Hôm nay,  

Một Ban Chấp Hành

26/03/200200:00:00(Xem: 192525)
Người viết: Thương Hồng Ngọc
Bài tham dự số: 2-491-vb40313

Tác giả là “nội tướng” của một cựu thiếu sinh quân VNCH, hiện cư trú tại Seattle, tiểu bang Washington. Bài Viết Về Nước Mỹ thứ nhất của bà là kể lại tấm lòng thương yêu, chia sẻ giữa những cựu thiếu sinh VNCH trên đất Mỹ. Lần này, bà kể về sinh hoạt đặc biệt của Hội Thiếu Sinh Quân.
Hiện nay hầu như Hội Đoàn Việt Nam được thành lập khá nhiều trên khắp các tiểu bang của nước Mỹ. Nhưng tôi chỉ viết về ban chấp hành Hội Cựu Thiếu Sinh Quân của Việt Nam Cộng Hòa thuộc vùng Tây Bắc Hoa Kỳ mà giờ đây gia đình tôi là một trong những thành viên.

Hội Cựu Thiếu Sinh Quân Tây Bắc Washington thành hình được là nhờ các anh đã không ngại khó khăn thành lập Hội, ngay khi tiểu bang còn ít người Việt định cư. Mới đầu, Hội chỉ có ít người. Đến nay Hội trở nên lớn mạnh bao gồm các anh từ Oregan, Canada, Portland về gia nhập.
Ngoài những buổi họp thường xuyên mỗi tháng, Hội Cựu Thiếu Sinh Quân chúng tôi còn nhiều sinh hoạt khác như cắm trại vui hè, mừng Giáng Sinh, hay Tết Nguyên Đán hoặc những ngày quốc lễ các anh cũng đến tham dự chung với nhiều đoàn thể khác. Buổi lễ có vẻ trang trọng hơn khi có các anh Thiếu Sinh Quân đi đầu thao diễn rước quốc kỳ với bộ lễ phục trắng, mũ bê-rê đỏ nổi bật giữa bao rắc áo làm tăng thêm nét oai nghiêm hùng tráng.
Theo thông lệ lúc nào cũng vậy, nhận được thư mời họp mặt, các anh cựu Thiếu Sinh Quân nhiệt tình đưa vợ con đến tham dự thật đông vui kể cả các anh ở xa như Oregon, Canada, Portland cũng thu xếp về dự. Trừ anh nào lỡ bận việc đúng ngày họp là xin phép vắng mặt thôi.
Điều tôi muốn nói ở đây không phải là hội tổ chức sinh hoạt tại những nhà hàng sang trọng hay các thức ăn đắt tiền được đặt mua từ nhà hàng lớn ở Mỹ. Bởi vì hội chúng tôi thường họp sinh hoạt trong không khí thân mật vui vẻ thật thoải mái ở nhà các anh Thắng anh Tùng hay anh Phước với thức ăn do mỗi gia đình tự nấu mang đến chung vui. Tôi thật sự ngạc nhiên và mến phục sáng kiến của các anh trong Ban chấp hành đã nghĩ ra để mỗi năm đều mang đến bao điều vui mới lạ cho mọi gia đình hội viên.
Lễ Giáng Sinh thì quây quần bên cây thông các anh chị trao đổi quà với nhau. Có cả tiết mục hội tặng thưởng cho các cháu học sinh giỏi trong năm, vang lên từng tràng pháo tay lúc các bé nhận quà để khuyến khích các cháu cố gắng nâng trình độ học vấn lên cao nơi xứ người hầu tiếp bước cha anh.
Mùa Giáng Sinh vừa qua các anh đem nhiều bất ngờ làm mọi người ngạc nhiên khi ông già Noel xuất hiện luôn tay phát bánh kẹo. Ai cũng ngẩn ra với câu hỏi chung chẳng biết người nào trong vai ông già Noel Thiếu Sinh Quân" Thì ra các anh trong ban chấp hành muốn giữ bí mật tới phút chót để mọi người vui nhộn hơn. Và anh Vĩnh dù vóc người hơi ốm nhưng hóa trang ông già Noel rất giống cũng độn bụng to, cũng râu bạc dài, cũng quần áo mũ đỏ với bị quà trên vai thật xuất sắc. Để thưởng công mang bao niềm vui đến mọi người ông già Noel Vĩnh đã nhận được nhiều nụ hôn của các bé khi từng gia đình lên chụp hình lưu niệm chung với ông Noel.


Đến ngày Tết Nguyên Đán các anh cũng biết người Việt sống ly hương rất buồn, thường hướng lòng nhớ về những ngày xưa thân ái khi còn xuân thanh bình an lạc trên khắp miền Nam Việt Nam để rồi mơ ước được sống lại cảnh gia đình xum họp một nhà, khắp nơi pháo nổ vang rền người người chúc xuân bên bánh mứt chung trà, trẻ con khoe nhau quần áo mới. Cho nên các Anh trong ban chấp hành Cựu Thiếu Sinh Quân vùng Tây Bắc Hoa Kỳ tổ chức chương trình đón xuân của Hội thay đổi từng năm sao cho ngày càng sinh động hơn mong xoa dịu bớt phần nào sự mất mát lớn trong lòng mỗi người.
Thường thì các Anh mời một cụ lớn tuổi nhứt trong đại gia đình Cựu Thiếu Sinh Quân để lì xì bao tiền đỏ và nhắn nhủ các bé chăm ngoan hơn năm vừa qua để các em hiểu phong tục tập quán Việt Nam vẫn luôn được lưu truyền gìn giữ. Có một năm thật vui nhộn với mục xổ số để gia dình Cựu Thiếu Sinh Quân nhận quà của Hội. Mọi người cũng có dịp hồi hộp theo dõi ảo thuật gia Quốc Đại biểu diễn những pha hấp dẫn như nuốt lửa, đâm kiếm xuyên cổ họng hay biến hoa ra bông hoa đủ màu sắc… Khi thì từng gia đình lên hái lộc đầu năm có sẵn nhiều bao lì xì treo trên cành mai. Có năm vui nhất, là chúng tôi đón giao thừa với cuộc tổ chức thi "Hoa hậu áo dài Thiếu Sinh Quân". Thôi thì bao nhiêu là câu hỏi đặt ra cho các chị lấy biểu tượng của Tết Việt Nam làm chuẩn như hoa mai, hoa đào, ngũ quả, bánh tét, bánh chưng. Có cả câu hỏi về tiểu sử các vị anh thư như hai Bà Trưng, Bà Triệu…. Thế là dù giữa lòng đất Mỹ các anh vẫn được dịp ngắm lại các chị trong tà áo dài Việt Nam bằng đủ loại tơ lụa, xoa nhung in hay thêu hoặc kết cườm khoe màu sắc trong dáng du xuân thướt tha thật đẹp của ngày nào.
Dĩ nhiên đến với nhiều buổi họp mặt vui vẻ thân tình như vậy cũng là lúc chúng tôi tạm quên đi những Pizza, những hot dog hoặc cheese của Mỹ để cùng nhau thưởng thức bao hương vị đậm đà của quê cha đất tổ mà khi bước chân nước Mỹ tôi tưởng như đã mất tất cả…Nào
xôi cúc của chị Tư, giò thủ, chả của chị Ngân, chị Nghĩa, gỏi khô bò, cháo cá, bánh chưng của chị Quý. Bánh bột lọc của chị Hường. Bánh đúc của chị Phước. Gà hấp muối của chị Tùng. Dưa chua của chị Nuôi rồi chả giò, xu xoa, bì cuốn, thịt nướng… nhiều lắm lại thêm vị ngọt ổ bánh kem to của anh chị Hải
mang tới hòa lẫn nhạc Karaoke do cháu Khanh phụ trách tạo không khí sinh động tươi trẻ cho mọi người tạm quên bao cuộc biển dâu thăng trầm của quê nhà.
Mặc dù rất thích bao tiết mục trong chương trình được thay đổi, từng năm, nhưng chưa bao giờ tôi hỏi các Anh về những sáng kiến đó của ai đưa ra để thực hiện. Vì tôi nghĩ của tấùt cả các Anh trong ban chấp hành. Lớn tuổi có Anh Hải, anh Tư, Anh Vĩnh, Anh Dũng. Trung niên có Anh Thắng, Anh Ngọc Anh, Anh Thi, Anh Quang, Anh Ngân, Anh Hường. Trẻ tuổi có Anh Tùng, Anh Phước, Anh Có. Các Anh cùng đoàn kết ngồi lại với nhau mỗi người một ý tạo thành nhiều sáng kiến để có sự đổi mới đề mục giải trí mỗi khi đại gia đình Cựu Thiếu Sinh Quân họp mặt.
Chúng tôi luôn đợi chờ bao hương thơm cỏ lạ chứa đầy mật ngọt được mang đến từ các anh. Tôi nghe tin sắp tới đây các anh ban chấp hành của Hội đã nhận lời Tổng Hội sẽ tổ chức Đại Hội Cựu Thiếu Sinh Quân tại Seattle tiểu bang Washington. Tôi chân thành chúc các anh mã đáo thành công.
Ngọn đuốc Olympic đã làm bầu trời nước Mỹ thật rực rỡ sôi động hẳn lên. Thì nơi đây bên cạnh chúng tôi đang có những ngọn đuốc âm thầm đã, đang và mãi mãi lúc nào cũng luôn sáng chói làm ấm lòng người từ các Anh Ban Chấp Hành Cựu Thiếu Sinh Quân của Việt Nam Cộng Hòa vùng Tây Bắc Hoa Kỳ.
Thương Hồng Ngọc

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,340,852
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến