Hôm nay,  

Đường vào Học Viện Không Quân Hoa Kỳ (USAFA)

22/09/202300:00:00(Xem: 5226)

hoc vien khong quan hoa ky
Hình do tác giả cung cấp
 
Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014, ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm, hiện là cư dân Dayton, Ohio.

*
Thế là cuối cùng tôi cũng đã đến được Hoa Kỳ, thỏa mãn ước mơ tìm tự do sau hai mươi lần cố gắng vượt biên, trải qua gần sáu năm tù ở các trại lao động cưỡng bức với ba lần bị bắt, hơn mười năm “chết dí” bên trời tị nạn Phi Luật Tân vì tới đảo sau ngày đóng cửa (cut-off date!)

Thời gian này vừa đi làm vừa dự định đi học nên tôi đã nộp đơn vào một trường Community College ở VA, rồi được xếp lớp và nhận được “financial aid” xong nhưng vì cha mẹ tôi bên nhà đau yếu nhiều, không có tiền thuốc thang, tôi đành bỏ học theo người anh lớn tuổi cùng ở bên đảo ngày xưa về SC làm “nails!” Nhưng dù vậy tôi vẫn nghĩ sẽ cố gắng làm để có tí tiền nuôi thân và gửi về cho cha mẹ già chút đỉnh chữa bệnh trước rồi từ từ sẽ thu xếp đi học lại do đó khi làm được vài tháng, túi có rủng rỉnh ít tiền, tôi liền mua quà và mang ra bưu điện gần nhà để gửi về Việt Nam ngay. Lâu quá tôi không còn nhớ chuyện gì bởi khi ấy là vào khoảng năm 2000, tuy nhiên lúc tôi nói “character” thì cô nhân viên bưu điện không hiểu và bực mình khi tôi lặp đi lặp lại mấy lần. Hóa ra là trong thời gian làm việc với luật sư Nguyễn Hoàng Vũ từ Úc sang Phi giúp dân tị nạn thì tôi bị ảnh hưởng cách phát âm của em, mà Úc vốn là thuộc địa của Anh nên người Úc nói tiếng Anh bằng giọng Anh do đó có một số từ khác với người Mỹ, khiến đôi bên không hiểu được.

Năm 2001, khi ra phi trường về VN, tôi có mang theo cây đàn ghi ta (guitar) cho hai đứa cháu vì vậy sau khi cân hành lý xong, trước lúc giao tôi có hỏi xin một cái “fragile sticker” dán lên thùng đựng đàn nhưng tôi phải nói đi nói lại năm sáu lần thì người nhân viên mới hiểu. Lý do là hồi ở trại tị nạn, có một giáo đoàn Mormon được dẫn đầu bởi đôi vợ chồng mục sư cùng bốn năm nam thanh, nữ tú thường vào trại dạy Anh Văn cho đồng bào. Họ là những nhà hoạt động tôn giáo từ các nơi trên thế giới tập hợp lại để đi truyền giáo và trong một buổi học khi hai cô giáo trẻ đứng lớp, rất ư là dễ thương, duyên dáng, phát cho bọn tôi, mỗi người một bản “copy” bài học mà họ lựa chọn in ra từ các tạp chí nào đó. Lúc giảng từ “fragile” thì hai cô đọc hai cách khác nhau ở “syllable” thứ 2 của chữ. Sự khác biệt này khiến bọn tôi lúng túng không biết phải theo ai? Còn hai cô thì vô cùng ngạc nhiên và nhìn nhau cười ngất, té ra là cô đang giảng bài thì ở bên Canada còn cô phụ giảng lại ở Arizona, Mỹ!

Tiếng Anh là thế, tưởng dễ mà không phải dễ!

Từ kinh nghiệm ấy tôi bảo bụng, mình sang đây thì đã bốn mươi tuổi và muốn vào đại học thì tối thiểu phải mất hai năm ESL để trau dồi tiếng Anh mà với tuổi này thì phát âm là một vấn đề gay go chứ không phải chuyện chơi. Ước chi mình còn trẻ thì đỡ quá! Nghĩ tới điều ấy tôi bỗng buồn vô hạn và chợt muốn có con, vì nếu con mình sinh ở Mỹ thì nó sẽ nói tiếng Mỹ như người Mỹ nên có thể “phục thù” cho mình trong vụ này vô cùng “easy.”

Ý niệm tưởng như “quái gở” nọ cứ mãi “fécondé” trong đầu tôi nên vài năm sau lúc tôi quen vợ tôi qua vài lần gặp gỡ thì tôi quyết định lập gia đình liền theo mong mỏi của má tôi là muốn thấy tôi được yên bề gia thất trên xứ người. Đúng là như cụ Nguyễn Du đã nói trong Kiều:

“Ví chăng duyên nợ ba sinh
Làm chi đem thói khuynh thành trêu ngươi”.

Đám cưới xong độ môt tháng thì “xẹt xẹt” vợ tôi cấn thai và sanh được một đứa con trai ngay. Tôi quá đỗi sung sướng vì con vừa là niềm vui, niềm hạnh phúc của vợ chồng chúng tôi và nó cũng sẽ là người thay tôi thực hiện ước mơ năm xưa. Từ đấy tôi siêng năng, cần mẫn làm nhiều hơn để có tiền lo cho con nên chẳng còn thời gian đến trường nữa.

 
Một đêm xem TV, thấy đài có “report” một tai nạn thương tâm lúc một em bé bị chết chìm ngoài suối khi đi “field trip” do thiếu người trông coi làm tôi sợ và quyết định đưa con tới YMCA gần chỗ tôi ở, cho nó học bơi để tự bảo vệ bản thân. Lúc ấy nó khoảng bốn tuổi. Học được hơn tháng, tôi hỏi nó:

Con bơi sao rồi? Thích không?
Dạ, thích. Con bơi được rồi.
Cô giáo có nói gì không?
Dạ, cô nói con bơi như “chó” á!

Tôi phì cười, bỏ đi nhưng nhớ lời ba tôi nói ngày xưa khi ông bắt tôi đi học bơi trước khi đi vượt biên rằng “rớt xuống nước, không chìm là được.” Nên đối với con tôi bây giờ thì “như gì cũng được, miễn không chìm là OK!”

Và lúc con lên năm tuổi là vợ tôi chỉ đi làm “part time” còn tôi thỉnh thoảng cũng bớt giờ đi làm để cùng nhau đưa con đi tập đá banh, chơi piano…Tôi không ép buộc con tôi phải học mọi thứ nhưng tôi cố gắng tạo cơ hội cho nó biết tất cả trong điều kiện có thể của chúng tôi. Còn việc theo đuổi học cái gì là do sở thích và đam mê của nó! Khi con trai được mười tuổi, chúng tôi đưa con đi tập võ vì dù ở đất nước này văn minh đến đâu, bình đẳng tới cỡ nào thị việc kỳ thị chủng tộc, màu da cũng vẫn còn tuy thời điểm đó chưa lộ liễu như hiện nay. Ngoài ra tôi cũng muốn cho nó mạnh mẽ để tự vệ nhằm tránh các tình trạng đau lòng khi bị “bully” như đã từng xảy ra nơi các trường học. Nhờ trời thương, con trai tôi học gì cũng đạt được kết quả khá. Năm 2020, sau khi lấy đai đen của môn “To Shin Do Go Shin Taijutsu” xong, nó được chọn tập luyện để trở thành “instructor” phụ trường giảng dạy thì đại dịch Covid-19 bùng phát. Mọi chuyện đành tạm ngưng!


Trong thời gian ở nhà học “online,” chẳng biết nó tìm tòi, nghiên cứu thế nào mà năm lớp 12 trong khi chúng tôi đang suy nghĩ để hướng dẫn con theo ngành nghề gì thì một đêm trong lúc ăn cơm tối nó cho hay nó quyết định chọn đi “US Air Force Academy (USAFA)” làm hai vợ chồng tôi ngỡ ngàng bởi xin vào được đây học không phải là chuyện dễ dàng. Điều kiện và thủ tục xin vào đây thì tôi đã trình bày trong bài viết “Hướng nghiệp du ký” sau khi đi thăm trường ở Colorado Spring về và đã được đăng trong chương trình Viết Về Nước Mỹ năm 2022 rồi.

Bây giờ xin đi học thực sự nên có nhiều việc cần phải làm ngay khi niên học bắt đầu như con tôi phải xin các thầy cô, huấn luyện viên thể dục thể thao, hiệu trưởng… viết thư đến những vị thượng nghị sĩ dân biểu tiểu bang giới thiệu về trình độ học vấn, điểm GPA, hoạt động thể thao, sinh hoạt học đường, cộng đồng trong thời gian tới của nó để mấy vị này xem xét và cấp cho “Letter of Recommendation” nộp cho học viện như là thứ cần thiết đầu tiên của “điều kiện ắt có và đủ” vậy!

Rồi sau gần cả năm nỗ lực học hành đạt điểm GPA 4.38, cũng như tích cực hoạt động thể thao, tham gia các công tác cộng đồng, hiến máu cho Community Blood Center, Community Tissue Service, hăng hái sinh hoạt học đường bất kể nắng mưa hay mùa đông tuyết giá nó được hầu hết bạn bè, thầy cô thương mến và được họ viết những thư giới thiệu như dưới đây.
 
***
 
Cuối cùng nó được cả vị dân biểu cùng hai thượng nghị sĩ tiểu bang cấp bằng khen, tiến cử vào học viện. Mọi việc êm ả, thuận buồm xuôi gió đến một hôm thì nó nhận được thư báo “denied” của trường do thị lực không đạt tiêu chuẩn vì cận thị hơn tám độ (diopter.) Buồn bã nhưng tuy nhiên ngay khi được e-mail từ chối của trường thì nó đã “re-apply” liền cho năm tới theo một kế hoạch khác mà nó đã tìm hiểu kỹ lưỡng! Vì theo tài liệu nó nghiên cứu thì có khoảng 25% sinh viên sĩ quan đang thụ huấn ở học viện là các thí sinh sau khi bị từ chối đã nộp đơn lại. Thường thì Ban Tuyển Chọn thích những trường hợp này vì việc nộp đơn lại chứng tỏ quyết tâm của học sinh muốn theo đường binh nghiệp chớ không phải vì một phút bốc đồng nên ít “drop-out” giữa chừng do đó khi cứu xét lại thí sinh dễ được nhận vào hơn. Ngoài ra, còn có một cách nữa là xin vô The Air Force Reserve Officer Training Corps (AFROTC) rồi sau một năm sẽ xin trở lại USAFA với giấy giới thiệu của trường này thì sẽ rất mạnh.

Thế là nó nộp đơn ngay vào AFROTC cùng lúc với một số đại học trong tiểu bang OH. Bây giờ thì nó được học bổng toàn phần của OSU (The Ohio State University) và đồng thời cũng được AFROTC nhận nhưng họ lại chuyển em sang binh chủng Space Force của ROTC. Thật ra ngành này đã được cựu Tổng Thống Ronald Reagan lập ra trong chiến dịch “Chiến Tranh Các Vì Sao (The Star Wars) nhằm tháu cáy Liên Xô do đó không phát triển mấy. Mãi cho đến gần đây vào một dịp nói chuyện của cựu Tổng Thống Donald Trump trong nhiệm kỳ của mình về vấn đề UFO thì ông có nhắc lại chắc là ông sẽ mở rộng ngành Lực Lượng Không Gian (Space Force) thì Không Quân Hoa Kỳ mới chộp lấy ý tưởng này để thực hiện. Tuy nhiên vì ông Trump không đưa ra một chương trình riêng cựu thể về tài chánh, nhân lực… do đó hiện nay ngành này tạm thời nằm chung và dưới sự điều hành của Không Quân Hoa Kỳ! 
 
***
 
Hiện tại thì con tôi đã ra trường trung học và nghỉ ngơi, đợi nhập học vào mùa Thu này sau những tháng ngày vất vả lo lắng. Nhân đây, tôi cũng xin nói rõ một điều trong bài viết này là tôi không cố ý khoe khoang về con mình mà chỉ muốn viết thật chi tiết, rõ ràng về các sự việc tôi biết bởi đã xảy ra cho con tôi trong việc xin vào học ở học viện này để cho những em học sinh Việt Nam khác hay các bậc cha mẹ nào muốn cho con mình vào đây học trong tương lai biết được đôi điều hầu tham khảo, tìm hiểu thêm, chuẩn bị chu đáo hơn nhằm đỡ tốn kém thời gian, công sức thế thôi.
 
Gần nửa thế kỷ người Việt đã lưu vong và đến sống trên đất nước Mỹ, được đất nước này nuôi dưỡng, bảo bọc nên đây đã là quê hương của chúng ta. Vì thế chúng ta phải giáo dục cho con cháu mình hiểu rõ để có nhận thức đúng đắn về bổn phận và trách nhiệm của chúng khi chúng trưởng thành, khích lệ các cháu tham gia vào các dòng chính của Hoa Kỳ nếu các cháu mong muốn. Bởi cộng đồng người Việt càng có nhiều con em Việt Nam thành đạt trong nhiều lĩnh vực thì càng làm rạng rỡ cho dòng giống, dân tộc Lạc Hồng không chỉ ở đây mà còn cho cả quê hương bên kia bờ Thái Bình nữa do đó giờ đây chúng ta phải ươm trồng cây con, lo nuôi dưỡng người trẻ một cách thiết thực nhất mà chúng ta có thể vậy.
 
Triều Phong (TPN)
Ohio, mùa hè tươi mát 2023 
 

Ý kiến bạn đọc
03/02/202516:35:01
Khách
Xin liên lạc với tôi . Tư vấn giúp tôi
23/10/202301:13:32
Khách
Cám ơn ý kiến của chị Hương và anh Tiến nhiều.
TP
22/10/202322:25:35
Khách
Cám ơn ý kiến của chị Hương và anh Tiến nhiều.
TP
20/10/202312:26:02
Khách
Chào anh Triều Phong,
Tôi đọc bản tin "hai em bé chết đuối trong hồ bơi tại một nhà trẻ ở San Jose" mấy ngày qua và chợt liên tưởng đến bài này của anh và hôm nay mới thấy rằng cách suy nghĩ để dạy con, lo cho con năm xưa của anh rất là đúng. Cám ơn về bài viết chia xẻ nhiều kinh nghiệm này.
Tiến V.
01/10/202314:47:13
Khách
Một đề tài rất giá trị cho các em học sinh chuẩn bị vào đại học qua câu chuyện kể dí dỏm bằng cách hành văn rất bình dân nhưng vô cùng lôi cuốn của tác giả. Thank you.
Q. Hương
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 605,171
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân chính thức trở thành Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ.
Ba tôi qua đời năm Mậu Thân 1968, còn trẻ lắm, em Út thứ 9 trong nhà nói: “em không nhớ mặt Ba”, tội nghiệp, lúc đó nó mới có ba tuổi; Má tôi vừa bỏ chúng tôi đầu xuân năm 2023, thượng thọ gần bách tuế. Từ thuở nhỏ, chúng tôi lớn lên không có Ông Bà cả hai bên Nội, Ngoại. Ông Bà Ngoại với con cái sống cuộc đời thương hồ, trôi nổi nước lớn nước ròng, buôn bán theo mùa ở Châu Đốc. Rồi Ông Bà lần lượt qua đời khi tuổi không thọ lắm. Má tôi có chồng, thì Má chồng đã mất, Ba chồng bồng ẳm hai cháu Nội mới chập chửng biết đi được vài lần thì gia đình tôi dọn nhà lên Sài Gòn. Rồi ông Nội qua đời. Nghe Ba và Cô Hai kể, Ông Nội nằm đọc báo ngủ trưa, ngủ luôn giấc ngàn thu, rời hơi thở nhẹ tênh, nhà quê gọi là đứt mạch máu. Năm đó, Ông vừa qua tuổi 50. Má kể, tôi cũng được Ông Nội bồng vài lần lúc mấy tháng,
Hằng ngày, một mình, tôi vẫn tiếp tục lặng ngắm bức tranh thêu hai con hạc trắng như ngày nào khi hai chúng tôi bên nhau. Con chim trống luôn luôn là hình ảnh oai phong - khỏe mạnh của chồng tôi những ngày đầu chúng tôi quen nhau cách đây hơn 50 năm. Thương làm sao, lúc về già, chồng tôi y như con hạc trống già vẫn ráng vươn cao cổ che chở con chim mái ướt sũng đứng nép mình cạnh bên. Thương, nhớ… những ngày hạnh phúc có nhau nhưng tôi không bị dày vò , xót xa vì tôi đã sống trọn vẹn và làm đầy đủ bổn phận của một người vợ, người mẹ …Sinh - Lão - Bệnh - Tử là quy luật nghiệt ngã, đời người rồi ai cũng phải đi tới các trải nghiệm đó. Chấp nhận và có chuẩn bị chu đáo vẫn hơn là né tránh!?
Tôi đã hứa với Văn, ngày thứ sáu và thứ bảy của tuần lễ nghỉ phép, tôi sẽ đến nhà làm giúp cho Văn cái giàn mướp. Sau khi mở cửa cho tôi vào nhà, Văn pha cho tôi ly cà phê rồi đến ngồi trên cái ghế xoay đối diện với máy điện toán, tiếp tục đọc trang mạng. Văn thường nói với bạn bè: Đọc và viết là một phương cách giúp cho não bộ hoạt động và thư giãn tâm trí, một món ăn tinh thần tốt lành, không tốn kém. Đọc xong bản tin đặc biệt và bài bình luận thời sự trên trang mạng, Văn đứng dậy, đi đến phòng ăn sửa soạn ăn sáng rồi cùng tôi làm cho xong cái giàn mướp thì điện thoại reo. Văn vừa nói câu hello thì đã nghe giọng nói lớn tiếng từ điện thoại.
Lời tác giả: Gặp Nina Hòa Bình trên trang mạng! Nina nhắc nhở nhè nhẹ, lâu quá, không thấy tác giả Nguyễn Trung Tây trên trang “Viết Về Nước Mỹ.” Khi đó mới chợt nhớ ra, từ hồi Covid ghé vào, tàn phá ngôi làng toàn cầu, tác giả hãi đoàn quân Covid quá! Bởi thế, quân ta trốn trong phòng, không xuất hiện. Thật ra, tháng 6 năm 2016, tác giả đã rời Úc Châu, tu học tại Philippines. Tháng 10, 2020, tác giả bay về lại San Jose, California, trốn Covid. Tháng 5, 2022 tác giả bay về Philippines, lãnh văn bằng Tiến Sĩ Truyền Giáo tại Divine Word Institute of Mission Studies, nối kết với University of Saint Tomas.
Buổi sáng vào hãng, sau khi chào hỏi và cụng ngực với những người làm chung. Mình bị tay đốc công gọi vào văn phòng giũa: ”Tại sao mầy không coi ngó tụi nó, tuần rồi mấy lô hàng bị sai, ông chủ đang giận dữ”. Mình tức chết đi được, phận sự của mình là cung cấp phụ tùng linh kiện, còn việc khâu kỹ thuật là của thằng James, sao việc gì nó cũng đổ hết cho mình? Mà đâu chỉ mỗi việc này, còn nhiều chuyện bị áp lực nặng khác nữa. Mình làm lâu năm, kinh nghiệm tốt, được khen “good job” vậy mà bị tay đốc công đì, đối xử bất công. Những người làm cùng việc ở các tổ khác đã tăng lương hai lần rồi mà mình thì không được, đã thế cứ nhè những việc khó thì giao cho mình. Mình xin đổi qua tổ khác nó cũng không cho chuyển… Giận lắm nhưng nhịn thì tức, nhiều lúc muốn chơi nó cho bỏ ghét!
Có người bảo rằng tiếng chuông điện thoại là “niềm vui của tuổi trẻ và nguồn an ủi cho tuổi già” Đối với bà Thoa, tiếng chuông điện thoại còn là tiếng gọi của tình yêu khi còn trẻ, là tiếng lòng thương mến khi làm mẹ, là tiếng gọi mong chờ và là liều thuốc an thần khi nằm trong viện dưỡng lão. Nhớ thuở xa xưa, lúc tuổi xuân thì, bà có nhan sắc lại con nhà danh giá, nhiều thanh niên con nhà giàu, học giỏi, đẹp trai theo đuổi, nhưng không anh nào lọt vào vòng “chung kết”. Cuối cùng bà “phải lòng” anh phó quận vì tiếng chuông điện thoại.
Tác giả Võ Phú dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục viết lại từ 2016 và nhận giải Danh Dự Viết về nước Mỹ từ 2019. Sau đây là bài viết mới nhất.
Cơn hồng thủy ngày ba mươi tháng tư năm một chín bảy lăm đã xô đẩy hàng triệu người Việt ra khỏi quê hương và trôi dạt khắp nơi trên thế giới mà đông nhất là ở Hoa Kỳ. Thời đó, hễ thấy ai đầu đen thì người ta chạy riết lại nhìn mặt xem có phải là người Việt không. Nếu phải thì người ta ôm chầm lấy nhau. Có người nước mắt ràn rụa, giọt ngắn giọt dài, vừa mừng vừa tủi vì “ tha hương ngộ cố tri” mà. Dần dà số người Việt định cư ở Mỹ ngày càng đông thì hình ảnh thân thương kia cũng phai nhạt dần khi người ta đã trở thành công dân Mỹ, hội nhập vào đời sống xã hội Mỹ, lúc nào cũng gấp gáp lo chuyện cơm áo, gạo tiền, không còn thì giờ để quan tâm, dòm ngó tới hàng xóm láng giềng, kể cả bà con thân thuộc, nhất là những người ở xa. Hình ảnh một người Mỹ ngồi trên xe bus đi đến chỗ làm, vừa uống tách cà phê, vừa đọc báo cho thấy là thì giờ ở Mỹ rất hiếm hoi và quý báu. Có ý kiến cho rằng người Mỹ rất lạnh lùng, đèn nhà ai nấy sáng. Điều này không đúng. Giá trị Mỹ nằm ngay ở chính tên gọi của nó
Năm tháng trôi qua, bao nhiêu lượt người đến đi, không có gì xảy ra; bà quen dần với những người khách trọ xa lạ, tự cho mình là chủ quán trọ. Bà tế nhị quan sát cách sinh hoạt, lời ăn tiếng nói của từng vị khách, đánh giá từng người, xã giao vừa phải. Bà nghĩ xử thế làm sao để khi người ta đi vẫn giữ được thiện cảm với nhau.
Nhạc sĩ Cung Tiến