Hôm nay,  

Bàn Tay Của Harry Potter

10/08/200200:00:00(Xem: 162082)
Người viết: Nguyên Aù

Bài tham dự số: 2-610-vb80804

Tác giả Nguyên Á, cư trú tại Orange County, hiện đang là sinh viên Community College, công việc làm: Typist cleck. Bài viết đầu tiên của bạn góp phần Viết Về Nước Mỹ kể chuyện bị “cầm nhầm” sách ngay trong lớp học. Hy vọng Nguyên Á sẽ tiếp tục kể chuyện học hành, trường lớp tại Mỹ, với nhiều tình cảm và kinh nghiệm tốt đẹp khác.

Chúng ta khá quen thuộc cảnh vài người bu quanh hỏi chuyện trên đường phố, trong phút chốc lơ là hoặc sơ hở, rồi "tiền mất tật lại mang".

Đó là hình ảnh không được đẹp chúng ta cứ nghĩ chỉ xảy ra ở đầu đường hoặc xó chợ nào đó ở một nước nghèo khó, nhưng lần này nó xảy ra cho tôi ngay trong một Community College ở Mỹ.

Dù cái chuyện không biết điều ấy xảy ra khá lâu lắm rồi, nhưng tôi vẫn thấy đây là kinh nghiệm thực tế cần cảnh giác các bạn khác. Ngoài ra, tôi rất mong muốn một số College District có thể xin chính phủ funds để mua số sách cho sinh viên thuê với giá thật rẻ. Hoặc một tổ chức non-profit cũng có thể đảm nhiệm công việc này. Thực tế cũng gần giống như cho không vậy. Tôi có người bạn đi học nghề ở Adult School trong khuôn khổ chương trình WIA (Workforce Investment Act). Anh vẫn được giúp đỡ mua sách. Tóm lại, mấy nhà làm luật không nên bỏ quên bất cứ tầng lớp nào trong xã hội.

Hôm đó mọi người phải nộp bài computer final exam vào cuối giờ. Mấy "students sồn sồn" như tụi tôi thì lúc nào cũng bận rộn, nào việc nhà việc ngoài đường. Tôi cứ sốt ruột vì đúng 1 giờ pm kế tiếp lại có tiết khác (nói theo kiểu ngôn ngữ CS bây giờ). Không hiểu sao hai cô cùng lớp cứ hỏi tôi về "job" địa chỉ Agency và nhờ giới thiệu dùm việc làm. Lúc đó mình quên chú ý đến cuốn sách.

Một trong hai cô đó, người cứ lo hỏi bà giáo về next enrollement, mặc dù còn đến gần ba tháng nữa mới vào mùa Fall. Cô kia thì hỏi số phone. Hiện tượng "hỏi chuyện" kiểu này trong suốt ba mùa học chưa bao giờ xảy ra. Chúng tôi biết mặt nhau, nhưng thỉnh thoảng có trao đổi vài câu chuyện và ngồi cùng dãy bàn trong mùa này. Hôm nay cuối giờ, vì chờ chấm bài, tôi quên cất cuốn sách. Tôi lại để nó nằm phía dưới cuốn Schedule Book của mùa Fall sắp tới mà tôi vừa xin ở Front Office. Bà giáo loay hoay giải thích cho cô ấy về vụ ghi danh, đồng thời phàn nàn về bài làm của hai người có cùng mistakes. Nếu không lầm, qua student record bà cũng biết hai người có cùng địa chỉ. Bà nói: "Don't work together. I don't like this way. Do your own work. Hai cô và tôi học lớp của bà, mùa này là mùa thứ ba. Điểm làm cho nhiều người trong lớp lưu ý, hai cô quá thân thiện đến đỗi họ nghĩ rằng hai cô là lesbians. Hai cô chỉ dùng chung một cuốn sách. Tất nhiên một người phải sử dụng bản photocopy, tức là ba mùa học cũng cùng môn computer này (nó có nhiều sections) mà cô chẳng bao giờ chịu mua sách. Lý do có thể vì cô ta không thích sách có hình màu. Riêng loại sách này book store không có bán sách cũ. Có thể vì chưa có người nào bán lại, trong khi cả lớp ai cũng phải có sách. Ngay cả section cô ấy hỏi bà giáo để ghi danh cho mùa tới vẫn còn phải dùng sách của tác giả này. Tôi đứng xếp hàng chờ bà giáo chấm bài sau hai cô. Dãy bàn tôi chỉ còn có ba người mà thôi. Sau khi hai cô đi bộ chừng vài phút, tôi phát hiện cuốn sách và schedule của mình không cánh mà bay mất. Tôi vội chạy ra bãi đậu xe, gặp người bạn cùng lớp trình bày qua loa sự việc. Tôi hỏi:

- Chú có thấy hai cô ấy đi hướng nào không" Ông nhún vai lắc đầu của người nhiều kinh nghiệm "Khỏi tìm chú à".

Như thường lệ hai cô còn cà kê tán gẫu. Hôm nay dù chỉ khoảng ba hoặc bốn phút thôi, hai cô đã biến rất nhanh, nên tôi không còn biết phải hỏi ai! Tôi đành quay vào lớp báo cho bà giáo và vài người bạn biết cuốn sách mình bị ai "cầm nhầm". Về nhà hôm đó trong trạng thái bực bội, vì mình "khờ khạo" trước cái kiểu sơ ý đó, tôi sực nhớ hai cô vừa cho mình số điện thoại nhờ thông báo, nếu kiếm được Job. Tôi bèn thử gọi với hy vọng là ai đó trong hai người nếu "cầm lộn" sách của mình, thì "của thất lạc" có cơ hội trở về với khổ chủ. Hai người không có ở nhà, tôi đành nhắn lại. Bà bác tiếp điện thoại trấn an tôi: "Không sao đâu, nếu cầm nhầm, chúng nó sẽ trả lại cậu thôi". Mười giờ tối hôm đó, tiếng điện thoại reo. Người nhà tôi chuyển máy. Người bạn cùng lớp đó trả lời là không có cầm nhầm sách của tôi. Khi bắt điện thoại tôi hy vọng được nói chuyện với nhân vật sử dụng bản sao, nhưng đành thất vọng cô im hơi lặng tiếng. Đây cũng là lần đầu tiên cuốn sách của tôi "biết bay" như Harry Potter. Kể cũng lạ thật.

Tôi cố nhớ lại xem những diễn biến trước khi cuốn sách "take off". Ngoài ba người ở dãy bàn của tôi, lúc đó còn có ai không" dãy của tôi nằm sát tường mà. Dãy kế bên có một cô còn lại đang làm bài, khi ra về có lẽ muốn chia sẻ nỗi bực bội của tôi, cô này tự động đưa túi xách cho tôi xem: "Đây là sách của em. Loại sách này hơi đắt, nên anh để hở là có người rinh" cuối cùng, tôi kết luận: "Chắc bàn tay của Harry Potter có thật".

Như mọi người biết giá bán của nhiều loại sách ở college khá đắt so với sinh viên nghèo. Có nhiều người phải dùng used book để tiết kiệm tiền. Book store trường này có mua lại sách cũ của những người đã học khóa trước để bán lại cho sinh viên nghèo hiếu học. Có thể vì Staffs của trường thấu hiều hoàn cảnh đáng thương của các bạn đó. Nếu họ thấu hiểu thêm một tý nữa nhằm tạo điều kiện cho sinh viên thuê sách giáo khoa dài hạn với giá rẻ. Lúc đó tình trạng "cầm nhầm" có thể không còn xảy ra.

Nguyên Aù

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,387,070
Buổi chiều, sau khi tôi đã hoàn tất việc cơm nước và dọn dẹp, các con tôi xem Tivi, tôi có được những phút yên tĩnh một mình trên căn gác nhỏ nầy để tập dợt nhạc Pháp xưa: "Maman oh Maman, Tout les garcons et les filles. Adieu jolie candy ..." rồi trở về nhạc Việt với Phạm Duy, Từ Công Phụng, Trịnh Công Sơn…. Bây giờ đã vào Hè, tôi mở cửa sổ
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Nhạc sĩ Cung Tiến