Hôm nay,  

Kẻ Thù Thành Anh Em

19/02/202418:52:00(Xem: 2706)

Với bài "Hành Trình Tiếng Việt của Một Người Mỹ", tác giả đã nhận Giải Viết Văn Việt ngữ Trùng Quang năm đầu tiên, 2013. Ông là một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Ông bà có 7 người con, hiện ở Ohio. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông, ngày 18 -12-2012 đã kể chuyện tình 40 năm hạnh phúc của Ông Bà Sáu. Năm 2018 đánh dấu 45 kết hôn của ông bà Tuyết - Steve Brown. Đúng thời điểm đặc biệt này, ngày 2 tháng 5 năm 2018, Bà Sáu Tuyết thình lình qua đời vì cơn bệnh bất ngờ. Bài viết của ông Sáu tưởng niệm “Cuộc Đời Của Tuyết” đã được phổ biến ngày 27/07/2018. Sau đây, là bài viết mới nhất của Ông.

*

Mùa Xuân năm 1993, Tuyết, vợ tôi, trở về quê hương lần đầu tiên sau 20 năm ở Mỹ. Khi xe ngừng trước nhà người chị tại Biên Hòa, có một người đàn ông đứng bên đường mà Tuyết không nhận ra. Sau khi nói chuyện một lát, Tuyết mới nhận ra đó là người anh ruột. Úi chà, sau 20 năm những người trong gia đình đã thay đổi một cách không ngờ được.

Một trong số người Tuyết gặp lần đó là anh Tư. Anh là chồng của chị Tư, chị ruột của Tuyết. Hai người gặp nhau sau năm 1975, sau khi hai người chồng trước của chị Tư đã qua đời. Trước kia anh Tư là bộ đội và đảng viên cộng sản. Quê anh ấy ở Hải Dương, nơi mà anh đã rời xa vào  năm 1967 và theo đường mòn Hồ Chí Minh đi qua hai nước Lào và Campuchia để xâm nhập vào Nam. Sáu tháng sau, trung đoàn của anh đã tới tỉnh Bình Long, biên giới Việt Nam. Trên đường đi một nửa số người trong đơn vị đã chết.

Chỉ mấy tuần sau khi đến Bình Long, anh Tư bị thương và bị bắt tại Bình Dương. Anh được mổ cánh tay bị thương tại căn cứ Long Bình rồi bị chuyển qua trại tù binh tại đảo Phủ Quốc. Anh ấy bị giam ở đó cho đến khi hòa ước Ba-lê được ký kết cuối tháng 1 năm 1973.

Sau khi rời trại tù binh anh Tư lại đi hành quân tại vùng Tây Ninh thêm hơn hai năm nữa. Sau khi lực lượng Cộng Sản lấy hết miền Nam cuối tháng Tư năm 1975, anh Tư đóng quân ở Biên Hòa. Rồi anh ấy gặp chị Tư và họ lập gia đình. Họ phải dọn về khu kinh tế mới gần thành phố Biên Hòa. Dĩ nhiên người theo triết lý của Cộng Sản là vô thần, và anh Tư cũng vậy.

Còn tôi, tôi tình nguyện vô Thủy Quân Lục Chiến Mỹ năm 17 tuổi, vào mùa Xuân năm 1969. Vì vậy, chỉ mười ngày sau khi tốt nghiệp trung học tôi lên đường đi huấn luyện. Lúc đó, đại đa số lính mới được gởi sang Việt Nam sau khi huấn luyện xong, nhưng tôi được lịnh đóng quân tại một căn cứ ở tiểu bang South Carolina. Khi đó, tôi yêu cầu đi qua Việt Nam nhưng họ không chấp nhận.

Đến gần cuối năm 1971 tôi được lịnh đi qua Nhật Bản, và tôi đến căn cứ TQLC ở Nhật vào đầu năm 1972. Lúc đó hầu hết các đơn vị Mỹ đã rút ra khỏi VN rồi. Nhưng đến tháng 3 lực lượng Cộng Sản tấn công rất mạnh mẽ tại nhiều nơi ở Việt Nam. Trong tháng 5 đơn vị tôi được lịnh trở lại VN.

Ngay sau khi tôi đến đó thì pháo cộng sản giết vài lính VNCH và một số khác bị thương. Tình hình như thế tiếp tục suốt tám tháng rưỡi chúng tôi ở đó. Hai ngày trước khi tôi trở lại Nhật Bản, lực lượng Cộng Sản lại pháo vô, cũng có người bị chết và bị thượng như bao nhiêu lần trước. Qua kinh nghiệm ở Việt Nam, tôi hiểu rõ sự xấu xa và tàn ác vô cùng của chủ nghĩa cộng sản.

Sau khi tôi ra khỏi quân đội, tôi tham gia một nhóm chống Cộng ở Mỹ được vài năm. Đến tháng 3 năm 1975 có một người kể cho tôi nghe về sự ban cho của Đức Chúa Trời. Đó là sự sống đời đời trong Đức Chúa Giê-xu. Qua những gì Kinh Thánh nói, tôi biết tôi được tha tội và đã trở thành là con cái của Đức Chúa Trời. Tất cả những điều đó hoàn toàn bởi ân điển của Đức Chúa Trời.

Trở lại chuyến đi năm 1993 của Tuyết. Sau khi Tuyết ở nhà của người chị khoảng một tuần lễ thì anh Tư yêu cầu Tuyết giải thích tin mừng của Đức Chúa Giê-xu. Vài ngày sau, anh ấy lại yêu cầu Tuyết giải thích về Chúa Giê-xu một lần nữa. Ngay sau đó anh Tư tin nhận Đức Chúa Giê-xu liền.

Khoảng chừng một tuần lễ sau, anh Tư sắp xếp một tiệc nhỏ tại nhà, anh có mời các bạn bè gồm có vài công an và đảng viên khác nữa. Trước khi ăn cơm anh Tư đứng lên mà nói, "Tôi đã theo Hồ Chí Minh 45 năm nhưng không thấy tình thương. Từ hôm nay tôi sẽ đi theo Đức Chúa Giê-xu".

Khi Tuyết nghe anh ấy nói vậy thì mừng lắm, và em ấy gọi điện thoại báo cho tôi biết ngay sau đó. Thật là quá sức tưởng tượng! Tại nước cộng sản mà anh Tư dám can đảm nói như thế. Nếu Chúa không ban ơn khiến cho anh Tư nói những lời đó thì chắc là không bao giờ có chuyện này xảy ra.

Tháng 1 năm 1994, vợ chồng tôi lại đến Việt Nam và ở tại nhà chị vợ tôi. Hai lần trước đi Việt Nam tôi chưa biết nói tiếng Việt, nhưng lúc đó tôi đã nói chuyện với người ta được. Khi chúng tôi ra khỏi sân bay ở tại Sài-Gòn thì gặp anh chị Tư liền. Sau khi tới nhà ở Biên Hòa chúng tôi có nhiều thì giờ để trò chuyện.

Anh Tư kể cho tôi nghe vài ký ức khi anh khi đi trên đường bộ xuyên qua nước Lào, nước Campuchia để xâm nhập vào miền Nam. Có một lần lính Cộng Sản bắt được một người lính Mỹ. Họ muốn giết người lính đó tại chỗ, nhưng một sĩ quan Bắc Việt đã ngăn cản và cứu người đó tạm thời. Anh Tư có trách nhiệm gác người đó. Anh Tư nói người lính Mỹ đó không biết nói tiếng Việt gì cả, khi nào họ muốn uống nước thì chỉ ra dấu bằng tay. Sau đó cấp trên đem người đó đi.

Một lần khác anh Tư nói là anh nằm trong rừng và thấy máy bay trực thăng Mỹ bay chậm chậm ở trên. Anh Tư thấy một người lính cầm súng liên thanh nhìn xuống chăm chú, nhưng sau vài phút họ bay đi nơi khác. Khi nghe vậy tôi nhớ ngay một kinh nghiệm y như thế, và tôi là người trong máy bay trực thăng cầm súng mà nhìn xuống. Lúc đó tôi suy nghĩ, "Chắc là có kẻ thù ẩn núp trong rừng đó nhưng tôi không thấy được”. Nhưng chuyện đó của anh Tư xảy ra năm 1968, còn của tôi thì năm 1972.

Trong vòng mấy năm sau 1994 tôi hay đi Việt Nam mỗi năm. Trong những lần đó anh Tư và tôi đi nhiều nơi với nhau. Cả hai chúng tôi có nhiều cơ hội để kể cho người ta nghe về tin lành của Đức Chúa Giê-xu. Lắm lúc người ta thấy thật là mâu thuẫn khi một cựu bộ đội và một cựu lính Mỹ đi chung, nhưng thật ra đó là do Đức Chúa Trời đã xếp đặt để cho người ta thấy rằng sức mạnh của Ngài có thể làm cho hai kẻ thù trở thành anh em trong Chúa. Một sự liên hệ mãi mãi. Lòng thù ghét không còn nữa và được thay bằng tình thương thật sự. Thật là phép lạ mà chỉ duy nhất Đức Chúa Trời có thể làm được mà thôi!

Trong Kinh Thánh có nói, “Có sự vui mừng ở thiên đàng khi một kẻ có tội ăn năn”. Vậy khi chúng tôi, hai kẻ có tội, cùng ăn năn thì sẽ có sự vui mừng gấp đôi ở thiên đàng cũng như trong đời sống của những người xung quanh. Quyền năng của Đức Chúa Trời là như thế. 

Sáu Steve Brown 

 

 

 

Ý kiến bạn đọc
20/02/202421:09:49
Khách
" Lắm lúc người ta thấy thật là mâu thuẫn khi một cựu bộ đội và một cựu lính Mỹ đi chung, nhưng thật ra đó là do Đức Chúa Trời đã xếp đặt để cho người ta thấy rằng sức mạnh của Ngài có thể làm cho hai kẻ thù trở thành anh em trong Chúa. Một sự liên hệ mãi mãi. Lòng thù ghét không còn nữa và được thay bằng tình thương thật sự. "

Chủ nghĩa cộng sãn trổi dậy do đạo đức con người đi xuống quá thấp như thời Sa Hoàng Nga dưới sự ãnh hưỡng của Rasputin người thuộc vào Orthodox Thiên Chúa giáo, ở Trung Hoa dưới thời nhà Mãn Thanh và sự suy đồi của Phật giáo qua nhận xét của Hòa Thượng Hư Vân trong tác phẩm tự thuật của ông. Khi ông nói chuyện với các sỹ quan cao cấp của Quốc Dân Đãng vì họ có ác cảm với tôn giáo này và cho lá 1 trong những nguyên nhân đẩy phe nông dân, công nhân vào phe cộng sãn.

Chủ nghĩa tư bản phe đãng-- chủ nghĩa tư bản dưới sự lãnh đạo của những người có quan hệ với phe cộng sãn, chủ nghỉa này xảy ra ở Nga vào năm 1991, Trung Hoa vào năm 1978 dưới thời Đặng tiểu Bình, và 1986 ở Việt Nam dưới chính sách gọi là đổi mới.

Trong 10 điều răn thì điều răn "You shall not murder." có nghĩa là không được sát sanh cho người và các súc vật, vì súc vật được xếp vào loại chúng sinh có cảm xúc, cho nên việc thuần chay -- vegan được coi là một phép bố thí cho sinh mạng của chúng sinh. Nếu sát nghiệp quá nhiều thì sẽ có cơn thịnh nộ của Thiên Chúa. Cơn thịnh nộ của Thiên Chúa là bệnh tật như Covid 19,.... chiến tranh liên tục như Ukraine, Israel, Myanmar, .... Thiên tai xảy ra liên tục, nhân họa như khủng hoãng kinh tế, ....

"Vinh Danh Thiên Chúa trên Trời, Bình An dưới thế cho người Thiện Tâm" Người Thiện Tâm hay Người công chính là người tuân thủ các giới luật như Mười Điều Răn, nếu sát nghiệp xảy ra thì sẽ có hậu quả xảy ra cho những dân tộc không đũ phước báu, bây giờ là các dân tộc Nga-Ukraine, Do Thái và dân Arab, dân Myanmar, ....Theo lý thuyết thì cơn thịnh nộ của Thiên Chúa lần cãnh cáo kéo dài từ 2019 đến 2026, và nếu tình hình không cải thiện thì cơn thịnh nộ lần thứ 2 sẽ từ 2027 đến 2031, nghe nói rất là thảm thiết, đầy máu và nước mắt. .... Thành ra nên nghe lời Chúa Jesus "If you love me, please love my Commandments".
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 510,463
Qua báo chí, tôi được biết Yellowstone là một vùng đất rộng nằm ở Tây Bắc Tiểu bang Wyoming, nơi mà cách đây mấy ngàn năm đã có sự hoạt động của một núi lửa lớn với miệng núi đường kính dài 30km. Người ta tưởng tượng rằng nếu giờ này mà nó thức giấc thì cả miền Bắc Mỹ sẽ không còn. Tôi ao ước có dịp sẽ đến đây để tận mắt nhìn những kỳ tích đẹp và hùng vĩ mà núi lửa đã lưu lại sau hơn mấy ngàn năm ngưng hoạt đông, nhưng chưa bao giờ có cơ hội. Năm nay, nhân ngày lễ Memorial, con gái tôi đã sắp xếp xin nghỉ một tuần để lấy tour cùng đi thăm danh lam thắng cảnh này.
Đôi lời phi lộ: hai tiếng "cuối đời" tôi dùng không mang ý nghĩa sau bài ký này tôi không tiếp tục viết nữa. Đây chỉ là cái tên tôi đặt dựa theo nội dung tôi muốn diễn đạt dưới đây. ... Kể từ khi việc đưa thân xác người Việt sống lưu vong, mong muốn được chôn cất tại quê nhà không còn rào cản, vợ chồng tôi chọn cách hỏa táng thân xác sau khi mất. Lựa theo cách này vừa đỡ tốn kém vừa dễ dàng mang tro cốt trở về quê hương. Điều mong ước được "lá rụng về cội" tôi đã dứt khoát. Riêng việc chọn cái cội ở nơi nào trên dải đất hình chữ S cũng chẳng dễ dàng gì! Bởi tôi sinh ra nơi đất Bắc, vợ tôi quê mãi tận cuối phương Nam, nên tôi mất khá nhiều thời gian lựa chọn, tìm kiếm.
Thời gian này, tôi được cất nhắc làm “quan lớn” trong một xứ đạo ở quận Cam (Orange County). Vì vừa vào làm việc trong Hội Đồng Mục Vụ của cộng đoàn, giáo xứ, nên tôi phải tập dần nhiều việc, như tập các câu kính thưa để lên phát biểu trước cộng đoàn cho quen, còn phải tập cách ăn nói cho chững chạc, vì bây giờ mình là quan rồi, dễ bị người ta “soi” lắm. Chẳng hạn như hôm trước, Quan Chủ Tịch Cộng Đoàn, gọi tôi ra ngoài nói chuyện:
Tôi thật sự cảm phục các thầy cô dạy tiếng Việt tại các trung tâm Việt ngữ. Tất cả là thiện nguyện viên. Họ hy sinh cuối tuần để làm một việc không những không lương mà còn phải đối đầu với những việc không vui như áp lực từ phụ huynh... Tôi xin nhắn gởi một điều đến phụ huynh, các thầy cô và các linh mục. Học tiếng Việt là một điều rất khó đối với các em vì trong tuần các em đi học cả ngày ở trường toàn nói và đọc tiếng Mỹ. Về nhà thì xem TV, coi internet, nghe radio cũng toàn tiếng Mỹ. Mỗi tuần vào nhà thờ học tiếng Việt chỉ có hai tiếng mà nhiều thầy cô lại cứ nói tiếng Mỹ với các em. Trớ trêu là sau khi học xong, lúc đi lễ, các linh mục lại giảng phúc âm cho các em bằng tiếng Mỹ. Xin các linh mục, các thầy cô và phụ huynh nói tiếng Việt với các em càng nhiều càng tốt...
...Em rất hãnh diện được phục vụ trong quân đội Hoa-Kỳ dù chỉ là một hạ sĩ quan. Em yêu thích và không hối tiếc chút nào những việc em làm trong đời lính. Chỉ có một điều duy nhất hối tiếc ám ảnh em đến nay là người bạn đồng đội tri bỉ tri kỷ của em ngã gục phanh thây mà em không có mặt ở đó. Nó học chung với em sáu tháng Quân Trường Fort Sill, Oklahoma, từ tháng May 7-November 15, 1998, rồi hai đứa tình nguyện qua Iraq là chiến trận nguy hiểm nhất lúcđó,” Hùng ngửng đầu nói dồn dập với đôi mắt dõi nhìn trời cao như đang tìm người chiến sĩ đồng đội xưa. “Thương mến nhau còn hơn anh em ruột mà!”...
Chị Tâm trưởng nhóm Yoga gần bẩy mươi tuổi sở hữu thân hình cao thon săn chắc như người mẫu, chị nghiện bộ môn này vài thập niên trước lúc chị còn đi làm. Về hưu buồn tay buồn chân, chị rủ vài bạn thân đến nhà chị tập cho vui, tiếng lành vang xa, bây giờ nhóm của chị bành trướng đến mười mấy người, cô Ba là thành viên mới toanh thọ giáo chị. Cô vốn kín tiếng lại là ma mới nên chỉ nghe các chị hóng đủ thứ chuyện trên đời, thỉnh thoảng cô góp một câu giúp vui, tuyệt nhiên cô câm như hến khi có người cao giọng dạy đời hay chê bai ai đó.
Khi một mình trong tứ bề hiu quạnh nên tự thân cảm thấy lẻ loi. Đó là cảm nhận riêng tôi khi ngồi đợi xe đò ở vùng kinh tế mới. Thời ấy không mấy ai có cái đồng hồ đeo tay để biết giờ giấc, chỉ biết giấc sáng sớm khi mặt trời chưa mọc sẽ có chuyến xe đò duy nhất trong ngày về Sài gòn, là xe ngày hôm qua từ Sài gòn lên. Nhớ những hôm sương mù bao phủ núi rừng nên tầm nhìn hạn chế càng cô độc vì cô quạnh, cảm giác lẻ loi len lỏi vào tâm khảm hay từ trong tâm khảm lan toả ra núi rừng âm u, sự lẻ loi và bất lực cho đến khi có ánh đèn vàng mờ đục xuất hiện trong màn sương mù đặc như nước vo gạo là mừng rỡ hôm nay được về nhà vì nhiều hôm ngồi đợi tới mặt trời mọc cũng không có xe vì xe hư xe hỏng gì đó, người ta không chạy ...
... Ừ nhỉ, cũng đến lúc phải quyết định đặt tên cho con là vừa. Mình cứ lo nào là trang trí căn phòng, mua quần áo tã lót, sữa… cho con mà quên mất điều quan trọng là phải cho con một cái tên thật ý nghĩa, chứ đâu phải gọi thằng cu bé là được đâu! Mà biết làm sao khi bên ngoại muốn đặt tên này, bên nội lại muốn đặt tên kia thì làm sao giải hòa được hai bên đây?! Từ chối bên ngoại hay bên nội cũng đều sợ làm buồn lòng họ, vì đây là cháu đầu lòng trong họ nên ai cũng muốn tên mình đưa ra được cha mẹ nó chọn!...
... Ra về tôi suy nghĩ liên miên về tình bạn lính, bạn tù, bạn đời thật quý “Cuộc sống chẳng có gì đáng quý hơn là hạn chế làm tổn thương người khác và xoa dịu một tâm hồn khổ đau với tất cả những gì mình có thể” (Olive Schreineray), anh Thân đến với anh Mùi trong lúc này thật thích hợp vì họ đã hiểu nhau và hơn hết là đồng cảnh ngộ. Còn tình cha con thương yêu quấn quýt thì đẹp như một bài ca...
Hồi nhỏ, khi tôi học trường làng, ngoài câu cách ngôn: “Tiên học lễ, hậu học văn” thầy giáo còn cho viết vào vở bài học thuộc lòng đầu tiên: Công cha như núi Thái Sơn, Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha. Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.”(khuyết danh) Bài học thuộc lòng này được cha truyền con nối và theo tôi suốt cả cuộc đời. Tôi nhớ thời thơ ấu, vào dịp Tết, các chú thím, cô cậu đem biếu ông bà nội hộp trà, cân mứt… Trong năm, vườn nhà thu hoạch được thứ gì thì đem đến cho ông bà thứ ấy - khi quả bí, lúc trái bầu… Khi ông bà ốm đau thì sớm hôm thăm viếng, thuốc thang… Như thế coi như làm “tròn chữ hiếu.”
Nhạc sĩ Cung Tiến