Hôm nay,  

Tôi Muốn Ghét Anh

16/08/202400:00:00(Xem: 3147)

Tác-giả-giám-khảo-Trương-Ngọc-Bảo-Xuân-với-cây-Móng-Rồng

Tác giả-giám khảo Trương Ngọc Bảo Xuân với cây Móng Rồng


Tác giả-giám khảo Trương Ngọc Bảo Xuân nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm 2001 với bài viết “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và tiếp tục góp bài liên tục vào bộ sách VVNM. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, năm 2018, tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân chính thức trở thành Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ, từ đó, các bài viết của Bà không tham gia dự thi, nhưng được độc giả VVNM đón đọc và yêu mến, nhất là lối “kể chuyện nhà kể chuyện người” dễ dàng đầy lôi cuốn. Sau đây là bài viết mới nhất, kể chuyện tình “người Mỹ và Tôi”.  
 
*

Để cục pin mới vô, chỉnh lại, cái đồng hồ tik tok tik tok đều đặn.

Lần đầu gặp nhau, khi Cô Ba đi làm về. Dựng chiếc Yamaha Dame màu xanh cây trong sân, bước vô cửa, thấy anh ngồi trong phòng khách đang nói chuyện với anh rể.

Phép lịch sự, gật đầu chào một cái rồi te te thẳng vô phòng trong, thay đồ. Thời gian đó cô không ưa gì người Mỹ.

Sau đó thì anh tới nhà gặp anh rể, gần như mỗi buổi chiều, có khi còn cầm bó bông Lay-ơn màu đỏ, đưa tặng cô, mà không nói tiếng nào.

Ngó những cành bông đã nở bung ra, không còn cái nụ chúm chím nào hết mà thấy mắc cười. Má cô nói -Chàng Mỹ thiệt thà bị mấy cô bán bông trong mấy cái ki-ốt dụ bán những bó bông sắp sửa tàn rồi.

Chị cô nói –Thằng này nói nó thích em lắm đó. Tặng bông mỗi tuần.

Cô cười.

Coi như chuyện của ai đâu.

Vậy mà, buổi chiều đó anh đưa tay mời cô bước ra sân, ngồi bên bụi bông dạ lý hương thơm nứt xóm, cầm tay cô và nói –Tôi muốn xin bàn tay em.

Cô thích đọc sách. Không chỉ sách tiếng Việt mà bao nhiêu sách dịch thấy bán trên vỉa hè đường Lê Lợi, cô đều nhịn ăn để mua. Nào là cuốn Rừng Thiêng, Cuốn Theo Chiều Gió, Tuyển Tập Truyện Ngắn Hay Nhất Thế Giới vv… Nga Tàu Mỹ Nhật gì, cô đọc tuốt luốt.

Nhờ đọc những cuốn sách dịch đó cô hiểu điều anh nói. Xin bàn tay em có nghĩa là xin cả đời em luôn.

Ba cô bị bức tử năm rồi. Nhà cửa thiếu thốn trăm bề. Việc làm của cô bấp bênh, khó mà xoay trở lâu dài để giúp mẹ nuôi đám em.
Thế là cô bỏ qua hết mọi mộng mơ.
Thế là cô phụ tình người anh lính chiến.
Cô đi học khóa Anh Ngữ Đàm Thoại Cấp Tốc để chuẩn bị sang sông.
Hy vọng sẽ sang cái biển Thái Bình Dương qua Mỹ luôn.
Ngày hợp hôn.
Qua rồi cái ngày hợp hôn.

Có lần soạn đồ đạc của anh thấy có tấm hình. Một cô gái tóc ngắn nửa nằm nửa ngồi trong giường, mí mùng vén qua một bên. Cô hỏi, anh nói –Lúc đó anh đang “thèm gái” mà. Nhưng, không phải là bạn gái gì đâu.

Chỉ là gái qua đường, sao anh chụp hình và giữ lại? Nhưng, cô bỏ qua. Bởi vì, trước khi gặp anh, cô cũng có vài mối tình học trò mà.

Cô thôi việc làm, ở nhà cam phận làm vợ, còn anh, cô khám phá ra anh là người uống rượu mỗi ngày. Có lần đi làm về, trễ, tay cầm chai rượu, ngồi xuống cái ghế sô-pha, tu thêm một hơi như uống nước lã.

Cơn thịnh nộ nổi lên, giựt chai rượu từ tay anh, cô đập xuống nền gạch bông cái bốp, bể tan tành. Tội nghiệp chị cô phải dọn dẹp.

Chưng hửng, nhìn cô, ngạc nhiên với thái độ mạnh mẽ của cô vợ mới cưới, anh làm thinh. Cô lên gác, không thèm nhìn mặt anh, mấy ngày. Không thấy anh đem rượu về nhà nữa.

Một hôm anh và anh rể rủ nhau đi gặp gỡ ai đó về một công-tra với hãng Alaska Barge.

Khuya đó anh rể trở về, anh chồng thì không. Bị hỏi, anh rể nói –Nhậu say, nó đi kiếm gái rồi.  Châm thêm lửa, anh còn chìa ra cô coi tấm hình chồng cô ngồi khít bên cô gái, hai bàn tay ma quái, một đặt trên ngực, một vuốt ve đùi, anh thì mặt mày đỏ ửng miệng cười khoái chí. Cô gái này sao giông giống với cô gái trong tấm hình cô thấy lần trước?

Cưới vợ, ở nhà vợ, trên căn gác nhỏ, gò bó bất tiện đủ thứ, là lý do anh chán cô. Lẹ vậy sao? Mà phải tìm tới người xưa?

Sáng hôm sau anh đẩy chiếc Harley Davidson vô sân, bước vô nhà tỉnh bơ. Cô lặng lẽ lên gác bận vô cái áo dài, ra sân dắt xe leo lên ngồi. Anh nắm xe lại hỏi đi đâu. Không nhìn, không trả lời, cô rồ máy. Anh cũng leo lên xe anh, rượt theo một đoạn đường, vừa chạy xe vừa réo tên cô…
Không trả lời, cô nhìn thẳng. 

Kêu không được anh rồ xe mạnh hơn phóng qua mặt cô.

Cô chạy đường cô, anh chạy đường anh.

Vì lời dạy dỗ của cha mẹ, cô đã giữ gìn, tới với anh bằng sự trong trắng. Nay, mới cưới nhau không lâu, anh đã phản bội.

Hôm đó cô đi một vòng thăm hãng cũ, đồng nghiệp, rồi mua vé vô coi cine ở rạp Vĩnh Lợi.

Chẳng nhớ coi phim gì. Lòng còn tức tối.

Cô đi long rong trong sự căm phẫn. Cơn mưa chiều tuôn xối xả, như làm dịu bớt lòng buồn phiền, cô mới về nhà.

Vừa bước vô cửa nghe Má cô nói –Nó bị trợt mưa, xe ngả ngoài đầu đường, đầu gối trầy trụa nát hết, người ta thấy tội nghiệp đưa nó về nhà, con lên coi sao.

Cô lên coi sao, thấy anh ngồi trên giường, hai cái đầu gối trầy nát da, còn đang rỉ máu.

Cũng bởi sự giáo dục của cha mẹ, lòng buồn lặng lẽ chịu đựng, cô lấy băng lấy thuốc, chùi rửa theo kiểu đã được dạy về cách săn sóc vết thương này.

Anh nhìn cô. Cô không nhìn anh.

Tính là, chuyện vợ chồng này chắc không xong.

Nhưng rồi,

Má cô nói –Nó còn trẻ quá, mới có vợ. Con phải cho nó thời gian học làm chồng. Con cũng phải học làm vợ. Người nước nào đi nữa, cũng là người chồng. Một chồng một vợ, phải biết nhường nhịn với nhau, mới sống chung được.

***

Bao năm trôi mau. Anh vẫn đẹp trai. Công việc ngày một thăng tiến. Phó Giám Đốc rồi Tổng Giám Đốc. Vài lần cô đã có cảm giác bị phản bội như ngày xưa. Thí dụ, anh khen cô thư ký ăn bận rất lịch sự, đẹp. Thấy ai đẹp, không màng sự có mặt của vợ, anh thản nhiên quay ngược lại, ngó người ta.

Tuổi trung niên, anh thường xuyên vắng nhà, cả tuần vì công chuyện, Về nhà, anh chẳng còn sự hăm hở với vợ như ngày xưa sau mỗi lần xa nhau.

Tuy nhiên, dù rất đẹp trai, rất hào phóng, rất tử tế với người ngoài, rất thích nhìn người đẹp, nhưng cô biết anh rất thương cô.

Tình thương vợ tỷ lệ thuận với tuổi tác.
Có lần cô dò hỏi –Hồi nào anh đã phản bội tôi.

Anh nạt một cách giận dữ -Chuyện quá khứ. Đã qua.

Chạm tới tánh tự trọng. Cao ngạo. Và quê quá. Anh nói đúng. Chuyện đã qua. Không hỏi nữa.

Cách lâu lâu sau, cô Ba lại hỏi –Em đang viết về chuyện tình nghĩa vợ chồng, để tìm hiểu sâu xa thêm, anh đã phụ tôi mấy lần?

Anh không trả lời ngay câu hỏi, giọng buồn buồn, mắt xa xăm, mà nói –Sự cám dỗ.  

Cô Ba đã hiểu. Rượu vô rồi, gái trẻ đẹp ngồi kề bên vuốt ve lời lẽ ngọt ngào, đàn ông nào chống nỗi sự quyến rũ?

Thấy anh buồn, cô không hỏi nữa. Vì vậy cô vẫn còn mang trong lòng, tâm trạng thắc mắc.

***

Nhớ thời còn trẻ, anh làm việc ở hãng này, cô đổi qua công việc khác, vợ chồng không còn nói chuyện về vấn đề chung nữa, càng ngày càng cách xa. Anh thân mật với cô thư ký trẻ, mấy nhân viên chào hàng vui vẻ, khêu gợi.

Còn cô, gần gũi thương mến đám học viên, cũng vui vẻ trẻ trung.

Có lần anh giải thích –Vì làm việc chung gặp nhau hằng ngày, tự nhiên có sự thích hợp và gắn bó với thư ký và người xung quanh.  Thư ký là người giúp giảm bớt những sự căng thẳng trong công việc. Ý anh muốn nói là, thư ký cầm điện thoại để chận bớt, để nghe những lời hằn học của khách hàng, để nói lời ngọt dịu hay năn nỉ với người ta, thay cho Giám đốc.

Cô Ba hiểu mà. Nhưng cô dặn anh, gần vì việc làm, không được quá gần bằng tình cảm nam nữ, hiểu không? Anh nói hiểu.

Vì vậy mà một ngày nọ, khi vô hãng bất ngờ, thấy anh đang ngồi trong phòng cô thư ký, chuyện trò gì tâm đắc quá, mặt anh rạng rỡ cười vui, cô nổi nóng. Anh hiểu, là hiểu cái gì? Mà còn như vậy?

Tối đó cô nói không thích sống với tâm trạng này nữa, muốn ly dị.

Anh đã thẫn thờ, rủ cô cùng ra ngoài đi bộ nói chuyện để con cái không thấy cha mẹ cãi nhau. Trên đường đi anh đã nắm tay cô hỏi –Bộ em không còn tình cảm gì với anh sao mà muốn ly dị? Anh không muốn xa em đâu.

Rồi anh nói trong nước mắt nhưng rất cương quyết -Không muốn ly dị.

Tuy ngoài miệng thì nói cứng nhưng lòng cô thì mềm nhũn -Em cũng đâu muốn ly dị. Em thương mình mà.

Sự tính toán của hồi mới lấy nhau, đổi thành tình yêu. Từ não bộ xuống trái tim, chậm chậm nhưng bền chắc.

***

Cô Ba muốn gợi lại chuyện xưa, những chuyện sai trái kỳ khôi cứng đầu của anh. Để ghét.

Cô muốn ghét anh, để không thèm nhớ anh nữa, để ngủ được giấc ngủ ngon, để hàng ngày không phải trỗi dậy nửa đêm, vặn tivi lên coi cho tới sáng, để huyết áp không bị tăng cao quá, bác sĩ khỏi rầy, để tiếp tục mà sống chớ.

Vậy mà, chuyện gì chuyện, có ghét anh cách gì đi nữa, có lôi ra tất cả những gì anh làm cô không vừa ý, tình thương yêu anh cũng đã lấp đầy, đã đẩy đi, những chuyện nhỏ nhoi đó, phất phơ như lông gà vỏ tỏi.

***

Cô vuốt ve cái bình tro cốt. Thân thể anh nằm đây, linh hồn anh đang ở đâu?

Tấm hình anh, đôi môi đã từng hôn cô say đắm, ánh mắt hiền lành đầy thương yêu, anh nhìn cô.

Hồi đó hai vợ chồng hay giành nhau. Cô nói:

- Em thương anh

Anh nói:

- Anh thương em nhiều hơn.

- Không, em thương anh nhiều hơn

- Anh nhiều hơn. Cho tới chết.

Thì đúng rồi. Anh thương yêu cô cho tới hơi thở sau cùng, nhưng đâu bằng, vì cô là người sẽ thương anh lâu hơn, chắc chắn vậy rồi, thấy không?  

***

Trưa nay đang ngồi gõ cho xong mấy cảm nghĩ sau cùng thì cái ghế rung, rung rung sàng sàng, lắc mấy cái. Cảm giác đất động đặc biệt này, bị là biết liền.

Hồi đó, mỗi khi có động, cô thường ra sau lưng ghế anh ngồi, dang tay ôm choàng vai anh, thấy an tâm.

Bây giờ, mất điểm tựa rồi, cô hơi sợ hơi lo, mất bình tĩnh, dù chỉ rung có mấy chục giây thôi.

Vợ chồng sống thăng trầm với nhau hơn 53 năm, chưa kịp nói với anh lời này -Dẫu cho anh có phản bội em bao nhiêu lần đi nữa, em cũng tha thứ hết cho anh rồi. Em thương yêu mình với tất cả tình thương trong lòng em mà.

Vậy thì, làm sao mà ghét anh cho được đây?

Cây kim đồng hồ vẫn tik tok đều đặn, như nhịp tim vẫn đập, cho tới lúc nó ngưng thì mình gặp lại nhau./.
 
Trương Ngọc Bảo Xuân

8-12-2024
Động đất 4.4 địa kế, trung tâm chấn ở Pasadena. Vùng Los Angeles, Alhambra nghe nói bị rung lắc mạnh. 
 

Ý kiến bạn đọc
29/08/202419:41:35
Khách
Cám ơn tình cảm của AnhNga nhiều.
29/08/202415:46:37
Khách
Cám ơn Phượng Nguyễn đã đọc bài và đồng cảm làm tui vui lắm. Thân ái.
16/08/202419:56:04
Khách
Cảm ơn chị Bảo Xuân đã chia xẻ, một phần cũng là nỗi lòng của các bà " góa ". Tôi không hiểu sao , từ ngày ông xã tôi mất, tôi đột nhiên quên hết những chuyện ổng làm tôi bực mình , buồn lòng khi xưa, chỉ còn nhớ lại những chuyện tốt ổng làm với mình, những lời yêu thương ổng thỉnh thoảng nói : " Thương anh nghe em "! Những lời nói đó giống như cây gậy chống giúp tôi vượt qua những tháng ngày cô đơn, buồn bã. Thỉnh thoảng lại nhớ đến lời một bài hát : " người ơi, nước mắt hoen mi rồi, ..." ....
16/08/202416:34:10
Khách
Nhớ anh! Love chị!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 550,985
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đã nhận giải đặc biệt năm thứ mười tám và giải Danh Dự năm 2023. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO. Sau đây là bài viết mới nhất của tg, về việc ông bà trông giữ cháu ở Mỹ.
Tác giả bắt đầu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”. Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali. Tác giả nhận giải vinh danh tác giả 2023. Bài viết này MTTN viết về giọt nước mắt người Mẹ, là tác giả Phương Hoa, một cây viết đoạt giải Chung Kết VVNM được yêu mến. VVNM và Việt Báo một lần nữa xin chia buồn cùng tác giả và tang quyến.
Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn “hay “Hồn lỡ sa vào đôi mắt em” …mà nếu đôi mắt đó che bằng một cặp kính dày thì làm sao mà “thấy” được cái tâm hồn đầy thơ mộng và lãng mạn để…sa vào đôi mắt đây? …nên tôi nhất định không đeo kính cận khi đi học hay đi chơi để mong có cơ hội chớp được anh chàng nào đó lỡ dại sa vào đôi mắt mơ huyền của tôi. Tôi bắt đầu nhận ra mình bị cận thị khi học trung học vì không thấy rõ được chữ thầy cô viết trên bảng, ngay cả khi ngồi trên ghế bàn đầu trong lớp. Nhà nghèo, không có tiền đi bác sĩ để lấy toa và mua kính nên tôi thường mượn sách của bạn xem lại những thiếu sót. Và cứ như thế tôi học xong trung học, đỗ Tú tài và vào học đại học.
Một thời gian ngắn sau Hiệp Định Genève tháng 7, 1954, gia đình chúng tôi rời Phủ Cam dọn vào ở trong khuôn viên trường Đồng Khánh. Măng chúng tôi dạy môn Nữ Công Gia Chánh, và có lẽ vì là một quả phụ với 6 con, nên được Bà Hiệu Trưởng Nguyễn Đình Chi, ưu ái giúp đỡ cho gia đình được sống trong 2 căn phòng trên lầu Ba (bên phải, nếu từ cổng trước nhìn vào). Cùng ở trên lầu Ba sát cạnh gia đình chúng tôi là gia đình của bà quả phụ Trần Thi, mà chúng tôi thường kêu là Dì Hoàn vì Dì là bạn của Măng tôi từ khi 2 người học chung với nhau tại trường Đồng Khánh trong thập niên 30. Gia đình Dì cũng đông không kém gia đình tôi – 7 người. Dì ít cười và có vẻ nghiêm khắc. Các nữ sinh nghỉ trưa tại trường rất sợ gặp “Bà Thi”, dễ bị Bà la rầy hay cho “kỷ luật”, nhất khi bị bắt gặp đi lang thang trong hành lang thay vì phải ở trong phòng học.
Ở những thành phố tại miền Nam Cali mà tôi đã ở thì mỗi tuần một lần, xe đổ rác sẽ đến từng nhà để mang rác đi. Tại thành phố tôi đang cư ngụ, thứ tư hàng tuần là ngày đổ rác. Khoảng 7:30 sáng thì xe đổ rác xanh (cỏ, lá, vỏ trái cây) sẽ đến lấy rác đi. Khoảng giữa trưa thì đến lượt xe đổ rác tái sinh (recycle). Đến năm giờ chiều thì xe đổ rác đồ ăn và những thứ rác còn lại sẽ chạy chuyến chót. Tất cả mọi nhà trong xóm, trừ gia đình hai ông bà Mỹ già bên kia đường, đều kéo các thùng rác ra lề đường mỗi tối thứ ba để cho các xe rác đến đổ vào ngày hôm sau. Hai ông bà Mỹ già luôn đợi đến khoảng 7 giờ sáng thứ tư mới kéo thùng rác ra. Điều này làm tôi rất bực mình, nhất là vào các tháng mùa đông, vì tiếng động kéo thùng rác của hai ông bà đánh thức tôi dậy.
Đã bao giờ bạn cầu nguyện một điều gì chưa? Hầu như trong chúng ta, ai cũng đã từng chắp tay cầu nguyện một điều gì vì lòng trắc ẩn khi nhìn cảnh hoang tàn đổ nát ở dải Gaza, vạn gia đình bồng bế nhau chạy giặc, những nấm mộ ven đường gợi nhớ quê xưa. Bạn thầm cầu nguyện bình an cho những người khốn khổ được trở về nhà. Tôi nhìn những người lính trẻ dưới giao thông hào tuyết đá lầy lội của trận chiến đang cam go giữa Ukraine và Nga, tôi nhớ chiến tranh ở quê nhà nên thầm cầu nguyện ơn trên che chở cho những người lính vì họ còn quá trẻ. Bạn cầu nguyện cho những người không quen biết đang bị động đất ở đâu đó trên địa cầu được bình an trở về nhà. Tôi cầu nguyện cho cơn sóng thần khủng khiếp tiếp diễn đổ vào hoang đảo, đừng đổ vào những thành phố ven biển đông dân cư, nơi tôi chưa từng nghe hay biết đến địa danh đó trước khi xem tin tức trên tivi… Nhưng đã bao giờ tôi và bạn suy nghĩ về hành vi của mình với những người không quen biết, những nơi chưa từng nghe tên hay đến đó bao giờ.
Với tôi hình ảnh đẹp nhất thế giới không phải là hoa hậu hoàn-vũ đăng-quang, hoặc siêu mẫu chân dài, hoặc siêu cầu thủ túc-cầu, hoặc tân tổng-thống siêu cường, hoặc tân giáo-chủ nào đó; mà là đôi uyên-ương dắt tay nhau chậm rãi, rất chậm rãi đi bộ dọc phố Bolsa sầm-uất. Chàng đi khập khiểng, nàng dựa vai nghiêng. “Đây là vợ em mười mấy năm rồi,” Tâm giới thiệu Diệu khi họ bước vào văn phòng tôi. Có lẽ bạn đã nghe nhiều chuyện về con lai. Năm mươi năm từ 30/4 rồi còn gì. (Không cần phải thêm 1975 vì ai cũng tự hiểu. Có không hiểu thì chỉ là giả bộ.) Nhưng chuyện của Tâm, Việt lai Mỹ Đen, thì tàn nhẫn. Phải dùng chữ tàn nhẫn. Càng tàn nhẫn, càng đượm yêu thương khi tình yêu đến.
Những điểm tốt đẹp hấp dẫn của Little Sài Gòn, Nam California (mà người Việt hải ngoại mình hay gọi ngắn gọn là Khu Bolsa), đã được nhiều người nói đến. Nào là khí hậu ôn hoà, nhiều bờ biển nổi tiếng, nhiều phong cảnh đẹp xinh, cây trái hoa lá tốt tươi và nhất là “thiên đường ẩm thực” của người Việt khắp nơi đổ về thưởng thức. Tôi không phản đối điều này, mặc dù tôi đã bị vào vài ba quán không hề ngon tại Bolsa, khỏi cần kể tên ra đây làm gì (kẻo bị... guýnh sao, ngu gì!). Sự thực, kiểm lại những quán ăn Việt Nam ở nhiều thành phố tôi đã từng ghé qua, có nơi nhiều lần, từ Canada qua Mỹ thì thấy rằng, nơi nào cũng có thức ăn ngon. Nhưng ở Little SaiGon vì dân số đông, mức độ canh tranh nhiều, nên thức ăn đa dạng hơn, và có thể ngon hơn, còn ngon nhất hay nhì hay ba, thì tuỳ vào khẩu vị từng người, có phải ? Thôi thì “điểm cộng” người ta nói hết rồi, bữa nay tôi nói về những điểm “chưa tốt”, hay còn gọi là “điểm trừ”, nha!
Tác giả tên thật Trần Đình Phước, Sanh năm 1947, Cựu Trung Úy Không Quân VNCH. Đến Mỹ 10-1992. Danh sách HO-13. Tác giả nhận giải đặc biệt năm 2023 Hiện đang sống tại San Jose. (Ghi lại cuộc nói chuyện giữa một học sinh và một nhân viên Crossing Guard tại ngã tư Curtner Ave và Booksin, Ave, thuộc Thành Phố San José trong lúc em chờ phụ huynh đến đón.)
Cánh cửa ngăn cách giữa hải quan và người chờ thân nhân vừa mở ra tại phi trường Norman Y. Mineta San Jose, tiểu bang California, Hoa Kỳ, mọi người đổ xô háo hức đứng lên, cặp mắt ai nấy mở thật to với những bó hoa, bong bóng đủ màu trên tay sẵn sàng chào đón người thân từ xa đến. Riêng tôi… cũng có hoa tươi, bong bóng hình gấu, hình trái tim… nhưng vai trò của tôi thật bất đắc dĩ. Tôi đi đón… vợ của người ta! Phải rồi, vợ của tên bạn thân, Chương lúc nào cũng bận rộn đi gặp khách hàng, không có thì giờ đi đón vợ trở về từ tiểu bang Pennsylvania sau bốn tháng đi tu nghiệp chuyên sâu về bác sĩ nhi đồng.
Nhạc sĩ Cung Tiến