Hôm nay,  

“Thanksgiving” Cho Mọi Người

28/11/202400:00:00(Xem: 4971)

Thanksgiving 

Tác giả tên thật là Trần Hương Thủy hiện sống tại South Carolina. Tác giả là một cây bút được yêu mến và đọc nhiều trong giải thưởng VVNM. Bà vừa nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm 2023. Từ một câu chuyện nhẹ nhàng về tình người, tác giả gửi gắm một điều ước tốt đẹp đến mọi người trong mùa lễ “Thanksgiving”
 
***
 
Ông ngồi nhâm nhi tách trà, ánh mắt mông lung thả vào khoảng không. Từ tách trà nóng, một làn khói mỏng tỏa lên. Hương sen lãng đãng trong khu vườn buổi sáng, quyện cùng mùi cỏ cây, mùi sương ẩm. Buổi sáng bao giờ cũng là thời khắc êm đềm đối với ông. Không có gì phải vội vàng, ông cứ ngồi như thế, cho đến khi mặt trời lên cao và bình trà cạn nguội ngắc ngơ.
 
Nhưng hôm nay thì khác. Bãi sân trống cạnh nhà là nơi tụ tập đá bóng của bọn trẻ từ sớm. Kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, bao nhiêu sự phấn khích cùng với năng lượng tràn đầy dồn vào những cú sút bóng ầm ầm, vào tiếng la hét vang dậy. Rồi cái gì đến cũng đã đến. Một cú sút thẳng chân, hất quả bóng bay qua hàng rào, rơi ngay bàn trà của ông.
 
- Choang…Choang…
 
Cả chiếc ấm tích và chén trà rơi xuống đất, mảnh vụn văng tung toé. Ông còn chưa kịp định thần thì đã nghe tiếng gõ cửa và tiếng gọi lớn:
 
- Ông ơi, lấy giúp bọn cháu quả bóng đi ạ.
 
Không nghe tiếng trả lời, bọn trẻ dừng lại một chút rồi gọi to hơn, đập cửa dồn dập hơn. Cơn giận ngút lên. Ông cố gắng thở đều cho nhịp tim bình thường trở lại, nhưng không thể được… Cánh cổng bật mạnh ra. Thằng bé dừng tay gõ cửa, hớn hở:
 
- Ông cho cháu xin…
 
Ông quát thật to, giận dữ:
 
- Cút, cút ngay.
 
Bọn trẻ ngỡ ngàng nhìn ông. Theo bản năng, chúng thụt lùi lại sợ hãi. Rồi bất thình lình, cả bọn co chân chạy thật nhanh. Ông hằn học dập mạnh cửa, đi trở ra vườn. Nhìn những mảnh vỡ nằm ngổn ngang khắp nơi, ông nghe cơn giận tức ngang lồng ngực.
 
Lúc trước, khi ông chuyển đến đây, thành phố này còn hoang sơ lắm. Từ “highway” rẽ vào con đường nhỏ ngoằn ngoèo, có những quãng chỉ toàn cây thông xanh chạy dài ngun ngút, không thấy bóng người.  Và dừng lại cuối ngõ là căn nhà của ông, lẻ loi trong dãy phố thưa thớt bóng nhà. Bãi đất trống trải mênh mang lau lác bên cạnh, và phía sau là thung lũng sâu bạt ngàn cây cỏ. 
 
Đêm đến, bóng tối phủ tràn. Gió đưa bóng cây lay lắt như những hồn ma chập chờn hòa theo tiếng gió rít từ vực sâu nghe thật hãi hùng. Nếu ai đó yếu bóng vía, sẽ bỏ đi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng ông thì khác. Ngôi nhà rất thích hợp với tâm trạng cô đơn của ông. Càng hẻo lánh càng tốt. Ông không muốn tiếp xúc với hàng xóm, không muốn quan hệ với bất cứ ai.
 
Rồi theo thời gian, thành phố đông đúc hơn. Những ngôi nhà mọc thêm như nấm sau cơn mưa rào. Tháng rồi, công ty vệ sinh môi trường của thành phố đã đến phát quang bãi đất trống bên cạnh nhà ông và xịt thuốc đuổi muỗi, đuổi côn trùng. Vậy là đương nhiên, nơi đó trở thành chỗ tụ tập vui chơi của bọn trẻ khu phố lúc rảnh rỗi.
 
Ông đứng lên, cái lưng đau như muốn gãy đôi vì cúi xuống quá lâu để nhặt nhạnh, dọn dẹp những mảnh vỡ. Vậy là mất toi một buổi sáng yên lành.
 
Ông không ngờ cơn giận của mình đã đổi lấy hậu quả khôn lường. Hôm sau, khi mở cửa ra sân định cắt cỏ, ông thấy trứng bể tung toé khắp nơi. Khựng lại một chút, ông hiểu ra đây là trò trả đũa của bọn trẻ hômqua. 
 
Lụi cụi, ông rắc xà bông rồi cầm vòi xịt nước dọn rửa. Chắc hẳn bọn trẻ đã ra tay từ sớm, nên khi nắng lên cao, lòng trứng khắn vào cửa, vào tường, vào hàng ba thành một lớp khô cứng, rất khó tẩy sạch. Lụi hụi cả tiếng đồng hồ, ông mới làm xong. Nhưng mùi tanh tanh của trứng vẫn như còn lảng vảng trong không khí. 
 
Cứ vài ngày, nhà ông lại bị bọn trẻ chọi trứng vào. Ông cố rình, nhưng làm sao bắt được lũ tinh ranh ấy. Mà, không bắt tận tay, day tận mặt, thì biết đâu mà mắng vốn. Chẳng lẽ lại gõ cửa từng nhà mà kêu người ta răn dạy con cái của họ. Không khéo còn bị mắng ngược lại … Thôi thì nén giận vào lòng, lụi cụi dọn dọn, dẹp dẹp chứ biết làm gì bây giờ. Cũng may, sau vài lần “trả thù”, bọn trẻ cũng dừng lại.  
 
Tommy là đứa đã gõ cửa nhà ông để xin lại bóng hôm nọ. Nó cũng là đứa lãnh đạo bọn trẻ trong xóm. Không phải vì nó lớn tuổi nhất, mà vì nó lanh lẹ và thôngminh. Nhà Tommy đối diện chếch chếch nhà ông. 
 
Lần đầu tiên cầm đầu bọn trẻ chọi trứng vào nhà ông, nó phấn khích lắm. Đứng nép sau rèm cửa sổ trên lầu, nó chờ ông suốt buổi sáng. Khi ông vừa dọn dẹp xong và trở vào nhà, Tommy cũng phóng nhanh đến nhà lũ bạn, hớn hở kể lại từng chi tiết. Cả bọn hả hê lắm khi trả được “mối thù”.
 
Nhưng cho đến lần thứ ba thì Tommy cảm thấy có chút gì áy náy, lúc nhìn ông đưa tay quẹt mồ hôi trên trán, rồi lại đưa ra sau lưng đấm đấm. Dưới ánh nắng ban trưa chói chang, Tommy nhìn thấy dáng ông lọm khọm. Chắc ông cũng già bằng ông nội của nó. Khi bọn trẻ định hùn tiền mua trứng lần thứ tư, thì Tommy gạt ngang:
 
- Thôi, đủ rồi. 
 
- Sao vậy, đang vui mà? Một đứa thắc mắc.
 
- Tao nói thôi là thôi. Nghe chưa?
 
Tự nhiên thấy Tommy nổi cáu, cả bọn không hiểu gì, nhưng cũng im thin thít. Với lại, tiếc gì, khi chúng còn rất nhiều trò chơi khác.
 
Chẳng biết vì lẽ gì, mà sau bận ấy, Tommy hay đứng bên cửa sổ ngó sang nhà ông. Hôm nay cũng thế. Nó đứng tần ngần cả buổi nhìn ra ngoài, không hay ba đang đứng cạnh mình:
 
- Con nhìn gì mà chăm chú thế? Mọi hôm cứ chạy nhảy không ngơi chân mà…
 
- Ba ơi, bao giờ thì hết bão? Tommy không trả lời câu hỏi của ba, mà ngập ngừng hỏi lại.
 
- Sao vậy? Ở nhà hoài con buồn lắm phải không?
 
- Ba ơi, hết bão thì mình mới ra ngoài đi chợ được phải không?
 
Ngỡ thằng bé sợ hết thức ăn, mẹ cười xen vào:
 
- Nhà còn đầy thức ăn kìa, con không phải lo.
 
Tommy chỉ tay về phía đối diện:
 
- Không, là con nói ông nhà bên kia đó. Con thấy mỗi Chúa Nhật ông ấy đi lễ và mua thức ăn về. Mà mưa bão hơn tuần rồi, không đi ra ngoài được, chắc ông ấy không còn gì ăn hết.
 
Ba nhìn theo hướng tay Tommy. Đúng là bên đó có một ông già Châu Á đang sống. Từ khi gia đình dọn đến đây, ba chỉ thấy mỗi ông ra vào ngôi nhà ấy. Cả xóm không ai biết ông từ đâu đến và vợ con đâu, mà ông sống cô độc như vậy. Ông không giao tiếp với ai, thậm chí lơ là cả những lời chào hỏi của mọi người.
 
- Con biết ông ấy à? Ba ngạc nhiên.
 
- Dạ, hôm nọ tụi con đá bóng vào, gõ cửa xin lại mà ông ấy không cho, còn la hét inh ỏi. Giận quá, tụi con chọi trứng vào nhà ổng, rồi…
 
- Tụi con chọi trứng vào nhà người ta à? Ba vặn hỏi lại.
 
Đang thao thao kể chuyện, Tommy chợt khựng lại, cúi đầu:
 
- Dạ, con xin lỗi. Con hối hận lắm.
 
Nhìn ánh mắt rươm rướm của con, ba tin rằng thằng bé đã nhận ra lỗi của mình. Xoa đầu Tommy, ba dặn dò:
 
- Từ sau đừng làm thế nữa con nhé.
 
Mẹ đăm chiêu một lúc và đứng lên đi vào bếp:
 
- Ừ, chắc là ông ấy không còn thức ăn đâu. Mưa bão thế này … Để mẹ chuẩn bị ít thức ăn cho ông ấy.
 
Tommy chạy băng qua đường, rồi rón rén đến đặt hộp thức ăn trước cửa nhà ông. Xong, nó co chân chạy nhanh về. Nhưng được một quãng, Tommy tần ngần đứng lại. Lỡ ông ấy không hay mà mở cửa lấy thức ăn thì sao?
 
Nó lò dò quay trở lại, nhặt hai cục đá, chọi vào cửa thật mạnh. Rồi cắm đầu chạy. 
 
Cà phê và sữa đã hết từ mấy hôm rồi. Ông dè sẻn lắm, cũng chỉ còn lại miếng “sandwich” cho ngày hôm nay. Điện cúp từ lúc bắt đầu bão. Không có máy sưởi, nhà lạnh hẳn. Ông phải mặc thêm áo khoác bên ngoài áo ấm, mang thêm vớ và găng tay, mà vẫn cảm giác hai hàm răng mình muốn va lập cập vào nhau. 
 
Không biết làm gì cho qua thời gian, ông bày bàn cờ tướng ra, một mình đóng vai quân đỏ lẫn quân xanh. Con tướng quân đỏ bị con pháo quân xanh chiếu bí rồi, mà mắt ông còn đăm đắm tận nơi đâu. Chợt một tiếng “bộp” vang lên. Ông giật mình, nhìn ra cửa. Rồi thêm một tiếng “bộp” thứ hai. Giống như có ai chọi đá vào cửa nhà. Ông lụm cụm đứng lên. Quái, cái chân ông bỗng tê cứng, phải mất một lúc mới đi được. 
 
Mở cửa ra, ông nhìn quanh quất không thấy bóng ai. Vừa định vào nhà, ông phát hiện thấy một chiếc hộp ràng băng keo đặt trước cổng. Cúi xuống, ông nghe mùi thức ăn thơm nồng xộc vào mũi. Cơn đói ập đến, run run, ông nhấc lấy hộp thức ăn. Một tình cảm thật kỳ lạ dâng lên trong lòng ông. Vẫn còn ai đó nghĩ đến ông sao? Mắt ông như nhòa đi. Lâu lắm rồi, ông mới lại khóc.
 
Đưa túi đồ ăn cho Tommy, mẹ cứ dặn tới dặn lui mãi:
 
- Lần này thì con phải gõ cửa đưa tận tay cho ông nhé. 
 
Ba đưa Tommy ra tận cửa như tiễn vị anh hùng lên đường làm nhiệm vụ quan trọng:
 
- Mạnh dạn lên, con trai.
 
Dù gật đầu rất quả quyết với ba mẹ ở nhà, nhưng vừa đến cửa nhà ông thì Tommy chựng lại. Nó hít một hơi thật mạnh, rồi lấy hết dũng khí, gõ cửa. Ông mở toang cửa, ngạc nhiên nhìn thằng bé đứng trước mặt. Hình như ông đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi. À, thằng bé hôm nọ đá bóng vào nhà ông đây mà.
 
- Cháu đến xin lỗi ông về chuyện đã chọi trứng vào nhà ông. Cháu không dám làm thế nữa đâu ạ. 
 
Phải cố gắng lắm Tommy mới nói hết câu. Xong, nó đứng im chờ ông trút cơn giận và hét to như hôm nọ. Nhưng, lạ chưa kìa, giọng ông thật hiền:
 
- Cháu biết lỗi là ngoan rồi. Mà, chuyện cũ ông cũng đã quên lâu rồi.
 
Nghe ông nói, thằng bé tươi ngay nét mặt. Nó liếng thoắng:
 
- Ông ơi, ba mẹ bảo cháu mang “turkey”, “mass potato”, bánh … đủ thứ đến làm quà Thanksgiving cho ông này. 
 
Vừa nói, Tommy vừa mở gói thức ăn cho ông xem. Ông xúc động đến nghẹn lời:
 
- Có phải lần trước cháu cũng đem thức ăn cho ông không?
 
- Dạ, nhưng lần đó cháu sợ nên không dám gọi cửa.
 
- Ông xin lỗi đã làm cháu và các bạn sợ nhé.
 
Bắt chước dáng vẻ ông lúc nãy, Tommy khoác tay:
 
- Lúc trước ông là ông kẹ, nhưng bây giờ thì không phải ạ. Ông không cần lo đâu. 
 
Ông bật cười trước sự hồn nhiên của thằng bé.
 
- Cháu thưa với ba mẹ là ông cảm ơn lòng tốt của họ nhé.
 
Tommy dạ lớn chào ông về. Nhiệm vụ nó đã hoàn tất. Nhưng ông gọi giật thằng bé lại:
 
- Này, cháu chưa cho ông biết tên cháu là gì.
 
- Dạ, cháu là Tommy ạ. 
 
- Trùng hợp chưa, tên tiếng Mỹ của ông cũng là Tom.
 
- À, cháu biết rồi. Ngày bé ông cũng tên là Tommy như cháu bây giờ, đúng không ạ? Còn mai mốt cháu lớn, mọi người sẽ gọi cháu là Tom.
 
Tự nhiên ông cảm thấy thằng bé thật gần gũi. Lâu lắm rồi, ông ngỡ mình không còn muốn tiếp xúc với ai. Vậy mà…
 
- Ông có thể yêu cầu cháu một điều không?
 
- Gì ạ? Đôi mắt xanh biếc xoe tròn. 
 
- Cháu ở lại dự tiệc Thanksgiving cùng ông nhé.
 
Lời mời của ông tha thiết quá. Mà, mùi thức ăn cũng thơm quá. Tommy nuốt nước bọt, ngần ngừ giao hẹn:
 
- Dạ, mà cháu chỉ ăn ít ít thôi nhé. 
 
Ông gật gù cười:
 
-Thì cứ vào ăn với ông trước đã.
 
Tommy nắm tay ông bước vào nhà. Bàn tay thằng bé nhỏ xíu mà sao ấm lạ. Ông chộn rộn lấy bát đĩa bày thức ăn ra bàn. Tommy cũng lăng xăng giúp ông. Vừa làm, thằng bé vừa tíu tít như con chim chìa vôi.
 
Lần đầu tiên ngôi nhà đón khách. Không  biết sau bao nhiêu năm rồi ông mới có bữa ăn Thanksgiving đầm ấm. Trái tim cô đơn cằn cỗi của ông đập từng nhịp bình yên.

Ai rồi cũng cần được yêu thương và hạnh phúc. Mùa lễ hội là của mọi người trên cuộc đời này.
         
*
 
Lần đầu tôi phát hiện hoa “wish” mọc thành bụi rậm rạp như thế trong khu rừng nhỏ gần nhà. Tôi đứng lặng lại một thoáng ngỡ ngàng. Những đóa hoa trắng rập rờn trong gió lung linh bao điều ước. Nắng sớm trong veo trải một màu vàng đẹp như cổ tích. 

Tháng Mười Một. Mùa Holidays. Sao không một lần hồn nhiên tin vào huyền thoại để nhắm mắt lại, thầm thì một điều ước rất đơn thuần. Là bình yên và hạnh phúc cho mọi người, cho mình. 
 
Đôi khi hạnh phúc chỉ là tiếng cười rộn rã của những người thân bên bếp lửa ấm nồng mùi cinnamon trong ngôi nhà nhỏ. Bình yên là được ngồi quây quần cùng nhau, hít thật đầy không khí tình thân, nghe gió reo trên bạt ngàn thông ngoài khung cửa kính.
 
Tôi mở mắt, chụm môi thổi thật mạnh vào chùm hoa “wish”. Những cánh hoa mong manh trắng xóa bay lên. Bay lên cao cùng những ước mơ cho một mùa lễ hội tuyệt vời.
  
 
Biển Cát

Ý kiến bạn đọc
04/12/202423:03:51
Khách
Cảm ơn Tác giả một bài viết hay.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 504,921
Nhiều người trong chúng ta chắc ai cũng biết câu ngạn ngữ này: “Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt số phận”. Tôi không rõ là câu này do danh nhân nào nói hay là nguồn gốc của nó từ đâu, nhưng tôi quan sát thì thấy nó rất đúng với nhiều trường hợp ở đời. Nay tôi tường thuật một câu chuyện có thật trong cộng đồng người Việt ở thành Ất Lăng. Tôi cũng là người có dự mặt trong câu chuyện này, một câu chuyện khá thương tâm và phần nào cũng đúng với câu ngạn ngữ vừa đề cập. Tôi vốn không phải là nhà văn nên không biết gì bút pháp nghệ thuật hay những gì đại loại như thế, chỉ đơn giản là một người kể chuyện, kể lại câu chuyện đã và đang xảy ra tại đây.
Theo Wikimedia, “Cranberry” tiếng Việt gọi là nam việt quất. “Cranberry” có nguồn gốc từ chữ “Craneberry” (Crane là con hạc) được dùng bởi những di dân đầu tiên đến Mỹ, vì cánh hoa, đài hoa và cuống hoa có hình dáng giống đầu, mỏ và cổ của con hạc. “Cranberry là một loại cây thường mọc dại nơi các vùng đầm lầy đã phân hóa (nhiều than bùn) ở miền ôn đới Bắc bán cầu. Tại Mỹ nhiều nhất là các tiểu bang miền Đông Bắc như Massachusetts, New Hamshire, Connecticut, New Jersey và Delaware. Được biết việc chăm sóc và thu hái Cranberry qua nhiều công đoạn khá nhiêu khê. Đầu tháng 10 là mùa thu hái. Tôi muốn được tận mắt nhìn thấy những sinh hoạt này của nông dân địa phương nên đã quyết định cùng con gái làm một chuyến du lịch đi Boston thuộc tiểu bang Massachusetts. Đây là một trong những tiểu bang nằm phía đông bắc nước Mỹ có nhiều điền trang (Farm) đang mùa thu hái “Cranberry”.
...Nhìn thấy hàng dài người chờ ngoài phòng phiếu thì mới nhận thấy người đi bầu tay năm nay đông nhất so với các năm 2020 và 2022, dù phòng phiếu mở cửa gần cả tuần vừa qua. Tuần tự theo các thủ tục, chúng tôi nhanh chóng tô đậm các ô dựa trên mẫu giấy bầu ghi dấu sẵn trước ở nhà, nên kết thúc bầu khá nhanh. Chúng tôi thấy vui khi có nhiều cha mẹ đem theo các con nhỏ, như một cách chỉ dạy công dân giáo dục. Chúng tôi cũng không quên dán vào ngực con tem “I Voted”. Trên đường về, chúng tôi ghé vào Trade Joe mua chai “champagne”, dành mở uống mừng khi có kết quả bầu cử...
Tôi luôn sống trong tâm tình tạ ơn Thiên Chúa khi đón nhận những món quà mà Ngài gửi đến trong cuộc đời tôi. Từ ngày có tụi nhỏ, những dự định cho cá nhân, từ việc học thêm các ngôn ngữ mà tôi yêu thích, trau dồi thêm kiến thức trong nghề nghiệp, tìm kiếm những cơ hội thăng tiến, đều dần có độ ưu tiên ngày càng thấp, ngày càng xa hơn, và lùi dần theo tỷ lệ thuận với số tuổi của các con. Tụi nhỏ càng lớn, tất cả thời gian và kế hoạch của tôi càng xoay quanh các con nhiều hơn.
Linh qua Mỹ theo diện đoàn tụ (cha bảo lãnh) nên chờ đợi dài cổ bao nhiêu năm trời, vậy là tuổi xuân đi qua lẹ làng. Khi còn ở Việt Nam từ lúc học lớp đệ tam (lớp 10) đã có bạn thương, lên dần bạn trai thích vây quanh cũng đông. Lúc học Cao Đẳng Sư Phạm cũng yêu một bạn chung lớp. Ra trường vào Sài Gòn chờ đi Mỹ vì có giấy tờ cha gởi về. Cha cấm con gái, con trai không ai được lập gia đình chờ ngày ra đi. Thời gian chờ đợi cũng có các bạn ra trường kỹ sư, hoặc dạy đại học theo đuổi. Nhiều người làm Linh đâm ra “lơ lửng con cá vàng”, vui chơi qua ngày qua tháng...
Lời mở đầu của người viết: "Đây là bài tôi viết đúng bốn năm trước khi cả nước Mỹ đang sôi nổi về kết quả của cuộc bầu cử tổng thống năm 2020. Lúc đó vì không muốn gây ra tranh cãi mất thì giờ nên tôi chỉ đăng giới hạn trong trang cá nhân của mình. Bài được nhiều người xin để share lại và số người “nghỉ chơi” tôi ra hay thậm chí “block” vì bài viết này cũng không phải là ít. Một mùa bầu cử nữa lại đến. Có vẻ như những gì xảy ra bốn năm trước có thể sẽ lặp lại nên tôi nghĩ bài viết năm trước của mình chưa đến nỗi lỗi thời."
Từ khi Amanda, con gái nàng, học lớp chín, hễ đến đêm Halloween là nó cùng nhóm bạn bè hẹn nhau ở nhà nàng, rồi chúng nó kéo nhau đi khắp xóm, qua cả xóm bên cạnh. Tuổi trẻ đâu biết mệt và lạnh là gì, có năm trời mưa lất phất, gió rít lạnh lẽo, mà chúng vẫn hào hứng lên đường. Nàng ngồi ở nhà, vừa phát kẹo cho lũ trẻ đến gõ cửa, vừa nấu nồi cháo gà để lát nữa đãi đám bạn bè con gái.
Hôm nay tôi chuẩn bị về thăm Cali để giải tỏa áp lực đau buồn mang nặng trong lòng mấy tháng nay. Cứ mỗi lần về Cali lòng bồi hồi xúc động vì nơi này đã in đậm trong tôi nhiều dấu ấn khó quên. Tôi nhớ hai câu thơ của nhà thơ Thế Lữ: “Cái thủa ban đầu lưu luyến ấy Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên.”
... Ở Việt Nam, tôi bị tù gần sáu năm trời chỉ mỗi cái tội vượt biên và hơn mười năm “chết dấp” bên trại tị nạn PFAC (The Philippine First Asylum Camp) của Phi Luật Tân vì đến đảo sau ngày đóng cửa nên chẳng có điều kiện để lập gia đình. Thành thử ra tôi độc thân tới năm bốn mươi bốn tuổi mới lấy vợ, cách đây được hơn tháng! Phần vợ tôi khi ấy cũng xấp xỉ bốn mươi, do cứ mãi ở chờ bố cô đi tù cải tạo ngoài Bắc hơn mười mấy năm trời mới về, rồi sang đây với diện H.O, thành ra cũng chẳng trẻ trung gì! Thế nên khi bác sĩ chính thức báo tin là vợ tôi đã “cấn thai” thì tôi chới với vô cùng. Bởi tôi chưa có “ready” thì bảo sao tôi không hoảng sợ cơ chứ?...
Vài ngày trước Giáng Sinh 2023, tôi điện thoại chúc Thầy Cô Viện trưởng Lê Thanh Minh Châu bình an trong tình yêu thương của Chúa Hài Đồng, đồng thời chúc sức khỏe Thầy Cô trong năm mới 2024. Vào dịp Tết Nguyên Đán tháng 2, 2024, tôi lại điện thoại chúc Tết Thầy Cô, nhưng lần này không được trả lời, nên tôi đành gởi lời chúc qua text message, kèm theo lời mời sớm, mong Thầy Cô tham dự Đại Hội Y Khoa Huế (YKH) Hải Ngoại vào khoảng tháng 7 năm nay. Tôi không nhận trả lời của Thầy. Mãi hơn một tháng sau, trong bất ngờ và cảm xúc, Hội YK Huế Hải Ngoại nhận tin buồn chính thức từ gia đình cho biết Thầy Lê Thanh Minh Châu đã thanh thản ra đi vào ngày thứ Tư, 28 tháng 2, 2024, tại Rancho Mirage, CA, hưởng đại thọ 94 tuổi.
Nhạc sĩ Cung Tiến