Hôm nay,  

Áo khoác để ngoài cửa

08/03/202400:00:00(Xem: 3588)
 

Ảnh từ trang mạng Niagara Falls Stage Park
Ảnh từ trang mạng Niagara Falls Stage Park.
 
Huỳnh Thanh Tú - Là giáo viên tiểu học trước khi cùng gia đình định cư Mỹ năm 2001, tại Hoa Kỳ, bà từng làm việc cho học khu tại Houston, Texas trước khi về hưu và dành toàn bộ thời gian làm vườn, chăm sóc các cháu, du lịch và tham gia các chuyến tham quan của cộng đồng người hưu trí tại địa phương

*
 
Đến Mỹ, chúng tôi ấn tượng với thiên nhiên hùng vĩ , hệ thống công viên quốc gia rộng khắp đất nước và khả năng tiếp cận cho các tầng lớp.

Nhiều người nói, người Mỹ ít du lịch ra nước ngoài, kỳ thực có thể do họ sở hữu hệ thống các công viên quốc gia với các phương tiện đầy đủ. Hệ thống đường sá của Mỹ cũng khoa học, tiện nghi cho nhu cầu du lịch của đủ mọi lứa tuổi và sở thích. Người dân Mỹ do đó đã dành khá nhiều thời gian cho du lịch trong nước và họ tận hưởng những tiện nghi tiện ích trên khắp các nẻo đường đất nước này.

Người Mỹ có thể đi du lịch một mình, cùng gia đình, theo các công ty dịch vụ. Trong các chuyến du lịch cùng bạn bè, cộng đồng người cao tuổi trên khắp nước Mỹ tôi học được niềm hạnh phúc của khám phá, sự chia sẻ trên những chặng đường, tình yêu thiên nhiên có đều cho tất cả mọi người. Một người bạn của tôi chia sẻ một bài học lý thú mà bà học được khi cùng đi du ngoạn tại Mỹ, cũng là châm ngôn của bà cho những hành trình chính là “áo khoác để ngoài cửa”. Như khi đến thăm nhà người Mỹ những ngày đông, khi bạn vào nhà, bạn sẽ cởi bỏ cái áo khoác nặng nề dày cộm đè nặng trên vai mình và treo lại ở tủ áo ngoài cửa; đi du lịch cùng mọi người cũng vậy, bạn sẽ cởi bỏ những danh xưng, địa vị của mình , cả những mặc cảm và lo lắng; và bằng cách đó, bạn hòa cùng mọi người, hòa cùng thiên nhiên. (Nhưng mà khi đến những xứ lạnh... thì áo khoác thật bạn nhớ mặc nha... có khi bạn còn cần vài lớp giữ nhiệt nữa chứ).

Nào, mời bạn cùng tôi “cởi áo khoác” và chia sẻ những hành trình du lịch bên trong lòng nước Mỹ mà tôi may mắn được đồng hành cùng những hành khách, những người bạn tuyệt vời trên những hành trình.

Phổ biến nhất là hình thức du lịch trên tàu biển, đó là những con tàu khổng lồ, như một thành phố nhỏ với hàng ngàn phòng khách sạn, hệ thống hàng chục nhà hàng Á Âu sang trọng, hồ bơi trong nhà và ngoài trời, phòng tập thể dục, sân chơi thể thao, sòng bài hoạt động suốt đêm cùng các hoạt động giải trí khác như nhà hát kịch nghệ, ca nhạc, khu vực khiêu vũ, chơi cờ, khu vực uống bia rượu và ngắm cảnh biển. Điểm mạnh của du lịch tàu trên biển là bạn không phải di chuyển, dọn hành lý ở mỗi điểm đến. Khi tàu ghé các cảng biển, bạn có thể ghé các thành phố trong ngày và trở lại tàu tiếp tục hành trình.
 
Tôi đã có dịp đi tàu cùng gia đình người bạn Mỹ da màu của mình. Mọi người ăn mặc đẹp, thỏa thích vui chơi các hoạt động giải trí, nghe nhìn. Bạn tôi cùng mẹ và các chị em, bạn thân có cơ hội nghĩ ngơi ngắm biển cả ngày trên khoang tàu. Trên tàu, mọi người đều như để lại gánh nặng lo toan của mình trong đất liền.

Tôi đã gặp trên tàu người mẹ da màu của bạn từ vùng quê xa nước Mỹ, người mẹ nông dân luôn tay luôn chân những công việc đồng áng. Bà hòa cùng chúng tôi trên tàu, tận hưởng những bữa ăn sang trọng trong các nhà hàng Á Âu và diện những bộ cánh lộng lẫy trong đêm hội cùng thuyền trưởng.
Trên tàu, tôi gặp người thợ sửa nhà đến từ một thành phố nhỏ ở Texas, ông đi cùng vợ và dành nhiều giờ thư giản bên cạnh hồ bơi và cảnh biển. Nếu bạn nhìn thấy ông trong trang phục đi biển rạng rỡ và vòng hoa choàng trên cổ trong kỷ niệm ngày cưới của họ. Tôi tin rằng bạn sẽ cảm nhận được niềm vui của ông.

Tôi đi cùng một người bạn hưu trí của mình. Chị từng làm chủ hệ thống chợ người Hoa tại Houston. Trên tàu, chị say sưa tham gia các chương trình ca nhạc, tạp kỷ. Chị cũng chỉ tôi tìm hiểu và thường thức ẩm thực từ các nhà hàng nổi tiếng các nước. Buổi tối, chúng tôi dành nhiều thời gian chơi cờ và các sinh hoạt giải trí tập thể trên tàu.

Ở đó, mọi người tham gia cùng nhau những hoạt động trên tàu, rộn ràng lễ hội trong buổi tiệc dành cho thuyền trưởng, ngất ngư những ngày sóng lớn, thảnh thơi bên ly bia buổi hoàng hôn trên bong tàu và cùng bịn rịn vẫy tay chào những người bạn Nhật sau màn biểu diễn khi tàu chúng tôi rúc lên những hồi còi và rời bến Nagasaki, Nhật Bản.

Các trung tâm sinh hoạt của người cao niên, đặc biệt là hiệp hội phi lợi nhuận AARP thường tổ chức hàng tháng vài lần những chuyến du lịch trong ngày dành cho người cao niên. Chúng tôi cùng tham quan những bảo tàng, những bộ sưu tập cá nhân, những khu vực làm việc dành cho những người thiểu năng, các trung tâm hàng không vũ trụ.

Trong những chuyến đi đó, chúng tôi dành hàng giờ trên xe buýt trò chuyện cùng nhau, xếp hàng, nhận số và chỗ ngồi trên xe buýt. Chúng tôi cùng ăn trưa ở những nhà hàng địa phương. Ở đó, tôi có những người bạn từ mọi sắc tộc, người bạn Nhật hơn 80 tuổi vẫn khỏe mạnh nhờ chăm chỉ vận động và chế độ ăn lành mạnh, những người bạn Mỹ đến từ châu Âu, những người bạn Mexico.

Bạn cũng có thể đi du lịch đường bộ cùng các công ty du lịch địa phương. Có những hành trình dành riêng cho người cao niên, với lịch trình nhẹ nhàng. Có hành trình chung cho mọi lưới tuổi với lịch trình dày đặc hơn.

Trong các hành trình đó, chúng tôi có nhiều thời gian chia sẻ những năm tháng , kỷ niệm khi xe đi nhiều giờ qua các tiểu bang. Những buổi sáng, mọi người cùng kiểm tra sức khỏe của nhau. Lo lắng, bồn chồn khi hay tin 1 người bạn trong đoàn đêm qua tăng huyết áp đột ngột. Chúng tôi cùng đi lại tập thể dục ở khu vực bãi đậu xe ở các trạm nghĩ chân để đủ sức khỏe cho hành trình nhiều ngày. Trong những chuyến đi đến New Mexico, Oklahoma, tôi đã có thêm những người bạn người Mỹ, người Thái, người Nhật,người Hungary. Chúng tôi chia sẻ cùng nhau những món ăn của xứ sở mình và cùng thưởng thức những đặc sản địa phương.

Mùa hè, tôi có dịp tham quan thác Niagra từ bờ nước Mỹ. Khởi hành từ New York, tôi có dịp hòa chung đoàn với hành khách từ New York và các bang lân cận.

Trên xe, có 3 gia đình người Ấn Độ đi hai vợ chồng, chắc là bạn bè, hàng xóm đi chung. Họ chuẩn bị thức ăn nhẹ kiểu Ấn là bánh bột và thức ăn trưa là cơm, bánh bột chấm cà ri đặc để ăn trưa cùng nhau. Họ xách nhiều giỏ thức ăn và cố gắng tiết kiệm những khoản chi dùng không cần thiết từ bữa trưa và ăn vặt.

Cũng có hai gia đình người Hoa trẻ tuổi với con nhỏ. Người trẻ tuổi có trẻ nhỏ nên thường dùng bữa ở các nhà hàng trong khu du lịch cho tiện lợi.
Cũng có 3 chàng thanh niên đi chung với nhau. Họ cùng mang theo 1 thùng giữ lạnh to với nhiều nước uống, nước ngọt và thức ăn. Họ chia nhau khênh thùng giữ lạnh này. Khi đến đoạn đường dốc xuống tham quan thác, ba chàng để lại thùng giữ lạnh dưới gốc cây trên khu vực gần bãi đậu xe và khu nhà hàng hơn để thoải mái đi tham quan. Đến giờ trưa, họ trở lại gốc cây và cùng chia nhau nước uống và đồ ăn nhẹ.
 
Với hành trình này, chúng tôi đủ sắc tộc đã cùng nhau chia sẻ những cảnh đẹp, cùng nằm trên bãi cỏ chờ pháo hoa ở thác Niagara, cùng đi tàu vào sâu lòng thác.

Chúng tôi đã để lại những khác biệt ở nhà và cùng tuân thủ thời gian biểu của đoàn để chuyến đi thuận lợi. Chúng tôi cùng leo những con dốc dài khi tham quan công viên.

Mùa đông, tôi có dịp tham gia hành trình ngắm bắc cực quang tại Alaska và đi trên con tàu kính xuyên tiểu bang này.

Trong đoàn, chúng tôi có 2 người bạn là y tá, ba chị em người Hoa lớn tuổi, 4 cặp vợ chồng người Hoa tuổi trung niên và cao niên, một nhóm các cô gái trẻ đi cùng nhau với một người bạn Mỹ da màu.

Hai người bạn y tá ít nói, từ tốn, nhưng khi chia sẻ về âm nhạc, một trong 2 cô gái có chất giọng opera cao vút và cô đã không ngần ngại cất lời ca khi cả đoàn chờ buổi tối ở tầng ăn hầm xe lửa. Chất giọng của cô mang niềm vui và gắn kết mọi người trong khoang. Kể từ đó, đoàn người Mỹ đi cùng xe lửa cũng hòa ca một bài tiếng Mỹ. Các cô gái trẻ góp một giai điệu rộn ràng tiếng Quảng Đông. Hai vợ chồng cao niên, người chồng là một giáo sư, người vợ sau mê các điệu ca cổ hồ quảng. Bà vui mừng mang cả bản nhạc cất trong túi ra nhờ người bạn y tá mới quen giúp mình nâng giọng. Cứ như vậy, người biết hát thì cùng hòa ca, người không quen lời thì vỗ tay hòa nhịp.

Ba chị em lớn tuổi người Hoa có người chị đến từ New York, 2 người em đến thăm chị từ Đài Loan. Người chị được dịp đưa em cùng du lịch với mình.  Người chị xốc vác, thích trò chuyện và mạnh khỏe. Hai người em đi lại hơi khó khăn vì một số bệnh mản tính. Họ chăm lo cho nhau, mà còn quan tâm và lo lăng cho các bạn khác trong đoàn. Khi biết có gia đình trãi qua mất mát, cả ba chị em cùng chia sẻ lo lắng cho đứa nhỏ còn nhỏ tuổi. Bằng tấm lòng và sự ấm áp của mình, họ đã kéo mọi người đến gần nhau. Buổi tối, khi chúng tôi phải đi xe thùng dạng xe tăng có xích sắt để lên đỉnh núi đá xem bắc cực quang. Người em sợ lạnh ngồi nhiều trong lều còn người chị lăng xăng ra vào lều để quan sát bầu trời. Bà rất hân hoan khi lần đầu tiên thấy được sự rực rỡ mê hoặc của bắc cực quang nhảy múa trên bầu trời Alaska. Bà đã từng đi qua Na Uy, Phần Lan, Minesota và Alaska chính là nơi bà có cơ hội chiêm ngưỡng vẻ đẹp dịu kỳ này của đất trời. Nhìn bà giản dị, hòa đồng và chân thành, ít ai biết rằng bà sở hữu và quản lý hệ thống vựa trái cây lớn cung cấp tại thị trường New York.

Trong đoàn , có hai vợ chồng trẻ người Hoa kiệm lời, khiêm tốn đến từ California. Anh chị hay giúp nhóm ba chị em chuyển hành lý. Mọi người khi trò chuyện nhiều mới biết anh chị từng kinh doanh hai nhà hàng dimsum tại Houston trong suốt thời gian nuôi con ăn học tại các đại học hàng đầu ở bang này. Khi tụi nhỏ tốt nghiệp, anh chị chuyển qua Las Vegas ở để anh chuyên tâm trong sự nghiệp bếp bánh và bếp Nhật cho nhà hàng Sushi hàng đầu khu vực. Các cô gái trẻ hay túm tụm để xem hình những món bánh lung linh mà anh làm. Anh cũng là người hay chia sẻ cho cả đoàn những tấm ảnh thiên nhiên đẹp mà anh chụp được những nơi cả đoàn cùng đi qua.

Từng câu chuyện, từng gương mặt, từng giọng nói, tiếng cười, khi nhớ lại những người bạn trên các hành trình của mình tôi luôn thấy thật gần gũi, thân thương và ấm áp.

Tôi thấy thật hạnh phúc khi được hòa cùng mọi người và được quan sát những niềm vui hạnh phúc của mọi người quanh mình. Du lịch và thiên nhiên nước Mỹ là món quà, có đủ cho mọi người, mọi sắc tộc và thành phần.

Bạn đã sẵn sàng “cởi áo khoác” của mình để cùng mọi người hòa vào những hành trình trên khắp nước Mỹ hùng vĩ chưa ?
 
Huỳnh Thanh Tú 
 

Ý kiến bạn đọc
08/03/202418:14:34
Khách
Cho tôi thắc mắc tại sao Việt Báo không gửi càng nhiều bài Viết Về Nước Mỹ càng tốt để độc giả thưởng thức tất cả tài viết và đóng góp của các tác giả xa gần? Chứ một tuần bảy ngày mà chỉ có vài ba bài thì độc giả sẽ mòn mỏi đợi chờ. Còn việc bài thích hợp thì đã có ban giám khảo chấm điểm rồi. Như vậy mới g̣ọi là THI VIẾ́T. Miễn bài viết có liên quan đến nước Mỹ như thể lệ thi Việt Báo ghi rõ. Mà "liên quan đến nước Mỹ" thì rộng bao la, miễn là câu chuyện xảy ra ở Mỹ, hoặc đề cập đến Mỹ, hoặc nhận vật ở Mỹ.
08/03/202412:49:56
Khách
Hình như đây là quảng cáo của công ty du lịch nào đó!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 504,009
Hồi mới qua Mỹ, tôi phải vừa đi làm vừa đi học để tự trang trải cuộc sống. Tôi được một công ty sửa chữa hàng điện tử, mướn vào làm ca đêm, vì ca ngày đã đầy. Ban đêm đi làm, ban ngày đi học cũng khá phù hợp với lịch trình của tôi lúc ấy. Tôi thuê một phòng trọ nhỏ, chỉ về nhà ngủ vài tiếng mỗi ngày trước khi tiếp tục công việc. Tôi làm việc không kể nặng nhọc hay khó khăn vì so với việc làm hồi còn ở Việt Nam thì sá gì với mấy công việc nhẹ nhàng này. Tôi vào hãng với tinh thần thoải mái vì tôi được làm việc trong một môi trường vui vẻ và tôi yêu thích công việc này. Ngược lại, việc học ở trường thì tôi vật lộn với nó như bò kéo xe lên dốc.
Người xưa có câu "70 chưa gọi là lành", ý nói họa phước của mỗi người tới 70 tuổi vẫn chưa biết được, phải tới khi hết thở thì mới có thể nói rằng cuộc sống của một người tốt xấu, lành dữ, ra sao. Câu chuyện dưới đây là một chuyện có thật về một chuyến du lịch bị trở ngại vào phút chót và những người trong cuộc đã trải qua những thử thách rất khó khăn, giống như họ phải chèo chống một con thuyền mong manh vượt qua cơn sóng dữ...
Hòa thức dậy lúc 5 giờ sáng sau giấc ngủ ngắn từ giữa khuya, căn phòng bệnh viện màu trắng ngà dưới ánh đèn vàng vọt buồn thiu, bên ngoài kia trời còn phảng phất lạnh lẽo của đầu mùa đông, dù mùa đông Seattle không nhiều tuyết tái tê như những nơi miền Đông Bắc nước Mỹ. Hòa vẫn thường ngủ ít và dậy sớm, có lẽ bệnh nhân nào cũng thế, nằm trong bệnh viện khắc khoải lo âu bệnh hoạn, lại thêm y tá nhân viên thường xuyên ra vào cả ngày lẫn đêm ai mà ngủ ngon cho được. Hòa rời khỏi giường, đi ra phía cửa, rồi đi dạo khu hành lang cho đầu óc khỏi suy nghĩ rồi lại buồn lại khóc. Các phòng bệnh đều đóng kín, mỗi bệnh nhân là một thế giới riêng, đau buồn riêng. Cuối hành lang xa xa thỉnh thoảng có bóng dáng vài cô y tá tất bật qua lại, ghé vào phòng nào đó thăm bệnh, lấy máu, đo huyết áp, đưa thuốc... nói chung là đủ thứ của công việc y tá.
Ông ngồi nhâm nhi tách trà, ánh mắt mông lung thả vào khoảng không. Từ tách trà nóng, một làn khói mỏng tỏa lên. Hương sen lãng đãng trong khu vườn buổi sáng, quyện cùng mùi cỏ cây, mùi sương ẩm. Buổi sáng bao giờ cũng là thời khắc êm đềm đối với ông. Không có gì phải vội vàng, ông cứ ngồi như thế, cho đến khi mặt trời lên cao và bình trà cạn nguội ngắc ngơ. Nhưng hôm nay thì khác. Bãi sân trống cạnh nhà là nơi tụ tập đá bóng của bọn trẻ từ sớm. Kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, bao nhiêu sự phấn khích cùng với năng lượng tràn đầy dồn vào những cú sút bóng ầm ầm, vào tiếng la hét vang dậy. Rồi cái gì đến cũng đã đến. Một cú sút thẳng chân, hất quả bóng bay qua hàng rào, rơi ngay bàn trà của ông...
... Có nhiều người nói nhổ răng hàm trên, nhất là mấy cái răng cấm thì dễ bị chạm dây thần kinh và về sau sẽ bị “mát dây”, và cũng có vài đứa bà con tôi biết sau khi nhổ răng cấm thì tâm thần rất là bất ổn, nếu không nói là bị bệnh thần kinh. Nhà tôi và mấy đứa con thì nói răng không đau đâu cần nhổ làm gì cho... thêm chuyện; thằng con còn “hù” tôi, kể lại khi nó đi nhổ răng khôn, người ta dùng kềm móc cái răng rồi “đu” người lên mà kéo; ông bố thì “dọa”, coi chừng nhổ răng xong bà không còn nhớ tôi là ai; rồi vài chị bạn tôi kể nhổ răng khôn về sưng đau hành rất lâu, rất mệt v.v... làm tôi hãi quá. Tôi lên “net” tìm hiểu về “lợi và hại của việc nhổ răng khôn” thì có quá nhiều thông tin xuôi chiều và ngược chiều, nên tôi quyết định không nhổ. Cho nó lành...
Trong cuộc đời của mỗi người, bất kỳ ở nơi nào trên thế giới, từ khi có trí khôn, là ta đã mang nợ và phải biết ơn nhiều người- từ Tổ Tiên Ông Bà, người làm ra hạt gạo nuôi ta, Đấng Sinh Thành, đến những Thầy Cô dẫn dắt ta, các cô chú Thương Phế Binh đã bảo vệ chúng ta bằng chính cuộc đời họ, đến bạn bè, người quản lý và giám đốc nơi ta làm việc, đồng nghiệp... người quen người lạ… tất cả mọi người chung quanh, ta đều mang ơn họ, không nhiều thì ít. Và riêng đối với những người được định cư ở quê hương thứ hai, ta còn phải mắc nợ thêm bao nhiêu là người nữa- từ chính phủ, những vị tổng thống, từ những vị giúp những chương trình tái định cư HO, ODP… đến những vị ân nhân bảo lãnh...v.v... trái tim nhân ái của họ bao la vô cùng... Kể ra tất cả những người làm ơn cho ta sẽ không hết - ở đây tôi chỉ xin đơn cử một vài việc rất gần đối với gia đình tôi, với đất nước “Cờ Hoa” đầy tình người này.
Cách đây rất nhiều năm. hồi chị còn đi học đại học ở Mỹ, trong một lớp của chương trình sư phạm, một vị giáo sư hỏi cả lớp trước khi cả lớp chuẩn bị nghỉ lễ Tạ Ơn: - Các bạn sẽ nói lời cảm ơn với ai trong dịp lễ Tạ Ơn năm nay? Các bạn đồng môn của chị nhao nhao, nói sẽ cảm ơn gia đình, thầy cô, bạn bè. Vị giáo sư quay sang hỏi chị có ai để cảm ơn không, dĩ nhiên chị có rất nhiều người để nói lời cảm ơn. Chị nói với vị giáo sư rằng chị rất biết ơn ba má và bạn bè của chị, người đã giúp đỡ chị quay lại trường đại học ở Mỹ. Chị biết ơn nước Mỹ đã cưu mang gia đình chị và giúp đỡ chị về tài chánh để chị được đi học. Chị biết ơn các giáo sư ở Mỹ đã khuyến khích, tận tâm giải thích cho chị những lúc chị không hiểu bài. Chị cảm ơn con trai chị đã giúp chị có động lực để quay lại trường học vì chị muốn làm tấm gương cho thằng Huy-là-con trai của chị. Chị muốn thằng Huy sau này khi lớn lên sẽ đi đại học như rất nhiều di dân gốc Việt khác...
Tôi thức dậy từ 6 giờ sáng lo những việc cá nhân lẹ làng, sau đó thay bộ áo dài cờ vàng lái xe lên San Jose, đến điểm tập họp trước “parking” của Walmart nằm trên đường Story. Vì câu nói của em trai Minh Huy trưởng đoàn Hậu Duệ Việt Nam Cộng Hòa, khi Hoa Nguyễn mời, tôi đã ngại ngùng nói ”Chị già rồi không phù hợp với tuổi trẻ, đường xá xa xôi, vấn đề lái xe trở ngại, chỉ có thể đi tham dự hạn chế”. Minh Huy thưa ”Chị ơi! chúng em rất cần ba thế hệ một tấm lòng ...”. câu nói lễ phép với cả chân tình của tuổi trẻ đầy tha thiết đã động vào trái tim mình, nên tôi quên mất tuổi già không đủ sức khỏe tốt, vượt đường xa mưa gió góp mặt cùng nhóm hậu duệ đi diễn hành Lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ.
Một ngày trong tháng 9, 2024, Kim Oanh điện thoại cho vợ chồng chúng tôi, ngỏ ý muốn qua thăm “anh chị”. Chúng tôi cho biết, nếu cần đưa đón, chúng tôi sẵn sàng. Nhưng Kim Oanh trả lời sẽ nhờ người quen đưa đến. Chúng tôi hẹn gặp nhau vào cuối tháng 10, 2024 tại nhà chúng tôi. Kim Oanh là vợ của Trung Úy Không Quân Hoàng Văn Tân, một người bạn tù cải tạo rất thân thiết của tôi trong 2 năm tại Long Khánh. Kim Oanh có lần dẫn vợ tôi cùng nhau thăm lén hai ông chồng trong rừng cao su bên ngoài trại tù ở Long Khánh. Đây là một kỷ niệm không bao giờ quên, vì cả hai cặp có được chút thì giờ “tâm sự” riêng với nhau giữa cảnh màn trời chiếu đất. Anh Hoàng Văn Tân mất vào đầu năm 2016 tại San Diego.
Dân ta ở các tiểu bang miền Tây như Cali, Texas… gọi họ là dân “Mễ” vì họ vào nước Mỹ từ xứ Mexico; các tiểu bang miền Đông như Maryland, Virginia… gọi là dân “Xì”, vì nghe họ nói tiếng Spanish - tiếng gọi khác nhau, nhưng “Mễ” hay “Xì” cũng là di dân từ các nước Trung hay Nam Mỹ. Người Mỹ gọi họ là dân Hispanic hay Latino. “Chuyện dài di dân gốc Mễ”: từ nhà ra phố đến chuyện quốc gia đại sự đều có mặt dân “Xì”; vui buồn, thương cảm hay giận đến căm gan đều có bóng dáng anh “Mễ”...
Nhạc sĩ Cung Tiến