18 tuổi.

Cô Lan góp ý:

-          Tiền của con mình thì mình nhận, dại gì mà tự ái!
-          Không! Tui mà có sẵn tiền bạc thì không bao giờ tôi muốn dính líu đến anh ta, dù chỉ là một xu!
Lên cấp hai, Tí đã là một thiếu niên biết giúp má chuyện vặt trong nhà, theo má đi chợ khiêng vác những đồ nặng, phụ hợ má khi má làm bánh cuối tuần. Tối hôm đó, thấy má vui, Tí buột miệng:
-          Má! Má có hình đám cưới của má với “chú đó” không, cho con coi nha.
Má nhìn Tí cười cười:
-          Bộ ông tướng hổng tin tui có cươi hỏi đàng hoàng, tui theo không kẻ bội bạc đó hở, mà đòi xem hình làm bằng chứng?
-          Đâu có! Con muốn biết thôi mà.
Má đứng lên đi vào phòng ngủ, một hồi đem ra cuốn album nhỏ xíu:
-          Thực ra, hồi má giận ổng, má đốt hết hình rồi, nhưng má cũng giữ lại một ít, vì đó là kỷ niệm với ông bà ngoại, bà con họ hàng, chòm xóm. Mà nè, trong đây không có hình “chú đó” đâu nghen, má cắt ổng ra rồi!

Tí mở album ra xem, đúng như má nói, các tấm hình chỉ có cô dâu là má, còn phần chú rể bên cạnh, má đã khoét trống rỗng, không còn mặt mũi hay tay chưn gì ráo. Nhìn cuốn album khác thường, đầy “khiếm khuyết” Tí càng thương má hơn bao giờ hết, và tự hứa , sẽ không bao giờ nhắc đến “chú đó” một lần nào nữa.

Nỗi đau đó làm má khép lòng với một vài người đàn ông muốn kết thân với má. Cô Lan từng khuyên má:

-          Bà đã dành cả tuổi thanh xuân để nuôi thằng Tí, bây giờ bà tính chôn vùi luôn tuổi “trung niên sồn sồn”, không cần  một người bạn đời chia sẻ buồn vui sao? Ông bạn học cũ bên Việt Nam vợ đã chết, nay muốn nối lại tình cảm xưa, sao bà không cho người ta một cơ hội? Còn ông Sự làm chung hãng Gà chưa bao giờ có vợ cũng đang theo đuổi bà, sao bà còn ngần ngại tìm hiểu??

Má đáp:

-          Tui sợ cảnh “con anh con tui tiền anh tiền tui”, còn với người chưa lập gia đình bao giờ, liệu họ có đủ bao dung để thương con mình không, hay là chỉ được bảy ba hai mốt ngày, sau tuần trăng mật là dập mật ngay? Tui sợ đờn ông lắm rồi.
-          Thì cũng có người nay người kia, đâu phải ai cũng xấu cả đâu.

Má ôm vai cô Lan cười cười:

-          Tui mang ơn bà không hết, vì hồi đó có lúc tui chán nản tính ôm bụng bầu bỏ về Việt Nam nhưng nhờ có vợ chồng bà khuyên can, tôi đã thấy quyết định ở lại Mỹ thật đúng đắn. Tui được hưởng cuộc sống nơi xứ sở tự do giàu có, được đi làm kiếm tiền, thằng Tí có tương lai học hành sáng sủa. Nhưng bà khuyên tui đi thêm bước nữa tui không dám nhận, thôi cho qua nghen. Chắc số của tui là vậy. Cũng may trời còn thương, là tui còn thằng Tí để thương yêu, để chăm sóc cho nó.

Cô Lan nói với Tí:

-          Má của con là người phụ nữ kiên cường!

Mà má kiên cường thiệt. Mấy năm trước, sau một thời gian dành dụm, cùng với ít tiền bà ngoại bên Việt Nam gửi qua, má đã mua được căn nhà townhouse cho hai má con. Tí lo phần cắt cỏ phía sau vườn vào mùa hè, và quét dọn lá vàng lá khô cuối mùa thu. Vậy mà có nhiều lần, Tí đi học hoặc đi chơi với bạn về trễ, má đã làm xong xuôi, nhứt là trời đầu đông gió lạnh má đeo găng tay, mặc áo khoác, mang giày boots xúc lá bỏ vào bao ào ào. Tí phàn nàn thì má nói má còn khỏe, để má tập thể dục luôn.

Năm nay vào lớp 11, Tí xin đi làm cuối tuần tại tiệm McDonalds, Tí nói má nghỉ bớt chuyện làm bánh, chỉ đi làm hãng Gà, cuối tuần dành thời gian nghỉ ngơi xem phim, má liếc Tí một cái thiệt dài:

-          Thôi đi ông tướng, ông cứ để tiền đó tiêu xài, má vẫn say mê vừa làm bánh vừa mở youtube nghe Thầy Pháp Hòa giảng kinh, rồi quay qua xem phim Hàn Quốc, bánh vẫn chín thơm ngon nức mũi, có sao đâu nà! Khi nào má già má bệnh hẵng hay.

Tí làm ca chiều đến 11 giờ đêm mới xong, má không cho Tí đi metro bus, mà má lái xe đón đưa. Về tới nhà là khuya, má kêu Tí cởi bộ đồ uniform ra cho má ngâm để mai giặt, giục Tí đi ngủ, còn má ra bếp xem xét lại các thứ bánh để ngày mai khách đến lấy. Má thiệt là kiên cường!

Hôm bữa Tí được nghỉ Spring Break, má rủ Tí đi chợ dưới khu chợ Việt. Trên đường về, hai má con ghé vào tiệm Bubble Tea mua nước uống. Vừa trả tiền xong, quay người ra thì ngay cửa tiệm, một người đàn ông cũng vừa bước vào. Tí thấy người này quen quen, hình như là... “chú đó”, má liền khựng lại, “chú đó” cũng bất ngờ, bối rối giây phút chạm mặt rất gần. “Chú đó” nhanh chóng lên tiếng, dù rất nhỏ:

-          Em khỏe không?

Má nhìn hướng khác, mỉa mai, lạnh lùng:

-          Cám ơn! Tui bình thường!

Rồi má kéo Tí bước nhanh ra khỏi tiệm. Lên xe, má run rẩy, đề máy xe mấy lần mới nổ. Chạy được hơn một block đường, Tí thấy những giọt nước mắt của má lăn dài, má lấy tay chặn nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn, má phải tấp xe vào lề đường, dừng lại, rồi không cần biết có Tí ngồi ghế kế bên, má ôm mặt khóc thành tiếng, nức nở, nghẹn ngào.

Đâu rồi bà má kiên cường của Tí? Trước mặt Tí là đôi vai má rung lên từng hồi theo cơn khóc thỏa thuê, vỡ òa, như chưa bao giờ được khóc. Trước mặt Tí, là một bà má yếu đuối như bao người phụ nữ khác khi bị tổn thương, lần đầu tiên trong đời Tí mới thấy.

Tí biết, má khóc không phải vì còn yêu thương tiếc nuối gì “chú đó”, mà vì những uất hận, những tủi hờn dồn nén bấy lâu này, bây giờ mới có dịp tuôn trào...

Tự dưng Tí cũng khóc theo má!

Edmonton, Tháng 5/2023
KIM LOAN
 

Ý kiến bạn đọc
09/09/202302:20:20
Khách
Bài viết nào của Loan cũng hay nhưng bài viết này lại rất xuất sắc đáng được lãnh giải chung kết năm nay. Anh chúc mừng Kim Loan nha!
01/06/202300:02:34
Khách
Lúc nào tôi cũng thích bài viết của tác giả Kim Loan. Hay quá, cảm động quá, dễ thương quá.
24/05/202301:54:31
Khách
Người đàn bà VN chịu rất nhiều đau khổ không những vì luân lý Khổng Mạnh mà còn vì chiến tranh triền miên.
Thượng Đế hỡi hãy lắng nghe người dân hiền. Vì đất nước đang còn ưu phiền.
15/05/202321:43:21
Khách
Quý độc giả nào đã/đang sử dụng ngôn ngữ điện toán [rất phức tạp và khó] Java đều hiểu ẩn ý của người đọc khi dùng chữ "attribute".

Nếu không, nđ xin được [cố gắng] giải thích: nhân vật chính trong bộ truyện "Tề Thiên Đại Thánh" là Tôn Ngộ Không [con khỉ] nhưng có phép lạ là có thể nhổ lông trên người để hóa ra hằng trăm con khỉ giống nhau [nhưng khác cá tính] mỗi khi gặp nạn để đối phó với hằng chục, trăm, nghìn kẻ địch cùng một lúc.

Người Trung Quốc chỉ có sáng kiến được đến đó thôi. Nhưng người phương tây [James Gosling] đã dùng ý tưởng hoặc do trùng hợp này để tạo ra ngôn ngữ điện toán Java nhằm thỏa mãn những nhu cầu và đòi hỏi của sự tiến bộ không tưởng về công nghệ phần cứng và còn rất nhiều lý do khác nữa như Trí Tuệ Thông Minh [Artificial Intelligence], etc.
15/05/202321:14:07
Khách
Tựa của bài viết này làm người đọc thấy thiêu thiếu cái gì thì chợt nhớ ra là hầu hết các gia đình người miền bắc thường đệm thêm chữ lót để phân biệt [cu/con] Tí nhà mình hoặc [cu/con]Tí nhà hàng xóm.

Tên đệm thường phải đợi tới lúc đứa bé hé lộ ra đặc điểm [attribute] riêng mới được người trong nhà đặt cho. Thí dụ: Tí móm, sún, lé [kim], mập, gầy, cao, thấp, vều, tẹt [mũi tẹt], dế [thích chơi dế], etc.

Đã viết về cái tên là Tí thì không thể không nhớ tới kênh Bé Tí Show Time trên YouTube để mỗi khi [họa hoằn lắm] có nỗi buồn không tên từ đâu tới và [để khuây khỏa và thay đổi "không khí"] thay vì đọc thơ của tác giả Thanh Mai trong bài "ROBOT OX", đã đăng trên VB trong cột VVNM ngày 20/03/2023, vào xem Bé Tí Show Time khoảng vài phút là nỗi buồn vô cớ bỗng dưng biến mất như có được phép lạ từ ơn trên ban cho.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 605,556
Năm tháng trôi qua, bao nhiêu lượt người đến đi, không có gì xảy ra; bà quen dần với những người khách trọ xa lạ, tự cho mình là chủ quán trọ. Bà tế nhị quan sát cách sinh hoạt, lời ăn tiếng nói của từng vị khách, đánh giá từng người, xã giao vừa phải. Bà nghĩ xử thế làm sao để khi người ta đi vẫn giữ được thiện cảm với nhau.
Cuối năm 2021 tôi về hưu sau khi đã làm việc 31 năm ở công ty, nhận được một cái Rolex sau 25 năm, một đồng hồ Apple sau 30 năm, một đồng hồ grandfather clock treo tường, một đồng hồ để bàn bằng gỗ đỏ sang cả quí phái, một đĩa bạc “ghi công” để chưng bày khoe khoang tại phòng khách. Mọi thứ đồ đoàng có trong kho mình đều thu tóm cả. Bây giờ thì về đi thôi! Lúc này tôi mới nghĩ đến nơi ăn chốn ở trong giai đoạn mới của cuộc đời. Ngày xưa còn miệt mài cày bừa trả nợ nhà, nợ xe, nợ “con”, mình gồng mình vớt lấy một căn nhà trong khu trường tốt, vượt cả khả năng tài chính, để rồi phải nhịn ăn nhịn mặc, còng lưng trả tiền nhà mút chỉ hụt hơi. Nay con đã lớn, thôi thì nhường khu này lại cho những cặp vợ chồng trẻ đang nhắm nhía trường xịn cho con họ.
Lúc tôi viết bài 32 Năm Người Mỹ Và Tôi, đã cảm thấy là “coi bộ vợ chồng mình cũng bền vững dữ há, nhứt là khi ngôn ngữ bất đồng, Đông Tây không gặp nhau” Những tưởng sẽ còn sống với nhau cho tới khi ăn được cái ngày kỷ niệm “ lễ cưới hột xoàn” chớ, ngờ đâu, mới hơn 53 năm anh bỏ tôi, mau chóng ra đi một mình.
Tác giả Phi Nguyễn lần đầu tham dự VVNM với bài "Trái mít". Bà sinh sống và làm việc tại thành phố Brunswick, Georgia. Đây là bài mới nhất của Bà, viết để chia xẻ một kinh nghiệm chìa khóa xe bỗng dưng không mở được cửa nữa và những điều cần phải làm sau đó thay vì hoảng sợ.
Tôi bấm chuông và đứng đợi. Mùi hương thoảng nhẹ trong không khí khiến tôi chú ý đến mấy khóm hồng dọc hai bên lối vào. Những cụm hồng nhung đủ màu mới vài ngày trước còn đẹp rực rỡ, vậy mà giờ đây đã xuống sắc, cánh hoa rơi tan tác vương vãi khắp nơi. Tôi nhìn lên tấm bảng nhà dưỡng lão (Residential Care Home) và bỗng thấy lòng chùng xuống. Bên trong cánh cửa này, có bao cuộc đời từng một thời tung hoành ngang dọc, nhưng nay họ đều đang thập thò bước thấp bước cao đi vào đoạn cuối đời, cho dù có an phận sẵn sàng hay vẫn còn luyến tiếc.
Nhờ Đi Dự Đám Cưới Cô Cháu, Tôi Biết Có Những Người Bị Đồng Bệnh Mắt Với Mình Để Chia Sẻ Thứ bảy tuần vừa qua April 8th, 2023. Toàn thể đại gia đình chúng tôi đã đi dự tiệc cưới của cô cháu, con gái của cô em tôi. Trong buổi tiệc cưới ấy, chúng tôi ngồi cùng bàn với cha mẹ của cô dâu. Mọi người trong bàn đều nhìn nhau bằng ánh mắt băn khoăn, như tự hỏi, sao không thấy sự hiện diện của hai ông bác, là anh của ba cô dâu. Mặc dù thắc mắc như vậy, nhưng mọi người hơi ngần ngại, chưa ai dám cất lời hỏi cả. Thần giao cách cảm! Như đã nằm lòng, đoán biết thế nào cũng có người hỏi về sự vắng mặt của hai ông anh mình. Với sắc thái nhạy cảm, ba của cô dâu đã lên tiếng trước để chia sẻ với chúng tôi là cả hai bác đều bị bệnh đau mắt giống nhau, nên không ai dám lái xe nữa, vì khi lái xe, nhìn xa thấy cái gì cũng nhiều gấp đôi, bảng tên đường, lằn gạch vẽ trên mặt đường, mũi tên quẹo phải, hay trái và những đèn đường toàn là nhiều nhân gấp hai lần, nên sợ quá, bỏ lái xe luôn.
Tôi từng đi Mỹ thăm gia đình từ thập niên 90 của thế kỷ trước, nhưng lần này thì khác, sau 14 năm chờ đợi, thật ra tôi nhận được giấy báo của NVC (National Visa Center) năm 2019 chuẩn bị hồ sơ đến Tòa Đại Sứ Mỹ tại Paris cho buổi phỏng vấn đi Mỹ. Nhưng dịch covid đã treo buổi phỏng vấn vô thời hạn, tôi tự hỏi có nên phiêu lưu làm lại cuộc đời lần thứ hai vào tuổi đã xế chiều ?
Cây cam trước cửa sổ phòng làm việc của bà Vi đã nở đầy hoa, dày đặc những chùm hoa trắng nõn nà. Một số cánh hoa từ từ rụng xuống để lại những chùm trái nhỏ xíu lấm tấm như những đầu chiếc đinh ghim mầu xanh ngộ nghĩnh. Sáng nay bà Vi dậy sớm, thư thả ngồi nhìn ra cửa sổ, mải mê ngắm hai con chim đang bay ra bay vào xây cái ổ tít trên cành cao của cây cam. Chiếc tổ chim vừa hoàn thành, những sợi cỏ khô mỏng mảnh đã được bện thành một cái tổ gọn gàng, nhỏ bằng hai bàn tay chụm lại. Chúng khôn quá, xây tổ trên cành cam, khi chim con ra đời sẽ được thưởng thức mùi hương hoa cam thơm ngát. Bà mỉm cười nghĩ thầm, rồi rảo mắt nhìn ra phía vườn sau.
Ông nhếch môi cười chua xót ngẫm lại cuộc đời mình: tuổi trẻ làm người lính VNCH, rồi bị tù hơn 13 năm, cũng mộng ước như bao nhiêu người khác nghĩ đến tổ quốc thân yêu, nhưng rồi lực bất tòng tâm, quay đi bước lại soi gương đầu đã bạc. Ông chạnh nhớ người vợ đầy xót xa đau ruột, chịu đựng biết bao nhiêu gian khổ trong thời gian ông bị tù đày. Qua Mỹ tìm tiểu bang Minnesota lập nghiệp, vợ chồng làm việc siêng năng, bắt tay vào cuộc sống cày bừa gầy dựng tương lai, lo các con ăn học và muốn an cư lạc nghiệp. Các con tốt nghiệp ra trường, lập gia đình và có cuộc sống riêng. Một ngày mùa hè người vợ bỏ cuộc với căn bệnh tàn nhẫn, dứt áo ra đi khi tuổi đời chưa tới 60. Ông chới với hỏng chân, tinh thần suy sụp chỉ biết mượn rượu uống cho say, công việc bỏ bê bị laid-off. Ông chẳng còn thiết sống, nhà cửa do vợ chồng gầy dựng tưởng sống tới bạc đầu, bù đắp những ngày khốn cùng cay nghiệt ở VN, thế mà vợ chồng ông đã đầu hàng... buông hết. Con trai sợ ông sinh bệnh ép về ở chung để chăm sóc,
Việc gì Bố làm, ai cũng tấm tắc khen. Trong mắt tôi, Bố thật tuyệt vời. Vậy mà bố không biết chữ! Lúc còn nhỏ, tôi không hề biết rằng, những chuyện do bản năng như đi đứng nằm ngồi thì không cần phải học. Còn lại không học thì không biết, bằng chứng khi học lớp hai, tôi đã biết đạp xe vù vù, trong khi nhiều bạn trong lớp cho tới lớp năm, vẫn chưa biết đạp xe. Lớn lên ở vùng sông nước, Bố cũng tập cho tôi bơi như con rái cá khi còn rất nhỏ, nên trong mắt các bạn, Bố thật cừ khôi. Từ khi biết Bố mù chữ, tôi không còn cười toe toét mỗi khi nghe các bạn khen bố nữa. Có một cái gì "lấn cấn" mà tôi không nói được: bực bội, mặc cảm, giận dỗi! Bây giờ tôi rất ngại ngùng, khi đi cùng Bố đến những nơi hội họp đông người, nhất là khi có mặt Bố mẹ của các bạn trong lớp. Bố của bạn này là Bác Sĩ, mẹ của bạn kia là cô giáo.
Nhạc sĩ Cung Tiến