Hôm nay,  

Những Cuộc Đến Đi

03/01/202415:54:00(Xem: 3649)

Tác giả tên thật Nguyễn Thanh Hiền, Nickname: Steven N, Bút danh: Tiểu Lục Thần Phong, Sinh sống ở Atlanta trên 20 năm.Tác giả nhận giải Danh Dự năm 2023. Sau đây là bài viết về 


*

 

01032024 những cuộc đến đi _Steven & Niggel_TLTP
Hình của từ tác giả

 

 

Đêm qua đội Eagle thắng đội Dolphin, sáng ra thằng Eddie hốt được 200 bạc, thằng Kieth, thằng Robert, thằng Niggel… mỗi đứa phải góp 20 dollars để chung độ vì tội chọn sai đội. Thằng Tyberus hỏi:

- Steven, ở nước mầy người ta có chơi football không?

- Có

- Vậy mầy có cá độ không?

- Không


Thằng Robert xía vô, nó vừa nói vừa làm động tác biểu diễn đá banh bằng chân:

- Football hay soccer?

Steven biết là nước mình không có chơi banh cà na (football) nhưng cũng nói xạo chút để tụi nó khỏi khi dễ:

- Cả hai


Cái môn bóng cà na rất mạnh mẽ và bạo lực: dũi, xô, đẩy, níu, kéo, húc… cứ như bò mộng. Người chơi còn phải trang bị phụ tùng lỉnh kỉnh nào là: quần, áo, mũ bảo hộ, bảo vệ ống quyển, bảo răng, bảo vệ vai...toàn bộ những món ấy phải cả ngàn đô. Rồi còn tổ chức đòi hỏi sân bóng, bộ sậu huấn luyện, điều khiển rất hùng hậu. Ngoài ra còn phải có trang thiết bị kỹ thuật tân tiến, hiện đại… Nói chung là bóng cà na là môn chơi của nhà giàu, của những người to, cao, khỏe. Người mình không có khả năng chơi môn này! Bóng ca nà là đặc sản Mỹ, ăn hăm bơ gơ, uống coca cola, coi bóng cà na là lối sống Mỹ, là phong cách của dân xứ Cờ Hoa. Nghĩ cũng lạ, bóng cà na chơi bằng tay mà lại kêu là football, ở đời đội khi có những sự tréo ngoe như vậy. Có những cái sai nhưng riết rồi thành quen nên chẳng còn ai thắc mắc. Ngay cái từ kêu người bản địa là Indian cũng sai nốt, vì ngày xưa ông Colubus khi đến đây cứ ngỡ là đến được Ấn Độ nên gọi vậy nhưng riết rồi thành quen luôn.

Steven ở trong cái nhóm này cũng đã lâu, làm việc chung, chơi chung, ngày nào cũng đùa giỡn rần rật. Thường tụi Mỹ rất ít giỡn, cứ nghiêm nghị làm ra vẻ serious như chính khách, người cứng nhắc như mấy ông thần ở cửa đình, ấy vậy mà giờ tụi nó cũng bị lây nhiễm cái tánh cà rỡn của Steven. Sau một thời gian sinh hoạt chung thì giờ đứa nào cũng xàm hết biết luôn, chơi khăm thường xuyên. Mới hôm qua thằng Mauricio chửi:

- Mầy ngu như bò, tao đã nói với mầy bao nhiêu lần rồi, barber shop khác với hair salon, tại sao mầy không phân biệt được?

Thật tình thì Steven biết nhưng vì tánh hay đơn giản hóa mọi thứ nên gom hết lại một cục cho tiện. Thằng Mauricio lai một phần đen, một phần trắng và một phần gốc thổ dân da đỏ. Nó mê chơi tóc, mỗi cuối tuần là đi tỉa tóc, cạo râu ở barber shop sau đó thì qua hair salon để làm kiểu tóc. Steven cũng nhiều lần chửi nó ngu, làm bao nhiêu tiền nuôi thợ tóc và áo quần hết. Sở dĩ  nó biết chửi bằng tiếng Việt là vì Steven dạy nó, nó tỏ vẻ thích thú và giờ đây nó rành nhiều câu chửi tiếng lóng Việt Nam. Có lần nó tra Google và cự:

- Tao tra Google câu “tao đeo tè”, máy dịch là tao không có đái chứ không phải “I don’t care”. Mầy xạo!

- Tao đâu có xạo, đó là tiếng lóng. Google đâu biết dịch tiếng lóng!

- Mầy xạo, mầy cà chớn.

Thằng Mauricio làm một tràng luôn, mấy thằng kia không hiểu nhưng thấy điệu bộ và cách phát âm của nó thì cười ngặt nghẽo, cười rũ rượi ra. Cái này phải nói là gậy ông đập lưng ông, Steven chỉ nó tiếng lóng và giờ nó chửi lại bằng tiếng lóng.

Bữa trua, thằng Mauricio gặm cánh gà chiên, thằng Kieth cạp hăm bơ gơ, thằng Eddie ngốn pizza. Steven cà khịa:

- Mauricio, mầy ăn gà nhưng có biết đó là thịt gà mái hay gà trống?

- Tao không biết.

- Lần sau khi mua thì nhớ hỏi cho rõ ràng, nếu không hỏi nó cho mầy ăn gà pê đê thì chết mẹ mầy luôn!

- Tao đeo tè!

Cả bàn ăn cười rung rinh, giờ thì câu “tao đeo tè” trở nên quen thuộc thay cho câu “I don’t care”, thằng nào cũng biết nói. Thằng Kieth hỏi Steven:

- Mầy thích sống ở Việt Nam hay ở Mỹ?


Câu hỏi thật không biết trả lời sao cho thỏa đáng, sống ở Mỹ thì tự do, thoải mái, dễ kiếm sống, vật chất đầy đủ phủ phê, dân chủ, nhân quyền được tôn trọng… nhưng dù sao đi nữa thì sống ở quê nhà của mình cũng vui chứ, ngày nào cũng là ngày cuối tuần, sáng cà phê, chiều nhậu… ăn chơi tới bến luôn. Ở Việt Nam mà có tiền thì cứ như ông vua, hưởng thụ tới bến, chỉ cần không đụng đến chuyện dân chủ, tự do, nhân quyền… là ổn. Ở Việt Nam bây giờ là thời kỳ vô thiên vô pháp, những kẻ làm ăn chụp giựt và những kẻ cấu kết với quyền thế rất dễ giàu nhanh. Steven sống yên ổn ở Mỹ nhưng đôi lúc không khỏi thấy lung lay vì lối sống hưởng thụ ở quê hương. Tuy nhiên ở đời thì chỉ có thể chọn một không thể có cả hai cùng lúc. Chỉ một số ít may mắn thì họ có thể đi đi về về, sống nơi này nửa năm nơi kia nửa năm... Steven suy nghĩ lựa lời nhưng không tìm ra cách nào cho trọn vẹn bèn nhún vai, xòe hai tay thế thôi.

Cứ tưởng làm chung chơi chung với nhau lâu lâu mình hội nhập với dòng chính Mỹ, thực tế thì người Mỹ họ vẫn nhìn mình là người ngoại quốc, bất kể mình sống ở đây bao nhiêu lâu, thậm chí sinh ra ở đây cũng vậy, vì cái vóc dáng châu Á nhỏ bé, gương mặt bẹt, mũi tẹt, mắt hí không thể lẫn vào đâu được, dù có nhuộm tóc, phẩu thuật thẩm mỹ cũng không thể thành Mỹ được. Mỹ là hiệp chủng quốc, là đất tụ họp của mọi sắc dân trên thế giới nhưng người Mỹ vẫn nhìn mình là người nước ngoài, cho dù mình có nhập quốc tịnh Mỹ từ lâu, quốc tịch cũng chỉ là chữ nghĩa trên giấy tờ mà thôi!

Hôm thứ Bảy, Steven dẫn cả bọn đi quán cà phê Việt Nam. Tụi nó ăn bánh mì và uống cà phê Việt. Khi trả tiền thì tụi nó nói ai ăn thì tự trả. Steven tài lanh tỏ ra hào phóng:

- Khỏi, tao bao tụi bay


Tụi nó ngạc nhiên, Steven phải giải thích đây là phong cách của người Việt chúng tao:

- Người Việt tuy nghèo nhưng chơi đẹp, chơi xịn. Một thằng có thể bao cho cả đám, lần sau thì thằng khác chi.


Thằng Eddie thắc mắc:

- Bữa nay trả nhiều, nếu bữa khác trả ít hơn thì sao? Vậy thì không công bằng!

- Chẳng có vấn đề gì, chuyện nhỏ với tụi tao.

- Không được! Không sòng phẳng.

- Không sao, tình cảm lớn hơn sự chênh lệch chút ít của tiền bạc.

- Nếu lần này mầy trả nhưng lần sau mấy thằng khác không chịu trả thì sao?

- Ừ, chuyện đó cũng có, tụi tao coi thường những thằng cơ hội, những thằng không biết điều như thế! Nếu cứ lập lại nhiều lần thì sẽ không chơi với những thằng như thế.

- Rắc rối vô cùng, không sòng phẳng, thà rằng ai ăn nấy trả như kiểu Mỹ có phải hay hơn không? Chẳng ai phải lụy ai.

- Ừ, mầy nói cũng đúng, cái way Mỹ cũng hay nhưng phong cách Việt Nam tao cũng đẹp mà tụi bay không hiểu đấy! Tụi Việt tao đặt mối quan hệ trên cơ sở tình cảm còn Mỹ tụi bay đặt trên cơ sở lý trí.

 

**


Sáng thứ Hai tuần sau, vừa mới gặp mặt thì cả nhóm tố Steven. Thằng Mauricio cao giọng:

- Đù má mầy, cà phê gì mà như thuốc kích thích. Tao uống từ buổi trưa mà đến tận nửa đêm cũng không sao ngủ được, uống xong tay rung tim đập, hồi hộp muốn chết luôn.

Nó chửi tiếng lóng còn khúc sau thì bằng tiếng Anh, cả lũ mắc dịch cười hô hố. Steven cười hả hê:

- Tại mầy không quen, cà phê Việt mạnh lắm chứ không nhạt như cà phê Mỹ. Việt Nam tao nhỏ con ấy vậy mà sáng nào cũng làm một cữ, có thằng còn uống ba cữ luôn, buổi tối cũng uống cà phê thả giàn, uống xong vẫn ngủ ngon lành. Ngày nào hổng uống là người nó cứ khật khù như kẻ thiếu thuốc.


Thằng Kieth khen:

- Bánh mì Việt ngon quá, ngon hơn bánh mì Subway.


Mấy thằng kia gật gù đồng ý với thằng Kieth. Thằng Eddie hỏi:

- Thường thì ngày cuối tuần mầy làm gì hả Steven?

- Tao đi uống cà phê, viết văn, làm thơ

- Mầy viết tiếng Việt hay tiếng Anh?

- Phần lớn là tiếng Việt nhưng cũng có một phần tiếng Anh. Tao đã in nhiều sách tiếng Việt và một tập thơ tiếng Anh bằng E.book. Tao cũng có một account thơ tiếng Anh trên trang web Allpoetry.com

- Mầy viết về đề tài gì?

- Tao không chọn đề tài, viết linh tinh, thích gì viết nấy, cảm đâu viết đấy, nói chung là đủ mọi vấn đề của cuộc sống từ tình yêu, tình bạn, những mối quan hệ, chuyện chính trị, vấn đề tôn giáo…

- Sách bán chạy không?

- Không, vì người Việt ở đây không nhiều như ở Việt Nam vả lại ngày nay người ta cũng lười đọc, mọi người chỉ thích lướt mạng xã hội như FB, Tweeter, Instagram…

- Vậy thì dẹp mẹ nó đi, đừng viết nữa, sách bán không chạy, người ta không đọc thì viết làm gì cho mệt?

- Viết vì đam mê.

- Tao thật sự không hiểu cái đam mê của mầy!

- Ừ, tao còn không hiểu tao thì làm sao mầy hiểu tao được! Không chỉ có mình tao đam mê viết, còn rất nhiều người cũng đam mê viết như tao. Những người đam mê viết, cặm cụi viết giống như những kẻ thủ dâm vậy!


Những lời thằng Eddie chạm vào điểm nhạy cảm của Steven, điều nó nói cũng là ý nghĩ vốn có trong đầu Steven. Người Việt hải ngoại không còn mấy ai đọc sách, tầng lớp trí thức gốc Việt chỉ đọc sách tiếng Anh có liên quan đến vấn đề chuyên môn của công việc, lớp trẻ sanh ra hay lớn lên ở hải ngoại chỉ đọc sách tiếng Anh vì đâu đọc được tiếng Việt. Tầng lớp bình dân làm móng, lao động tay chân thì không đọc sách dù là tiếng Anh hay tiếng Việt, cả đời không đụng đến sách báo.  May ra chỉ còn một số ít ỏi yêu thích văn chương là chịu đọc. Sách tiếng Việt ở hải ngoại coi như cùng đường, đang thoi thóp hấp hối. Sách có in ra thì cũng chỉ để tặng quanh quẩn một nhóm người trong giới viết lách, yêu thích văn chương. Sách phát hành trên Amazon cũng chỉ để khoe mẽ cho vui chứ có ma nào mua. Viết lách chẳng những không được gì mà còn phải tốn tiền làm bìa, tiền dàn trang, tiền in, tiền để được lên mạng Amazon… Một thực tế đen tối và phũ phàng nhưng người viết vẫn cặm cụi, vẫn miệt mài. Viết là nỗi đam mê, là cái nghiệp, lậm vào nghiệp chữ khó bỏ lắm! Chữ nghĩa, ý tưởng cứ ngọe nguậy trong đầu, lay lắt trong hồn không viết ra cảm thấy nao nao khó chịu, viết cứ như là người nghiện thuốc!

 

**

Thằng Eddie lại hỏi:

- Có phải mầy thích con Brittney?

- Oh, không, tao chỉ đùa vui thôi!


Thằng Mauricio nhào vô, khẳng định:

- Mầy xạo, mầy thích nó rõ ràng, ai cũng biết.


Thằng Robert:

- Mầy thích nó nhưng mầy đứng mới tới cằm nó, vậy khi hôn thì nó cúi xuống hay mầy nhón lên?


Cả đám cười sằng sặc, cười như vỡ chợ. Con Brittney đẹp thật, chân dài miên man, eo thon, mông nẩy kiểu mà tụi Mỹ kêu là bubble butt, tướng tá rất xếch xy. Nó rất thân với Steven, ngày nào gặp nhau là ôm chặt rồi cười giỡn và tám đủ thứ chuyện. Bởi vậy tụi nó mới bảo là Steven thích con Brittney. Thực tình mà nói thì Steven cũng có thích chút chút nhưng Steven biết vị trí mình nên không mạo hiểm phá vỡ  mối qaun hệ và cuộc sống của mình. Dẫu cho có yêu đi nữa nhưng cỡ con Brittney thì Steven không kham nổi,  nó quần cho một trận là hết xí quách ngay thôi!

Thời gian thấm thoát qua nhanh như nước chảy mây bay, ngoảnh qua ngoảnh lại Steven đã thâm niên mười mấy năm trong công việc. Bao lớp người đến rồi đi, con Brittney về lại Virginia, thằng Robert về lại South Carolina, thằng Kieth, thằng Eddie, thằng Mauricio … còn đây, tui nó mới chỉ bằng một phần thời gian của Steven thôi. Thằng Kieth hỏi:

- Mầy làm mãi một việc, ở miết một chỗ không thấy chán hả?

- Không, tụi tao có quan niệm “an cư lạc nghiệp”, chỗ ở ổn định rồi thì gắn bó với công việc! Nhà ở đâu việc ở đó!

- Tụi Mỹ tao thì khác, việc ở đâu nhà ở đấy! Làm mãi một việc chán chết, ở  miết một chỗ chán lắm! Tao làm thêm một thời gian nữa thì sẽ chuyển qua Alabama.

Thằng Mauricio thì cũng đang tìm việc trên mạng, nó dự định quay về lại Chicago:

- Thành Ất Lăng dễ sống, vật giá rẻ, việc nhiều, nhà cửa dễ dàng nhưng ở đây buồn quá. Chicago đẹp hơn, vui hơn, sôi động hơn.


Gia đình thằng Mauricio còn mấy anh em sống ở Chicago, chỉ có nó và mẹ nó di chuyển đến Ất Lăng thành thôi. Nó nói sự thật, Chicago nằm bên bờ hồ Michigan đẹp quá, con sông chảy qua thành phố xanh biếc, gió lộng bốn mùa, phố sá sầm uất, cuộc sống rất sôi động hơn thành Ất Lăng rất nhiều. Trung tâm thành Ất Lăng là một thành phố cũ kỹ, không có cảnh quan thiên nhiên như sông, hồ, biển hay núi đồi… Trung tâm thành Ất Lăng cũng như New Orleans, San Francisco, Los Angeles... ăn mày nhiều quá, mày nằm ngồi la liệt, toàn là những kẻ nghiện ma túy đi lang thang vất vưởng cứ như trong phim Walking Dead. Nước Mỹ tự do nhưng quá trớn và vô lối, người ta đòi hỏi được xài cần sa hợp pháp, mua bán cần sa thoải mái. Nạn súng đạn cũng qúa trời luôn, mua dễ như mua kẹo, không chỉ súng cá nhân mà ngay cả súng máy, súng tấn công, súng hạng nặng đều được bày bán công khai và hợp pháp. Nạn bắn giết bừa bãi ngày càng gia tăng, lẽ ra phải hạn chế bớt, đằng này lại còn khuyến khích tự do hơn nữa. Quốc hội tiểu bang của Georgia hoàn toàn và luôn luôn nằm dưới sự khống chế của đảng Cộng Hòa vì vậy mà những đạo luật hạn chế hay kiểm soát súng đạn  do đảng Dân Chủ đưa ra đều bị bóp chết! Quốc hội do Cộng Hòa kiểm soát còn cho ra những luật tự do mang súng nơi công cộng, không cần kiểm tra kỹ lý lịch người mua súng, còn nhiều điều thuận lợi hơn nữa để khuyến khích việc mua súng và sử dụng súng. Những kẻ lái súng và những kẻ có trách nhiệm đã làm luật có lợi cho việc mua bán súng đạn, đẩy mạnh việc mua và sử dụng súng đạn. Việc sở hữu và sử dụng súng vốn quy định trong hiến pháp và nó cũng là sở thích của người Mỹ. Thằng Mauricio và thằng Robert, thằng Micheal đều có súng. Tụi nó chống lại việc kiểm tra hay hạn chế súng đạn. Thằng Mauricio nói:

- Sở hữu súng là quyền của công dân được quy định trong hiến pháp!

Điều nó nói hòan toàn đúng, tuy nhiên với súng cá nhân để tự vệ thì không có gì để nói,  đằng này súng tấn công, vũ khí hạng nặng, súng máy, súng liên thanh… cũng được mua bán tự do thì không thể chấp nhận được! Người có tiền sử bệnh tâm thần hay lý lịch có bạo lực thì phải cấm mới phải, đằng này thì thả cho tự do, quả là quái gở, vậy thì những vụ tàn sát, nhũng vụ dùng súng máy bắn điên cuồng vào đám đông sẽ còn tiếp tục xảy ra. Đảng viên Cộng Hòa và NRA phải chịu trách nhiệm này!

Ất Lăng thành là quê hương của thủ lĩnh nhân quyền Martin Luther King. Ất Lăng thành cũng là căn cứ địa của Cộng Hòa, những thành phần cuồng Trump đa số là  bọn cổ đỏ, da trắng nhà quê cực kỳ kỳ thị, nặng đầu óc phân biệt chủng tộc. Buồn cười là những anh chị mít da vàng mũi tẹt cũng cuồng Trump cực kỳ máu lửa, phò Trump điên cuồng, tổ chức đón Trump như đón chúa giáng thế, la hét nhảy nhót như thể lên đồng. Những anh chị mít cuồng Trump ra sức mạ lị cựu tổng thống Barack Obama chỉ vì màu da của ổng, chửi rủa mạt sát bà phó tổng thống Kamala Harris chỉ vì bà gốc Ấn, nhập cư (bọn họ quên rằng bọn họ cũng là người gốc Á nhập cư). Những anh chị mít cuồng Trump chụp hàng chục cái nón cối lên đầu tổng thống Biden chỉ vì ổng đánh bại Trump và là đảng viên đảng Dân Chủ. Quả thật cười ra nước mắt, mấy anh chị mít cuồng Trump ngỡ rằng mình đã nhập dòng chính thống, đã trở thành Mỹ trắng chính hiệu, mấy vị ấy nghĩ rằng Trump và Cộng Hòa kỳ thị nhưng chừa bọn họ ra, cho bọn họ đứng ngang hàng rồi chắc? Những tay cuồng Trump ấy chắc nghĩ bọn cổ đỏ, bọn KKK, bọn da trắng nhà quê cho họ nhập bọn rồi chắc? Có một sự thật rất đáng xấu hổ là bà chủ tịch cộng đồng người Việt cũng cuồng Trump một cách điên cuồng, lẽ ra làm chủ tịch cộng đồng phải đoàn kết mọi người, phải làm cho cộng đồng hòa thuận, đằng này gây ra sự xâu xé kịch liệt, tranh đấu dữ dội, chụp mũ và chủi nhau từ thực tế và trên mạng xã hội.

Chuyện cũ còn dây dưa, ộng Trump vẫn tiếp tục tranh cử và đảng Cộng Hòa vẫn bị ông Trump thao túng. Những người Cộng Hòa bất chấp sự thật, bất chấp công lý, bất chấp pháp luật  vẫn ủng hộ Trump. Luật pháp Mỹ cũng thật khó hiểu, một kẻ phạm bao nhiêu thứ tội, đang bị truy tố thế mà vẫn ngang nhiên ứng cử tổng thống. Bà thẩm phán Fani Willis ở quận Fulton đang điều tra và truy tố Trump. Công tố viên đặc biệt Smith cũng đang truy tố Trump, đây quả là một phép thử cho nền dân chủ và công lý của Hoa Kỳ.

Nơi Steven làm cũng có khá nhiều những kẻ ủng hộ Trump, cuồng Trump, tuy nhiên họ không thể hiện bằng lời ở nơi làm việc. Họ thể hiện bằng cách gắn cờ, logo và khẩu hiệu của Trump lên xe, áo, mũ của họ. Trong nhóm Steven cũng có thằng Joe, con Kay cực kỳ cuồng Trump. Nhìn những kẻ cuồng Trump này là nhận thấy ngay đó là tụi cổ đỏ, tụi da trắng nhà quê, tụi kỳ thị có máu KKK, tụi tự xưng mình là thượng đẳng da trắng… Tuy nhiên cũng có một vài anh da đen trong nhóm này!

Thời gian vẫn đều đều trôi qua, xuân trăm hoa nở, hạ biếc cây đời, thu vàng thắm lá, đông trắng tuyết trinh. Người đến rồi đi liên lỉ như nước chảy không bao giờ ngưng dù chỉ một giây. Con Brittney đi rồi, giờ thì con Cinthya thế vào, nó còn nóng bỏng hơn cả con Brittney. Thằng Logan cũng dời sang bang khác để đến với công việc mới. Tụi thằng Kieth, thằng Mauricio cũng sẵn sàng cho những cuộc đi đến một điểm khác. Steven đến đây, trụ lại đây, còn ở đây để mưu sinh nhưng rồi mai kia cũng sẽ đến lúc phải ra đi. Cái cuộc đến đi dù tạm thời hay vĩnh viễn đều liên lỉ không bao giờ hết. Những cuộc tạm dừng một nơi nào đó để làm việc, sinh sống tuy có dài ngắn khác nhau nhưng rốt cuộc rồi cũng phải ra đi, đi để mà đến, đến để rồi lại ra đi, đến đi là bản chất của thế gian này.

 

Tiểu Lục Thần Phong

Ất Lăng thành, 0823

Ý kiến bạn đọc
15/01/202405:11:07
Khách
No decent, well-informed people support Trump. Only the ignorant and the hateful support him.
11/01/202411:30:53
Khách
Gửi độc giả Huong Lan. Tác giả không chồng việc sở hữu súng dùng để tự vệ mà chỉ lên án những loại súng máy, súng mà có thể giết người hàng loạt. Trích "súng cá nhân để tự vệ thì không có gì để nói, đằng này súng tấn công, vũ khí hạng nặng, súng máy, súng liên thanh… cũng được mua bán tự do thì không thể chấp nhận được!"
10/01/202407:20:16
Khách
Bấm vào chữ Trước, tưởng rằng sẽ xem được các còm cũ của mấy hôm trước, dè đâu lại chuyển sang bài chủ mới dưới đây ?! :

Viết Về Nước Mỹ Khai Bút Năm 2024
05/01/2024
Trương Ngọc Bảo Xuân
04/01/202419:20:11
Khách
Tác giả nên về VN sống là tốt nhất, dân không sở hữu súng, chỉ có công an và bộ đội có súng để bảo vệ cho chế độ và đàn áp dân chúng!Tác giả có về kỳ thị dân Mỹ trắng chê họ nhà quê, cuồng Trump này nọ ... ở California thì có hàng triệu người cuồng Biden, mở miệng ra là chửi ông Trump dù ông đã không là TT từ 3 năm nầy rồi! Đọc văn của 1 người kỳ thị, hẹp hòi, ham hưởng thụ, thấy ... buồn!
04/01/202418:10:12
Khách
Bài viết tự sự hay và ý nghĩa, Cảm ơn tác giả Tiểu Lục Thần Phong
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 505,886
Hồi mới qua Mỹ, tôi phải vừa đi làm vừa đi học để tự trang trải cuộc sống. Tôi được một công ty sửa chữa hàng điện tử, mướn vào làm ca đêm, vì ca ngày đã đầy. Ban đêm đi làm, ban ngày đi học cũng khá phù hợp với lịch trình của tôi lúc ấy. Tôi thuê một phòng trọ nhỏ, chỉ về nhà ngủ vài tiếng mỗi ngày trước khi tiếp tục công việc. Tôi làm việc không kể nặng nhọc hay khó khăn vì so với việc làm hồi còn ở Việt Nam thì sá gì với mấy công việc nhẹ nhàng này. Tôi vào hãng với tinh thần thoải mái vì tôi được làm việc trong một môi trường vui vẻ và tôi yêu thích công việc này. Ngược lại, việc học ở trường thì tôi vật lộn với nó như bò kéo xe lên dốc.
Người xưa có câu "70 chưa gọi là lành", ý nói họa phước của mỗi người tới 70 tuổi vẫn chưa biết được, phải tới khi hết thở thì mới có thể nói rằng cuộc sống của một người tốt xấu, lành dữ, ra sao. Câu chuyện dưới đây là một chuyện có thật về một chuyến du lịch bị trở ngại vào phút chót và những người trong cuộc đã trải qua những thử thách rất khó khăn, giống như họ phải chèo chống một con thuyền mong manh vượt qua cơn sóng dữ...
Hòa thức dậy lúc 5 giờ sáng sau giấc ngủ ngắn từ giữa khuya, căn phòng bệnh viện màu trắng ngà dưới ánh đèn vàng vọt buồn thiu, bên ngoài kia trời còn phảng phất lạnh lẽo của đầu mùa đông, dù mùa đông Seattle không nhiều tuyết tái tê như những nơi miền Đông Bắc nước Mỹ. Hòa vẫn thường ngủ ít và dậy sớm, có lẽ bệnh nhân nào cũng thế, nằm trong bệnh viện khắc khoải lo âu bệnh hoạn, lại thêm y tá nhân viên thường xuyên ra vào cả ngày lẫn đêm ai mà ngủ ngon cho được. Hòa rời khỏi giường, đi ra phía cửa, rồi đi dạo khu hành lang cho đầu óc khỏi suy nghĩ rồi lại buồn lại khóc. Các phòng bệnh đều đóng kín, mỗi bệnh nhân là một thế giới riêng, đau buồn riêng. Cuối hành lang xa xa thỉnh thoảng có bóng dáng vài cô y tá tất bật qua lại, ghé vào phòng nào đó thăm bệnh, lấy máu, đo huyết áp, đưa thuốc... nói chung là đủ thứ của công việc y tá.
Ông ngồi nhâm nhi tách trà, ánh mắt mông lung thả vào khoảng không. Từ tách trà nóng, một làn khói mỏng tỏa lên. Hương sen lãng đãng trong khu vườn buổi sáng, quyện cùng mùi cỏ cây, mùi sương ẩm. Buổi sáng bao giờ cũng là thời khắc êm đềm đối với ông. Không có gì phải vội vàng, ông cứ ngồi như thế, cho đến khi mặt trời lên cao và bình trà cạn nguội ngắc ngơ. Nhưng hôm nay thì khác. Bãi sân trống cạnh nhà là nơi tụ tập đá bóng của bọn trẻ từ sớm. Kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, bao nhiêu sự phấn khích cùng với năng lượng tràn đầy dồn vào những cú sút bóng ầm ầm, vào tiếng la hét vang dậy. Rồi cái gì đến cũng đã đến. Một cú sút thẳng chân, hất quả bóng bay qua hàng rào, rơi ngay bàn trà của ông...
... Có nhiều người nói nhổ răng hàm trên, nhất là mấy cái răng cấm thì dễ bị chạm dây thần kinh và về sau sẽ bị “mát dây”, và cũng có vài đứa bà con tôi biết sau khi nhổ răng cấm thì tâm thần rất là bất ổn, nếu không nói là bị bệnh thần kinh. Nhà tôi và mấy đứa con thì nói răng không đau đâu cần nhổ làm gì cho... thêm chuyện; thằng con còn “hù” tôi, kể lại khi nó đi nhổ răng khôn, người ta dùng kềm móc cái răng rồi “đu” người lên mà kéo; ông bố thì “dọa”, coi chừng nhổ răng xong bà không còn nhớ tôi là ai; rồi vài chị bạn tôi kể nhổ răng khôn về sưng đau hành rất lâu, rất mệt v.v... làm tôi hãi quá. Tôi lên “net” tìm hiểu về “lợi và hại của việc nhổ răng khôn” thì có quá nhiều thông tin xuôi chiều và ngược chiều, nên tôi quyết định không nhổ. Cho nó lành...
Trong cuộc đời của mỗi người, bất kỳ ở nơi nào trên thế giới, từ khi có trí khôn, là ta đã mang nợ và phải biết ơn nhiều người- từ Tổ Tiên Ông Bà, người làm ra hạt gạo nuôi ta, Đấng Sinh Thành, đến những Thầy Cô dẫn dắt ta, các cô chú Thương Phế Binh đã bảo vệ chúng ta bằng chính cuộc đời họ, đến bạn bè, người quản lý và giám đốc nơi ta làm việc, đồng nghiệp... người quen người lạ… tất cả mọi người chung quanh, ta đều mang ơn họ, không nhiều thì ít. Và riêng đối với những người được định cư ở quê hương thứ hai, ta còn phải mắc nợ thêm bao nhiêu là người nữa- từ chính phủ, những vị tổng thống, từ những vị giúp những chương trình tái định cư HO, ODP… đến những vị ân nhân bảo lãnh...v.v... trái tim nhân ái của họ bao la vô cùng... Kể ra tất cả những người làm ơn cho ta sẽ không hết - ở đây tôi chỉ xin đơn cử một vài việc rất gần đối với gia đình tôi, với đất nước “Cờ Hoa” đầy tình người này.
Cách đây rất nhiều năm. hồi chị còn đi học đại học ở Mỹ, trong một lớp của chương trình sư phạm, một vị giáo sư hỏi cả lớp trước khi cả lớp chuẩn bị nghỉ lễ Tạ Ơn: - Các bạn sẽ nói lời cảm ơn với ai trong dịp lễ Tạ Ơn năm nay? Các bạn đồng môn của chị nhao nhao, nói sẽ cảm ơn gia đình, thầy cô, bạn bè. Vị giáo sư quay sang hỏi chị có ai để cảm ơn không, dĩ nhiên chị có rất nhiều người để nói lời cảm ơn. Chị nói với vị giáo sư rằng chị rất biết ơn ba má và bạn bè của chị, người đã giúp đỡ chị quay lại trường đại học ở Mỹ. Chị biết ơn nước Mỹ đã cưu mang gia đình chị và giúp đỡ chị về tài chánh để chị được đi học. Chị biết ơn các giáo sư ở Mỹ đã khuyến khích, tận tâm giải thích cho chị những lúc chị không hiểu bài. Chị cảm ơn con trai chị đã giúp chị có động lực để quay lại trường học vì chị muốn làm tấm gương cho thằng Huy-là-con trai của chị. Chị muốn thằng Huy sau này khi lớn lên sẽ đi đại học như rất nhiều di dân gốc Việt khác...
Tôi thức dậy từ 6 giờ sáng lo những việc cá nhân lẹ làng, sau đó thay bộ áo dài cờ vàng lái xe lên San Jose, đến điểm tập họp trước “parking” của Walmart nằm trên đường Story. Vì câu nói của em trai Minh Huy trưởng đoàn Hậu Duệ Việt Nam Cộng Hòa, khi Hoa Nguyễn mời, tôi đã ngại ngùng nói ”Chị già rồi không phù hợp với tuổi trẻ, đường xá xa xôi, vấn đề lái xe trở ngại, chỉ có thể đi tham dự hạn chế”. Minh Huy thưa ”Chị ơi! chúng em rất cần ba thế hệ một tấm lòng ...”. câu nói lễ phép với cả chân tình của tuổi trẻ đầy tha thiết đã động vào trái tim mình, nên tôi quên mất tuổi già không đủ sức khỏe tốt, vượt đường xa mưa gió góp mặt cùng nhóm hậu duệ đi diễn hành Lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ.
Một ngày trong tháng 9, 2024, Kim Oanh điện thoại cho vợ chồng chúng tôi, ngỏ ý muốn qua thăm “anh chị”. Chúng tôi cho biết, nếu cần đưa đón, chúng tôi sẵn sàng. Nhưng Kim Oanh trả lời sẽ nhờ người quen đưa đến. Chúng tôi hẹn gặp nhau vào cuối tháng 10, 2024 tại nhà chúng tôi. Kim Oanh là vợ của Trung Úy Không Quân Hoàng Văn Tân, một người bạn tù cải tạo rất thân thiết của tôi trong 2 năm tại Long Khánh. Kim Oanh có lần dẫn vợ tôi cùng nhau thăm lén hai ông chồng trong rừng cao su bên ngoài trại tù ở Long Khánh. Đây là một kỷ niệm không bao giờ quên, vì cả hai cặp có được chút thì giờ “tâm sự” riêng với nhau giữa cảnh màn trời chiếu đất. Anh Hoàng Văn Tân mất vào đầu năm 2016 tại San Diego.
Dân ta ở các tiểu bang miền Tây như Cali, Texas… gọi họ là dân “Mễ” vì họ vào nước Mỹ từ xứ Mexico; các tiểu bang miền Đông như Maryland, Virginia… gọi là dân “Xì”, vì nghe họ nói tiếng Spanish - tiếng gọi khác nhau, nhưng “Mễ” hay “Xì” cũng là di dân từ các nước Trung hay Nam Mỹ. Người Mỹ gọi họ là dân Hispanic hay Latino. “Chuyện dài di dân gốc Mễ”: từ nhà ra phố đến chuyện quốc gia đại sự đều có mặt dân “Xì”; vui buồn, thương cảm hay giận đến căm gan đều có bóng dáng anh “Mễ”...
Nhạc sĩ Cung Tiến