Hôm nay,  

Mỹ Mà

13/11/200200:00:00(Xem: 191072)
Người viết: Bùi-Công-Thọ

Bài tham dự số 023\VBST

Ông Thọ sinh năm 1943. Tên Mỹ: Tom Bui. Hiện đang làm việc cho một công ty điện tử, cư trú tại Los Angeles.


Viết về nước Mỹ, khó nhỉ. Thôi, nhớ gì viết nấy. Viết lung tung xoè cho vui cho đúng tinh thần "Hợp Chủng quốc".

Tôi vào Mỹ không có Sì-pông-so Mỹ. Hàng xóm của tôi toàn là Mễ, với lại Tàu lai hoặc "người di tản buồn" mà thôi.

Vì vậy người Mỹ mà tôi gặp, thấy là Mỹ ở chỗ làm, ở ngoài đường và Mỹ trên tivi. Cái làm người ta dễ nhận ra người Mỹ chính là vóc dáng của họ. Bự con. Mỹ mà. Tây với đầm bên Âu châu không thể so sánh được về phần nặng kí. Dân Á châu thì đi chỗ khác chơi. Chả thế mà như tôi đây, là Mỹ nhập tịch mà cái xác cũng nặng thấy rõ. Khi về Việt Nam, bà con cứ khen là "Ông ấy phát tướng" "cái bụng như thế mới là người sang" nghe cũng sướng lắm, nhưng cũng có đứa xấu mồm nó nói thiếu lập trường là "Trước ở Việt Nam ốm tong teo, cứ như thằng ho lao", nói như vậy về tôi là có tí lạc đề rồi đó.

Dân Mỹ to con như vậy, nhưng cũng dễ khóc lắm. Họ có thể khóc về một con mèo đi mất tích, một con chó mới chết, một người tàn tật bị kẻ gian lấy mất chiếc xe lăn. Họ thương cảm và mủi lòng về những hoàn cảnh khốn khó của những nạn nhân bão lụt Trung Mỹ người nghèo, đói trơ xương trong những cuộc nội chiến tại Phi Châu, thương cảm cho những đứa trẻ mồ côi tại Việt Nam. Vân vân và vân vân. Những lúc như vậy, người Mỹ sẵn sàng mở hầu bao và chi một cách thanh thản. Nhưng họ cũng lạnh lùng không cho ông lão ăn mày đứng đầu đường lấy một penny, với một lý luận rất là Mỹ "Thằng cha đó đủ điều kiện xin tiền SSI mà".

Chuyện thế gian, chính trị chính em, chuyện xã hội, chuyện Saddam Hussein, hoặc Kosovo hay Bosnia gì đó, hình như đến với người Mỹ bằng nhứng cảm xúc do giới truyền thông Mỹ ảnh hưởng hoặc tạo dựng. Chỉ cần tivi Mỹ nói về Sadam vài tuần là dân Mỹ đã nổi nóng liền, đòi "mang quân sang đánh bỏ bố nó đi chớ, cái thằng hỗn", thế là chính phủ Mỹ hân hoan đem quân sang đục Sadam.

Hễ dân Mỹ muốn khóc là truyền thông Mỹ cho khóc ngay. Đưa câu chuyện của công nương Diana cho nó li kỳ, thiên hạ khóc ngay, gửi bông gửi thiệp sang tận Ăng Lê chia buồn và rồi nếu được phỏng vấn là khóc ngay, khóc rất tận tình. Lúc đó người ta mải khóc mà quên mất rằng, có một người đàn bà thật sự vĩ đại đã ra đi trong yên bình, đó là mẹ Thesera. Thành thử xã hội này tự do thật nhưng mà đôi khi tiếng khóc, tiếng cười của con người ở đây lại do truyền thông lèo lái cả.

Nhưng xét chung, người Mỹ hơn nhiều dân tộc khác về khoản giao tế, họ không ngại những lời khen, và thường là khen láo. Nghe người Mỹ khen mà tưởng thật, chỉ có "đổ thóc giống ra mà ăn".

Ở chỗ tôi làm có bà Việt Nam ta ăn món thịt kho trứng. Một công tử Mỹ ngồi gần đã ngứa mồm cho rằng món đó trông rất ngon, cái smell thì hết xẩy; Bà này tưởng thật, hôm sau mang cho cu Mỹ này một hộp thịt kho trứng. Thằng cu cám ơn nhăng xị, nó bảo sẽ mang về share với con vợ ở nhà. Sau đó, thì tôi bắt gặp quả tang thằng em dục hộp thịt kho vào thùng rác một cách không tiếc nuối.

Một ông xếp có thể khen nhân viên ngày hôm trước là good, nhưng ngày hôm sau xếp vẫn có thể lạnh lùng cho anh nhân viên này lay-off một cách không thương tiếc.

Họ khen hay quá nghe dễ tin đi chứ; nhiều ông bà Việt Nam khoái tỉ cứ bảo rằng: dân Mỹ họ khen cái áo dài Việt Nam là đẹp nhất thế giới, sexiest, hoặc vân vân và vân vân...Theo tôi, nếu có gặp phụ nữ Miên, Lào, I răng, I rắc hoặc Congo gì đó thì người Mỹ cũng vui vẻ mà khen rằng cái y phục truyền thống của mấy bà đó cũng là nhất thế giới, là tuyệt vời. Dân thường đãø khen tới mức như vậy, còn mấy ông mần chính trị thì khỏi nói, cứ quên đi là vừa.

Tôi lại luận bàn về chính trị rồi đó. Nói sơ qua về mấy ông ở hành pháp đi. Không thấy ông nào có râu cả, hình như mấy bà Bộ trưởng cũng không có râu, vậy là nam nữ bình đẳng.

Ở chỗ công cộng cũng không thấy ông tông tông, ông phó Gore hoặc bộ trưởng nào hút thuốc cả, chả bù với dân tị nạn ta từ nhà ra đường đều hút cả. Có ngày đường Bolsa dám bị ô nhiễm nặng vì khói thuốc lắm. Còn họ làm chính trị thế nào hả" Cái đó phải hỏi mấy nhà bình luận chính trị, chứ còn như tôi, phó thường dân nam bộ, có nhận xét rất miệt vườn là: trong việc đối ngoại, ở quốc hội, hoặc giữa tông tông và quốc hội có cái gì cứ như là "kịch" ấy.

Có khi họ cãi nhau kịch liệt, kẻ tung người hứng, có khi ông nói gà, bà nói vịt, thì tưu trung vẫn là kịch. Vì vậy mấy anh Tầu cọâng ở lục địa chẳng cần vận động gì, chẳng cần run gì hết, cũng chẳng cần quan tâm là có bao nhiêu người ủng hộ, bao nhiêu người chống, thì cuối cùng quốc hội Mỹ vẫn cho họ cái quy chế mậu dịch vĩnh viễn. Cãi nhau, với vận động của ông tông tông là cho vui mà thôi.

Còn chuyện nội địa nước Mỹ, có lẽ họ phang nhau chí tử là điều có thật. Dí ông Clinton trong vụ em Monica mà chẳng cần để ý đến thể diện quốc gia, thì ở những nước văn minh, chỉ có Mỹ mới làm được.

Những chuyện gì mình tưởng tượng nó không thể xẩy ra thì vẩn có thể xảy ra ở nước Mỹ cả. Bữa nọ xem tivi thấy cảnh một cặp vợ chồng làm đám tang cho chiếc xe hơi cũ, cũng đào huyệt chôn xe, cũng mặc đồ tang, cũng khóc lóc, cũng có mấy ông bà hàng xóm đến chia buồn và nói lảm nhảm loạn lên. Cứ đà vậy, nếu sau này ta thấy ở nước Mỹ, các thầy cô giáo đeo súng lủng lẳng như các cao bồi ngày xưa thì cũng chẳng làm ta ngạc nhiên. Thầy cô đang giảng bài mà vẫn phải dò xét mấy đứa môn sinh, thấy đứa nào cựa quậy khả nghi là phải để tay lên báng súng liền. Bắn chậm là chết.

Những người Việt bỏ nước ra đi, trốn chạy trước những ngược đãi, tàn bạo của người Cộng Sản Việt Nam. Họ, trong đó có tôi, đã tìm được nơi đất nước này một nơi chốn tương đối bảo vệ, tiếng nói dân chủ vang vọng thế giới.

Tôi thấy mình là người may mắn. Xã hội nào cũng có những cái xấu, tốt, cái đáng mến, cái khó ưa; hãy tìm đến những cái tốt của họ để cuộc đời thêm thoải mái.

Đất nước và dân tộc này đã mở rộng vòng tay đón nhận chúng ta, chúng ta cũng không làm phụ lòng họ. Chăm chỉ làm việc để vươn lên, tôn trọng luật pháp, làm tròn nghĩa vụ đóng thuế và vẫn tiếp tục đóng thuế một cách cần mẫn. Vì vậy chúng ta không là gánh nặng cho đất nước này, chúng ta không có gì phải mặc cảm cả. Chúng ta đang đóng góp vào sự thịnh vượng của xã hội này về mọi phương diện.

Bùi Công Thọ

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,146,590
Năm nay, Chủ Nhật thứ hai của tháng Năm, ngày 13 sắp tới, sẽ là Ngày Của Mẹ tại nước Mỹ năm 2018. Mời đọc sớm bài viết mới của Song Lam. Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey.
Tác giả là một nhà giáo hồi hưu, sau nhiều năm dạy Song Ngữ và ESL tại Khu Học Chính Minneapolis và Việt Ngữ tại Đại Học Minnesota, hiện cư ngụ với vợ tại Brooklyn Park, MN. Ông cũng từng dạy Anh Văn thiện nguyện tại Trung hoa và Việt Nam và dạy Việt Ngữ cho chùa Phật Ân tại Roseville, MN. Với nhiều bài viết đặc biệt, ông đã tham dự và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Tên thật của nhà giáo họ Đặng là Thống Nhất và người em trai của ông có thên là Độc Lập. Bài viết mới của ông bắt đầu bằng một lời cảm thán với lịch sử “Thống Nhất- Độc Lập fì đâu mà...
Tác giả là một dược sĩ, cư dân Chino Hills, California, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2007. Bà là nhà văn có 3 tác phẩm đã xuất bản. Ngoài văn chương, sở thích của bà là đàn đương cầm, đã có 2 CD độc tấu nhạc cổ điển và tân nhạc. Sau đây là một truyện ngắn mới được dành cho Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả định cư tại Canada từ 9/1982, tốt nghiệp đại học dược khoa Toronto 1985. Năm 2011, ông góp bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên, một chuyện vui sống động trên chuyến bay từ Hongkong về Bắc Mỹ. Sau đó là bài “Bà Mẹ Tây” hay “Thằng Tầu Con của Mẹ” là bài viết thứ ba của ông, không chỉ sống động mà còn xúc động trong cách viết, cách kể. Sau đây là bài mới nhất của ông, ngày viết được ghi là 30 tháng Tư 2018.
Với bài đầu tiên “Hôm nay tôi Đi Xe Đạp”, tác giả được trao giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2017. Ông hiện sống và làm contractor (hợp đồng) ngành hàng không ở Vail, Arizona cho quân đội Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất. Hình ảnh một gia đình này nói lên được phần nào hiện trạng của một gia đình giàu có trong xã hội Ả Rập.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà hiện có tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Sau đy là bài viết mới của bà.
Captovan hoặc Capvanto là một bút hiệu khác của Philato, có lẽ do lối viết cách điệu từ Tô Văn Cấp, tên thật tác giả. Ông sinh năm 1941, từng là một đại đội trưởng thuộc TĐ2/TQLC, đơn vị có biệt danh Trâu Điên. Với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Năm mươi năm sau Mậu Thân, tác giả đã góp thêm hai bài viết đặc biệt: “Saigon 68 và Ông Sáu Lèo”, kể về Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan, và bài “Anh Lính Chiến và Người Phóng Viên”, kể về cuộc hành quân tại Phú Lâm A. Bài viết về Mậu Thân thứ ba của ông.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Hôm nay, ngày 30 tháng Tư, mới đọc một hồi ức về ngày này. Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Ông hiện là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018. Bài viết thứ tư của ông là chuyện Cần Thơ 43 năm trước.
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, nhận giải bán kết - thường được gọi đùa là giải á hậu 2001. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Từ nhiều năm qua, ông là thành viên ban tuyển chọn chung kết nhưng vẫn tiếp tục vui vẻ góp bài mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến