Hôm nay,  

Giờ Giấc Và Thực Đơn Ăn Cưới

12/12/200200:00:00(Xem: 160302)
Người viết: HÀ TUỆ VIỆT
Bài tham dự số: 375-684-vb51212

Tác giả Hà Tuệ Việt đã góp nhiều bài viết ngắn nhưng xúc tích, dứt khoát. Ông cho biết hiện vẫn còn... thất nghiệp - tháng thứ tư. Nên viết tiếp giải buồn,” hi vọng giúp vui quý độc giả. Không mong gì hơn.”

+

Đồng bào ta sống tha hương đã từ gần chục năm cho tới trên một phần tư thế kỉ, mà quả thật không thay đổi gì nhiều.
Cho tới bây giờ, vẫn nguyên si hai “truyền thống” cố thủ không hề chịu thay đổi. Một là tổ chức tiệc cưới vẫn chọn nhà hàng Tàu, và hai là đi dự tiệc (không riêng đám cưới) luôn luôn đến muộn, sơ sơ cũng từ một tới hai giơ đồng hồ.
Lạ thật. Bởi, cố thủ hai thói quen kể trên, chẳng lợi gì. Aên món Tàu thì ai cũng biết là đưa vào cơ thể nhiều chất béo, nhiều cholesterol. Hãy nhìn miếng vịt quay và cái lườn gà quay - bóng lưỡng dầu mỡ! Quanh quẩn bấy nhiêu món, xoay qua đổi lại trên tờ thực đơn bẩy hay tám món. Sau quầy, các “tài chủ” lặng lẽ mỉm cười thu tiền.
Đi ăn tiệc mà đến muộn cũng là điều kỳ cục, mất thì giờ cho nhiều người. Xin lấy thí dụ: nếu mọi người đúng giờ, thì chỉ chừng hai tiếng rưỡi là xong xuôi mọi việc, các phe về nghỉ sớm, khỏe. Cái thời gian "dây thun" nếu được dùng để nghỉ ngơi hay sinh hoạt với người thân thì rõ là hữu ich và thú vị hơn, đó là chưa nói "thời gian là vàng bạc" khi dùng vào việc sản xuất.
Tôi không thể tìm ra lời giải thich về cái truyền thống đi trễ đó - chỉ nhớ mang máng hồi nhỏ nghe cha ông nói rằng đi sớm là vô tình tỏ ra tham ăn, ham uống. Phải chăng "lệ" đi muộn là một hệ quả của cái phê phán "bất thành văn" đó mà mọi người phải ngầm hiểu. Nếu có thế thật, cũng nên đổi đời là vừa.
Trở lại với chuyện tiệc cưới theo kiểu Tàu, thiết nghĩ các bà nội trợ Vietnam giỏi gia chánh nên bỏ chút thì giờ vận dụng óc sáng tạo để cải cách, điều chỉnh một số món ăn Viêt Nam cho hợp với tính trang trọng cần thiết của tiệc cưới.
Nếu các cao thủ nội tướng chịu ngồi lại với nhau tính toán, tôi tin chúng ta có thể tổng hợp một “thực đơn gần thuần-Việt của ba miền,” dư sưc lập ra những thực đơn năm, sáu món (cần gì phải bẩy tám món). Xôi gấc màu đỏ tươi, ép khuôn chẳng đẹp lắm ru" Sao không thử đổi món "bát bửu" bằng một đĩa khai vị gồm nem, ché, chả lụa, chả quế, giò thủ. Có kém ai" Người phục vụ cho mặc áo dài gấm màu xanh, đỏ như hội Tết, lịch sự và bắt mắt biết chừng nào. Được vậy cũng có nghĩa là tại các phố Việt trên đất Mỹ sẽ mọc lên những nhà hàng tiệc cưới kiểu Việt, tạo ra một số việc làm, và để tiền bạc của đồng hương lại chạy sang túi của đồng hương.


Tôi còn nhớ, cách đây không lâu, báo Los Angeles Times đưa tin "phở là một trong mười món ăn quốc tế"tại thành phố lớn này", chữ PHO trong thực đơn được hiểu là một thứ noodle của Vietnam. Hãy xem quán góc đường First và Harbor, thường xuyên có khch Nam Mỹ vào gọi các món thịt bò nấu nướng theo công thức Viêtnam, ngoài món phở. Ở thủ đô Washington, như nhiều người biết (khỏi cần nêu tên ra đây) một ông nhà báo bỏ giấy bút đi bán phở, nay làm chủ bốn, năm tiệm - nhiều người da trắng đã nếm qua món phở bắt đầu chọn món ăn có thịt bò, có nước lèo bốc hơi, ấm bụng, để ăn sáng thay thế hamburger, sandwich. Như vậy, phở đã chẳng nghiễm nhiên trở thành một tên lính xâm nhập nền văn minh ẩm thực Mỹ Quốc một cách ngon ngọt, dịu dàng đó sao "
Mới đây, trong Tháng 10, tôi đọc được ở đâu đó một bài báo nói về cuộc bành trướng của đội quân El Pollo Loco, chuyên bán các món gà làm theo kiểu Nam Mỹ, và đang bắc-tiến thắng lợi, chỉ sau vài năm đã mở hai mươi tám chi nhánh trên đất Mỹ. Các món gà của Vietnam, ướp xả, bóp trộn rau răm hấp dẫn kém gì. Và đừng quên món chả giò - hình như cũng đã xuất hiện trên thực đơn Mỹ với tên "nguyên con Vietnam" như vậy - người da trắng mê lắm. Đề nghị nêm nếm để khỏi phải chấm nước mắm, đồ chua và rau ăn kèm cần dọn thật vệ sinh và đẹp mắt, chắc chắn "ăm trùm". Món này, tôi nghĩ có thể đánh bại bánh pizza của nước Ý, bởi nó đậm đà hơn, và rẻ hơn. Chả giò đi kèm với bia thì hết... xẩy. Chưa hết, bà con nên biết người da trắng đang chuộng các món ăn làm từ thực vật, các món chay Vietnam, nếu biết cách tân và chiều theo khẩu vị của người ngoại chủng, hẳn sẽ được ưa chuộng.
Ước chi tuần này tôi trúng số, liều mạng bỏ vài triệu mở thử một nhà hàng Vietnam, có thế mới bõ tức. Trước mắt một số bạn, tôi sẽ có việc làm. Và làm theo đúng hợp đồng: rửa chén thì chỉ rửa chén, không bị "cân hồ" vào việc phụ bếp, lau nhà.
Cũng xin mơ tiếp một điều: nhà hàng này sẽ sạch bóng như K-mart, Target, Burger King... không như .... và khách tới dự tiệc cưới, ai nấy đều đến thật đúng giờ.

Orange County tháng 10-2002
HÀ TUỆ VIỆT

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,001,198
Tác giả là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đang ở Alice Springs, Northern Territory, lo cho thổ dân vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu. Với nhiều bài viết giá trị, ông là tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Bài viết mới nhất của nhà văn linh mục là một truyện ngắn, được tác giả giới thiệu như sau:
Tác giả là một huynh trưởng hướng đạo, đồng thời cũng là một nhà giáo, hiệu trưởng trường trung học St Ignatius College Prep tại Fort Worth, Texas. Nguyễn Đức Thắng là tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2011, với loạt bài đặc biệt kể về "Người Vợ Bắc Kỳ" -hiện đã có trên 60,000 lượt người đọc. Bài viết mới của ông là chuyện về một đêm Halloween, và “mặc cảm phạm tội” của chàng với bà vợ bắc kỳ mà tác giả gọi đúng kiểu bắc kỳ xưa là “nhà tôi”.
Với kiểu “viết như nói”, tác giả đã góp nhiều bài viết và nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại Saigon, thứ nữ một gia đình H.O. Công việc đang làm: nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả định cư tại Mỹ năm 2000, hiện là cư dân Boston và làm việc trong một bệnh viện của tập đoàn Partners. Với bài “Đoá Hồng Bạch” tưởng niệm một nữ sĩ quan Mỹ gốc Việt hy sinh tại chiến trường Trung Đông, Nhất Chi Mai nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012 và đã từ miền Đông bay về Little Saigon dự họp mặt năm thứ 12 của giải thưởng Việt Báo. Bài viết mới nhất của cô kể về trận siêu bão Sandy vừa tàn phá miền Đông, nhìn từ Boston.
Tác giả đang sống tại Saigon, thường viết chuyện về Việt kiều và quê nhà, đã nhận giải thưởng đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Năm 2007, bài "Gả Con Cho Mỹ" của ông vào danh sách 10 bài được đọc nhiều nhất trên Việt Báo Online. Bài viết mới của ông là một du ký kể chuyện đưa bà con Việt kiều đi từ Nam ra Bắc.
LTS. Năm (5) ngày trước khi bầu Tổng Thống Mỹ 2008, Việt Báo Daily News số đề ngày Thứ Sáu 31-11-2008, có đăng bài của tác giả Quân Nguyễn, "Xem Số Obama."
Tác giả là một kỹ sư điện toán cho một công ty tại Arizona. Là con một gia đình H.O., từng trải qua nhiều năm khốn khó khi miền Nam đổi đời, Nguyễn Khánh Vũ đã góp nhiều bài viết xúc động khi tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Bài mới của ông là chuyện bầu cử, nhân ngày tổng tuyển cử 6-11 sắp tới.
Với cách viết tinh tế, sô1ng động, Nguyễn Văn đã nhân giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012, cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp các bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville”; “Đêm Mưa Bong Bóng”. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả sống ở Canada trước khi qua Mỹ vào năm 2005, hiện là cư dân Riverside và làm việc trong ngành ngân hàng. Bài viết đầu tiên của cô mang tựa đề “Chuyện Thằng Bin Con Bush” đã được trao Giải Đặc Biệt VVNM 2009. Tựa đề bài viết thứ hai của cô trích từ một tiểu thuyết của nhà văn Nodar Dumbatze, có dẫn giải trong bài.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles, từng nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012 với loạt bài kể chuyện câu cá đủ loại, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, sang Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Sau đây là bài viết thứ tư của ông.
Nhạc sĩ Cung Tiến