Hôm nay,  

Bàn Tay Của Harry Potter

10/08/200200:00:00(Xem: 162063)
Người viết: Nguyên Aù

Bài tham dự số: 2-610-vb80804

Tác giả Nguyên Á, cư trú tại Orange County, hiện đang là sinh viên Community College, công việc làm: Typist cleck. Bài viết đầu tiên của bạn góp phần Viết Về Nước Mỹ kể chuyện bị “cầm nhầm” sách ngay trong lớp học. Hy vọng Nguyên Á sẽ tiếp tục kể chuyện học hành, trường lớp tại Mỹ, với nhiều tình cảm và kinh nghiệm tốt đẹp khác.

Chúng ta khá quen thuộc cảnh vài người bu quanh hỏi chuyện trên đường phố, trong phút chốc lơ là hoặc sơ hở, rồi "tiền mất tật lại mang".

Đó là hình ảnh không được đẹp chúng ta cứ nghĩ chỉ xảy ra ở đầu đường hoặc xó chợ nào đó ở một nước nghèo khó, nhưng lần này nó xảy ra cho tôi ngay trong một Community College ở Mỹ.

Dù cái chuyện không biết điều ấy xảy ra khá lâu lắm rồi, nhưng tôi vẫn thấy đây là kinh nghiệm thực tế cần cảnh giác các bạn khác. Ngoài ra, tôi rất mong muốn một số College District có thể xin chính phủ funds để mua số sách cho sinh viên thuê với giá thật rẻ. Hoặc một tổ chức non-profit cũng có thể đảm nhiệm công việc này. Thực tế cũng gần giống như cho không vậy. Tôi có người bạn đi học nghề ở Adult School trong khuôn khổ chương trình WIA (Workforce Investment Act). Anh vẫn được giúp đỡ mua sách. Tóm lại, mấy nhà làm luật không nên bỏ quên bất cứ tầng lớp nào trong xã hội.

Hôm đó mọi người phải nộp bài computer final exam vào cuối giờ. Mấy "students sồn sồn" như tụi tôi thì lúc nào cũng bận rộn, nào việc nhà việc ngoài đường. Tôi cứ sốt ruột vì đúng 1 giờ pm kế tiếp lại có tiết khác (nói theo kiểu ngôn ngữ CS bây giờ). Không hiểu sao hai cô cùng lớp cứ hỏi tôi về "job" địa chỉ Agency và nhờ giới thiệu dùm việc làm. Lúc đó mình quên chú ý đến cuốn sách.

Một trong hai cô đó, người cứ lo hỏi bà giáo về next enrollement, mặc dù còn đến gần ba tháng nữa mới vào mùa Fall. Cô kia thì hỏi số phone. Hiện tượng "hỏi chuyện" kiểu này trong suốt ba mùa học chưa bao giờ xảy ra. Chúng tôi biết mặt nhau, nhưng thỉnh thoảng có trao đổi vài câu chuyện và ngồi cùng dãy bàn trong mùa này. Hôm nay cuối giờ, vì chờ chấm bài, tôi quên cất cuốn sách. Tôi lại để nó nằm phía dưới cuốn Schedule Book của mùa Fall sắp tới mà tôi vừa xin ở Front Office. Bà giáo loay hoay giải thích cho cô ấy về vụ ghi danh, đồng thời phàn nàn về bài làm của hai người có cùng mistakes. Nếu không lầm, qua student record bà cũng biết hai người có cùng địa chỉ. Bà nói: "Don't work together. I don't like this way. Do your own work. Hai cô và tôi học lớp của bà, mùa này là mùa thứ ba. Điểm làm cho nhiều người trong lớp lưu ý, hai cô quá thân thiện đến đỗi họ nghĩ rằng hai cô là lesbians. Hai cô chỉ dùng chung một cuốn sách. Tất nhiên một người phải sử dụng bản photocopy, tức là ba mùa học cũng cùng môn computer này (nó có nhiều sections) mà cô chẳng bao giờ chịu mua sách. Lý do có thể vì cô ta không thích sách có hình màu. Riêng loại sách này book store không có bán sách cũ. Có thể vì chưa có người nào bán lại, trong khi cả lớp ai cũng phải có sách. Ngay cả section cô ấy hỏi bà giáo để ghi danh cho mùa tới vẫn còn phải dùng sách của tác giả này. Tôi đứng xếp hàng chờ bà giáo chấm bài sau hai cô. Dãy bàn tôi chỉ còn có ba người mà thôi. Sau khi hai cô đi bộ chừng vài phút, tôi phát hiện cuốn sách và schedule của mình không cánh mà bay mất. Tôi vội chạy ra bãi đậu xe, gặp người bạn cùng lớp trình bày qua loa sự việc. Tôi hỏi:

- Chú có thấy hai cô ấy đi hướng nào không" Ông nhún vai lắc đầu của người nhiều kinh nghiệm "Khỏi tìm chú à".

Như thường lệ hai cô còn cà kê tán gẫu. Hôm nay dù chỉ khoảng ba hoặc bốn phút thôi, hai cô đã biến rất nhanh, nên tôi không còn biết phải hỏi ai! Tôi đành quay vào lớp báo cho bà giáo và vài người bạn biết cuốn sách mình bị ai "cầm nhầm". Về nhà hôm đó trong trạng thái bực bội, vì mình "khờ khạo" trước cái kiểu sơ ý đó, tôi sực nhớ hai cô vừa cho mình số điện thoại nhờ thông báo, nếu kiếm được Job. Tôi bèn thử gọi với hy vọng là ai đó trong hai người nếu "cầm lộn" sách của mình, thì "của thất lạc" có cơ hội trở về với khổ chủ. Hai người không có ở nhà, tôi đành nhắn lại. Bà bác tiếp điện thoại trấn an tôi: "Không sao đâu, nếu cầm nhầm, chúng nó sẽ trả lại cậu thôi". Mười giờ tối hôm đó, tiếng điện thoại reo. Người nhà tôi chuyển máy. Người bạn cùng lớp đó trả lời là không có cầm nhầm sách của tôi. Khi bắt điện thoại tôi hy vọng được nói chuyện với nhân vật sử dụng bản sao, nhưng đành thất vọng cô im hơi lặng tiếng. Đây cũng là lần đầu tiên cuốn sách của tôi "biết bay" như Harry Potter. Kể cũng lạ thật.

Tôi cố nhớ lại xem những diễn biến trước khi cuốn sách "take off". Ngoài ba người ở dãy bàn của tôi, lúc đó còn có ai không" dãy của tôi nằm sát tường mà. Dãy kế bên có một cô còn lại đang làm bài, khi ra về có lẽ muốn chia sẻ nỗi bực bội của tôi, cô này tự động đưa túi xách cho tôi xem: "Đây là sách của em. Loại sách này hơi đắt, nên anh để hở là có người rinh" cuối cùng, tôi kết luận: "Chắc bàn tay của Harry Potter có thật".

Như mọi người biết giá bán của nhiều loại sách ở college khá đắt so với sinh viên nghèo. Có nhiều người phải dùng used book để tiết kiệm tiền. Book store trường này có mua lại sách cũ của những người đã học khóa trước để bán lại cho sinh viên nghèo hiếu học. Có thể vì Staffs của trường thấu hiều hoàn cảnh đáng thương của các bạn đó. Nếu họ thấu hiểu thêm một tý nữa nhằm tạo điều kiện cho sinh viên thuê sách giáo khoa dài hạn với giá rẻ. Lúc đó tình trạng "cầm nhầm" có thể không còn xảy ra.

Nguyên Aù

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,317,151
Đang lang thang "ngắm tủ kính" trong khu Phước Lộc Thọ như một người "Di Tản Buồn", Linh giật bắn người khi bị một người vỗ mạnh vào vai. Linh quay lại nhìn với khuôn mặt đằng đằng sát khí thì nhìn thấy ngay một khuôn mặt nham nhở vừa cười vừa nói: - Chị Linh! Nhớ em hông" Hoàng nè! Hoàng hồi xưa ở bên Baton Rouge
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Nhạc sĩ Cung Tiến