Hôm nay,  

Ăn Tết ké!

09/02/202400:00:00(Xem: 2988)
 
banh chưng
Bánh chưng
 
Nguyệt Mị là bút hiệu lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Mười ba năm trước, sau khi kết hôn với một nhạc sĩ Mỹ, cô theo chồng về Sonoma County, vùng đất nổi tiếng với rượu vang của Napa Valley. Hiện nay, gia đình đã dọn về San Diego. Tác giả đã nhận giải đặc biệt năm 2018 và giải danh dự năm 2021. Đây là bài viết mới nhất của tác giả.
 
*
 
Hàng năm, sau Tết Tây, trong khí trời se se lạnh của đất Sài Gòn, đâu đó bắt đầu nghe tiếng nhạc Xuân rộn ràng, hay những bài nhạc du dương thay lời muốn nói của bao người con xa quê mong sum vầy ngày Tết. Mặc dù mỗi vùng miền có thể có những truyền thống và đặc trưng riêng nhưng ngày Tết là ngày lễ của tất cả Người Việt kể cả những người Việt xa xứ như Mị.
 
Nhưng ngày xưa nhà Mị.. không ăn Tết.
 
Mình Bà Tám kiếm cơm cho ba đứa lục lăn lục lửa mỗi ngày là đã mệt hết hơi, sức nào mà lo Tết với nhất. Mà không hiểu tại sao ngày xưa ông bà mình thường nói “Tết nhất” nhỉ? Hở ra là Mị nghe câu “Tết nhất tới nơi” và người lớn thì vội vội vàng vàng lo công việc cho kịp Tết. Còn phải quét dọn, trang trí nhà cửa, mua hoa, mua thức ăn, chuẩn bị chu đáo từ rằm tháng Chạp.
 
Tết dù Mị không có áo mới, không có cúng kiến, nhưng cũng chẳng cản được Mị đi ăn Tết ké nhà hàng xóm. Cái thời Mị còn ở xóm nhà lá bên quận 8 thì gần như cả xóm xúm lại gói bánh tét với nhau. Mị nhớ con hẻm đất nén rất sạch sẽ được trưng dụng ngay khúc cua hơi rộng một chút làm nơi tập hợp mấy cục gạch chất lại với nhau để làm bếp lò. Không biết mấy chú hàng xóm kiếm đâu ra, mấy cục gạch to đùng chất thành kiểu ba ông đầu rau, chụm củi ba hướng vô đều được. Củi cũng chất được một đụn nho nhỏ kế bên, ưu tiên các loại “củi gộc” là loại củi có “mắt”, vốn là loại ngay cành mọc ra, chắc và có xoáy, rất khó chẻ nhưng khi cháy thì nhiệt rất nóng và ổn định.
 
Phần các bà các dì thì lo phần ngâm nếp gói bánh. Nhà Mị vốn có một khu vườn khá rộng và không thiếu lá chuối nên nhà Mị được ưu tiên hùn lá chuối và các loại cành khô nếu có trong khi các nhà khác hùn nếp hùn đậu với mỡ. Chính xác là mỡ một trăm phần trăm nha. Không phải nguyên dây thịt ba rọi lẫn thịt như ngày nay. Mị còn nhớ, mỡ heo ngày xưa rất dày được cắt thành những dây dài vuông vắn để khi cắt khoanh bánh tét ra là cọ miếng mỡ trong veo vuông vắn nằm ngay chính giữa khoanh bánh tét  tròn quay mới là đạt. Năm đó, Mị nhớ trong nếp có pha chút đậu đen và kế bên là nguyên một thau các dây mỡ được ướp mối đường sẵn, Mị nhìn là ớn hồn. Sau một hồi, Mị nằn nì xin mấy dì gói cho mình một đòn bánh Tét nho nhỏ, xinh xinh không nhân mỡ.
 
Sau khi tất cả bánh đã được khéo léo xếp trọn vào nồi, Mị cũng hăm hở ngồi hóng xung quanh bếp lửa và nghe kể chuyện... ma. Được một hồi trước mặt thì nóng, sau lưng thì lạnh, không biết có con ma nào ngồi gần hóng hớt hay không mà Mị chán quá bèn chuồn về nhà lăn ra ngủ. Sáng Mùng Một thức dậy thì bánh đã được treo lên hàng rào rồi. Mị hăm hở khui đòn bánh nhỏ chút chét của mình ra thì chèng ơi, nó dở tệ hơn vợ thằng đậu. Trong khi những khoanh bánh lớn thơm mùi, nếp, mùi lá, mùi đậu xanh vừa có vị bùi bùi của đậu đên trong nếp, của đậu xanh bao quanh cục mỡ vuông vức trong veo béo ngậy nằm giữa khoanh bánh tét tròn quay. Thế là Mị lơ tịt đòn bánh không nhưn dở ẹc của mình và xoay qua măm măm bánh nhân mỡ.
 
Mùng hai Tết thì về ngoại ăn Tết ké mà đúng ra là ăn đám giỗ. Thực sự không nhớ nhiều về Tết. Chỉ nhớ mùng hai giỗ ông cố thời còn đông bà con ở quê lên giỗ, lúc nào cũng đem gà vị nhà nuôi lên, thế là Mị phải nhổ lông gà lông vịt trong khi dỏng tai nghe bọn trẻ con hàng xóm chạy ra đốt pháo, đổ lotto, cờ cá ngựa ở ngoài lề đường. Nhà Mị thường rửa nhà ngày 30 Tết, sau khi đã đi ra chợ hoa gần nhà mua lủ khủ các chậu bông cúc, bông vạn thọ mà người bán vửa bán vừa cho để còn kịp về nhà đón giao thừa. Có năm Mị ngồi xích lô chất đầy hoa vàng xung quanh, thấy mình cũng giàu có lắm.
 
Sau này giỗ ngày càng thưa vắng, các bậc trưởng thượng lần lượt theo mây trắng về trời, con cháu thì ngày càng bận rộn, còn những ngày Tết của Mị thường bắt đầu từ những ngày dẫn ngoại đi họp Hội đồng hương Trà Vinh đến những ngày đi thay mặt cho ngoại, cho đến khi thư mời đích danh Mị đi họp đồng hương. Mị lên cấp ba thì đi ăn Tết ké nhà bạn. Mẹ bạn làm món thịt kho măng khô của người Phan Thiết , cuốn rau sống, bánh tráng mè, chấm nước mắm tỏi ớt ngon tuyệt cú mèo. Bánh tráng mè vừa thơm vừa bùi, vị béo của thịt thấm vào măng, được rau xanh, củ kiệu chua trung hòa lại, chậc chậc, ngon phải biết. Đến nỗi tự động mùng hai hàng năm, giỗ xong là lên nhà nó ăn ké, cả chục năm từ lúc học chung lớp 10 đến lúc đi Mỹ, học luôn được công thức thịt kho măng khô thần thánh. Mị thích nhất là khoảng thời gian từ lúc đưa ông Táo đến ngày mùng hai, qua mùng ba đi chúc Tết thầy cô xong là cũng hết Tết. Mị thích không khí rộn ràng chuẩn bị Tết.
 
Qua Mỹ ban đầu Mị sợ Tết. Mị sợ nhớ nhà, nhớ những ngày Sài gòn hanh hao nắng. Mị sợ nhớ những đêm giao thừa chen lấn vô chùa Ông Bổn gần nhà chỉ để nghe mùi nhang mù mịt, cay mắt đến nỗi mỗi khi ra khỏi chùa là nước mắt ròng ròng mà Mị thường gọi là đi khóc sám hối. Mị sợ mình sẽ nhớ đường hoa Nguyễn Huệ ngày xưa tuy chưa trang hoàng rực rỡ cầu kỳ nhưng tràn ngập hoa được xếp đặt khéo léo đua nhau khoe sắc trong nắng xuân. Mị sợ mình sẽ nhớ những cánh hoa mai vàng rung rinh trong nắng, những buổi thăm hỏi chuyện trò với bao người thương năm cũ. Thế là Mị quyết định dẹp tiệm luôn, khỏi Tết nhất gì ráo để khỏi thấy mình bơ vơ.
 
Dễ nhất là ăn ké Lễ Tạ Ơn của người Mỹ. Tương tự như Tết của người Việt. Lễ Tạ Ơn là ngày lễ gia đình quan trọng trong văn hoá Mỹ. Con cháu sẽ trở về sum họp gia đình. Học sinh được nghỉ học một đến hai tuần tuỳ học khu. Ước tính hàng năm có khoảng trên 55 triệu người Mỹ sẽ vượt quãng đuờng ít nhất là 50 dặm trong mùa Lễ Tạ Ơn đến khoảng giữa tháng Một, để thăm gia đình, để đi du lịch. Mị nghĩ chính những kỷ niệm thời thơ ấu của một người sẽ quyết định khá lớn vào sự gắn kết với gia đình của người đó khi trưởng thành. Có phải những bữa ăn ngon nhất là những bữa ăn trong ký ức của chúng ta dưới mái nhà của cha mẹ? Có phải cảm giác bình yên, no đủ nhất được tìm thấy trong ngôi nhà thơm mùi cơm mẹ nấu vừa chín tới? Có phải hình ảnh cả nhà chộn rộn chuẩn bị lễ Tết là những hình ảnh đẹp đẽ nhất được lưu giữ sâu trong tâm hồn của mỗi người chúng ta để khi đối mặt với giông bão của cuộc sống bôn ba ngoài kia, chúng ta có thể tìm thấy niềm an ủi, động viên bản thân tiếp tục nỗ lực?
 
Tuy nhiên, gốc gác cội nguồn dễ gì từ bỏ nhất là với một đứa hay sống bằng ký ức như Mị? Thế là Mị bắt đầu giữ lệ một năm cúng đất đai, ông bà đúng ngày ba mươi Tết. Tạ ơn tổ tiên, đất đai nhơn trạch đã phù hộ, che chở, soi đường suốt một năm qua, cầu xin năm mới gia đình được bình an. Mị còn được anh chị em bạn bè tặng hoa quả, bánh tét bánh chưng. Và Mị cũng bắt đầu bon chen đi Little Sài Gòn ngắm người, ngắm hoa, ngắm trang trí ngày xuân, lại sắm hoa cúc, hoa mai như ngày xưa để đem Tết về nhà.

Và quan trọng nhất là Mị phát hiện chỗ đi ăn Tết ké. Từ vài năm nay, cứ đến ngày 30 Tết là Mị chạy đến Thiền Viện Đại Đăng phụ các Tăng, Ni, Phật tử dọn dẹp, rửa xoong nồi, gọt củ cải chuẩn bị đón Tết mùng một. Tiếng cười nói râm ran, í ới; xoong nồi lỉnh kỉnh; khắp nơi trang hoàn mừng Xuân, vui ơi là vui. Cứ y như về quê ăn Tết. Như hai câu thơ của Hoà Thượng Mãn Giác: “ Mái chùa che chở hồn dân tộc, Nếp sống muôn đời của Tổ tông.” Mái chùa nơi này như một nơi che chở cho đời sống tâm linh. Người ta có thể tìm thấy chút hương vị quê nhà từ những trang trí quen thuộc, từ nhiều người Việt tụ lại một nơi, thăm hỏi nói cười. Mùng một thì rất nhiều Phật tử du xuân trong áo dài truyền thống. Những gương mặt tươi cười rạng rỡ, tiếng chào hỏi, chúc tụng râm ran cũng thấy được hương vị Tết.
 
Năm nay Mị lại thêm chỗ ăn Tết ké. Mị có cơ hội nhìn mấy chị bạn và mẹ gói bánh chưng. Mị chỉ việc ngồi kế bên ăn uống hóng hớt, không cần phụ. Có khi ngồi yên không cần làm gì đã là tốt lắm rồi, động tay động chân có khi báo hại người khác phải giải quyết hậu quả chứ không được tích sự gì. Mị biết bản thân mình cực kỳ yếu kém khoản khéo tay khéo chân nhưng bù lại trời cho mồm miệng đỡ chân tay. Mị lại sẵn dịp xin xỏ:
“Cho em hai cái đặc biệt đi, nhiều thịt ít đậu xanh, nhiều nếp!”

Chu cha ơi, Mị hăm hở ôm hai cái bánh vuông vức hết sức đẹp mắt và dầy hơn cái khuôn đâu 1/3 về cho vô nồi instant pot nấu. Nồi cũng là hàng được tặng. Tới nhà ông anh họ, Mị cứ săm soi cái nồi nhà người ta, thế là Mị được tặng cái nồi; tới nhà chị chồng thì nhìn cái mâm của chị, thế là được tặng cái mâm; bữa giờ chưa thấy ai để vòng vàng hột xoàn ra đếm để Mị nhìn… lấy hên. Và chương trình ăn Tết ké năm nay của Mị đã hoàn tất sau khi sau khi được bác gái đãi một tô cháo lòng ngon số một và anh chị bạn đãi tráng miệng bằng hai tô chè Đài Loan. Chè mà ăn bằng tô thì cũng hơi có lỗi với cái cân. Hình như nhớ hồi xưa trước khi đi đầu thai có xin Diêm Vương cho con làm Bá hộ để nuôi vạn người mà sao giờ đi đâu cũng được đãi ăn, cho đồ ăn, hổng lẽ ổng phết lộn qua danh sách “vạn người nuôi” sao ta? Căng nha!
 
Dù Mị chỉ chuyên môn đi ăn Tết ké từ nhỏ tới lớn thì Mị vẫn thích Tết. Mị thích nhìn những tà áo dài thướt tha dịu dàng. Nhìn các cô nghiêng nghiêng duyên dáng chụp hình bên hoa xuân, người như hoa, hoa như người, thấy đất trời cũng tươi mới.
 
Chúc cả nhà những ngày Tết ấm áp và bình yên.
 
Temecula 02/04/24
Nguyệt Mị

Ý kiến bạn đọc
15/02/202400:15:26
Khách
kết quả chiến tranh VN ra sao chúng ta ai cũng biết. Có nhiều lý do tại sao CSVN thắng cuộc, nhưng một trong những lý do là họ dùng chiến thuật hèn hạ mà Hamas đang dùng: đánh lén rồi trà trộn vào dân chúng. Khi Mỹ và VNCH đánh trả thì bị mang tiếng là giết dân. Bởi vậy CSVN bảo toàn được lực lượng để tiếp tục đánh lén. Vậy bác có kế gì hay để góp ý cho Do thái đối phó với Hamas? Hamas nó bắn cả ngàn quả pháo vào Do thái rồi chạy vào nhà thương, để vũ khí trong nhà thương, trong khu dân cư. Ngồi phản đối xuông hay sao bác?

Xin được phép không đồng ý khi bác nói Do thái không cho Palestin độc lập nên Paletin nổi dậy. Do thái đã trả cho người Palestin dải Gaza từ 2007.
13/02/202403:27:23
Khách
Hamas là nhóm bạo động cuả Palestine, nhưng dân Palestine không phải là Hamas, cũng như Việt cộng là nhóm bạo động của miền Nam, nhưng dân miền Nam không phải là Việt Cộng. Thả bom giết dân Gaza chỉ vì bị Hamas tấn công thì có khác gì thả bom giết dân Sài gòn chỉ vì VC tấn công truớc. Dân Sài Gòn không phải là VC, và dân Gaza không phải là Hamas. Hamas trà trộn vào dân Gaza thì cũng giống như VC trà trộn vào Sài Gòn, không thể thả bom tan tành Sài gòn chỉ vì bị VC tấn công. Xưa thực dân Pháp không cho VN độc lập và bị các nhóm võ trang nổi lên kháng chiến. Palestine cũng là nạn nhân của thực dân Tây Phuơng như VN, cho đến hôm nay Palestine vẫn chưa dành đuoc độc lập như một quốc gia thì Palestine cũng có nhiều nhóm võ trang nổi dậy. Do Thái đối xử với dân Palestine tàn tệ như ngày xưa thực dân Pháp đối xử với dân An Nam Mít nên các nhóm bạo động Palestine nổi dậy đấu tranh.
11/02/202415:38:12
Khách
Đồng ý với bác về nhận xét đoạn đầu nhưng không đồng ý nhận xét về chiến tranh giữa Do thái và Hamas. Hamas tấn công Do thái trước sau đó trà trộn vào dân chúng, dùng họ làm bia đỡ đạn. Đây là chiến thuật CSVN đã dùng rất nhiều. Nếu Do thái tấn công, Hamas sẽ la toáng là dân chết. Nếu Do thái không tấn công thì không lẽ phải quên đi chuyện Hamas tự dưng đi pháo vào Do thái rồi bắt đi trên hai ngàn con tin. Bác có chịu khoanh tay ngồi nhìn thằng cướp vào nhà chém giết và bắt người thân bác đem đi không
10/02/202415:03:35
Khách
Vui Tết nhung nguời Việt đã từng trải qua những cái Tết đẫm máu sau Mậu Thân xót thuơng cho đàn bà trẻ con, bác sĩ, nhân viên cơ quan thiện nguyện, thuờng dân đang gánh chịu cái Tết đẫm máu do chiến tranh gây ra trên khắp thế giới. Vũ khí sát thuơng sản xuất bởi các nuớc Nga, Mỹ, Iran, Do Thái, Hamas, Bắc Hàn, TQ có dịp tàn sát. Nguời xử dụng vũ khí và kẻ sản xuất vũ khí đều gây nghiệp báo sau này phải trả.
Chiến tranh giết chóc là một hình thức cực đoan cuả tội ghét (hate crime). Nguời Do Thái ở Mỹ bỏ hàng triệu đô la quảng cáo trên TV chống thù ghét hate nhưng họ lại không chấp nhận chấm dứt chiến tranh dù đã giết hơn 27 ngàn nguời đa số là đàn bà trẻ em. Cái gì mình không muốn làm cho mình thì đừng làm cho nguời khác (kỷ sở bất dục vật thi ư nhân) . Muốn tránh thù ghét hate crime thì truớc hết phải chấm dứt chiến tranh giết thuờng dân. Miệng nói chống thù ghét hate crime nhưng tay tàn sát thuờng dân thì đúng là "khẩu Phật tâm xà". Mình muốn tàn sát giết nguời nhưng lại không muốn nguời ta thù ghét mình, thật là khôn lanh quỷ quyệt.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 503,831
Cả đám đang tán gẫu cười đùa rôm rả, chợt im bặt khi thấy bóng thằng Edgar đang từ xa xăm xăm đi đến. Nó dẫn một khứa lão mới toanh tới và giới thiệu: - Hey Steven, đây là ông Robert, từ hôm nay ông ấy sẽ nhập với nhóm của anh. Mọi người bắt tay và tự giới thiệu tên mình với ông Robert. Steven cũng bắt tay ông ấy, điều đầu tiên gây ấn tượng nhất là đôi mắt ông Robert sáng quắc, sáng trưng trên gương mặt đen như hắc ín, chưa bao giờ mà Steven thấy một người da đen nào có đôi mắt sáng đến như thế. Cánh mũi thì giống hệt cặp sừng con trâu rừng, đôi chân bước đi hơi khập khiễng. Ông Robert cao hơn Steven cả một cái đầu, tướng tá săn chắc và gọn gàng chứ không ồ ề ục ịch như tụi thằng Kasame, thằng Gred...Ông Robert tiếp xúc với công việc và nhanh chóng tiếp thu, chỉ một buổi là làm thành thạo như mọi người.
Anh Đào Quang Mỹ là nhà giáo, nhà văn và là nhà báo với bút danh Hoài Mỹ, khi viết các bài văn trào phúng anh ký bút hiệu Thạch Thủ. Anh là Chủ Nhiệm báo Bán Nguyệt San Ngàn Thông, ra đời vào thập niên 70 tại miền Nam Việt Nam, phục vụ độc giả thuộc lớp tuổi mới lớn, tuổi học trò. Nhóm chủ trương Bán Nguyệt San Ngàn Thông là các giáo sư trường trung học Nguyễn Bá Tòng, Sài Gòn, gồm những giáo sư, nhà văn, nhà thơ: Quyên Di-Bùi Văn Chúc, Hoài Mỹ-Đào Quang Mỹ, Đình Bảng-Lê Quang Bảng, Thái Bắc-Tăng Vĩnh Lộc, nhạc sĩ Hoàng Quý-Hoàng Kim Quý, nhạc sĩ Dương Đức Nghiêm, họa sĩ ViVi-Võ Hùng Kiệt. Bảo trợ tài chánh cho Bán Nguyệt San Ngàn Thông là giáo sư Đoàn Văn Thơm, trường Nguyễn Bá Tòng.
Alaska nguyên là thuộc địa miền Tây Bắc Bắc Mỹ của Nga. Qua sự đề xuất của Ngoại-trưởng William Seward, ngày 30-3-1867, Thượng Viện Hoa Kỳ đã đồng ý mua lại vùng thuộc địa này từ Đế-quốc Nga chỉ với giá 7,200,000.00 đô la. Quốc kỳ Hoa kỳ nhanh chóng được cắm lên vùng lãnh thổ mới vào ngày 18-10-1867 và qua một vài thay đổi về mặt hành chánh, trước khi đựợc tổ chức thành lãnh thổ vào ngày 11-5-1912. Alaska trở thành Tiểu bang thứ 49 của Hoa kỳ ngày 3-1-1959. Là một trong hai tiểu bang không cùng ranh giới với Hoa kỳ (Hawaii và Alaska), Alaska ở vùng cực Bắc nước Mỹ, phần lớn diện tích bị băng tuyết phủ quanh năm. Với những phong cảnh thiên nhiên đẹp và hùng vĩ, Alaska đã thu hút rất nhiều du khách từ nhiều nước trên thế giới.
“…Người xưa nói ngắn gọn mà ý nghĩa sâu xa, “có phước có phần”? Đứa bé đi chơi về, trao cho bà ngoại miếng bánh, viên kẹo nó đã để dành cho bà ngoại chứ không phải nó không muốn ăn. Một việc nhỏ trong mắt người lớn nhưng là việc lớn đối với trẻ nhỏ luôn thích ăn bánh kẹo. Nếu cha hay mẹ nó mua cho bà ngoại cả hộp bánh, cả túi kẹo bà ngoại thích ăn là chuyện bình thường thì cái bánh, viên kẹo đứa cháu thương, nghĩ đến bà nên đem về là phước phần của bà ngoại. Nếu cho bà ngoại miếng ngọc bằng cái bánh, hay thỏi vàng bằng viên kẹo thì bà ngoại vẫn chọn cái bánh, viên kẹo của cháu bà. Ông bà mình nói là bà ngoại có phước có phần. Phước là có đứa cháu ngoại thảo ăn, thương bà. Phước cũng là “không” có đứa cháu, cha mẹ đã nói là mua cho bà ngoại, nhưng ngồi trong xe nó cứ cố tháo gỡ bao bì cho đã nư…”
Hàng năm, vào khoảng đầu tháng Năm, sau khi tuần lễ biết ơn thầy cô giáo (Teachers’ Appreciation Week) kết thúc, lòng tôi lúc nào cũng nôn nao mong đợi mùa hè. Những ngày cuối của tháng Năm là những ngày để lại trong tôi nhiều cảm xúc nhất. Tôi tạm xa đồng nghiệp, xa học trò, xa trường lớp trong vòng ba tháng. Tôi sẽ nhớ những em học trò chào tôi bằng tiếng Việt mỗi buổi sáng dù các em không nói được tiếng Việt nhiều.
Con người của lão lạ kỳ, gọi như thế nào cho đúng đây? Chung thủy, trung thành, không thay đổi…! Đi vô tiệm ăn nếu thích món nào thì khi trở lại lão ăn hoài món đó. Vô tiệm ăn Thái lão chỉ ăn một món Red Curry. Đến tiệm Cheddar lão chỉ ăn món cá hồi nướng. Vô tiệm Muscat’s Charlie lão chỉ ăn mỗi món cá tuna nướng! Chỉ cần một lần món nào vừa miệng là lão chỉ ăn món đó, không hề thay đổi! Mụ bảo hãy thử món khác nhiều khi ngon hơn thì sao nhưng lão lắc đầu! Lão như vậy nên các tiệm ăn quen mặt, biết ý. Bao giờ cũng vậy, vừa ngồi xuống người hầu bàn sau khi viết xuống món mụ muốn, họ cười toe quay qua lão: - Tôi biết ông muốn món gì rồi! Red Curry phải không? Cá hồi nướng phải không….?
Vào năm 2001, khi tờ nhật báo Việt Báo khởi xướng Viết Về Nước Mỹ, tôi hoàn toàn tán thành với chủ trương của tòa soạn trong việc gìn giữ văn hóa Việt nơi xứ người, và tôi đã bắt đầu tập tành việc viết lách. Viết trước hết là để ủng hộ, sau tham gia ghi lại những câu chuyện, những kinh nghiệm để các con, các cháu, các thế hệ tiếp nối hiểu rõ hơn những gì thế hệ đi trước đã trải qua...
Tôi biết chị Hồng khi chúng tôi còn sinh hoạt trong cộng đồng người Việt vùng Richmond, Virginia. Chị Hồng là thủ quỹ của hội Người Việt Richmond. Mỗi năm vào dịp Tết Nguyên Đán, Hội Người Việt đều in đặc san Xuân, chị thường nhờ tôi viết bài cũng như giúp chị liên lạc với nhà in CT Printing ở Maryland. Ngoài thủ quỹ của Hội Người Việt ra, chị Hồng còn được biết đến với vai trò ca đoàn phó trong Giáo Xứ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam. Tánh tình chị dễ mến, hoạt bát, và hòa đồng. Chị luôn sốt sắng phụng sự trong giáo xứ cũng như cộng đồng, nên được rất nhiều người quý mến. Công việc thường ngày của chị là thư ký cho văn phòng bác sĩ. Tính tới thời điểm bây giờ thì chúng tôi biết nhau cũng hơn hai mươi năm.
... Nơi chúng tôi đặt chân đến nước Mỹ là Sacramento, California, nhà của ông anh, với nhiều ngỡ ngàng mới lạ. Thuở đó Sacramento đất rộng người thưa. Nhiều hôm tôi ra trước nhà, nhìn tới nhìn lui không thấy bóng người qua lại; tôi ngồi bệt xuống đường đi bộ cho đỡ mỏi chân. Nhiều người nhìn tôi nói, sao mà giống y như "homeless", nếu tôi có thêm một vài bao bị kề bên. Nhiều đêm, giật mình tỉnh giấc tôi ngỡ mình đang ở Việt Nam. Một thời gian ngắn, chúng tôi xuôi Nam xuống Los Angeles... rồi đến Florida. Vì cuộc mưu sinh, tôi đi nhiều nơi, viếng nhiều chỗ nhưng chưa có dịp trở lại nơi đầu tiên đến Mỹ với nhiều kỷ niệm...
Tôi có thói quen thích đi chợ trời. Mỗi cuối tuần ấn định hai ngày thứ Bảy và Chúa Nhật, chưa kể ngày lễ, tôi rất háo hức mong trời mau sáng để đi chợ trời. Một người bạn ở Mỹ lâu năm chê: - Tao không biết chợ trời có gì hấp dẫn mà lôi cuốn mày đến đó u mê như một tên nghiện? - Ậy, điều sung sướng mày sao biết được, “Flea market-Chợ trời” mua được nhiều đồ vật lạ, các đồ cổ mày không thể nào mày thấy trong cửa hàng. Không đi mày làm sao cảm hứng thú vị được như tao....
Nhạc sĩ Cung Tiến