Hôm nay,  

Khởi Đầu

31/12/200200:00:00(Xem: 122918)
Người viết: HÂN NGHIÊM
Bài tham dự số: 388-697-vb31231

Tác giả Viết Về Nước Mỹ năm thứ hai trẻ tuổi nhất là em Trần Hạnh Duy Thanh, 14 tuổi, ở San Jose. Năm nay, có Trúc Nguyễn, 12 tuổi, viết bài “Gia Đình Của Tôi” và bây giờ thêm Hân Nguyên, một học sinh ở Santa Ana, chỉ mới 13 tuổi, mới theo Mẹ định cư ở Mỹ từ năm 2000. Sau đây là chuyện kể và quyết tâm của em.ï
*
Tôi bước chân tới Mỹ ngày 10 tháng 7 năm 2000. Kể từ đó tới nay đã gần được 3 năm.
Nhớ ngày nào tôi và mẹ chân ướt chân ráo đặt chân lên nước Mỹ. Phong tục lạ, ngôn ngữ lạ, mọi thứ điều bỡ ngỡ. Lúc hai mẹ con mới qua, tôi ở với bác ở Diamond Bar. Hai bác tôi đã tận tình giúp đỡ hai mẹ con tôi rất nhiều. Gần tới niên học, tôi chuyển xuống Orange County để nhập học. Bác tôi nghĩ lúc mới qua, học ở chỗ Việt thì sẽ vui hơn đỡ bị tủi nhục.
Tôi bắt đầu học lớp 6 ở Mỹ. Năm đầu tiên đi học thì tôi có một chút rắc rối với tiếng Anh. Nhưng cũng hên là tôi được sự giúp đỡ của các cô giáo trong trường. Tôi bắt đầu hiểu được hơn về English. Ngoài học ở trường, ngày nào tôi cũng đi thư viện để được thêm sự giúp đỡ của những tutor ở đó. Về nhà tôi cố gắng học thêm Anh văn để theo kịp các bạn cùng lứa tuổi.


Phần mẹ tôi thì lúc mới về Orange County mẹ có học vài tháng ESL rồi như một phép lạ nào đó, có người giới thiệu mẹ vô ngành Dentist (Nha khoa). Dù Anh văn không được giỏi lắm, nhưng mẹ vẫn gồng mình lên để lấy được bằng phụ tá nha sĩ. Lúc đầu mẹ cũng nhức đầu về ngành nghề mới, nhưng riết rồi mẹ cũng quen. Chỉ trong vòng một năm đầu, mẹ tôi đã lấy được bằng lái xe và phụ tá nha sĩ đúng theo mục tiêu của mẹ đề ra.
Tôi luôn hiểu chính là vì tôi, Mẹ đã phải vứt hết những niềm vui, và sự nghiệp ở Việt Nam để qua Mỹ, cho tôi có cơ hội để học và có một tương lai rực rỡ hơn.
Mẹ qua đây được gần 3 năm mà chưa tìm được người bạn thân để tâm sự. Mẹ nói không cần nhiều bạn, chỉ cần tôi học giỏi là mẹ tôi cũng hãnh diện và vui lòng rồi.
Dù mẹ không kiếm ra được nhiều tiền lắm, nhưng khi nào đi shopping thấy cái gì đẹp thì mẹ cũng mua cho tôi, còn riêng mẹ thì không dám mua gì hết. Mẹ chỉ mong cho tôi đầy đủ điều kiện để học cho tốt, vậy mà nhiều khi tôi cũng trễ mảng trong việc học tập và nhiều lần làm cho mẹ buồn lòng.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi xin hứa hẹn từ trong đáy lòng mình sẽ học thật giỏi đỗ lấy bằng "Medical Doctor" (bác sỹ) từ trường Đại học U.C.L.A. Bây giờ mẹ tôi làm ra bạc cắc thì sau này tôi phải làm ra bạc triệu.
Qua trang viết này tôi xin phép gởi lời cám ơn tới các bác, các chú, các cô trong gia đình đã khuyến khích và giúp đỡ hai mẹ con tôi trong những giai đoạn khó khăn nhất trên nước Mỹ này.

Hân Nghiêm

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,688,188
Buổi chiều, sau khi tôi đã hoàn tất việc cơm nước và dọn dẹp, các con tôi xem Tivi, tôi có được những phút yên tĩnh một mình trên căn gác nhỏ nầy để tập dợt nhạc Pháp xưa: "Maman oh Maman, Tout les garcons et les filles. Adieu jolie candy ..." rồi trở về nhạc Việt với Phạm Duy, Từ Công Phụng, Trịnh Công Sơn…. Bây giờ đã vào Hè, tôi mở cửa sổ
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Nhạc sĩ Cung Tiến