Hôm nay,  

thoáng nghĩ tháng năm…

29/05/202310:27:00(Xem: 3643)

Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. 

hinh-anh-cay-hoa-phuong-no_105011585

 

Hôm qua, đi làm về ghé chợ chiều thứ sáu, đã đẩy xe chợ còn chưa dứt dòng suy nghĩ về việc ông bạn làm chung trò chuyện trước lúc ra về.

 

Ông nói với tôi, “Chiều thứ sáu nào anh cũng đi chợ với lý do thứ bảy, chủ nhật anh lười ra khỏi nhà. Vậy trừ năm ngày đi làm, có hỏi anh chuyện gì anh cũng chỉ gật đầu hay lắc đầu, hoặc anh chỉ tay về phía đồ nghề, phụ tùng tôi hỏi. Nay tôi hỏi cũng bằng thừa là hai ngày nghỉ cuối tuần anh có cảm thấy buồn không, sao không ra ngoài, đi chơi với bạn bè một lát? Tôi thì chiều thứ sáu nào cũng muốn làm vài lon với anh em cho đỡ buồn cuối tuần, mọi việc để dành cho hai ngày thứ bảy, chủ nhật vì ở nhà một mình không điên cũng dại. Điên là đi lòng vòng cho hết thời gian, nhưng thấy máy giặt, máy sấy, tủ lạnh đại hạ giá rẻ quá nên mua, điên nhất là đi coi xe rồi không cam lòng về không nên vướng vào món nợ lớn mà không cần thiết. Có điên nhỏ hay điên vừa là mua tủ lạnh mới, máy giặt, máy sấy chạy êm ru… nhưng cái cũ còn tốt nên cất thì chật nhà mà cho ai thì họ lại nhờ chở dùm vì không có xe truck, đúng là điên chưa? Nhưng điên cũng chưa bằng dại là rảnh quá, đi vòng quanh nhà xem chỗ này, chỗ kia, từ trong ra ngoài thì thể nào chẳng có chỗ không ưng ý nên sửa chữa, dọp dẹp… đúng là dại hết hai ngày cuối tuần, nhiều khi mệt tới thứ hai nghỉ luôn vì đi làm không nổi. Nhưng anh nghĩ coi, cỡ tuổi mình thì còn bao năm nữa, trong khi đời sống Mỹ thì cứ phải đi làm thôi, đã bao người làm ở hãng này đã làm tới chết. Rồi chúng ta cũng vậy, sao anh cứ phải đi chợ chiều thứ sáu mà không đi vui chơi với anh em. Bây giờ chúng ta đâu có nhậu vì nhậu như hồi còn trẻ mới là nhậu, bây giờ đôi khi ba bốn anh em ngồi trò chuyện mấy tiếng đồng hồ nhưng hộp bia mười hai chai uống không hết, thì đâu gọi là nhậu. Tôi phục anh ở nhà một mình cả kỳ nghỉ cuối năm, không ra cửa, không ra đường… Tôi thì phải có người nói chuyện, chuyện trên trời dưới đất gì cũng được vì im lặng như anh tôi phát điên…”

 

   Tôi trả lời, “Anh nói lòng vòng hay hơn cả đi lòng vòng vì đi đến kết luận ngắn gọn nhưng chính xác là tôi điên. Tôi biết rõ điều đó hơn ai hết, nhưng tôi chán tỉnh táo…”

   “…”

 

   Vô chợ - đi lòng vòng, đôi khi về không cũng không hề hấn gì vì mua hay không mua cũng không thay đổi gì ngày mai, tuần tới, tháng này, năm nay, thời gian còn lại... Nghĩ đến điều ông bạn tôi nói quả không sai, nhiều người đúng là đi làm tới chết. Đời sống Mỹ đúng là đi làm tới chết vì nhiều lý do như người thì không có dư để dành dụm khi còn trẻ nên tay làm hàm nhai tới chết; nhiều người mệnh yểu nên đi sớm vì bệnh tật, không biết cuộc sống nghỉ hưu ra làm sao; nhiều người lại mang nặng tư duy cổ điển là khi chết đi, phải có của cải để lại cho con cháu nên ngày nào còn đi làm được thì cứ làm. Trong thâm tâm tôi cũng có phần công nhận là ông bạn tôi đúng, vui đi, đời có bao lâu mà hững hờ… Chỉ tội thân là không còn thấy vui khi túm năm tụm ba nói chuyện trên trời dưới đất như xưa. Có lẽ cuộc đời đã vui buồn đủ khi buồn cũng không làm sao vơi, vui thì cuôc vui nào cũng tàn để mọi người ra về. Và căn nhà nào cũng trống trơn khi con cái đã trưởng thành nên về sớm hay muộn chỉ khác mỗi việc lái xe có mở đèn hay không mở đèn, điều không có gì khác hôm qua và ngày mai cũng vậy là không có ai trông mình về. Khi con còn nhỏ thì trên đường sinh nhai, cha mua được trái banh, đôi giày đá banh vừa tốt vừa rẻ nên trông hết ngày để đem về cho con. Con tan học về cũng mong cha về sớm để ra công viên chơi đá banh tới tối hù. Bây giờ đi hay về thì trước sân nhà cũng có cây sồi già vô cảm như gia chủ, nhìn nhau, nhìn nhau… muốn nói với nhau một điều gì thì sự im lặng là tử tế nhất nên nhìn nhau vô cảm như cây sồi già với ông chủ nhà.

 

   Nghĩ đến bạn tôi, đứa con lớn đi lính nên coi như không có ở nhà, đứa con kế vừa đi học vừa đi làm cũng xa nhà, và em gái của chúng còn trong đại học nên cũng thỉnh thoảng mới về nhà. Anh làm gì cho hết buổi chiều của người không thích đọc nên ngày nào cũng ghé chợ, mua những thứ về nấu món chợt nhớ, nấu hết buổi chiều cuộc đời cũng không hết món đã ăn từ nhỏ nên nhớ ra món nào thì nấu món đó. Có những món chợt nhớ đã bao năm rồi không được ăn vì quên, nhưng nấu lên món nhớ lại bưng cho cả nồi, cả chảo vì ăn sao nổi nỗi nhớ quê, người thân đã ra thiên cổ.

 

   Vợ anh làm neo nên về trễ, không hề yêu cầu anh nấu món gì, dù anh nấu ăn ngon, nhưng chị vốn phụ nữ nên chỉ năn nỉ anh là ăn hết món cũ hãy nấu món mới, nhà còn có hai vợ chồng già, ăn bao nhiêu mà chiều nào cũng nấu. Nhưng tính tình anh, sự về già của anh với suy nghĩ mình còn bao lâu nữa mà phải hà tiện cho cực thân, con cái cũng lớn khôn hết rồi, chả có gì để lo nữa. Nhờ vậy, mỗi lần đứa con lớn của anh được về phép thì anh cũng xin nghỉ phép trong hãng để hai cha con bù khú với nhau. Cái thằng con khi còn nhỏ thì quậy tới cha mẹ đứng ngồi không yên với nó. Nhưng lớn rồi, sống đời quân ngũ xa nhà nên suy nghĩ trưởng thành hơn. Nghe anh kể cũng thấy thương người lính trẻ những đêm xa nhà, nhớ người thân, nhớ gia đình, thương cha mẹ đã già nên khi về phép được mấy hôm thì chỉ ở nhà chơi với ba vì khi con nhớ nhà, nhớ gia đình thì ba cũng có một mình ở nhà, nhớ anh em con… Nghe anh kể, thấy phước phần hầu như là chuyện có thật khi đứa con lớn chỉ có lương lính mà nói với hai đứa em, “cần gì cho anh Hai hay, đừng nói với ba mẹ…” Nói với cha, “Ba về hưu đi để nghỉ ngơi, con phụ ba chi phí hàng tháng cho ba đỡ mệt. Khuyên mẹ bớt làm vì tụi con đã tự lo được rồi…”

 

   Người ta khi trưởng thành đương nhiên suy nghĩ chín chắn hơn, nhưng độ lượng hơn thì không có tuổi mà tùy người. Cũng không thể bỏ qua môi trường quân ngũ, những người lính luôn đề cao tinh thần trách nhiệm với đồng đội nên đồng đội lâu nhất của họ chính là gia đình, người thân chung một mái nhà. Nên về phép cũng gác lại vui riêng, gặp gỡ bạn bè - còn thời gian trong khi cha già thì không biết được. Nên khi con về phép thì cha cũng xin nghỉ làm vài hôm, hai cha con ở nhà làm món nhậu, chờ chú bác đi làm về là bù khú. Niềm vui đơn giản của anh được nhiều bạn hữu ngưỡng mộ vì ai cũng chỉ mong được như anh khi nhà, xe, việc làm đã không còn làm khó những người đã định cư lâu, thời gian đã khoả lấp những lo toan ban đầu bằng sự yên ổn không bằng ai nhưng yên ổn với bản thân, với gia đình là được.

 

   Khi còn trẻ, tôi có người bạn đi tu, anh ta học bảy năm trời để thành linh mục. Anh ta nói với tôi, “Với người Công giáo, trong nhà có một người đi tu học làm linh mục là vinh dự, niềm hãnh diện của gia đình. Cha mẹ tôi không ép con cái nhưng thầm mong là điều đương nhiên. Tôi quyết định làm linh mục với hơn nửa phần tự chọn tương lai của mình, non nửa phần vì mong cha mẹ tôi được vui như một sự đền đáp của người con…”

 

   Nay ước gì được gặp lại anh ta, gặp linh mục tôi sẽ nói về đời sống Mỹ, “Trong nhà có một người con đi lính, không chỉ tốt cho bản thân người ấy sống có kỷ luật từ đó về sau mà còn tốt cho mọi thành viên trong gia đình về cách sống đơn giản nhưng thực tế của người lính, lối suy nghĩ không ích kỷ vì tinh thần đồng đội của lính rất cao, là nguồn gốc, căn bản hình thành nên nhân cách con người tới suốt đời. Những thành viên trong gia đình không ít thì nhiều đều thay đổi bản thân theo chiều hướng tốt hơn khi suy nghĩ về những thay đổi chín chắn và độ lượng của thành viên đi lính trong gia đình họ…”

   …

   Thoáng nghĩ tháng năm về người già ở Mỹ cũng buồn, bởi không phải ai cũng may mắn có được những người bạn đồng điệu để trò chuyện qua ngày khi con cái lớn khôn, có đời sống riêng của họ; không phải ai cũng may mắn có được sức khoẻ tốt để tận hưởng những năm tháng cuối đời; càng khó hơn cho những người tâm bệnh lúc về già, rất cô đơn nhưng lại hết khả năng hội nhập, buồn lẻ loi nhưng không muốn hoà đồng...

 

   Thoáng nghĩ tháng năm với người lính và ngày Chiến sĩ Trận vong đang đến hàng năm. Mùa này hoa poppies nở rộ trên những cánh đồng châu Âu để tưởng nhớ những người lính đã hy sinh trong hai kỳ Thế chiến, những người bất tử dù đã chết từ khi còn rất trẻ. Tháng năm rợp trời hoa poppies tới muôn đời như những người lính trẻ không bao giờ chết…

 

   Thoáng nghĩ tháng năm, ẩn hiện màu hoa phượng chốn quê nhà, dòng ký ức một thời tuổi trẻ miên man, miên man trong sâu thẳm tâm hồn, bên hiên nhà với chiếc xích đu đong đưa bóng nắng, mưa chợt về bong bóng vỡ ngoài sân… tiếng ve sầu bức tử những cung bậc tháng năm ngày nọ để tháng năm lại về trong ký ức mênh mang…

 

 

Phan

Ý kiến bạn đọc
19/06/202321:56:56
Khách
Ai nói Kim Thánh Thán không có truyền nhân!?
01/06/202319:11:21
Khách
"Tháng Giêng là tháng ăn chơi...Tháng Năm, tháng Sáu hội hè vui chơi..." Nhưng trong bài này, Tháng Năm lại là tháng nhiều [cái] thoáng nghĩ và trong đó gồm:

"Cô Đơn Không Đáng Sợ
Đáng Sợ Là Không Ai Biết Ta Cô Đơn"

Và có lẽ vì vậy người đời mới có:

- nhạc sĩ Văn Phụng đã sáng tác "Tôi Đi Giữa Hoàng Hôn" để đến khi người được 'châu về hợp phố' với ca sĩ Châu Hà [có giọng cười trong hơn pha lê, hát hay như họa mi và nhan sắc chim sa cá lặn] thì không thấy VP than vắn thở dài nữa.

- Lý tầm Hoan aka Lý thám Hoa cam làm đệ tử suốt đời cho “Thần Lưu Linh” và bỏ ngoài tai lời can gián đầy tình thương và nỗi lòng xót xa của người xà ích tận tụy, hết mực trung thành với chủ.

Hai nhân vật trên thì một có thật và một do trí tưởng tượng [cũng là nỗi lòng] của nhà văn Cổ Long nhưng đều có một mẫu số chung, đó là, niềm đau thống khổ của sự cô đơn vì "Thiếu Bóng Đàn Bà"* để tôn vinh một nửa không thể thiếu trong cuộc sống.

Kịch sĩ La thoại Tân đã từng phát biểu: "Người mà không có tình yêu là chết mà biết thở" là vậy.

* Kẻ Ở Miền Xa - Trúc Phương
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 605,888
Con Kelly khá nhỏ nhắn xinh xắn, da trắng, nét mặt người Âu. Nó rất khác với những đồng hương của nó, bọn họ thì to bè bự xương, da ngăm đen, nét mặt thô. Có lẽ tổ tiên nhà con Kelly lai hoặc là di cư từ Tây Ban Nha. Những lúc ăn trưa hay những lúc tụ tập đùa giỡn, con Kelly kể chuyện nó vượt biên từ Honduras qua Mexico và rồi theo đường dây nhập cư lậu để vào Cali và sau đó thì sang thành Ất Lăng này. Nó vào hãng này cũng được năm năm rồi, công việc ở xưởng Debug không nặng, chuyên gắn các bộ phận máy điện toán như Hard drive, Memory, Motherboard… Tuy nhiên hai ngón tay cái và cổ tay thì đau nhiều vì phải nhấn và sử dụng nhiều, với lại thời gian kéo dài mười tiếng một ngày. Hôm nó xỉu vì mệt và có thể nó bỏ bữa ăn sáng.
Đôi lúc mẹ có cảm tưởng con gái bây giờ là mẹ của mẹ. Con học cao hiểu rộng luôn chỉ huy mẹ chuyện này điều kia, những chuyện mẹ kể ngày xưa con bác ra không cần nghe. Giọng nói con từ từ oai phong và mang âm điệu ra lệnh, mẹ chỉ biết tuân hành và không cần thắc mắc.
Hễ má gọi Tí là “mày” là Tí biết má đang hổng dzui nên Tí không dám hé miệng thắc mắc nữa. Mà thực ra, trong lớp học, trong xóm khu apartments này đâu phải đứa nào cũng có ba, như chị em con Cẩm thằng Tú con của cô Xuyến bạn của má, họ cũng chỉ có ba mẹ con sống với nhau đấy thôi. Một buổi tối, Tí đang chơi các đồ chơi một mình, rồi như nhớ ra điều gì
Chuyện xảy ra cách đây 8 năm, khi đó tiệm Nails của tôi vẫn còn hoạt động, và tôi còn sống ở Augusta. Thành phố Augusta không lớn lắm, nhưng được nhiều người biết đến, vì nơi đó có Master week. Hằng năm, vào đầu tháng tư, từ khắp nơi trên thế giới, các danh thủ golf sẽ đến đây tranh tài để giành danh hiệu Master. Và đây cũng là dịp để mọi người từ các nước đến tham dự. Không phải nói, ai cũng biết Augusta rất tấp nập vào dịp này. Bình thường, tiệm tôi đã đông vào những ngày cuối tuần. Nhưng thứ bảy của tuần lễ Master, thì đông đến… mệt không nghỉ. Cuối ngày, khi tôi vừa với tay định tắt bảng “open”, thì ba người khách bước vào.
Bố mẹ tôi là một đôi đũa lệch, không phải ở bề ngoài. Bởi vì bố mẹ tôi rất đẹp người, bố cao ráo đẹp trai, mẹ xinh như người mẫu. Nhưng anh em tôi, sau lưng vẫn gọi bố mẹ tôi là đôi đũa lệch. Khi có quá nhiều xung đột, người ta thường chia tay nhau mỗi người một ngả, tan đàn xẻ nghé, mặc cho con cái lêu bêu. Nhưng bố mẹ tôi thì không bao giờ nói đến chuyện ly dị, hai ông bà vẫn ở với nhau gần 60 năm, dù có nhiều lệch lạc.
Sui gia là mối quan hệ đặc biệt từ chỗ không quen biết nhau rồi thì kết thông gia, đi đến chỗ tương kính và thân thiết như người trong một gia đình. Đây là nét đẹp văn hóa và phong tục của người Việt mà người Mỹ không có. Riêng tôi, có lẽ vì không có duyên nên anh sui thì có mà cũng như không. Ngược lại, tôi lại có duyên với chị sui. Phải nói ngay để tránh hiểu lầm : Duyên ở đây không phải là duyên nợ theo quan niệm thông thường mà là duyên nợ văn chương.
Năm mươi năm là quãng thời gian không đáng kể trong vũ trụ tính tỷ tỷ năm, nhưng là nửa đời người, là ba thế hệ: Thế hệ tham chiến, thế hệ chạy giặc, thế hệ bỏ nước ra đi để làm giàu. Có lẽ nhìn lại từng góc quán một lần để tưởng niệm những bậc cha chú, đàn anh đã ngồi và trò chuyện với đời sau để chúng tôi hiểu biết hơn về chiến tranh ở quê nhà.
Tác giả tên thật Trần Hương Thủy hiện sống tại South Carolina. Lần đầu tham dự chương trình VVNM với bài viết “Ngày qua giông bão". Bà đã từng cộng tác với nhiều tờ báo tại hải ngoại. Sau đây là câu chuyện tác giả gởi cho VVNM ngày 30 tháng 4 với ghi chú: “Câu chuyện bắt đầu từ những ngày của tháng 4/1975 , nhưng nỗi đau vẫn còn lại mãi..."
Tháng Tư đây là Tháng Tư Đen 1975 khi Miền Nam Việt Nam bị “trời sập”! Lúc ấy, tôi mới 9 tuổi nhưng những ký ức vẫn còn đậm trong trí óc dù gần 50 năm đã trôi qua. Trong khi gia đình bác ruột và chú ruột tôi chạy ra Bến Bạch Đằng xuống tàu Trường Xuân thì gia đình tôi lại chạy loạn trong thành phố. Vì nhà tôi gần cửa ngõ sân bay, xung quanh là các căn cứ quân sự, công xưởng của VNCH và kế bên vùng “xôi đậu” An Phú Đông, nên phải kéo nhau vào Ngã Bảy, chung cư Ngô Gia Tự, tá túc nhà người quen. Tưởng đâu sẽ an toàn hơn, nhưng ban đêm khi lũ trẻ chúng tôi nằm chồng chất bên chiếc giường trong nhà thì người lớn ngồi ngoài hiên, đếm từng đóm hoả châu rơi, vọng tiếng đại bác hoặc hoặc tiếng súng lẻ loi, chả biết của “bên nào”.
Nghĩ đi nghĩ lại sao mấy năm nay đi lấy máu kiểm tra sức khỏe hàng năm mà chẳng phát hiện ra bệnh ung thư? Nếu không vì cú té làm bị gãy xương không biết Hoàng vẫn khỏe mạnh, ăn ngon miệng, làm vườn, xúc tuyết hùng hục như trâu không? Có lẽ lâu nay tế bào ung thư nằm phục sẵn chờ xương bị tổn thương là nhào vô tấn công mà cũng có thể là đến thời kỳ bịnh ung thư phát tán và cú té chỉ là chuyện xảy ra trùng hợp? Sau này Hoàng vào Mayo Clinic thay tủy sống mới biết đa số bệnh nhân đa u tủy đều bị té gãy xương trước rồi càng ngày càng rạn gãy thêm mới khám phá ra. Nhưng cũng vì cú té đó mà chụp MRI chỉ thấy nứt 2 đốt xương làm cả bác sĩ lẫn bệnh nhân cứ nghĩ là do bị loãng xương mà phí thời gian điều trị, tà tà mấy tháng trời để tụi ung thư hoành hành phá thêm mấy cái xương tội nghiệp!
Nhạc sĩ Cung Tiến