Hôm nay,  

Right Time, Right Place

25/07/200100:00:00(Xem: 150993)
Bài tham dự số: 02-305-vb0423


Đọc những trang Viết về nước Mỹ, tôi hiểu rõ hơn về các cuộc vượt biên hãi hùng cuả ngươì Việt, những chuyện tù đày cực khổ cuả các anh em HO, các tấm gương thành công cuả gìớùi trẻ khi qua Mỹ còn thật trẻ hay sinh đẻ tại Mỹ. Thật là đa dạng đáng để kính phục và hảnh diện. Sau đây, xin góp phần chuyện đời cuả tôi.
Năm 1975, tôi qua Mỹ lúc tuổi ba mươi, nói còn trẻ thì cũng không đúng, mà nói là già thì cũng không phải.
Với caí tuổi sồn sồn này, cũng có nhiều lợi điểm, nhưng cũng có nhiều điều không phaỉ là ưu điểm cho lắm. Ưu điểm là vơí số tuổi này, tôi còn cả đến ba chục năm để làm lại cuộc đời. Nhưng những điểm không lợi lại cũng rất nhiều. Xin kể hầu các bạn.
Naỳ nhé, nếu bạn qua Mỹ ở tuổi bốn mươi hay năm mươi, đa số là có gia đình, đem qua đưọc hay bảo lãnh vợ con sau này thì bạn cũng là người yên phận gia thất. Nói chung bạn đã có con rồi thì bạn khỏi phaỉ lo việc không ngươì nối giõi tông đường. Đó là một trong những trách nhiệm lơnù lao cuả ngươì đàn ông còn nhiều truyền thống Á châu như tôi.
Đa số các bạn qua Mỹ năm 75 ở tuổi gần hay trên ba mươi tí đỉnh như tôi, đa số là chưa vợ. Hay chỉ có người yêu, khi vượt biên. Người yêu ở lại, chả daị dột gì mà đợi chờ bạn, một người đi biệt tăm biệt tích, dính dáng vơí bạn có khi trở ngại cho công việc học hay làm ăn tại Việt Nam.
Nếu bạn may mắn có đưọc tình duyên trong trại tị nạn, ra khỏi trại có vợ có chồng. Riêng cá nhân tôi cũng có quen bạn gái trong các trại tôi đã tạm trú vì bộ mã cuả tôi cũng chả có gì xấu xí lắm. Cũng thề non hẹn biển, mặc dù hai đưá vẫn trắng tay, không biết ra khỏi trại thì sẽ ra sao. Nhưng khi ra khỏi trại gia nhập vào xã hôị Mỹ, hai kẻ hai nơi, thì cô này cũng giã từ chuyện tình lẩm cẩm vì khi đến trường học các cô gặp các anh em du học sinh tương lai sáng chói hơn là anh cu li lao động như tôi.
Có lẽ vài bạn đã gặp phải cảnh ngộ như tôi, chắc đã thích nhạc sĩ Lam Phưong với bài ca "SAY". Đó chưa kể nhiều anh em qua đây có vợ có con đàng hoàng, sa cơ thất thế bị vợ bỏ, nuôi con ôm hận vì chuyện trai Việt thưà gái Việt thiếu như các năm 75-85.
Này nhé, nếu bạn qua Mỹ ở tuổi dưới hai mươi, bạn có thể phải học trung học Mỹ, giọng Anh Văn cuả bạn có thể không hoàn toàn giống Mỹ nhưng bạn hiểu những gì chú mắt xanh mũi lỏ nói và họ hiểu những gì bạn nói. Nếu bạn qua Mỹ dươí mười tuỗi, xin lôỉ bạn, bạn chính là chú hay cô Mỹ con da vàng mũi tẹt.
Còn cái lưá xồn xồn, qua Mỹ ở tuổi 30 như tôi, học tiếng Anh cần phaỉ dậm thêm tay chân, chỉ chỏ. Có lẽ tôi chỉ hơn được mấy ông già trên 65, họ hết gân cốt để học, chứ cở tuổi này, ba mưoi, bốn mươi hay năm mươi học tiếng Mỹ đều na ná giống nhau, cũng đầy accent.
Nhưng nếu bạn ở tuổi 40, bạn lại hên hơn tôi vì bạn có con có caí, bạn có thể được hưởng trợ cấp, bạn chỉ cực khổ có vaì ba năm, sau đó, trong nhà bạn sẽ có người thông dịch viên gioỉ và sưả lưng bạn nếu cần khi bạn nói sai.
Nếu bạn trên 50 mà mơí qua Mỹ, con bạn đã lớn, chỉ vài năm là lên đại học, con bạn có rất nhiều điều kiện hoc đại học free vì bạn thuộc loại income thấp hay không viêc làm. Nếu đưọc ân trên phù hộ, con bạn có hiếu, khi con cái tốt nghiệp có income lớn, bạn có thể ở nhờ nhà con cái mà không phaỉ vô nursing home.
Ngươì qua Mỹ cỡ 30 tuổi như tôi, đa số xin đi học một nghề mau lẹ như electronic technician, sưả máy bay, vô tuyến, đo tim, chụp X ray, clean răng ... vì đó là những việc không cần sức vóc to lớn và tiếng Anh lưu loát, hợp cho người Việt Nam.


Đã vào các ngành này, xin được một việc làm có bảo hiểm làø mừng muốn chết và xin thề sống chết với hãng mướn mình. Đâu có thể bay qua nhảy lại như chim, vì mình là chim gãy cánh mà! Dù có bay qua nhảy lại cũng chả ai mướn, lương cũng chả hơn bao nhiêu.
Qua Mỹ ở tuổi 30, cũng có bạn đi học đại học, MA, MS hay BS hay Ph.D. Nhất là năm 75, không có ngành software thích hợp vơí Việt Nam, EE hay ME là thịnh hành hơn cả. Thiểu số này cũng sẽ bị giọng nói nhiều accent của họ mà trì trệ trong viêc thăng quan tiến chức.
Có anh bạn. qua Mỹ 31 tuổi, học gioỉ, ba mươi lăm tuôỉ ra trường đại học với văn bằng Kỹ sư Điện. Ra trường mới nghĩ chuyện cưới vợ. Phi cao đẵng bất thành phu phụ mà lị. Đến khi năm chục tuổi con mới mươì bốn, mươì ba. Vậy là đã lâm cảnh cha gìa con mọn.
Trong hãng xưởng Mỹ chổ nào cũng niêm yết ở bulletin board về việc cấùm kỳ thị: kỳ thị màu da, tuổi tác, đàn bà hay đàn ông vv. Khi chưa đến 50 hắn nhìn mấy caó thị naỳ chỉ cười thôi, cho đến khi hắn năm chục tuổi hảng làm khó dể hắn hơn, như là "về technician skill mày rất gioỉ, nhưng khi mày nói, thợ nó không hiểu, khi đi họp vơí customers, họ không hiểu 100% maỳ đã nói gì, mày cần improve về khoa nói chuyện nhiều hơn nữa."
Gặp trường hợp vừa kể, có bạn đỏ mặt tía tai, cho là sự xỉ nhục, cả mấy chục năm nay nó đâu có bất lịch sự như vậy, nói năng ẩu tả như vây đâu" Khi naò họ cũng ngon ngọt, sợ mình “quit job.”
Hỏi lại xếp: "Tau làm đây 20 năm, sửa chữa, design hàng trăm máy móc cho hảng, cả 20 năm qua, những xếp cũ không một chút phàn nàn, cả 3 năm nay mày cũng không phàn nàn, sao cho đến giờ naỳ, hãng xưởng laid off ngươì, thu nhập hảng mình bị yếu thì mày lại nói tau cần improve communication"".
Nó chả thèm trả lơì, có lẻ nó muốn đợi cho mình up set và tuyên bố bỏ hãng chăng" Nhưng nghĩ cho kỹ, con cái mơí 14, 15 tuổi, không có việc thì khốn khổ nên ngậm đắng nuốt cay, mạnh xếp hoạch họe, mình cứ luyện chữ nhẫn như một vị chân tu, mong sao cho đến năm năm mươi lăm tuổi, tuổi có thể về hưu non, tôi coi như là đã thành công trên đưòng đời và đường tu học.
Ở cái xã hội này, một là làm lương thật lớn, như vậy mơí được hưởng vài percent trừ thuế mơí do Tổng Thống Bush ký, hay là chả đi làm gì cả. Đi làm đồng lương lưng chừng, thuế mơí cũng chả được trừ, con cái đi học không được ăn trưa miễn phí, đi học đại học không có một đồng học bổng,
Lan man xin đưa bạn đến việc right place. Nếu bạn qua Mỹ không cần biết bạn làm nghể gì, bạn biết dành dụm, mua nhà tậu cưả ở các thành phố mà giá nhà tăng vọt như hoả tiễn thì bạn cũng thành công. Cách đây 10 năm, bạn chỉ cần làm chủ một căn nhà tại Bắc Cali, nơi có các head quarters cuả các đại công ty high tech. Giá nhà tăng vọt lên năm saú lần, bạn chỉ cần bán đi và dơì về các thành phố rẻ hơn như Houton mà tôi đang ở. Số tiền bạn có gấp mấy lần anh bạn tôi ở đây để dành ở 401K hay quỹ hưu bổng trong 20 năm. Nhưng cũng có nhiều bạn, lời cả bạc triệu trong việc đầu tư nhà cưả, nay chả còn đồng nào vì thua cổ phiếu.
“Cest la vie, you have to be on the right time at the right place.“ Phaỉ không bạn"
Bỏ qua bất đồng về ý thức chính trị cuả ông nhạc sĩ này, tôi vẫn hay ngêu ngao ""Bao nhiêu năm làm kiếp con ngươì, rồi một chiều tóc trắng như vôi"
Thơì gian đi qua lẹ quá phải không, ai đó"

LÊ VĂN TIẾN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,518,023
Tác giả sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education (giáo dục nhi đồng) tại Chapman University
Nguyễn Trần Diệu Hương là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ kỳ cựu, được bạn đọc quí mến. Tham dự từ năm đầu, với nhiều bài viết đặc biệt, cô đã nhận giải Danh Dự năm 2001, và sau đó là giải vinh danh tác giả năm 2005 với bài viết "Còn Đó Ngậm Ngùi."
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2000, từng nhận giải bán kết và giải Việt Bút, hiện là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo. Tác phẩm đã xuất bản: “Chuyện Miền Thôn Dã.” Bài viết mới nhất của ông kể về tiệc họp mặt của bà con Kinh 5 tại Quân Cam năm nay (hình bên).
Với bài viết “Lời Cám Ơn Của Mẹ Tôi”, kể chuyện bà Mẹ 90 tuổi thi đậu Quốc Tịch Mỹ, Nguyên Phương đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2007. Tại Việt Nam trước 1975, bà là một dược sĩ. Vượt biển, định cư tại Mỹ từ 1982, bà làm việc trong một cơ quan chính phủ tại Virginia. Sau khi về hưu, Nguyên Phương hiện là cư dân vùng Little Saigon. Bài viết sau đây kể về niềm vui an cư trong một mobile home park tại vùng thủ đô Việt tị nạn.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Ông là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đang ở Alice Springs, Northern Territory, lo cho thổ dân vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu, nơi những ngày này đang là mùa nắng lửa.
Tác giả là một nhà báo quen biết, từng dự phần chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Với nhiều bài viết giá trị, Phan vừa nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2013. Sau đây là bài viết mới nhất của chàng.
Tác giả tên thật là Trần Phương Ngôn, cho biết ông đã sống ở trại tỵ nạn PFAC của Phi Luật Tân gần mười một năm trước khi định cư tại Hoa Ky. Hiện hành nghề Nail tại tiểu bang South California và cũng đang theo học ở trường Trident Technical college. Bài viết mới của Triều Phong kể về tình nghĩa giữa người Việt với Philippinnes sau trận bão HaiYan.
Tác giả là cư dân North Carolina, mới định cư tại Mỹ chưa đầy 3 năm. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông kể về hoàn cảnh một người đến Mỹ khi tuổi đã 60, thân mang bệnh tật, tự chọn cho mình cách sống theo kiểu một loài chim đầm lầy vùng sông Nile Ai Cập, là “làm vệ sinh răng miệng cho cá sấu”. Sau đây là bài viết thứ tư của ông.
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011. Bà là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách Thị Lệ Hoa, sinh năm 1940 tại Cần Thơ. Hai bài viết đầu tiên của bà là tự sự của một phụ nữ Việt thời chiến, kết hôn với một chàng hải quân Hoa Ky. Cưới nhau: 1972. Tới Mỹ năm 1975. Từ 1985, hai vợ chồng mở v/p Di Trú và Thuế Vụ tại Long Beach. Bài viết mới là một tự sự nhân ngày Lễ Tạ Ơn đang tới.
Nhạc sĩ Cung Tiến