Hôm nay,  

Di Dân Nga Trên Nước Mỹ

06/06/202500:00:00(Xem: 1292)

 TG-Trương-Ngọc-Anh-trong-lễ-trao-giải-VVNM-2002

 

Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ khủng bố tấn công làm sụp đổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á Âu, Do Thái... sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng giải thưởng danh dự năm 2002. Bài viết sau đây tiếp tục ghi lại một hình ảnh đẹp của người di dân – một người Nga sống trên nước Mỹ.

***

Trải qua bao thời gian, những người bạn cũ rời xa, những người bạn mới xuất hiện, nhiều khuôn mặt đến, rồi đi, như nước chảy qua cầu. Vậy mà có một khuôn mặt đặc biệt, ở lại rất lâu trong góc trái tim tôi, một nhỏ bạn thật đặc biệt. Đặc biệt, là vì nó là... người Nga.

Tôi đã từng có ác cảm với dân tộc Nga, từ những ngày trước năm 1975, là năm đổi đời, đổi hướng tương lai của đa số dân tỵ nạn cộng sản. Ác cảm là vì, giống dân từ một quốc gia xa lạ và rất xa trên bản đồ trái đất, đầu tiên tạo ra chế độ Cộng sản, lại đầu độc cả thế giới qua cái chủ nghĩa Cộng sản ác nhân thất đức.

Niềm ác cảm đó còn gia tăng trọng lượng khi tôi, một nhân viên lâu năm trong nghề, lại bị chủ ra lịnh dạy nghề cho nó!

Trời đất quỉ thần ơi!

Hãng càng ngày càng sa sút, mất từ từ những khách hàng lâu năm quen thuộc, vì chính sách “toàn cầu hóa”. Chẳng những mất khách hàng, mất số lượng bán hàng quan trọng, mà thậm chí nguy là nhân viên càng ngày càng bị thu gọn lại. Nhiều người phải ra đi để hãng bớt chi phí, tiếp tục thắt lưng buộc bụng kéo dài thoi thóp, cho tới chừng nào tình thế khá hơn. Vậy là bao nhiêu là tin đồn trong hãng, người nầy sẽ ra đi, người kia sẽ mất việc.

Những nhân viên có số lương kha khá trong hãng lo lắng, trong đó có tui.

Nó là nhân viên mới. Nay ông chủ hãng biểu tui phải dạy nghề cho nó, chắc là để nay mai nó sẽ thế chân tui trong phòng kế toán, lương ít hơn, mà vẫn có thể làm việc giống như tui, “nhứt cử lưỡng tiện” cho chủ hãng.

Ngày đầu tiên bà sếp tui giới thiệu, ngó nó đã thấy phát nực rồi! Mặt nó trắng xác, đúng là giống dân bạch chủng. Mái tóc cắt cao kiểu demi-garçon, cái miệng không nhếch nổi một nụ cười khi được giới thiệu. Ngay lập tức ác cảm dâng lên, người đâu lạnh lùng, y chang mấy nhân vật người Nga trên phim ảnh loại gián điệp.

Nó ngó tui lạnh lùng, tui ngó nó còn lạnh hơn nước đá cục. Nó được cái bàn ngồi ngay bên cạnh tui trong phòng kế toán, bực thì thôi! Mấy ngày đầu tiên tui đì nó, bắt nó “file” hằng đống giấy tờ, chỉ cần dạy chút (chỉ chút xíu lấy lệ) xếp hồ sơ khách hàng theo mẫu tự ABC. Nó cần mẫn làm mọi chuyện tui sai bảo, nhưng ngậm câm, mặt lạnh càng khó ưa!

Được đâu một tuần lễ hai đứa nhìn nhau mà chẳng thấy nhau đó, một hôm, tự nhiên nó nói tên tui giống tên của nó. Tui ngạc nhiên, nói, tên tui là Anh, còn tên nó là Anna, làm sao giống. Nó mím miệng cười, nói phát âm hơi giống, nhưng ở nước nó không có tên Anh hay Anne, nên nó thấy gọi tui là Anna nghe dễ thương hơn. Mèn, tên tui hỏng phải cứ đổi thì đổi, hử?!

Có một buổi chiều tan sở, tui vừa ra cửa thì thấy nó chạy lại, nắm tay tui, đưa tới trước mặt một người đàn ông vóc dáng to lớn, mặc đồ lớn trang trọng đang đứng chờ, giới thiệu:

- Đây là ba tôi.

Rồi xây qua ba nó, nó nói liền:

- Ba ơi, đây là bạn con, cũng có tên giống con đó Ba.

Ông già đưa tay bắt tay tôi, cười thật hiền lành, và hơi ngạc nhiên, tui mới chợt nhớ ra là nó vừa nói tui là bạn nó, nở nụ cười đầu tiên với tui. Sao nó cười đẹp và mặt nó sáng rỡ vậy ta, đâu mất rồi nét lạnh lùng lần đầu tiên tui gặp nó.

Tui đang kể cho các bạn về một người bạn cũ, một nhỏ bạn thật bình thường, và có lẽ câu chuyện về nó cũng không có gì đặc sắc hết, ngoài việc nó là người Nga, một giống dân tôi ghét cay ghét đắng, vì nó là người Nga Cộng sản, một chế độ theo tôi rất là vô nhân bản.

Hồi còn học Trung Học, tôi biết rất sơ sài về thế giới Cộng sản, nhất là nước Nga. Dân tộc Nga, một dân tộc hiếu chiến, một chế độ tàn nhẫn không có tình người như trong cuốn sách “Bác sĩ Zhivago” mà tôi từng đọc say mê, được coi phim trên màn ảnh đại vĩ tuyến nữa. Từ sau ngày nó giới thiệu tui với ba nó, bằng lời nói thắt chặt tình bạn là hai đứa có cùng một tên giống nhau, coi như hai đứa tui đã quen nhau. Thiệt tình, giống gì mà giống!

Trước lúc chính thức "quen nhau", vào giờ ăn trưa, tui vẫn thường ngồi tại chỗ, qua bữa một mình hộp cơm đơn sơ; vừa ăn vừa vặn máy cassette nghe nho nhỏ vài bản nhạc Việt.

Hôm đó, nó rủ tui cùng ngồi bàn ăn trưa với nó. Tui cũng ừ, xách túi đồ ăn ra bàn ăn chung. Thức ăn trưa nó đem theo, không đơn giản như của tui mà kèm theo món chánh có hai, ba món phụ, ngó hấp dẫn.

Thoạt tiên nó mời tui món gỏi chua bắp cải và cà-rốt. Nó nói ở xứ nó rau cải quý lắm. Món nầy dòn dòn, chua chua, ăn rất bắt cơm, lại gần gũi món đồ chua của mình. Tình thân từ từ đi xa hơn qua những món ăn mời nhau vào mỗi buổi cơm trưa. Vậy là tui lại phải bắt đầu đem nhiều món hơn, để mời nó trả lễ, thay vì chỉ một món mặn gì đó, để dưới đáy hộp, rồi dằn cơm trắng ở trên, hâm ăn gọn gàng như nào giờ. Ngày nào nó cũng đem theo một hộp cải chua đó, nhiều đủ hai đứa ăn, dòn rụm, ngon quá. Nó nói làm dễ ợt, chỉ cần cho chút muối, trộn lên với cải bắp và cà- rốt, đậy kín, sau hai, ba ngày cải lên men chua là ăn được. Cải chua nầy ăn với đủ thứ món ăn khác. Mình cũng có món cải chua nhưng đâu có ăn mỗi ngày như nó.

Một lần, nó đem theo cho tui nguyên dĩa món lưỡi bò chiên dòn, áo qua một lớp bột. Nó dạy tui cách làm món nầy, cũng công phu. Lưỡi bò luộc chín, lột bỏ lớp da bên ngoài, rồi cắt vừa miếng, lăn qua một áo trứng, một áo bột, rồi chiên dòn lên. Ui chu choa, ngon đặc biệt.

Lần khác, nó đem cho tui ăn món trứng gà chiên mỏng dính, rồi cuộn lại thành ống, khi cuộn rắc phô-mai lên, trứng còn nóng, phô-mai chảy ra, vừa thơm mùi trứng vừa béo béo vị phô-mai.

Hay trứng cuộn thịt dăm-bông cũng ngon. Tui hỏi nó ai làm, vì mấy món nầy vừa làm vừa cuộn mà. Nó nói nó chiên trứng, ba nó cuộn. Gia đình nó sống chung trong một căn chung cư vùng Los Angeles. Có lần nó đem cánh gà chiên mời tui ăn. Tui lọng cọng với đôi đũa, thì nó cười ha hả, nói rằng:

- Ở xứ tôi con gì có cánh là khi ăn mình phải dùng tay nắm chặt, không thôi nó bay.

Lần đó tui cũng cười ha hả với nó, và thấy sao nó đẹp quá. Khi cười, mặt nó hồng hào lên, hàm răng rất trắng và đều, đôi mắt nó to tròn, long lanh, ấm áp, mất hết vẻ lạnh lùng của lần đầu tiên gặp nó, mà tui từng ghét cay ghét đắng.

Một lần, vừa ngồi xuống ghế sửa soạn ăn trưa, bỗng nhiên nó đỏ mặt, đỏ cánh mũi, rồi bật khóc ngon lành làm tui lúng túng, không biết làm sao mà dỗ, vì nó nói tiếng Mỹ hơI khó nghe.

Phải chờ một lát cho dịu cơn xúc động, nó mới ấp úng kể cho tui nghe là hôm qua nó gây lộn với chồng nó một trận tưng bừng. Hỏi ra, tưởng gì, thì ra chồng nó khoét lỗ đeo bông tai.

Nó tức tưởi nói đàn ông mà đeo bông tai như đàn bà, giống ba tụi "du đãng". Thời trang lúc đó vừa mới ra mốt đàn ông con trai đeo bông tai đó. Tui cười, nói đâu có gì lớn chuyện mà you khóc dữ thần?!

Từ đó nó kể thêm nhiều chuyện nhà. Nó nói nó là con một, mà là con gái, nên nó muốn giữ lại họ của ba nó bằng cách không đổi họ khi lấy chồng.

Rồi tới khi tụi nó có con, lại cũng là con gái, nên nó muốn con gái của nó theo họ mẹ. Tui thấy mắc cười, như vậy là nó ăn hiếp chồng nó quá cỡ, còn tức tưởi mấy chuyện nhỏ nhít nầy. Con gái của nó mới 11 tuổi thôi, như vậy nó trẻ hơn tui nhiều lắm. Tui coi nó như em tui.

*

Qua những lời kể chuyện của nó về đời sống ở Nga, lần hồi "bức màn sắt" được kéo ra, để tui nhìn thấy rõ ràng nếp sống của người dân Nga dưới chế độ Cộng sản. Trời đất ơi, té ra từ nhỏ tới lớn, tui đã được sống thoải mái, tự do, đầy đủ hơn nó quá nhiều, dù sống ở xứ đang có chiến tranh.

Nó kể, năm nó mang bầu, nhà nó ở trong một căn phòng nhỏ xíu, tận trên lầu tám, mà chung cư nầy không có thang máy. Thử hình dung một bà bầu ngày nào cũng phải lên xuống tám tầng lầu để đi mấy hợp tác xã (HTX) mua thức ăn, cực kể gì. Chồng nó phải đi làm nên mấy chuyện nầy nó phải làm hết. Phương tiện giao thông chỉ là đi bộ, và đi xe buýt hay xe điện, có chiếc xe đạp là giàu lắm.

Tui nghe nó kể, ngó xuống hai bắp đùi thô kệch của nó, thấy thương. Khuôn mặt nó rất thanh tú dễ nhìn, so với đôi chân bự thù lu đó thiệt tình không xứng chút nào. Nó nói, không phải tới HTX là mua được đủ món đâu. Mỗi HTX chỉ bán ít món cần thiết mà thôi, như HTX nầy chỉ có bột, muốn mua thịt, cá, hay sữa thì phải tới những HTX khác.

Nó kể có lần, lúc mang bầu, nó thèm ăn cá. Trời ơi, mua được một con cá phải đi cả ngày, lội bộ lẫn trèo xe buýt, rồi còn lên tám tầng thang lầu mới về tới nhà, cực không kể xiết. Cá thì tanh rình hết tươi mà vẫn ăn vì đang cơn thèm. Còn rau cải thì mỗi năm vào khoảng tháng Tám, là tháng ấm áp nhứt, chính phủ sẽ cho dân chúng đi gặt hái, ở khoảnh vườn nào đó. Mỗi gia đình sẽ tự mình đào bới, thu thập từng củ khoai, từng củ cà-rốt, bắp cải..., rồi mang về nhà, tự lo liệu làm sao để số lương thực đó có thể để dành ăn suốt năm. Tui khó hình dung nỗi cơ cực đó khi cũng trong cùng thời gian, ở Sài Gòn chúng tôi mua thịt cá, rau cải hằng ngày ở chợ, tươi ngon quanh năm. Dĩ nhiên là gặt hái như vậy thì không phải trả tiền, nhưng nó nói chẳng thà có tiền, rồi dùng tiền mà mua thì đỡ khổ hơn nhiều lắm.

Đời sống sao mà quá đổi cơ cực!

Mà nó kể, đời sống như vậy cũng không được yên ổn đâu. Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị bọn công an bắt, sợ hàng xóm "ăng ten", rất dễ dàng bị bỏ tù cải tạo nếu ăn nói không cẩn thận... Chắc tại vậy mà người dân Nga không tỏ bày tình cảm trên nét mặt, thành thói quen lạnh lùng với người chung quanh, vì họ luôn thủ thế.

Có lần tui hỏi nó sao không để tóc dài dài, sao mấy người dân xứ nó, đàn bà con gái toàn cắt tóc tém? Nó nói tại ở nước nó, tất cả thanh niên, thiếu nữ đều phải học quân sự từ cấp trung học, phải cắt tóc như vậy, nên quen, để tóc dài lại thấy khó chịu. Nó còn nói với tui tất cả mấy người bạn gái của nó khi qua Mỹ sống đều gia nhập quân đội hết, vì lý do có việc làm liền, có tiền sống, và dễ dàng hơn vì đã được huấn luyện trước rồi.

Tui hỏi sao nó không đi lính như bạn bè, nó nói nó ghét chiến tranh lắm, đã thoát khỏi còn chui đầu vô lính làm gì, từ từ cũng kiếm được việc làm mà. Tui thấy nó thiệt hiền lành, ghét chiến tranh thì giống tui rồi.

Tánh nó mít ướt lắm, hở cái là mặt mũi đỏ ửng lên, rồi nước mắt nước mũi cứ vậy tuôn ra, cứ như là thèm khóc. Lâu lâu bị bà sếp bên phòng chủ sự rầy rà là buổi trưa nó khóc với tui liền.

Ngày nào giờ ăn trưa nó cũng kể chuyện cho tui nghe, ngay cả những chuyện trong nhà như buồn phiền chồng, con, v.v... Tui thấy nó giỏi quá, nhứt là chuyện bếp núc, gì nó cũng làm được, nhiều món ăn rất ngon. Món trứng cá muối, món rau cải trộn, nó nói nó cũng biết làm bơ, phô-mai tại nhà, phải biến chế tất cả các loại rau cải để cả nhà có đồ ăn, phải làm bánh mì, mứt cho cả nhà, bây giờ đi chợ gì cũng có sẵn, quá tiện.

Còn quần áo thì sao? Giặt tay đó, trong phòng nào cũng có cái ống dẫn sưởi thông qua, máng quần áo trên ống đó cho khô. Nó còn kể xứ nó là xứ tin đồn, ngày nào cũng có tin đồn, cứ một đồn lên thành mười, tùy theo chính phủ tung tin ra. Chẳng hạn như không có đủ trứng gà cho dân chúng ăn, thì chính phủ tung tin trong trứng có chất độc, không có thịt thì tung tin thịt nhiễm trùng, ăn vô là chết, Mỹ đầu độc…  

Nó kể, phong tục xứ nó khi con gái tới tuổi lấy chồng, mấy bà mẹ sẽ thăm viếng nhau để chấm điểm những món ăn ngon. Tài nội trợ của cô gái sẽ được lựa chọn cho con trai họ, đặc biệt là vài món súp ăn kèm bánh mì và kem chua. Sao giống người mình quá, con gái thì phải biết nấu ăn ngon mới là vợ hiền dâu thảo.

*

Hôm đó, vừa ngồi vô bàn ăn là nó líu lo không kịp thở:

- Trời ơi, một rừng quần áo, không thể tưởng tượng được.
- Từ từ mà nói.

Tui chận lại.

- Quần áo con nít đó, trời ơi, một rừng quần áo may sẵn...
Vừa nói nó vừa đưa hai cánh tay mở rộng.

- Tôi chưa từng nhìn thấy, quần áo con nít, đẹp lắm, may sẵn áo đầm, quần dài quần ngắn, đồ lót nón vớ đan len... Ở xứ tôi mỗi lần cần thì phải lội bộ ra HTX mua vải, hay mấy cuộn chỉ len, rồi cặm cụi cắt may, đan vá... để có được một cái áo, cái quần cho con nít.

Hỏi ra cô nàng được bạn mời sinh nhật em bé, mới có dịp đi mua và được nhìn thấy cả một rừng quần áo con nít may sẵn, mừng tới ngẩn ngơ phải khoe với cô bạn Việt Nam.

Nhìn nó hào hứng, vui quá với khám phá mới mẻ nầy của nó mà thương nó quá trời. Chuyện quần áo con nít hay người lớn may sẵn bên Việt Nam mình từ thuở xửa xưa, thời má tui, đã có rồi, mà con nhỏ người Nga nầy mới biết sau khi rời bỏ thiên đường Cộng sản. Đời sống sau "bức màn sắt” giờ thì tui đã tỏ tường, tội nghiệp dân tộc đó gì đâu. Nào có ai ngờ đàng sau cái vẻ lạnh lùng, khó gần gũi đó, chứa cả một tâm hồn ngây thơ, một tình cảm mãnh liệt, đã từng bị đè nén và che giấu vì sống trong một chế độ đàn áp con người.

Nó kể hồi vượt biên giới để trốn đi qua nước Mỹ, lúc ngồi trên xe lửa chạy vô thành phố Nữu Ước, vợ chồng con cái và ba má nó rất sợ, kéo màn cửa sổ kín mít vì sợ bị người Mỹ ném đá vào xe lửa như họ đã từng bị tuyên truyền về sự thù ghét của người Mỹ đối với người Nga, nhưng thật sự không hề xẩy ra.

Nó nói cuộc sống bây giờ của gia đình nó ở Mỹ là ở thiên đàng.

Sau ngày bức tường Bá Linh bị dân Đức đập xuống, dân nước Nga được "cộng hưởng", từ từ bớt khổ. Chồng nó bỏ làm ở xí nghiệp mà ra ngoài thị trường "buôn lậu". Nó nói chỉ có cách đó cả nhà mới có thức ăn để sống, vì đời sống trước đó quá khổ. Nó gọi là "black market", tui thiệt tình cũng không hỏi rõ, chỉ nhớ đại khái nó nói là mua gì đó, rồi bán lại kiếm lời như vải vóc, thuốc lá, v.v... Nó nói thời đó không ai là không làm "black market”, để khỏi đói. Nghe giống Việt Nam thời bao cấp.

*

Rồi một hôm, cũng giờ ăn trưa, nó bỗng nhiên òa khóc, rồi ôm tui, nói nó phải từ giã tui, vì bạn nó vừa kiếm cho nó một việc làm trong nhà băng.

Tui buồn quá, vì nó và tui chỉ mới làm việc chung thời gian quá ngắn ngủi. Tui chỉ vừa kịp dạy nó chút xíu tay nghề thôi. Coi nó như em gái, tui cũng mừng cho nó tìm được chỗ làm khác, có vẻ chắc chắn hơn chỗ làm nầy.

Từ ngày có cô bạn người Nga, tui cảm thấy cuộc sống của mình trong chế độ tự do từ lúc sống bên Việt Nam thời Cộng Hòa trước năm 1975 cho tới khoảng thời gian sống ở Mỹ, quá sung sướng, quá tự do, và quá đầy đủ.

Bạn tôi đó, không có gì nổi bật, chỉ là một phụ nữ bình thường sống cơ cực sau bức màn sắt, đã được mở cánh cửa tự do, cho tui tự nhìn thấy mình nên bỏ bớt những thành kiến về dân tộc, để cởi mở hơn, bớt xét đoán hơn; chuyện gì cũng có mặt phải, mặt trái, như đồng xu.

Đã lâu lắm rồi tui không có liên lạc với nó, nhưng nét đặc biệt có một không hai của nó làm tui nhớ hoài, nhỏ bạn cùng tên với tui, Anna. Những ngày cuối năm trời lành lạnh, tự nhiên tui thèm món súp béo béo mà nó từng đem đãi tui. Tui nghĩ giờ chắc nó đã hết ngạc nhiên với những phồn thịnh của xứ Mỹ và đã hòa đồng cùng dân bản xứ, nội cỏ thiên đường.
 
Trương Ngọc Anh

Ý kiến bạn đọc
09/06/202511:25:11
Khách
Hôm nay có tin Do Thái chận bắt tàu tiếp tế thực phẩm quốc tế không cho vào Gaza, trên đó có nguời hoạt động môi truờng Thụy Ðiển Greta Thunberg. Tất cả thực phẩm do dân Âu Châu dóng góp bị tịch thu, và DT hứa sẽ đem vào cho dân Gaza, nhưng dân Gaza đến xin thức ăn thuờng xuyên bị lính Do Thái bắn chết. Hồi 1975, nhiều nguời phẩn nộ vì Kissinger và quốc hội Mỹ tàn ác với miền Nam VN, nay nuớc Mỹ cũng tàn ác khi Mỹ mù quáng ủng hộ Do Thái làm chuyện ác. Hamas làm ác nhưng Mỹ và Do Thái không thể tàn ác trả đũa chỉ vì Hamas tàn ác. Tất cả các nghị quyết lên án Do Thái tàn ác tại LHQ đều bị Mỹ bỏ phiếu chống cho thấy dân Mỹ và Do Thái không còn luơng tâm. Ðáng buồn là Giáo Hoàng Francis đã quá cố nên không còn ai lên tiếng bảo vệ dân Gaza khỏi nạn diệt chủng để con rể gốc DT của Trump Jared Kuhsner xây khách sạn làm giàu. Sau Nam VN (1973-1975), Mỹ còn gây thêm nghiệp báo ở Iraq (2003-2025) và Gaza (2024-2025). Ðến 1972 thì Mỹ chỉ còn khoảng 150 ngàm quân tại VN, trong khi đó TQ có 300 ngàn quân, đa số tại miền Bắc VN nhưng dư luận Mỹ chỉ đòi Mỹ rút hết quân nhưng không đòi TQ rút quân. Nga tuy nổi tiếng tàn ác nhưng nay thua xa DT.
09/06/202503:34:09
Khách
Ngày 24/12/79, Cộng sản Nga đã mang quân vào A Phú Hãn ( Afghanistan ) để giúp bảo vệ cho chính phủ thân Nga. Nhưng đã bị các nhóm kháng chiến- với sự trợ giúp vũ khí của Hoa kỳ thời tổng thống Jimmy Carter, Saudi Arabia , Pakistan - đánh cho xất bất xang bang, khoảng chừng 15,000 quân tử trận. Rốt cuộc tổng thống Nga Mikhail Gorbachev phải rút quân về nước ngày 15/2/1989, sau khi tiêu tốn ít nhất là 50 tỷ đô la chống lại các lực lượng kháng chiến -
Kháng chiến quân A Phú Hãn cũngbắn hạ 118 phi cơ khu trục, và vận tải, cùng 333 trực thăng của quân Nga.
Tháng 4/1992, quân du kích Mujahedeen tiến vào Kabul, tổng thống Afghanistan là Mohammed Najibullah ( được sự hỗ trợ của Liên Xô ) phải từ chức, và chạy vào trụ sở của Liên Hiệp quốc lánh nạn cho đến năm 1996, khi nhóm Taliban giành được quyền lãnh đạo, Najibullah bị bắt, bị giết chết và treo xác giữa trung tâm thủ đô để cảnh cáo những ai muốn chống lại chính quyền mới.
08/06/202523:35:40
Khách
(Trích )1945: Đức Quốc Xã thua trận trong Thế chiến II. Quân Liên Xô tiến vào Praha(tức Prague- thủ đô của xứ Czech Republic ).

Nền Cộng hòa được khôi phục ở Tiệp Khắc( Cộng hòa Tiệp Khắc Czechoslovakia Republic) nhưng chỉ ở tình trạng dân chủ hạn chế với đảng Cộng sản Tiệp Khắc chiếm ưu thế.

1948: Ngày 25/2, đảng Cộng sản Tiệp Khắc kiểm soát được toàn bộ nội các sau khi đe dọa các bộ trưởng không phải là đảng viên cộng sản.

1968: Bí thư Thứ Nhất Alexander Dubček của đảng Cộng sản cùng với phe cấp tiến trong Đảng tiến hành cải cách chính trị, khôi phục một số quyền con người, khuyến khích người dân không phải là đảng viên tham gia chính trị. Chương trình này được mô tả là “chủ nghĩa xã hội mang gương mặt người”, hay còn có tên là Mùa Xuân Praha.
Chương trình này khiến Liên Xô nổi giận. Ngày 20/9, Hồng quân Liên Xô tiến vào thủ đô Praha, bắt giữ Dubček, chấm dứt chương trình cải cách. Đương đầu với một lực lượng đông đảo 500,000 quân thuộc khối Warsaw (Liên xô, Bulgaria, Ba Lan, Hung gia Lợi , với Liên xô đông nhất ) và hàng ngàn xe tăng ,Tiệp Khắc đành thúc thủ trở lại với quỹ đạo của Liên Xô.

1969:Ngày 16/1, Jan Palach – sinh viên đại học Charles – châm lửa tự thiêu tại Quảng trường Wenceslas ở Praha để phản đối cuộc xâm lược và sự chiếm đóng của Liên Xô.

1977 : Một nhóm nhà bất đồng chính kiến, bao gồm cả nhà biên kịch Václav Havel,công bố Hiến chương 77, kêu gọi khôi phục các quyền dân sự và chính trị.

1989: Tháng Giêng, 5000 người tụ tập ở Quảng trường Wenceslas ở thủ đô Praha để tưởng niệm cái chết của sinh viên Jan Palach và phản đối sự chiếm đóng của Hồng quân Liên Xô. Cảnh sát đã dùng vũ lực bắt giữ hàng loạt người biểu tình. Một số cuộc biểu tình khác tiếp nối và tiếp tục bị đàn áp.

Ngày 17/11, sinh viên tổ chức một cuộc biểu tình lớn ở Praha trong một phong trào về sau được gọi là “Cách mạng Nhung“, đòi chấm dứt chế độ chính trị một đảng và tiến hành bầu cử tự do. Dù bị cảnh sát đàn áp thẳng tay nhưng phong trào này nhanh chóng lớn mạnh và có lúc lên đến nửa triệu người.

Ngày 28/11, trước áp lực của phong trào biểu tình, đảng Cộng sản tuyên bố từ bỏ quyền lực. Quốc hội sau đó sửa Hiến pháp, bãi bỏ điều khoản về chính quyền một đảng. Chế độ Cộng sản chính thức sụp đổ.

Ngày 29/12, Václav Havel được Quốc hội – với đa số là đảng viên Cộng sản – bầu làm tổng thống lâm thời.
1990 :Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Czechoslovakia (Tiệp Khắc) đổi tên thành Cộng hòa Liên bang Séc và Slovak.
Ngày 5/7, Cộng hòa Liên bang Séc và Slovak tổ chức cuộc tổng tuyển cử tự do đầu tiên. Diễn đàn Dân sự (Civic Forum) thắng lợi với gần 50% số ghế tại Quốc hội Liên bang. Đảng Cộng sản Tiệp Khắc chỉ giành được 13-14% số phiếu. Václav Havel được Quốc hội Liên bang bầu làm tổng thống.

Trong nửa đầu năm 1990, Quốc hội Liên bang ban hành hàng loạt đạo luật về tự do đảng phái, hiệp hội, hội họp, báo chí, v.v. Án tử hình bị bãi bỏ. Các đạo luật khôi phục các hình thức sở hữu, luật doanh nghiệp và các luật tư khác cũng lần lượt ra đời.

Ngày 23-24/11, cuộc bầu cử tự do đầu tiên được tiến hành ở cấp địa phương. Diễn đàn Dân sự giành được 36% số phiếu, đảng Cộng sản Bohemia và Moravia giành được 17% số phiếu.

1991 :Quân đội Liên Xô hoàn toàn rút khỏi Cộng hòa Liên bang Séc và Slovak.
08/06/202522:53:49
Khách
(Trích ) Cuộc nổi dậy chống nhà cầm quyền CS bắt đầu tháng 10 năm 1956, nhưng sau ba tuần, 4/11/56, xe tăng Liên Xô tiến vào và đè bẹp cuộc nổi dậy.
Đất nước Hungary đang bị cai trị bởi một chính phủ bàn tay sắt do Liên Xô dựng lên.
Cuộc nổi dậy Hungary 1956. Khởi đầu là nhà văn, và rồi sinh viên, và rồi toàn dân xuống đường, khởi sự bùng nổ cuộc nổi dậy toàn quốc. Và rồi nhiều ngàn xe tăng Liên Xô tiến vào…
Năm sư đoàn Liên Xô đồn trú tại Hungary trước ngày 23 tháng 10 được tăng lên thành 17 sư đoàn. Quân đoàn cơ giới số 8 dưới sự chỉ huy của trung tướng Hamazasp Babadzhanian và Quân đoàn số 38 dưới sự chỉ huy của trung tướng Hadzhi-Umar Mamsurov từ căn cứ quân sự Carpathia bên cạnh được triển khai tới Hungary thực hiện chiến dịch. Tới 9g30 tối ngày 3 tháng 11, quân đội Liên Xô đã bao vây hoàn toàn Budapest…
08/06/202522:37:22
Khách
Xin đọc bài Trời Đánh ‘Không’ Tránh Bữa Ăn trên VB hôm nay do Nina Lê tổng hợp.
Tuy quân Nga nổi tiếng tàn ác với dân Ðức thời thế chiến II nhưng so với các vụ không kích tại Gaza và Ukraine thì quân Do Thái tàn ác hơn quân Nga. Chiến tranh Ukraine xảy ra truớc chiến tranh Gaza nhưng số thuờng dân chết tại Gaza cao hơn Ukraine. Quân Nga không cố ý tấn công bệnh viện , truờng học, chung cư đông dân như quân DT. Nga cũng không thả bom tấn 2000 lbs vào các cao ốc như DT, và Nga không bao vây cấm tiếp tế để dân đói như quân DT. Nga cũng không tìm cách xua đuổi cư dân Ukraine ra khỏi vùng bờ biển để xây khách sạn sân golf như DT và Mỹ . Chiến tranh Gaza cho thấy Hamas và dân DT là hai nhóm dân tàn ác nhất thế giới, tệ hơn cả Ðức quốc xã. Hoa Kỳ sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm vi` theo DT. Theo Nina Lê:
"Bất chấp tất cả, hôm thứ Tư tuần này, ngày 4 tháng 6, Hoa Kỳ đã phủ quyết một nghị quyết của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc (UNSC) kêu gọi “ngừng bắn ngay lập tức, vô điều kiện và vĩnh viễn” tại Gaza. Nghị quyết cũng kêu gọi “thả ngay lập tức và vô điều kiện tất cả con tin.” Lệnh phủ quyết của Mỹ đã ngăn chặn nghị quyết dù có sự ủng hộ của 14 trên 15 thành viên Hội đồng, vì vậy, văn bản vẫn không được thông qua vì Mỹ sử dụng quyền phủ quyết. "
08/06/202517:46:47
Khách
Nga Sô có tội ác đưa 2 tỷ nguời trên thế giới vào chủ nghĩa CS nghèo đói, mất tự do, kềm kẹp, tàn ác qua cải cách ruộng đất, cách mạng văn hoá, buớc nhảy vọt, trại cải tạo, nông truờng, killing fields cuả Khmer Ðỏ, địa ngục Bắc Hàn. Ở Nam VN sau 4/1975 thì nguời nghèo đói ngu dốt CS làm chủ nguời giàu có hiểu biết. Bác sĩ CS làm xếp bác sĩ miền Nam nhưng trình độ học vấn chỉ đến lớp 9. Chỉ trong 1 năm, sau 1975 dân miền Nam đang sung túc phải đi xuống nghèo hơn dân miền Bắc, đồ đạc trong nhà bán hết ai cũng làm nghề chà đồ nhôm, mỗi ngày chỉ đuợc 1 chén cơm, 1 chén khoai mì, một tháng đuợc mua đuợc 50 gram đuờng, mỗi năm chỉ mua đuợc 1 mét vaỉ thô, thuốc Tây không có, bệnh phải uống thuốc Nam, đạp miểng chai bị nhiễm trùng làm độc không có trụ sinh phải cưa chân. Phải đợi 5 nam sau khi Nga sô sập đổ VN đổi mới thì dân VN mới trở lại có cơm ăn có thuốc Tây.
08/06/202516:31:03
Khách
Chỉ có một vài nguời Nga tốt như cô Anna này. Nhưng đa số dân các nuớc đuợc giáo dục bởi Cộng Sản lớn lên mất het đạo đức, kể cả nguời Nga, TQ, và VN. Tôi có đồng nghiệp nguời Nga lớn lên từ thời CS, làm việc thiếu khả năng, nhưng giỏi nịnh bợ quà cáp cấp trên nên không bị sa thải. Ai sống với CS cũng biết là nhân viên phải nịnh bợ phải lưà lọc, mánh mung, quà cáp phong bì cho xếp mới sống đuợc nên nguời Nga qua sống tại Mỹ không gột rửa đuợc phong tuc CS. Thuợng đội hạ đạp là văn hoá CS mà nguời Nga hay VN lớn lên dạy dỗ bởi CS , khi ra nuớc ngoài hay sống với xã hội đen, buôn cần sa ma túy, dùng phuơng tiện kết hôn với nguời bản xứ chỉ vì muốn thẻ xanh, không có ai thật thà. Gần mực thì đen. Ngay cả trong gia đình nguời VN di cư sang Mỹ hồi 1975, 15 năm sau bảo lãnh gia đình cũng thấy sự khác biệt giá trị đạo đức cua kẻ đi truớc nguời đi sau. Một tiểu thư cô giáo hiền lành chất phác tại VN truớc 1975 vì sinh kế phải nuôi con nên trở thành nguời chọc trời khuấy nuớc mánh mung buôn lậu chợ trời qua mặt cán bộ CS là chuyện thuờng tình. Hoàn cảnh biến đổi con nguời để sinh tồn. Nguời sống duới chế độ CS phải thay đổi để sinh tồn vì nguời hiền lành thật thà không sống đuợc.
“Giết! Giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong
Cho Đảng bền lâu
Cùng rập bước chung lòng
Thờ Mao Chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt!
Tố Hữu
Nguyên Ủy viên bộ Chính trị, Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng kiêm Bí thư Ban chấp hành Trung ương đảng CS VN.
"Thề phanh thây uống máu quân thù,"
Lời bài quoc ca CSVN từ năm 1944 đến năm 1955.
08/06/202501:24:59
Khách
Khi Stalin qua đời, phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Cộng sản Tố Hữu làm thơ :
"Ông Stalin ơi, Ông Stalin ơi!
Hỡi ơi, Ông mất! Đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười "

Cộng sản Hà nội tôn Stalin lên làm bố của trẻ thơ Việt nam :

"Mắt Ông hiền hậu, miệng Ông mỉm cười
Stalin! Stalin!
Yêu biết mấy, nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Stalin!
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười "
(Tố Hữu)

Chưa hết, bài thơ vinh danh Stalin dưới đây hàm ý văn minh của nhân loại chỉ bắt đầu từ khi có Stalin :
"Thuở Anh chưa ra đời
Trái đất còn nức nở
Nhân loại chửa thành người
Đêm ngàn năm man rợ
Từ khi Anh đứng dậy
Trái đất bắt đầu cười
Và loài người từ đấy
Ca bài ca tháng mười "

Nói về Stalin, Hồ chí Minh phát biểu :“Ai đó thì có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Ðông thì không thể sai được.”

Trần Đĩnh ở Việt nam – tác giả cuốn Đèn Cù : “Lòng trung của Hồ chí Minh đối với Lê Nin, Stalin, Mao Trạch Đông là vô bờ”.
08/06/202500:21:04
Khách
Năm 1917 , Nga Hoàng sụp đổ trước cuộc cách mạng vô sản do Lénine lãnh đạo, Ukraine lợi dụng thời cơ đòi tự trị, tuyên bố độc lập, thành lập nước Cộng Hòa Nhân Dân, thủ đô là Kiev. Thế nhưng nền tự trị này quá ngắn ngủi, cuối 1917, Lénine tuyên bố các lãnh thổ xưa do Nga hoàng cai trị nhất là Ukraine mầu mỡ đều phải nằm trong Liên Bang Xô Viết. Trong 4 năm liên tiếp quân đội quốc gia Ukraine phải chiến đấu chống Hồng Quân Bolshevik, chống lực lượng Bạch Vệ trung thành với Nga Hoàng và cả quân xâm lược Đức và Ba Lan .

Hà Bắc (tham khảo tài liệu của Giles McDonogh và các tài liệu cập nhật khác):
Stalin nắm quyền sinh sát từ 1924 đến 1952 và đã ra tay tàn sát ở nhiều nơi . Ở Ukraine, sau khi giết hại trên 5,000 trí thức Ukraine năm 1929 để bóp chết tinh thần đòi độc lập của họ, Stalin đã thất bại trong chính sách hợp tác xã hóa kiểu cộng sản ở xứ này năm 1930. Để trừng phạt dân Ukraine, Stalin đã họp BCH/TƯ Đảng ngày 11/9/1932 đề ra biện pháp phong tỏa biên giới, cướp tất cả lúa gạo và cấm canh tác; gây nạn đói khủng khiếp ở xứ này vào mùa đông 1932-1933 khiến khoảng từ 7-11 triệu dân Ukraine chết đói; trong đó có trên 3 triệu trẻ em; tức 25% dân số 32 triệu của nước này. Theo thống kê Vasyl Hryshkocho trong mùa đông năm ấy, cứ mỗi ngày có 25,000 người chết, tức 1,000 người mỗi giờ, 17 người mỗi phút!

Liên Hiệp Quốc , năm 2003 , đã xác nhận tội ác diệt chủng của Liên xô ở Ukraine năm 1933. Quốc hội châu Âu ngày 23/10/2008, và Quốc hội Ukraine ngày 13/1/2010 đều ra nghị quyết coi nạn nói gây ra bởi chế độ cộng sản Soviet năm 1933 tại Ukraine là tội ác diệt chủng. Nhiều đài kỷ niệm nạn đói này được dựng lên khắp Ukraine và nhiều nơi trên thế giới; trong đó có đài tưởng niệm ở Edmonton, Canada xây năm 1983. Nghị quyết lên án tội ác này của tỉnh Ontorio lập ngày 9/4/2009. Hoa Kỳ lập ngày Ukrainian Holodomor Remembrance Day để tưởng niệm nạn nhân quốc gia này qua bài diễn văn của TT Obama đọc hôm 13/11/2009.
07/06/202516:36:10
Khách
Địa ngục trần gian khi Đức quốc rơi vào tay Hồng quân Nga thời Đệ Nhị Thế Chiến :
Cuốn sách nổi tiếng “Berlin – The Downfall 1945 ” của nhà nghiên cứu người Anh Antony Beevor. Ông là tác giả của hơn 10 cuốn sách về lịch sử chiến tranh :
“Họ hãm hiếp mọi phụ nữ Đức từ 8 đến 80 tuổi”, Antony Beevor, tác giả của cuốn sách nổi tiếng “Berlin – The Downfall 1945”, nói về tội ác của Hồng quân Nga khi chiến thắng, và “giải phóng” một phần nước Đức.
Stalin và Beria khi trở lại Moscow, hoàn toàn biết rõ chuyện gì đang xảy ra từ một số báo cáo chi tiết. Hồ sơ nói rằng “nhiều người Đức làm chứng rằng tất cả phụ nữ Đức ở Đông Đức ở lại, đều bị cưỡng hiếp bởi những người lính Hồng quân Nga”. Nhiều ví dụ về hiếp dâm tập thể đã được đưa ra – ‘bao gồm cả trẻ em gái dưới 18 tuổi và phụ nữ lớn tuổi’.
Việc gây tội ác với thường dân Đức khi chiếm Berlin, ngay cả nhiều nữ quân nhân trẻ và nhân viên y tế trong Hồng quân Nga cũng không tỏ ra phản đối.” Hành vi của binh lính chúng ta đối với người Đức, đặc biệt là phụ nữ Đức, là hoàn toàn đúng!”.
Một số phụ nữ Đức đã kể lại cách các nữ quân nhân Liên Xô đứng xem và cười khi họ bị cưỡng hiếp. Một số khác thì khó chịu về trước những gì họ chứng kiến ở Đức. Natalya Gesse, một người bạn thân của nhà khoa học Andrei Sakharov, đã quan sát Hồng quân hoạt động vào năm 1945 với tư cách là một phóng viên chiến trường của Liên Xô. Cô có viết lại sau này: “Những người lính Nga đã hãm hiếp mọi phụ nữ Đức từ 8 đến 80 tuổi. Đó là một đội quân của những kẻ hiếp dâm”.
Chủ đề về các cuộc hãm hiếp hàng loạt của Hồng quân ở Đức đã bị che giấu đến mức các cựu chiến binh ngày nay cũng không chịu thừa nhận những gì thực sự đã xảy ra. Tuy nhiên, một số ít khi nói chuyện cởi mở, thì nói họ không có gì phải ăn năn.
Bào chữa cho điều này, một thiếu tá Liên Xô nói với một nhà báo Anh vào thời điểm đó: “Các đồng chí của chúng tôi bị bỏ đói tình dục quá mức, rằng họ thường hãm hiếp các bà già sáu mươi, bảy mươi hoặc thậm chí tám mươi”.
Trong bối cảnh tàn bạo đó, nhiều phụ nữ bị hãm hiếp tập thể ở Königsberg sau đó cầu xin những kẻ tấn công họ hãy kết liễu họ, để thoát ra khỏi cảnh khốn cùng. Nhưng Hồng quân Nga dường như cảm thấy bị xúc phạm. Họ trả lời: “Lính Nga không bắn phụ nữ. Chỉ bọn lính Đức mới làm điều đó”.
Ở Berlin, nhiều phụ nữ chỉ đơn giản là không chuẩn bị cho cú sốc trước sự trả thù của người Nga, dù họ đã nghe được rất nhiều lời tuyên truyền kinh dị từ Goebbels- Bộ trưởng bộ Tuyên Truyền của Đức Quốc Xã. Nhiều người tự trấn an rằng, mặc dù nguy hiểm ở vùng nông thôn rất lớn, nhưng các vụ cưỡng hiếp hàng loạt khó có thể diễn ra ở thành phố trước mặt mọi người.
Phụ nữ sớm học cách biến mất trong “giờ săn” của Hồng quân vào buổi tối. Các cô con gái nhỏ bị giấu trong gác xép trong nhiều ngày liền. Các bà mẹ ra đường lấy nước chỉ vào buổi sáng sớm khi những người lính Liên Xô đang say giấc nồng từ đêm hôm trước. Đôi khi mối nguy hiểm lớn nhất đến từ việc một người mẹ chỉ điểm nơi ẩn nấp của những cô gái khác trong nỗ lực tuyệt vọng để cứu con gái của mình.
Những người Berlin lớn tuổi vẫn nhớ những tiếng la hét hàng đêm qua các cánh cửa sổ đã không còn.
Ước tính nạn nhân bị hãm hiếp từ hai bệnh viện chính của Berlin dao động từ 95,000 đến 130,000 người. Một bác sĩ đã suy luận rằng trong số khoảng 100,000 phụ nữ bị hãm hiếp ở thành phố, thì có khoảng 10,000 người chết vì tự tử. Tỷ lệ tử vong được cho là cao hơn nhiều trong số 1.4 triệu nạn nhân ước tính ở Đông Đức, Pomerania và Silesia.
Tổng cộng có ít nhất hai triệu phụ nữ Đức được cho là đã bị cưỡng hiếp, và một số khác, dường như đã bị nhiều lần cưỡng hiếp.
Nếu ai đó cố gắng bảo vệ một người phụ nữ chống lại lính “giải phóng” Liên Xô thì đó là một người cha đang cố gắng bảo vệ con gái, hoặc một cậu con trai nhỏ đang cố gắng bảo vệ mẹ của mình.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 197,769
Biết được Hội sinh viên người Mỹ bản địa ở trường UTA (University of Texas at Arlington) cần nhiều thiện nguyện viên giúp cho lễ hội Pow Wow lần thứ 29 được tổ chức vào ngày 1 tháng Ba năm 2025, tôi chủ động liên lạc với Ông chủ tịch của hội và được chấp nhận vào làm thiện nguyện viên. Tất cả các thiện nguyện viên được yêu cầu tham gia hai buổi họp online để nghe phổ biến về nội qui và những điều nên tránh khi làm thiện nguyện cho lễ hội. Buổi họp thứ ba được tổ chức tại trường UTA một ngày trước lễ hội. Ông Silva-Brave, chủ tịch hội sinh viên người Mỹ bản địa, giải đáp những thắc mắc của thiện nguyện viên, đưa chúng tôi đi tham quan khu vực Maverick Activity Center để chúng tôi khỏi bỡ ngỡ khi làm việc.
Tôi đến thăm chị Dung đang nằm bịnh. Anh Việt mở cửa đón tôi với bộ mặt hốc hác xanh xao tiều tụy. Nhìn chị nằm trên giường gần như bất động, tôi đè nén sự xúc động. Không ai ngờ vợ anh đang còn mạnh mẽ bất ngờ bị ung thư bướu trong não, chữa trị trong thời gian ngắn, nay đành bất lực. Dầu biết luật đời gắn chặt Sinh Lão Bệnh Tử không ai tránh thoát. Nhưng có chia lìa là có đau buồn ngậm ngùi, nhất là với người phụ nữ có quá nhiều đức tánh tốt, người vợ tuyệt vời, người mẹ mà các con xem như thần tượng, người dâu được cả dòng họ nhà chồng khen ngợi, bạn bè thương mến.
Dung vượt biên qua Mỹ lúc vừa xong trung học. Bố mất khi còn trong trại giam sĩ quan chế độ cũ. Mẹ cũng mất sau mấy năm bươn chải mua bán nuôi con. Hai đứa cháu mồ côi được cô mang về nuôi. Khi Dung học xong trung học, cô tìm mối vượt biên cho Dung đi, bởi vì con “ngụy quân ngụy quyền” không thể vào đại học. Chuyến đi kinh hoàng suýt mất mạng, nhưng cuối cùng Dung cũng được nhận vào Mỹ, vì khai bố mất trong tù. Phái đoàn Mỹ khi phỏng vấn họ tìm ra tung tích bố dễ dàng, dựa vào tấm hình bố mặc quân phục ẵm Dung lúc 5 tuổi, cười nhe hàm răng sún thiếu 2 cái răng cửa.
Trời mùa đông, sương mù phủ mờ những con đường. Tôi ngồi trong chiếc Toyota Camry đã vượt qua hơn trăm ngàn dặm, lắng nghe tiếng quạt gió từ hệ thống sưởi ấm phả đều lên khuôn mặt tê lạnh. Buổi sáng âm 4 độ C, và khi điện thoại trên giá đỡ bất ngờ sáng lên, tôi thấy thông báo: “Pick up from Wawa, $5.50.” Không chút đắn đo, tôi nhấn “chấp nhận.” Cây xăng Wawa chỉ cách nhà vài con đường. Khi xe vừa dừng lại, tôi mở cửa bước vào cửa hàng tiện lợi. Dù là sáng thứ Bảy, nơi này vẫn nhộn nhịp như mọi ngày. Các trạm bơm xăng chật kín xe cộ. Xe tải chở hàng, xe con, và những chiếc SUV đông đúc trẻ em trên ghế sau nối đuôi nhau chờ đến lượt. Tài xế nhanh tay cầm vòi bơm, mắt liếc qua màn hình hiển thị giá xăng, một vài người thở dài khi thấy con số tăng lên nhanh chóng.
Cảm ơn giấc mơ Mỹ với 400 đô của gia đình tôi. Tôi thật sự hy vọng giấc mơ Mỹ của nhà tôi ngày càng tươi đẹp hơn và tròn trịa hơn cho những thế hệ sau. Cảm ơn tất cả những cơ hội mà chúng tôi có được. Cảm ơn những bước chân dĩ vãng đã tôi luyện tôi thành tôi của ngày hôm nay. Cảm ơn những chuyến đi ngược xuôi của dòng đời đưa tôi về những địa điểm của địa cầu dù là du lịch, tham quan thế giới để mở mang tầm mắt hay để tôi luyện con người. Cảm ơn ba mẹ đã sanh thành, dưỡng dục và nuôi dưỡng những đức tánh của con. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi làm những việc muốn làm.
Năm mươi năm quả là một thời gian dài, dài quá nửa đời người, tuy nhiên so với dòng thời gian vô thủy vô chung thì nó chỉ là một khoảnh khắc, một cái chớp mắt, so với lịch sử hàng ngàn năm của dân tộc thì năm mươi năm cũng chẳng là bao. Năm mươi năm, nếu là đoàn tụ, hạnh phúc, hòa bình thì cũng chẳng có chi đáng để nói. Đằng này năm mươi năm xào xáo, ly tán, khổ đau… quả là thật khó mà nói hết trong một bài văn hay một câu chuyện. Cũng may là bản tánh con người mau quên, mọi thứ rồi cũng dần dần nguôi ngoai theo lớp lớp sóng bồi của thời gian. Người ta thường nói thời gian là phương thuốc sẽ chữa lành những vết thương, sẽ xóa nhòa những ký ức, chôn vùi đi những dĩ vãng dù là vàng son hay đen tối, hạnh phúc hay khổ đau.
Những năm 1970, quan niệm xã hội chưa thông thoáng như bây giờ. Chuyện yêu đương với người nước ngoài là điều không tưởng, chứ đừng nói tới việc lấy chồng ngoại quốc. Vậy mà con bé xấp xỉ đôi mươi, vừa rời ghế nhà trường, tập tễnh ra ngoài đi làm phụ giúp gia đình, cái con bé hiền như con mèo đó, lại dám lấy thằng chồng Mỹ.
Hương biết, từ ngày gật đầu làm vợ Jim, cho đến lúc đặt chân đến Mỹ, sinh con và sống trong sự bao bọc của Jim, bắt đầu bằng cảm giác thương hại, rồi mang ơn Jim đã giúp cô có tấm vé đi Mỹ, thoát khỏi Việt Nam, rời khỏi làng quê bé nhỏ khốn khổ, đổi đời. Hương cũng tự hỏi, làm sao Jim yêu cô chỉ qua một lần tiếp xúc và sau đó là những cuộc gọi đường dài, nhưng dù sao hành động của Jim trong những năm qua cũng đủ chứng minh tất cả. Còn Hương ư, chưa bao giờ cô nghĩ mình đã rung động vì Jim...
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014, giải Trùng Quang 2018 và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Bài viết kỳ này là một câu chuyện tình với kết thúc có hậu.
Những bông tuyết bắt đầu lớn và nặng, rơi từng chùm to khi chúng tôi về gần tới nhà! Hôm nay, 05 tháng 01 năm 2025 là ngày đầu đưa con trai trở lại OSU (The Ohio State University) sau kỳ nghỉ Giáng Sinh và Tết Tây dài hạn trong năm. Cho xe vào “garage” xong, tôi vội vã lấy xẻng xúc bớt tuyết trên lối đi đoạn rải muối trước khi chạy vội vô nhà trốn lạnh...
Nhạc sĩ Cung Tiến