Hôm nay,  

Những người đón bão

17/10/202404:00:00(Xem: 1807)

bo-sach-vvnm 

Tác giả Y Châu là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tuy ngắn nhưng tinh tế, và đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2015. Sau đây là bài viết mới của ông ghi lại kỷ niệm buổi họp mặt bạn cũ trong những ngày đón bão ở tiểu bang Florida.
 
 * 
Cuối hè, thu về trước ngõ nhưng khí hậu vẫn còn nóng oi bức, gần 100 độ F vào giữa trưa, nhờ có gió biển từ Đại Tây Dương thổi vào làm mọi người cảm thấy dễ chịu.
 
Năm đó cũng vào mùa nầy, có người bạn rủ tôi qua Florida để tìm lại hương xưa, từ khí hậu nắng mưa, có vườn cây ăn trái không khác gì quê hương mình. Trong khi đó cũng có người nói rằng ở Nam Florida lắm mưa nhiều bão, như Andrew năm 1992, tàn phá tàn phá khủng khiếp miền Nam Florida, nó san bằng cả đến những cây cổ thụ trên 100 tuổi, làm sập nhà cửa, FEMA (cơ quan cứu trợ khẩn cấp Liên bang) phải đến từng nhà bị sập để cứu người. Cuối cùng tôi quyết định cùng vài người bạn đến Florida thử thời vận, khi sống ở Nam Florida tôi chứng kiến nhiều cơn bão đi qua như: Katrina, Wilma, Irma... và những người bạn đi chung với tôi đã bỏ đi.
 
Hằng năm chính quyền tiểu bang đều nhắc nhở người dân, bắt đầu từ đầu tháng 6 đến cuối tháng 10 là mùa bão, mọi người phải cẩn trọng dự trử như yếu phẩm... Riêng người chủ nhà ngoài bảo hiểm nhà, ở những nơi thấp trũng phải thêm bão hiểm nước ngập (Flood Insurance).
 
Mùa nầy trường học bắt đầu khai giảng năm học mới, mấy đứa con thường gọi để kể chuyện trường lớp của mấy đứa cháu: nào thầy cô, bạn học, cũng như phụ huynh của các bạn mới... làm tôi liên tưởng đến trường xưa bạn cũ. Bỗng nhiên có người bạn ở Homestead gọi, có một người bạn học chung quân trường Nha Trang, hiện sống tại Bắc Florida đến viếng thăm, đúng là "tâm linh tương thông", tôi trả lời:
 
 - Mời bạn đến.

Hơn 50 năm chúng tôi gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi, chuyện xưa tràn về như "Hurricane Florida". Sau đó các bạn không muốn chờ đợi lâu, mời thêm nhiều sư huynh đệ khắp nơi, tề tựu về Homestead lần đầu tiên trong năm nay. Sau khi thư đi thư đến, chúng tôi hẹn gặp nhau vào tháng 10 ở "Homestead", cuối mùa "Hurricane".
 
Người xưa có câu: "Năm Thìn bão lụt".
 
Tôi nhớ không lầm thì năm 1964 (Giáp Thìn), lúc đó tôi còn nhỏ, ở Tân Châu, trên bờ sông Tiền Giang, đến mùa mưa lũ nước từ thượng nguồn biển Hồ (Cambodia) đổ xuống tràn ngập cả đường phố, muốn đi đâu mọi người phải lội nước hay đi xuồng; người lớn thì lo lắng riêng bọn trẻ như tôi rất thích: tha hồ bơi lội, con cá con tôm... theo con nước có khắp nơi sinh sản, khi nước rút cá tôm đầy đồng, đầy sông rạch...
 
Mỗi năm bọn trẻ chúng tôi chờ đón bão!
 
Thời gian chầm chậm trôi qua, gần đến ngày họp mặt thì tin tức khí tượng dự báo bão Helene (2024, Giáp Thìn) từ Đại Tây Dương qua đảo quốc Cuba, tiến vào vịnh Mexico, vận tốc gió tăng dần lên cấp 4: qua Tampa, Tallahassee, FL, GA, North Carolina, South Carolina, ...
 
Tính đến ngày 03/10/2024 số người chết gần 227, có thể tăng lên vì trên năm trăm người ở North Carolina không thể liên lạc được. Theo thống kê thì bão Helene làm chết người đứng thứ nhì, chỉ sau bão Katrina, cấp 5, năm 2005 là 1,350 người, và thiệt hại trên 160 tỷ MK.
 
Sau khi bão đi qua, những người thân quen gọi, nhắn tin hỏi thăm về trận bão..., riêng các chiến hữu không yên... phải hội ngộ sau hơn 50 năm xa cách.
 
Trời cao nhìn thấy xót thương, “hurricane” Helene đi qua Homestead, Nam Florida không bị thiệt hại nhiều: chỉ có mưa giông vận tốc gió chừng 30 MPH đến 40 MPH và sẵn sàng đón tiếp những chiến hữu.
 
Tôi chuẩn bị đến nơi hẹn, trong lòng rất hồi hộp, tuy không thể so sánh với buổi lễ ở vũ đình trường năm nào, khi Chuẩn tướng Võ văn Cảnh tuyên bố:
 
 - Các sinh viên sĩ quan quì xuống, các tân Chuẩn úy đứng lên, bên huy hiệu "Mặt Trời và Thanh Kiếm Bạc"
 
 50 năm gặp lại người xưa
 Các cụ mần răng chi rứa
 Tay ngang tầm mắt, chào tiễn đưa
 Nha trang ơi, biển xanh phủ bóng dừa.
 
 Florida, người viếng chưa?
 Vườn cây, bóng mát, gió đu đưa
 Đón chào chiến hữu, trải gió mưa
 Vũ Đình Trường, nhịp bước nhặt thưa
 
 "Homestead", giày dép sẵn sàng chưa?
 “Marathon”, bắt đầu đua
 Thử tài, thử sức: giải thưởng "trái dừa"
 Quà tặng, mừng chiến hữu năm xưa.
 
Chúc mừng chiến hữu vượt qua bão lũ
Cùng nhau nhắc lại chuyện ngày xưa...
 
Ngoài trời còn lác đác những hạt mưa thu, tôi đến nơi nhưng không tìm ra nhà, gọi anh để chỉ đường, khu nầy giờ được sửa sang quá đẹp, nên tôi không nhận ra nhà anh.
 
Vừa bước vô cửa: đây rồi các huynh đệ của tôi hơn 50 năm mới được hội ngộ, cám ơn ơn trên! Tôi vui mừng bắt tay ôm mừng từng người một, giữ chặt không muốn bất cứ ai chia cắt huynh đệ chúng tôi nữa!
 
Chuyện xưa tràn về như mùa "Hurricane Florida". Từ chuyện vui buồn khi ở quân trường, chuyện đi chiến dịch "CTCT", chuyện đời chiến binh, chuyện học tập "cải tạo", chuyện định cư ở Hoa Kỳ.
 
Khi đang học quân sự thì huynh đệ chúng tôi được lệnh phải lên đường đi chiến dịch "CTCT", nhờ vậy mà chúng tôi có dịp tiếp cận với người dân quê hiền lành, chất phác; những người lính nơi rừng sâu núi thẳm, cái sống cái chết như "chỉ mành treo chuông"!
 
Sau khi ra trường về đơn vị, trong thời gian học tập cải tạo, chúng tôi học hỏi rất nhiều về tình chiến hữu, hoạn nạn có nhau. Nhớ lại những tháng ngày ở núi Cấm: mỗi ngày phải đi "lao động", nhưng cơm không đủ ăn... Sư huynh Văn Tưởng, dáng người cao lớn, nên bữa ăn hằng ngày không thấm vào đâu, huynh nhìn thấy đàn chuột nhắt chạy tung tăng trên trần nhà, huynh làm bẫy bắt chúng rồi đem đi nướng trui thơm ngon, làm mọi người thèm chảy nước miếng.

Khi ở Bắc Hòa, kinh Cá Tôm, Đồng Tháp, tôi đặt lưới dưới kinh bắt được con rắn vi cá, đem vô nấu cháo xé phay, chúng tôi có một bữa no nê, còn những chú rùa ở dưới kinh nữa...
 
Khi đang kể chuyện thì một huynh hỏi tôi:
 
 - Miami có nhiều đặc sản như quê hương mình, mà các huynh từng nhìn thấy qua hình ảnh mà tôi gởi cho, có thật không? Tôi còn ăn cháo rắn?
 
 - Ở đây có nhiều đặc sản từ cây trái, đến những động vật hoang dã như Iguana (kỳ nhông xanh), rắn, rùa... món ăn khoái khẩu của người Nam Mỹ. Tôi không còn ăn, vì khi nhìn thấy nó gợi nhớ đến thời gian lao lý, cầm lòng không đậu.
 
Cá sấu ở Everglades National Park, một nơi du lịch nổi tiếng, trong nhà hàng có món đặc sản "alligator nugget" giống như “chicken nugget” ở cửa hàng thức ăn nhanh McDonald, Burger King, để nhát ma những người yếu bóng vía.
 
  Đời người "thất thập cổ lai hy"
  Người ở lại, người đi hết rồi
  Trăm năm dâu bể, cuộc đời
  Quê hương xứ lạ, đâu người năm xưa.
 
  Nha Trang dãi nắng dầm mưa
  Trèo đèo vượt suối, đu đưa giữa trời
  Trây-di, áo lính một đời
  Sư huynh sư đệ, lệ rơi nhạt nhòa.
 
Trong vòng tay lưu luyến, hẹn ngày gặp lại, cám ơn quí vị phu nhân đã từng "đồng cam cộng khổ với những người lính", hôm nay lại cùng quí sư huynh đệ từ xa đến đây, "đón bão". Sau Helene, Milton, Leslie... chuẩn bị viếng thăm Nam Florida trong tuần tới.
 
 
Y Châu
 
* Xin chia sẻ cùng anh chị Noi, anh Quan, những người bảo trợ buổi họp bạn.
                                         

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 552,252
Đôi lời phi lộ: hai tiếng "cuối đời" tôi dùng không mang ý nghĩa sau bài ký này tôi không tiếp tục viết nữa. Đây chỉ là cái tên tôi đặt dựa theo nội dung tôi muốn diễn đạt dưới đây. ... Kể từ khi việc đưa thân xác người Việt sống lưu vong, mong muốn được chôn cất tại quê nhà không còn rào cản, vợ chồng tôi chọn cách hỏa táng thân xác sau khi mất. Lựa theo cách này vừa đỡ tốn kém vừa dễ dàng mang tro cốt trở về quê hương. Điều mong ước được "lá rụng về cội" tôi đã dứt khoát. Riêng việc chọn cái cội ở nơi nào trên dải đất hình chữ S cũng chẳng dễ dàng gì! Bởi tôi sinh ra nơi đất Bắc, vợ tôi quê mãi tận cuối phương Nam, nên tôi mất khá nhiều thời gian lựa chọn, tìm kiếm.
Thời gian này, tôi được cất nhắc làm “quan lớn” trong một xứ đạo ở quận Cam (Orange County). Vì vừa vào làm việc trong Hội Đồng Mục Vụ của cộng đoàn, giáo xứ, nên tôi phải tập dần nhiều việc, như tập các câu kính thưa để lên phát biểu trước cộng đoàn cho quen, còn phải tập cách ăn nói cho chững chạc, vì bây giờ mình là quan rồi, dễ bị người ta “soi” lắm. Chẳng hạn như hôm trước, Quan Chủ Tịch Cộng Đoàn, gọi tôi ra ngoài nói chuyện:
Tôi thật sự cảm phục các thầy cô dạy tiếng Việt tại các trung tâm Việt ngữ. Tất cả là thiện nguyện viên. Họ hy sinh cuối tuần để làm một việc không những không lương mà còn phải đối đầu với những việc không vui như áp lực từ phụ huynh... Tôi xin nhắn gởi một điều đến phụ huynh, các thầy cô và các linh mục. Học tiếng Việt là một điều rất khó đối với các em vì trong tuần các em đi học cả ngày ở trường toàn nói và đọc tiếng Mỹ. Về nhà thì xem TV, coi internet, nghe radio cũng toàn tiếng Mỹ. Mỗi tuần vào nhà thờ học tiếng Việt chỉ có hai tiếng mà nhiều thầy cô lại cứ nói tiếng Mỹ với các em. Trớ trêu là sau khi học xong, lúc đi lễ, các linh mục lại giảng phúc âm cho các em bằng tiếng Mỹ. Xin các linh mục, các thầy cô và phụ huynh nói tiếng Việt với các em càng nhiều càng tốt...
...Em rất hãnh diện được phục vụ trong quân đội Hoa-Kỳ dù chỉ là một hạ sĩ quan. Em yêu thích và không hối tiếc chút nào những việc em làm trong đời lính. Chỉ có một điều duy nhất hối tiếc ám ảnh em đến nay là người bạn đồng đội tri bỉ tri kỷ của em ngã gục phanh thây mà em không có mặt ở đó. Nó học chung với em sáu tháng Quân Trường Fort Sill, Oklahoma, từ tháng May 7-November 15, 1998, rồi hai đứa tình nguyện qua Iraq là chiến trận nguy hiểm nhất lúcđó,” Hùng ngửng đầu nói dồn dập với đôi mắt dõi nhìn trời cao như đang tìm người chiến sĩ đồng đội xưa. “Thương mến nhau còn hơn anh em ruột mà!”...
Chị Tâm trưởng nhóm Yoga gần bẩy mươi tuổi sở hữu thân hình cao thon săn chắc như người mẫu, chị nghiện bộ môn này vài thập niên trước lúc chị còn đi làm. Về hưu buồn tay buồn chân, chị rủ vài bạn thân đến nhà chị tập cho vui, tiếng lành vang xa, bây giờ nhóm của chị bành trướng đến mười mấy người, cô Ba là thành viên mới toanh thọ giáo chị. Cô vốn kín tiếng lại là ma mới nên chỉ nghe các chị hóng đủ thứ chuyện trên đời, thỉnh thoảng cô góp một câu giúp vui, tuyệt nhiên cô câm như hến khi có người cao giọng dạy đời hay chê bai ai đó.
Khi một mình trong tứ bề hiu quạnh nên tự thân cảm thấy lẻ loi. Đó là cảm nhận riêng tôi khi ngồi đợi xe đò ở vùng kinh tế mới. Thời ấy không mấy ai có cái đồng hồ đeo tay để biết giờ giấc, chỉ biết giấc sáng sớm khi mặt trời chưa mọc sẽ có chuyến xe đò duy nhất trong ngày về Sài gòn, là xe ngày hôm qua từ Sài gòn lên. Nhớ những hôm sương mù bao phủ núi rừng nên tầm nhìn hạn chế càng cô độc vì cô quạnh, cảm giác lẻ loi len lỏi vào tâm khảm hay từ trong tâm khảm lan toả ra núi rừng âm u, sự lẻ loi và bất lực cho đến khi có ánh đèn vàng mờ đục xuất hiện trong màn sương mù đặc như nước vo gạo là mừng rỡ hôm nay được về nhà vì nhiều hôm ngồi đợi tới mặt trời mọc cũng không có xe vì xe hư xe hỏng gì đó, người ta không chạy ...
... Ừ nhỉ, cũng đến lúc phải quyết định đặt tên cho con là vừa. Mình cứ lo nào là trang trí căn phòng, mua quần áo tã lót, sữa… cho con mà quên mất điều quan trọng là phải cho con một cái tên thật ý nghĩa, chứ đâu phải gọi thằng cu bé là được đâu! Mà biết làm sao khi bên ngoại muốn đặt tên này, bên nội lại muốn đặt tên kia thì làm sao giải hòa được hai bên đây?! Từ chối bên ngoại hay bên nội cũng đều sợ làm buồn lòng họ, vì đây là cháu đầu lòng trong họ nên ai cũng muốn tên mình đưa ra được cha mẹ nó chọn!...
... Ra về tôi suy nghĩ liên miên về tình bạn lính, bạn tù, bạn đời thật quý “Cuộc sống chẳng có gì đáng quý hơn là hạn chế làm tổn thương người khác và xoa dịu một tâm hồn khổ đau với tất cả những gì mình có thể” (Olive Schreineray), anh Thân đến với anh Mùi trong lúc này thật thích hợp vì họ đã hiểu nhau và hơn hết là đồng cảnh ngộ. Còn tình cha con thương yêu quấn quýt thì đẹp như một bài ca...
Hồi nhỏ, khi tôi học trường làng, ngoài câu cách ngôn: “Tiên học lễ, hậu học văn” thầy giáo còn cho viết vào vở bài học thuộc lòng đầu tiên: Công cha như núi Thái Sơn, Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha. Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.”(khuyết danh) Bài học thuộc lòng này được cha truyền con nối và theo tôi suốt cả cuộc đời. Tôi nhớ thời thơ ấu, vào dịp Tết, các chú thím, cô cậu đem biếu ông bà nội hộp trà, cân mứt… Trong năm, vườn nhà thu hoạch được thứ gì thì đem đến cho ông bà thứ ấy - khi quả bí, lúc trái bầu… Khi ông bà ốm đau thì sớm hôm thăm viếng, thuốc thang… Như thế coi như làm “tròn chữ hiếu.”
... Mặc hai bên lời qua tiếng lại, ông lủi thủi ứa nước mắt đi vào phòng. Trời mùa đông sẫm tối thật nhanh. Bóng tối chườm lạnh khoảng sân bên ngoài và bao trùm lấy căn phòng nhỏ. Ông vẫn đứng lặng yên như pho tượng, cảm giác như mình đang đi về phía hư không. Tuổi già giọt lệ như sương. Nỗi đau của người già không bật thành tiếng khóc, mà thấm vào từng thớ thịt, ray rứt từng hơi thở. Ông nghe ngực mình nhoi nhói như muốn vỡ tung ra. Có tiếng bát đũa khua lanh canh, rồi mùi thức ăn thơm nồng bốc lên. Không ai mời ông ra ăn cơm , mà ông cũng không thấy đói. Ông chỉ muốn được nằm xuống rồi ngủ mãi một giấc dài không bao giờ thức dậy. Cuộc sống của ông là những chuỗi ngày đau đáu. Co ro với cái lạnh của mùa đông miền Bắc Mỹ, không máy sưởi , tay chân buốt cóng, ông thấm thía câu nói: Cha mẹ thương con biển hồ lai láng, Con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày . Đành vậy chứ biết sao. Nước luôn chảy từ trên cao xuống thấp mà...
Nhạc sĩ Cung Tiến