Hôm nay,  

Tết Nhất

24/01/202500:09:32(Xem: 2856)

 

Ảnh minh họa_Cung Đô và bà Kiều Chinh ngày Tết
Cung Đô và bà Kiều Chinh ngày Tết

 

Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đã nhận giải Đặc Biệt năm thứ mười tám và giải Danh Dự năm 2023. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO. Nhân ngày Tết Việt Nam đến, tác giả ghi lại vài tục lệ cổ truyền mà nhiều gia đình Việt vẫn còn gìn giữ nơi hải ngoại.

 

***

 

Đầu năm mua muối, cuối năm mua vôi. My đi vào tiệm tạp hóa trong đầu cứ lẩm nhẩm lời mẹ dặn “đầu năm mua muối, cuối năm mua vôi”. Muối thì dễ rồi, nhưng còn vôi, kiếm đâu ra?

 

Những ngày lễ khác, mẹ chẳng để ý, con cháu muốn làm gì thì làm. Chỉ có Tết Nguyên Đán là mẹ nhớ. Hình như cả đời mẹ chỉ chú trọng đến tết Ta. Mẹ không muốn bỏ qua bất kỳ tục lệ nào. Mọi thứ đâu ra đấy, không có làm phiên phiến qua loa.

 

Một tuần trước ngày mồng Một phải cúng ông Táo, mẹ gọi là ông Công. My chiều theo ý mẹ, cho bà vui. My không nhớ hồi còn ở Việt Nam, cúng ông Táo cần những thứ gì. Phía Đông Bắc Mỹ không có nhiều người Việt, không có hàng mã giấy tiền vàng bạc. Nhưng chắc chắn có bán cá chép còn sống.

 

Mẹ bảo ông Công rất quan trọng cho hạnh phúc gia đình. Những nhà hoang, bước vào bạn có cảm giác lạnh tanh vì không có bếp lửa. Ngay cả lúc đi chơi xa, khi trở về nhà bạn cũng có thấy không khí lạnh lẽo. Vậy mà chỉ cần vào bếp nấu ấm nước, bạn sẽ có cảm giác ấm áp. Mẹ nói nhà nào bếp núc lạnh tanh là nhà đó vắng tiếng cười.

 

Dẫu bây giờ toàn xài bếp gas bếp điện, nhưng mỗi nhà cũng vẫn phải có ông Táo.

Ông Táo ghi nhận mọi sinh hoạt trong gia đình. Tới 23 tháng Chạp, ông cỡi cá chép bay lên thiên đình báo cáo cho Ngọc Hoàng.

Không biết báo cáo xong, Ngọc Hoàng có xử phạt hay khen thưởng gì không? My không biết, nhưng thấy mẹ rất thành tâm muốn cúng, như nhắn gửi lời cảm ơn ông giúp cho nhà cửa ấm áp, gia đình hạnh phúc.

 

Mẹ già rồi, bất cứ chuyện gì mẹ muốn, con cháu đều chiều theo ý mẹ. Ngày xưa muối bỏ bao nylon, muốn mua bao nhiêu tùy ý. Còn vôi màu hồng, nhão, người bán trét vào miếng lá chuối gập lại. My vẫn thường mua cho bà ngoại hồi còn ở Việt Nam. Về nhà mới trét vào cái hộp nhỏ xíu có nắp đậy, để vôi đừng bị khô. Hôm 23 tháng Chạp, nấu cơm chiều xong là phải lau chùi bàn bếp thật sạch để đưa ông Táo về trời.

 

My ghé chợ Tàu, mua con cá chép còn bơi trong hồ, về thả trong chậu nước và mâm trái cây. Hai đứa nhỏ đi học về, thấy có cá còn sống, bơi trong chậu, thằng lớn thích quá vỗ tay hò reo ầm ĩ, kiễng chân lên xem cá. Thằng nhỏ không nhón chân được, thò tay kéo chậu cá xuống, may quá bà thấy kịp, hét toáng lên:

 

- Ơ kìa! Thằng Nỡm.

 

Nghe bà mắng, cả hai sợ quá đứng im. Tôi cũng sợ, lôi hai thằng ra khỏi khu vực nhà bếp, dỗ dành:

 

- Lát nữa cúng xong, mẹ mang xuống cho xem.

 

Ở Mỹ seafood chỉ có cá, ghẹ, lobster mới có bán khi còn sống, còn tất cả đều đông lạnh. Gần nhà tôi có tiệm bán gà vịt còn sống. Khách chọn xong, họ mới giết, nhổ lông. Nếu muốn lấy tiết thì đưa cho họ hộp đựng. Tất cả đều dùng máy cắt cổ vặt lông trong phòng kín, chứ không có kiểu VN giết khơi khơi trước mắt mọi người, man rợ quá.

 

Tôi nhớ mãi 60 năm trước, ngày đầu tiên sau lễ cưới, mẹ đã bảo chị dâu Cả cắt cổ con gà mái tơ, làm cỗ. Lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng thấy chị dâu mặt tái mét, lớ ngớ không biết làm sao cắt cổ gà. Chị năn nỉ tôi cầm giúp hai chân và hai cánh con gà. Mẹ tôi chợt đi ngang, thấy “ngứa mắt”, nói:

 

- Không cần tới 2 người mới giết được con gà “nhoe”.

Mẹ xua hai chị em đứng ra xa, chỉ một mình, bà dùng hai chân của mình đè xuống hai chân con gà. Sau đó vặn chéo hai cánh gà vào nhau, rồi dùng cả hai chân của bà, một chân đè hai chân gà, một chân đè hai cánh gà đã bị vặn chéo. Còn lại hai tay, bà ung dung nắm cổ gà, lật phía sau, cắt cái “èo” rất gọn gàng, trước con mắt  kinh ngạc của hai chị em. Chưa hết, vừa cứa mũi dao, là phải lật úp chỗ cắt, hứng tiết vào cái tô bên dưới. Chứ cứ để ngửa, tiết phun có vòi, bắn tung tóe “hết ăn”!

 

Cuộc đời là cái “nợ đồng lần “, lúc trước tôi phải ra chợ mua cau trầu cho bà ngoại. Bây giờ mẹ thành bà ngoại, tôi lên chức mẹ, không còn rụt rè khiếp đảm khi phải cắt cổ gà nữa. Hồi còn ở VN, tôi đã cắt cổ biết bao nhiêu con gà.

 

Bởi vậy hôm lễ Thanksgiving vừa rồi, hai đứa cháu nội của bà ở tiểu bang khác qua thăm. Tôi ung dung ra chỗ bán gà sống, mua một con gà trống và một con gà Tây cho chúng xem. Tôi giấu dưới basement, ngay cả tôi cũng không hề biết mới 4:45 sáng, con gà trống gáy ò ó o, làm cả nhà thức giấc hết, mọi người ùa xuống basement, con nít kích động nhất. Ông chồng nhìn tôi lắc đầu.

 

Chiều đó tôi giết con gà Tây làm tiệc, giữ lại con gà trống. Ai dè chiều hôm mọi người đã ngồi yên vị ở bàn ăn, đúng 4:45pm con gà trống lại cất tiếng gáy ò ó o, làm cho đám con nít không chịu ngồi ăn nữa, chạy xuống basement chơi với con gà. Lúc này thằng em tôi mới biết tôi dám giết gà Tây sống tại nhà. Cậu ấy hoảng hồn cảnh cáo:

 

- Sao chị liều lĩnh vậy? Chỉ tiệm bán có giấy phép mới được giết gà. Không ai được phép giết sinh vật sống tại nhà.

 

Vì mới qua, nên tôi không hề biết. Có ông Việt Nam bực mình con raccoons chui vào garage, ổng đập nó chết tươi. Ngặt nỗi bà hàng xóm thấy, gọi cảnh sát. Thế là ổng gặp rắc rối, dù là thú hoang phá hoại, cũng không được tự giết chúng. Báo chí đăng tùm lum chuyện này. Thiệt tình luật lệ xứ Mỹ rắc rối quá. Nhớ mấy chục năm trước, ông Việt Nam đi lượm sò cũng bị bắt, tin tức rêu rao trên báo vì khứa này là quan chức xứ mình, qua Mỹ đi công cán (chứ không phải dân thường). Qua ngày hôm sau, tôi mang trả lại con gà trống, trước khi bị hàng xóm than phiền gọi cảnh sát.

 

Sống ở Mỹ thật khổ sở khi phải đốt nhang thật. Bên ngoài trời lạnh, cửa đóng kín mít, mẹ vẫn muốn đốt nhang. Ông Táo không có bàn thờ riêng, mỗi năm chỉ cúng một lần trên bàn bếp. Chứ thật ra bàn thờ Phật và bàn thờ ông bà toàn xài nhang điện. Cũng có thắp một chút vào ngày giỗ, chứ mùi nhang ngột ngạt khó thở lắm.

 

Mấy hôm nay mẹ cứ nhắc “đầu năm mua muối cuối năm mua vôi”. My dạ dạ để con mua. Bây giờ đang lang thang trong tiệm chạp phô, kiếm đâu ra vôi. Chẳng lẽ mua mấy hộp phấn viết bảng. Đúng rồi, mua phấn viết bảng, đem giấu trong garage, rồi bỏ vô máy xay cho mịn, chắc mẹ không biết. Nhưng mà vôi nhão để ăn trầu, không phải vôi quét tường.

 

 Mẹ già quá rồi, nhớ nhớ quên quên. Nhưng My vẫn muốn chiều theo ý mẹ cho bà vui lòng. Mà sao cái cần quên thì mẹ lại nhớ. Thật nan giải, hay là cứ giả vờ quên mua, chứ đánh lừa mẹ, My áy náy quá.

 

Ngày xưa ở VN, ăn Tết đủ ba ngày. Qua xứ người bận rộn, lễ nào cũng chỉ có một ngày. Vả lại người lớn đi làm, con nít đi học cũng chỉ nghỉ theo lễ xứ người. Còn Tết Nguyên Đán rơi vào ngày thường, mọi phong tục xuất hành, hay xông đất đều bỏ qua hết. Chỉ có điều lì xì trẻ con, chúc tết ông bà thì vẫn còn giữ.

 

Mùng Một, mùng Hai, mùng Ba tôi phải đi làm nên chỉ sắp xếp trái cây trên bàn thờ, thay nước cúng. Nhưng chiều mùng Bốn phải xin về sớm làm cơm “đưa ông bà”. Có đón thì phải có đưa. Chính phong tục đón đưa ông bà, làm cho con cháu có cảm giác ông bà cha mẹ cũng cùng về ăn tết với gia đình. Đó là điều đặc biệt khác với những ngày lễ khác.

 

Ba mươi tết là ngày cuối cùng của một năm, mẹ luôn luôn nấu cơm mời ông bà về ăn tết với con cháu. Cỗ nấu thịt vịt, qua đầu năm kiêng ăn vịt sợ xui (kiêng hết tháng Giêng).

 

Cúng giao thừa, đặt mâm cúng trước cửa ra vào. Hồi xưa còn ở Việt Nam cúng ngoài sân, bây giờ qua Mỹ trời lạnh quá, cúng trong nhà, nhưng vẫn mở cánh cửa gỗ, chừa cửa Storm door bên ngoài. Mẹ nói năm mới phải mở cửa cho tài lộc vào nhà.

 

Bà ngoại tuy già, nhưng vẫn nhớ không cho quét nhà ba ngày Tết, không la rầy hai thằng cháu, không gọi chúng là “thằng nỡm.” Không những vậy bà còn luôn miệng nhắc:

 

- Tết nhất, anh em không được cãi nhau, không được giành nhau đồ chơi.

 

Một lô những cái “không”, thằng anh ghé tai tôi hỏi nhỏ:

 

- Mẹ ơi! Sao bà gọi là “tết nhất”. “Thằng nỡm” là gì hả mẹ?

 

- Con ơi! Mẹ cũng không biết. Hồi xưa bà còn gọi mẹ là “con bú dù”. Mẹ cũng không biết con bú dù, nó ra làm sao.

 

Tết sắp đến, thân chúc các bạn thân tâm an lạc, muốn gì được đó.

 

Tân niên hạnh phúc!

  

Lại Thị Mơ

 

Ý kiến bạn đọc
28/01/202503:29:07
Khách
Ông Táo là thần bếp , ông Công là thổ thần( thổ công ) hoàn toàn khác nhau.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 473,450
Buổi sáng Christmas Eve năm ấy bình yên đến vô cùng. Lò sưởi kêu tí tách như ai gõ nhịp vui, hơi nóng lan ra làm cả phòng khách ấm hẳn lên. Cây thông đặt bên cửa sổ sáng rực bởi dây kim tuyến và những bóng đèn nhỏ đủ màu. Ánh sáng nhấp nháy phản chiếu lên tường, lung linh như mảnh ký ức thắp sáng từ những yêu thương. Trong bếp, vợ Nam đang lúi húi lấy khay bánh mới nướng ra khỏi lò. Chút bột trắng còn dính trên tạp dề, nhoẻn miệng cười- nụ cười xoá tan đi bao mệt mỏi. Mùi bơ, mùi quế, mùi turkey quay hòa vào nhau, thơm đến mức làm lòng người ấm lại. Căn nhà rộn rã tiếng cười, tiếng của hai vợ chồng, tiếng của đứa con trai năm tuổi đang chạy lon ton giữa phòng khách, chân nhỏ khua lên nền gỗ lách cách, suýt vấp vào hộp Lego mới, làm mẹ hốt hoảng: -Tin, coi chừng té đó con! - Ba ơi, ba ơi!! Thằng bé ôm cái ba-lô nhỏ chạy tới. Hai má đỏ bừng, đôi chân lon ton muốn vấp vào chính mình. Nó dừng trước mặt Nam, thở gấp, rồi lục lọi trong ba-lô như đang tìm kho báu....
Hôm nay, trong lúc dọn dẹp các hồ sơ, giấy tờ và các thư từ cũ để chào đón năm mới, tình cờ, tôi bắt gặp một tấm thiệp Giáng Sinh đã phai màu theo thời gian của một người bạn cùng khóa 7/68 KQ viết gửi chúc mừng tôi cách đây 33 năm, khi gia đình tôi vừa đến San José. Thiệp chúc mừng Giáng Sinh và Năm Mới của bạn Nguyễn Xong Kiệt. Trong quan hệ bạn bè cùng Khóa, tôi không chơi thân với Kiệt. Thời gian thụ huấn giai đoạn một ở Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung, và giai đoạn hai ở Trường Bộ Binh Thủ Đức, thỉnh thoảng gặp nhau, chỉ bắt tay chào hỏi xã giao.
Rời quê hương theo diện đoàn tụ gia đình, tôi đến Mỹ vào một ngày cuối năm 1998, đúng vào mùa Giáng Sinh. Lúc ấy, tôi gần tròn năm mươi tuổi. Chuyến bay đưa vợ chồng tôi và ba đứa con nhỏ đến thành phố Tulsa, một vùng đất nhỏ yên tĩnh giữa miền Trung nước Mỹ, nơi mùa đông tuyết phủ trắng trời. Ngày đầu tiên đặt chân đến nơi đây, tôi vẫn nhớ rõ, trên con đường nhỏ về thị trấn Broken Arrow-gió lạnh thổi táp vào mặt, hơi thở hóa thành khói trắng, đường phố vắng tanh, chỉ có ánh đèn Noel le lói sau các khung cửa sổ. Cả gia đình chúng tôi quây quần trong căn nhà nhỏ của người em gái, vừa mừng vừa lo. Đó là mùa Giáng Sinh đầu tiên trên đất Mỹ, nhưng trong lòng mỗi người đều chùng xuống, buồn và nhớ nhà vô hạn.
Tôi định cư tại San Diego đã ngoài bốn mươi năm qua. Vùng đất hiếm hoi khó có nơi nào sánh được: bởi chỉ nội trong một ngày lái xe quanh quẩn, người ta có thể đi từ biển lên núi, từ rừng xanh đến sa mạc, thưởng ngoạn đủ đầy hương sắc của đất trời. Sáng sớm thong dong bên vịnh Mission, mặt nước yên như tờ, hàng cọ in bóng trên nền sương mỏng. Trưa ghé Julian, nhâm nhi ly cà phê hay lát bánh táo giữa tiết trời lành lạnh và màu xanh thăm thẳm của rừng thông. Chiều về, con đường tới Borrego mở ra vùng sa mạc hoang vu, xương rồng rải rác trên nền đá đỏ. Suốt dọc hành trình đâu đó hiện ra vườn cam, vườn bơ, đồng nho trĩu quả giữa thung lũng nắng chan hòa. Cảnh vật thay đổi không ngừng, khi mộc mạc, lúc rực rỡ, nhưng vẫn hài hòa như một bản nhạc êm dịu của đất trời. Mỗi lần lái xe ngang qua, tôi cảm thấy mình như được nối lại với nhịp sống của đất, và lòng bỗng nhẹ nhàng lạ thường.
Không khí sáng hôm nay thật yên lành, bầu trời xanh lơ trong vắt như được kéo lên cao hơn. Xa xa, một dải mây trắng như chiếc khăn “voan’ trôi lặng lờ tạo cho cảnh vật êm đềm nơi đây thêm thanh bình! Trong cái không gian im ắng của những ngày giữa tháng Bảy ở thành phố Dayton, tiểu bang Ohio này thì tại phi trường DAY (Dayton-Ohio) vẫn vắng lặng. Không biết tự lúc nào, nó đã trở nên thưa thớt vì đa số các chuyến bay đều đổ dồn về phi trường lớn CVG (Cincinnati/ Northern Kentucky International Airport) ở cách đây hơn tiếng đồng hồ lái xe khiến cho đa số hành khách đều chọn đến và đi từ nơi đó làm cho giá vé ở phi trường nhỏ này thêm mắc mỏ. Tuy nhiên vì thằng con chúng tôi được đơn vị AFROTC (The Air Force of the Reverse Officer Training Corps) của nó chọn mua cho vé ở phi trường gần nhà nhất nên nó đi tại đây và hôm nay là ngày nó khởi hành tới căn cứ không quân Maxwell Air Force Base tại Alabama để được thụ huấn khoảng ba tuần.
Giờ này tôi mới tỉnh táo sống cho mình với dư âm của buổi phát giải “Viết Về Nước Mỹ” do Việt Báo tổ chức vào ngày 30 tháng 11 năm 2025 tuần trước. Sau ngày đó, buổi sáng ngồi xe đò Hoàng trên đường trở về, tôi mở phone lướt vội xem có thông báo gì quan trọng từ các hội văn thơ. Mạ ơi! phó chủ nhiệm của trang Văn Học Cỏ Thơm (VHCT) ghi thẳng tên tôi to lớn, yêu cầu họa lại bài thơ Đường Luật của chị Phương Hoa. Tiếp theo là thư của chủ nhiệm VHCT hối thúc nạp bài cho kịp ra flipbook tháng 12. Kế tiếp các em Hậu Duệ Việt Nam Cộng Hòa họp trên zoom chuẩn bị tổ chức buổi thắp nến nguyện cầu cho nhân quyền VN. Các em yêu cầu tôi làm bài thơ về các nhân vật đấu tranh đang bị giam cầm trong nước, được giải nhân quyền năm nay. Thật tình mà nói tôi nay đã già, chồng bệnh, lái xe tệ, không muốn tham gia việc gì nữa, nhưng em Huy trưởng nhóm của HDBCL nói một câu chạm vào tim tôi “Cô ơi, chúng cháu rất cần ba thế hệ một tấm lòng ...”. Em là kỹ sư từ lâu sinh hoạt rất hăng say ngoài Cộng Đồng...
Ngày 30 tháng 11 năm nay tôi lại có dịp về thành phố Santa Ana, California để lãnh giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ lần thứ hai. Lần trước cũng vào dịp lễ Thanksgiving năm 2023, tôi được trao giải danh dự với hai bài viết : “Joe và Những Con Bồ Câu” và bài “Giữ Cháu Ngoại”. Lần này với bài “Viết Văn Ở Mỹ” và bài “Xin Đừng Đẻ Nữa”. Cứ mỗi hai năm thì Việt Báo tổ chức trao giải một lần. Lần này là năm 2025, đánh dấu 50 năm người Việt tị nạn, cũng là năm thứ 25 từ ngày Việt Báo mở ra diễn đàn Viết Về Nước Mỹ vào dịp 30 tháng 4 năm 2000. Diễn đàn mở ra cho tất cả mọi người không phân biệt tuổi tác, già trẻ, trai gái, thành phần nghề nghiệp. Ai cũng có thể bày tỏ tâm tư, tình cảm, suy nghĩ qua ngòi bút, viết ra những trải nghiệm của bản thân, gia đình, người thân, bạn bè và những người có cùng hoàn cảnh trên con đường tìm đến nước Mỹ sau cái ngày 30 tháng 4 oan nghiệt năm 1975, cũng như bằng cách nào mà mỗi người hội nhập vào đời sống Mỹ và trở thành công dân Mỹ như ngày hôm nay.
Không có sách thì không có văn minh vì những khám phá chân lý không được lưu truyền hậu thế. Nghĩa là không có khoa học, lịch sử, kinh kệ, hoặc bất cứ kiến thức nào được ghi chép lại để làm nền cho những bước xây dựng văn minh. Vì thế, chương trình Việt Báo Viết Về Nước Mỹ (VVNM) rất giá trị và quan trọng cho hơn trăm triệu người Việt nói riêng và thế giới nói chung để soi thấu tâm tình lịch sử của hơn hai triệu người Mỹ gốc Việt, hơn năm triệu Việt Hải Ngoại, và hơn một trăm triệu Việt quê nhà.
Khi đọc thông báo kết quả cuộc thi lần thứ 25 do Việt Báo (VB) tổ chức với đề tài Viết về nước Mỹ (VVNM) có tên mình trên đó, tôi đã không tin vào mắt mình, phải đọc đến hai ba lần vì tôi chỉ là hàng xóm của Mỹ thôi; giải không cao nhưng tự an ủi “ vạn sự khởi đầu nan”, tuy vậy trong lòng có một cảm giác lâng lâng, được đứng vào hàng ngũ một trong 18 người thắng trận văn chương trên toàn thế giới, mà ai cũng đã rất nỗ lực, viết thật hay, thật giỏi dưới đủ góc nhìn cuộc sống suốt hai năm qua 2023-2025. Đây không phải là giải văn chương hải ngoại đầu tiên tôi nhận được, nhưng điều làm tôi ấn tượng nhất là ngày phát giải được tổ chức rất long trọng mà tôi tình cờ được tham dự qua livestream năm 2023...
Chiều thứ Năm, ngay sau bữa cơm sum họp nhân dịp Lễ Tạ Ơn cùng cậu con trai, vợ chồng tôi cùng cô con gái thu xếp hành lý chuẩn bị lên đường. Chúng tôi tạm biệt con trai trong sự lưu luyến quen thuộc của những gia đình có con lớn sống xa nhà; vừa tự hào vì con trưởng thành, lại vừa nghèn nghẹn vì những cuộc gặp gỡ luôn ngắn ngủi. Dịp này càng đặc biệt hơn khi chúng tôi phải chia tay sớm, bởi cậu bận học hành, không thể cùng chúng tôi tham dự chuyến du lịch kết hợp tham dự lễ trao giải Viết Về Nước Mỹ lần thứ 25, một sự kiện mà chúng tôi đã mong chờ và chuẩn bị từ lâu.
Nhạc sĩ Cung Tiến