Hôm nay,  

Ha-át-tắc!

7/4/200100:00:00(View: 30263)
Bài tham dự số: 02-288-vb0705

Người Viết : Bạn Chu Tếu, người tự mô tả là “Tuổi: trên năm bó ruỡi. Học vấn: lạng quạng, chỉ tốt nghiệp trường Đại học Cải Tạo. Qua Mỹ theo diện HO (Lao) Một.” Tuần này, vừa góp bài “Tôi Bị Sạn Thận”. Hôm thứ Tư, Việt Báo nhận thêm bài viết mới kèm eMail khẩn cấp của ông, như sau “Vừa mới nghe tin Nhà báo Trọng Viễn ra đi vì Heart Attack nên tôi phải viết gấp rút một bài mới về vấn đề này. Viết suốt đêm nay. Mong được chia sẻ với độc giả.”

GTVB trân trọng giới thiệu bài viết mới của Chu Tếu, tuy được ghi “viết gấp rút, vội vàng” nhưng vẫn đầy những chi tiết sống động.



Từ ngày sang Mỹ đến nay, ai cũng để ý thấy có một căn bệnh cực kỳ nguy hiểm gây đột tử cho rất nhiều nguời mà khi trước, đa số chúng ta cứ cho rằng đó là do Trúng Gió! Căn bệnh ấy, y khoa gọi là HA-ÁT-TẮC (Heart Attack).
Cách đây vài năm, một bác sĩ chuyên về tim mạch ở Little Saigon, một lương y rất tận tình với bệnh nhân, đã ra đi vào tuổi trên 40, để lại cho những nguời đã được ông điều trị rất nhiều tiếc thương. Mỗi khi nghĩ về ông, ai cũng bùi ngùi, xúc động. Ngay mới đây, một nhà báo lão thành được nhiều nguời yêu mến cũng vĩnh viễn chia tay với chúng ta vì căn bệnh này. Triệu chứng lúc ra đi của hai người đều giống nhau: sau khi chơi quần vợt thì mệt, rồi nấc lên, thế là hết! Một vài nguời bạn của Tếu cũng nhắm mắt cùng hiện tượng đó. Một Đại úy sung sức đang chơi trên sân vợt, bất ngờ ngã ra và tăùt thở sau vài tiếng đồng hồ. Nguời bạn khác thì đi lao động về, kêu mệt xong là nhắm mắt. Oâng chú ruột cũng chết trong khi đang khỏe mạnh, phương phi. Ngoài ra còn rất nhiều người, khi còn ở Việt Nam, trẻ hay già, đột nhiên lìa đời, đều bị cho là Trúng Gió! Thậm chí có một bài báo y khoa, được viết bởi một y sĩ có tiếng tăm ở Saigon, phân tích rất nhiều loại gió. Gió ban sáng từ biển, gió ban chiều từ Trường Sơn, gió sau hai giờ đêm đến chín giờ sáng là gió Lào… Nếu bị trúng gió Lào thì không hy vọng chữa trị. Vị y sĩ này còn khuyên nguời ta khi đi tiểu đêm thì cần mặc quần áo che kín thân mình, kẻo gió nhập! Một bài báo khác lại cho rằng da thịt nguời ta có iôn-dương, trong không khí có iôn-âm. Một khi iôn-âm gặp iôn-dương trong một điều kiện nào đó, sẽ gây hiện tượng trúng gió và chết!
Thật ra, những suy luận đó đều phát sinh từ sự thiếu hiểu biết, kém học vấn, bưng bít thông tin. Tếu tuy không có cơ hội học y khoa, nhưng qua những lần nói chuyện với các vị y sĩ, cũng biết một đôi điều. Trừ một vài trường hợp chết bất đắc kỳ tử vì những căn nguyên đặc biệt, còn lại đa phần những trường hợp đột tử với những nguời đang khỏe mạnh đều là do Ha-Aùt-Tắc mà ra.
Ha-Aùt-Tắc có nhiều cấp độ từ nhẹ đến nặng. Nặng được gọi là Mát-Xi Ha-Aùt-Tắc (Massive Heart Attack). Một mạch máu nào đó ở tim, hay mạch máu chính dẫn đến tim bị nghẽn toàn bộ làm cho tim ngừng đập ngay lập tức, không dẫn máu lên óc được nữa. Nếu bị thiếu máu trong vài phút, óc sẽ chết ngay. Lúc ấy, dù có dùng máy cho tim đập lại, cũng không thể hoàn lại sức sống cho óc được. Vài trường hợp hãn hữu sống lại thì nguời bệnh cũng không thể nào sinh hoạt như xưa bởi óc đã bị thuơng tổn rồi.
Theo như các vị lương y thì nguyên nhân làm cho tim ngưng đập bất ngờ như vậy thường do một kẻ thù rất nguy hiểm nhưng cũng rất ngọt ngào, dịu dàng là CHẤT BÉO, các phó sản của CHẤT BÉO, hay những chất sẽ tạo thành CHẤT BÉO sau khi phân hóa với nước bọt. Bánh ngọt, cà phê, cánh gà chiên bơ, da heo chiên dòn, phrai-chích-kân, KFC, phô-mai đầu bò, tỉm-sấm… những thực phẩm ấy mà ngày nào cũng cứ đưa vào bao tử thì tương lai tới 90% là "ra đi không mang vali" ngay.
Nguyên nhân thứ hai là do uống ruợu quá độ. Theo một nhận xét khách quan và dễ thấy nhất là nhiều nguời đàn ông chết vì tim mạch lại hay uống rượu mạnh. Ruơụ không tạo ra mỡõ, dĩ nhiên, nhưng ruợu kích thích những nguyên nhân đưa đến sự nghẹt tim. Mỗi lần uống ruợu, nguời uống chắc chắn sẽ thấy tim đập rất mạnh. Đập như vậy, là tim phải gồng lên để đến lúc nào tim mệt mỏi quá, đành bỏ cuộc mà thôi.
Nhưng, một khi tim ngưng đập, có cách nào cứu được không"
Cũng như đã trình bầy ở trên, Tếu không dám lạm bàn sâu hơn nữa về những vấn đề liên quan đến tim mạch, nhưng viết bài này với mục đích để chia xẻ những trường hợp mà theo kinh nghiệm của Tếu, may ra cứu được nguời vừa nằm xuống.

Lần thứ nhất xẩy ra là khi Tếu còn ở trại cải tạo Trảng Lớn, một anh bạn rất to lớn bất ngờ lăn ra đất. Anh em xúm lại để cứu cấp, nhưng mỗi nguời mỗi ý. Nguời thì la lên: "Lấy củi cháy, hơ vào gan bàn chân!" Bạn thì giật tóc mai đến muốn đứt tóc, kẻ lại đổ dầu nóng vào mũi, vào đầu… nhưng anh bạn nằm ngưng thở đó vẫn trơ trơ. Tếu hoảng quá, len vào, ngồi ngay lên bụng "nguời chết" đó mà làm hô hấp nhân tạo cật lực. Hai tay đặt duới vòng ngực, chỗ bắt đầu xương suờn, ép thật mạnh. Vì có học mấy "ngón nghề", nên Tếu vừa bóp, vừa xoa, vừa điểm huyệt liên tục. Làm trước ngực xong, lật sau lưng, ấn, xoa hết sức mình đến đổ mổ hôi ra đầy mặt, thì "nguời chết" thở ra một hơi, rồi nghiêng đầu qua, ngủ! Anh bạn ngủ đến trưa ngày sau thì tỉnh dậy, nguời vẫn còn bàng hoàng, ngơ ngác cả tuần.
Trường hợp thứ hai ở Cà Tum năm 1976. Cũng một anh bạn bất ngờ lăn ra, ngưng thở, tim không đập. Nhưng thật may mắn, có ngay một "thầy châm cứu" gần đó. "Thầy" chụp vội hộp kim, châm lia lịa, không kịp sát trùng nữa. Trong khi "Thầy" châm chỗ này, thì nguời phụ tá day kim chỗ khác. Cả hai cùng toát mồ hôi dầm dề, và sau đó, anh bạn tỉnh dậy. Dĩ nhiên cũng ngơ ngẩn như nguời mất trí. Trong khi đó, một anh bạn Đại úy quân y đứng đó thẫn thờ nói với Tếu: "Tao thì chỉ có chích, nếu có thuốc. Nhưng chích và cầu nguyện thôi, vì khi máu đã ngưng chạy rồi, thì chích chỗ nào, thuốc đứng nguyên chổ đó. Nếu số nó hên thì nó sống, hiện giờ Tây y chưa có cách!"
Lần thứ ba là chính… bà xã Tếu! Sau khi "học tập tốt", được tha về, ngày thì đi cầy, đêm lo hứng nước! Hồi đó, cúp nước hoài hoài, nhà Tếu phải chuẩn bị rất nhiều thau, chậu, thùng, ngoài một cái bể xây cao khoảng hơn thước ngay cạnh cửa "toalét" để đến đêm thì mở nước cho chẩy đầy vào những đồ chứa ấy cho ngày mai có nước dùng. VaØo khoảng hai giờ đêm ấy, Tếu đang ngồi canh cái bể chờ nước đầy thì bà xã từ trên lầu xuống để đi 'toalét". Tếu đang đọc sách ngoài phòng khách, bỗng nghe "tùm" một tiếng. Tếu cuời: "Chà, té vào chậu rồi hả"" Không nghe trả lời,Tếu vội chạy vào và thấy…bà ấy nằm gọn cong queo trong cái chậu lớn nhất, đầu vật ra ngoài, tóc xõa xuống đất, miệng há ra, ngưng thở! Hết hồn héát vía, Tếu gào thằng con lớn chạy kiếm lọ dầu, trong khi Tếu bế vợ ra để nằm trên đất. Mắt bà ấy trợn trừng, miệng cong lại, răng nhô ra như những nguời chết bất ngờ khác, tim ngưng đập, và phổi thì không thở! Tếu cuống lên, nhưng cũng bắt tay vào làm hô hấp nhân tạo tối đa, trong khi vừa khóc vừa đọc kinh! Trước hết là ngực và bụng, Tếu ép hết sức mạnh và thật nhanh, không còn đếm một hai thở ra thở vào gì nữa, chỉ biết vận hết công lực mà làm rầm rầm! Xong thì lật lưng lên, xoáy lòng bàn tay vào hai bên thắt lưng rồi ép lên tới phổi "hự! hự!" Làm một lúc, chưa thấy gì, lại đấm vào hai gan bàn chân như điên. Sau đó, lại lật ngửa lại, ép ngực nữa… Được một lúc, không nhớ là bao lâu trong lúc nước mắt nước mũi Tếu choàm ngoàm, tự nhiên, Tếu thấy rất rõ ràng, trên khuôn mặt vợ, một đợt hồng từ từ dâng lên từ cằm đến mũi, đến trán, đẩy dần mầu vàng bệch của nguời chết đi tới khi hết mầu vàng thì bà xã thở ra một hơi dài, và cũng ngủ thiếp. Một tuần lễ sau, bà ấy vẫn mơ màng, đi đứng như nguời mộng du, ăn uống phải có nguời đút. Hỏi thì bà chẳng nhớ gì, có lẽ bà ấy đã "chết" trong một thời gian ngắn!
Sau này, khi sang Mỹ, mới biết bà xã Tếu vừa bị cao huyết áp, vừa bị cao mỡ, và hở van tim! Lúc bà xã bị cơn "stroke" ấy, bà té gọn thon lỏn vào chậu nước lạnh ngắt ban đêm, nên máu đông lại ngay tức thì. Nếu gọi…911, thì giờ này,Tếu đã… góa vợ từ lâu! Kể từ đó, mỗi khi thấy một ai bất tỉnh là Tếu nhào vô… đập đánh lia chia và đã dựng đứng thêm…hai nguời ở ngoài đường nữa.
Bởi vậy, viết bài này, Tếu mong chia xẻ với mọi nguời đọc một vài kinh nghiệm mà Tếu đã nghiệm chứng được. Hy vọng vài dòng thô thiển này sẽ giúp ích cho một vài truờng hợp bất tỉnh khác, nếu chúng ta không cần chờ 911 mà tự tay làm, thật nhanh và thật mạnh. Chữa chết đuối cũng thế! Có điều là phòng bệnh hơn chữa bệnh. Bớt ăn chất béo, bớt uống ruợu, và những ông lớn tuổi thì đừng đua với trẻ trong các môn thể thao, nhất là tennis! Đừng nghĩ là bắp tay còn chắc, chân còn gân mà coi thường quả tim. Chả biết lúc nào bắp thịt tim chịu thua bắp thịt tay! Tếu tuy vẫn còn khả năng dậy vật Nhu Đạo, vẫn tập thêm võ Thiếu lâm, nhưng tập chỉ để giữ mình không bệnh, chứ biết sức mình thua xa …bốn chục năm về trước. So với hồi còn sung sức, thì Tếu bây giờ chỉ là một môn sinh quờ quạng mà thôi! Cho nên khi thấy nhiều ông lớn tuổi tập tạ hùng hục, Tếu kinh hãi vô cùng. Một điều Tếu cần chia xẻ nữa là với luật lệ kỳ cục của xứ Mỹ này, làm hô hấp nhân tạo với đàn ông Việt thì được, chứ với đàn bà Mỹ thì sau khi cứu tỉnh nguời ta rồi thì chính mình lại…chết!

Chu Tế

Ghi thêm: Viết vội vàng, mong góp ý với những trường hợp đột tử, may ra có thể hồi sinh, nếu bình tĩnh và chịu cực với tâm nguyện cứu nguời là trên hết.

Send comment
Off
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Your Name
Your email address
)
Add a posting
Total View: 858,967,938
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Bút hiệu của tác giả là tên thật. Bà cho biết sinh ra và lớn lên ở thành phố Sài Gòn, ra trường Gia Long năm 1973. Vượt biển cuối năm 1982 đến Pulau Bibong và định cư đầu năm 1983, hiện đã nghỉ hưu và hiện sinh sống ở Menifee, Nam California.
Tháng Năm tại Âu Mỹ là mùa hoa poppi (anh túc). Ngày thứ Hai của tuần lễ cuối tháng Năm -28-5-2018- là lễ Chiến Sỹ Trận Vong. Và Memorial Day còn được gọi là Poppy Day. Tác giả Sáu Steve Brown, một cựu binh Mỹ thời chiến tranh VN, người viết văn tiếng Việt từng nhận giải văn hóa Trùng Quang trước đây đã có bài về hoa poppy trong bài thơ “In Flanders Fields”. Nhân Memorial sắp tới, xin mời đọc thêm một bài viết khác về hoa poppy bởi Phan. Tác giả là nhà báo trong nhóm chủ biên một tuần báo tại Dallas, đã góp bài từ nhiều năm, từng nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ. Ông cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng người đọc trên dưới một triệu.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Việt Bút Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ.
Tác giả 58 tuổi, hiện sống tại Việt Nam. Bài về Tết Mậu Thân của bà là lời kể theo ký ức của cô bé 8 tuổi, dùng nhiều tiếng địa phương. Bạn đọc thấy từ ngữ lạ, xin xem phần ghi chú bổ túc.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây, là bài mới viết về đứa con phải rời mẹ từ lúc sơ sinh năm 1975, hơn 40 năm sau khi đã thành người Mỹ ở New York vẫn khắc khoải về người mẹ bất hạnh.
Tác giả sinh trưởng ở Bến Tre, du học Mỹ năm 1973, trở thành một chuyên gia phát triển quốc tế của USAID, hiện đã về hưu và an cư tại Orange County. Ông tham gia VVNM năm 2015, đã nhận giải Danh Dự năm 2016 và giải á khôi “Vinh Danh Tác Phẩm” năm 2017. Bài mới của ông nhân Ngày Lễ Mẹ kể về người Mẹ thân yêu ở quê hương.
Hôm nay, Chủ Nhật 13, Mother’s Day 2018, xin mời đọc bài viết đặc biệt dành cho Ngày Lễ Mẹ. Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Nhận giải danh dự VVNM 2017.
Chủ Nhật 13 tháng Năm là Ngày Của Mẹ tại nước Mỹ năm 2018. Mời đọc bài viết của Nguyễn Diệu Anh Trinh. Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng, đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng bố và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ bằng cách viết lời giới thiệu và chuyển ngữ từ nguyên tác Anh ngữ bài của một người trẻ thuộc thế hệ thứ hai của người Việt tại Mỹ, Quinton Đặng, và ghi lại lời của người me, Bà Tôn Nữ Ngọc Quỳnh, nói với con trai.
Nhạc sĩ Cung Tiến