Hôm nay,  

Tạ Ơn

31/12/200200:00:00(Xem: 141689)
Người viết: ÔNG VĂN QUYỀN
Bài tham dự số: 387-696-vb21230

Tác giả cư trú và làm việc tại Westminster, nghề nghiệp điện tử. Đây là bài viết thứ hai của ông, được viết với chân tình của người chồng, người cha.

Ngày xưa ỏ quê nhà khi còn thơ ấu , tôi thường nghe mẹ tôi nói
-Mẹ phải chịu đựng biết bao khốn khó, nhọc nhằn trong suốt thời gian cưu mang con trong bụng mẹ
-Mẹ phải banh da xẻ thịt để sinh con ra
Rồi khi lớn lên tôi vẫn thường nghe người ta nói đến việc sinh đẻ của người phụ nữ, tôi chỉ có thể hình dung được cái đau đớn ấy, khi mẹ tôi sinh tôi ra, và nghĩ đó chẳng qua cũng chỉ là định luật của tạo hóa, làm người đàn bà thì tất phải sinh đẻ khi có chồng .
Thời gian thấm thoát trôi qua, tôi lớn lên và lập gia đình, rồi đến ngày, một ngày mà chúng tôi chờ đợi sau hơn chín tháng .
Ngày 02 tháng 6 năm 1998, khoảng 4 giờ sáng, đang còn say ngủ, bổng tôi nghe vợ tôi kêu khẽ
-Anh ơi dậy đi, đưa em đi nhà thương
Tôi lồm cồm ngồi dậy, thì vợ tôi tiếp
-Nó ra nước lâu rồi, em mới tắm rửa xong, mà chưa nghe đau bụng
-Em có muốn ăn gì không "
Nói rồi tôi vội đi đánh răng rửa mặt, rồi nấu cho vợ tôi miếng mì, vì tôi thường nghe người ta nói, ( trước khi đi sinh, thì nên ăn một chút gì đó để cho có sức khỏe ) . Sau
khi vợ tôi ăn qua loa, tôi đưa vợi tôi ra xe, đem theo túi sách nhỏ, chỉ có ít đồ dùng như khăn và vài bộ đồ cho con tôi .
Chúng tôi vào tới nhà thương thì gần 5 giờ, lúc nầy vợ tôi chỉ đau bụng chút ít, sau khi được cô y tá cho thay quần áo và khám sơ cái bụng bầu của vợ tôi, cô rất niềm nở, vui cười với vợ tôi, rồi để vợ tôi nằm trong phòng chờ đợi . Lòng tôi cứ mãi nôn nao, hồi hộp, lo âu, không một chút an ổn, vợ tôi đã bắt đầu đau bung, tuy rằng chỉ rên khẽ, nhưng tay chân thì co rút, tôi biết vợ tôi đau nhiều lắm, không biết làm thế nào để chia sớt cái đau đớn ấy cùng với vợ mình, tôi cứ mãi ve vuốt, và cầu nguyện cho vợ tôi sớm qua được cơn đau đớn ấy, người y tá vẫn thường xuyên ra vào thăm lom và theo dõi tình trạng của vợ tôi .
Cứ như thế, vợ tôi cầm cự với cơn đau cho đến 9 giờ 30 sáng cùng ngày, thì cô y tá cho hay là vợ tôi sắp sinh .
Tôi không biết gì về việc sinh đẻ của người phụ nữ trên đất mỹ nầy, cứ tưởng họ sẻ đuổi ra và không cho vào phòng sinh như ở Việt Nam, nhưng không, thay vì đuổi tôi ra thì cô y tá lại trao cho tôi chiếc áo rồi bảo tôi mặc vào, cô làm những cử chỉ có vẻ vội vã lắm, rồi thì gọi điện thoại cho Bác Sĩ biết để đến phòng sinh, cô lo làm những công việc của cô, như một bài học thuộc lòng, cô sắp xếp thứ tự những thứ cần thiết để chuẩn bị cho việc sinh đẻ, một cách thật ngăn nắp . Tôi thì cứ vẫn bên cạnh vợ tôi, cố gắng làm những cử chỉ để san sẻ với vợ mình trong nỗi đau ấy, sau thời gian ngắn, người bác sĩ sản khoa đến, cũng là lúc vợ tôi dang trong cơn đau oằn oại trên giường sinh, người bác sĩ thay đồ xong là bắt tay ngay vào công việc .
Họ chỉ cho tôi nơi đứng và cách nắm tay vợ tôi thế nào, để gọi là giúp sức cho vợ tôi, đây là đứa con đầu, nên vợ tôi chẳng biết một chút gì trong việc sinh đẻ .
Người bác sĩ chỉ cho vợ tôi cách rặng đẻ, người y tá hỗ trợ bằng cách dùng tay đẩy bụng của vợ tôi như để tiếp sức khi vợ tôi rặng, rồi người bác sĩ bảo vợ tôi rặng, theo nhịp đếm của ông ta, cứ như thế đảo đi, đảo lại cả mấy lần, vợ tôi vẫn chưa sinh được .
Tôi thông cảm được cái đau đớn mà vợ tôi cưu mang, nhưng tôi đâu giúp được gì ngoài những lời an ủi và khuyến khích, trong phòng có máy điều hòa không khí, mà vợ tôi thì đã đổ mồ hôi, như thế cũng đủ biết là đau đến như thế nào .


Sau vài lần nữa cố gắng, cuối cùng, đứa con gái của tôi cũng đã được đưa ra khỏi bụng mẹ trong tiếng khóc tu oa, như có nhiều giận dỗi và tức tưởi, lòng tôi thật vô cùng vui sướng, tôi không thể diễn tả được bằng lời trong nỗi vui mừng ấy sau những lo lắng khôn cùng cho vợ tôi, vợ tôi lúc nầy như lả người đi, trông có nhiều mỏi mệt, nhưng trên nét mặt có nhiều niềm được hiện lên trong cơn mỏi mệt đó, sau khi đem con tôi ra, người bác sĩ trao nó cho người y tá, cô quấn con tôi vào chiếc khăn nhỏ rồi để tạm trên bụng vợ tôi một chút, sau đó cô đem qua bàn lau sơ rồi để lên bàn cân, đo, có đèn sưởi ấm, sau khi làm những công việc ấy, cô đeo vào cổ chân con tôi một vòng có số, tên mẹ, rồi trao cho tôi một chiếc mang vào cổ tay và cho biết để tôi dễ dàng vào ra nhà thương thăm vợ và con tôi trong thời gian vợ tôi còn trong nhà thương .Cô trao con tôi cho tôi bồng trong lúc cô lay hoay thu dọn phòng sinh, đến khi xong, cô đặt con tôi vào chiếc nôi để đưa con tôi đi khám tổng quát đầu tiên, và bảo tôi đi theo nếu muốn .
Cô y tá đưa con tôi đến một vị bác sĩ khác, họ khám mắt tai mũi họng, khám tay chân xem có bình thường không, họ làm một cách thật gọn gàng, sau cùng người bác sĩ nầy chích cho con tôi một mũi thuốc rồi tiếp tục đẩy con tôi đi, họ nói là đi tắm rồi để trong phòng em bé để y tá và bác sĩ theo dõi sức khỏe của em bé, giai đoạn nầy họ không cho tôi theo nữa, tôi phải trở lại nơi vợ tôi đang nằm, đến khi họ hoàn tất mọi thủ tục giấy tờ, rồi cho vợ tôi xuống phòng nằm tịnh dưỡng .
Sau hai ngày, vợ có chút bình phục sức khỏe, con tôi thì ăn ngon ngủ ngon, tôi được người y tá bảo đến văn phòng làm giấy xuất viện cho vợ, được họ đưa vợ con tôi ra đến tận xe, rồi chúng tôi cùng về trong một không khí vô cùng phấn khởi, vui tươi . Tôi bổng thấy mình như có muôn vàn hạnh phúc bên người vợ thương yêu và đứa con gái mụ mẫm mà tôi hằng ao ước .
Nhờ có những cơ may, được nhìn tận mắt sợ đớn đau của vợ mình trong việc sinh đẻ, có lẻ người đàn ông sẽ có nhiều cảm thông và thương yêu vợ mình nhiều hơn. Còn nơi quê nhà, có lẻ vì tập quán, hay vì sự kín đáo gì đó, người đàn ông không nhìn được tận mắt, để chia sớt niềm đau với người phối ngẫu của mình trong cảnh sinh nở.
Xin tạ ơn nước Mỹ, đã cho tôi được đến và hội nhập vào cuộc sống mới của một đất nước tự do, và đặc biệt là đã cho tôi được chứng kiến và nhìn thấy sự đau đớn của người đàn bà đã banh da xẻ thịt để sinh ra người con, mà họ đã cưu mang .
Không giống như khi còn ở quê nhà, tôi thường thấy người phi nữ mang bầu, khi đến ngày sinh nở, có người chỉ một mình đơn độc xách gói đi đến nhà thương, để rồi trong nỗi đớn đau vô vàn đó, bên cạnh họ không có lấy một người thân, nhất là người chồng yêu thương của họ.
Rồi với tình yêu thương mà tôi dành cho con gái tôi, có nhiều chiều chuộng hơn là đứa con trai, cho nên trong sinh hoạt gia đình vợ tôi thường hay nói đùa với tôi
-Sao anh trọng nữ khinh nam vậy "
-Thì mai sau khi lớn lên, làm thân con gái có lẻ phải chịu nhiều đắng cay hơn, cho nên tôi cho nó nhiều tình yêu thương hơn, chỉ có vậy thôi
Trên đây chỉ là ý nghĩ của riêng tôi .
Tạ ơn nước mỹ một lần nữa, đã tạo cho tôi có những cơ may để hồi tưởng về người mẹ, đã từng banh da xẻ thịt để sinh tôi ra, mà đã hơn nửa đời người tôi mới được chứng kiến, sự sinh đẻ của người phụ nữ, tôi thắm thía được nỗi đớn đau mà từ bấy lâu nay, tôi chỉ có một chút hình dung trong muôn ngàn đau đớn, trong việc cưu mang và sinh đẻ .
Tạ ơn mẹ đã cưu mang và sinh dưỡng để cho con có được một hình hài nguyên vẹn của con người, cho con có được ngày hôm nay.
Tạ ơn người vợ yêu quí của tôi, đ Tôi không thể đau thế cho vợ, nhưng có lẻ vợ tôi hiểu cho người chồng đã san sẻ trong tinh thần những đớn đau khi sinh nở .
- Tạ ơn nước Mỹ, đã cho tôi có được cơ may nhìn thấy nỗi đớn đau oằn oại của người phụ nữ trên giường sinh .
- Tạ ơn Mẹ, đã cưu mang sinh dưỡng cho con có tấm hình hài nầy .
- Tạ ơn em, người vợ yêu quí của anh, đã cưu mang và chịu đựng những đau đớn, đắng cay, để sinh ra cho tôi những đứùa con mụ mẫm xinh xắn, vun đắp yêu thương hạnh phúc cho gia đình.
Westminster, Ngày 22 tháng 12 năm 2002
Ông Văn Quyền

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,825,938
Sáng thứ bảy nhưng trời nóng sớm vì mùa hè còn nợ mấy hàng cây đang hồi xanh lá. Ong Hoàng lẩm bẩm với cây chanh ngoài sân sau, nhổ cỏ, vun gốc, tưới nước…Tánh ông, thích hay không thích
Trước khi viết bài này, tôi có nói với chị Cả của tôi: - Chị à, tui định ca cẩm về cái chuyện đi học nail, đi thi nail rồi đi làm nail để phải "chịu đời" với ba cái chuyện bực mình, nhưng sợ bị "nhàm hàng"
Người Việt Nam mình thường nói "vô phước đáo tụng đình" , có nghĩa là bất đắc dĩ mới đem nhau ra ba tòa quan lớn để phân xử. Bởi vì kiện tụng nhau rất tốn kém, có khi còn tán gia bại sản nữa là khác
Ngoài trời tuyết đang rơi, tuyết thật trắng, như những miếng bông gòn từ trên không rơi xuống, bao phủ mảnh sân nhà tôi, độ dày cả một tấc. Tôi và các bạn tôi đang tụ họp để uống cà phê
Đầu tháng Bẩy, mùa hè, từ miền Bắc, tôi bay về miền Nam California dự ngày hội ngộ của các cựu học sinh trung học Ngô Quyền. Từ phi trường LAX, tôi được hai anh chị bạn đón về vùng
Sức khỏe là một phần tối ư quan trọng trong đời sống con người. Chúng ta ai cũng hiểu biết, nhưng bạn không thể hình dung sức khỏe đã ảnh hưởng trên con người đến mức độ nào!
Trân Nguyên, mi giỏi há con… Mi ỉ làm "bác sĩ" rồi tha hồ đem hết mấy Ôn - Cha - Chú lên mổ xẻ … toang hoang cho thiên hạ hắn tròn xoe con mắt hết trơn… À há. Mi có ngon kỳ ni viết chuyện
Tôi đọc lại bài thơ đó bằng hồi ức, không thể nhớ tên tác giả. Sergey Tkachenko là ai, đứa trẻ Nga nào có đôi mắt xanh như tuyết đứng bên bờ Volga, như một ly rượu vang đầy ắp, như điệu dân ca
Lúc còn sống ở đời, Ba tôi ước mơ một lần được đặt chân đến đất Mỹ. Ước mơ của Ba tôi thực ra có thể thực hiện được nếu như người không ra đi sớm như vậy. Số là lúc tôi hội đủ điều kiện
Mấy chục năm trước, khi mình quen nhau em đâu có nghĩ có ngày mình sẽ trở thành "người xưa" và phải viết thơ thăm nhau. Cứ tưởng sẽ ở gần nhau và cùng nhau chia xẻ ngọt bùi
Nhạc sĩ Cung Tiến