Hôm nay,  

Cu Đen

08/01/200100:00:00(Xem: 164850)
Bài tham dự số 135-VB 0109

Tên thật Trần Thị Thanh Xuân, tác giả bài “Nghề làm vườn” đăng trên Việt Báo ngày 17-10-2000. Bà Xuân tốt nghiệp Cử Nhân Thương Mại Đại Học Minh Đức 1974, Chuyên viên ngân hàng phát triển kỹ nghệ V.N. Sang Mỹ năm 1984, học kế toán tại Brookhaven College-Dallas. Làm đủ mọi nghề, nghề văn phòng cũng có, nghề lao động chân tay cũng có. Vì khoái nấu ăn nên có lúc đi cày 3 jobs một lần để cố học nghề. Bây giờ bớt làm để săn sóc cho con.



Bài viết này trước hết, xin phép được kính gởi đến ba má tôi, ông Bà Trần Văn Hướng với lòng biết ơn sâu xa của con và cháu. Và đây là chuyện của cháu...

Cháu không phải tên Đen. Tên của cháu là Dân, Võ Trần Dân. Tên Mỹ của cháu là Dan, giống Phó Tổng Thống Mỹ Đan Quayle vậy đó. Không hiểu từ lúc nào mọi người chung quanh đều đổi tên của cháu từ Dan biến thành Đen, còn thêm tiếng “Cu” ở đằng trước để trở thành...Cu Đen.

Từ lúc bắt đầu hiểu biết, Cu Đen rất thắc mắc về cái tên của mình. “Tại sao mọi người kêu con là Đen, con đâu có đen. “Tại sao lại kêu con là “Cu”... Tại sao, tại sao"""

Tôi phải giải thích cho cháu hiểu “Vì người lớn không nói được chữ Dan theo giọng Mỹ nên chử Dan biến thành Đen, vậy thôi.”

Cu Đen là đứa trẻ rất đặc biệt. Đối với tôi, cháu đặc biệt không phải vì cháu là đứa con duy nhất, nhưng vì cháu và đứa trẻ thiếu tháng. Lúc sanh ra, cháu chỉ cân nặng 1 pound 9 ounces (chưa tới 1 kg).

Tôi không mập nhưng khỏe mạnh, không hút thuốc, không uống rượu, ngay cả nước ngọt cũng rất hạn chế, chỉ thích uống sữa đậu nành hay nước lạnh hoặc nước trái cây. Về thức ăn, tôi cũng rất kỹ lưỡng, nhiều khi thèm một miếng cà hay một miếng mắn, tôi cũng nhất quyết không ăn.
Sau khi mang thai Đen đến khoảng tháng thứ sáu, Bác sĩ cho biết bị huyết áp cao. Anh cho thuốc và căn dặn tôi đủ điều, còn bảo tôi phải báo cáo tình trạng huyết áp cho anh mỗi ngày. Một hôm, sau một lần khác nhau. Bác sĩ bảo tôi “Anh thấy bụng em càng lúc càng nhỏ”. Tôi rất lo âu và sau đó một tháng. Bác Sĩ cho biết tôi phải bị mổ.

Ba ngày sau khi mổ xong, cô y tá đưa tôi xuống thăm Cu Đen ở phòng “Săn sóc Đặc biệt” của bệnh viện. Lúc cô y tá cầm cháu lên cho tôi xem, tôi không cầm được nước mắt. Đen ôm yếu, má hóp, mắt sâu, da nhăn nheo, tay chân khẳng khiu chỉ thấy da bọc xương, trông cháu còn nhỏ hơn cả con mèo con. Thấy tôi khóc, cô ý tá an ủi “Đừng khóc, đừng có mặc cảm tội lỗi. Tại vì mày bệnh, đâu có ai muốn bệnh đâu...”

Gần một tuần sau tôi về nhà nhưng Đen vẫn còn trong bệnh viện và cách ngày tôi đều vào thăm cháu. Trông Đen mặt đã có thịt và không cần thở bằng dưỡng khí nữa. Các cô y tá ở khu Săn Sóc Đặc Biệt rất tận tâm. Các cô nâng niu các cháu thiếu tháng, cho Đen mặc áo, mang găng tay và đội nón. Lúc Đen ngủ, sợ chói mắt, các cô cho cháu mang miếng nylon che ánh sáng. Thay vì cho Đen bú bầu, vì sợ mất sức, các cô y tá lấy ống nhỏ giọt nhỏ từng giọt sữa vào miệng của cháu. Phân của cháu, các cô cũng kiểm soát kỹ để xem cháu có bệnh gì không. Ai cũng nói tôi may mắn vì Đen khỏe mạnh, đầu óc phát triển bình thường, chỉ có tội thiếu cân thôi. Chung quanh Đen cũng có cháu sanh ra tuy nhiều ký nhưng phải thở bình dưỡng khí thật lâu.

Tôi thầm cảm ơn nước Mỹ đã cưu mang mẹ con tôi. Tưởng tượng nếu tôi sanh Đen ở Việt Nam chưa chắc cháu có hy vọng sống sót.

Sau gần hai tháng ở bệnh viện, tuy chỉ cân nặng có 2 pounds rưỡi nhưng vì không có bệnh gì cả nên Bác Sỉ đã cho Đen về nhà.

Ba má tôi ở San Diego đã tình nguyện lên chăm sóc Cu Đen phụ với tôi gần một năm trời. Bà ngoại rất thương cháu, còn ông ngoại thì rất kỹ lưỡng. Ông tự tay súc bình sữa cho cháu mỗi ngày. Ông rửa bình rất lâu, kỹ còn hơn cả tôi nữa. Đồ chơi của Đen, ông cũng giữ gìn sạch sẽ. Ông thường nói: “Đen sanh thiếu tháng, phải giữ gìn cẩn thận vì nếu để cháu đau một cái là mệt lắm”. Mỗi lần đưa cháu đến Bác Sĩ để khám định kỳ, Bác Sĩ thường nói “Cu-Đen lớn mau là nhờ tình thương của ông bà ngoại.”

Cu Đen lớn mau, tuy mọc răng và biết đi có chậm hơn đứa trẻ bình thường. Sức khỏe của cháu cũng tốt. Không có gì trầm trọng, chỉ lúc trở trời thì bị cảm cúm vậy thôi. Nếu không nói ra, không ai biết rằng Đen là đứa trẻ thiếu tháng. Đến lúc Đen đi học là lúc tôi trở lại làm việc bình thường và nhờ chị bạn gần nhà đưa đón cháu đi học dùm tôi.

Cho đến năm Cu Đen học lớp 4, tôi quyết định nghỉ bớt việc, dành thì giờ để chăm sóc cháu nhiều hơn sau khi nghe tin bà bạn người Đại Hàn có người con vì mang súng vào trường học nên bị đuổi. Bạn thấy không. Cái gì cũng có cái giá của nó, sự lựa chọn là tùy bạn mà thôi. Bạn có thể đầu tắt mặt tối để làm nhiều tiền để rồi không có thì giờ chăm sóc con cái, hay bạn muốn dành nhiều thì giờ để dạy dỗ con cái và làm được ít tiền hơn. Đầu tư vào tương lai của con là sự lựa chọn thích hợp nhất mà tôi đã có. Tôi cũng không màng ăn diện, mua sắm cho bản thân. Đối với tôi, một cái áo mua ở Nordtrom hay ở Kmart cũng không làm tăng hay làm giảm giá trị của mình.

Dạy một đứa trẻ ở một môi trường phức tạp như ở Mỹ là một điều rất khó, nhất là đứa trẻ đó lại là con một. Tôi phải vừa cứng rắn, vừa mềm mỏng với Đen. Được một điều là Đen rất gần với mẹ, hai mẹ con thường trò chuyện tâm sự với nhau (Đen nói tiếng Việt rất giỏi, giọng Huế y hệt như tôi vậy đó).

Từ 3 năm nay, tôi đã tình nguyện vào lớp của Đen để dạy cháu và các bạn cùng lớp về “Picture Person” tức là dạy về hội họa, mỹ thuật, hướng dẫn các em nặn tượng hay vẽ hình hoặc ráp hình. Đó cũng là một sự đóng góp nhỏ của tôi để đền bù phần nào sự giúp đỡ mà tôi đã nhận được từ đất nước này.

Nước Mỹ với phương tiện y khoa tối tân, với lòng nhẫn nại nhân từ của các Bác sĩ, y tá, biết bao đứa trẻ sanh ra thiếu tháng đã được lớn lên như một người bình thường để trở thành người hữu dụng cho xã hội. Tôi thấy mình thật may mắn được sống ở đất nước tự do này.

Suzie Trần

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 855,391,669
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006 với bút hiệu Huyền Thoại. Một số bài viết khác của cô được ký tên Thịnh Hương. Nay hai bút hiệu hợp nhất, thành một tác giả thân quen đã hơn 15 năm sinh hoạt với Việt Báo viết về nước Mỹ. Tác giả là cư dân miền Bắc California vừa thông báo đã “trả thẻ, về hưu.” Hy vọng viết về nước Mỹ năm thứ 21 sẽ thêm bài viết mới.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, từng nhận Giải Danh Dự VVNM 2001 và giải chung kết VVNM 2004. Khởi viết cùng lúc với giải thưởng Việt Báo, tác giả đã xuất bản cuốn sách đầu tiên, "Cạnh Đền" và mới nhất là "Bước Chân Định Mệnh". Hai cuốn sách gộp chung gần 1.000 trang truyện ký về cuộc đời của chính tác giả.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2019 khi gần 90 tuổi. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh. Trước 1975, là giáo sư đệ nhị cấp tại Trung học Nguyễn Trãi. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết thứ bảy của bà kể về chuyện họp mặt trường cũ trên du thuyền.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới của bà kể về người bảo lãnh của gia đình, một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù cải tạo, vừa ra đi tại Atlanta.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Tác giả là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển tới Philippine năm 1989. Định cư tại Mỹ từ 1990, ông hiện là cư dân Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Sau giải Danh Dự VVNM 2018, sang năm 2019, ông góp thêm 7 bài viết mới. Hai bài tiêu biểu: "Đời Phi Công...Không Người Lái," và bài mới nhất, "Philippinnes, Ngày Trở Lại": người thuyền nhân trại Pallawan 30 năm trước, nay là một công dân Mỹ trở lại giúp mảnh đất ơn nghĩa năm xưa chống khủng bố. Vẫn chuyện Philippinnes, đây là bài mới nhất. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển tới Philippine năm 1989. Định cư tại Mỹ từ 1990, ông hiện là cư dân Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Sau giải Danh Dự VVNM 2018, sang năm 2019, ông góp thêm 7 bài viết mới. Hai bài tiêu biểu: "Đời Phi Công...Không Người Lái," và bài mới nhất, "Philippinnes, Ngày Trở Lại": người thuyền nhân trại Pallawan 30 năm trước, nay là một công dân Mỹ trở lại giúp mảnh đất ơn nghĩa năm xưa chống khủng bố. Vẫn chuyện Philippinnes, đây là bài mới nhất.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Sáu 2017, cô đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX và hiện là cư dân Los Angeles, công việc: làm tax accountant. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả tiếp tục cho thấy một sức viết mạnh mẽ khác thường. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.
Chào mừng tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết tên thật là Lâm Túy Mĩ (Milam Túy Hoa). Trước 1975, làm việc cho ngân hàng Việt Nam Thương Tín chi nhánh Nguyễn Tri Phương, Quận 5, Saigòn. Năm 1976, sau đợt đổi tiền, bị sa thải vì có chồng là "ngụy quyền". Vượt biển, và định cư ở Hoa Kỳ từ hè năm 1979. Từng là nhân viên thành phố Long Beach trên 28 năm. Sau hưu trí, hiện là cư dân Santa Ana. Mong tác giả tiếp tục viết.
Nhạc sĩ Cung Tiến