Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ khủng bố tấn công làm sụp đổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á Âu, Do Thái... sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng giải thưởng danh dự năm 2002. Bài viết sau đây tiếp tục ghi lại một hình ảnh đẹp của người di dân – một người Nga sống trên nước Mỹ.
***
Trải qua bao thời gian, những người bạn cũ rời xa, những người bạn mới xuất hiện, nhiều khuôn mặt đến, rồi đi, như nước chảy qua cầu. Vậy mà có một khuôn mặt đặc biệt, ở lại rất lâu trong góc trái tim tôi, một nhỏ bạn thật đặc biệt. Đặc biệt, là vì nó là... người Nga.
Tôi đã từng có ác cảm với dân tộc Nga, từ những ngày trước năm 1975, là năm đổi đời, đổi hướng tương lai của đa số dân tỵ nạn cộng sản. Ác cảm là vì, giống dân từ một quốc gia xa lạ và rất xa trên bản đồ trái đất, đầu tiên tạo ra chế độ Cộng sản, lại đầu độc cả thế giới qua cái chủ nghĩa Cộng sản ác nhân thất đức.
Niềm ác cảm đó còn gia tăng trọng lượng khi tôi, một nhân viên lâu năm trong nghề, lại bị chủ ra lịnh dạy nghề cho nó!
Trời đất quỉ thần ơi!
Hãng càng ngày càng sa sút, mất từ từ những khách hàng lâu năm quen thuộc, vì chính sách “toàn cầu hóa”. Chẳng những mất khách hàng, mất số lượng bán hàng quan trọng, mà thậm chí nguy là nhân viên càng ngày càng bị thu gọn lại. Nhiều người phải ra đi để hãng bớt chi phí, tiếp tục thắt lưng buộc bụng kéo dài thoi thóp, cho tới chừng nào tình thế khá hơn. Vậy là bao nhiêu là tin đồn trong hãng, người nầy sẽ ra đi, người kia sẽ mất việc.
Những nhân viên có số lương kha khá trong hãng lo lắng, trong đó có tui.
Nó là nhân viên mới. Nay ông chủ hãng biểu tui phải dạy nghề cho nó, chắc là để nay mai nó sẽ thế chân tui trong phòng kế toán, lương ít hơn, mà vẫn có thể làm việc giống như tui, “nhứt cử lưỡng tiện” cho chủ hãng.
Ngày đầu tiên bà sếp tui giới thiệu, ngó nó đã thấy phát nực rồi! Mặt nó trắng xác, đúng là giống dân bạch chủng. Mái tóc cắt cao kiểu demi-garçon, cái miệng không nhếch nổi một nụ cười khi được giới thiệu. Ngay lập tức ác cảm dâng lên, người đâu lạnh lùng, y chang mấy nhân vật người Nga trên phim ảnh loại gián điệp.
Nó ngó tui lạnh lùng, tui ngó nó còn lạnh hơn nước đá cục. Nó được cái bàn ngồi ngay bên cạnh tui trong phòng kế toán, bực thì thôi! Mấy ngày đầu tiên tui đì nó, bắt nó “file” hằng đống giấy tờ, chỉ cần dạy chút (chỉ chút xíu lấy lệ) xếp hồ sơ khách hàng theo mẫu tự ABC. Nó cần mẫn làm mọi chuyện tui sai bảo, nhưng ngậm câm, mặt lạnh càng khó ưa!
Được đâu một tuần lễ hai đứa nhìn nhau mà chẳng thấy nhau đó, một hôm, tự nhiên nó nói tên tui giống tên của nó. Tui ngạc nhiên, nói, tên tui là Anh, còn tên nó là Anna, làm sao giống. Nó mím miệng cười, nói phát âm hơi giống, nhưng ở nước nó không có tên Anh hay Anne, nên nó thấy gọi tui là Anna nghe dễ thương hơn. Mèn, tên tui hỏng phải cứ đổi thì đổi, hử?!
Có một buổi chiều tan sở, tui vừa ra cửa thì thấy nó chạy lại, nắm tay tui, đưa tới trước mặt một người đàn ông vóc dáng to lớn, mặc đồ lớn trang trọng đang đứng chờ, giới thiệu:
- Đây là ba tôi.
Rồi xây qua ba nó, nó nói liền:
- Ba ơi, đây là bạn con, cũng có tên giống con đó Ba.
Ông già đưa tay bắt tay tôi, cười thật hiền lành, và hơi ngạc nhiên, tui mới chợt nhớ ra là nó vừa nói tui là bạn nó, nở nụ cười đầu tiên với tui. Sao nó cười đẹp và mặt nó sáng rỡ vậy ta, đâu mất rồi nét lạnh lùng lần đầu tiên tui gặp nó.
Tui đang kể cho các bạn về một người bạn cũ, một nhỏ bạn thật bình thường, và có lẽ câu chuyện về nó cũng không có gì đặc sắc hết, ngoài việc nó là người Nga, một giống dân tôi ghét cay ghét đắng, vì nó là người Nga Cộng sản, một chế độ theo tôi rất là vô nhân bản.
Hồi còn học Trung Học, tôi biết rất sơ sài về thế giới Cộng sản, nhất là nước Nga. Dân tộc Nga, một dân tộc hiếu chiến, một chế độ tàn nhẫn không có tình người như trong cuốn sách “Bác sĩ Zhivago” mà tôi từng đọc say mê, được coi phim trên màn ảnh đại vĩ tuyến nữa. Từ sau ngày nó giới thiệu tui với ba nó, bằng lời nói thắt chặt tình bạn là hai đứa có cùng một tên giống nhau, coi như hai đứa tui đã quen nhau. Thiệt tình, giống gì mà giống!
Trước lúc chính thức "quen nhau", vào giờ ăn trưa, tui vẫn thường ngồi tại chỗ, qua bữa một mình hộp cơm đơn sơ; vừa ăn vừa vặn máy cassette nghe nho nhỏ vài bản nhạc Việt.
Hôm đó, nó rủ tui cùng ngồi bàn ăn trưa với nó. Tui cũng ừ, xách túi đồ ăn ra bàn ăn chung. Thức ăn trưa nó đem theo, không đơn giản như của tui mà kèm theo món chánh có hai, ba món phụ, ngó hấp dẫn.
Thoạt tiên nó mời tui món gỏi chua bắp cải và cà-rốt. Nó nói ở xứ nó rau cải quý lắm. Món nầy dòn dòn, chua chua, ăn rất bắt cơm, lại gần gũi món đồ chua của mình. Tình thân từ từ đi xa hơn qua những món ăn mời nhau vào mỗi buổi cơm trưa. Vậy là tui lại phải bắt đầu đem nhiều món hơn, để mời nó trả lễ, thay vì chỉ một món mặn gì đó, để dưới đáy hộp, rồi dằn cơm trắng ở trên, hâm ăn gọn gàng như nào giờ. Ngày nào nó cũng đem theo một hộp cải chua đó, nhiều đủ hai đứa ăn, dòn rụm, ngon quá. Nó nói làm dễ ợt, chỉ cần cho chút muối, trộn lên với cải bắp và cà- rốt, đậy kín, sau hai, ba ngày cải lên men chua là ăn được. Cải chua nầy ăn với đủ thứ món ăn khác. Mình cũng có món cải chua nhưng đâu có ăn mỗi ngày như nó.
Một lần, nó đem theo cho tui nguyên dĩa món lưỡi bò chiên dòn, áo qua một lớp bột. Nó dạy tui cách làm món nầy, cũng công phu. Lưỡi bò luộc chín, lột bỏ lớp da bên ngoài, rồi cắt vừa miếng, lăn qua một áo trứng, một áo bột, rồi chiên dòn lên. Ui chu choa, ngon đặc biệt.
Lần khác, nó đem cho tui ăn món trứng gà chiên mỏng dính, rồi cuộn lại thành ống, khi cuộn rắc phô-mai lên, trứng còn nóng, phô-mai chảy ra, vừa thơm mùi trứng vừa béo béo vị phô-mai.
Hay trứng cuộn thịt dăm-bông cũng ngon. Tui hỏi nó ai làm, vì mấy món nầy vừa làm vừa cuộn mà. Nó nói nó chiên trứng, ba nó cuộn. Gia đình nó sống chung trong một căn chung cư vùng Los Angeles. Có lần nó đem cánh gà chiên mời tui ăn. Tui lọng cọng với đôi đũa, thì nó cười ha hả, nói rằng:
- Ở xứ tôi con gì có cánh là khi ăn mình phải dùng tay nắm chặt, không thôi nó bay.
Lần đó tui cũng cười ha hả với nó, và thấy sao nó đẹp quá. Khi cười, mặt nó hồng hào lên, hàm răng rất trắng và đều, đôi mắt nó to tròn, long lanh, ấm áp, mất hết vẻ lạnh lùng của lần đầu tiên gặp nó, mà tui từng ghét cay ghét đắng.
Một lần, vừa ngồi xuống ghế sửa soạn ăn trưa, bỗng nhiên nó đỏ mặt, đỏ cánh mũi, rồi bật khóc ngon lành làm tui lúng túng, không biết làm sao mà dỗ, vì nó nói tiếng Mỹ hơI khó nghe.
Phải chờ một lát cho dịu cơn xúc động, nó mới ấp úng kể cho tui nghe là hôm qua nó gây lộn với chồng nó một trận tưng bừng. Hỏi ra, tưởng gì, thì ra chồng nó khoét lỗ đeo bông tai.
Nó tức tưởi nói đàn ông mà đeo bông tai như đàn bà, giống ba tụi "du đãng". Thời trang lúc đó vừa mới ra mốt đàn ông con trai đeo bông tai đó. Tui cười, nói đâu có gì lớn chuyện mà you khóc dữ thần?!
Từ đó nó kể thêm nhiều chuyện nhà. Nó nói nó là con một, mà là con gái, nên nó muốn giữ lại họ của ba nó bằng cách không đổi họ khi lấy chồng.
Rồi tới khi tụi nó có con, lại cũng là con gái, nên nó muốn con gái của nó theo họ mẹ. Tui thấy mắc cười, như vậy là nó ăn hiếp chồng nó quá cỡ, còn tức tưởi mấy chuyện nhỏ nhít nầy. Con gái của nó mới 11 tuổi thôi, như vậy nó trẻ hơn tui nhiều lắm. Tui coi nó như em tui.
*
Qua những lời kể chuyện của nó về đời sống ở Nga, lần hồi "bức màn sắt" được kéo ra, để tui nhìn thấy rõ ràng nếp sống của người dân Nga dưới chế độ Cộng sản. Trời đất ơi, té ra từ nhỏ tới lớn, tui đã được sống thoải mái, tự do, đầy đủ hơn nó quá nhiều, dù sống ở xứ đang có chiến tranh.
Qua những lời kể chuyện của nó về đời sống ở Nga, lần hồi "bức màn sắt" được kéo ra, để tui nhìn thấy rõ ràng nếp sống của người dân Nga dưới chế độ Cộng sản. Trời đất ơi, té ra từ nhỏ tới lớn, tui đã được sống thoải mái, tự do, đầy đủ hơn nó quá nhiều, dù sống ở xứ đang có chiến tranh.
Nó kể, năm nó mang bầu, nhà nó ở trong một căn phòng nhỏ xíu, tận trên lầu tám, mà chung cư nầy không có thang máy. Thử hình dung một bà bầu ngày nào cũng phải lên xuống tám tầng lầu để đi mấy hợp tác xã (HTX) mua thức ăn, cực kể gì. Chồng nó phải đi làm nên mấy chuyện nầy nó phải làm hết. Phương tiện giao thông chỉ là đi bộ, và đi xe buýt hay xe điện, có chiếc xe đạp là giàu lắm.
Tui nghe nó kể, ngó xuống hai bắp đùi thô kệch của nó, thấy thương. Khuôn mặt nó rất thanh tú dễ nhìn, so với đôi chân bự thù lu đó thiệt tình không xứng chút nào. Nó nói, không phải tới HTX là mua được đủ món đâu. Mỗi HTX chỉ bán ít món cần thiết mà thôi, như HTX nầy chỉ có bột, muốn mua thịt, cá, hay sữa thì phải tới những HTX khác.
Nó kể có lần, lúc mang bầu, nó thèm ăn cá. Trời ơi, mua được một con cá phải đi cả ngày, lội bộ lẫn trèo xe buýt, rồi còn lên tám tầng thang lầu mới về tới nhà, cực không kể xiết. Cá thì tanh rình hết tươi mà vẫn ăn vì đang cơn thèm. Còn rau cải thì mỗi năm vào khoảng tháng Tám, là tháng ấm áp nhứt, chính phủ sẽ cho dân chúng đi gặt hái, ở khoảnh vườn nào đó. Mỗi gia đình sẽ tự mình đào bới, thu thập từng củ khoai, từng củ cà-rốt, bắp cải..., rồi mang về nhà, tự lo liệu làm sao để số lương thực đó có thể để dành ăn suốt năm. Tui khó hình dung nỗi cơ cực đó khi cũng trong cùng thời gian, ở Sài Gòn chúng tôi mua thịt cá, rau cải hằng ngày ở chợ, tươi ngon quanh năm. Dĩ nhiên là gặt hái như vậy thì không phải trả tiền, nhưng nó nói chẳng thà có tiền, rồi dùng tiền mà mua thì đỡ khổ hơn nhiều lắm.
Đời sống sao mà quá đổi cơ cực!
Mà nó kể, đời sống như vậy cũng không được yên ổn đâu. Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị bọn công an bắt, sợ hàng xóm "ăng ten", rất dễ dàng bị bỏ tù cải tạo nếu ăn nói không cẩn thận... Chắc tại vậy mà người dân Nga không tỏ bày tình cảm trên nét mặt, thành thói quen lạnh lùng với người chung quanh, vì họ luôn thủ thế.
Có lần tui hỏi nó sao không để tóc dài dài, sao mấy người dân xứ nó, đàn bà con gái toàn cắt tóc tém? Nó nói tại ở nước nó, tất cả thanh niên, thiếu nữ đều phải học quân sự từ cấp trung học, phải cắt tóc như vậy, nên quen, để tóc dài lại thấy khó chịu. Nó còn nói với tui tất cả mấy người bạn gái của nó khi qua Mỹ sống đều gia nhập quân đội hết, vì lý do có việc làm liền, có tiền sống, và dễ dàng hơn vì đã được huấn luyện trước rồi.
Tui hỏi sao nó không đi lính như bạn bè, nó nói nó ghét chiến tranh lắm, đã thoát khỏi còn chui đầu vô lính làm gì, từ từ cũng kiếm được việc làm mà. Tui thấy nó thiệt hiền lành, ghét chiến tranh thì giống tui rồi.
Tánh nó mít ướt lắm, hở cái là mặt mũi đỏ ửng lên, rồi nước mắt nước mũi cứ vậy tuôn ra, cứ như là thèm khóc. Lâu lâu bị bà sếp bên phòng chủ sự rầy rà là buổi trưa nó khóc với tui liền.
Ngày nào giờ ăn trưa nó cũng kể chuyện cho tui nghe, ngay cả những chuyện trong nhà như buồn phiền chồng, con, v.v... Tui thấy nó giỏi quá, nhứt là chuyện bếp núc, gì nó cũng làm được, nhiều món ăn rất ngon. Món trứng cá muối, món rau cải trộn, nó nói nó cũng biết làm bơ, phô-mai tại nhà, phải biến chế tất cả các loại rau cải để cả nhà có đồ ăn, phải làm bánh mì, mứt cho cả nhà, bây giờ đi chợ gì cũng có sẵn, quá tiện.
Còn quần áo thì sao? Giặt tay đó, trong phòng nào cũng có cái ống dẫn sưởi thông qua, máng quần áo trên ống đó cho khô. Nó còn kể xứ nó là xứ tin đồn, ngày nào cũng có tin đồn, cứ một đồn lên thành mười, tùy theo chính phủ tung tin ra. Chẳng hạn như không có đủ trứng gà cho dân chúng ăn, thì chính phủ tung tin trong trứng có chất độc, không có thịt thì tung tin thịt nhiễm trùng, ăn vô là chết, Mỹ đầu độc…
Nó kể, phong tục xứ nó khi con gái tới tuổi lấy chồng, mấy bà mẹ sẽ thăm viếng nhau để chấm điểm những món ăn ngon. Tài nội trợ của cô gái sẽ được lựa chọn cho con trai họ, đặc biệt là vài món súp ăn kèm bánh mì và kem chua. Sao giống người mình quá, con gái thì phải biết nấu ăn ngon mới là vợ hiền dâu thảo.
*
Hôm đó, vừa ngồi vô bàn ăn là nó líu lo không kịp thở:
Hôm đó, vừa ngồi vô bàn ăn là nó líu lo không kịp thở:
- Trời ơi, một rừng quần áo, không thể tưởng tượng được.
- Từ từ mà nói.
Tui chận lại.
- Quần áo con nít đó, trời ơi, một rừng quần áo may sẵn...
Vừa nói nó vừa đưa hai cánh tay mở rộng.
- Tôi chưa từng nhìn thấy, quần áo con nít, đẹp lắm, may sẵn áo đầm, quần dài quần ngắn, đồ lót nón vớ đan len... Ở xứ tôi mỗi lần cần thì phải lội bộ ra HTX mua vải, hay mấy cuộn chỉ len, rồi cặm cụi cắt may, đan vá... để có được một cái áo, cái quần cho con nít.
Hỏi ra cô nàng được bạn mời sinh nhật em bé, mới có dịp đi mua và được nhìn thấy cả một rừng quần áo con nít may sẵn, mừng tới ngẩn ngơ phải khoe với cô bạn Việt Nam.
Nhìn nó hào hứng, vui quá với khám phá mới mẻ nầy của nó mà thương nó quá trời. Chuyện quần áo con nít hay người lớn may sẵn bên Việt Nam mình từ thuở xửa xưa, thời má tui, đã có rồi, mà con nhỏ người Nga nầy mới biết sau khi rời bỏ thiên đường Cộng sản. Đời sống sau "bức màn sắt” giờ thì tui đã tỏ tường, tội nghiệp dân tộc đó gì đâu. Nào có ai ngờ đàng sau cái vẻ lạnh lùng, khó gần gũi đó, chứa cả một tâm hồn ngây thơ, một tình cảm mãnh liệt, đã từng bị đè nén và che giấu vì sống trong một chế độ đàn áp con người.
Nó kể hồi vượt biên giới để trốn đi qua nước Mỹ, lúc ngồi trên xe lửa chạy vô thành phố Nữu Ước, vợ chồng con cái và ba má nó rất sợ, kéo màn cửa sổ kín mít vì sợ bị người Mỹ ném đá vào xe lửa như họ đã từng bị tuyên truyền về sự thù ghét của người Mỹ đối với người Nga, nhưng thật sự không hề xẩy ra.
Nó nói cuộc sống bây giờ của gia đình nó ở Mỹ là ở thiên đàng.
Sau ngày bức tường Bá Linh bị dân Đức đập xuống, dân nước Nga được "cộng hưởng", từ từ bớt khổ. Chồng nó bỏ làm ở xí nghiệp mà ra ngoài thị trường "buôn lậu". Nó nói chỉ có cách đó cả nhà mới có thức ăn để sống, vì đời sống trước đó quá khổ. Nó gọi là "black market", tui thiệt tình cũng không hỏi rõ, chỉ nhớ đại khái nó nói là mua gì đó, rồi bán lại kiếm lời như vải vóc, thuốc lá, v.v... Nó nói thời đó không ai là không làm "black market”, để khỏi đói. Nghe giống Việt Nam thời bao cấp.
*
Rồi một hôm, cũng giờ ăn trưa, nó bỗng nhiên òa khóc, rồi ôm tui, nói nó phải từ giã tui, vì bạn nó vừa kiếm cho nó một việc làm trong nhà băng.
Tui buồn quá, vì nó và tui chỉ mới làm việc chung thời gian quá ngắn ngủi. Tui chỉ vừa kịp dạy nó chút xíu tay nghề thôi. Coi nó như em gái, tui cũng mừng cho nó tìm được chỗ làm khác, có vẻ chắc chắn hơn chỗ làm nầy.
Từ ngày có cô bạn người Nga, tui cảm thấy cuộc sống của mình trong chế độ tự do từ lúc sống bên Việt Nam thời Cộng Hòa trước năm 1975 cho tới khoảng thời gian sống ở Mỹ, quá sung sướng, quá tự do, và quá đầy đủ.
Bạn tôi đó, không có gì nổi bật, chỉ là một phụ nữ bình thường sống cơ cực sau bức màn sắt, đã được mở cánh cửa tự do, cho tui tự nhìn thấy mình nên bỏ bớt những thành kiến về dân tộc, để cởi mở hơn, bớt xét đoán hơn; chuyện gì cũng có mặt phải, mặt trái, như đồng xu.
Đã lâu lắm rồi tui không có liên lạc với nó, nhưng nét đặc biệt có một không hai của nó làm tui nhớ hoài, nhỏ bạn cùng tên với tui, Anna. Những ngày cuối năm trời lành lạnh, tự nhiên tui thèm món súp béo béo mà nó từng đem đãi tui. Tui nghĩ giờ chắc nó đã hết ngạc nhiên với những phồn thịnh của xứ Mỹ và đã hòa đồng cùng dân bản xứ, nội cỏ thiên đường.
Trương Ngọc Anh
Kháng chiến quân A Phú Hãn cũngbắn hạ 118 phi cơ khu trục, và vận tải, cùng 333 trực thăng của quân Nga.
Tháng 4/1992, quân du kích Mujahedeen tiến vào Kabul, tổng thống Afghanistan là Mohammed Najibullah ( được sự hỗ trợ của Liên Xô ) phải từ chức, và chạy vào trụ sở của Liên Hiệp quốc lánh nạn cho đến năm 1996, khi nhóm Taliban giành được quyền lãnh đạo, Najibullah bị bắt, bị giết chết và treo xác giữa trung tâm thủ đô để cảnh cáo những ai muốn chống lại chính quyền mới.
Nền Cộng hòa được khôi phục ở Tiệp Khắc( Cộng hòa Tiệp Khắc Czechoslovakia Republic) nhưng chỉ ở tình trạng dân chủ hạn chế với đảng Cộng sản Tiệp Khắc chiếm ưu thế.
1948: Ngày 25/2, đảng Cộng sản Tiệp Khắc kiểm soát được toàn bộ nội các sau khi đe dọa các bộ trưởng không phải là đảng viên cộng sản.
1968: Bí thư Thứ Nhất Alexander Dubček của đảng Cộng sản cùng với phe cấp tiến trong Đảng tiến hành cải cách chính trị, khôi phục một số quyền con người, khuyến khích người dân không phải là đảng viên tham gia chính trị. Chương trình này được mô tả là “chủ nghĩa xã hội mang gương mặt người”, hay còn có tên là Mùa Xuân Praha.
Chương trình này khiến Liên Xô nổi giận. Ngày 20/9, Hồng quân Liên Xô tiến vào thủ đô Praha, bắt giữ Dubček, chấm dứt chương trình cải cách. Đương đầu với một lực lượng đông đảo 500,000 quân thuộc khối Warsaw (Liên xô, Bulgaria, Ba Lan, Hung gia Lợi , với Liên xô đông nhất ) và hàng ngàn xe tăng ,Tiệp Khắc đành thúc thủ trở lại với quỹ đạo của Liên Xô.
1969:Ngày 16/1, Jan Palach – sinh viên đại học Charles – châm lửa tự thiêu tại Quảng trường Wenceslas ở Praha để phản đối cuộc xâm lược và sự chiếm đóng của Liên Xô.
1977 : Một nhóm nhà bất đồng chính kiến, bao gồm cả nhà biên kịch Václav Havel,công bố Hiến chương 77, kêu gọi khôi phục các quyền dân sự và chính trị.
1989: Tháng Giêng, 5000 người tụ tập ở Quảng trường Wenceslas ở thủ đô Praha để tưởng niệm cái chết của sinh viên Jan Palach và phản đối sự chiếm đóng của Hồng quân Liên Xô. Cảnh sát đã dùng vũ lực bắt giữ hàng loạt người biểu tình. Một số cuộc biểu tình khác tiếp nối và tiếp tục bị đàn áp.
Ngày 17/11, sinh viên tổ chức một cuộc biểu tình lớn ở Praha trong một phong trào về sau được gọi là “Cách mạng Nhung“, đòi chấm dứt chế độ chính trị một đảng và tiến hành bầu cử tự do. Dù bị cảnh sát đàn áp thẳng tay nhưng phong trào này nhanh chóng lớn mạnh và có lúc lên đến nửa triệu người.
Ngày 28/11, trước áp lực của phong trào biểu tình, đảng Cộng sản tuyên bố từ bỏ quyền lực. Quốc hội sau đó sửa Hiến pháp, bãi bỏ điều khoản về chính quyền một đảng. Chế độ Cộng sản chính thức sụp đổ.
Ngày 29/12, Václav Havel được Quốc hội – với đa số là đảng viên Cộng sản – bầu làm tổng thống lâm thời.
1990 :Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Czechoslovakia (Tiệp Khắc) đổi tên thành Cộng hòa Liên bang Séc và Slovak.
Ngày 5/7, Cộng hòa Liên bang Séc và Slovak tổ chức cuộc tổng tuyển cử tự do đầu tiên. Diễn đàn Dân sự (Civic Forum) thắng lợi với gần 50% số ghế tại Quốc hội Liên bang. Đảng Cộng sản Tiệp Khắc chỉ giành được 13-14% số phiếu. Václav Havel được Quốc hội Liên bang bầu làm tổng thống.
Trong nửa đầu năm 1990, Quốc hội Liên bang ban hành hàng loạt đạo luật về tự do đảng phái, hiệp hội, hội họp, báo chí, v.v. Án tử hình bị bãi bỏ. Các đạo luật khôi phục các hình thức sở hữu, luật doanh nghiệp và các luật tư khác cũng lần lượt ra đời.
Ngày 23-24/11, cuộc bầu cử tự do đầu tiên được tiến hành ở cấp địa phương. Diễn đàn Dân sự giành được 36% số phiếu, đảng Cộng sản Bohemia và Moravia giành được 17% số phiếu.
1991 :Quân đội Liên Xô hoàn toàn rút khỏi Cộng hòa Liên bang Séc và Slovak.
Đất nước Hungary đang bị cai trị bởi một chính phủ bàn tay sắt do Liên Xô dựng lên.
Cuộc nổi dậy Hungary 1956. Khởi đầu là nhà văn, và rồi sinh viên, và rồi toàn dân xuống đường, khởi sự bùng nổ cuộc nổi dậy toàn quốc. Và rồi nhiều ngàn xe tăng Liên Xô tiến vào…
Năm sư đoàn Liên Xô đồn trú tại Hungary trước ngày 23 tháng 10 được tăng lên thành 17 sư đoàn. Quân đoàn cơ giới số 8 dưới sự chỉ huy của trung tướng Hamazasp Babadzhanian và Quân đoàn số 38 dưới sự chỉ huy của trung tướng Hadzhi-Umar Mamsurov từ căn cứ quân sự Carpathia bên cạnh được triển khai tới Hungary thực hiện chiến dịch. Tới 9g30 tối ngày 3 tháng 11, quân đội Liên Xô đã bao vây hoàn toàn Budapest…
Tuy quân Nga nổi tiếng tàn ác với dân Ðức thời thế chiến II nhưng so với các vụ không kích tại Gaza và Ukraine thì quân Do Thái tàn ác hơn quân Nga. Chiến tranh Ukraine xảy ra truớc chiến tranh Gaza nhưng số thuờng dân chết tại Gaza cao hơn Ukraine. Quân Nga không cố ý tấn công bệnh viện , truờng học, chung cư đông dân như quân DT. Nga cũng không thả bom tấn 2000 lbs vào các cao ốc như DT, và Nga không bao vây cấm tiếp tế để dân đói như quân DT. Nga cũng không tìm cách xua đuổi cư dân Ukraine ra khỏi vùng bờ biển để xây khách sạn sân golf như DT và Mỹ . Chiến tranh Gaza cho thấy Hamas và dân DT là hai nhóm dân tàn ác nhất thế giới, tệ hơn cả Ðức quốc xã. Hoa Kỳ sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm vi` theo DT. Theo Nina Lê:
"Bất chấp tất cả, hôm thứ Tư tuần này, ngày 4 tháng 6, Hoa Kỳ đã phủ quyết một nghị quyết của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc (UNSC) kêu gọi “ngừng bắn ngay lập tức, vô điều kiện và vĩnh viễn” tại Gaza. Nghị quyết cũng kêu gọi “thả ngay lập tức và vô điều kiện tất cả con tin.” Lệnh phủ quyết của Mỹ đã ngăn chặn nghị quyết dù có sự ủng hộ của 14 trên 15 thành viên Hội đồng, vì vậy, văn bản vẫn không được thông qua vì Mỹ sử dụng quyền phủ quyết. "
“Giết! Giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong
Cho Đảng bền lâu
Cùng rập bước chung lòng
Thờ Mao Chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt!
Tố Hữu
Nguyên Ủy viên bộ Chính trị, Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng kiêm Bí thư Ban chấp hành Trung ương đảng CS VN.
"Thề phanh thây uống máu quân thù,"
Lời bài quoc ca CSVN từ năm 1944 đến năm 1955.
"Ông Stalin ơi, Ông Stalin ơi!
Hỡi ơi, Ông mất! Đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười "
Cộng sản Hà nội tôn Stalin lên làm bố của trẻ thơ Việt nam :
"Mắt Ông hiền hậu, miệng Ông mỉm cười
Stalin! Stalin!
Yêu biết mấy, nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Stalin!
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười "
(Tố Hữu)
Chưa hết, bài thơ vinh danh Stalin dưới đây hàm ý văn minh của nhân loại chỉ bắt đầu từ khi có Stalin :
"Thuở Anh chưa ra đời
Trái đất còn nức nở
Nhân loại chửa thành người
Đêm ngàn năm man rợ
Từ khi Anh đứng dậy
Trái đất bắt đầu cười
Và loài người từ đấy
Ca bài ca tháng mười "
Nói về Stalin, Hồ chí Minh phát biểu :“Ai đó thì có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Ðông thì không thể sai được.”
Trần Đĩnh ở Việt nam – tác giả cuốn Đèn Cù : “Lòng trung của Hồ chí Minh đối với Lê Nin, Stalin, Mao Trạch Đông là vô bờ”.
Hà Bắc (tham khảo tài liệu của Giles McDonogh và các tài liệu cập nhật khác):
Stalin nắm quyền sinh sát từ 1924 đến 1952 và đã ra tay tàn sát ở nhiều nơi . Ở Ukraine, sau khi giết hại trên 5,000 trí thức Ukraine năm 1929 để bóp chết tinh thần đòi độc lập của họ, Stalin đã thất bại trong chính sách hợp tác xã hóa kiểu cộng sản ở xứ này năm 1930. Để trừng phạt dân Ukraine, Stalin đã họp BCH/TƯ Đảng ngày 11/9/1932 đề ra biện pháp phong tỏa biên giới, cướp tất cả lúa gạo và cấm canh tác; gây nạn đói khủng khiếp ở xứ này vào mùa đông 1932-1933 khiến khoảng từ 7-11 triệu dân Ukraine chết đói; trong đó có trên 3 triệu trẻ em; tức 25% dân số 32 triệu của nước này. Theo thống kê Vasyl Hryshkocho trong mùa đông năm ấy, cứ mỗi ngày có 25,000 người chết, tức 1,000 người mỗi giờ, 17 người mỗi phút!
Liên Hiệp Quốc , năm 2003 , đã xác nhận tội ác diệt chủng của Liên xô ở Ukraine năm 1933. Quốc hội châu Âu ngày 23/10/2008, và Quốc hội Ukraine ngày 13/1/2010 đều ra nghị quyết coi nạn nói gây ra bởi chế độ cộng sản Soviet năm 1933 tại Ukraine là tội ác diệt chủng. Nhiều đài kỷ niệm nạn đói này được dựng lên khắp Ukraine và nhiều nơi trên thế giới; trong đó có đài tưởng niệm ở Edmonton, Canada xây năm 1983. Nghị quyết lên án tội ác này của tỉnh Ontorio lập ngày 9/4/2009. Hoa Kỳ lập ngày Ukrainian Holodomor Remembrance Day để tưởng niệm nạn nhân quốc gia này qua bài diễn văn của TT Obama đọc hôm 13/11/2009.
Cuốn sách nổi tiếng “Berlin – The Downfall 1945 ” của nhà nghiên cứu người Anh Antony Beevor. Ông là tác giả của hơn 10 cuốn sách về lịch sử chiến tranh :
“Họ hãm hiếp mọi phụ nữ Đức từ 8 đến 80 tuổi”, Antony Beevor, tác giả của cuốn sách nổi tiếng “Berlin – The Downfall 1945”, nói về tội ác của Hồng quân Nga khi chiến thắng, và “giải phóng” một phần nước Đức.
Stalin và Beria khi trở lại Moscow, hoàn toàn biết rõ chuyện gì đang xảy ra từ một số báo cáo chi tiết. Hồ sơ nói rằng “nhiều người Đức làm chứng rằng tất cả phụ nữ Đức ở Đông Đức ở lại, đều bị cưỡng hiếp bởi những người lính Hồng quân Nga”. Nhiều ví dụ về hiếp dâm tập thể đã được đưa ra – ‘bao gồm cả trẻ em gái dưới 18 tuổi và phụ nữ lớn tuổi’.
Việc gây tội ác với thường dân Đức khi chiếm Berlin, ngay cả nhiều nữ quân nhân trẻ và nhân viên y tế trong Hồng quân Nga cũng không tỏ ra phản đối.” Hành vi của binh lính chúng ta đối với người Đức, đặc biệt là phụ nữ Đức, là hoàn toàn đúng!”.
Một số phụ nữ Đức đã kể lại cách các nữ quân nhân Liên Xô đứng xem và cười khi họ bị cưỡng hiếp. Một số khác thì khó chịu về trước những gì họ chứng kiến ở Đức. Natalya Gesse, một người bạn thân của nhà khoa học Andrei Sakharov, đã quan sát Hồng quân hoạt động vào năm 1945 với tư cách là một phóng viên chiến trường của Liên Xô. Cô có viết lại sau này: “Những người lính Nga đã hãm hiếp mọi phụ nữ Đức từ 8 đến 80 tuổi. Đó là một đội quân của những kẻ hiếp dâm”.
Chủ đề về các cuộc hãm hiếp hàng loạt của Hồng quân ở Đức đã bị che giấu đến mức các cựu chiến binh ngày nay cũng không chịu thừa nhận những gì thực sự đã xảy ra. Tuy nhiên, một số ít khi nói chuyện cởi mở, thì nói họ không có gì phải ăn năn.
Bào chữa cho điều này, một thiếu tá Liên Xô nói với một nhà báo Anh vào thời điểm đó: “Các đồng chí của chúng tôi bị bỏ đói tình dục quá mức, rằng họ thường hãm hiếp các bà già sáu mươi, bảy mươi hoặc thậm chí tám mươi”.
Trong bối cảnh tàn bạo đó, nhiều phụ nữ bị hãm hiếp tập thể ở Königsberg sau đó cầu xin những kẻ tấn công họ hãy kết liễu họ, để thoát ra khỏi cảnh khốn cùng. Nhưng Hồng quân Nga dường như cảm thấy bị xúc phạm. Họ trả lời: “Lính Nga không bắn phụ nữ. Chỉ bọn lính Đức mới làm điều đó”.
Ở Berlin, nhiều phụ nữ chỉ đơn giản là không chuẩn bị cho cú sốc trước sự trả thù của người Nga, dù họ đã nghe được rất nhiều lời tuyên truyền kinh dị từ Goebbels- Bộ trưởng bộ Tuyên Truyền của Đức Quốc Xã. Nhiều người tự trấn an rằng, mặc dù nguy hiểm ở vùng nông thôn rất lớn, nhưng các vụ cưỡng hiếp hàng loạt khó có thể diễn ra ở thành phố trước mặt mọi người.
Phụ nữ sớm học cách biến mất trong “giờ săn” của Hồng quân vào buổi tối. Các cô con gái nhỏ bị giấu trong gác xép trong nhiều ngày liền. Các bà mẹ ra đường lấy nước chỉ vào buổi sáng sớm khi những người lính Liên Xô đang say giấc nồng từ đêm hôm trước. Đôi khi mối nguy hiểm lớn nhất đến từ việc một người mẹ chỉ điểm nơi ẩn nấp của những cô gái khác trong nỗ lực tuyệt vọng để cứu con gái của mình.
Những người Berlin lớn tuổi vẫn nhớ những tiếng la hét hàng đêm qua các cánh cửa sổ đã không còn.
Ước tính nạn nhân bị hãm hiếp từ hai bệnh viện chính của Berlin dao động từ 95,000 đến 130,000 người. Một bác sĩ đã suy luận rằng trong số khoảng 100,000 phụ nữ bị hãm hiếp ở thành phố, thì có khoảng 10,000 người chết vì tự tử. Tỷ lệ tử vong được cho là cao hơn nhiều trong số 1.4 triệu nạn nhân ước tính ở Đông Đức, Pomerania và Silesia.
Tổng cộng có ít nhất hai triệu phụ nữ Đức được cho là đã bị cưỡng hiếp, và một số khác, dường như đã bị nhiều lần cưỡng hiếp.
Nếu ai đó cố gắng bảo vệ một người phụ nữ chống lại lính “giải phóng” Liên Xô thì đó là một người cha đang cố gắng bảo vệ con gái, hoặc một cậu con trai nhỏ đang cố gắng bảo vệ mẹ của mình.