Hôm nay,  

Tạ Ơn

31/12/200200:00:00(Xem: 141224)
Người viết: ÔNG VĂN QUYỀN
Bài tham dự số: 387-696-vb21230

Tác giả cư trú và làm việc tại Westminster, nghề nghiệp điện tử. Đây là bài viết thứ hai của ông, được viết với chân tình của người chồng, người cha.

Ngày xưa ỏ quê nhà khi còn thơ ấu , tôi thường nghe mẹ tôi nói
-Mẹ phải chịu đựng biết bao khốn khó, nhọc nhằn trong suốt thời gian cưu mang con trong bụng mẹ
-Mẹ phải banh da xẻ thịt để sinh con ra
Rồi khi lớn lên tôi vẫn thường nghe người ta nói đến việc sinh đẻ của người phụ nữ, tôi chỉ có thể hình dung được cái đau đớn ấy, khi mẹ tôi sinh tôi ra, và nghĩ đó chẳng qua cũng chỉ là định luật của tạo hóa, làm người đàn bà thì tất phải sinh đẻ khi có chồng .
Thời gian thấm thoát trôi qua, tôi lớn lên và lập gia đình, rồi đến ngày, một ngày mà chúng tôi chờ đợi sau hơn chín tháng .
Ngày 02 tháng 6 năm 1998, khoảng 4 giờ sáng, đang còn say ngủ, bổng tôi nghe vợ tôi kêu khẽ
-Anh ơi dậy đi, đưa em đi nhà thương
Tôi lồm cồm ngồi dậy, thì vợ tôi tiếp
-Nó ra nước lâu rồi, em mới tắm rửa xong, mà chưa nghe đau bụng
-Em có muốn ăn gì không "
Nói rồi tôi vội đi đánh răng rửa mặt, rồi nấu cho vợ tôi miếng mì, vì tôi thường nghe người ta nói, ( trước khi đi sinh, thì nên ăn một chút gì đó để cho có sức khỏe ) . Sau
khi vợ tôi ăn qua loa, tôi đưa vợi tôi ra xe, đem theo túi sách nhỏ, chỉ có ít đồ dùng như khăn và vài bộ đồ cho con tôi .
Chúng tôi vào tới nhà thương thì gần 5 giờ, lúc nầy vợ tôi chỉ đau bụng chút ít, sau khi được cô y tá cho thay quần áo và khám sơ cái bụng bầu của vợ tôi, cô rất niềm nở, vui cười với vợ tôi, rồi để vợ tôi nằm trong phòng chờ đợi . Lòng tôi cứ mãi nôn nao, hồi hộp, lo âu, không một chút an ổn, vợ tôi đã bắt đầu đau bung, tuy rằng chỉ rên khẽ, nhưng tay chân thì co rút, tôi biết vợ tôi đau nhiều lắm, không biết làm thế nào để chia sớt cái đau đớn ấy cùng với vợ mình, tôi cứ mãi ve vuốt, và cầu nguyện cho vợ tôi sớm qua được cơn đau đớn ấy, người y tá vẫn thường xuyên ra vào thăm lom và theo dõi tình trạng của vợ tôi .
Cứ như thế, vợ tôi cầm cự với cơn đau cho đến 9 giờ 30 sáng cùng ngày, thì cô y tá cho hay là vợ tôi sắp sinh .
Tôi không biết gì về việc sinh đẻ của người phụ nữ trên đất mỹ nầy, cứ tưởng họ sẻ đuổi ra và không cho vào phòng sinh như ở Việt Nam, nhưng không, thay vì đuổi tôi ra thì cô y tá lại trao cho tôi chiếc áo rồi bảo tôi mặc vào, cô làm những cử chỉ có vẻ vội vã lắm, rồi thì gọi điện thoại cho Bác Sĩ biết để đến phòng sinh, cô lo làm những công việc của cô, như một bài học thuộc lòng, cô sắp xếp thứ tự những thứ cần thiết để chuẩn bị cho việc sinh đẻ, một cách thật ngăn nắp . Tôi thì cứ vẫn bên cạnh vợ tôi, cố gắng làm những cử chỉ để san sẻ với vợ mình trong nỗi đau ấy, sau thời gian ngắn, người bác sĩ sản khoa đến, cũng là lúc vợ tôi dang trong cơn đau oằn oại trên giường sinh, người bác sĩ thay đồ xong là bắt tay ngay vào công việc .
Họ chỉ cho tôi nơi đứng và cách nắm tay vợ tôi thế nào, để gọi là giúp sức cho vợ tôi, đây là đứa con đầu, nên vợ tôi chẳng biết một chút gì trong việc sinh đẻ .
Người bác sĩ chỉ cho vợ tôi cách rặng đẻ, người y tá hỗ trợ bằng cách dùng tay đẩy bụng của vợ tôi như để tiếp sức khi vợ tôi rặng, rồi người bác sĩ bảo vợ tôi rặng, theo nhịp đếm của ông ta, cứ như thế đảo đi, đảo lại cả mấy lần, vợ tôi vẫn chưa sinh được .
Tôi thông cảm được cái đau đớn mà vợ tôi cưu mang, nhưng tôi đâu giúp được gì ngoài những lời an ủi và khuyến khích, trong phòng có máy điều hòa không khí, mà vợ tôi thì đã đổ mồ hôi, như thế cũng đủ biết là đau đến như thế nào .


Sau vài lần nữa cố gắng, cuối cùng, đứa con gái của tôi cũng đã được đưa ra khỏi bụng mẹ trong tiếng khóc tu oa, như có nhiều giận dỗi và tức tưởi, lòng tôi thật vô cùng vui sướng, tôi không thể diễn tả được bằng lời trong nỗi vui mừng ấy sau những lo lắng khôn cùng cho vợ tôi, vợ tôi lúc nầy như lả người đi, trông có nhiều mỏi mệt, nhưng trên nét mặt có nhiều niềm được hiện lên trong cơn mỏi mệt đó, sau khi đem con tôi ra, người bác sĩ trao nó cho người y tá, cô quấn con tôi vào chiếc khăn nhỏ rồi để tạm trên bụng vợ tôi một chút, sau đó cô đem qua bàn lau sơ rồi để lên bàn cân, đo, có đèn sưởi ấm, sau khi làm những công việc ấy, cô đeo vào cổ chân con tôi một vòng có số, tên mẹ, rồi trao cho tôi một chiếc mang vào cổ tay và cho biết để tôi dễ dàng vào ra nhà thương thăm vợ và con tôi trong thời gian vợ tôi còn trong nhà thương .Cô trao con tôi cho tôi bồng trong lúc cô lay hoay thu dọn phòng sinh, đến khi xong, cô đặt con tôi vào chiếc nôi để đưa con tôi đi khám tổng quát đầu tiên, và bảo tôi đi theo nếu muốn .
Cô y tá đưa con tôi đến một vị bác sĩ khác, họ khám mắt tai mũi họng, khám tay chân xem có bình thường không, họ làm một cách thật gọn gàng, sau cùng người bác sĩ nầy chích cho con tôi một mũi thuốc rồi tiếp tục đẩy con tôi đi, họ nói là đi tắm rồi để trong phòng em bé để y tá và bác sĩ theo dõi sức khỏe của em bé, giai đoạn nầy họ không cho tôi theo nữa, tôi phải trở lại nơi vợ tôi đang nằm, đến khi họ hoàn tất mọi thủ tục giấy tờ, rồi cho vợ tôi xuống phòng nằm tịnh dưỡng .
Sau hai ngày, vợ có chút bình phục sức khỏe, con tôi thì ăn ngon ngủ ngon, tôi được người y tá bảo đến văn phòng làm giấy xuất viện cho vợ, được họ đưa vợ con tôi ra đến tận xe, rồi chúng tôi cùng về trong một không khí vô cùng phấn khởi, vui tươi . Tôi bổng thấy mình như có muôn vàn hạnh phúc bên người vợ thương yêu và đứa con gái mụ mẫm mà tôi hằng ao ước .
Nhờ có những cơ may, được nhìn tận mắt sợ đớn đau của vợ mình trong việc sinh đẻ, có lẻ người đàn ông sẽ có nhiều cảm thông và thương yêu vợ mình nhiều hơn. Còn nơi quê nhà, có lẻ vì tập quán, hay vì sự kín đáo gì đó, người đàn ông không nhìn được tận mắt, để chia sớt niềm đau với người phối ngẫu của mình trong cảnh sinh nở.
Xin tạ ơn nước Mỹ, đã cho tôi được đến và hội nhập vào cuộc sống mới của một đất nước tự do, và đặc biệt là đã cho tôi được chứng kiến và nhìn thấy sự đau đớn của người đàn bà đã banh da xẻ thịt để sinh ra người con, mà họ đã cưu mang .
Không giống như khi còn ở quê nhà, tôi thường thấy người phi nữ mang bầu, khi đến ngày sinh nở, có người chỉ một mình đơn độc xách gói đi đến nhà thương, để rồi trong nỗi đớn đau vô vàn đó, bên cạnh họ không có lấy một người thân, nhất là người chồng yêu thương của họ.
Rồi với tình yêu thương mà tôi dành cho con gái tôi, có nhiều chiều chuộng hơn là đứa con trai, cho nên trong sinh hoạt gia đình vợ tôi thường hay nói đùa với tôi
-Sao anh trọng nữ khinh nam vậy "
-Thì mai sau khi lớn lên, làm thân con gái có lẻ phải chịu nhiều đắng cay hơn, cho nên tôi cho nó nhiều tình yêu thương hơn, chỉ có vậy thôi
Trên đây chỉ là ý nghĩ của riêng tôi .
Tạ ơn nước mỹ một lần nữa, đã tạo cho tôi có những cơ may để hồi tưởng về người mẹ, đã từng banh da xẻ thịt để sinh tôi ra, mà đã hơn nửa đời người tôi mới được chứng kiến, sự sinh đẻ của người phụ nữ, tôi thắm thía được nỗi đớn đau mà từ bấy lâu nay, tôi chỉ có một chút hình dung trong muôn ngàn đau đớn, trong việc cưu mang và sinh đẻ .
Tạ ơn mẹ đã cưu mang và sinh dưỡng để cho con có được một hình hài nguyên vẹn của con người, cho con có được ngày hôm nay.
Tạ ơn người vợ yêu quí của tôi, đ Tôi không thể đau thế cho vợ, nhưng có lẻ vợ tôi hiểu cho người chồng đã san sẻ trong tinh thần những đớn đau khi sinh nở .
- Tạ ơn nước Mỹ, đã cho tôi có được cơ may nhìn thấy nỗi đớn đau oằn oại của người phụ nữ trên giường sinh .
- Tạ ơn Mẹ, đã cưu mang sinh dưỡng cho con có tấm hình hài nầy .
- Tạ ơn em, người vợ yêu quí của anh, đã cưu mang và chịu đựng những đau đớn, đắng cay, để sinh ra cho tôi những đứùa con mụ mẫm xinh xắn, vun đắp yêu thương hạnh phúc cho gia đình.
Westminster, Ngày 22 tháng 12 năm 2002
Ông Văn Quyền

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 858,774,641
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến