Hôm nay,  

Tôi Muốn Ghét Anh

16/08/202400:00:00(Xem: 3153)

Tác-giả-giám-khảo-Trương-Ngọc-Bảo-Xuân-với-cây-Móng-Rồng

Tác giả-giám khảo Trương Ngọc Bảo Xuân với cây Móng Rồng


Tác giả-giám khảo Trương Ngọc Bảo Xuân nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm 2001 với bài viết “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và tiếp tục góp bài liên tục vào bộ sách VVNM. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, năm 2018, tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân chính thức trở thành Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ, từ đó, các bài viết của Bà không tham gia dự thi, nhưng được độc giả VVNM đón đọc và yêu mến, nhất là lối “kể chuyện nhà kể chuyện người” dễ dàng đầy lôi cuốn. Sau đây là bài viết mới nhất, kể chuyện tình “người Mỹ và Tôi”.  
 
*

Để cục pin mới vô, chỉnh lại, cái đồng hồ tik tok tik tok đều đặn.

Lần đầu gặp nhau, khi Cô Ba đi làm về. Dựng chiếc Yamaha Dame màu xanh cây trong sân, bước vô cửa, thấy anh ngồi trong phòng khách đang nói chuyện với anh rể.

Phép lịch sự, gật đầu chào một cái rồi te te thẳng vô phòng trong, thay đồ. Thời gian đó cô không ưa gì người Mỹ.

Sau đó thì anh tới nhà gặp anh rể, gần như mỗi buổi chiều, có khi còn cầm bó bông Lay-ơn màu đỏ, đưa tặng cô, mà không nói tiếng nào.

Ngó những cành bông đã nở bung ra, không còn cái nụ chúm chím nào hết mà thấy mắc cười. Má cô nói -Chàng Mỹ thiệt thà bị mấy cô bán bông trong mấy cái ki-ốt dụ bán những bó bông sắp sửa tàn rồi.

Chị cô nói –Thằng này nói nó thích em lắm đó. Tặng bông mỗi tuần.

Cô cười.

Coi như chuyện của ai đâu.

Vậy mà, buổi chiều đó anh đưa tay mời cô bước ra sân, ngồi bên bụi bông dạ lý hương thơm nứt xóm, cầm tay cô và nói –Tôi muốn xin bàn tay em.

Cô thích đọc sách. Không chỉ sách tiếng Việt mà bao nhiêu sách dịch thấy bán trên vỉa hè đường Lê Lợi, cô đều nhịn ăn để mua. Nào là cuốn Rừng Thiêng, Cuốn Theo Chiều Gió, Tuyển Tập Truyện Ngắn Hay Nhất Thế Giới vv… Nga Tàu Mỹ Nhật gì, cô đọc tuốt luốt.

Nhờ đọc những cuốn sách dịch đó cô hiểu điều anh nói. Xin bàn tay em có nghĩa là xin cả đời em luôn.

Ba cô bị bức tử năm rồi. Nhà cửa thiếu thốn trăm bề. Việc làm của cô bấp bênh, khó mà xoay trở lâu dài để giúp mẹ nuôi đám em.
Thế là cô bỏ qua hết mọi mộng mơ.
Thế là cô phụ tình người anh lính chiến.
Cô đi học khóa Anh Ngữ Đàm Thoại Cấp Tốc để chuẩn bị sang sông.
Hy vọng sẽ sang cái biển Thái Bình Dương qua Mỹ luôn.
Ngày hợp hôn.
Qua rồi cái ngày hợp hôn.

Có lần soạn đồ đạc của anh thấy có tấm hình. Một cô gái tóc ngắn nửa nằm nửa ngồi trong giường, mí mùng vén qua một bên. Cô hỏi, anh nói –Lúc đó anh đang “thèm gái” mà. Nhưng, không phải là bạn gái gì đâu.

Chỉ là gái qua đường, sao anh chụp hình và giữ lại? Nhưng, cô bỏ qua. Bởi vì, trước khi gặp anh, cô cũng có vài mối tình học trò mà.

Cô thôi việc làm, ở nhà cam phận làm vợ, còn anh, cô khám phá ra anh là người uống rượu mỗi ngày. Có lần đi làm về, trễ, tay cầm chai rượu, ngồi xuống cái ghế sô-pha, tu thêm một hơi như uống nước lã.

Cơn thịnh nộ nổi lên, giựt chai rượu từ tay anh, cô đập xuống nền gạch bông cái bốp, bể tan tành. Tội nghiệp chị cô phải dọn dẹp.

Chưng hửng, nhìn cô, ngạc nhiên với thái độ mạnh mẽ của cô vợ mới cưới, anh làm thinh. Cô lên gác, không thèm nhìn mặt anh, mấy ngày. Không thấy anh đem rượu về nhà nữa.

Một hôm anh và anh rể rủ nhau đi gặp gỡ ai đó về một công-tra với hãng Alaska Barge.

Khuya đó anh rể trở về, anh chồng thì không. Bị hỏi, anh rể nói –Nhậu say, nó đi kiếm gái rồi.  Châm thêm lửa, anh còn chìa ra cô coi tấm hình chồng cô ngồi khít bên cô gái, hai bàn tay ma quái, một đặt trên ngực, một vuốt ve đùi, anh thì mặt mày đỏ ửng miệng cười khoái chí. Cô gái này sao giông giống với cô gái trong tấm hình cô thấy lần trước?

Cưới vợ, ở nhà vợ, trên căn gác nhỏ, gò bó bất tiện đủ thứ, là lý do anh chán cô. Lẹ vậy sao? Mà phải tìm tới người xưa?

Sáng hôm sau anh đẩy chiếc Harley Davidson vô sân, bước vô nhà tỉnh bơ. Cô lặng lẽ lên gác bận vô cái áo dài, ra sân dắt xe leo lên ngồi. Anh nắm xe lại hỏi đi đâu. Không nhìn, không trả lời, cô rồ máy. Anh cũng leo lên xe anh, rượt theo một đoạn đường, vừa chạy xe vừa réo tên cô…
Không trả lời, cô nhìn thẳng. 

Kêu không được anh rồ xe mạnh hơn phóng qua mặt cô.

Cô chạy đường cô, anh chạy đường anh.

Vì lời dạy dỗ của cha mẹ, cô đã giữ gìn, tới với anh bằng sự trong trắng. Nay, mới cưới nhau không lâu, anh đã phản bội.

Hôm đó cô đi một vòng thăm hãng cũ, đồng nghiệp, rồi mua vé vô coi cine ở rạp Vĩnh Lợi.

Chẳng nhớ coi phim gì. Lòng còn tức tối.

Cô đi long rong trong sự căm phẫn. Cơn mưa chiều tuôn xối xả, như làm dịu bớt lòng buồn phiền, cô mới về nhà.

Vừa bước vô cửa nghe Má cô nói –Nó bị trợt mưa, xe ngả ngoài đầu đường, đầu gối trầy trụa nát hết, người ta thấy tội nghiệp đưa nó về nhà, con lên coi sao.

Cô lên coi sao, thấy anh ngồi trên giường, hai cái đầu gối trầy nát da, còn đang rỉ máu.

Cũng bởi sự giáo dục của cha mẹ, lòng buồn lặng lẽ chịu đựng, cô lấy băng lấy thuốc, chùi rửa theo kiểu đã được dạy về cách săn sóc vết thương này.

Anh nhìn cô. Cô không nhìn anh.

Tính là, chuyện vợ chồng này chắc không xong.

Nhưng rồi,

Má cô nói –Nó còn trẻ quá, mới có vợ. Con phải cho nó thời gian học làm chồng. Con cũng phải học làm vợ. Người nước nào đi nữa, cũng là người chồng. Một chồng một vợ, phải biết nhường nhịn với nhau, mới sống chung được.

***

Bao năm trôi mau. Anh vẫn đẹp trai. Công việc ngày một thăng tiến. Phó Giám Đốc rồi Tổng Giám Đốc. Vài lần cô đã có cảm giác bị phản bội như ngày xưa. Thí dụ, anh khen cô thư ký ăn bận rất lịch sự, đẹp. Thấy ai đẹp, không màng sự có mặt của vợ, anh thản nhiên quay ngược lại, ngó người ta.

Tuổi trung niên, anh thường xuyên vắng nhà, cả tuần vì công chuyện, Về nhà, anh chẳng còn sự hăm hở với vợ như ngày xưa sau mỗi lần xa nhau.

Tuy nhiên, dù rất đẹp trai, rất hào phóng, rất tử tế với người ngoài, rất thích nhìn người đẹp, nhưng cô biết anh rất thương cô.

Tình thương vợ tỷ lệ thuận với tuổi tác.
Có lần cô dò hỏi –Hồi nào anh đã phản bội tôi.

Anh nạt một cách giận dữ -Chuyện quá khứ. Đã qua.

Chạm tới tánh tự trọng. Cao ngạo. Và quê quá. Anh nói đúng. Chuyện đã qua. Không hỏi nữa.

Cách lâu lâu sau, cô Ba lại hỏi –Em đang viết về chuyện tình nghĩa vợ chồng, để tìm hiểu sâu xa thêm, anh đã phụ tôi mấy lần?

Anh không trả lời ngay câu hỏi, giọng buồn buồn, mắt xa xăm, mà nói –Sự cám dỗ.  

Cô Ba đã hiểu. Rượu vô rồi, gái trẻ đẹp ngồi kề bên vuốt ve lời lẽ ngọt ngào, đàn ông nào chống nỗi sự quyến rũ?

Thấy anh buồn, cô không hỏi nữa. Vì vậy cô vẫn còn mang trong lòng, tâm trạng thắc mắc.

***

Nhớ thời còn trẻ, anh làm việc ở hãng này, cô đổi qua công việc khác, vợ chồng không còn nói chuyện về vấn đề chung nữa, càng ngày càng cách xa. Anh thân mật với cô thư ký trẻ, mấy nhân viên chào hàng vui vẻ, khêu gợi.

Còn cô, gần gũi thương mến đám học viên, cũng vui vẻ trẻ trung.

Có lần anh giải thích –Vì làm việc chung gặp nhau hằng ngày, tự nhiên có sự thích hợp và gắn bó với thư ký và người xung quanh.  Thư ký là người giúp giảm bớt những sự căng thẳng trong công việc. Ý anh muốn nói là, thư ký cầm điện thoại để chận bớt, để nghe những lời hằn học của khách hàng, để nói lời ngọt dịu hay năn nỉ với người ta, thay cho Giám đốc.

Cô Ba hiểu mà. Nhưng cô dặn anh, gần vì việc làm, không được quá gần bằng tình cảm nam nữ, hiểu không? Anh nói hiểu.

Vì vậy mà một ngày nọ, khi vô hãng bất ngờ, thấy anh đang ngồi trong phòng cô thư ký, chuyện trò gì tâm đắc quá, mặt anh rạng rỡ cười vui, cô nổi nóng. Anh hiểu, là hiểu cái gì? Mà còn như vậy?

Tối đó cô nói không thích sống với tâm trạng này nữa, muốn ly dị.

Anh đã thẫn thờ, rủ cô cùng ra ngoài đi bộ nói chuyện để con cái không thấy cha mẹ cãi nhau. Trên đường đi anh đã nắm tay cô hỏi –Bộ em không còn tình cảm gì với anh sao mà muốn ly dị? Anh không muốn xa em đâu.

Rồi anh nói trong nước mắt nhưng rất cương quyết -Không muốn ly dị.

Tuy ngoài miệng thì nói cứng nhưng lòng cô thì mềm nhũn -Em cũng đâu muốn ly dị. Em thương mình mà.

Sự tính toán của hồi mới lấy nhau, đổi thành tình yêu. Từ não bộ xuống trái tim, chậm chậm nhưng bền chắc.

***

Cô Ba muốn gợi lại chuyện xưa, những chuyện sai trái kỳ khôi cứng đầu của anh. Để ghét.

Cô muốn ghét anh, để không thèm nhớ anh nữa, để ngủ được giấc ngủ ngon, để hàng ngày không phải trỗi dậy nửa đêm, vặn tivi lên coi cho tới sáng, để huyết áp không bị tăng cao quá, bác sĩ khỏi rầy, để tiếp tục mà sống chớ.

Vậy mà, chuyện gì chuyện, có ghét anh cách gì đi nữa, có lôi ra tất cả những gì anh làm cô không vừa ý, tình thương yêu anh cũng đã lấp đầy, đã đẩy đi, những chuyện nhỏ nhoi đó, phất phơ như lông gà vỏ tỏi.

***

Cô vuốt ve cái bình tro cốt. Thân thể anh nằm đây, linh hồn anh đang ở đâu?

Tấm hình anh, đôi môi đã từng hôn cô say đắm, ánh mắt hiền lành đầy thương yêu, anh nhìn cô.

Hồi đó hai vợ chồng hay giành nhau. Cô nói:

- Em thương anh

Anh nói:

- Anh thương em nhiều hơn.

- Không, em thương anh nhiều hơn

- Anh nhiều hơn. Cho tới chết.

Thì đúng rồi. Anh thương yêu cô cho tới hơi thở sau cùng, nhưng đâu bằng, vì cô là người sẽ thương anh lâu hơn, chắc chắn vậy rồi, thấy không?  

***

Trưa nay đang ngồi gõ cho xong mấy cảm nghĩ sau cùng thì cái ghế rung, rung rung sàng sàng, lắc mấy cái. Cảm giác đất động đặc biệt này, bị là biết liền.

Hồi đó, mỗi khi có động, cô thường ra sau lưng ghế anh ngồi, dang tay ôm choàng vai anh, thấy an tâm.

Bây giờ, mất điểm tựa rồi, cô hơi sợ hơi lo, mất bình tĩnh, dù chỉ rung có mấy chục giây thôi.

Vợ chồng sống thăng trầm với nhau hơn 53 năm, chưa kịp nói với anh lời này -Dẫu cho anh có phản bội em bao nhiêu lần đi nữa, em cũng tha thứ hết cho anh rồi. Em thương yêu mình với tất cả tình thương trong lòng em mà.

Vậy thì, làm sao mà ghét anh cho được đây?

Cây kim đồng hồ vẫn tik tok đều đặn, như nhịp tim vẫn đập, cho tới lúc nó ngưng thì mình gặp lại nhau./.
 
Trương Ngọc Bảo Xuân

8-12-2024
Động đất 4.4 địa kế, trung tâm chấn ở Pasadena. Vùng Los Angeles, Alhambra nghe nói bị rung lắc mạnh. 
 

Ý kiến bạn đọc
29/08/202419:41:35
Khách
Cám ơn tình cảm của AnhNga nhiều.
29/08/202415:46:37
Khách
Cám ơn Phượng Nguyễn đã đọc bài và đồng cảm làm tui vui lắm. Thân ái.
16/08/202419:56:04
Khách
Cảm ơn chị Bảo Xuân đã chia xẻ, một phần cũng là nỗi lòng của các bà " góa ". Tôi không hiểu sao , từ ngày ông xã tôi mất, tôi đột nhiên quên hết những chuyện ổng làm tôi bực mình , buồn lòng khi xưa, chỉ còn nhớ lại những chuyện tốt ổng làm với mình, những lời yêu thương ổng thỉnh thoảng nói : " Thương anh nghe em "! Những lời nói đó giống như cây gậy chống giúp tôi vượt qua những tháng ngày cô đơn, buồn bã. Thỉnh thoảng lại nhớ đến lời một bài hát : " người ơi, nước mắt hoen mi rồi, ..." ....
16/08/202416:34:10
Khách
Nhớ anh! Love chị!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 551,385
Cô sinh ra trong một gia đình trung lưu trí thức. Ba cô là đại úy không quân. Lương của ông không nhiều, nhưng đủ nuôi vợ và đàn con sáu đứa. Như đa số những phụ nữ thời bấy giờ, mẹ cô chỉ ở nhà quán xuyến gia đình. Mọi việc sẽ thuận lợi theo dòng đời, nếu không có hai biến cố đột ngột xảy ra...
Tác giả tên thật là Phương Nguyễn. Sinh năm 1957 tại Phủ Cam, Huế, là cựu học sinh trường Jeanne D'Arc. Bà hiện ở tại thành phố Seattle, tiểu bang Washington. Tác giả vừa nhận giải Đặc Biệt năm 2023. Bài viết dưới đây là câu chuyện buồn về sự ra đi bất ngờ của người con trai, đồng thời là lời tri ân sự chăm sóc tận tình của bệnh viện Harborview – Seattle, USA.
Hằng năm vào khoảng cuối tháng năm khi trăm hoa đua nở, khí hậu ôn hòa vừa nắng ấm vừa mát mẻ, thì khắp nơi xứ cờ Hoa, học trò các cấp lớp được nghỉ hè, rời mái trường thân yêu một thời gian. Khi ấy các cô cậu có thể đi du ngoạn với gia đình, tìm việc làm ngắn hạn trong mùa hè, hay chỉ nghỉ ngơi thỏa thích bù thời gian vất vả thức khuya dậy sớm suốt niên học.
... Từ vài chục năm nay, chúng ta đã đồng ý với sự phân chia thành ba thế hệ người Việt đang sống ở nước ngoài: (1) Thế hệ thứ nhất gồm những vị đã thông tạo tiếng Việt vả chữ Việt tại quê nhà trước khi bỏ nước ra đi. (2) Thế hệ một rưỡi gồm những người rời khỏi quê nhà trong tuổi thiếu nhi chưa rành rẽ chữ và tiếng Việt. (3) Người trẻ được sinh ra ở quê hương thứ hai. Theo nhận xét của tôi thì việc đọc sách và báo Việt không có được sự hân hoan tương đương như trên. Tôi không dám viết ra đây phần trăm ít ỏi đã lượng định, xin quý độc giả tự làm việc này. Vậy ta phải làm gì để Giúp Thế Hệ Sau Đọc Sách Báo Việt? Ta hãy làm thế nào mà chợt có dịp may, một người thế hệ sau cầm quyển sách hay tờ báo đọc thử, nếu họ hiểu thì mới có cơ may họ sẽ tiếp tục đọc sách báo Việt. Nếu không hiểu thì họ sẽ từ giã, rất khó sẽ thử lại một lần nữa. Việc làm này cũng giúp cho toàn dân Việt nhìn rộng ra thế giới...
Vì quê nhà đổi chủ, nên bà con mới phải lưu lạc xứ người. Ma cũ là người qua trước. Ma mới là người đến sau, “trâu chậm uống nước đục “. Những người may mắn thoát được trước ngày tan hàng, đã ổn định đời sống từ lâu. Kế đến là những thuyền nhân vượt biên sớm. Còn người kẹt trong các trại tù cải tạo mới được qua sau này, hầu hết toàn con cháu bà Cả đọi, được chính phủ Mỹ cho qua theo diện tị nạn, đa số đều lớn tuổi, tiền bạc eo hẹp. Bởi vậy khi có người lân la hỏi thăm có nhận giữ trẻ không? Họ sẽ trả tiền mặt. Tôi như chết đuối vớ được ván.
Năm 2009 sau chuyến đến Nam Cali thăm gia đình và bạn hữu, tôi viết bài tường thuật cuộc phiêu lưu của tôi tại Orange County, lên Las Vegas, San José, trước khi rời Cali trở về nhà. Ly Kai, biệt danh ông kẹ đi bán chính thức, chủ xị của nhóm Văn Khoa tại đây với Mỹ Dung thường tổ chức mấy bữa họp mặt mỗi khi các bạn từ xa đến đây chơi. Trở về nhà, tôi viết một bài về chuyến du hành năm đó và gửi cho các bạn đọc cho vui, Mỹ Dung khuyên tôi gởi bài này cho báo Người Việt. Mấy tuần sau, bài «Mưa Cali» được NV đăng báo, và cô MC Hồng Vân đọc trên đài VOA tiếng Việt.
... Chúng tôi chia tay, ra về với những nụ cười trên môi. Emily, cô bạn Mỹ tánh tình thẳng thắn, chân thật đã giúp tôi hiểu được những cú sốc văn hóa Việt trên đất Mỹ. Emily đã giúp tôi hiểu được sự khác nhau giữa hai nền văn hóa Việt Mỹ, nhờ buổi nói chuyện này mà chúng tôi trở nên hiểu nhau hơn và thân nhau hơn.
Ông Đại biết con Hoài Hương vẫn còn quá trẻ, tính cách chưa định hình, bản dạng giới tính còn lừng khừng, cứ để một thời gian nữa thì nó sẽ tự phát triển và hoàn thiện, lúc ấy thì nó như thế nào thì đó đúng thật là bản tánh của nó. Hãy chấp nhận nó, yêu thương nó như nó là vậy! Đừng vì cái sĩ diện hão của mình mà cưỡng ép con Hoài Hương phải theo cái ý chí chủ quan và cực đoan của mình. Ông bảo bà Thu: “Bà thương con thì phải chấp nhận tình yêu của con, hãy sống vì hạnh phúc của con chứ không thể vì cái danh tiếng của bà”...
Sau những lần ốm đau bịnh hoạn rề rề mà không rõ lý do vào những tháng cuối hồi năm ngoái, Trang bỗng dưng trở nên chậm chạp và nhút nhát hẳn đi. Đầu óc cũng ù lì kém tinh nhanh, làm trước quên sau. Ai dặn cái gì cũng chẳng nhớ. Phải chăng đó là triệu chứng của bịnh… “đã toan về già”? Cách chữa đúng nhất là phải có một người bạn đời để nâng đỡ và chăm sóc nhau trong những lúc trái gió trở trời như thế. Nhưng nếu rủi người bạn đời của mình sức khoẻ không thành vấn đề mà lại bị bịnh (nói theo phim bộ của Tàu) là “si khờ người già” trước mình thì chỉ có nước cùng nhau nắm tay trực chỉ… viện dưỡng lão cho rồi chứ con cái làm sao có thì giờ mà chăm sóc cho nổi. Ôi! Viển ảnh cuối đời người sao mà thê thảm.
Qua báo chí, tôi được biết Yellowstone là một vùng đất rộng nằm ở Tây Bắc Tiểu bang Wyoming, nơi mà cách đây mấy ngàn năm đã có sự hoạt động của một núi lửa lớn với miệng núi đường kính dài 30km. Người ta tưởng tượng rằng nếu giờ này mà nó thức giấc thì cả miền Bắc Mỹ sẽ không còn. Tôi ao ước có dịp sẽ đến đây để tận mắt nhìn những kỳ tích đẹp và hùng vĩ mà núi lửa đã lưu lại sau hơn mấy ngàn năm ngưng hoạt đông, nhưng chưa bao giờ có cơ hội. Năm nay, nhân ngày lễ Memorial, con gái tôi đã sắp xếp xin nghỉ một tuần để lấy tour cùng đi thăm danh lam thắng cảnh này.
Nhạc sĩ Cung Tiến