Hôm nay,  

Kỷ Niệm Cùng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ

12/07/202400:00:00(Xem: 2288)
 
Ky-Niem-1
Hình do tác giả cung cấp
 
Đoàn Thị là một cây bút quen thuộc dí dỏm, được độc giả VVNM yêu mến. Tác giả tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010, khi còn ở Pháp. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả - thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Từ vài năm gần đây, tác giả đã dời sang California an cư cùng gia đình.
 
*
 
Năm 2009 sau chuyến đến Nam Cali thăm gia đình và bạn hữu, tôi viết bài tường thuật cuộc phiêu lưu của tôi tại Orange County, lên Las Vegas, San José, trước khi rời Cali trở về nhà.
 
Ly Kai, biệt danh ông kẹ đi bán chính thức, chủ xị của nhóm Văn Khoa tại đây với Mỹ Dung thường tổ chức mấy bữa họp mặt mỗi khi các bạn từ xa đến đây chơi. Trở về nhà, tôi viết một bài về chuyến du hành năm đó và gửi cho các bạn đọc cho vui, Mỹ Dung khuyên tôi gởi bài này cho báo Người Việt. Mấy tuần sau, bài «Mưa Cali» được NV đăng báo, và  cô MC Hồng Vân đọc trên đài VOA tiếng Việt.
 
Ly Kai có văn phòng CPA cố vấn và tính thuế cho BS, Nha Sĩ…, sau khi nghe bài của tôi trên đài VOA hắn chuyển cho tôi trang mạng của một khách hàng của hắn là Cao Minh Hưng dạo đó đã tham gia trang Viết Về Nước Mỹ (VVNM) trên Việt Báo.
 
Sau một thời gian đọc các bài đăng trên trang mục VVNM, năm 2010 tôi bắt đầu gửi bài đến Việt Báo. Và mùa hè năm đó, tôi đã qua Cali thăm gia đình và xin một cái hẹn để ra mắt Thi sĩ Trần Dạ Từ và Văn sĩ Nhã Ca.
 
Hôm đó sau khi đi hai chuyến xe bus, tôi và chàng đi từ đường Bolsa sau tiệm bán gà vịt sống, dưới ánh nắng cháy da hai đứa cuốc bộ toát mồ hôi, đi miệt mài và chạy rớt dép mới tìm ra đường Moran, gần đến tòa sọan, tôi thay đôi giầy cho lịch sự để trình diện anh chị Chủ Bút Chủ Báo.
 
Hôm đó Mỹ Quyên đón chúng tôi ngay sảnh tòa soạn, sau khi nghe chúng tôi khai báo có hẹn với hai bác Từ và Nhã, cô bảo chúng tôi chờ ngoài sảnh để cô báo với sếp.
 
Bước vào phòng làm việc của bác Nhã Ca tôi choáng ngợp trước khung cảnh thiền ơi là thiền, tôi chợt nhớ truyện Giải Khăn Sô cho Huế, tập truyện với bao hình ảnh chết chóc của một Huế tang thương, tan tành đổ nát.
 
Tác giả đã bước qua cảnh hoang tàn, đầy thương tích đến bây giờ vết sẹo đó dù có phôi phai. Bước ra từ cơn lửa đạn đó, bác Nhã Ca đã xây một góc an bình ngay trong phòng làm việc của mình, trên đất nước an lành đã đón nhận gia đình bác mấy thập niên qua.
 
Sau một lúc trò chuyện, bác dẫn hai đứa qua «giang sơn» riêng của thi sĩ Trần Dạ Từ, một phòng tranh với họa sĩ Chóe, và vài họa sĩ khác. Tôi ngẩn ngơ trước các bức họa đầy màu sắc, lập dị, hình dạng đôi khi khó hiểu, nhưng không thiếu những nét đẹp mỹ thuật. Sau khi nghe bác Từ giải thích, mới hiểu rằng đó là bộ tranh hí họa của họa sĩ Chóe, vẽ các văn nghệ sĩ miền Nam cùng thời với thi sĩ Trần Dạ Từ.
 
Cũng trong buổi gặp gỡ đó, chúng tôi đã tự giới thiệu cuộc đổi đời của gia đình chúng tôi trên đất Pháp sau hơn hai mươi năm an cư lập nghiệp. Nhưng mỗi khi qua Cali thăm gia đình, chúng tôi cũng rất yêu thích Orange County vì nơi này rất «Việt Nam », một Sàigòn tái sinh trên xứ người.
 
Giờ Ngọ sắp điểm hai đứa tôi xin rút lui, bác Từ lắc đầu bảo chúng tôi lên xe của bác để đi đến tiệm ăn trong khu chợ T&K gần đó dùng cơm trưa rồi mới được về.
 
Tôi không nhớ hôm đó bác gọi món gì, chỉ nhớ bác Từ khui chai rượu đỏ Sauvignon Cabernet của Napa Valley mời chúng tôi cùng uống. Rượu ngon lại có khách đến từ xứ rượu thì còn gì bằng!
 
Nhớ lại thuở ban đầu khi mới đầu quân vào trang VVNM, thỉnh thoảng tôi bị độc giả nguýt háy, phán một câu xanh rờn:
 
- Dân bên Tây biết gì xứ Mỹ mà viết!
 
Tôi bèn nhỏ nhẹ phân trần như ri:
 
- Thưa quý độc giả, «tui đây» (Tây Đui, biệt danh chị Thịnh Hương mến tặng cho tôi, ý chỉ dân Tây gốc mít, Annamite) có dòng họ bên chồng lẫn bên tôi và bạn bè ở hết ráo bên ni nên tôi mới có chuyện để «già chuyện» với quý vị.
 
Năm 2011 tôi khăn gói sang Cali lãnh giải « Á hậu» ngoài sự mong đợi của tôi, rồi tôi trở thành thành viên của nhóm Việt Bút. Năm đó Tê Hát Y Cờ Rết, ông xã của Hoa Hậu Phương Dung trên San Jose, vui vẻ chào đón khách lạ tôi đây đang ngơ ngác giữa khán phòng toàn những cây viết cừ khôi của VVNM một thập niên trước tôi.
 
Hôm đó tôi được xếp ngồi cạnh chị Bảo Xuân, một cây viết đại thụ từng đoạt giải Hoa Hậu mà tôi có hay biết chi mô, thỉnh thoảng tôi cười mỉm chi với chị chứ biết nói gì đây, may mà tôi có rủ chị chụp một tấm hình với tôi, sau này tôi mới biết hôm đó mình ngồi cạnh người nổi tiếng mới ghê.
 
Buổi lễ bắt đâu với phần giới thiệu quan khách và thành phần giám khảo, chương trình văn nghệ xen kẽ lễ phát giải thưởng do ca sĩ Lê Uyên trình bày những bài hát của nhạc sĩ Lê Uyên Phương và một số bài hát của thi sĩ nhạc sĩ Trần Dạ Từ. Chúng tôi ngoài lãnh giải còn được thết đãi một bữa tiệc, hàn huyên với những cây bút VVNM.
 
Năm 2017 hai đứa tôi quay trở lại Cali thăm gia đình và dự Đại Hội Phú Thọ niên khóa 74 bên Houston. Trước khi rời Orange County, tôi ghé tòa soạn Việt Báo trên đường Moran, vì không lấy hẹn trước nên không gặp hai bác Từ và Nhã Ca đang học lớp Anh ngữ.
 
Hôm đó trời cũng nắng như năm 2009 nhưng tôi tà tà đến tòa soạn chứ không chạy rớt dép như năm xưa, Hòa Bình thay mặt hai bác tiếp tôi.
 
Tòa soạn lần này có nhiều tiểu cảnh chụp hình tuyệt thật, tôi lấy áo tee shirt có hình Paris tôi tặng em và hai chị em chụp một tấm hình kỷ niệm, ra về tôi hẹn sang năm sẽ quay lại đường Moran chắc chắn phải lấy hẹn với hai bác Từ Nhã.
 
Năm 2018 Cô vít mắc dịch khiến tôi lỗi hẹn với Nam Cali, sang năm 2019 hai đứa tôi trở lại quận Cam để lấy phiếu lương ba năm sau cùng của em tôi bổ túc hồ sơ đi định cư Mỹ.
 
Nhân dịp chúng tôi dự buổi phát giải VVNM 2019, trước ngày phát giải nhóm Việt Bút có buổi họp mặt tất cả anh chị em khắp nơi về Nam Cali tại nhà chị Annie Phùng như thông lệ.
 
Ngày phát giải tôi lại có dịp gặp gỡ và chụp hình với hai bác Trần Dạ Từ và Nhã Ca cùng anh chị em VB, lại một kỷ niệm và hình ảnh đẹp tôi lưu lại trong laptop, thỉnh thoảng xem lại hình cũ và cười một mình.
 
Năm 2021 hai bác Trần Dạ Từ và Nhã Ca chủ trì ngày phát giải VVNM tại hội trường SBTN ở Garden Grove. Hai bác vui vẻ đón tiếp nhóm Việt Bút và quan khách thân quen của Việt Báo, đặc biệt là hai cô tài tử Kiều Chinh và ca sĩ Khánh Ly chưa bao giờ vắng mặt những buổi phát giải của Việt Báo.
 
Dạo đó chúng tôi đã an cư tại Quận Cam nên tham dự buổi tiền hội ngộ theo thông lệ tại nhà cô Iris và có dịp hàn huyên với anh chị em nhóm Việt Bút đến từ các tiểu bang khác.
 
Năm 2022 nhà văn Nhã Ca tổ chức buổi ra mắt sách O Xưa tại một phòng sinh hoạt văn hóa nghệ thuật ở Westminster. Hai vợ chồng chúng tôi hân hạnh tham gia buổi tiệc và phần văn nghệ do các con và thân hữu của gia đình thi sĩ Trần Dạ Từ và nữ văn sĩ Nhã Ca trình diễn thật tuyệt vời.
 
Hôm sau chúng tôi lại được mời dùng cơm trưa để tiễn hai bác Trần Dạ Từ và Nhã Ca trở về Thụy Điển an hưởng thú điền viên.
 
Tôi không ngạc nhiên nhận thấy hai bác thanh thản trở về chốn cũ bên kia đại dương vì bên ni Hòa Bình đã thay mặt bố mẹ điều khiển chương trình VVNM khá hoàn hảo từ vài năm nay, điển hình là buổi phát giải năm 2023 vừa rồi thành công xuất sắc.
 
Bên cạnh công việc chuyên môn, Hòa Bình luôn nối kết các anh chị em nhóm Việt Bút và thân hữu Việt Báo qua các buổi họp mặt như các buổi tiệc Tất Niên, và buổi đón Tết Nhâm Thìn tại nhà sách Tự Lực, và các sinh hoạt văn hóa khác.
 
Chủ nhật 30 tháng 6 vừa rồi nhóm Việt Bút một lần nữa tham gia buổi ra mắt tranh và tuyển tập Thơ của nhà văn, thi sĩ, họa sĩ Khánh Trường do Hòa Bình và các bạn tổ chức.
Tôi được dịp nghe bạn hữu của bác Khánh Trường thay nhau phát biểu ý kiến về sự nghiệp văn học nghệ thuật của tác giả. Điều thú vị là lần đầu tiên tôi khám phá họa sĩ Ann Phong «nói chiện gất duyên dáng, hài hước » khiến thính giả cười thỏa thích khi cô mô tả nghệ thuật vẽ tranh, đặc biệt cô kể chuyện khi cùng vẽ tranh với họa sĩ Khánh Trường, đường nét và tông màu của hai cây cọ chen lấn, chồng chất lên nhau như đang uýnh lộn với nhau để cho ra một tác phẩm tuyệt vời, sau đó cô Ysa Lê đọc một số bài thơ do bằng hữu và bác Khánh Trường sáng tác.
 
Sự thành công buổi ra mắt sách và tranh hôm nay ngoài sự cộng tác của một số nhà văn nhà báo thân hữu của hai bác Trần Dạ Từ và Nhã Ca, êkíp âm thanh và thu phát hình của nhà sách Tự Lực, còn có nhóm NTM của Hòa Bình đa số thuộc thế hệ trẻ tài hoa lịch lãm lại rất «hợp rơ» với hai đệ nhất tài năng của nền điện ảnh và văn nghệ Việt Nam là tài tử Kiều Chinh và ca sĩ Khánh Ly.
 
Không riêng tôi, mà đa số thân hữu của thi sĩ Trần Dạ Từ và văn sĩ Nhã Ca đều cảm nhận Hòa Bình và các bạn thế hệ tiếp nối của Việt Báo như Doãn Hưng, Hằng Lê đang tiếp tục duy trì thành công chương trình Viết Về Nước Mỹ, đồng thời phát triển sinh hoạt văn học nghệ thuật của giới văn nhân nghệ sĩ hiện nay.
 
Bồi hồi nhìn lại, thời gian tôi đến với Việt Báo Viết Về Nước Mỹ cũng như với thi sĩ Trần Dạ Từ và nhà văn Nhã Ca tính ra cũng hơn hai mươi năm. Con số khiêm tốn so với nhiều tác giả kỳ cựu tham gia VVNM từ năm đầu tiên, nhưng cũng đủ cho tôi có biết bao kỷ niệm đẹp khó quên.
 
Sau này tôi có thêm kỷ niệm với Hòa Bình, thấy cô em vất vả để tiếp tục duy trì tờ Việt Báo với cô Hằng, thật cảm động thấy ban biên tập vẫn còn đầy đủ các nhà báo kỳ cựu cộng tác lâu năm với Việt Báo.
 
Riêng tôi, dù đã dọn nhà qua đây gần ba năm, hiểu biết về nước Mỹ nhiều hơn, hết sợ bị độc giả than phiền, nhưng tại, bị đang cố gắng hội nhập vào xã hội Mỹ nên lời «hứa lèo » với Hòa Bình sẽ tiếp tục gửi bài VVNM mà chưa thực hiện được.
 
Cảm ơn Hòa Bình và Việt Báo đã tạo cơ hội cho Đoàn Thị cũng như các cây bút Việt Bút khác tiếp tục có thêm nhiều Kỷ Niệm đẹp cùng hai bác Trần Dạ Từ, Nhã Ca, cùng Việt Báo và chương trình Viết Về Nước Mỹ, cũng như được tham gia những sinh hoạt văn học nghệ thuật rất phong phú và ý nghĩa ngày càng hiếm quý.
 
Đoàn Thị
Tháng 7-2024

Ý kiến bạn đọc
12/07/202423:21:07
Khách
Xin cám ơn các tác giả trên VB. Theo luật nhân quả thì cái gì mình tạo ra cống hiến cho nguời đời huởng là làm đuợc quả tốt, văn nghệ sĩ sáng tác theo cảm hứng của mình không theo lệnh chánh phủ, cống hiến tác phẩm miễn phí cho khán giả, thính giả, và độc giả thì cũng có nhân lành như nguời cho tiền bạc thực phẩm đồ đạc cứu nguời đang thiếu thốn. Những văn nghệ sĩ đuợc trả tiền sáng tác trở thành giàu có thì không cống hiến cho đời làm phuớc nhiều như nguời cho không phát không. Tất cả văn nghệ sĩ bỏ công sức sáng tác rồi quảng bá miễn phí là những kẻ làm phuớc mà không biết là mình làm phuớc. Nhiều tác giả nghệ sĩ rất hay nhưng không chịu cho cho phổ biến miễn phí làm phuớc thì không bằng các ông Vuơng Mộng Long, Ðặng Chí Bình, Khái Hưng, Kim Dung, dịch giả truyệ Tàu, và các ca sĩ VNCH hát truớc 1975, vv .
Trên cuộc đời này nhiều kẻ cầm quyền suốt đời không có gì cống hiến cho đời vì bất tài nhưng nhờ thế lực lại tham nhũng bòn rút tiền của dân để làm giàu thì mang nghiệp xấu, họ mắc nợ nguời khác cho đến kiếp sau. Nhưng kẻ tung tiền của cứu trợ hay văn nghệ sĩ sáng tác cống hiến cho đời bằng tác phẩm của mình đã làm việc phúc thiện cho thiên hạ. VVNM cũng là một hình thức đóng góp cho đời làm phuớc.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 503,831
Trong xã hội, từ thuở dựng nước, tiền nhân đã đặt người làm thầy vào vị trí rất cao trọng, chỉ sau vua, trong thứ tự Quân Sư Phụ. Với tôi, người làm thầy mang một thiên chức cao cả, vì người làm thầy có thể giúp định hình tương lai cho nhiều thế hệ tiếp nối. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình có thân mẫu là người cả đời chỉ biết đến phấn trắng, bảng đen, có thân phụ vừa là sĩ quan quân đội vừa là huấn luyện viên của Cục Chính Huấn, trực thuộc Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, nên tình yêu dành cho việc giảng dạy đến với tôi thật tự nhiên, thật nhẹ nhàng....
Hồ sơ bảo lãnh cho gia đình tôi, chú Khải gửi về từ năm 1978, nhưng mãi đến cuối năm 1982, khi ba tôi được thả ra khỏi "trại cải tạo" Vĩnh Phú, thì má tôi mới xúc tiến việc nộp đơn xin xuất cảnh, diện đoàn tụ gia đình. Ở vào thời điểm đó, khi những chuyến bay chính thức rời Sài Gòn đi Mỹ, Pháp, hay Canada hãy còn lác đác như lá mùa thu, thiệt tình mà nói ai trong nhà tôi cũng đều không thấy nhen nhúm một tia hy vọng nào cả. Đi vượt biên tốn năm ba cây vàng cho một đầu người mà còn bị bắt lên bắt xuống, đằng này cả gia đình tôi lại trông mong vào tờ giấy bảo lãnh để được đi chính thức cả nhà, nghe qua như chuyện thần thoại nghìn một đêm lẻ!
Phải chăng khi ta viết về một người chết là ta giúp cho người chết không bị thời gian lãng quên?! Là cho phép người chết sống lại, cho dù trên trang giấy trừu tượng, để cảm nhận người chết đang hiện hữu với ta, gần gũi với ta trong thương nhớ mà đôi khi lúc còn sống ta lại phần nào hững hờ vì không gian và thời gian không cho phép. Tuy chết là hết, nhưng có những cái chết bi hùng, chết “đẹp” đáng ngưỡng mộ. Là những cái chết khác lạ trong đời thường. Như của Harakiri, coup de grâce/phát súng ân huệ ngoài chiến trường, tự vận của những tướng quân hay tự sát tập thể với trái lựu đạn nổ giữa niềm uất hận không muốn buông súng. Nhiều cái chết rất bình thường xẩy ra trong giấc ngủ hay đột ngột do tai nạn, và thường nhất là cái chết do các bệnh nan y, đến từ từ, với nỗi sợ hãi và đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, cho người bệnh và thân nhân.
Những con vật được nuôi trong nhà, gọi chung là gia cầm thì con chó được loài người thuần hóa sớm nhất từ loài sói xám và được nhắc đến nhiều trong văn học từ cổ chí kim, từ đông sang tây với những từ ngữ ngọt ngào: trung thành, tình nghĩa, khôn ngoan, thân thiện... Nhưng không hiểu tại sao người Việt mình khi giận hờn nhau thường đem con chó ra chửi: “đồ chó,” “cái mặt chó,” “cái đồ chó đẻ!”. Lúc bực bội những chuyện ngoài đường, về nhà con chó chạy ra ngoắc đuôi mừng rỡ, ông chủ lại cho nó một đá cho hả giận… mặc dù nó chẳng có tội tình gì - nó cúp đuôi, tiu nghỉu chạy trốn - chẳng hiểu tại sao (?). Trong nhà vợ chồng cãi nhau, chó là con vật đầu tiên bị mang tai họa. Vì không biết làm sao cho bớt ấm ức, bèn đá con chó, chửi con mèo… Bởi thế, mới có thành ngữ “mắng chó chửi mèo” hay “chỉ chó mắng mèo” là vậy. Thật khốn khổ cho cuộc đời con chó!
Bạn bè rủ đi “Cruise” gần nửa tháng qua ba thành phố của tiểu bang Alaska và Canada. Tôi cảm thấy ông xã không được khỏe và bản thân mình cũng vậy, nên đang còn lưỡng lự. Nhưng L (ông xã) thúc giục tôi cố gắng chuyến này bởi khó có cơ hội đi cùng với bạn bè, còn ông thì không thích đi du lịch. Hèn gì mấy năm trước hai người đến bưu điện làm thẻ passport, ông nhất định không chịu làm nhưng lại thúc giục tôi tiến hành.
Hắn mỉm cười một mình. Hắn vừa nghĩ tới hai chữ “vu vơ” mà một tác giả dùng làm tựa đề cho loạt bài viết về văn chương trong một website văn học có uy tín. Lý do là vì hắn cũng đang vu vơ về việc viết văn. Bản thân hắn không quan trọng nên những gì thuộc về hắn cũng không quan trọng. Tất cả chỉ là...vu vơ.
Lần đó gia đình chúng tôi bay qua Texas để dự lễ ra trường High School của Kevin, thằng cháu, con trai út của ông anh Tư. Đại gia đình đi thành một phái đoàn, kéo đến hội trường của trường học, nhìn đám trẻ tưng bừng nhốn nháo, hớn hở vui cười, gọi tên nhau í ới, lòng tôi cũng vui theo. Chương trình bắt đầu, cả hội trường im phăng phắc, sau các thủ tục ban đầu, các bài phát biểu của các thầy cô giáo, hiệu trưởng, là phần phát biểu cảm tưởng của người thủ khoa, valedictorian. Đó là một cậu bé Mỹ da trắng, cao ráo, khuôn mặt sáng sủa, có nụ cười thật dễ mến...
Hồi mới qua Mỹ, tiếng Mỹ dở ẹt mà Bách cũng lấy được bằng lái xe hơi trong vòng ba tuần từ ngày đặt chân xứ này. Tuần đầu lo thủ tục giấy tờ thẻ an sinh, thẻ căn cước. Tuần thứ hai đậu viết, tuần thứ ba đậu lái. Nhanh thần tốc. Thế mà sau 30 năm ở Mỹ, hắn phải thi viết hai lần, thi lái bốn lần mới đậu bằng lái xe mô-tô 1.000 phân khối Harley-Davidson. “Anh mướn cái mô-tô nhỏ 300 cc thôi cho dễ thi. Có $20 một ngày à,” người giám thị DMV vừa khuyên vừa an ủi hắn. “Hoặc anh vào trường học có $400 đô một khoá ba tuần rồi thi ở đó luôn cho dễ.” “Thank you chị nhưng đậu bằng xe nhỏ rồi chạy xe lớn chỉ có chết sớm. Tôi sẽ thi lại cho đến khi đậu.”...
Ông bà có cả thảy 9 người con. Không may, anh Tư và anh Tám mất sớm. Chị Bảy lúc nhỏ, hay bị giật kinh phong. Càng ngày, biến chứng càng trầm trọng, trở thành thần kinh, phải cho vào bệnh viện tâm thần. Cũng may, những người con còn lại đều thành đạt, nên ông bà cũng được an ủi, và đỡ cảm thấy bứt rứt khi nghe miệng đời dèm pha: “Nhà đó chắc thất đức lắm, nên con cái mới bị vậy.”
Tôi chẳng rõ hình ảnh chiếc Xích Lô len vào tâm trí tự hồi nào; lại khiến lòng tôi xao xuyến trong lần đầu nhìn loại xe đạp ba bánh này trưng bày bên ngoài một cửa hàng chuyên bán nước mía, trong khu thương mại khá sầm uất tại Little Saigon quận Cam, sau bao năm sống xa đất nước. Sau này tôi thấy ở nhiều nơi khác nữa, như ở khu mua sắm Hong Kong, trên đường Bellaire, tên Việt là đại lộ Saigon bên Houston Texas. Nơi đây có tới hai chiếc Xích Lô đặt trang trọng trước một siêu thị thật lớn, người đi qua đi lại thường dừng bước nhìn ngắm, hay chụp vài tấm ảnh. Rồi còn bao nhiêu chiếc Xích Lô sáng loáng, nhỏ nhắn xinh xinh được trưng bày ngày một nhiều thêm nơi phòng khách trong các ngôi nhà bạn hữu tôi từng có dịp ghé thăm. Tôi cảm thấy Xích Lô giống một thứ gì thân thương của người Việt Nam như lũy tre làng, con trâu, luống cày, chiếc xuồng ba lá,…
Nhạc sĩ Cung Tiến