Hôm nay,  

Chuyện Bầu Cử Ở Mỹ

04/11/202422:11:00(Xem: 1956)

 

TG Thao Lan đứng thứ ba từ trái
Lễ trao giải VVNM 2021: TG Thảo Lan (hình trên, người thứ ba từ trái) 

 

Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ sư Cơ khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016, Thảo Lan đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19 và 21. Dưới đây là vài ghi nhận và cảm nghĩ của tác giả về ngày bầu cử “Election Day” ở Hoa Kỳ được viết từ mùa bầu cử 2020. Bài viết được tác giả gửi đến Viết Về Nước Mỹ ngay trước ngày Bầu Cử 5 tháng 11 năm 2024. Xin chia sẻ cùng quý độc giả.
*
Lời mở đầu của người viết: "Đây là bài tôi viết đúng bốn năm trước khi cả nước Mỹ đang sôi nổi về kết quả của cuộc bầu cử tổng thống năm 2020. Lúc đó vì không muốn gây ra tranh cãi mất thì giờ nên tôi chỉ đăng giới hạn trong trang cá nhân của mình. Bài được nhiều người xin để share lại và số người “nghỉ chơi” tôi ra hay thậm chí “block” vì bài viết này cũng không phải là ít. Một mùa bầu cử nữa lại đến. Có vẻ như những gì xảy ra bốn năm trước có thể sẽ lặp lại nên tôi nghĩ bài viết năm trước của mình chưa đến nỗi lỗi thời."
Nói về bầu cử Mỹ thì tôi bắt đầu biết đến từ năm 1972 khi đương kim tổng thống Richard Nixon thắng áp đảo ứng cử viên đảng Dân Chủ George McGovern. Khi ấy tình hình chiến sự ở Việt Nam đang leo thang nên các báo chí ở Việt Nam cũng đưa tin rất nhiều về cuộc bầu cử mà theo mọi người sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của Việt Nam Cộng Hòa. Tôi còn nhớ khi ấy ba tôi cũng như nhiều người khác ở miền Nam đã lo lắng nếu McGovern thắng cử có nhiều khả năng Mỹ sẽ bỏ rơi VNCH. (Thực tế ra sao thì ai cũng biết không cần nhắc lại). Có lẽ cái suy nghĩ đảng Cộng Hòa chống Cộng, đảng Dân Chủ thân Cộng hình thành trong đầu óc nhiều người Việt Nam bắt nguồn từ thời gian này và kéo dài cho đến tận bây giờ; mặc dù bàn cờ chính trị thế giới đã thay đổi mấy chục năm nay. Và có lẽ mọi người cũng không nên quên Jimmy Carter, vị tổng thống Dân Chủ kế tiếp nhiệm kỳ của Nixon-Ford là người đã mở rộng vòng tay tiếp đón nhiều người tị nạn vào cao điểm người dân Việt Nam bất chấp hiểm nguy ào ạt nhào ra biển để tìm kiếm tự do.
 
Dạo đó tôi có đọc được một bài tường trình về cuộc bầu cử năm 1972 trên báo Thời Nay mà nếu không lầm thì bài viết có tựa đề "Ngày Dài Nhất". Bài viết xoay quanh cái ngày mà mọi người dân Mỹ hồi hộp chờ tin tổng thống Nixon thắng cử. Qua bài báo đó tôi bắt đầu biết đến hệ thống bầu cử có một không hai trên thế giới này của Mỹ mặc dù vẫn không hiểu rõ lắm về ý nghĩa của các lá phiếu cử tri đoàn. Có một câu tôi nhớ rõ nhất trong bài viết đó là ứng cử viên nào nắm được phiếu cử tri đoàn của California là cầm chắc chiến thắng vì California là nơi có nhiều phiếu cử tri đoàn nhất. Đến khi qua được Mỹ thì tôi thấy câu này không còn đúng nữa mặc dù California vẫn là tiểu bang nắm nhiều phiếu cử tri đoàn nhất (55) nhưng qua các cuộc bầu cử gần đây, mặc dù California vẫn là tiểu bang "xanh" nhưng các ứng cử viên đảng Cộng Hòa vẫn giành được chiến thắng như trường hợp George Bush năm 2000 và Donald Trump năm 2016.
 
Lần bầu cử đầu tiên tôi được trực tiếp theo dõi ở Mỹ, nhưng không được tham gia vì còn mang quy chế thường trú nhân tị nạn, là kỳ bầu cử năm 1992 giữa ứng cử viên Dân Chủ Bill Clinton và đương kim tổng thống George H. W. Bush. Lần đó Bush đã thất cử và bàn giao quyền hành lại cho Clinton một cách êm đềm theo đúng quy tắc ứng xử truyền thống. (Sau này hai người có một dạo trở nên thân thiết với nhau như hai người bạn vong niên tâm giao). Khi đó tôi mới chỉ qua Mỹ vài năm nên chưa hiểu nhiều về cả hai người cũng như đường lối chính trị của họ. Theo lời ông “supervisor” trong phòng “lab” tôi làm hồi đó thì ông ta tỏ ra hối tiếc cho Bush, nhưng đồng thời cũng nói lý do Bush thua là vì không giữ đúng lời hứa không tăng thuế và không vực được nền kinh tế Mỹ đi lên.
 
Kỳ bầu cử sau, 1996, giữa đương kim tổng thống Bill Clinton và ứng cử viên Cộng Hòa Bob Dole là lần tôi chính thức được hưởng cái thú đứng dưới mưa lạnh của tháng 11 ở Virginia để xếp hàng chờ mấy tiếng  đồng hồ vào phòng phiếu để thực hiện quyền lợi của người công dân Mỹ. Cũng cần phải nói thêm hai lần bầu cử 1992, 1996 có sự hiện diện của ứng cử viên độc lập Ross Perot khá sôi nổi (Năm 1996 ứng cử với tư cách thành viên đảng Cải Cách - Reform).
 
Quay trở lại với lần bầu cử có một không hai năm 2020. Có một không hai vì đây là lần đầu kỳ bầu cử được tham gia bởi số cử tri đông đảo nhất. Có một không hai vì đây là lần đầu bầu cử diễn ra trong tình trạng dịch bệnh ngặt nghèo trên toàn thế giới chứ không riêng gì Mỹ. Có một không hai vì đây là kỳ bầu cử diễn ra trong bối cảnh nước Mỹ bị chia rẽ nhất. Có lẽ từ sau nội chiến Nam Bắc chưa có bao giờ lòng dân lại chia rẽ một cách nặng nề như hiện nay. Tất nhiên ứng cử viên nào cũng có người ủng hộ cuồng nhiệt riêng của mình mà theo tình hình hiện tại phải là người có đầu óc tỉnh táo, cởi mở nhất mới có thể giữ vững hòa khí được với người của phe bên kia.
 
Có biết bao người trong gia đình không muốn gặp mặt nhau, có bao nhiêu bạn bè nghỉ chơi nhau ra, có bao nhiêu người quen xã giao trên Facebook “unfriend” hay “block” nhau (đôi khi sau một màn chửi rủa nhau dữ dội trên mạng) chỉ vì người theo Trump, người ủng hộ Biden. Phe nào cũng có lý lẽ riêng của họ nên tôi không nhất thiết phải phân tích làm gì mà chỉ muốn đề cập đến những bài viết, những chia sẻ (share) truyền nhau trên mạng xã hội để công kích phe bên kia mà người “post” lại không hề kiểm chứng xem những tin, hay “clip” phim đó có chính xác hay không? Có thực tế hay không? Ai cũng có quyền tự do ngôn luận nhưng nếu cáo buộc ai một điều gì thì cần có bằng chứng như ông cha ta đã nói "Nói có sách mách có chứng". Chứ đừng nói cho sướng miệng, hùa theo đám đông, hoặc nhắm mắt lập lại lời nói của người khác như con vẹt.
 
Sau đây là những gì mà tôi biết:
 
- Bỏ phiếu bằng thư: Năm 2020 không phải là năm đầu tiên áp dụng. Việc bỏ phiếu bằng thư cho những người không thể có mặt tại phòng phiếu vào ngày bầu cử đã có từ thời nội chiến Nam Bắc. Sở dĩ năm 2020 được áp dụng rộng rãi thì chắc ai cũng hiểu là vì nạn dịch Covid-19.
 
- Gian lận việc bỏ phiếu: Dĩ nhiên khả năng gian lận thì hiện diện ở khắp mọi nơi trong mọi hoàn cảnh chứ không riêng gì bầu cử nhưng như đã trình bày ở trên, việc gì cũng phải có bằng chứng. Cho đến thời điểm hiện tại (tháng 11 năm 2020) chưa có bằng chứng nào chứng tỏ có việc gian lận trong lần bầu cử này. Nhân tiện xin nói luôn bất cứ ai có bằng chứng về việc gian lận của bất cứ đảng nào, Cộng Hòa hay Dân Chủ, thì xin đừng lan truyền trên mạng mà hãy gửi ngay cho sở Cảnh sát địa phương hoặc FBI để họ điều tra. Cũng cần phải nói rằng việc kiểm phiếu, đếm phiếu luôn được đặt dưới sự giám sát của đại diện cả hai đảng và những người độc lập. Gian lận chỉ có thể xảy ra khi một người phản lại đảng của mình bắt tay với bên kia và có sự thông đồng của các giám sát viên độc lập. Việc đó có dễ xảy ra hay không tùy quý vị suy nghĩ.
 
- Tại sao có nhiều tiểu bang Trump bỏ xa Biden rồi qua một đêm hay vài ngày sau tình hình thay đổi 180 độ? Lý do: Tùy luật mỗi tiểu bang phần lớn các phiếu bầu gửi bằng thư không được đếm trước. Tại sao Biden lật ngược được tình thế? Tại vì những người ủng hộ Biden sợ dính virus ở phòng phiếu nên bỏ phiếu bằng thư nhiều hơn. Nhân tiện nói luôn là nếu có “video clip” nào quay cảnh hủy phiếu bầu bằng thư thì Biden sẽ là người chịu thiệt nhiều hơn vì lý do tôi vừa kể. Hơn nữa một bao hay một thùng phiếu bên trong chứa bao nhiêu phiếu dành cho Trump, bao nhiêu cho Biden thì chỉ có trời mới biết. Do đó nếu có ai hủy các phiếu đó thì chỉ với mục đích phá hoại cuộc bầu cử chứ không thể biết chắc là sẽ giúp hay hại ứng cử viên nào.
 
- Chuyện đòi kiểm lại phiếu (recount): Hoàn toàn hợp pháp và cũng không phải là trường hợp đặc biệt gì vì đã xảy ra trong quá khứ. Tuy nhiên việc cần phải đếm lại phiếu cần có lý do hợp lý mà thường là chênh lệch giữa hai bên quá thấp. Chứ nếu chênh lệch phiếu nhiều quá thì có đếm tới đếm lui cũng thế thôi.
 
-  Chuyện khiếu nại kiện cáo trước tòa (legal challenge): Hoàn toàn hợp pháp và đương nhiên cũng phải có cơ sở để kiện chứ không thể nhảy đong đỏng lên nói bên kia chơi ăn gian đòi kiện mà không hề có chứng cớ gì.
 
- Chuyện đòi ngưng đếm phiếu: Hoàn toàn bất hợp pháp. Hơn nữa mỗi tiểu bang có luật lệ bầu cử riêng mà tổng thống không có quyền hạn gì can thiệp vào.
 
- Biểu tình ôn hòa phản đối hay ủng hộ kết quả bầu cử: Hoàn toàn hợp pháp vì đó là quyền căn bản của dân Mỹ. Tuy nhiên vác súng rầm rộ bao vây phòng phiếu, cản trở việc kiểm phiếu hay gây áp lực là hoàn toàn bất hợp pháp.

Về vấn đề chia rẽ trong lòng dân Mỹ thì ngoài lý do ủng hộ người này hay người kia ra, còn có một sự khác biệt trong cách nhìn về phong trào Black Lives Matter. Ai muốn tìm hiểu thì có thể Google. Ở đây tôi chỉ muốn đề cập đến một khía cạnh khác. Trong những người “bạn” của tôi trên Facebook không biết có bao nhiêu người đã từng sống ở Mỹ vào cái thời mà phân biệt chủng tộc còn là hợp pháp và công khai. (Tôi dùng chữ “bạn” vì dịch từ chữ friend của Facebook nhưng trong số đó có những người đáng tuổi cha chú mình nên không thể gọi là bạn một cách thông thường được)
 
Khoảng thời gian 1957-1958, ba tôi đi tu nghiệp khóa sĩ quan tham mưu bộ binh ở học viện quân sự Fort Benning, Georgia. Trong thời gian đó những khi được xả trại ra phố bằng xe bus, ba tôi cùng các sĩ quan khác đều phải ngồi ở hàng ghế phía sau, sau tấm bảng “Colored” cho dù những hàng ghế trước còn trống hoặc thậm chí không hề có ai ngồi. Nếu muốn uống nước thì cũng phải uống ở vòi có bảng ghi “Colored”. Chúng ta ngày nay không bị phân biệt đối xử như vậy và chắc chắn con cháu chúng ta cũng thế.
 
Xin đừng ngây thơ cho là chúng ta được như vậy đơn giản là nhờ những người da trắng trở nên rộng lượng bao dung hơn. Chúng ta và con cháu chúng ta được trao cho cơ hội đồng đều như mọi người khác trên đất Mỹ này là một phần nhờ vào mồ hôi, nước mắt, và cả máu của những người đấu tranh như Rosa Parks, Martin Luther King Jr. và bao nhiêu người da đen khác. Bởi thế xin làm ơn đừng dùng những lời miệt thị dành cho những người da đen xuống đường tranh đấu đòi hỏi công lý cho họ (và có thể cho cả chúng ta). Những hành động đập phá, hôi của luôn đáng bị lên án nhưng đừng đồng hóa nó với những cuộc biểu tình đấu tranh đòi lẽ phải.
 
Xin nhớ rằng tội phạm (và nạn nhân) không hề phân biệt màu da. Tên sát nhân Charles Manson kẻ cầm đầu vụ giết hại nữ tài tử Sharon Tate (người đang có mang 8 tháng rưỡi khi đó) cùng bốn người khác tại tư gia của cô, là người da gì? Da trắng. Timothy McVeigh, kẻ đặt bom tại tòa nhà liên bang ở Oklahoma City giết chết 168 người là người da gì? Da trắng. Jeffrey Dahmer, kẻ giết người hàng loạt và ăn cả thịt người là dân da gì? Da trắng. Seung-Hui Cho, tên xả súng giết 32 người ở trường đại học Virginia Tech là người da gì? Da vàng. Thiết nghĩ tôi không cần phải nói thêm.

Trước khi chấm dứt tôi muốn đề cập đến một chuyện khác. Từ kỳ bầu cử năm 2008 đã có những người Việt Nam tuyên bố nếu Obama đắc cử họ sẽ bỏ nước Mỹ mà qua nước khác sinh sống. Năm 2020 tôi lại được biết cũng có những người, Việt Nam dĩ nhiên, tuyên bố tương tự nếu Biden đắc cử. Tôi xin khẳng định là nước Mỹ rất cần những người như thế này rời khỏi nước Mỹ càng sớm càng tốt. Đây là một nước theo thể chế dân chủ. Nếu quý vị không vừa lòng với những người lãnh đạo chính phủ, nếu quý vị cảm thấy xã hội còn nhiều bất công thì quý vị hoàn toàn có quyền (và nghĩa vụ) dùng tiếng nói, hành động hợp pháp, hoặc lá phiếu của mình để thay đổi nó, để xã hội trở nên tốt hơn. Nước Mỹ không cần những người sẵn sàng bỏ chạy sang nước ngoài khi không vừa ý hoặc khi xã hội đang rối ren. Để rồi chờ cho những người khác hoàn thiện nó cho mình quay trở lại tiếp tục hưởng thụ.
 
Thảo Lan

Ý kiến bạn đọc
17/11/202421:50:26
Khách
Cảm ơn Tác giả một bài viết hay.
15/11/202413:57:52
Khách
Hai đảng DC và CH đều nhất trí viện trợ bom đạn cho DT để phạm tội ác chiến tranh, diệt chủng, và nhân quyền nên năm nay nhiều nguời không đi bầu lưạ chọn TT vì không muốn bỏ phiếu bầu cho kẻ giúp nguời bị Liên Hiệp Quốc và các co quan quốc tế lên án.
VietBao Nov. 14, 2024:
"- Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (HRW: Human Rights Watch) cáo buộc Israel phạm "tội ác chống lại loài người" hôm thứ năm, viện dẫn việc Israel liên tục cưỡng bức di dời dân thường ở Gaza, cắt đứt các nguồn tài nguyên quan trọng cũng như phá hủy cơ sở hạ tầng."
13/11/202414:20:54
Khách
Ông TA Tran có câu hỏi rất đúng. Báo chí TV đều nói năm nay nguời ta ào ạt kéo nhau đi bầu, và số bầu cử sớm rất đông, như vậy tổng số phiếu 2024 phải hơn hay bằng tổng số phiếu 2020. Nhưng tại sao tổng số phiếu bỏ cho hai đảng năm nay lại ít hơn năm 2020 10 triệu (81+74) -(70+75)? Có thể vì năm 2024 kiểm soát bầu phiếu chặt chẽ hơn nên con số 10 triệu phiếu của năm 2020 biến mất.
12/11/202422:37:19
Khách
Theo kết quả bầu cử tổng thống 2020: ông Biden thắng ông Trump tỷ số: 81 triệu - 74 triệu.
Năm nay 2024 bà Haris thua ông Trump vớ tỷ số: 70 triệu - 75 triệu.
Thế thì 11 triệu phiếu ủng hộ đảng Dân Chủ đã đi đâu và 11 triệu phiếu này từ đâu đến tai năm 2020?
11/11/202401:54:40
Khách
Sau khi thóat khỏi viên đạn ám sát, Trump và nhóm tín đồ Cơ Ðốc giáo tin rằng Thiên Chuá bảo vệ Trump để cai trị nuớc Mỹ. Trump rất tự tin và đã có lần tuyên bố mình có thể bắn một nguời đi trên đường phố mà không ai làm gì đuợc. Và thực tế cho thấy các vụ truy tố Trump phạm luật nay lần luợt tan rã. Vì tự tin là nguời đuợc Thiên Chuá uỷ nhiệm nên TT Trump trong nhiệm kỳ 2 sẽ mạnh tay với đối lập mà không bị truy tố vì có luật cấm bô Tư Pháp truy tố Tổng Thống đuơng nhiệm, và Trump khong bị impeach vì đa số hai viện quốc hội là đảng CH, và TCPV cho TT Trump duợc immunity bất khả xâm phạm. Nên nếu Trump ra lệnh quân đội đàn áp biểu tình, bỏ tù lãnh tụ đối lập thì Trump không bị truy tố. Trump sẽ cai trị nuớc Mỹ như một hoàng đế.
08/11/202421:56:29
Khách
Ngày 26/10, Clinton đến vùng Little Saigon, Cal. vận động tranh cử cho Derek Trần vào Hạ Viện Liên Bang.

*Ngày 26/8, Trump đến trung tâm thương mại Eden Center vận động tranh cử cho Hùng Cao vào Thượng Viện Liên Bang.
08/11/202421:49:59
Khách
*Trump và Clinton tới các khu trung tâm thương mại người Việt :

Ngày 26/10, Clinton đến vùng Little Saigon, Cal. vận động tranh cử cho Derek Trần. Kêt quả :
Michelle Steel (CH): 52.5%
Derek Tran (DC): 47.5%

*Ngày 26/8, Trump đến trung tâm thương mại Eden Center vận động tranh cử cho Hùng Cao. Kết quả :
Timothy Kaine (DC): 54.1%
Hung Cao (CH): 45.9%

***Trump và Hùng Cao tới trung tâm thương mại Eden Centercủa người Việt ở Falls Church, Virginia
Nguồn : Former President Donald Trump visited the Eden Center in Falls Church, Virginia Monday, the largest Vietnamese commercial center on the East Coast.

*** Hung Cao đứng cạnh Trump trên bục diễn đàn trong kỳ nói chuyện với cử tri ở Chesapeake, Virginia
Hung Cao, left, speaks on stage after an invitation from former President Donald Trump during a rally in Chesapeake, Virginia, on June 28, 2024.
Nguồn: Virginia Senate debate: Clinton ex-running mate Kaine, GOP challenger Cao spar on immigration, DEI in military

***Hung Cao được sự ủng hộ của Trump ứng cử vào Thượng Viện
Nguồn: Cao gets Trump’s backing in GOP Senate primary
June 6, 2024
08/11/202405:42:17
Khách
2020- Trong kỳ bầu cử tháng 11 năm 2020, tất cả các thượng nghị sĩ tiểu bang và dân biểu tiểu bang người Việt thuộc đảng Dân Chủ đều được TÁI ĐẮC CỬ . Ngoài ra, cộng đồng người Việt còn có thêm hai người mới , thuộc đảng Dân Chủ , được đắc cử dân biễu tiểu bang. Và đó là Khanh Phạm tiểu bang Oregon và Mỹ Linh Thái tiểu bang Washington.
Riêng thượng nghị sĩ tiểu bang Cộng Hòa Dean Trần thuộc tiểu bang Massachusetts thì bị thất cử.

2020- Các dân biểu và thượng nghị sĩ gốc Việt tiểu bang và liên bang:

California: Tyler Diệp Cộng Hòa Dân biểu
Florida: Đặng thị Ngọc Dung Dân Chủ Dân biểu Liên bang ( Stephanie Murphy )
Georgia: Bee Nguyễn Dân Chủ Dân biểu
Massachusetts:Trâm Nguyễn Dân Chủ Dân biểu
Nevada: Rochelle Nguyễn Dân Chủ Dân biểu
Oregon: Khanh Pham Dân Chủ Dân biểu
Texas: Hubert Võ Dân Chủ Dân biểu
Washington state: Joe Nguyễn Dân Chủ Thượng nghị sĩ
MỹLinh Thái Dân Chủ Dân biểu
08/11/202401:46:43
Khách
Tuy thích độc tài nhưng Trump có những cái policy tốt như chấm dứt đóng cửa covid-19 sớm hơn các nuớc trên thế giới để cứu kinh tế Mỹ, lo xây bức tuờng biên giới, khai thác dầu hoả tối đa để giảm gía xăng và giá vận tải hàng, không muốn làm Tổng Thống thế giới chi tiền chuà vung vít cho quốc tế mà chủ truơng America First . Ðảng DC thì chi quá nhiều cho chiến tranh ở Ukraine và Do Thái, tiêu xài vung vít trợ cấp Covid tạo cơ hội cho gian lận tham nhũng tiền Covid hàng tỷ khắp nơi. Dân Á Phi Nam Mỹ nhận tiền Covid child credit xài không hết, gởi tiền về nuớc hàng tỷ đô la tiền của Mỹ vay muợn. Kết cục là lạm phát vật giá gia tăng vùn vụt. Kết quả bầu cử 2024 cho thấy cử tri Mỹ không tha thứ cho đảng DC gây lạm phát giá cả gia tăng xăng nhớt thức ăn tăng 50-100% dù biết Trump không phải là nguời tốt.
07/11/202422:18:26
Khách
Ủng hộ Harris Ủng hộ Trump

Phái nam 44% 54%
Phái nữ 54% 44%
Da trắng 43% 55%
Da đen 86% 12%
Latino 53% 45%
Á châu 56% 38%
Other 43% 53%

Xong đại học 57% 41%
Chưa xong đại học 44% 54%
(Edition Research/NEP via Reuters)

Nguồn: How America voted in maps and charts
November 6, 2024
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 507,839
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đã nhận giải đặc biệt năm thứ mười tám và giải Danh Dự năm 2023. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO. Sau đây là bài viết mới nhất của tg, về việc ông bà trông giữ cháu ở Mỹ.
Tác giả bắt đầu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”. Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali. Tác giả nhận giải vinh danh tác giả 2023. Bài viết này MTTN viết về giọt nước mắt người Mẹ, là tác giả Phương Hoa, một cây viết đoạt giải Chung Kết VVNM được yêu mến. VVNM và Việt Báo một lần nữa xin chia buồn cùng tác giả và tang quyến.
Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn “hay “Hồn lỡ sa vào đôi mắt em” …mà nếu đôi mắt đó che bằng một cặp kính dày thì làm sao mà “thấy” được cái tâm hồn đầy thơ mộng và lãng mạn để…sa vào đôi mắt đây? …nên tôi nhất định không đeo kính cận khi đi học hay đi chơi để mong có cơ hội chớp được anh chàng nào đó lỡ dại sa vào đôi mắt mơ huyền của tôi. Tôi bắt đầu nhận ra mình bị cận thị khi học trung học vì không thấy rõ được chữ thầy cô viết trên bảng, ngay cả khi ngồi trên ghế bàn đầu trong lớp. Nhà nghèo, không có tiền đi bác sĩ để lấy toa và mua kính nên tôi thường mượn sách của bạn xem lại những thiếu sót. Và cứ như thế tôi học xong trung học, đỗ Tú tài và vào học đại học.
Một thời gian ngắn sau Hiệp Định Genève tháng 7, 1954, gia đình chúng tôi rời Phủ Cam dọn vào ở trong khuôn viên trường Đồng Khánh. Măng chúng tôi dạy môn Nữ Công Gia Chánh, và có lẽ vì là một quả phụ với 6 con, nên được Bà Hiệu Trưởng Nguyễn Đình Chi, ưu ái giúp đỡ cho gia đình được sống trong 2 căn phòng trên lầu Ba (bên phải, nếu từ cổng trước nhìn vào). Cùng ở trên lầu Ba sát cạnh gia đình chúng tôi là gia đình của bà quả phụ Trần Thi, mà chúng tôi thường kêu là Dì Hoàn vì Dì là bạn của Măng tôi từ khi 2 người học chung với nhau tại trường Đồng Khánh trong thập niên 30. Gia đình Dì cũng đông không kém gia đình tôi – 7 người. Dì ít cười và có vẻ nghiêm khắc. Các nữ sinh nghỉ trưa tại trường rất sợ gặp “Bà Thi”, dễ bị Bà la rầy hay cho “kỷ luật”, nhất khi bị bắt gặp đi lang thang trong hành lang thay vì phải ở trong phòng học.
Ở những thành phố tại miền Nam Cali mà tôi đã ở thì mỗi tuần một lần, xe đổ rác sẽ đến từng nhà để mang rác đi. Tại thành phố tôi đang cư ngụ, thứ tư hàng tuần là ngày đổ rác. Khoảng 7:30 sáng thì xe đổ rác xanh (cỏ, lá, vỏ trái cây) sẽ đến lấy rác đi. Khoảng giữa trưa thì đến lượt xe đổ rác tái sinh (recycle). Đến năm giờ chiều thì xe đổ rác đồ ăn và những thứ rác còn lại sẽ chạy chuyến chót. Tất cả mọi nhà trong xóm, trừ gia đình hai ông bà Mỹ già bên kia đường, đều kéo các thùng rác ra lề đường mỗi tối thứ ba để cho các xe rác đến đổ vào ngày hôm sau. Hai ông bà Mỹ già luôn đợi đến khoảng 7 giờ sáng thứ tư mới kéo thùng rác ra. Điều này làm tôi rất bực mình, nhất là vào các tháng mùa đông, vì tiếng động kéo thùng rác của hai ông bà đánh thức tôi dậy.
Đã bao giờ bạn cầu nguyện một điều gì chưa? Hầu như trong chúng ta, ai cũng đã từng chắp tay cầu nguyện một điều gì vì lòng trắc ẩn khi nhìn cảnh hoang tàn đổ nát ở dải Gaza, vạn gia đình bồng bế nhau chạy giặc, những nấm mộ ven đường gợi nhớ quê xưa. Bạn thầm cầu nguyện bình an cho những người khốn khổ được trở về nhà. Tôi nhìn những người lính trẻ dưới giao thông hào tuyết đá lầy lội của trận chiến đang cam go giữa Ukraine và Nga, tôi nhớ chiến tranh ở quê nhà nên thầm cầu nguyện ơn trên che chở cho những người lính vì họ còn quá trẻ. Bạn cầu nguyện cho những người không quen biết đang bị động đất ở đâu đó trên địa cầu được bình an trở về nhà. Tôi cầu nguyện cho cơn sóng thần khủng khiếp tiếp diễn đổ vào hoang đảo, đừng đổ vào những thành phố ven biển đông dân cư, nơi tôi chưa từng nghe hay biết đến địa danh đó trước khi xem tin tức trên tivi… Nhưng đã bao giờ tôi và bạn suy nghĩ về hành vi của mình với những người không quen biết, những nơi chưa từng nghe tên hay đến đó bao giờ.
Với tôi hình ảnh đẹp nhất thế giới không phải là hoa hậu hoàn-vũ đăng-quang, hoặc siêu mẫu chân dài, hoặc siêu cầu thủ túc-cầu, hoặc tân tổng-thống siêu cường, hoặc tân giáo-chủ nào đó; mà là đôi uyên-ương dắt tay nhau chậm rãi, rất chậm rãi đi bộ dọc phố Bolsa sầm-uất. Chàng đi khập khiểng, nàng dựa vai nghiêng. “Đây là vợ em mười mấy năm rồi,” Tâm giới thiệu Diệu khi họ bước vào văn phòng tôi. Có lẽ bạn đã nghe nhiều chuyện về con lai. Năm mươi năm từ 30/4 rồi còn gì. (Không cần phải thêm 1975 vì ai cũng tự hiểu. Có không hiểu thì chỉ là giả bộ.) Nhưng chuyện của Tâm, Việt lai Mỹ Đen, thì tàn nhẫn. Phải dùng chữ tàn nhẫn. Càng tàn nhẫn, càng đượm yêu thương khi tình yêu đến.
Những điểm tốt đẹp hấp dẫn của Little Sài Gòn, Nam California (mà người Việt hải ngoại mình hay gọi ngắn gọn là Khu Bolsa), đã được nhiều người nói đến. Nào là khí hậu ôn hoà, nhiều bờ biển nổi tiếng, nhiều phong cảnh đẹp xinh, cây trái hoa lá tốt tươi và nhất là “thiên đường ẩm thực” của người Việt khắp nơi đổ về thưởng thức. Tôi không phản đối điều này, mặc dù tôi đã bị vào vài ba quán không hề ngon tại Bolsa, khỏi cần kể tên ra đây làm gì (kẻo bị... guýnh sao, ngu gì!). Sự thực, kiểm lại những quán ăn Việt Nam ở nhiều thành phố tôi đã từng ghé qua, có nơi nhiều lần, từ Canada qua Mỹ thì thấy rằng, nơi nào cũng có thức ăn ngon. Nhưng ở Little SaiGon vì dân số đông, mức độ canh tranh nhiều, nên thức ăn đa dạng hơn, và có thể ngon hơn, còn ngon nhất hay nhì hay ba, thì tuỳ vào khẩu vị từng người, có phải ? Thôi thì “điểm cộng” người ta nói hết rồi, bữa nay tôi nói về những điểm “chưa tốt”, hay còn gọi là “điểm trừ”, nha!
Tác giả tên thật Trần Đình Phước, Sanh năm 1947, Cựu Trung Úy Không Quân VNCH. Đến Mỹ 10-1992. Danh sách HO-13. Tác giả nhận giải đặc biệt năm 2023 Hiện đang sống tại San Jose. (Ghi lại cuộc nói chuyện giữa một học sinh và một nhân viên Crossing Guard tại ngã tư Curtner Ave và Booksin, Ave, thuộc Thành Phố San José trong lúc em chờ phụ huynh đến đón.)
Cánh cửa ngăn cách giữa hải quan và người chờ thân nhân vừa mở ra tại phi trường Norman Y. Mineta San Jose, tiểu bang California, Hoa Kỳ, mọi người đổ xô háo hức đứng lên, cặp mắt ai nấy mở thật to với những bó hoa, bong bóng đủ màu trên tay sẵn sàng chào đón người thân từ xa đến. Riêng tôi… cũng có hoa tươi, bong bóng hình gấu, hình trái tim… nhưng vai trò của tôi thật bất đắc dĩ. Tôi đi đón… vợ của người ta! Phải rồi, vợ của tên bạn thân, Chương lúc nào cũng bận rộn đi gặp khách hàng, không có thì giờ đi đón vợ trở về từ tiểu bang Pennsylvania sau bốn tháng đi tu nghiệp chuyên sâu về bác sĩ nhi đồng.
Nhạc sĩ Cung Tiến