Hôm nay,  

Valentine’s Day – Ngày Tình Yêu

14/02/202500:00:00(Xem: 10018)

Minh họa istockphoto
Hình minh họa  istockphoto
 
Tác giả tên thật là Trần Hương Thủy hiện sống tại South Carolina. Tác giả là một cây bút được yêu mến và đọc nhiều trong giải thưởng VVNM. Bà vừa nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm 2023. Với giọng văn đầy cảm xúc, Biển Cát đã ghi lại một câu chuyện thật đẹp ca ngợi tình yêu và tình cảm vợ chồng thắm thiết.
 
***                                                                        
 
Những năm 1970, quan niệm xã hội chưa thông thoáng như bây giờ. Chuyện yêu đương với người nước ngoài là điều không tưởng, chứ đừng nói tới việc lấy chồng ngoại quốc. Vậy mà con bé xấp xỉ đôi mươi, vừa rời ghế nhà trường, tập tễnh ra ngoài đi làm phụ giúp gia đình, cái con bé hiền như con mèo đó, lại dám lấy thằng chồng Mỹ. 
 
Ngày đám cưới, chòm xóm tụ tập đầy sân nhìn cho đã con mắt, xì xào cho đã cái miệng:
 
- Con nhỏ này gan bằng trời.
 
- Nhu nhu vác cái lu mà chạy.
 
Cô nghe mà mắc cười quá. Người ta thương nhau, lấy nhau, mà cũng cần được bà con lối xóm ưng bụng thì mới phải đạo sao?
 
Rồi cuộc chiến xoay chiều, Mỹ rút khỏi miền Nam Việt Nam. 
 
“Đi đâu cho thiếp theo cùng
Đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam.”
 
John về nước, cô cũng theo anh về miền đất xa xôi cách quê hương cô nửa vòng trái đất. Sau này nghĩ lại, cô cũng thấy mình gan thiệt. John nheo mắt cười:
 
- Không phải gan cùng mình, mà là mê trai thôi.
 
Khi nói đùa, anh không biết người “gan cùng mình” ấy mới chính là anh. Hậu quả là anh phải lẽo đẽo theo cô năn nỉ cả ngày trời. Khi hết dỗi, cô thủ thỉ với anh:
 
- Bởi vì em thương anh đó, biết hông?
Rồi cô hắng giọng đọc cho anh nghe câu ca dao ngọt ngào bằng giọng Nam bộ chơn chất:
 
Thương nhau mấy núi cũng trèo
Mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua.
 
Dù không hiểu hết ý nghĩa thâm thúy lời ca dao cô đọc, nhưng anh nghe lòng mát rượi như có dòng sông chảy qua.
 
*
 
Tính tình hai người thật trái ngược. Cô lãng mạn bao nhiêu thì anh thực tế bấy nhiêu. Giống như hai cực Bắc, Nam của thỏi nam châm. Vậy mà họ lại thương nhau mới lạ. 
 
Một buổi chiều, sau giờ làm, anh trở về nhà , trên tay cầm đóa Hồng và gói đồ nặng trĩu. Anh nở nụ cười thật tươi, hồi hộp đưa cho cô đóa hoa:
 
- Tặng vợ yêu của anh.
 
Cô mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, ngạc nhiên không thể nào tin được hình ảnh ông chồng to cao với bông hoa nhỏ xíu trên tay, trước mặt mình. Phải để anh lúng túng lập lại câu nói “tặng vợ yêu” ba bốn lần, cô mới hoàn hồn.
 
- Cảm ơn chồng. Mà sao tự nhiên lại tặng hoa cho em?
 
Đôi mắt cô mở to, tròn xoe như hai viên bi lóng lánh. Anh như bị hớp hồn, cúi xuống hôn vào đôi mắt vợ, rồi kéo cô ngồi lên sô pha. 
 
Anh lấy trong túi ra những ngọn nến,một chai vang đỏ, hai cái ly và một hộp sô cô la bày ra bàn. Bằng cử chỉ thật cẩn trọng như đang cử hành nghi lễ,  anh thắp sáng những ngọn nến, rót rượu ra ly và dịu dàng đút cho cô viên kẹo ngọt. Cô ngã đầu lên bờ vai vững chãi của anh, nghe anh kể về Valentine’s Day. Lần đầu tiên cô biết hằng năm trên thế giới, vào 14 tháng Hai, có một ngày gọi là Lễ hội Tình yêu.
 
Trong ánh sáng lung linh, anh hát cho cô nghe những bài tình ca bất hủ - những bài tình ca vượt không gian và thời gian để trường tồn mãi khi trái tim còn gõ nhịp yêu thương. Căn phòng huyền ảo thoang thoảng hương hoa quyện với mùi rượu nồng nàn. Cô nhắm mắt lại, nghe lòng ngập tràn hạnh phúc - thứ hạnh phúc thật đơn giản mà cô mong ước được cùng anh có được cả đời.
 
*
 
Anh chàng khô khan như sỏi đá đó bỗng dưng thay đổi. Anh tìm kiếm khắp nơi để mua được giống hồng hung màu đỏ mang về trồng ngoài cửa sổ. Nhìn anh hì hục đào đào bới bới đất, cho cây vào, rồi ngắm ngắm nghía nghía, cô bật cười khanh khách:
 
- Trời ơi, cũng lãng mạn dữ a.
 
Anh bối rối gãi gãi đầu:
 
- Tại vì anh thương em. Anh biết em thích mà.
 
Câu nói của anh làm cô cảm động chực khóc. Anh vội vàng ôm cô vào lòng dỗ dành, mà quên rằng hai bàn tay mình đang dính đầy bùn đất.
 
Nhờ anh dày công chăm sóc, bụi hồng lớn nhanh , lên chồi lên búp. Lần đầu tiên phát hiện ra nụ hồng mới nở lóng lánh sương trên những cánh hoa mịn mướt như nhung, cô đã reo to, phấn khích như trẻ thơ.
 
Anh ngây người  ngắm nhìn cô, muốn nói bao điều yêu thương nhưng không tìm được lời nào để diễn tả tâm trạng. Mãi rồi anh mới buột miệng nói được một câu, chẳng biết là có lãng mạn hay không, nhưng chắc là cô sẽ vui.
 
- Để anh trồng thêm mấy chục cây hồng nữa nghe vợ.
 
*
 
Nhưng anh không có thời gian để “trồng thêm mấy chục cây hồng” như lời anh đã hứa. Căn bệnh ung thư đã tàn nhẫn cướp mất anh, như cơn giông bão bất ngờ cuốn trôi đi tất cả.
 
Buổi tối trước khi về, Cô còn nắm lấy tay anh, chúc anh ngủ ngon giấc. Bàn tay anh vẫn còn ấm áp, xiết chặt tay cô đầy ắp yêu thương. Vậy mà buổi sớm khi cô trở vào bệnh viện, anh chỉ còn là cái xác không hồn. Những ngón tay anh lạnh và cứng ngắc, duỗi dài ra, mặc cô có nắm có lay trong vô vọng.
 
Cô đau đớn gào thét tên anh :
- John ơi, dậy đi. Dậy nói với em rằng anh thương em mà. Dậy kể cho em nghe về Valentine’s Day với sô cô la và rượu vang đỏ. Dậy đi , John. Sao anh nỡ bỏ em mà đi.
 
Khi nhìn người ta lấp mộ anh lại, cô đã ngất lịm đi. Làm sao cô có thể chấp nhận được, là mãi mãi từ đây, anh không còn hiện diện giữa cuộc đời này.
 
Cô ra vào lặng lẽ như chiếc bóng trong căn nhà đã từng rộn rã tiếng nói cười. Bụi hồng bên cửa sổ không ai chăm sóc khô héo như nụ cười cô. Với cô, anh là  những gì quý giá nhất, là cả thế giới bao là rộng lớn, là mặt trời rạng ngời ánh nắng. Thế giới của cô đã khép lại rồi, ngày của cô chỉ đầy mây xám. Không còn gì… Không còn gì hết , John ơi !
 
*
 
Bạn bè ai cũng hiểu sự ra đi của John là nỗi đau tận cùng với cô, nhất là ngày Valentine’s Day đầu tiên sau cái chết của anh. Vì thế họ mở một party và nhất quyết lôi cô ra khỏi nhà để không phải dằng dặc trong cô đơn.
 
Buổi tiệc thật vui vẻ, ồn ào tiếng nói cười. Nhưng cô cảm thấy lạc lỏng như đang ở một thế giới nào khác, lặng lẽ nhìn mọi người trong màn sương mù mờ mịt vây quanh.
 
Cô rời tiệc với nỗi buồn mênh mang  như bóng tối phủ tràn đêm. Cô lái xe vòng qua những con đường vắng có hai hàng cây chao chác ngã dài.  Bỗng dưng lòng cô chợt dâng lên một niềm tin rất đỗi mơ hồ. Hình như anh đang chờ cô ở nhà. Bao nhiêu năm rồi, Valentine’s Day nào hai vợ chồng cũng bên nhau mà, làm sao năm nay anh thiếu vắng .
 
Cô vội vòng xe lại, nhấn ga lao vun vút bất chấp hiểm nguy. Cô mong chóng được trở về nhà, nơi tràn ngập sự ấm áp của anh, được nghe giọng nói dịu dàng của anh và nhìn thấy sự hiện diện của anh.
 
Ngôi nhà tối om khi cô mở cửa. Không gian im ắng chỉ có tiếng gót giày cô gõ xuống nền nhà. Cô đóng cửa lại, đứng yên chờ vòng tay anh ôm choàng lấy cô như mọi lần. Chững lại một chút, cô hối hả bật đèn sáng lên và gọi :
 
- John, John ơi !
 
Tiếng gọi lúc đầu nhẹ nhàng như chờ đợi, rồi thảng thốt lớn dần lên. Không có tiếng trả lời nào cả. Sẽ mãi mãi không còn tiếng anh  trả lời cô. Cho dù có phũ phàng, thì sự thật vẫn mãi là sự thật.
 
Cô thẫn thờ lê bước vào bếp. Mắt cô chạm vào chiếc lọ nhỏ trên kệ tủ. Trong chiếc lọ là đóa hồng John đã tặng cô vào Valentine’s Day năm ngoái. Đóa hồng rực rỡ ngày nào giờ chỉ còn là những cánh hoa khô mong manh úa tàn. Cô vuốt ve thân cây, cảm nhận được sự lạnh lẽo lan dần trên những ngón tay. Trong khoảnh khắc, trái tim cô quặn lên, ký ức tuôn chảy theo dòng nước mắt.
 
John luôn biết cách cho cô cảm giác được yêu thương. Ngay cả lúc này, anh vẫn như muốn nhắc nhở với cô rằng, anh đã yêu và vẫn luôn mãi yêu cô. Đặt hoa hồng lên bàn, cô lặng lẽ ngồi xuống rót ra hai ly vang đỏ - một cho mình, một cho anh.
 
- Cạn ly cùng em, nhé mình.
 
Cô uống một hơi dài, nghe hơi ấm của rượu và nỗi trống vắng lắng vào lồng ngực. Đau thương cơ hồ nhấn chìm cô xuống tận đáy vực sâu thăm thẳm. Thời gian chầm chậm trôi qua theo tiếng tic tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Cô mệt mỏi gối đầu trên tay, rơi vào giấc ngủ khi nước mắt còn ngân ngấn bờ mi.
 
Trong giấc mơ cô thấy mình không còn cô đơn nữa. Vòng tay ấm áp của anh ôm chặt lấy cô như anh đã từng. Cảm giác thật tuyệt vời khi sức nặng của đôi tay anh ghì lấy thân thể nhỏ bé của cô, hơi thở quen thuộc của anh phả trên mặt cô nồng nàn.
Cô thổn thức trên ngực anh :
 
- Em nhớ anh lắm, John ơi!
 
Dịu dàng như tiếng gió ru trên vòm lá , anh thì thầm bên tai cô :
 
- Anh cũng nhớ em rất nhiều. Anh thương em nhiều, nhiều lắm.
 
Lời nói thật đơn giản, nhưng như một lời hẹn thề sâu sắc, cho cô cảm giác bình yên đến vô cùng. Thoắt trong phút giây, cô đã quên thực tại và ngỡ rằng mọi điều không có gì thay đổi. Nhưng John đã đứng lên, lấy áo khoác từ lưng ghế choàng lên người cô.
 
- Anh vẫn ở bên em mà. Đừng buồn nghe vợ.
 
Khẽ khàng, anh cúi xuống hôn lên trán cô. Bóng anh nhẹ nhàng khuất dần trong tiếng cô chới với :
 
- John ơi!
 
*
 
Cô choàng tỉnh. Buổi sáng không có chút ánh nắng,  chỉ la đà những đám mây xám bay ngang trời. Cả người cô đau nhức và đôi mắt cô vẫn còn đẫm lệ. Khi đứng lên, cô vô tình làm rơi chiếc áo choàng khoác hờ ngang vai. Cô bối rối một chút và nhìn sang hai ly rượu cạn trên bàn. Có cái gì đó rất lạ. Tất cả là giấc mơ hay ảo tưởng?
 
Cô bước đến bên cửa sổ. Hình như trong không khí thoang thoảng hương hoa. Đôi mắt cô chạm vào bụi hồng khô héo. Trời hôm nay rất lạnh, tuyết đổ từng lớp dày trắng xóa, gió thổi từng cơn buốt giá. Nhưng ngay giữa bụi cây khô héo, một đóa hoa duy nhất đang nở rộ. Đóa hoa đỏ thắm, xòe từng cánh nhỏ óng mượt như nhung, vươn lên rực rỡ bất chấp sự khắc nghiệt của thời tiết , như một món quà cho cô, cho Valentine’s Day.
 
Cô vươn tay nâng niu đóa hoa, nghe niềm vui len vào hồn rất nhẹ . Khẽ khàng, cô thủ thỉ lời cảm ơn bằng tất cả chân tình. Hơi thở cô tỏa thành làn khói mỏng, bay lên cao, quyện vào sương vào mây lãng đãng. Nếu đóa hoa có thể nở trong tiết trời lạnh giá , thì tình yêu cũng sẽ không bao giờ kết thúc khi tâm hồn con người có sự đồng cảm và gần gũi.
 
Cô lặng lẽ lau nước mắt , mỉm cười. Trái tim cô không còn trĩu nặng nỗi đau. Cô vuốt nhẹ bờ vai còn vương hơi ấm của chiếc áo choàng và thì thầm như đang nói cùng anh. Có thể, Valentine’s Day này không nhất thiết chỉ là ngày mất mát; mà theo một cách nào đó, nó còn là một ngày lễ kỷ niệm của tình yêu. John ơi, em tin rằng tình yêu sẽ kết nối giữa sự sống và cái chết. Chúng ta sẽ mãi có nhau vì lòng mình vẫn đầy ắp những yêu thương.
  
Biển Cát
  ( SC )

Ý kiến bạn đọc
03/03/202522:02:49
Khách
Cảm ơn tác giả một bài viết hay và cảm động đọc mà rơi nước mắt.
PS: đến Ông PhaoNg, đừng ăn cơm nhà bàn chuyện quốc gia. Hy vọng Ông rãnh thì có những ý kiến tích cực một chút nếu Ông có đẩu óc. Rảnh thì đọc kính cầu nguyện, xám hối... để tích Đức về sau, chứ đừng gieo rắc thêm hận thù. Thua chấp nhận mới là vị Anh hùng hảo hớn, đừng tìm cách ly gián hoặc miệt thị người khác hèn lắm. Chúc Ông cuối đời Thân
tâm an lạc.
15/02/202500:22:00
Khách
Ngày tình yêu năm nay chánh phủ Mỹ bully gây gổ với các nuớc trên thế giới, xung đột với nhân viên làm việc cho chánh phủ. Nuớc Ukraine dang bị Mỹ phản bội đâm sau lưng khi chấp nhận hoàn toàn các điều kiện của Nga mà không cần đếm xỉa đến quyền lợi của Ukraine. Ðây là một bản sao của kế hoạch hoà bình tại Nam VN năm 1970 do Kissinger soan thảo Mỹ ép buộc VNCH chấp nhận tất cả các điều kiện của Cộng Sản đưa ra để rồi chết.
Hồi 1980, TT Reagan viện trợ cho kháng chiến quân Mujahadeen đánh quân Nga xâm lăng Afghanistan. TT Reagan không đòi hỏi Mujahađen phải mhuờng đất cho Nga để ngưng bắn như TT Trump ép Ukraine, TT Nixon ép VNCH để ngưng bắn. Nhờ TT Reagan kiên trì giúp Mujahađen đánh Nga làm cho kinh tế Nga kiệt quệ, khối Nga sô sập đổ. Giống như Kissinger bán đứng VNCH cho CS năm 1970-1973, nay Trump muốn bán đứng Ukraine cho Nga để cứu Nga khỏi bị sập đổ. Lần này Trump cố ý đánh mất cơ hội làm Nga sập đổ như TT Reagan đã làm hơn 60 năm truớc. Giống như Afghanistan, Âu Châu phải giúp Ukraine không chấp hận giải pháp nhuờng đất của Mỹ mà tiếp tục đánh cho đến khi Nga kiệt quệ rút quân.
Ngày tình yêu năm nay là ngày Mỹ ngưng tất cả viện trợ nhân đạo trên thế giới, nhưng tiếp tục viện trợ bom đạn bom 2000 pounds để giúp Do Thái san bằng các thành phố gây thêm tội ác chiến tranh mà thế giới lên án. Nếu phải chọn bỏ một trong hai việc thiện và ác thì kẻ có đạo Thiên Chúa, Phật phải chọn bỏ giúp tội ác chiến tranh nhung tiếp tục làm việc thiện dù bị ăn chặn, kẻ tà giáo thì viện cớ tham nhũng bỏ làm việc thiện nhưng lại tiếp tục giúp tội ác chiến tranh. Nuớc Mỹ nay đang bị tà giáo kiểm soát.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 180,201
Chiều nay, đứng nơi cửa sổ sau nhà, ngắm nhìn bầu trời trắng xóa tuyết rơi, tôi ngẩn ngơ tìm đôi cánh én báo tin Xuân, và thả hồn lãng đãng, theo trái tim mộng mơ về những mùa Xuân đầm ấm trên quê hương, một thuở xa lắm…
Đầu năm mua muối, cuối năm mua vôi. My đi vào tiệm tạp hóa trong đầu cứ lẩm nhẩm lời mẹ dặn “đầu năm mua muối, cuối năm mua vôi”. Muối thì dễ rồi, nhưng còn vôi, kiếm đâu ra? Những ngày lễ khác, mẹ chẳng để ý, con cháu muốn làm gì thì làm. Chỉ có Tết Nguyên Đán là mẹ nhớ. Hình như cả đời mẹ chỉ chú trọng đến tết Ta. Mẹ không muốn bỏ qua bất kỳ tục lệ nào. Mọi thứ đâu ra đấy, không có làm phiên phiến qua loa.
Suy từ câu nói bất hủ của học giả Phạm Quỳnh, "Truyện Kiều còn thì... nước ta còn”, thì người Việt nơi hải ngoại phải nói, “Tiếng Việt còn thì nước Việt còn”. Mà theo nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, "Sống trên đời sống cần có một tấm lòng”, mình có được tấm lòng thì ý nghĩa cuộc đời mình không lẽ để gió cuốn hết đi. Cho nên tấm lòng quý nhất là giữ gìn và bảo tồn Văn hóa cùng Việt Ngữ của quê hương.
Tham gia VVNM từ năm 2010, bàn viết thuở đó của tôi bị vài bạn độc còm như ri: - Ở bên Pháp biết gì về Nước Mỹ mà viết! Tôi thất kinh hồn vía như đứa đi vượt biên đường bộ qua Campuchia bị công an việt cộng bắt quả tang, may thay Ban Giám Khảo VVNM không hề kỳ thị tôi ở tận bên nớ lại dám viết chuyện bên ni. Tôi từng đi Mỹ thăm chị em tôi và gia đình bên chồng, bạn bè… từ năm 2005, nước Mỹ trở nên thân quen từ những chuyến đi về với bao câu chuyện tôi ghi lại trên mục VVNM.
Tôi chưa già và tôi tự hỏi bao nhiêu tuổi mới gọi là già. Người thì nói sau sáu mươi tuổi sẽ được gọi là già. Người khác nói sau khi về hưu sẽ chính thức bước vào tuổi già. Bác Duy Lâm, Một đồng nghiệp của tôi vẫn đến trường đi cày đều đều đến lúc bác đã bảy mươi lăm tuổi nhưng bác vẫn chưa chịu nghỉ hưu. Bác bảo bác chưa già nên bác sẽ làm đến khi nào bác không còn sức khỏe vì bác rất thích công việc của bác, công việc của một người phụ giáo. Vị bác sĩ chuyên chữa bệnh dị ứng phấn hoa của tôi đã gần 74 tuổi vẫn đến văn phòng của ông để khám cho bệnh nhân bốn ngày trong một tuần vì ông yêu thích công việc của ông. Tôi gặp rất nhiều người Mỹ vẫn say sưa đi làm dù đã quá tuổi nghỉ hưu vì họ còn sức khỏe và tìm thấy niềm vui trong công việc chứ không phải vì họ cần tiền. Bên cạnh bức tranh đầy những màu sắc tươi sáng đó, tôi biết vẫn còn nhiều bức tranh ảm đạm, âu sầu trong cộng đồng người Việt ở thành phố nơi tôi cư ngụ.
Trời rét căm căm, gió lạnh thổi ù ù bên ngoài, đường xá im vắng không một bóng người, không cả một chiếc xe qua lại. Ông Thanh uể oải ngồi dậy để đi đón Huệ, ngày nào cũng thế, mười một giờ tối phải đi rước vợ về. Huệ làm phục vụ cho nhà hàng buffet Hibachi ở vùng Riverdale. Huệ qua Mỹ đã hơn hai năm rồi mà ông Thanh vẫn không chịu tập cho Huệ lái xe, nhiều lời ra tiếng vào cũng đến tai ông nhưng ông mặc kệ. Ông chấp nhận sáng chiều đưa đón chứ không hề muốn cho Huệ lái xe, cũng may công việc của ông rất tự do, không lệ thuộc giờ giấc nên mới có thể đưa rước như thế!
Năm nay vùng Hoa Thịnh Đốn trời lạnh sớm hơn mọi năm. Giữa tháng 11 đã có tuyết đầu mùa. Không nhiều lắm, lất phất bông tuyết nhỏ nhỏ rơi xuống đất độ 5, 10 phút là tan. Tuy nhiên trời lạnh. Ban đêm 33 độ F-36 độ F. Ban ngày phần lớn nắng đẹp lắm, vàng tươi. Các loại hoa như impatient hay petunia hoa lá héo úa, thấy tội nghiệp. Hoa Pansy không sao, xanh tươi như cũ. Loại hoa này chịu được lạnh suốt mùa đông...
Nhìn cháu nội tám tháng tuổi đang tìm cách làm sao mở gói quà to, mùa Giáng Sinh đầu tiên trong đời cháu, cái gì cũng mới mẻ, lạ lẫm, cháu giương đôi mắt thật to tròn ngây thơ nhìn những món quà xanh đỏ, giây nơ hoa chằng chịt, chẳng hiểu chút ý nghĩa nào, nhưng miệng luôn mỉm cười, đôi chân mày nhíu lại dường như suy nghĩ mông lung.. Những chiếc máy hình, iphone đều bấm lia lịa, các bác, cô chú dì đều muốn lấy những góc hình dễ thương nhất của cháu vào phút này, vì cháu là đứa bé nhỏ nhất trong gia đình cả hai bên nội ngoại lại là đứa cháu đầu tiên nữa.
Năm nay ông Tư đã qua tuổi tám mươi, nhưng trông ông khỏe mạnh và trí tuệ còn minh mẫn - so với những ông lão cùng lứa tuổi, ông được xếp hạng trên trung bình. Những buổi họp mặt ở Hội Cao Niên, các cụ thường ngồi lại với nhau uống trà, tán gẫu chuyện đời. Có ông kể chuyện buồn bị con cháu bỏ bê; có ông than thở chuyện ốm đau; có ông nuối tiếc chưa trả được mối thù vong quốc đầu đã bạc, bèn ngâm mấy câu thơ của Đặng Dung
... Mưa cuối năm vẫn rả rích ngoài trời mù sương và gió lạnh, thảm lá vàng ướt mưa về cội. Bỗng nhớ câu nói đêm qua của một vị thiền sư bên Nhật, ông nói, “cuộc đời như một chiếc va li, sống phải biết khi nào xách lên, khi nào để xuống, phải soạn lại va li cho mỗi hành trình…” Tôi nghe không hiểu ý ngài lắm vì thiền sư đâu phải người thường dễ hiểu, chỉ nhớ bà ngoại mấy đứa nhỏ từng nói, “cái gì cầm lên được thì bỏ xuống được.” ...
Nhạc sĩ Cung Tiến