Hôm nay,  

Góc Huế Bên Ni

08/05/202400:47:00(Xem: 2704)
Goc Hue Ben Ni
Tác giả Minh Thúy Thành Nội trong ngày Hội Ngộ Mừng Xuân

Tác giả bắt đầu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”.  Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali. Tác giả nhận giải vinh danh tác giả 2023.

*
Lại bước qua năm mới, mỗi năm đầu xuân, hội Huế thường tổ chức “Ngày Hội Ngộ Mừng Tân Niên”.

Năm nay với chủ đề “Xuân Và Tuổi Trẻ”, có lẽ ban tổ chức muốn gieo thông điệp yêu thương đến thế hệ con cháu, với niềm hy vọng tuổi trẻ sẽ nối tiếp cha ông hoạt động và giữ gìn một góc Huế trên xứ người tại vùng Bắc Cali.

Nghĩ đúng là những con người nặng tình với Huế, muốn dân Huế họp mặt để ôn những kỷ niệm về Huế, muốn được nghe tiếng Huế, muốn tìm kiếm người thân, người quen mong tìm lại dư hương của một thành phố trầm buồn với nhiều di tích lịch sử.

Mọi người ai cũng biết đứng ra tổ chức “buổi họp mặt” không phải là điều đơn giản. Ban tổ chức đã hợp lực kiên nhẫn làm việc, mỗi người góp một tay mới nên cháo nên cơm.

Hội Huế may mắn có nàng dâu Huế Thu Nga điều hành Công Ty Dược Mỹ Phẩm EV Princess/ BL MIRACLE và Trung Tâm Thẩm Mỹ Bích Liên Skincare, nhờ giao thiệp rộng nên mời được những bàn bảo trợ từ $1,500 đến $2,000, cùng với Trần Trung Trực của “USA- Touch-up Auto Body Ins”, anh Lê Minh Hải với văn phòng “Robert Mullins International” do sự khéo léo xã giao.

Trong số người bảo trợ có Bác Sĩ Nha Khoa Hoàng Tuấn, vợ là chị Quỳnh Mai luôn bảo trợ $2,000/ 1 bàn. Khỏi nói ai cũng biết BS là người nhân ái, luôn làm việc thiện, sống mộ đạo hiền hòa, có một cuộc tình rất đẹp cùng chị Quỳnh Mai và họ sống bên nhau hạnh phúc.

Vật giá leo thang không thể tưởng tượng, mà cốt cách của dân Huế thì luôn hà tiện cho bản thân, nhưng lại giữ kẽ với thiên hạ. Năm ngoái có nhiều người khi nhìn giá tấm vé đều le lưỡi trả lời không đi, nhưng rồi sau đó không nỡ xa Huế nên giờ phút chót vẫn có mặt, dự tiệc xong lại khen “thức ăn ngon hèn chi giá mắc”. Giữa tháng 7 hội Sịa tổ chức “Giữ Trọn Tình Quê”, khi chọn giá biểu nhìn thực đơn mới hay đó là giá hạng nhất $85 chưa kể tiền nước, tip và rượu. Cũng như 5 năm trước, cứ nghĩ giá $50 lỡ in trong vé, nhưng sau đó là $53.50 cent, BTC cười vui vẻ “kệ ...đã có phần bảo trợ bù qua rồi. “ Chính vì vậy bàn bảo trợ được xếp đặt ngồi trên để tỏ lòng biết ơn.

Các anh trong BTC đã từ từ tới tuổi lão, nhận định luật của trời đất là đến giai đoạn “Bệnh”, nên không giúp được gì nữa. Trong ban điều hành có anh Thiện trước 75 là sĩ quan của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa với cấp bậc Trung Tá ngành Không Quân (cố vấn hội Huế) nay đã gần 90 tuổi, vợ là chị Vinh 81 tuổi, anh chị muốn nghỉ ngơi từ lâu vì vấn đề sức khỏe, nhưng số “nợ còn mang” nên bị hội níu giữ cho đến bây giờ vì anh chị giúp đỡ rất nhiều việc thuận lợi. Anh Túc (sĩ quan xưa) cũng là cánh tay đắc lực lo phần nghi lễ bao quát.

Ngoài ra chị Liên là thủ quỹ giữ vai trò rất tốt từ lâu, sổ sách trình bày rõ ràng chi tiêu. Chị thường hay nhắc nhở tiết kiệm mặt này, mặt kia. Có lúc chị cũng thốt lên “chi ra nhiều quá sắp cạn rồi” các em đùa lại “đừng lo, sẽ kiếm thêm bảo trợ…”. Chị làm đơn xin từ chức lý do “giữ công việc ni đã lâu quá rồi, cần người thay thế” chị còn đùa “không thể tham quyền cố vị mãi hoài”, nhưng chị cũng bị níu kéo. Nói chung thế hệ đi trước rất trông mong vào tuổi trẻ hiểu được nguyện vọng tâm tư của người lớn, nhảy vào tham gia hoạt động nối tiếp.

Năm ngoái, buổi sáng MC Trung Trực thật thảm não, trèo cao treo banner, làm các việc nặng nhọc cùng vài anh lớn tuổi phụ thêm, cho đến chiều lật đật chạy về nhà thay quần áo trở lại nhà hàng, rồi đứng mãi trên sân khấu làm MC cho đến giờ phút chót bao giàn các thứ dọn dẹp chất ra xe. Đó là về công việc, còn phần bảo trợ chưa kể mấy năm trước Trực, anh Hải, Thu Nga đã bỏ tiền riêng thuê ca sĩ hát nữa chứ, thiệt là sự hy sinh to lớn cho Huế thân yêu.

Còn nhiều khó khăn nữa trong việc tìm MC nữ: rằng cần nói tiếng Huế nguyên gốc thì đa số đã lớn tuổi, tìm ngoại hình trẻ đẹp cũng từ con cháu Huế thì các em lại nói lơ lớ gần như tiếng Nam. Chao ơi là khó chưa tề, vì tiếng Huế bị độc lập không giống tiếng các miền trong, nếu ở ngay tại xứ Huế thì dễ đó đa, nhưng cũng ganh tỵ với dân miền trong khi kiếm MC Bắc Nam sao cũng được thiệt dễ dàng. Văn nghệ cũng tìm giọng Huế, hát nhạc Huế lại càng khó nữa, vì nhóm trẻ cho là buồn quá không hứng thú, lớp già nay lại hạn chế ít tham dự vì sức khoẻ yếu kém.

Nghĩ cho cùng, hành trình để giữ được chữ “Huế” nơi đất khách quê người là cả sự gian nan khó nhọc, BTC đã hy sinh tiền bạc và công lao đáng kể chỉ vì yêu Huế, đem quê hương thân yêu ghi dấu trên xứ người, lưu truyền văn hoá, nghi thức của đất thần kinh nổi tiếng từ lâu, được mệnh danh là “thành phố của văn hóa và trung tâm của du lịch”. Tôi được biết có nhiều nơi từ lâu không còn tổ chức hội Huế như dưới Nam Cali, gần đây hội Huế tại Minnesota cũng tắt tiếng vì nhân lực, ngân quỹ, và phần bảo trợ bế tắc khó khăn.

Những lần tổ chức nhiều doanh nhân bảo trợ bằng hiện vật hay hiện kim giúp vui cho mục xổ số với những món quà giá trị, cho nên cũng có phần bán vé. Chỉ mong BTC xoay sở dưới nhiều hình thức, chi trả phần bọc ghế chưng hoa, mục văn nghệ, ban nhạc và và nhiều thứ linh tinh, bảo đảm phần tài chánh để con dân Huế còn được họp mặt vui xuân hàng năm.

Năm này mưa hơi nhiều nếu không nói là mưa triền miên. Ngồi nhìn qua khung cửa, mưa trắng xoá lại càng gởi gấm nỗi nhớ nhung về Huế nhiều hơn. Có thương có nhớ cũng chỉ còn là hoài niệm. Mỗi lần nghe ai nhắc Huế như chạm vào trái tim yêu thương nặng tình dành cho Huế. Huế xưa ...biết bao nhiêu kỷ niệm của thời thơ ấu cùng lũ bạn trong xóm. Nhớ mạ mỗi trưa đi chợ về đều có mấy cái bánh bột sắn để trên đống rau, chỉ chờ mạ về rứa là lục giỏ lanh lẹ. Nhớ những tô bún nước mắm cay nồng xé lưỡi nơi quán bà cai trường. Nhớ những cây khế nhành, khế chua, khế ngọt mà đa số vườn nhà ai cũng có trồng, nơi tập họp bạn bè với chén muối ớt đâm chờ sẵn, cùng nhau ngồi dưới gốc cây nhâm nhi. Hoặc những buổi đi thơ thẩn nâng niu những chùm hoa khế trắng tím nho nhỏ thanh tao, hay giàn ti-gôn rũ xuống theo mái nhà, để rồi mỗi lúc quét sân nhìn xác hoa rụng, lòng bâng khuâng chen lấn nỗi buồn không tên.


Làm răng mà quên được những trận lụt ở Huế, có năm nước vô, nước ra dọn dẹp tới ba lần. Nước dâng cao xếp bàn ghế chồng lên giường, nấu nồi cơm ăn với ruốc kho ớt, hoặc mắm cá Chuồn kho quẹt. Sau lụt hái buồng chuối sống sau vườn tước vỏ kho với ruốc, hoặc hái mít non nấu canh húp qua ngày.

Mùa đông lạnh giá mỗi sớm đi học trong sương mù dày đặc, quần áo luôn ướt nhẹp. Đêm khuya tiếng tụng kinh từ chùa Diệu Đế vọng vô thành nghe buồn não nuột nhưng rất ghiền, vì rứa rất thích đi Chùa. Dân Huế mộ đạo, có ăn rau ăn mắm qua ngày nhưng đến 14, 15 rằm hoặc 30, mồng 1 là các mạ lo sợ chợ trễ không còn hoa quả, chuối để mua về dâng bàn Phật nên đi thật sớm.

Nhớ lắm ly chè Cồn lịm mát, cơm hến, bắp từ vùng Vỹ Dạ gánh vô các nẻo đường trong Thành Nội rao giọng ngọt thanh. Nhớ bánh Khoái Thượng Tứ, nhớ chè bột lọc bọc thịt quay, nhớ bánh lọc mụ Đỏ, bún bò mụ Rớt. Nhớ những quán các phê khung cảnh nên thơ đến ngồi trầm ngâm nghe nhạc. Nói về thu ở Huế làm răng mà quên được nét đặc biệt: Rằng khi trời chuyển thu có ngọn gió se lạnh, bước ra ngoài khắp các nẻo thành hay trên đường phố hầu như xuất hiện những tà áo tím với mái tóc dài “thả gió lê thê”, rất dễ thương quyến rũ đã khơi nên cảm xúc lâng lâng đi vào dòng nhạc của Hoàng Nguyên:

Một chiều lang thang bên dòng Hương Giang
Tôi gặp một tà áo tím
Nhẹ thấp thoáng trong nắng vương
Màu áo tím ôi luyến thương
Màu áo tím ôi vấn vương
Để lòng bâng khuâng theo màu áo ấy
Màu áo tím hôm nào
Tình quyến luyến ban đầu
Chập chờn tâm tư màu áo thoáng chiêm bao
 
Huế trầm mặc nhẹ nhàng và mang nỗi buồn kín đáo như mùa đông âm ỉ kéo dài, như nhà thơ Nguyễn Bính đã thốt “Trời mưa ở Huế sao buồn thế. Cứ kéo dài ra đến mấy ngày”, hoặc nhìn những cô gái Huế, nhà thơ đã diễn tả trong bài “Tựu Trường” “Những nàng kiều nữ sông Hương. Da thơm là phấn môi hường là son”. Huế là thơ nên được rất nhiều nhà thơ như Xuân Diệu trong bài Nguyệt Cầm “Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh. Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần.” Huy Cận với “Huế Vấn Vương” “Huế hoa thiên lý mùi hương thoảng. Huế tím chiều thu dậy ước mơ.” Hàn Mặc Tử trong bài Đây Thôn Vỹ Dạ “Sao anh không về chơi Thôn Vỹ. Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.” Nhạc sĩ Văn Cao trong bản Thiên Thai “Em cạn lời thôi anh dứt nhạc. Biệt ly đôi phách ngó đàn tranh. Một đêm đàn lạnh trên sông Huế. Ôi nhớ nhung hoài vạt áo xanh.”

Thật hãnh diện cho Huế vô cùng được đưa vào thi ca, âm nhạc. Huế thơ mộng qua hình ảnh cầu Tràng Tiền, sông Hương, núi Ngự, đồi Vọng Cảnh, Chùa Thiên Mụ... Huế yêu kiều. Huế mộng mơ, dịu dàng. Nghĩ về Huế luôn có những giây phút lắng lòng trầm tư.

Huế Xưa
(Liên Hoàn)
 
Thương về xứ Huế những ngày thơ
Mỗi sớm Hương Giang điểm trắng mờ
Mấy cảnh bờ sông chiều nắng lụa
Đôi tình bến nước sáng trời mơ
Thu ươm áo tím ru lời nhạc
Hạ quyện mây hồng xoắn nắng tơ
Đại Nội, Đông Ba, thành Thượng Tứ
Khi mô trở lại Tịnh Tâm chờ
 
Khi mô trở lại Tịnh Tâm chờ
Để gió ru đời dệt tiếng tơ
Xứ Huế tôi mang vào giấc mộng
Hoàng Thành bạn kết giữa đêm mơ
Bao Vinh lá trúc đò u uẩn
Vỹ Dạ nhà tranh khói nhạt mờ
Đỉnh Ngự trăng cài soi huyễn ảo
Cung sầu vạn lý níu hồn thơ
 
MTTN
 
Huế là nơi có bản sắc văn hoá về lịch sử và lối kiến trúc đặc biệt của các triều đại vua chúa. Nơi có phong cảnh hữu tình, con người đầy chất thơ. Huế là nhánh sông chính bao trùm những nhánh con như Quốc Học, Đồng Khánh, Sịa, Hải Nhuận...v…v...
 
Đêm nay Huế rất hãnh diện có người con nổi tiếng, qua những bản nhạc cô sáng tác “Vì Đó Là Em”, “Phiến Đá Sầu”, “Mình Ơi”…v..v... nhạc sĩ Diệu Hương đã đến góp mặt chung vui. Ngoài màn ca hát của cô còn có rất nhiều màn văn nghệ ngoạn mục do các mầm non và tuổi trẻ hải ngoại múa ca bằng tiếng Việt dễ thương, cũng nhờ công lao của ban Tuệ Đăng do nhạc sĩ Lê Minh Hiền hướng dẫn tập dợt.

Chữ “Huế “như tiếng gọi thiêng liêng của quê hương. Hồi hộp đón chờ đi dự, đội mưa mà đi tìm lại dư âm yêu thương trong lòng đất mẹ. Cầu xin ban tổ chức có nhiều sức khỏe, tuổi trẻ có nhiệt huyết nối tiếp cha ông để tôi còn đi dự hàng năm. Dẫu không giúp gì được cho hội, nhưng sự có mặt của mình cũng an ủi khuyến khích tinh thần và góp phần duy trì được hơi thở của Huế, linh hồn của Huế nơi xứ người. Cám ơn ban tổ chức. 

Cám ơn “Đêm Hội Huế San Jose 17 tháng 2 năm 2024.”

Minh Thúy Thành Nội                                                                                                         
Tháng 2/ 2024 
 

Ý kiến bạn đọc
11/07/202421:55:59
Khách
Cảm ơn Tác giả một bài viết hay.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 507,530
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đã nhận giải đặc biệt năm thứ mười tám và giải Danh Dự năm 2023. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO. Sau đây là bài viết mới nhất của tg, về việc ông bà trông giữ cháu ở Mỹ.
Tác giả bắt đầu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”. Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali. Tác giả nhận giải vinh danh tác giả 2023. Bài viết này MTTN viết về giọt nước mắt người Mẹ, là tác giả Phương Hoa, một cây viết đoạt giải Chung Kết VVNM được yêu mến. VVNM và Việt Báo một lần nữa xin chia buồn cùng tác giả và tang quyến.
Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn “hay “Hồn lỡ sa vào đôi mắt em” …mà nếu đôi mắt đó che bằng một cặp kính dày thì làm sao mà “thấy” được cái tâm hồn đầy thơ mộng và lãng mạn để…sa vào đôi mắt đây? …nên tôi nhất định không đeo kính cận khi đi học hay đi chơi để mong có cơ hội chớp được anh chàng nào đó lỡ dại sa vào đôi mắt mơ huyền của tôi. Tôi bắt đầu nhận ra mình bị cận thị khi học trung học vì không thấy rõ được chữ thầy cô viết trên bảng, ngay cả khi ngồi trên ghế bàn đầu trong lớp. Nhà nghèo, không có tiền đi bác sĩ để lấy toa và mua kính nên tôi thường mượn sách của bạn xem lại những thiếu sót. Và cứ như thế tôi học xong trung học, đỗ Tú tài và vào học đại học.
Một thời gian ngắn sau Hiệp Định Genève tháng 7, 1954, gia đình chúng tôi rời Phủ Cam dọn vào ở trong khuôn viên trường Đồng Khánh. Măng chúng tôi dạy môn Nữ Công Gia Chánh, và có lẽ vì là một quả phụ với 6 con, nên được Bà Hiệu Trưởng Nguyễn Đình Chi, ưu ái giúp đỡ cho gia đình được sống trong 2 căn phòng trên lầu Ba (bên phải, nếu từ cổng trước nhìn vào). Cùng ở trên lầu Ba sát cạnh gia đình chúng tôi là gia đình của bà quả phụ Trần Thi, mà chúng tôi thường kêu là Dì Hoàn vì Dì là bạn của Măng tôi từ khi 2 người học chung với nhau tại trường Đồng Khánh trong thập niên 30. Gia đình Dì cũng đông không kém gia đình tôi – 7 người. Dì ít cười và có vẻ nghiêm khắc. Các nữ sinh nghỉ trưa tại trường rất sợ gặp “Bà Thi”, dễ bị Bà la rầy hay cho “kỷ luật”, nhất khi bị bắt gặp đi lang thang trong hành lang thay vì phải ở trong phòng học.
Ở những thành phố tại miền Nam Cali mà tôi đã ở thì mỗi tuần một lần, xe đổ rác sẽ đến từng nhà để mang rác đi. Tại thành phố tôi đang cư ngụ, thứ tư hàng tuần là ngày đổ rác. Khoảng 7:30 sáng thì xe đổ rác xanh (cỏ, lá, vỏ trái cây) sẽ đến lấy rác đi. Khoảng giữa trưa thì đến lượt xe đổ rác tái sinh (recycle). Đến năm giờ chiều thì xe đổ rác đồ ăn và những thứ rác còn lại sẽ chạy chuyến chót. Tất cả mọi nhà trong xóm, trừ gia đình hai ông bà Mỹ già bên kia đường, đều kéo các thùng rác ra lề đường mỗi tối thứ ba để cho các xe rác đến đổ vào ngày hôm sau. Hai ông bà Mỹ già luôn đợi đến khoảng 7 giờ sáng thứ tư mới kéo thùng rác ra. Điều này làm tôi rất bực mình, nhất là vào các tháng mùa đông, vì tiếng động kéo thùng rác của hai ông bà đánh thức tôi dậy.
Đã bao giờ bạn cầu nguyện một điều gì chưa? Hầu như trong chúng ta, ai cũng đã từng chắp tay cầu nguyện một điều gì vì lòng trắc ẩn khi nhìn cảnh hoang tàn đổ nát ở dải Gaza, vạn gia đình bồng bế nhau chạy giặc, những nấm mộ ven đường gợi nhớ quê xưa. Bạn thầm cầu nguyện bình an cho những người khốn khổ được trở về nhà. Tôi nhìn những người lính trẻ dưới giao thông hào tuyết đá lầy lội của trận chiến đang cam go giữa Ukraine và Nga, tôi nhớ chiến tranh ở quê nhà nên thầm cầu nguyện ơn trên che chở cho những người lính vì họ còn quá trẻ. Bạn cầu nguyện cho những người không quen biết đang bị động đất ở đâu đó trên địa cầu được bình an trở về nhà. Tôi cầu nguyện cho cơn sóng thần khủng khiếp tiếp diễn đổ vào hoang đảo, đừng đổ vào những thành phố ven biển đông dân cư, nơi tôi chưa từng nghe hay biết đến địa danh đó trước khi xem tin tức trên tivi… Nhưng đã bao giờ tôi và bạn suy nghĩ về hành vi của mình với những người không quen biết, những nơi chưa từng nghe tên hay đến đó bao giờ.
Với tôi hình ảnh đẹp nhất thế giới không phải là hoa hậu hoàn-vũ đăng-quang, hoặc siêu mẫu chân dài, hoặc siêu cầu thủ túc-cầu, hoặc tân tổng-thống siêu cường, hoặc tân giáo-chủ nào đó; mà là đôi uyên-ương dắt tay nhau chậm rãi, rất chậm rãi đi bộ dọc phố Bolsa sầm-uất. Chàng đi khập khiểng, nàng dựa vai nghiêng. “Đây là vợ em mười mấy năm rồi,” Tâm giới thiệu Diệu khi họ bước vào văn phòng tôi. Có lẽ bạn đã nghe nhiều chuyện về con lai. Năm mươi năm từ 30/4 rồi còn gì. (Không cần phải thêm 1975 vì ai cũng tự hiểu. Có không hiểu thì chỉ là giả bộ.) Nhưng chuyện của Tâm, Việt lai Mỹ Đen, thì tàn nhẫn. Phải dùng chữ tàn nhẫn. Càng tàn nhẫn, càng đượm yêu thương khi tình yêu đến.
Những điểm tốt đẹp hấp dẫn của Little Sài Gòn, Nam California (mà người Việt hải ngoại mình hay gọi ngắn gọn là Khu Bolsa), đã được nhiều người nói đến. Nào là khí hậu ôn hoà, nhiều bờ biển nổi tiếng, nhiều phong cảnh đẹp xinh, cây trái hoa lá tốt tươi và nhất là “thiên đường ẩm thực” của người Việt khắp nơi đổ về thưởng thức. Tôi không phản đối điều này, mặc dù tôi đã bị vào vài ba quán không hề ngon tại Bolsa, khỏi cần kể tên ra đây làm gì (kẻo bị... guýnh sao, ngu gì!). Sự thực, kiểm lại những quán ăn Việt Nam ở nhiều thành phố tôi đã từng ghé qua, có nơi nhiều lần, từ Canada qua Mỹ thì thấy rằng, nơi nào cũng có thức ăn ngon. Nhưng ở Little SaiGon vì dân số đông, mức độ canh tranh nhiều, nên thức ăn đa dạng hơn, và có thể ngon hơn, còn ngon nhất hay nhì hay ba, thì tuỳ vào khẩu vị từng người, có phải ? Thôi thì “điểm cộng” người ta nói hết rồi, bữa nay tôi nói về những điểm “chưa tốt”, hay còn gọi là “điểm trừ”, nha!
Tác giả tên thật Trần Đình Phước, Sanh năm 1947, Cựu Trung Úy Không Quân VNCH. Đến Mỹ 10-1992. Danh sách HO-13. Tác giả nhận giải đặc biệt năm 2023 Hiện đang sống tại San Jose. (Ghi lại cuộc nói chuyện giữa một học sinh và một nhân viên Crossing Guard tại ngã tư Curtner Ave và Booksin, Ave, thuộc Thành Phố San José trong lúc em chờ phụ huynh đến đón.)
Cánh cửa ngăn cách giữa hải quan và người chờ thân nhân vừa mở ra tại phi trường Norman Y. Mineta San Jose, tiểu bang California, Hoa Kỳ, mọi người đổ xô háo hức đứng lên, cặp mắt ai nấy mở thật to với những bó hoa, bong bóng đủ màu trên tay sẵn sàng chào đón người thân từ xa đến. Riêng tôi… cũng có hoa tươi, bong bóng hình gấu, hình trái tim… nhưng vai trò của tôi thật bất đắc dĩ. Tôi đi đón… vợ của người ta! Phải rồi, vợ của tên bạn thân, Chương lúc nào cũng bận rộn đi gặp khách hàng, không có thì giờ đi đón vợ trở về từ tiểu bang Pennsylvania sau bốn tháng đi tu nghiệp chuyên sâu về bác sĩ nhi đồng.
Nhạc sĩ Cung Tiến