Hôm nay,  

Một Góc Nhìn Viết Về Nước Mỹ Năm Thứ 23

04/12/202310:05:00(Xem: 3917)
 
Nguyễn Văn Tới - Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018 và giải vinh danh Tác Phẩm 2019 và giải vinh danh tác giả, tác phẩm 2021. Là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển, ông định cư tại Mỹ từ 1990, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Đây là bài mới nhất của Ông
 
VVNM1
Những tà áo thiên thần màu Cam bay lượn khắp nơi, phục vụ quan khách và những tác giả đoạt giải chung kết.
  
Mặt trời sắp lặn ở phía Tây sau dãy núi xa xa, những tia nắng mặt trời ửng lên như những sợi tơ trời màu hồng cam, từng sợi một hắt lên bầu trời một gam sắc màu huy hoàng thật đẹp, lay động tâm hồn người khách phương xa đang ngơ ngẩn nhìn. Năm nay tôi lại lái xe từ Arizona qua miền Nam California để tham dự lễ Phát Giải thưởng VVNM năm thứ 23.

Hai năm trước, tôi được vinh dự là người lên lãnh giải thưởng cuối cùng, đồng nghĩa với giải thưởng cao quý nhất của buổi lễ truyền thống tốt đẹp do Việt Báo tổ chức mỗi 2 năm tại miền nam tiểu bang California. Năm nay tôi lại gặp gỡ những khuôn mặt các tác giả thân quen và biết thêm nhiều tác giả mới. Nhiều cảm xúc vui mừng pha lẫn háo hức của người tham dự khi sắp biết ai sẽ là các tác giả trúng giải thưởng cao quý của chương trình này.

Nơi tổ chức buổi lễ là hội trường của đài truyền hình SBTN, nơi mà chúng ta thường được coi các ca nhạc sĩ biểu diễn trên các phương tiện thông tin. SBTN là chữ viết tắt của Saigon Broadcasting Television Network, là đài truyền hình đầu tiên phát sóng bằng tiếng Việt của cộng đồng người Mỹ gốc Việt Nam do Nhạc Sĩ Trúc Hồ sáng lập. Văn phòng trung ương tọa lạc tại thành phố Garden Grove.

Đài SBTN, cũng như tất cả các đài truyền hình khác, họ phát đi những chương trình đa dạng về giải trí, phim ảnh và đời sống người Việt tại Mỹ và các nước Âu Châu để giữ gìn văn hóa Việt Nam. Họ là cầu nối của thế hệ thứ thứ nhất và các thế hệ trẻ lớn lên xa quê huơng. Hôm nay họ trực tiếp quay hình “live” buổi lễ trao giải đặc biệt nhất của Việt Báo.

Hai năm trước đây, Việt Báo đã dời trụ sở về chung một tòa nhà với đài SBTN để việc làm được thuận lợi hơn về tài chính và nhân sự. Vợ chồng Nhà Thơ Trần Dạ Từ và Nhà Văn Nhã ca sáng lập tờ Viet Bao Daily News năm 1992 và đến năm 2000, ông bà khai sáng thêm chương trình Viết Về Nước Mỹ, còn được gọi là Writing On America. Chương trình ngày càng phát triển mạnh mẽ và trở thành cuộc thi viết về đời sống người Việt trên nước Mỹ. Tất cả bài vở đều được đưa vào thư viện của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, The Library Of Congress, là thư viện lớn nhất thế giới hiện nay.

Năm nay, ông bà Trần Dạ Từ và Nhã Ca đã về hưu, vui hưởng tuổi hạc, golden time, ở Thụy Điển nên không có mặt trực tiếp, nhưng ông bà vẫn theo dõi từ xa và gởi lời chào đến khán thính giả trong ngày lễ trao giải lần thứ 23 này qua màn ảnh truyền hình.


Việt Báo đã và đang đi đầu trong lĩnh vực văn hóa và văn chương, nối kết người Việt lại với nhau qua chương trình Viết Về Nước Mỹ. Đây là một khu vườn văn chương, hoa thơm cỏ lạ tuyệt vời nhất mà chúng tôi chỉ là những người làm vườn chăm chỉ, nâng niu, chăm sóc, tô điểm thêm vẻ đẹp rạng ngời sẵn có của nó.

Chúng tôi vun bón một ít niềm tin và tưới tắm thêm một chút sức sống cho khu vườn hoa muôn sắc cuộc sống của người Việt Nam trên quê hương thứ hai ngày càng xinh tươi. Chúng tôi đổ mồ hôi trên mảnh đất VVNM, cầu mong những hạt mầm tương lai sẽ cựa mình thoát ra lớp vỏ cứng để vươn lên thành vô số các nụ hoa đẹp cho đời.

Nhà Thơ nổi tiếng Nguyên Sa, tác giả bài thơ “Áo Lụa Hà Đông”, đã nhìn thấy trước được sự ích lợi của chương trình này. Tuy đã qua đời nhiều năm qua, ông còn để lại một câu nói như một lời tiên tri chính xác về chương trình VVNM này như sau: “Đây là cuốn sử được viết bằng ngàn người Việt Nam”.

Có người đã ví von một cách hài hước rằng cuộc sống người Việt ở thủ đô tỵ nạn này, như mọi công dân Mỹ khác, cái gì cũng trả góp: nhà trả góp, xe trả góp, chỉ mỗi việc lấy vợ là phải trả … tiền mặt. Nhưng một trong những điểm nhấn của người Việt Nam ở đây là nét văn hóa gìn giữ tiếng nói và chữ viết của người mình. Việt Báo vẫn là người tiên phong, đặt nền móng cho một chương trình đã và đang nổi tiếng trong gần 25 năm qua với buổi lễ trao giải lần thứ 23, vinh danh những tác giả và tác phẩm của họ viết về những mảnh đời lành lặn lẫn những mảnh đời rách nát, tang thương, về muôn vạn nẻo đường đời mà người Việt Nam mình vẫn đang bước đi.

Xin thành thật tri ân những người tổ chức buổi lễ thành công một cách xuất sắc. Chúng tôi trân trọng và cảm phục sức làm việc không mệt mỏi cô CEO trẻ tuổi và tài năng Nina Hòa Bình, con gái Bố Mẹ Từ-Nhã, chị Hằng ban tổ chức VVNM và những cộng tác viên, và đặc biệt 12 tà áo thiên thần màu Cam luôn bay lượn, phục vụ hàng trăm khách tham dự với nụ cười lúc nào cũng xinh tươi.

Tôi biết, tôi tin, và tôi cảm nhận được sâu sắc rằng người Việt mình vẫn viết “trang sử ngàn người” và sẽ viết ngày càng mạnh mẽ hơn, điển hình là qua ¼ thế kỷ, chương trình VVNM của Việt Báo vẫn từng bước vững chãi đi lên, và chắc chắn sẽ còn đi tiếp nhiều năm nữa.
 
VVNM2
Người đoạt giải quán quân VVNM năm nay là tác giả Lê Xuân Mỹ, ngực mang bảng tên đỏ.
Từ trái: Vợ chồng Nhạc sĩ Ngọc Bích và Cao Minh Hưng, Lê Xuân Mỹ, Nguyễn Văn Tới. Cô CEO của Việt Báo, Nina Hòa Bình, và cô giám khảo Tường Vi.
VVNM3
    Ca sĩ Khánh Ly và ban nhạc đồng ca bài Hội Trùng Dương
                     
 
Nguyễn Văn Tới.
Mùa Thanksgiving năm 2023.
 

Ý kiến bạn đọc
04/12/202320:51:56
Khách
Kỷ niệm ngày Phát Giải VVNM 2023 lại ùa về, làm thổn thức lòng em gái Canada :)
Cám ơn bài viết của anh Nguyễn Văn Tới,
Thân mến và chúc sức khỏe,
KIM LOAN
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 606,204
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây là bài bà mới viết về chuyến đi chơi Virginia Beach.
Tôi thật ngỡ ngàng khi anh đưa tôi đến chỗ cha anh đang làm việc, là một ga tàu điện trong downtown. Cha anh đang làm công việc ăn xin với cây gậy và cái nón rách. Một ông lão người Ấn độ lưng đã còng, râu tóc bạc phơ, ăn mặc cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Ông lão vui mừng về việc con trai ông đã mua cho ông một phần ăn trưa, là món ông ưa thích nhất nữa chứ.
Giữa cao điểm của “đại ôn dịch” Covid-19, tôi tình nguyện làm việc tạm thời, đáp lời kêu gọi các nhân viên hồi hưu chia sẻ gánh nặng quá tải của bệnh viện. Sau nhiều năm không hành nghề, bỡ ngỡ ban đầu cũng qua. Gặp nhiều đồng nghiệp mới, đa số còn rất trẻ. Trong đó, có một vị luôn luôn tìm cơ hội tiếp cận với tôi. Hơi lạ.Chúng tôi hàn huyên đủ chuyện, dịch bệnh, công việc mới cũ, gia cảnh ...Dần dần trở nên thân thiết.
Nhớ ngày xưa ...liên quan về chuyện buôn bán. Khi tuổi thiếu nữ mười tám trăng tròn, tụi tôi không có tiền, nhịn ăn sáng chắt chiu từng đồng vì mơ ước có chiếc áo dài màu đầu đời…
Người Việt nam tại các tiểu bang khác sau khi thăm California thường hay nói câu Cali đi dễ khó về. Sở dĩ được ca ngợi như thế là vì California cái gì cũng có. Khí hậu thì dễ chịu. Ai thích tắm biển thì chỉ cần lái xe trong vòng từ 5 phút đến 2 tiếng đồng hồ, tùy theo ở gần bờ biển hay trong thung lũng sa mạc. Ai thích đi trượt tuyết thì cũng chỉ cần lái xe trong vòng hai tiếng đồng hồ là lên tới núi. Vì điều kiện thời tiết dễ chịu cho nên rất nhiều người chọn California làm nơi lập nghiệp. Một cái California có mà hầu như không ai muốn, đó là động đất. Tuy vậy tôi có quen một vài người thích động đất. Khi còn ở Vietnam vào thập niên 1980 để chờ đi Mỹ, tôi hay nghe đài tiếng nói Hoa kỳ, VOA, hằng đêm. Năm 1987, khi VOA đưa tin động đất tại Whittier miền nam California, tôi cảm thấy lo lắng không biết người thân có bị hề hấn gì không. Tôi lo lắng cũng cả tháng cho đến khi nhận được thư của ba gửi về báo rằng mọi người bằng an vô sự.
Khi tôi kể câu chuyện này cho các chị trong một nhóm Văn Thơ, mọi người xúm lại đưa ra những giả thuyết khác nhau về sự “biến mất” của Don, thậm chí các chị còn rủ nhau “viết tiếp đoạn kết” cho câu chuyện “tình” vượt đại dương giữa tôi và Don.
Tuổi già được hiểu một cách đơn giản là tuổi về hưu, không còn làm việc nữa. Gần suốt đời theo đuổi công danh sự nghiệp, đấu tranh xây dựng xã hội, kế đến lập gia đình, lo cho con cái, giờ chúng đã trưởng thành và yên bề gia thất, nhiệm vụ xem như đã hoàn thành. Thời gian dành cho tuổi già, cho bản thân không được bao nhiêu. Vấn đề còn lại là sống thế nào cho có ‎‎ ý nghĩa và hạnh phúc trong những năm tháng cuối đời?
Một giọt nước mắt rỏ xuống làm nhòe một chữ trên trang thư. Tôi có lầm lỗi không, khi nói hết sự thực cho Amelia? Không, trước khi nói điều đó, tôi đã suy nghĩ 8 năm trời đằng –đẵng. Bây giờ tôi đang ngồi trên một ghế xếp bên cầu đọc thư con gái; nhưng suốt tám năm, tôi chỉ đứng bên cầu nhìn giòng nước chảy, một tiếng đồng hồ mỗi sáng chủ nhật.
Chồng tôi bị bạo bệnh qua đời được vài năm thì tôi quyết định bán căn nhà cũ và văn phòng địa ốc của anh ấy để dời đi nơi khác, cố quên đi môt dĩ vãng đau thương. Tôi đã quá mệt mỏi với công việc làm ăn mà xưa kia anh ấy luôn gánh vác những phần nặng nhọc nhất. Chồng tôi là một người hiền hòa, hoạt bát rất lo cho vợ con, cho nên sự ra đi của anh ấy đã mang theo không những một chỗ dựa vững chắc cho mẹ con tôi mà cả linh hồn và thể xác của tôi.
Tác giả sinh năm 1929 tại Quảng Trị, Cựu Trung Tá QLVNCH, cựu tù cải tạo. Định cư tại Sacramento, Cali. Năm 1991; Hội trưởng sáng lập Hội Thơ Tài Tử Việt Nam Hải Ngoại từ 1994; Sách đã xuất bản: Truyện ký "Người Trai Thời Chiến"; tập thơ "Chuyện Ngày Xưa"; Từng nhận “Certificate of Recogni-tion do The Sacramento International Poetry Hall of Fame tại Đại Hội Thi Ca Quốc Tế Sacramento 2006; Tác giả hiện là cư dân thành phố Garland, Texas và là Hội Trưởng Hội Người Việt Cao Niên Dallas nhiệm kỳ 2016-2017.
Nhạc sĩ Cung Tiến