Hôm nay,  

Điểm Trừ... Đó Đây

20/03/202408:00:00(Xem: 3223)
03202024 Thoa V.DZUNG 2023
*Chú thích hình: KimLoan trong chuyến viếng thăm Little Sài Gòn cuối Tháng 11/2023

  

Tác giả tên thật là Nguyễn Thị Kim Loan, sinh năm 1966, là cô giáo tiểu học khi còn ở Việt Nam. Vượt biên và sống ở trại tỵ nạn Thailand từ 1989-1993. Định cư tại Canada từ 1994 đến nay. Tác giả nhận giải đặc biệt VVNM 2021 và mới nhận Giải Vinh Danh Tác Giả năm 2023.

 

*

Những điểm tốt đẹp hấp dẫn của Little Sài Gòn, Nam California (mà người Việt hải ngoại mình hay gọi ngắn gọn là Khu Bolsa), đã được nhiều người nói đến. Nào là khí hậu ôn hoà, nhiều bờ biển nổi tiếng, nhiều phong cảnh đẹp xinh, cây trái hoa lá tốt tươi và nhất là “thiên đường ẩm thực” của người Việt khắp nơi đổ về thưởng thức. Tôi không phản đối điều này, mặc dù tôi đã bị vào vài ba quán không hề ngon tại Bolsa, khỏi cần kể tên ra đây làm gì (kẻo bị... guýnh sao, ngu gì!). Sự thực, kiểm lại những quán ăn Việt Nam ở nhiều thành phố tôi đã từng ghé qua, có nơi nhiều lần, từ Canada qua Mỹ thì thấy rằng, nơi nào cũng có thức ăn ngon. Nhưng ở Little SaiGon vì dân số đông, mức độ canh tranh nhiều, nên thức ăn đa dạng hơn, và có thể ngon hơn, còn ngon nhất hay nhì hay ba, thì tuỳ vào khẩu vị từng người, có phải ?

Thôi thì “điểm cộng” người ta nói hết rồi,  bữa nay tôi nói về những điểm “chưa tốt”, hay còn gọi là “điểm trừ”,  nha!

Năm đó, cũng cỡ gần chục năm rồi, gia đình tôi và gia đình mấy anh chị em tôi ở các tiểu bang khác trong nước Mỹ rủ nhau cùng bay đến Little Sài Gòn, để kết hợp thăm Bố, gia đình ông anh, bà con họ hàng cũng như thăm thú cảnh đẹp Nam California.

Sáng chúa nhật, cả nhà kéo nhau đi chơi trung tâm Phước Lộc Thọ giữa lòng Bolsa. Chúng tôi đi một vòng trên lầu, thấy chả có gì hấp dẫn ngoài mấy tiệm vàng. Khổ nỗi, vàng bạc, kim cương hột soàn không phải là niềm đam mê của tôi, vàng giả vàng thiệt, hột soàn dỏm hột soàn thật tôi chẳng biết phân biệt, cho tôi đeo chỉ thêm uổng phí. (Nói nào ngay, tôi cũng có đam mê, đó là…tiền trong bank thôi). Chúng tôi lại kéo nhau xuống tầng dưới, tìm các món ăn cho bữa trưa. Tôi và bà chị Cả vì vẫn còn no với ly café sữa đá và ổ bánh mì thịt Lee Sandwich trên xe lúc khởi hành, nên trong lúc chờ đợi mấy người khác ăn uống, hai chị em thấy một cửa hàng áo quần ngay đó, tiện chân bước vào xem để giết thời gian. Vào tiệm rồi hai chị em mới thấy ân hận vì trong tiệm không có bóng một người khách nào, tính quay trở ra thì chị chủ xuất hiện, lớn tiếng sang sảng:

-           Hai chị đã vào tiệm chưa coi cái gì mà tính ra về, “chơi” vậy sao được chứ, mở hàng kiểu này tội tui lắm đó!

 

Tụi tôi giật mình nhìn chị chủ, người vừa mở lời chào khách với cái giọng sẵn sàng gây sự (gì mà “chơi” với “không chơi”, nghe y như phim… kiếm hiệp giang hồ). Khuôn mặt chị ấy nhìn quen quen như những khuôn mặt “mang dấu ấn thẩm mỹ” thường gặp ở đâu đó. Mắt cắt hai mí, lông mi dài, chân mày xăm đậm lè, mũi thẳng băng và đặc biệt là cái miệng có đôi môi chẻ hai trái tim (chẻ môi trên môi dưới luôn á). Cái miệng trái tim này tưởng chỉ để thốt ra những lời êm ái dịu dàng thôi chớ, ai dè ngược lại.

Nghe vậy, chị em tôi đành bước lại xem mấy cái áo trên cái rack, thầm thì bảo nhau, ráng tìm một cái gì đó mà mua “trả nợ quỷ thần”. Trong lúc hai chị em xem áo, chị “đẹp” cứ đứng sát bên "kềm kẹp", không cho chúng tôi có thì giờ bàn bạc, suy tính tìm cách “chuồn” ra ngoài.

Chị chủ lấy một chiếc áo ra mời chào:

-       Áo này là hàng mới về, hợp với bà chị lắm đó.

 Chúng tôi nhìn áo lưỡng lự, rồi chị tôi hỏi:

-          Cái này giá bao nhiêu vậy chị?

-          Giá rành rành đây mà không thấy hở? Bốn chục.

 

Ý chị “đẹp” rủa chúng tôi … hổng có mắt sao? Bán hàng kiểu gì vậy trời? Tôi nhanh nhẩu:

- Úi, hơi mắc chị ơi!

Và chi “đẹp” được dịp xổ một tràng, rằng người mua lầm chớ nguời bán không lầm, tiền nào của nấy…yada…yada ...yada ... rồi quăng cái áo vào người chúng tôi:

            - Thôi, tui bán mở hàng làm quen giá ba lăm đồng, hai chị mở hàng lẹ lẹ giùm.

 

Chị “đẹp” lập lại mấy lần chữ “mở hàng” (dù là đang vào giờ trưa) là tụi tôi hiểu phải làm gì, nếu không muốn nhìn thấy chị đốt giấy phông lông đuổi tà. Nhìn cái áo chẳng ưng ý cho lắm, nhưng bà chị tôi muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt nên đành cầm cái áo đi vào chỗ thử sau tấm màn che và trở ra, sung sướng báo tin:

- Chị chủ ơi, cái áo hơi dài. Tiếc quá tôi không thể mua nó.

Tôi nhìn cái áo bà chị mặc hơi dài rành rành ra đó, tưởng sẽ có lý do chính đáng để khỏi phải mua áo nên tôi thở phào thóat nạn:

-  Phải chi ngắn đi chút xíu thì quá đẹp luôn. 

Nhưng không, chị “đẹp” không hề nao núng, với tay chụp liền một cái áo khác:

 - Vậy thì cái này ngắn hơn nè, tuy kiểu hơi khác một chút, nhưng cũng đẹp tương đương áo kia.

 

Hai chị em tôi nhìn nhau, biết là đã lâm vào bước đường cùng, không thể không mua áo, đành ỉu xìu cầm chiếc áo ra ngoài quầy tính tiền.  Chị “đẹp” la lên:

    - Ủa, không cần thử áo hả?

    - Thôi, tôi biết nó cùng size, khỏi thử!

 Chị “đẹp” trố mắt hai mí, lại nói trỏng không chủ ngữ:

-  Tùy nhe, chớ bước ra khỏi tiệm mà quay lại đổi hay trả hàng là không được đâu.

 

Ủa, chị “đẹp” còn nghĩ là tụi tui muốn quay trở lại đây sao? Mơ đi cưng!

Hai chị em tôi, kẻ ở Texas, người bên Canada đã mấy chục năm. Chúng tôi thừa biết, đi shopping mua sắm nơi các tiệm người Mỹ hay Canada đều được đón chào nhiệt tình vui vẻ, tha hồ lựa áo quần, rồi vào phòng thử rộng thênh thang, thử hết bộ này đến bộ kia, mấy lượt thử mấy lượt ôm đống đồ vừa thử ra ngoài cho nhân viên treo lại lên rack mà người nhân viên bán hàng vẫn phục vụ không một lời phàn nàn, và khi đem hàng về nhà không vừa ý, vẫn có thể quay lại đổi, thậm chí muốn refund cũng không hề gặp khó khăn cản trở gì. Vậy mà xui xẻo, ma đưa lối quỷ đưa đường, bị “bà nhập” sao đó, mà lại kéo nhau vào cái tiệm nhỏ như lỗ mũi của chị chủ “bá đạo” này.



Bình thường, tôi cũng thuộc loại người hay “ngứa miệng”, giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, biết vận dụng phương châm “khách hàng là thượng đế” để góp ý những lúc cần thiết. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt son phấn dư thừa của chị “đẹp”, nhất là đôi mắt lúc nào cũng như trợn ngược,  nhìn tụi tôi thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống, cái miệng trái tim trề ra như chuẩn bị quăng những lời khẩu chiến dữ dội, tôi bỗng trở nên “em hiền như ma-xơ” (ông xã từng nói tôi “khôn nhà dại chợ”, ở nhà giỏi lớn tiếng ăn hiếp chồng con, ra ngoài bị người ta hét một tiếng là lí nhí như khỉ mắc mưa, quả chẳng sai).

Hai chị em tôi ngoan ngoãn, líu ríu móc bóp, trả tiền cho cái “áo em chưa mặc một lần” và chẳng bao giờ mặc, vì sau đó chúng tôi không mang theo hành lý về nhà mà để lại nhờ bà chị dâu  đem cho Good Will giùm.

Từ đó, thỉnh thoảng tôi có trở lại Nam California nhưng không có dịp nào vào Phước Lộc Thọ nữa. Bà chị Texas của tôi cũng thường bay qua phố Bolsa thăm Bố khi Bố còn sống nhưng cũng bận rộn gặp gỡ người thân, bè bạn, nên cũng không ghé vào cái nơi “kỷ niệm nhớ đời” ấy nữa. Chẳng biết lúc này cái tiệm ấy ra sao, có đổi chủ mới chưa, hay là chị “đẹp” vẫn còn đó và tiệm vẫn vắng như chùa Bà Đanh chỉ trông chờ chó ngáp phải ruồi khách phương xa (như hai chị em tôi) lớ ngớ bước chân vào và chị chủ lại ra tay "khủng bố" khách hàng phải mua bằng được món đồ gì đó mới có thể bước ra khỏi tiệm?

Đó là chuyện bên California. Giờ thì đến chuyện của Texas, nơi mà vợ chồng con cái chúng tôi qua chơi rất thường xuyên như “đi chợ” vì hầu hết đại gia đình, bà con của tôi đều ở tiểu bang “lone star” này.

Trong một chuyến đi chơi New Orleans, trên đường lái xe xuyên bang trở về Arlington, chúng tôi ghé vào một nhà hàng Việt để pick up mớ thức ăn đã order trước đó. Tôi đứng tại quầy cashier, xem lại các món hàng, giá cả, chuẩn bị trả tiền thì thấy trên quầy vừa bày ra bánh cuốn nóng hổi và chả lụa, nên với tay lấy mỗi thứ một cái. Do vậy chủ quán quay đi lấy thêm túi rồi phụ tôi để thêm đồ. Lúc đó, có bà cô kia từ đâu đi tới, đưa thẳng tiền cho chủ quán:

-  Tính tiền hai tô bún nhe ông chủ.


Chủ quán hơi khựng lại, nhìn tôi như phân trần. Tôi im lặng chả biết tính sao, vì bà cứ dí tiền trước mặt ông chủ, nên tôi lờ đi, nhìn qua chỗ khác cho ông chủ thoải mái giải quyết cho bà ấy. Xong việc, chủ quán chuẩn bị tính tiền mớ đồ của tôi, thì y như lần trước, một người đàn ông lấn qua tôi, bước tới, la lớn như chốn không người:

-  Cho mấy cây tăm đi chủ quán ơi …ơi..!


Ủa, Ủa, tôi nghĩ bụng, tôi đang ở đâu thế này? Ở Việt Nam hay bên Mỹ? Chủ quán lại nhìn tôi cầu cứu. Tôi đâm ra bực mình, quá chán nản với cái ông chủ… bất lực này! Chuyện gì cũng nhìn tôi, là sao? Tôi thì làm được gì? Tiệm của ông, khách của ông, ông tự phải biết mở miệng ra mà giải quyết chứ. Tôi lại tiếp tục ngó lơ, ông chủ quán mừng quá, liền chạy vào trong, lục đục một hồi, rồi mang ra hộp tăm cho “thượng đế” kia.

Cuối cùng thì tôi cũng được quan tâm sau khi chủ quán xin lỗi. Lần này thì tôi được góp ý vì ông chủ Texas khác với chị “đẹp” California, nên tôi... hổng sợ, hổng “em hiền như ma- xơ” nữa. Ông chủ này rất chiều khách, mà chiều quá đáng, sợ mất lòng khách, nên mới có hai người khách “hư” như tôi vừa kể. Tôi nói với ổng:

-  Thật lòng mà nói, tôi không ngại nhường cho họ vài phút trước sau, nhưng ít ra, họ cũng phải có lịch sự tối thiểu, là hỏi một câu, hỏi tôi hay chủ quán cũng được. Ai nỡ lắc đầu nếu chị kia cần phải đi gấp, và chú kia không xỉa răng ngay tức khắc thì răng lợi nhức nhối không chịu nổi? 

Chủ quán bối rối, cười chuộc lỗi rồi thanh minh:

-  Tôi xin lỗi cô lần nữa nhe, lâu lâu cũng có mấy người khách như vậy, tui cũng đâu dám nói thẳng với họ, sợ họ giận rồi mình mất khách, cô thông cảm. 

Tôi cười cười:

-    Ông sợ mất mấy người khách kia mà hổng sợ... mất tui sao? Hay là ông biết tui là dân từ xứ lạnh tình nồng Canada qua đây chơi nên không cần giữ? 

-          Cô thiệt là vui tính! Nhưng cô đừng nói vậy, lần sau qua nhớ ghé tiệm tui nữa nha.


Tôi tự hỏi, hai người kia, qua xứ này được bao lâu rồi mà vẫn chưa thực hành bài học xếp hàng? Tôi tin chắc rằng, nếu trong trường hợp tương tự, nhưng ở nhà hàng Mỹ toàn người da trắng, thì hai vị khách này sẽ tự động biết xếp hàng, rất nghiêm túc, để chứng minh cho dân bản xứ biết mình cũng biết điều, biết cư xử như ai.

Vậy hoá ra, với đồng hương Việt Nam thì… không “care” à, không cần phải biết hành xử đúng phép lịch sự sao?

Người Việt mình ở khắp nơi trên thế giới. Ở nơi đâu, Mỹ, Canada, và những nước khác, cộng đồng chúng ta cũng có điểm hay và điểm chưa hay. Chúng ta hoà nhập nơi xứ người, học hỏi và thực hành những điểm hay của họ, và cũng nên làm tương tự như thế với đồng hương mình chứ? Chả lẽ đi vào chợ Việt thì tha hồ xới tung các thùng xoài, các mớ rau để giành phần ngon nhất cho mình, nhưng vào chợ Mỹ thì… không dám?

Đã gần chẵn 50 năm xa xứ, chúng ta đã và đang xây dựng một cộng đồng người Việt lớn mạnh, có nhiều đóng góp đáng kể trên quê hương thứ hai. Dù hai câu chuyện này chỉ là những hạt sạn rất nhỏ có thể bắt gặp ở đâu đó, chúng ta cũng nên nhắc nhở nhau để bộ mặt người Việt ở Mỹ nói riêng, và ở hải ngoại nói chung ngày càng đẹp hơn, để không chỉ người bản xứ nhìn cộng đồng Việt với lòng cảm mến, mà còn cho cả chúng ta khi gặp nhau, đối xử nhau văn minh thân thiện và hãnh diện là người Việt Nam.

Tôi có cái tật “nhớ lâu nhưng không thù dai”, có sao kể vậy người ơi, chớ hổng có ý gì hết á!

Edmonton, Tháng Ba 2024

KIM LOAN

Ý kiến bạn đọc
19/07/202404:34:20
Khách
Muốn cộng đồng tốt đẹp hơn thì phải có hành động assertive đi đôi với lời than phiền, chứ nếu chỉ than phiền thôi mà không có hành động thì cũng không ít lợi gì. Action speaks louder than words.

Vô tiệm nếu không muốn mua thì cứ đi ra. Nếu chủ tiệm như bà "đẹp" mà la ó thì bình tỉnh nói với bả là mua hay không là quyền của khách hàng, rồi đi ra, đừng phí thời gian đôi co với hạng đó, mặc kệ bả la lối, như vậy thì bả mới có thể thức tỉnh. Chứ mua áo của tiệm bả vì sợ bả la ó là giúp cho bả càng lộng hành hơn với khách đến sau. Bởi vì bả thấy bả có thể áp đảo khách hàng được thì bả sẽ tiếp tục làm như vậy hoài, bả chỉ ngừng khi nào khách hàng không để bả áp đảo.

Còn ông chủ tiệm "chìu khách" kia thì không có backbone, quá "hèn" đến độ không dám hó hé nói nổi một lời nhỏ nhẹ khuyên 2 người khách không chịu xếp hàng.
Chủ tiệm Mỹ họ cũng sợ mất khách, nhưng họ không hèn đến độ im re khi khách chen ngang, họ sẽ nói nhỏ nhẹ như "Please wait for your turn" hay "Let me take care of this lady first. I will be with you right away" với một nụ cười lễ phép.

Còn loại người như bà mua sofa ở Cosco, xài 3 năm, xong rồi đem trả đòi $$$ lại, rồi khoe tùm lum là rất "khôn" , thì xứng đáng bị trục xuất về VN. Bà ta hành động theo kiểu đồ-bác-dạy, xứng đáng bị trục xuất về thiên đường xhcn mà sống chung với các cháu ngoan đồ-bác-dạy của bacho.

Đa số người trong cộng đồng phải biết hành xử vừa courteous vừa assertive thì cộng đồng mới tốt đẹp. Nếu đa số chỉ than phiền mà không có backbone để hành động thì cộng đồng cũng sẽ không bao giờ tiến bộ văn minh lịch sự khéo léo được, cho dù ở Mỹ đến 100 năm thì vẫn vô ý thức.
28/03/202421:32:44
Khách
Tuy vậy so với những tội ác mà Do Thái nay bị thế giới lên án thì dân VN vẫn tốt hơn nhiều. Sau khi quân Khmer Ðỏ tràn qua biên giới cáp duồn dân VN, năm 1979 VN tung quân chếm đóng Kampuchia nhưng không dội bom hay pháo kích tan tành các thành phố và không bao vây cấm tiếp tế bỏ đói dân Kampuchia.
Dầu sao đi nữa nguời VN cũng không đến nỗi thù hận như dân Do Thái. Tin từ UPI cho biết quân Do Thái vào bệnh viện giết chết các thương binh Hamas. Quân CS dù thù hận lính VNCH gắn tội "có nợ máu với nhân dân" nhưng năm 1975, CS không vào các bệnh viện để tìm giết các thuơng binh VNCH. Những thuơng binh bị tàn phế cũng đuợc CS cho sống ở nhà không bị đi cải tạo.
Sau chiến tranh VN khoảng 15 năm là các cựu viên chức sĩ quan VNCH từ "có nợ máu" đuợc CS đổi thành "khúc ruột ngàn dặm" ai cũng có thể về VN du lịch và thăm thân nhân. Sau thế chiến II năm 1945, đặc vụ Do Thái đi qua các nuớc truy lùng bắt cóc những nguời quốc xã đưa ra toà án quốc tế . Cho đến hôm nay 80 năm sau thế chiến II mà Do Thái vẫn còn đòi trục xuất cựu nhân viên quốc xã đang sinh sống khắp nơi trên thế giới. Cách đây 10 năm Mỹ phải trục xuất một ông già quốc xã gần 100 tuổi sống lén lút ở Mỹ. VNCH thật là may mắn không có kẻ thù là Do Thái. Do Thái và Ðức Quốc Xã là hai dân tộc thông minh nhất thế giới nhung họ co' tâm địa tàn ác.
25/03/202414:35:01
Khách
Xin thêm. Tại các buổi trình diễn văn nghệ Tết VN miễn phí, quan khách đuợc ngồi ghế theo thứ tự ai đến truớc ngồi truớc đến sau ngồi phía sau và đứng sau các hàng ghế. Nhưng đến nửa chương trình thì một số nguời tràn vào đứng giữa hành lang (để múa lân) phiá truớc che kín làm hàng trăm khán giả ngồi hàng sau không xem đuợc. Các ông các bà ngày Tết đuợc dịp khoe khoang áo quần sang trọng nhưng tư cách lại thấp kém, đứng che khuất không cho nguời ngồi phiá sau xem văn nghệ mà không biết mình sai. Ðây là cái xử sự kém văn minh của nguời VN. Tuy nhiên cũng có nhiều khán giả tử tế văn minh biết nhuờng chổ cho các cụ già.
21/03/202416:16:16
Khách
Cách đây không lâu, CBS và Việt Báo có loan tin bà VN trả đuợc cái Sofa mua ở Costco xài tơi tả gần 3 năm đã không biết xấu hổ lại khoe khoang đăng lên mạng xã hội bi dân chúng chửi phải xoá bài.
Muốn tránh nạn bà chằng bắt mua mở hàng thì chỉ nên ghé xem hàng mà khômg mua ở các tiệm VN sau 5 giờ chiều, lúc đó chủ không thể nói là mở hàng đuợc.
Nói chung thì thế giới và nuớc Mỹ bây giờ đạo đức suy đồi so với thời chiến tranh VN.
21/03/202412:08:15
Khách
Mong KLoan viết thêm nhiều nhiều về những tiêu cực này, dần dần biết đâu sẽ sửa , sẽ bớt đi. Giống như chuyện trả lại hàng ở Costco, một bà á đông nọ đem một cái microwave cũ kỹ đã dùng, không có hộp đem đến đòi trả lại!!! Hoặc còn nhiều thứ khác lắm, như nói quá to nơi công cộng, lựa bới thức ăn siêu thị....
20/03/202416:08:55
Khách
Em ủng hộ chị dám nói công khai tật xấu của một số người như vậy. Xấu xí quá. Muốn ủng hộ người Việt mà "giang hồ" vậy ai dám...
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 510,274
Qua báo chí, tôi được biết Yellowstone là một vùng đất rộng nằm ở Tây Bắc Tiểu bang Wyoming, nơi mà cách đây mấy ngàn năm đã có sự hoạt động của một núi lửa lớn với miệng núi đường kính dài 30km. Người ta tưởng tượng rằng nếu giờ này mà nó thức giấc thì cả miền Bắc Mỹ sẽ không còn. Tôi ao ước có dịp sẽ đến đây để tận mắt nhìn những kỳ tích đẹp và hùng vĩ mà núi lửa đã lưu lại sau hơn mấy ngàn năm ngưng hoạt đông, nhưng chưa bao giờ có cơ hội. Năm nay, nhân ngày lễ Memorial, con gái tôi đã sắp xếp xin nghỉ một tuần để lấy tour cùng đi thăm danh lam thắng cảnh này.
Đôi lời phi lộ: hai tiếng "cuối đời" tôi dùng không mang ý nghĩa sau bài ký này tôi không tiếp tục viết nữa. Đây chỉ là cái tên tôi đặt dựa theo nội dung tôi muốn diễn đạt dưới đây. ... Kể từ khi việc đưa thân xác người Việt sống lưu vong, mong muốn được chôn cất tại quê nhà không còn rào cản, vợ chồng tôi chọn cách hỏa táng thân xác sau khi mất. Lựa theo cách này vừa đỡ tốn kém vừa dễ dàng mang tro cốt trở về quê hương. Điều mong ước được "lá rụng về cội" tôi đã dứt khoát. Riêng việc chọn cái cội ở nơi nào trên dải đất hình chữ S cũng chẳng dễ dàng gì! Bởi tôi sinh ra nơi đất Bắc, vợ tôi quê mãi tận cuối phương Nam, nên tôi mất khá nhiều thời gian lựa chọn, tìm kiếm.
Thời gian này, tôi được cất nhắc làm “quan lớn” trong một xứ đạo ở quận Cam (Orange County). Vì vừa vào làm việc trong Hội Đồng Mục Vụ của cộng đoàn, giáo xứ, nên tôi phải tập dần nhiều việc, như tập các câu kính thưa để lên phát biểu trước cộng đoàn cho quen, còn phải tập cách ăn nói cho chững chạc, vì bây giờ mình là quan rồi, dễ bị người ta “soi” lắm. Chẳng hạn như hôm trước, Quan Chủ Tịch Cộng Đoàn, gọi tôi ra ngoài nói chuyện:
Tôi thật sự cảm phục các thầy cô dạy tiếng Việt tại các trung tâm Việt ngữ. Tất cả là thiện nguyện viên. Họ hy sinh cuối tuần để làm một việc không những không lương mà còn phải đối đầu với những việc không vui như áp lực từ phụ huynh... Tôi xin nhắn gởi một điều đến phụ huynh, các thầy cô và các linh mục. Học tiếng Việt là một điều rất khó đối với các em vì trong tuần các em đi học cả ngày ở trường toàn nói và đọc tiếng Mỹ. Về nhà thì xem TV, coi internet, nghe radio cũng toàn tiếng Mỹ. Mỗi tuần vào nhà thờ học tiếng Việt chỉ có hai tiếng mà nhiều thầy cô lại cứ nói tiếng Mỹ với các em. Trớ trêu là sau khi học xong, lúc đi lễ, các linh mục lại giảng phúc âm cho các em bằng tiếng Mỹ. Xin các linh mục, các thầy cô và phụ huynh nói tiếng Việt với các em càng nhiều càng tốt...
...Em rất hãnh diện được phục vụ trong quân đội Hoa-Kỳ dù chỉ là một hạ sĩ quan. Em yêu thích và không hối tiếc chút nào những việc em làm trong đời lính. Chỉ có một điều duy nhất hối tiếc ám ảnh em đến nay là người bạn đồng đội tri bỉ tri kỷ của em ngã gục phanh thây mà em không có mặt ở đó. Nó học chung với em sáu tháng Quân Trường Fort Sill, Oklahoma, từ tháng May 7-November 15, 1998, rồi hai đứa tình nguyện qua Iraq là chiến trận nguy hiểm nhất lúcđó,” Hùng ngửng đầu nói dồn dập với đôi mắt dõi nhìn trời cao như đang tìm người chiến sĩ đồng đội xưa. “Thương mến nhau còn hơn anh em ruột mà!”...
Chị Tâm trưởng nhóm Yoga gần bẩy mươi tuổi sở hữu thân hình cao thon săn chắc như người mẫu, chị nghiện bộ môn này vài thập niên trước lúc chị còn đi làm. Về hưu buồn tay buồn chân, chị rủ vài bạn thân đến nhà chị tập cho vui, tiếng lành vang xa, bây giờ nhóm của chị bành trướng đến mười mấy người, cô Ba là thành viên mới toanh thọ giáo chị. Cô vốn kín tiếng lại là ma mới nên chỉ nghe các chị hóng đủ thứ chuyện trên đời, thỉnh thoảng cô góp một câu giúp vui, tuyệt nhiên cô câm như hến khi có người cao giọng dạy đời hay chê bai ai đó.
Khi một mình trong tứ bề hiu quạnh nên tự thân cảm thấy lẻ loi. Đó là cảm nhận riêng tôi khi ngồi đợi xe đò ở vùng kinh tế mới. Thời ấy không mấy ai có cái đồng hồ đeo tay để biết giờ giấc, chỉ biết giấc sáng sớm khi mặt trời chưa mọc sẽ có chuyến xe đò duy nhất trong ngày về Sài gòn, là xe ngày hôm qua từ Sài gòn lên. Nhớ những hôm sương mù bao phủ núi rừng nên tầm nhìn hạn chế càng cô độc vì cô quạnh, cảm giác lẻ loi len lỏi vào tâm khảm hay từ trong tâm khảm lan toả ra núi rừng âm u, sự lẻ loi và bất lực cho đến khi có ánh đèn vàng mờ đục xuất hiện trong màn sương mù đặc như nước vo gạo là mừng rỡ hôm nay được về nhà vì nhiều hôm ngồi đợi tới mặt trời mọc cũng không có xe vì xe hư xe hỏng gì đó, người ta không chạy ...
... Ừ nhỉ, cũng đến lúc phải quyết định đặt tên cho con là vừa. Mình cứ lo nào là trang trí căn phòng, mua quần áo tã lót, sữa… cho con mà quên mất điều quan trọng là phải cho con một cái tên thật ý nghĩa, chứ đâu phải gọi thằng cu bé là được đâu! Mà biết làm sao khi bên ngoại muốn đặt tên này, bên nội lại muốn đặt tên kia thì làm sao giải hòa được hai bên đây?! Từ chối bên ngoại hay bên nội cũng đều sợ làm buồn lòng họ, vì đây là cháu đầu lòng trong họ nên ai cũng muốn tên mình đưa ra được cha mẹ nó chọn!...
... Ra về tôi suy nghĩ liên miên về tình bạn lính, bạn tù, bạn đời thật quý “Cuộc sống chẳng có gì đáng quý hơn là hạn chế làm tổn thương người khác và xoa dịu một tâm hồn khổ đau với tất cả những gì mình có thể” (Olive Schreineray), anh Thân đến với anh Mùi trong lúc này thật thích hợp vì họ đã hiểu nhau và hơn hết là đồng cảnh ngộ. Còn tình cha con thương yêu quấn quýt thì đẹp như một bài ca...
Hồi nhỏ, khi tôi học trường làng, ngoài câu cách ngôn: “Tiên học lễ, hậu học văn” thầy giáo còn cho viết vào vở bài học thuộc lòng đầu tiên: Công cha như núi Thái Sơn, Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha. Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.”(khuyết danh) Bài học thuộc lòng này được cha truyền con nối và theo tôi suốt cả cuộc đời. Tôi nhớ thời thơ ấu, vào dịp Tết, các chú thím, cô cậu đem biếu ông bà nội hộp trà, cân mứt… Trong năm, vườn nhà thu hoạch được thứ gì thì đem đến cho ông bà thứ ấy - khi quả bí, lúc trái bầu… Khi ông bà ốm đau thì sớm hôm thăm viếng, thuốc thang… Như thế coi như làm “tròn chữ hiếu.”
Nhạc sĩ Cung Tiến