Hôm nay,  

Cơn Bão Đi Qua

08/10/202405:01:00(Xem: 4834)
TG Bien Cat
(từ trái) Chủ khảo Trương Ngọc Bảo Xuân cùng các tác giả thắng giải Kim Loan, Biển Cát và Lê Xuân Mỹ

 

Tác giả tên thật là Trần Hương Thủy hiện sống tại South Carolina. Tác giả là một cây bút được yêu mến và đọc nhiều trong giải thưởng VVNM. Bà vừa nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm 2023. Bài viết dưới đây ghi lại tình người nồng ấm giúp đỡ, nương tựa lẫn nhau trước tai họa của cơn bão Helene vừa qua.
 
*
 
Đang ngủ say, Bin bỗng giật mình tỉnh giấc vì nghe những tiếng ầm ì rất lớn. Cửa sổ muốn bể toang như có ai đang dập mạnh vào. Em sợ hãi nhìn sang giường bên. Chị Ti đang ngồi trùm chăn run rẫy . Bỗng dưng điện tắt phụt. Bóng tối mang gương mặt kinh dị của Halloween, như muốn nuốt chửng lấy cả hai.
 
Hốt hoảng, hai chị em cùng nhảy phóc xuống giường, chạy nhanh sang phòng ba mẹ, gào khóc inh ỏi.
 
- Để mẹ sang xem tụi nhỏ thế nào.
 
Mẹ vừa nói vừa dợm bước, thì Ti và Bin đã ùa vào, mếu máo :
 
- Ba mẹ ơi!…
 
- Ma… Ma…
 
Bin lao vào lòng mẹ và Ti nhào vào lòng ba (ủa, sao lạ vậy kìa ?)
 
Mẹ ôm chặt lấy Bin, vỗ về: 
 
- Mẹ đây…Con trai không được khóc nhè nào.
 
Bin đã hoàn hồn, nhìn sang chị Ti đang nép sát vào lòng ba, phụng phịu:
 
- Ứ… chị Ti cũng sợ mà .
 
Ba vòng tay ôm lấy ba mẹ con:
 
- Bin là con trai, phải mạnh dạn lên như ba này. Để còn bảo vệ mẹ và chị chứ.
 
Bin gật đầu như hiểu chuyện:
 
- Tại vì mẹ và chị Ti là con gái phải không ba?
 
- Ừ, đúng rồi. 
 
- Nhưng … tiếng gì mà ghê quá vậy ba? Bin rụt rè hỏi.
 
- Là bão đang đi qua thành phố mình đó con à. Bão làm gió lớn và mưa giông, cuốn cây cối đổ rạp, nhà cửa hư hại.
 
- Bão cuốn mình luôn hở ba? Ti tròn xoe mắt.
 
- Ừ, nhưng ở trong nhà là an toàn rồi. Bây giờ hai con ngủ lại đi nhé.
 
Dạ thật ngoan ngoãn, hai chị em trèo lên giường nằm giữa ba mẹ. Thật ấm áp và yên tâm. Giấc ngủ kéo dài cho đến lúc mùi thơm xộc vào mũi. Ti kéo tay em:
 
- Dậy đi Bin. 
 
Bin lồm cồm ngồi lên, dụi mắt. Ngoài kia bão đã dịu đi. Chỉ còn tiếng mưa rào rào đổ xuống. Trong ánh sáng lờ mờ, hai đứa nắm tay nhau trở về phòng, đánh răng rửa mặt, rồi chạy ù xuống bếp. Ba đang giúp mẹ dọn bàn ăn. 
 
- Nào, hai con đói chưa?  Mẹ hỏi.
 
Cả hai cùng đồng thanh nói thật rõ to và xà vào bàn.
 
- Dạ rồi ạ. 
 
Khi đã lưng lửng no, Bin mới sực nhớ ra điều gì:
 
- Tụi con có được nghỉ học không ạ?
 
- Dĩ nhiên rồi, con. 
 
- Thích quá ! Ti reo lên.
 
Bin vỗ hai bàn tay vào nhau, đầy phấn khích. 
 
Đến quá trưa thì mưa chỉ còn lất phất, dù trời vẫn âm u. Ba mẹ bước ra ngoài. Hai đứa cũng lò dò theo chân ba mẹ. Một quang cảnh điêu tàn hiện ra trước mắt. Hàng rào đổ rạp. Hai cây gãy chắn ngang sân. Một phần mái nhà bị tốc đi. Cột và cổng sau cũng bị hỏng… Ba đi vòng quanh nhà kiểm tra xem còn hư hại gì không. 
 
Chú Kevin kế bên và những người hàng xóm đang tụ tập trước nhà. 
 
- Cơn bão Helene này thật kinh khủng. Tự nhiên lại chuyển hướng vào thành phố của mình gây thiệt hại đủ thứ.
 
- Mất điện và mất Internet cả khu phố luôn.
 
- Tình hình này không biết bao giờ hồi phục lại.
 
Đám con nít cũng đang tụ tập ngoài sân vườn. Không có hàng rào chắn ngang, chúng tha hồ chạy nhảy từ vườn nhà này sang vườn nhà khác. Bin chụm tay ngang miệng hét to thông báo tin sốt dẻo:
 
-  Bão nên tụi mình được nghỉ học .
 
- Ừ, biết rồi.
 
- Sướng quá.
 
- Tha hồ chơi.
 
Bọn trẻ la lên nhốn nháo. Lũ chó chạy đuổi nhau, sủa ầm ĩ. 
 
- Gâu …gâu…gâu…
 
Mẹ và những bà mẹ khác nhặt nhạnh những tàn tích của cơn bão trong sân nhà. Nào cây dù lớn gẫy làm ba khúc, chân bàn, chân ghế…đủ thứ , không biết từ đâu bay đến.
 
Nhà Bin và nhà chú Kevin có con nhỏ, nên ba và chú lo xa, mua sẵn máy phát điện. Lúc này, điều đó thật là hữu ích. Ba và chú cùng rủ nhau chạy xe tìm mua xăng. Từ nhà ra trạm xăng chỉ có năm phút, vậy mà họ mất cả tiếng mới trở về .
 
- Phải sắp hàng đợi lâu lắc. Ba vừa nói vừa chuyển hai can xăng xuống.
 
Rồi mẹ và ba lúi húi kéo máy phát điện từ trong nhà để xe ra sau vườn. Ba cho xăng vào, nổ máy, nối dây. Thoáng chốc nhà Bin sáng đèn, tủ lạnh chạy tiếp tục, không sợ hư thức ăn.
 
Đến chiều, mẹ bày thịt nướng “barbecue”. Nhà chú Kevin cũng nướng thịt. Cả khu phố thơm lừng. Mẹ bảo Ti và Bin gọi các bạn đến ăn cùng. Bọn trẻ tíu tít cười nói như ngày hội. Lũ chó cũng chạy đến, chực chờ cả bọn quăng thức ăn cho. Bin kéo tay chị:
 
- Bão vui quá há chị Ti.
 
Sang ngày thứ hai thì mọi người bắt đầu nóng lòng. Đa số xài mạng địa phương đều bị mất sóng. Chỉ có điện thoại của ba (do ba làm việc online nên xử dụng phone và mạng của công ty) và vài người xài mạng khác là có sóng, dù rất chập chờn. (Bin nghe ba nói vậy).
 
Nhờ đó, ba biết thông báo từ county, là phải mất một tuần lễ để khắc phục tình trạng.
Nghe thì biết vậy. Nhưng tình hình khó khăn như thế này, không thể lường trước điều gì.
 
Sự chậm trễ này, một phần là do hư hại quá nặng, một phần là do không lường trước được hướng bão thay đổi đột ngột, nên công ty điện lực của địa phương đã cử nhân viên sang Florida hỗ trợ.
 
Không có điện, ngoài sự bất tiện, còn lo thức ăn trong tủ lạnh bị hư. Một vài nhà đã nghĩ đến việc mua máy phát điện. Ba và chú Kevin lại rủ nhau đi mua thêm xăng.
Mãi đến chiều thì mọi người mới lần lượt về, vẻ mặt mệt mỏi.
 
Trạm xăng nhiều chỗ hết hàng, nơi nào còn, thì người ta nối đuôi nhau xếp thành hàng dài rồng rắn. Lowe’s, Home Depot đều đóng cửa. Phải đi thật xa, tít sang thành phố khác mới có chỗ bán máy phát điện.
 
- Mà giá thì trên trời. Chú Tom than thở.
Vài người loay hoay không nổ được máy. Họ đến nhờ ba và chú Kevin giúp. Hai chị em và bọn trẻ nhà bên được dịp phồng mũi. Hãnh diện lắm chứ, vì ba chúng thật “chì” mà!
 
 Các chợ Kroger, Walmart, Publix…bỏ hết thức ăn, vì mất điện. Tất cả đều đóng cửa. Mọi hoạt động của thành phố gần như tê liệt. Khu nhà của Bin là khu nhà mới. Đa số là người trẻ và trung niên thành đạt, có kinh tế ổn định, nên không bị áp lực của bão. Nhưng khu phố lân cận, của những người có thu nhập thấp, những người neo đơn đã lên tiếng kêu cứu trên mạng. Họ cần sự giúp đỡ.
 
Nhà Bin và nhà chú Kevin xung phong nấu ăn trong vài ngày đầu, và kêu gọi mọi người cùng chung tay giúp. Khi mẹ nấu ăn trong bếp, Ti và Bin cũng lăng xăng. Đứa rửa rau củ, đứa chờ mẹ sai vặt. Mẹ nấu một nồi thật to. Rồi ba và mẹ chạy xe đem thức ăn đến cho mọi người. Ba cho cả Ti và Bin theo nữa. 
 
Ti líu lo:
 
- Mai mốt lớn, con sẽ làm như ba mẹ, giúp đỡ cho người khó khăn.
 
Bin chen vào: 
 
- Cả con nữa.
 
Ba xoa đầu hai chị em. Mẹ cười, mắt lấp lánh niềm vui.
 
Đường phố lúc này ngổn  ngang cây đổ và những dây điện đứt. Thành phố có chỉ thị yêu cầu người dân không ra ngoài từ 7:30 tối đến 7:30 sáng để tránh nguy hiểm. 
 
Sang đến ngày thứ ba, các chú công nhân cầu đường bắt đầu dọn dẹp cây đổ và cuộn những sợi dây điện dạt vào lề đường. Họ chuẩn bị cho nhân viên điện lực đến làm việc.
 
Các khu chợ đã mở cửa, nhưng hạn chế người vào mua.Mọi người phải sắp hàng và lần lượt vào từng đợt. Thức ăn trong chợ hạn chế, vì lượng hàng dự trữ bị bỏ đi khi mất điện, còn nguồn hàng mới chưa nhập vào kịp.
 
Buổi tối, mẹ ngồi dự tính những khoản hư hại cần phải sửa chữa. Có những khoản ngoài bảo hiểm, phải bỏ tiền túi ra chi trả. Những phí khoản ngoài dự tính này, làm thâm hụt ngân sách gia đình không ít.
 
- Hay là mình cứ để vậy, không sửa hàng rào lại, mình nhỉ.
 
- Không được đâu. Đó là quy định họ của HOA mà. Mình phải tuân thủ thôi.
- Rồi còn bao nhiêu thứ lặt vặt nữa…Mẹ lo lắng.
 
Ba nắm lấy bàn tay mẹ, xiết chặt:
 
- Thôi, mẹ đừng buồn. Gia đình được bình yên qua cơn bão lớn thế này, là may mắn lắm rồi. Tiền bạc thì tạm tiết kiệm một chút, rồi từ từ tính.
 
Mặc người lớn với những mối lo của họ, bọn trẻ vẫn vô tư chơi đùa. Không phải đi học, nhưng chúng đều dậy sớm, ăn sáng thật nhanh, rồi chạy ra ngoài tụ tập.Khoảng sân mênh mông không có hàng rào chận lại, là nơi chạy nhảy thỏa thích cho đám trẻ. Những trái banh không chỉ là trò chơi của những đứa bé, mà còn là trò chơi của đàn chó. Con Pom, con Tony, con Pet… phóng theo đường banh và nhảy chồm lên đón lấy. Nếu con nào may mắn ngoạm được trái banh, nó sẽ ngoe nguẩy đuôi, chạy đến đặt dưới chân chủ. Tiếng người, tiếng chó vang dậy cả dãy phố.
 
Mọi hôm, Ti rất lười ăn, mẹ phải dỗ mãi:
 
- Ti xem em Bin ăn ngoan, chóng lớn chưa nào.
 
Mà Bin phổng phao thật. Hai chị em sinh đôi, nhưng nhìn thoáng qua,ai cũng tưởng Bin lớn hơn. Vậy mà mấy hôm nay, nhờ chạy nhảy nhiều, đói bụng, Ti ăn những hai chén cơm đầy. 
 
Ba nheo mắt, cười:
 
- Nhờ bão mà mẹ không phải dỗ Ti ăn như mọi hôm nhỉ.
 
Thấm thoát rồi mọi việc đã ổn định lại. Chính phủ đã kịp đưa lương thực đến cho  những người nghèo , neo đơn. Ba gọi thợ tới sửa mái nhà , hàng rào, cổng… Những nhà khác trong khu phố cũng dựng lại hàng rào và sửa chữa các hư hỏng do cơn bão gây ra.
 
Ti và Bin không còn được chạy băng băng qua bãi cỏ thênh thang. Con Pom, con Pet, con Tony… cũng chỉ đứng trong vườn nhà sủa gâu gâu gọi bạn. Nhưng có gì đâu. Chỉ là…  chuyện nhỏ thôi. Bọn trẻ vẫn đi cùng chuyến school bus mỗi ngày. Cùng học chung một trường. Và thi thoảng cuối tuần, ba mẹ đưa chúng ra công viên gần nhà chơi đùa với nhau.
 
Mai này lớn lên, khi gặp những biến cố bất ngờ, có thể Ti và Bin sẽ nhớ đến cơn bão Helene năm nào. Hai chị em sẽ nghiệm ra một điều, rằng cuộc sống sẽ có những biến động ngoài ý muốn. Nhưng cả trong những tình huống xấu nhất, vẫn có điều tốt xảy ra. Và con người đi qua những biến động cuộc đời, tồn tại được, là nhờ ở nghị lực cùng lòng nhân ái.
 
 
Biển Cát  

Ý kiến bạn đọc
03/05/202502:44:00
Khách
Cảm ơn hai bạn Nguyen,Bao và PhaoNg đã xem bài viết.
10/10/202416:11:04
Khách
Thật ra có lẽ báo chí VN thổi phồng. Khoảng cách bão tàn phá Yogi từ vùng biển như Hải Phòng dến biên giới Tàu nhu Lao Cai khoảng 250 miles (340 km), trong khi đó bão Helene tàn phá từ biển Talahasee FL đến tiểu bang Tennessy là 500 miles hay 800 km, gấp đôi. Vì thiếu phuơng tiện cứu trợ nên con số chết do Yogi cao hơn con số của Helene, nhung thiệt hại tài sản của Helene cao hon, uớc tính 30-40 tỷ MK.
10/10/202414:00:42
Khách
Truớc khi bão Milton đến Florida, chánh quyền địa phuơng FL ra lệnh cho 6 triệu dân trong vùng bão di tản, nhưng năm 1975 chánh phủ VN và các viên chức cao cấp không chịu cảnh báo nguy hiểm và di tản dân VN truớc khi CS vào Sài Gòn. Bão Milton chỉ đến FL trong vài ngày, số chết vì bão không nhiều, nhưng CS ở lại VN có thể cả trăm năm và số nguời chết vì CS ít nhất hàng trăm ngàn. Từ tháng 4/75, chánh phủ Mỹ đã cảnh cáo sẽ có tắm máu tại Ðông Duơng, và cho di tản nhân viên nguời VN. Các toà đại sứ tại SG cũng cho di tản ngoại kiều cho thấy họ biết truớc sự nguy hiểm. Dân VN kéo nhau di tản khi CS chiếm miền Trung, nhưng vì chánh quyền không có ai cảnh cáo tai hoạ và tổ chức cho dân di tản, nên đa số dân quân miền Nam bị kẹt lại. Quốc hội Mỹ chấp thuận cho 150 ngàn dân VN tị nạn, nhưng đến tháng 6/75 thì chỉ có hơn 100 ngàn vuợt thoát vì không ai tổ chức vuợt biên. Ðợi đến sau 1976 hàng triệu nguời VN mới vuợt biên thì một số đã chết trong tù cải tạo và hàng trăm ngàn bị chết trên biển. Thật đáng tiếc khi cơ hội cứu hàng triệu nguời sắp lâm nạn bị bỏ qua năm 1975.
09/10/202406:52:01
Khách
– Nhà thơ Trần Trung Đạo – 17 tháng 9, 2024-Theo bản tin mới nhất của Thông tấn xã VN “Quốc tế hỗ trợ Việt Nam khắc phục hậu quả cơn bão số 3 và mưa lũ”, tính đến ngày 16 tháng 9, hàng loạt các quốc gia và các tổ chức thiện nguyện quốc tế đã hỗ trợ nạn nhân bão Yagi như Thụy Sĩ, Nam Hàn, Úc, Hoa Kỳ, Nhật Bản, Ấn Độ, Anh v.v…

Trong danh sách dài không có nước “cùng chung vận mệnh” Trung Quốc !!!

– Hậu quả khủng khiếp của siêu bão Yagi – 15/9/2024- Chu Khôi: Bão số 3 và hoàn lưu có phạm vi ảnh hưởng rộng khắp 26 tỉnh khu vực Bắc Bộ đến Thanh Hóa, gây mưa rất lớn, lũ quét, sạt lở đất… Tình trạng ngập lụt nghiêm trọng đã xảy ra tại nhiều tỉnh như Lào Cai, Yên Bái, Thái Nguyên, Bắc Giang, Tuyên Quang…

– tienphong.vn- 15/9/2024 : Cơn bão YAGI đổ bộ Việt Nam với sự công phá khủng khiếp, mưa lũ do hoàn lưu của bão trút xuống các tỉnh phía Bắc gây lũ lụt và sạt lở kinh hoàng.

Chỉ trong một tuần người dân Việt Nam đã chịu thiệt hại lớn, đặc biệt là các khu vực các tỉnh ở miền Bắc gánh những thiệt hại nặng nề về người và của. Đến 8h ngày 14/9 đã có đến 351 người chết, mất tích. Tổng thiệt hại kinh tế ước tính trên 16,680 tỷ đồng.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 504,289
Hồi mới qua Mỹ, tôi phải vừa đi làm vừa đi học để tự trang trải cuộc sống. Tôi được một công ty sửa chữa hàng điện tử, mướn vào làm ca đêm, vì ca ngày đã đầy. Ban đêm đi làm, ban ngày đi học cũng khá phù hợp với lịch trình của tôi lúc ấy. Tôi thuê một phòng trọ nhỏ, chỉ về nhà ngủ vài tiếng mỗi ngày trước khi tiếp tục công việc. Tôi làm việc không kể nặng nhọc hay khó khăn vì so với việc làm hồi còn ở Việt Nam thì sá gì với mấy công việc nhẹ nhàng này. Tôi vào hãng với tinh thần thoải mái vì tôi được làm việc trong một môi trường vui vẻ và tôi yêu thích công việc này. Ngược lại, việc học ở trường thì tôi vật lộn với nó như bò kéo xe lên dốc.
Người xưa có câu "70 chưa gọi là lành", ý nói họa phước của mỗi người tới 70 tuổi vẫn chưa biết được, phải tới khi hết thở thì mới có thể nói rằng cuộc sống của một người tốt xấu, lành dữ, ra sao. Câu chuyện dưới đây là một chuyện có thật về một chuyến du lịch bị trở ngại vào phút chót và những người trong cuộc đã trải qua những thử thách rất khó khăn, giống như họ phải chèo chống một con thuyền mong manh vượt qua cơn sóng dữ...
Hòa thức dậy lúc 5 giờ sáng sau giấc ngủ ngắn từ giữa khuya, căn phòng bệnh viện màu trắng ngà dưới ánh đèn vàng vọt buồn thiu, bên ngoài kia trời còn phảng phất lạnh lẽo của đầu mùa đông, dù mùa đông Seattle không nhiều tuyết tái tê như những nơi miền Đông Bắc nước Mỹ. Hòa vẫn thường ngủ ít và dậy sớm, có lẽ bệnh nhân nào cũng thế, nằm trong bệnh viện khắc khoải lo âu bệnh hoạn, lại thêm y tá nhân viên thường xuyên ra vào cả ngày lẫn đêm ai mà ngủ ngon cho được. Hòa rời khỏi giường, đi ra phía cửa, rồi đi dạo khu hành lang cho đầu óc khỏi suy nghĩ rồi lại buồn lại khóc. Các phòng bệnh đều đóng kín, mỗi bệnh nhân là một thế giới riêng, đau buồn riêng. Cuối hành lang xa xa thỉnh thoảng có bóng dáng vài cô y tá tất bật qua lại, ghé vào phòng nào đó thăm bệnh, lấy máu, đo huyết áp, đưa thuốc... nói chung là đủ thứ của công việc y tá.
Ông ngồi nhâm nhi tách trà, ánh mắt mông lung thả vào khoảng không. Từ tách trà nóng, một làn khói mỏng tỏa lên. Hương sen lãng đãng trong khu vườn buổi sáng, quyện cùng mùi cỏ cây, mùi sương ẩm. Buổi sáng bao giờ cũng là thời khắc êm đềm đối với ông. Không có gì phải vội vàng, ông cứ ngồi như thế, cho đến khi mặt trời lên cao và bình trà cạn nguội ngắc ngơ. Nhưng hôm nay thì khác. Bãi sân trống cạnh nhà là nơi tụ tập đá bóng của bọn trẻ từ sớm. Kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, bao nhiêu sự phấn khích cùng với năng lượng tràn đầy dồn vào những cú sút bóng ầm ầm, vào tiếng la hét vang dậy. Rồi cái gì đến cũng đã đến. Một cú sút thẳng chân, hất quả bóng bay qua hàng rào, rơi ngay bàn trà của ông...
... Có nhiều người nói nhổ răng hàm trên, nhất là mấy cái răng cấm thì dễ bị chạm dây thần kinh và về sau sẽ bị “mát dây”, và cũng có vài đứa bà con tôi biết sau khi nhổ răng cấm thì tâm thần rất là bất ổn, nếu không nói là bị bệnh thần kinh. Nhà tôi và mấy đứa con thì nói răng không đau đâu cần nhổ làm gì cho... thêm chuyện; thằng con còn “hù” tôi, kể lại khi nó đi nhổ răng khôn, người ta dùng kềm móc cái răng rồi “đu” người lên mà kéo; ông bố thì “dọa”, coi chừng nhổ răng xong bà không còn nhớ tôi là ai; rồi vài chị bạn tôi kể nhổ răng khôn về sưng đau hành rất lâu, rất mệt v.v... làm tôi hãi quá. Tôi lên “net” tìm hiểu về “lợi và hại của việc nhổ răng khôn” thì có quá nhiều thông tin xuôi chiều và ngược chiều, nên tôi quyết định không nhổ. Cho nó lành...
Trong cuộc đời của mỗi người, bất kỳ ở nơi nào trên thế giới, từ khi có trí khôn, là ta đã mang nợ và phải biết ơn nhiều người- từ Tổ Tiên Ông Bà, người làm ra hạt gạo nuôi ta, Đấng Sinh Thành, đến những Thầy Cô dẫn dắt ta, các cô chú Thương Phế Binh đã bảo vệ chúng ta bằng chính cuộc đời họ, đến bạn bè, người quản lý và giám đốc nơi ta làm việc, đồng nghiệp... người quen người lạ… tất cả mọi người chung quanh, ta đều mang ơn họ, không nhiều thì ít. Và riêng đối với những người được định cư ở quê hương thứ hai, ta còn phải mắc nợ thêm bao nhiêu là người nữa- từ chính phủ, những vị tổng thống, từ những vị giúp những chương trình tái định cư HO, ODP… đến những vị ân nhân bảo lãnh...v.v... trái tim nhân ái của họ bao la vô cùng... Kể ra tất cả những người làm ơn cho ta sẽ không hết - ở đây tôi chỉ xin đơn cử một vài việc rất gần đối với gia đình tôi, với đất nước “Cờ Hoa” đầy tình người này.
Cách đây rất nhiều năm. hồi chị còn đi học đại học ở Mỹ, trong một lớp của chương trình sư phạm, một vị giáo sư hỏi cả lớp trước khi cả lớp chuẩn bị nghỉ lễ Tạ Ơn: - Các bạn sẽ nói lời cảm ơn với ai trong dịp lễ Tạ Ơn năm nay? Các bạn đồng môn của chị nhao nhao, nói sẽ cảm ơn gia đình, thầy cô, bạn bè. Vị giáo sư quay sang hỏi chị có ai để cảm ơn không, dĩ nhiên chị có rất nhiều người để nói lời cảm ơn. Chị nói với vị giáo sư rằng chị rất biết ơn ba má và bạn bè của chị, người đã giúp đỡ chị quay lại trường đại học ở Mỹ. Chị biết ơn nước Mỹ đã cưu mang gia đình chị và giúp đỡ chị về tài chánh để chị được đi học. Chị biết ơn các giáo sư ở Mỹ đã khuyến khích, tận tâm giải thích cho chị những lúc chị không hiểu bài. Chị cảm ơn con trai chị đã giúp chị có động lực để quay lại trường học vì chị muốn làm tấm gương cho thằng Huy-là-con trai của chị. Chị muốn thằng Huy sau này khi lớn lên sẽ đi đại học như rất nhiều di dân gốc Việt khác...
Tôi thức dậy từ 6 giờ sáng lo những việc cá nhân lẹ làng, sau đó thay bộ áo dài cờ vàng lái xe lên San Jose, đến điểm tập họp trước “parking” của Walmart nằm trên đường Story. Vì câu nói của em trai Minh Huy trưởng đoàn Hậu Duệ Việt Nam Cộng Hòa, khi Hoa Nguyễn mời, tôi đã ngại ngùng nói ”Chị già rồi không phù hợp với tuổi trẻ, đường xá xa xôi, vấn đề lái xe trở ngại, chỉ có thể đi tham dự hạn chế”. Minh Huy thưa ”Chị ơi! chúng em rất cần ba thế hệ một tấm lòng ...”. câu nói lễ phép với cả chân tình của tuổi trẻ đầy tha thiết đã động vào trái tim mình, nên tôi quên mất tuổi già không đủ sức khỏe tốt, vượt đường xa mưa gió góp mặt cùng nhóm hậu duệ đi diễn hành Lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ.
Một ngày trong tháng 9, 2024, Kim Oanh điện thoại cho vợ chồng chúng tôi, ngỏ ý muốn qua thăm “anh chị”. Chúng tôi cho biết, nếu cần đưa đón, chúng tôi sẵn sàng. Nhưng Kim Oanh trả lời sẽ nhờ người quen đưa đến. Chúng tôi hẹn gặp nhau vào cuối tháng 10, 2024 tại nhà chúng tôi. Kim Oanh là vợ của Trung Úy Không Quân Hoàng Văn Tân, một người bạn tù cải tạo rất thân thiết của tôi trong 2 năm tại Long Khánh. Kim Oanh có lần dẫn vợ tôi cùng nhau thăm lén hai ông chồng trong rừng cao su bên ngoài trại tù ở Long Khánh. Đây là một kỷ niệm không bao giờ quên, vì cả hai cặp có được chút thì giờ “tâm sự” riêng với nhau giữa cảnh màn trời chiếu đất. Anh Hoàng Văn Tân mất vào đầu năm 2016 tại San Diego.
Dân ta ở các tiểu bang miền Tây như Cali, Texas… gọi họ là dân “Mễ” vì họ vào nước Mỹ từ xứ Mexico; các tiểu bang miền Đông như Maryland, Virginia… gọi là dân “Xì”, vì nghe họ nói tiếng Spanish - tiếng gọi khác nhau, nhưng “Mễ” hay “Xì” cũng là di dân từ các nước Trung hay Nam Mỹ. Người Mỹ gọi họ là dân Hispanic hay Latino. “Chuyện dài di dân gốc Mễ”: từ nhà ra phố đến chuyện quốc gia đại sự đều có mặt dân “Xì”; vui buồn, thương cảm hay giận đến căm gan đều có bóng dáng anh “Mễ”...
Nhạc sĩ Cung Tiến