Hôm nay,  

Sát Cánh

26/08/200100:00:00(Xem: 161780)
Bài tham dự số: 02-333-vb30824


Ở trên đất Mỹ, mỗi thành phố đều có rất nhiều shop áo quần may sẵn, thật vô cùng tiện lợi, khi cần tha hồ chọn lựa, tha hồ mặc thử, mua về nếu không vừa ý thì đi trả lại, vừa nhanh gon vừa đỡ mất thời gian đợi thợ may, mà giá cả lại rẻ.
Chiều nay, bà Vân đã rủ chồng - ông Lân- đi shopping và đã chọn mua cho ông một bô kaki vàng (màu vàng đất sét) đồng phục để chuẩn bị đi dự đại hội VÕ KHOA THỦ ĐỨC mà ban chấp hành vừa mới được thành lập tháng truóc.
Vừa về đến nhà, ông Lân định bước vào phòng tắm thì bà đã kêu ông lại bằng một giọng reo vui:
-Nầy anh, mặc lại bộ áo nầy cho các con xem có đẹp không, ống quần hơi dài em sẽ lên lai chút xíu nữa.
Ông Lân cũng chiều vợ, mặc dù ông đã mỏi nhừ đôi chân suốt buổi chiều theo bà shopping. Các cụ thường nói "đàn bà chân yếu tay mềm" bây giờ các bà sao mạnh chân đến thế, đi shopping là cứ dạo mãi dạo mãi không biết mệt. Ngày xưa mình đi hành quân cứ băng rừng lội suốI, trèo đồi, xuống thung lũng mà không thấy mỏi, bây giờ chỉ đi bộ một buổi chiều mà nghe nhức nhối nơi hai đầu gối, hay mình già rồi chăng" Chưa tới sáu muơi mà. Đôi lần ông Lân định kiếm ghế ngồi chờ nhưng ngại bà chê... yếu, nên ông lại cố gắng!
Ông mặc áo vào. Bà ngắm nghía xốc lai cổ áo, sửa vai áo rồi nói:
-Đôi cầu vai nầy để anh gắn "sao", lúc trước đeo "hoa mai", hai mươi sáu năm qua rồi, bây giờ phải lên sao chứ…
-Giờ thì "cánh gà" cũng không có, huống hồ gì sao ! Ừ "sao" sa..
Bà gọi với vào trong:
-Vi ơi, Vinh ơi ! Ra coi ba con oai phong quá trời nè… chỉ thiếu cái bê-rê đen là ra ông THỦ ĐỨC ngay!
Hai đứa con chạy ra ngắm ba đằng trước, chạy ra sau lưng, Vinh trầm trồ:
-Ba đẹp trai quá.
Vi sửa lại:
-Đẹp lão thì có.
Cả nhà cùng cười vui vẻ. Ông Lân vuốt vuốt ngực áo, vẻ mặt rạng rỡ như trẻ con vừa được áo mới:
-Me các con chọn suốt buổi chiều, cứ bắt ba vô thử mãi, cái nào ba cũng vừa ý hết, nhưng bả cứ chê vải nầy hơi cứng, loai kia hơi mềm, cuối cùng mới đươc bộ nầy.
Bà Vân mỉm cười không nói, bà lo sửa soạn bữa cơm tối cho cả nhà: cá yellow tail kho lấy nước chấm rau muốâng luộc, canh bầu nấu tôm lột vỏ giã dập.
"Râu tôm nấu với ruột bầu
Chồng chan vợ húp gâät đầu khen ngon."
Bữa ăn thuần tuý Việt Nam nên ai cũng thấy ngon miệng, lại không dùng nhiều dầu mỡ tránh được lượng cholesterol cao trong máu.
Sau bữa ăn, ông Lân đọc báo như thường lệ bên tách trà nóng. Bà Vân sửa ống quần mới cho ông. Vừa làm bà vừa cảm thấy thương ông quá đỗi. Từ ngày tan hàng đến nay, tù đày cải tạo trở về ông luôn luôn buồn bã, tư lư, yên lặng thở dài một mình. Ở xứ nầy không bà con, ít bạn bè, nhà nào cũng đóng cửa im ỉm suốt ngày, ai cũng bận rộn nên ông càng thấy cô độc. Hai đứa con sau giờ học về nhà thì vào phòng làm bài tạâp hoặc dán máét vào computer. Thỉnh thoảng cuối tuần ông kêu Vinh cùng đi thăm nhà bạn ông hoặc tham dự các sinh hoạt côäng đồng như văn hoá, xã hội, dự các buổi cầu nguyện cho tôn giáo ở Việt Nam. Có lúc Vinh hăng hái đi, nhưng cũng có khi nó càu nhàu:


-Tới nhà các bác, các chú thì nhắc toàn chuyện xưa, đi họp thì cứ nghe cãi nhau không hà! Con chỉ thích đi giỗ các vị Tiền Nhân để được thấy truyền thống Việt Nam qua tế lễ, qua chiến tích của họ.
Còn Vi thì nói:
-Con thích đi dự các buổi ra mắt sách thơ, văn vì con học hỏi được nhiều điều hay về văn chương nước mình.
Con cái lớn lên ở xã hội mới nó có ý nghĩ, sở thích của riêng nó. Chỉ có vợ ông mới hiểu được lòng ông, bà luôn bên cạnh, chia xẻ nỗi niềm với ông, an ủi, bông đùa, tạo niềm vui trong gia đình hoặc với bạn bè, để ông quên đi nỗi đau và mặc cảm của một người lính trong một quân lực bị bức tử phải bỏ ngũ, làm một kẻ lưu vong xa quê, lìa nước …
Thấm thoát mà gia đình ông định cư ở Mỹ đã được mười năm. Chính phủ Mỹ đã rộng lượng đón nhận những cựu chiến binh tù cải tao của Việt Nam đến hoà nhập trong giòng sống bao la của nước Mỹ… Thời gian đầu thật khó khăn vất vả vì ngôn ngữ bất đồng.
Sau tám tháng hưởng trợ cấp, ông Lân đã nộp đơn xin viêc nhiều nơi; cơ sở Việt Nam có, Mỹ có, họ mời tới phỏng vấn rồi hẹn nhưng không bao giờ gọi. Ông Thành bạn cùng khoá Thủ Đức với ông cười cười:
-Bọn mình qua đây lỡ cỡ, đi xin việc thì họ chê già, đi xin tiền già thì họ chê trẻ, thật khó cho cuộc mưu sinh.
Nhưng rồi cuối cùng ông Lân cũng được nhận vào làm việc ở một hãng điện tử, tuy đồng lương khiêm tốn nhưng cũng đủ trang trải mọi chi phí sinh hoạt. Một phần nhờ có bà Vân mau chóng gia nhập đội ngũ những người làm móng tay, một nghề đang thịnh hành và kiếm khá tiền trong thời điểm nầy. Hai đứa con đang theo học ngành computer science. Nhờ bà Vân nội trợ đảm đang, săn sóc ông và các con chu đáo nên ông không bận tâm gì về việc nhà. Vì vậy gần 5 năm nay ông mới có thì giờ tham gia công tác xã hội và những sinh hoạt trong cộâng đồng. Nhờ sự khuyến khích, ủng hộ của bà vợ hiểu biết, tốt bụng mà dần dần ông lấy lại đuơc niềm tin, sự hãnh diện của môät chiến sĩ Việt Nam Cộng Hoà.
Ngày xưa ông có các chiến hữu cùng sát cánh bên ông, cùng chiến đấu ngoài chiến trường. Trong đời thường ông cũng có một chiến hữu luôn sát cánh bên ông: khi ông lo viêc nuớc bà thay ông nuôi dạy con cái; khi ông đi tù bà lo tần tảo kiếm tiền nuôi ông suốt 10 năm, cho con cái đến trường, khi ông tha hương quẫn chí bà nâng đỡ tinh thần khuyên lơn an ủi. Ông thầm biết ơn bà và ông dự tính sẽ đưa bà đi dự đại hôi VÕ KHOA THỦ ĐỨC để bà cùng ông hãnh diện với áo kaki vàng, mũ bêrê đen!

HẢI YẾN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,718,951
Mỗi lần nói chuyện với ông Đạt, dù bằng phone hay trước mặt ông, tôi vẫn phải nói lớn hơn bình thường rất nhiều. Vì tai bên trái của ông gần như hoàn toàn bị điếc
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, bài được chuyển đến bằng email. Mong cô sẽ viết tiếp và bổ túc ít dòng sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, tác giả gửi 3 bài bằng email, cho biết danh tính đầy đủ là Thu Ho Beresford. Tuy chưa có phần sơ lược tiểu sử
Tác giả là một nhà báo, phụ trách mục "Chuyện Vỉa Hè" trong Ca Dao Magazine ở Dallas, đã góp nhiều bài đặc biệt và đã nhận Giải Danh Dự
Đây là chuyện về những đôi lứa học trò, sinh con khi còn tuổi vị thành niên. Tác giả Nguyễn Trần Phương Dung, 35 tuổi
Tác giả cho biết bà vượt biên và định cư tại Mỹ từ 1982. Bài viết cho biết thêm, tại Việt Nam trước 1975, bà là một dược sĩ và hiện nay là cư dân Virginia
Tác giả là cư dân Virginia, tự sơ lược về mình: Rời VN từ năm 1978 nên tiếng Việt không giỏi, tiếng Anh cũng không thông vì học tắt nên mất căn bản!
Iris Đinh, cư dân San Jose,  là tác giả đã nhận Giải Vinh Danh Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ, 2003 với bài viết "Cái Chăn Mỹ và Con Gái Họ Đinh"
Với 11 bài viết trong năm, đặc biệt là bài “Về Mái Nhà Xưa”, Trần Nguyên Đán đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả, Viết Về Nước Mỹ 2007
Tại Việt Nam, trước 1975, ông là học viên trường Cảnh Sát Quốc Gia. Cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology
Nhạc sĩ Cung Tiến