Hôm nay,  

Khởi Đầu

31/12/200200:00:00(Xem: 122945)
Người viết: HÂN NGHIÊM
Bài tham dự số: 388-697-vb31231

Tác giả Viết Về Nước Mỹ năm thứ hai trẻ tuổi nhất là em Trần Hạnh Duy Thanh, 14 tuổi, ở San Jose. Năm nay, có Trúc Nguyễn, 12 tuổi, viết bài “Gia Đình Của Tôi” và bây giờ thêm Hân Nguyên, một học sinh ở Santa Ana, chỉ mới 13 tuổi, mới theo Mẹ định cư ở Mỹ từ năm 2000. Sau đây là chuyện kể và quyết tâm của em.ï
*
Tôi bước chân tới Mỹ ngày 10 tháng 7 năm 2000. Kể từ đó tới nay đã gần được 3 năm.
Nhớ ngày nào tôi và mẹ chân ướt chân ráo đặt chân lên nước Mỹ. Phong tục lạ, ngôn ngữ lạ, mọi thứ điều bỡ ngỡ. Lúc hai mẹ con mới qua, tôi ở với bác ở Diamond Bar. Hai bác tôi đã tận tình giúp đỡ hai mẹ con tôi rất nhiều. Gần tới niên học, tôi chuyển xuống Orange County để nhập học. Bác tôi nghĩ lúc mới qua, học ở chỗ Việt thì sẽ vui hơn đỡ bị tủi nhục.
Tôi bắt đầu học lớp 6 ở Mỹ. Năm đầu tiên đi học thì tôi có một chút rắc rối với tiếng Anh. Nhưng cũng hên là tôi được sự giúp đỡ của các cô giáo trong trường. Tôi bắt đầu hiểu được hơn về English. Ngoài học ở trường, ngày nào tôi cũng đi thư viện để được thêm sự giúp đỡ của những tutor ở đó. Về nhà tôi cố gắng học thêm Anh văn để theo kịp các bạn cùng lứa tuổi.


Phần mẹ tôi thì lúc mới về Orange County mẹ có học vài tháng ESL rồi như một phép lạ nào đó, có người giới thiệu mẹ vô ngành Dentist (Nha khoa). Dù Anh văn không được giỏi lắm, nhưng mẹ vẫn gồng mình lên để lấy được bằng phụ tá nha sĩ. Lúc đầu mẹ cũng nhức đầu về ngành nghề mới, nhưng riết rồi mẹ cũng quen. Chỉ trong vòng một năm đầu, mẹ tôi đã lấy được bằng lái xe và phụ tá nha sĩ đúng theo mục tiêu của mẹ đề ra.
Tôi luôn hiểu chính là vì tôi, Mẹ đã phải vứt hết những niềm vui, và sự nghiệp ở Việt Nam để qua Mỹ, cho tôi có cơ hội để học và có một tương lai rực rỡ hơn.
Mẹ qua đây được gần 3 năm mà chưa tìm được người bạn thân để tâm sự. Mẹ nói không cần nhiều bạn, chỉ cần tôi học giỏi là mẹ tôi cũng hãnh diện và vui lòng rồi.
Dù mẹ không kiếm ra được nhiều tiền lắm, nhưng khi nào đi shopping thấy cái gì đẹp thì mẹ cũng mua cho tôi, còn riêng mẹ thì không dám mua gì hết. Mẹ chỉ mong cho tôi đầy đủ điều kiện để học cho tốt, vậy mà nhiều khi tôi cũng trễ mảng trong việc học tập và nhiều lần làm cho mẹ buồn lòng.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi xin hứa hẹn từ trong đáy lòng mình sẽ học thật giỏi đỗ lấy bằng "Medical Doctor" (bác sỹ) từ trường Đại học U.C.L.A. Bây giờ mẹ tôi làm ra bạc cắc thì sau này tôi phải làm ra bạc triệu.
Qua trang viết này tôi xin phép gởi lời cám ơn tới các bác, các chú, các cô trong gia đình đã khuyến khích và giúp đỡ hai mẹ con tôi trong những giai đoạn khó khăn nhất trên nước Mỹ này.

Hân Nghiêm

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,810,308
Ngày ấy... năm 1994, TRW (Thompson Ramo Wooldridge, Inc.) và 8 hãng lớn khác trúng thầu của Bộ Năng Lượng (Department of Energy) về việc nghiên cứu
Mười một giờ rưỡi sáng thứ bảy thành phố Houston đông đúc xe cộ, khói bụi ngập trời. Thành phố đã nhiều lần tôi ghé đến nhưng không bao giờ có ý định dừng chân vì đối với tôi nơi chốn nhộn
Thế mà đã năm năm cô xa rời bục giảng với phấn trắng và bảng đen.  Cô cũng rời xa các em với dòng mực xanh và trang giấy học trò.  Năm năm vất vả hòa nhập với cuộc sống mới
Đã vài năm qua, cứ mỗi lần tôi đến New York là chiếc xe của tôi bị đập kiếng và máy thâu thanh bị cướp mất. Tôi vừa được bạn mời dự đám cưới ở Queens. Tôi nói với Dipa Ma, tôi tính đi xe lửa
Bước vào thế kỷ 21 rồi, khi mà thế giới khoa học kỹ thuật tân tiến đến độ hầu như giải thích được tất cả mọi sự vật, hiện tượng trên vũ trụ này… mà còn ngồi kể chuyện ma quỉ thì thật là
Tác giả Nguyễn Lê từng là chủ một nhà hàng ăn Việt Nam thành công tại  Philadelphia PA. đã góp nhiều bài viết  và đã nhận giải thưởng đặc biệt  Viết Về Nước Mỹ 2005
Bố tôi vốn xuất  thân nghề giáo, nhưng vào lính, ông lai là một trong bốn Sĩ quan đầu tiên được gơỉ đi học ngành Thông Tin Quốc Phòng taị Hoa kỳ.  Về nước, được chuyển về làm việc taị
Sáng Chủ Nhật nào mà không nói dối vợ để chạy ra café F. găp mặt bạn bè thì cảm thấy như thiếu thốn điều gì đó khiến cả ngày nhăn nhăn nhó nhó, mà hình như bả cũng biết tỏng rồi
Tôi là người đã trải qua hai lần đi lánh nạn cộng sản. Lần đầu theo bố mẹ trốn từ Bắc vào Nam. Đến khi
Đã hơn 20 năm rồi, từ lúc qua Mỹ đến giờ gã hay có thói quen lái xe tới một bờ biển vắng, rồi đi bộ lên một con dốc khá cao. Khi lên tới đỉnh là gã cảm thấy khoan khoái vô cùng vì nơi đó
Nhạc sĩ Cung Tiến