Hôm nay,  

Bông Điên Điển

28/02/200300:00:00(Xem: 147368)
Người viết: PHẠM HOÀI LINH
Bài tham dự số 3135-742-vb60228

Phạm Hoài Linh là tác giả đã được trao tặng Giải thưởng đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2002 với bài viết “Đưa Nội Xuống Phố Bolsa”, thể hiện tình thương yêu với bà nội. Tác giả cho biết bà 29 tuổi, cư trú tại Temecula, California, công việc đang làm là Dealer tại Pechanga Casino, California. Tiếp theo chuyện “Đi Las Vegas Coi Pháo Bông”, sau đây là bài viết mới thứ hai của bà, chuyện kể về tình mẹ.
*
Hôm nay trời thật là đẹp, buổi sáng thì lành lạnh nhưng trời ấm lại khi mặt trời lên cao. Tôi quyết định không đi đâu, mà ở nhà cuốc thêm đất cho vườn rau và làm cho xong những giấy tờ cần thiết.
Tôi đi tìm đôi bao tay vải đeo vô trước khi cuốc, con gái tôi lật đật chạy theo mẹ ra ngoài vọc đất, hái hoa dại mọc quanh nhà và chờ mẹ sai vặt. Hôm nay thì tôi chỉ cần một khoảnh đất đủ để gieo một mớ hột xà lách và ngò. Khi nào cần trồng thêm gì thì tôi cư' cuốc lan ra. ïCon gái tôi đi loanh quanh sân và hàng rào tay cầm hoa, nhìn mấy bụi ớt tôi trồng hôm trước, hỏi:
-Cái này con phải ngủ thì nó mới có hả má"
-ỮØ
Thấy tôi rờ nhẹ những gai thanh long, nó hỏi tiếp:
-Nó làm má đau không vậy"
Tôi đang cuốc mệt nên chỉ ậm ừ trả lời cho xong chuyện. Lúc tôi trồng những thư' này xuống đất hôm trước nó không thấy tận mắt, hôm nay thư'c dậy ra sân nhìn thấy nó cư' tưởng là ngủ dậy thì mới có. Cái gì cũng vậy, khi thư'c dậy nhìn thấy cái gì lạ thì nó cư' tưởng trong lúc nó ngủ thì mọi việc mới hình thành. Nhiều lúc nghe nó nói chuyên, thường thì hay nói ngược ngạo tôi ngồi nghe mà cười đau bụng, nó mắc cỡ khi thấy tôi cười thì chạy tới ôm chặt lấy tôi, dụi mặt trốn... Tuổi này là tuổi đang tò mò, tôi mà cư' vừa cuốc đất vừa trồng cây vừa nói chuyện với nó luôn miệng chắc hai ngày thôi sẽ bị đư't hơi vì mệt.
Mặt trời lên cao hai mẹ con tôi lật đật bỏ chạy vào nhà, sau khi tưới cho đám rau cỏ mấy thùng nước cho mát và xốp đất . Bây giờ thì chỉ bấy nhiêu thôi, chiều tôi sẽ trồng thêm hoa.
Nhìn đống giấy tờ và danh sách những việc cần phải làm tôi phát ngán. Sau một hồi viết, ký, điện thoại nhiều chỗï thì coi như cũng tạm xong, giờ chỉ chờ điện thoại nơi tôi đã gọi cho biết kết quả là xong việc, vậy mà cũng mất hơn ba giờ đồng hồ. Để relax cái đầu hay đau của mình, tôi mở nhạc để nhe, những bài hát về quê hương, những điệu lý sao mà buồn não nuột. Tiện tay tôi mở những thư từ củ bạn bè gửi còn lưu trong computer ra đọc lại. Trong số này, có một chuyện làm cho tôi thật buồn và cảm động, và cũng đủ để cho tôi tự hỏi mình xem mình đã làm được những gì. . .
Chuyện do một ông chồng, đồng thời cũng là "ông con" có mẹ già, kể lại.
*
Sau hai mươi mốt năm lập gia đình, tôi khám phá ra phương cách mới để giữ cho tình yêu sáng mãi. Trong thời gian vừa qua, tôi bắt đầu ra ngoài với "người đàn bà khác". Thật ra đó là ý kiến của vợ tôi.
-Em biết anh rất yêu bà ta. Một ngày kia vợ tôi nói với tôi như thế làm cho tôi rất ngạc nhiên.
-Nhưng mà anh yêu em. Tôi phản kháng.
-Em biết, nhưng anh cũng yêu bà ta nữa. Người đàn bà kia mà vợ tôi muốn tôi đi thăm đó là mẹ tôi. Người đã ở góa hơn mười chín năm qua và sống một mình. Nhưng vì bận bịu công việc và ba đư'a con, cho nên tôi chỉ ghé thăm bà vào những dịp đặc biệt. Đêm đó tôi gọi cho bà và mời bà ra ngoài đi ăn với tôi , sau đó sẽ đi xem phim.


- Chuyện gì thế, con có sao không"
Mẹ tôi lo lắng hỏi khi nghe tôi gọi Bà là người hay nghi ngờ khi nhận được những cú điện thoại vào đêm khuya, hoặc những dịp mời bất ngờ, làm bà cho rằng có điềm xấu xảy ra.
-Con nghĩ thật là vui nếu như con dành ít thời gian với me.
ï-Chỉ có hai mẹ con ta thôi à" Bà suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
-Mẹ rất thích.
Chiều thư' sáu tuần đó sau giờ làm việc tôi lái xe đến đón mẹ đi ăn, trong lòng mang một chút bối rối. Khi đến nhà mẹ tôi cũng nhận ra rằng bà cũng mang vẻ bối rối như tôi về cuộc "hẹn ho"ợ của chúng tôi rtối nay. Bà đang đư'ng chờ tôi trước cửa với chiếc áo khoác trên tay. Tóc bà uốn quăn, bà mặc chiếc áo đầm mà lần cuối bà mặc để kỷ niệm ngày cưới. Nụ cười bà thật tươi trên gương mặt sáng như thiên thần.
-Mẹ nói với bạn là hôm nay sẽ ra ngoài ăn với con, họ đều cảm động và vui, non nong cho nghe về cuộc hẹn hò của chúng ta tối nạy. Mẹ nói khi ngồi vào xe.
Chúng tôi đi đến một nhà hàng không thuộc loại sang trọng, nhưng rất lịch sự và ấm cúng. Ra khỏi xe mẹ tôi nắm lấy cánh tay tôi va bước đi như một mệnh phụ phu nhân. Sau khi ngồi xuống tôi đọc menu trong phần thực đơn cho mẹ, bây giờ bà chỉ có thể đọc được những hàng chữ lớn. Đang đọc phân nửa tôi dừng lại và nhìn lên thì thấy mẹ tôi đang ngồi nhìn tôi đăm đăm với nụ cười lưu luyến trên môi.
- Mẹ hay đọc thực đơn cho con lúc nhỏ. Bà nói.
- Bây giờ mẹ cư' ngồi nghỉ đi, tới phiên con đọc lại cho me.ï
Trong lúc ăn chúng tôi huyên thuyên chuyện trò, hỏi thăm về gia đình, chúng tôi nói nhiều đến nỗi quên mất giờ xem phim. Khuya đó khi tôi đưa bà về đến nhà thì bà nói:
-Mẹ sẽ ra ngoài ăn tối với con nữa, nếu như con để mẹ mời.
Tôi đồng ý. Khi về đến nhà vợ tôi hỏi:
-Buổi ăn tối của anh có vui hay không"
-Rất vui, còn hơn là anh tưởng tượng. ïTôi trả lời.
Vài ngày sau mẹ tôi qua đời vì bị lên cơn đau tim nặng. Sự việc xảy ra quá đột ngột làm cho tôi không kịp làm gì cho bà cả. Thời gian sau tôi nhận được lá thư gửi kèm theo biên nhận hóa đơn từ nhà hàng mà trước đó tôi và mẹ đến ăn. Trong thư có viết : "Mẹ đã trả hóa đơn này trước rồi, mẹ biết là mẹ không còn có cơ hội để mà đi ăn với con nữa. øMẹ đã trả tiền cho hai phần ăn, một cho con và một cho vợ con. Con có biết rằng đêm đi ăn với con có ý nghĩa với mẹ biết dường nào không. Mẹ thương con."
Nếu như chúng ta có thê nói với người nào đó là ta yêu thương họ nếu họ thật đáng để nhận được những lời ấy, thì ta và họ sẽ cảm thấy hạnh phúc dường nàọ
*
Đọc hết mẩu chuyện ngắn trên rồi mà tôi vẫn còn thẫn thờ, lần nào cũng thế tôi cũng rớt vài giọt nước mắt. Trong khi dĩa nhạc lại đang hát đến bài " bông điên điển" làm cho tôi càng buồn thêm ,và nổi nhớ cha mẹ dâng lên cuồn cuộn. Giờ ngồi đây lười biếng chống tay lên cằm nhìn những vạt nắng trải dài trên mảnh sân sau, hoa lá rung rinh trong nắng ấm trong khi bên kia ba má tôi vẫn còn sống chung với tuyết. Nhấc điện thoại định gọi về New York, nhưng nhớ lại giờ này không có ai ở nhà, thôi thì tối gọi hỏi thăm ba mom cho yên lòng.
Trở lại ghế ngồi nhìn trời đất mênh mông, trong đầu tôi vẫn ngân vang bài hát bông điên điển. . . . chồng gần không lấy mà lấy chồng xa, giờ đây nhớ mẹ thương cha. . . chồng xa em khó mà về.

Viết cho sinh nhật thư' 29th.
PHẠM HOÀI LINH

Ý kiến bạn đọc
01/11/202108:06:21
Khách
<a href="https://cialiswithdapoxetine.com/#">cialis tadalafil & dapoxetine</a> cialis tablets
28/02/202114:39:23
Khách
https://genericviagragog.com buying viagra online
23/02/202108:26:46
Khách
can erectile dysfunction be psychological <a href=https://plaquenilx.com/#>plaquenil retina</a> erectile lump
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,000,685
Buổi chiều, sau khi tôi đã hoàn tất việc cơm nước và dọn dẹp, các con tôi xem Tivi, tôi có được những phút yên tĩnh một mình trên căn gác nhỏ nầy để tập dợt nhạc Pháp xưa: "Maman oh Maman, Tout les garcons et les filles. Adieu jolie candy ..." rồi trở về nhạc Việt với Phạm Duy, Từ Công Phụng, Trịnh Công Sơn…. Bây giờ đã vào Hè, tôi mở cửa sổ
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother&#39;s day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Nhạc sĩ Cung Tiến