Hôm nay,  

Yellowstone Phiêu Lưu Ký

04/07/202406:00:00(Xem: 2070)

 

TG Huỳnh Thanh Tú
TG Huỳnh Thanh Tú


Huỳnh Thanh Tú là giáo viên tiểu học trước khi cùng gia đình định cư Mỹ năm 2001, tại Hoa Kỳ. Bà từng làm việc cho học khu tại Houston, Texas trước khi về hưu và dành toàn bộ thời gian làm vườn, chăm sóc các cháu, du lịch và tham gia các chuyến tham quan của cộng đồng người hưu trí tại địa phương. Tác giả tham dự VVNM với bài viết đầu tiên “Áo khoác để ngoài cửa”, và sau đây là bài viết thứ hai ghi lại chuyến thăm công viên quốc gia Yellowstone.
 
*
            Yellowstone Park      
 
Qua báo chí, tôi được biết Yellowstone là một vùng đất rộng nằm ở Tây Bắc Tiểu bang Wyoming, nơi mà cách đây mấy ngàn năm đã có sự hoạt động của một núi lửa lớn với miệng núi đường kính dài 30km. Người ta tưởng tượng rằng nếu giờ này mà nó thức giấc thì cả miền Bắc Mỹ sẽ không còn. Tôi ao ước có dịp sẽ đến đây để tận mắt nhìn những kỳ tích đẹp và hùng vĩ mà núi lửa đã lưu lại sau hơn mấy ngàn năm ngưng hoạt đông, nhưng chưa bao giờ có cơ hội. Năm nay, nhân ngày lễ Memorial, con gái tôi đã sắp xếp xin nghỉ một tuần để lấy tour cùng đi thăm danh lam thắng cảnh này.
 
-Má ơi, con đã book vé cho tour du lịch Yellowstone. Con sẽ đưa Má đi thưởng ngoạn cảnh quang và những kỳ bí của thiên nhiên trong Công viên Yellowstone, nơi mà Má hằng mong đến.
 
Nghe con nói, tôi rất mừng và thầm cảm ơn con đã cho tôi cơ hội để thực hiện ý muốn của mình.  Tôi bắt đầu sắp xếp một vài vật dụng cần thiết và chuẩn bị cho chuyến đi.
 
*5-25-2023: 7:00am, hai mẹ con lái xe đến phi trường Bush. Sau khi gửi xe ở bãi đậu, làm thủ tục check in và lên tàu.
 
Đúng 12:30pm, máy bay đáp xuống thành phố Salt Lake thuộc tiểu bang Utah. Bạn Quỳnh ra tận sân bay đón. Phi trường thật rộng và đẹp, hai mẹ con phải đi bộ gần 30 phút mới ra đến cổng.
 
Salt Lake City là một thành phố xinh đẹp, nằm ở miền Trung tây thuộc  tiểu bang Utah, tiểu bang thứ 45 của Hoa-kỳ. Có diện tích rộng lớn, sở hữu nhiều công viên quốc gia nổi tiếng và rất hấp dẫn cho khách du lịch. Nơi chúng tôi đi thăm đầu tiên là Hồ Muối (Salt Lake), nước hồ chứa nhiều khoáng chất cùng lưu huỳnh nên các sinh vật sống dưới nước như cá, ếch nhái…  không thể sống được. Với một diện tích rộng và được bao bọc bởi những rặng núi cao, nên vùng hồ này ít khi bị ảnh hưởng bởi những cơn bão lớn.
 
Tiếp theo là tòa nhà Quốc hội nằm ở trung tâm thành phố, nơi đây tôi được tận mắt nhìn thấy những kiến trúc đầy ấn tượng và độc đáo. Sàn nhà lát đá cẩm thạch, được viền bằng một loại đá granite phức tạp, cầu kỳ, nhất là chiếc cầu thang đựợc thiết kế trông sâu rộng đầy cuốn hút. Quang cảnh bên ngoài khuôn viên tòa Quốc hội thật đẹp và hùng vĩ. Nhiều đoàn du lịch và các toán học sinh, sinh viên dưới sự hướng dẫn của thầy cô cũng đã đến đây để tìm hiểu và học hỏi thêm.
 
Trời đã về chiều và bắt đầu đổ mưa, chúng tôi trở lại xe, đi ăn tối ở một quán ăn Nhật với món lẩu Shabu Shabu thật ngon trước khi về khách sạn nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày mai.
 
*5-26-2023: Bắt đầu cho cuộc hành trình đến Yellowstone. 8:00am, bạn đón chúng tôi trực chỉ Idaho. Cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ, bầu không khí trong lành, những cánh rừng cổ thụ với những thân cây to vươn cao ngút tầm mắt, núi non trùng điệp tiếp nối nhau trong suốt con đường dài hằng trăm miles.
 Yellowstone 1
 
Nhất là những ngọn núi bạc đầu, những con suối trắng xóa vì lớp tuyết bao phủ, chảy từ đỉnh cao xuống giữa đám rừng xanh rộng bao la, tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ.
 
Yellowstone, một trong những công viên quốc gia đầu tiên trên thế giới, diện tích 8,983 km vuông, trải rộng từ vùng Tây Bắc Wyoming qua biên giới của hai tiểu bang Idaho và Montana. Hằng năm có hơn 4 triệu khách du lịch ghé thăm.
 
Yellowstone cũng là vùng núi lửa, đã từng phun trào nham thạch lần cuối cùng cách đây 700,000 năm, vậy mà đến nay nó vẫn còn âm ỉ sức nóng. Có tới hơn 350 thác nước gồm cả Lower Falls với chiều cao nước đổ là 94m, cao gấp hai lần Niagara Falls. Đến với Yellowstone giống như cuộc hành trình ngược thời gian về nước Mỹ khi mà người Tây phương chưa đặt chân đến nơi này.
 
1:30pm: Chúng tôi đến Thành phố West Yellowstone, nhận phòng ngủ. Điều kỳ lạ là số phòng 238 lại trùng hợp với ngày sinh của tôi 23 tháng 8. Sau khi ăn uống nghỉ ngơi, đúng 2:00pm chúng tôi đi vào Yellowstone. Giá vé vào cửa được tính theo từng loại xe:
 
- Xe du lịch $35 cho 7 ngày.
- Xe lớn $70 cho 7 ngày.
 
Vào Yellowstone, xe chạy dọc theo Madison River, nơi đây có những con dê rừng (sơn dương) đang sinh sống, thỉnh thoảng dừng xe lại để xem một vài thác nước nhỏ, đi dần lên vùng núi cao. Xa xa,những đụn khói trắng xóa bốc lên, đó chính là những tia nước sôi từ kẽ hở của núi lửa đang hoạt động. Hai bên đường là những vòm nước nhiều màu sắc đỏ, xanh, vàng, nâu bốc hơi lên sặc mùi lưu huỳnh. Tùy theo màu sắc mà người ta định được sức nóng.
 
Ở Norris những tia nước được gọi là Geyser basin, rất nóng và có nhiều acid, nơi đây xuất hiện nhiều ngọn núi lửa đang hoạt động âm ỉ, chất lưu huỳnh từ dung nham của các miệng núi lửa phun lên kết tủa, đã tạo ra những hình thái lạ lùng. Nhin màu sắc cùng độ sâu và nghe âm thanh phát ra từ lòng đất ta có thể tưởng tượng như có một sức mạnh phi thường muốn đẩy tất cả dung nham ra bên ngoài.

Yellowstone 2 
               
Nhiều hố bùn non đang sôi sùng sục (mud volcano). Có những chỗ gọi là miệng rồng (Dragon mouth Spring) phát ra những tiếng gẩm gừ khi tuôn trào nước nóng.
                
Xa xa là một bầy bò rừng (bison) trông hung dữ, đang thong dong ăn cỏ. Mọi người được khuyến cáo không nên đến gần để chụp hình quay phim, phải giữ khoảng cách ít nhất là 25 mét. Khi thấy chúng cong đuôi và nhìn mình có vẻ  dữ tợn, thì lập tức chạy và chạy thật mau, tránh càng xa càng tốt, nếu không sẽ bị chúng tấn công. Đây là loại bò gần như tuyệt chủng, ở Yellowstone hiện nay chỉ còn lại khoảng năm ngàn con. Trở lại đi dọc theo sông chảy vào hồ Yellowstone, nước nơi đây nóng vì núi lửa đang hoạt động sôi trào.
 
5:00pm trở về khách sạn, ăn cơm chiều tại một tiệm Tàu, sau đó đi dạo phố.

* 5-27-2023: 8 giờ sáng, chúng tôi đi trở lại Yellowstone. Đến Brink of Lowee Falls, thác nằm ở độ sâu 180m, vì vậy đi bộ xuống đã khó mà khi trở lên lại càng khó hơn. Mọi người đều cảm thấy rất mệt thở không ra hơi. Những ai bị bệnh tim, phổi được khuyến cáo không nên đi. Về mùa đông thác đóng cửa. Mặc dù có nhiều chỗ rất nóng nhưng dọc đường tuyết vẫn không tan tí nào.
 
12:30pm đến Old Faithfull Geyser, xem nước phun cao 184 feet trong suốt 5 phút. Điều kỳ diệu là cứ 90 phút nước lại phun một lần và đều đặn như vậy. Chúng tôi phải chờ đến 180 phút để được nhìn thấy hai lần nước phun. Thật may mắn mới có cơ hội chiêm ngưỡng những điều kỳ diệu ở nơi này.
 
 Yellowstone 3
 
Thỉnh thoảng trên cành của những cây cổ thu cao to, tôi thấy nhiều chim đại bàng (Eagle) đậu trông thật uy nghi. Chúng là biểu tượng cho nước Mỹ.
 
Tiếp tục đi thăm Excelsior, Grand Prismatic, Springs Prism of Light, Spectrum of life, Life of the Edge và Fountain Paint Pots.
 
Buổi chiều ghé nhà hàng Pháp ăn tối trước khi về khách sạn nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày mai. Hai mẹ con đi tắm. Sau một ngày mệt mỏi, được ngâm mình trong bồn nước nóng massage thật tuyệt vời. Tôi cảm thấy khỏe, rất thoải mải, và bắt đầu cho một giấc ngủ thật ngon.
  
*5-28-2023: 7:30am, trên đường  đi về hướng Bắc, tuyết ngập nhiều hơn hai bên đường, rừng thông xanh biếc và thẳng tắp, các hồ nước đóng băng trắng xóa. Đến  Jackson Lake Dam and Reservoir, núi non trùng điệp,hùng vĩ. Đi dần về hướng  Nam, qua Snake River. Đến đỉnh Teton, tôi chụp vài tấm hình của dãy Grand Teton. Ghé Jackson Square, rồi tiếp tục xuôi về miền nam Wyoming. Sau 8 tiếng đồng hồ trên một chặng đường dài mệt mỏi, lúc 3:30 chúng tôi đến Salt Lake City. Ghé vào tiệm ăn Thái dùng cơm tối, về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho ngày mai trở về.
 
Buổi tối tôi tâm sự với con: - Má cảm thấy rất vui và thích thú trong chuyến đi chơi này, nó giúp má biết nhiều hơn những gì mà má muốn biết về Công viên  Quốc Gia YellowStone. Có điều là lội bộ nhiều quá nên rất mệt, chắc chắn bạn bè của má không ai đi nổi!!
 
Con tôi mỉm cười: - Má ao ước được đi nơi này mà, chỉ tiếc là mình không check trước, vả lại con cũng không nghĩ là phải đi bộ quá nhiều như vậy. Nhưng con thấy má còn khỏe lắm hì…hì…
 
Tôi biết nó đùa, thực ra thì đây là một chuyến du lịch rất hữu ích, khó có cơ hội đi được lần thứ hai.
 
 * 5-29-2-23: Ngày cuối cùng của chuyến đi.
 
8:300am, bạn đưa chúng tôi đi một vòng thăm Salt Lake City. Đến 9:00am qua The Church of Jesus Christ of Latter Day Saint Conference Center. Vào ngôi Giáo đường, chúng tôi được hướng dẫn đi thăm những phòng ốc bên trong, và nhất là được tận mắt nhìn thấy một cây đàn với giàn ống đồng to lớn, bóng lộn rất đẹp và thật quí hiếm. Đây là ngôi Giáo đường của đạo Mormon, một tôn giáo chính ở Tiểu bang Utah.
 
10:30am, bạn đưa chúng tôi ra phi trường. Vì trễ máy bay, nên đến 8:00pm tôi mới về đến nhà.
 
Một chuyến đi tuy có mệt mỏi nhưng giúp ích cho tôi rất nhiều. Cảm ơn con gái đã cho má được hưởng những ngày du lịch thật tuyệt vời.
                                                                        
Nguyễn Mộng Giang
                             

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 504,921
Hồi mới qua Mỹ, tôi phải vừa đi làm vừa đi học để tự trang trải cuộc sống. Tôi được một công ty sửa chữa hàng điện tử, mướn vào làm ca đêm, vì ca ngày đã đầy. Ban đêm đi làm, ban ngày đi học cũng khá phù hợp với lịch trình của tôi lúc ấy. Tôi thuê một phòng trọ nhỏ, chỉ về nhà ngủ vài tiếng mỗi ngày trước khi tiếp tục công việc. Tôi làm việc không kể nặng nhọc hay khó khăn vì so với việc làm hồi còn ở Việt Nam thì sá gì với mấy công việc nhẹ nhàng này. Tôi vào hãng với tinh thần thoải mái vì tôi được làm việc trong một môi trường vui vẻ và tôi yêu thích công việc này. Ngược lại, việc học ở trường thì tôi vật lộn với nó như bò kéo xe lên dốc.
Người xưa có câu "70 chưa gọi là lành", ý nói họa phước của mỗi người tới 70 tuổi vẫn chưa biết được, phải tới khi hết thở thì mới có thể nói rằng cuộc sống của một người tốt xấu, lành dữ, ra sao. Câu chuyện dưới đây là một chuyện có thật về một chuyến du lịch bị trở ngại vào phút chót và những người trong cuộc đã trải qua những thử thách rất khó khăn, giống như họ phải chèo chống một con thuyền mong manh vượt qua cơn sóng dữ...
Hòa thức dậy lúc 5 giờ sáng sau giấc ngủ ngắn từ giữa khuya, căn phòng bệnh viện màu trắng ngà dưới ánh đèn vàng vọt buồn thiu, bên ngoài kia trời còn phảng phất lạnh lẽo của đầu mùa đông, dù mùa đông Seattle không nhiều tuyết tái tê như những nơi miền Đông Bắc nước Mỹ. Hòa vẫn thường ngủ ít và dậy sớm, có lẽ bệnh nhân nào cũng thế, nằm trong bệnh viện khắc khoải lo âu bệnh hoạn, lại thêm y tá nhân viên thường xuyên ra vào cả ngày lẫn đêm ai mà ngủ ngon cho được. Hòa rời khỏi giường, đi ra phía cửa, rồi đi dạo khu hành lang cho đầu óc khỏi suy nghĩ rồi lại buồn lại khóc. Các phòng bệnh đều đóng kín, mỗi bệnh nhân là một thế giới riêng, đau buồn riêng. Cuối hành lang xa xa thỉnh thoảng có bóng dáng vài cô y tá tất bật qua lại, ghé vào phòng nào đó thăm bệnh, lấy máu, đo huyết áp, đưa thuốc... nói chung là đủ thứ của công việc y tá.
Ông ngồi nhâm nhi tách trà, ánh mắt mông lung thả vào khoảng không. Từ tách trà nóng, một làn khói mỏng tỏa lên. Hương sen lãng đãng trong khu vườn buổi sáng, quyện cùng mùi cỏ cây, mùi sương ẩm. Buổi sáng bao giờ cũng là thời khắc êm đềm đối với ông. Không có gì phải vội vàng, ông cứ ngồi như thế, cho đến khi mặt trời lên cao và bình trà cạn nguội ngắc ngơ. Nhưng hôm nay thì khác. Bãi sân trống cạnh nhà là nơi tụ tập đá bóng của bọn trẻ từ sớm. Kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, bao nhiêu sự phấn khích cùng với năng lượng tràn đầy dồn vào những cú sút bóng ầm ầm, vào tiếng la hét vang dậy. Rồi cái gì đến cũng đã đến. Một cú sút thẳng chân, hất quả bóng bay qua hàng rào, rơi ngay bàn trà của ông...
... Có nhiều người nói nhổ răng hàm trên, nhất là mấy cái răng cấm thì dễ bị chạm dây thần kinh và về sau sẽ bị “mát dây”, và cũng có vài đứa bà con tôi biết sau khi nhổ răng cấm thì tâm thần rất là bất ổn, nếu không nói là bị bệnh thần kinh. Nhà tôi và mấy đứa con thì nói răng không đau đâu cần nhổ làm gì cho... thêm chuyện; thằng con còn “hù” tôi, kể lại khi nó đi nhổ răng khôn, người ta dùng kềm móc cái răng rồi “đu” người lên mà kéo; ông bố thì “dọa”, coi chừng nhổ răng xong bà không còn nhớ tôi là ai; rồi vài chị bạn tôi kể nhổ răng khôn về sưng đau hành rất lâu, rất mệt v.v... làm tôi hãi quá. Tôi lên “net” tìm hiểu về “lợi và hại của việc nhổ răng khôn” thì có quá nhiều thông tin xuôi chiều và ngược chiều, nên tôi quyết định không nhổ. Cho nó lành...
Trong cuộc đời của mỗi người, bất kỳ ở nơi nào trên thế giới, từ khi có trí khôn, là ta đã mang nợ và phải biết ơn nhiều người- từ Tổ Tiên Ông Bà, người làm ra hạt gạo nuôi ta, Đấng Sinh Thành, đến những Thầy Cô dẫn dắt ta, các cô chú Thương Phế Binh đã bảo vệ chúng ta bằng chính cuộc đời họ, đến bạn bè, người quản lý và giám đốc nơi ta làm việc, đồng nghiệp... người quen người lạ… tất cả mọi người chung quanh, ta đều mang ơn họ, không nhiều thì ít. Và riêng đối với những người được định cư ở quê hương thứ hai, ta còn phải mắc nợ thêm bao nhiêu là người nữa- từ chính phủ, những vị tổng thống, từ những vị giúp những chương trình tái định cư HO, ODP… đến những vị ân nhân bảo lãnh...v.v... trái tim nhân ái của họ bao la vô cùng... Kể ra tất cả những người làm ơn cho ta sẽ không hết - ở đây tôi chỉ xin đơn cử một vài việc rất gần đối với gia đình tôi, với đất nước “Cờ Hoa” đầy tình người này.
Cách đây rất nhiều năm. hồi chị còn đi học đại học ở Mỹ, trong một lớp của chương trình sư phạm, một vị giáo sư hỏi cả lớp trước khi cả lớp chuẩn bị nghỉ lễ Tạ Ơn: - Các bạn sẽ nói lời cảm ơn với ai trong dịp lễ Tạ Ơn năm nay? Các bạn đồng môn của chị nhao nhao, nói sẽ cảm ơn gia đình, thầy cô, bạn bè. Vị giáo sư quay sang hỏi chị có ai để cảm ơn không, dĩ nhiên chị có rất nhiều người để nói lời cảm ơn. Chị nói với vị giáo sư rằng chị rất biết ơn ba má và bạn bè của chị, người đã giúp đỡ chị quay lại trường đại học ở Mỹ. Chị biết ơn nước Mỹ đã cưu mang gia đình chị và giúp đỡ chị về tài chánh để chị được đi học. Chị biết ơn các giáo sư ở Mỹ đã khuyến khích, tận tâm giải thích cho chị những lúc chị không hiểu bài. Chị cảm ơn con trai chị đã giúp chị có động lực để quay lại trường học vì chị muốn làm tấm gương cho thằng Huy-là-con trai của chị. Chị muốn thằng Huy sau này khi lớn lên sẽ đi đại học như rất nhiều di dân gốc Việt khác...
Tôi thức dậy từ 6 giờ sáng lo những việc cá nhân lẹ làng, sau đó thay bộ áo dài cờ vàng lái xe lên San Jose, đến điểm tập họp trước “parking” của Walmart nằm trên đường Story. Vì câu nói của em trai Minh Huy trưởng đoàn Hậu Duệ Việt Nam Cộng Hòa, khi Hoa Nguyễn mời, tôi đã ngại ngùng nói ”Chị già rồi không phù hợp với tuổi trẻ, đường xá xa xôi, vấn đề lái xe trở ngại, chỉ có thể đi tham dự hạn chế”. Minh Huy thưa ”Chị ơi! chúng em rất cần ba thế hệ một tấm lòng ...”. câu nói lễ phép với cả chân tình của tuổi trẻ đầy tha thiết đã động vào trái tim mình, nên tôi quên mất tuổi già không đủ sức khỏe tốt, vượt đường xa mưa gió góp mặt cùng nhóm hậu duệ đi diễn hành Lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ.
Một ngày trong tháng 9, 2024, Kim Oanh điện thoại cho vợ chồng chúng tôi, ngỏ ý muốn qua thăm “anh chị”. Chúng tôi cho biết, nếu cần đưa đón, chúng tôi sẵn sàng. Nhưng Kim Oanh trả lời sẽ nhờ người quen đưa đến. Chúng tôi hẹn gặp nhau vào cuối tháng 10, 2024 tại nhà chúng tôi. Kim Oanh là vợ của Trung Úy Không Quân Hoàng Văn Tân, một người bạn tù cải tạo rất thân thiết của tôi trong 2 năm tại Long Khánh. Kim Oanh có lần dẫn vợ tôi cùng nhau thăm lén hai ông chồng trong rừng cao su bên ngoài trại tù ở Long Khánh. Đây là một kỷ niệm không bao giờ quên, vì cả hai cặp có được chút thì giờ “tâm sự” riêng với nhau giữa cảnh màn trời chiếu đất. Anh Hoàng Văn Tân mất vào đầu năm 2016 tại San Diego.
Dân ta ở các tiểu bang miền Tây như Cali, Texas… gọi họ là dân “Mễ” vì họ vào nước Mỹ từ xứ Mexico; các tiểu bang miền Đông như Maryland, Virginia… gọi là dân “Xì”, vì nghe họ nói tiếng Spanish - tiếng gọi khác nhau, nhưng “Mễ” hay “Xì” cũng là di dân từ các nước Trung hay Nam Mỹ. Người Mỹ gọi họ là dân Hispanic hay Latino. “Chuyện dài di dân gốc Mễ”: từ nhà ra phố đến chuyện quốc gia đại sự đều có mặt dân “Xì”; vui buồn, thương cảm hay giận đến căm gan đều có bóng dáng anh “Mễ”...
Nhạc sĩ Cung Tiến