Hôm nay,  

Ba Mươi Tết

28/01/202503:28:00(Xem: 15755)
Ba Mươi Tết
Hình do tác giả cung cấp
 
Tác giả tên thật là Trần Hương Thủy hiện sống tại South Carolina. Tác giả là một cây bút được yêu mến và đọc nhiều trong giải thưởng VVNM. Bà vừa nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm 2023. Bài viết dưới đây là một mẫu chuyện ngắn ghi lại niềm vui nho nhỏ nhưng ấm áp tình người của một người Việt xa xứ trong những thời khắc của ngày cuối năm.
 
***             
 
 
Một cái móc sắt quăng mạnh vào thành tàu. Con tàu chòng chành như muốn chìm vì những cú nhảy liên tiếp từ con tàu lớn qua của bọn người hung hãn. Tiếng la thất thanh vang lên:
 
- Trời ơi, cướp biển!
 
- Cướp biển!
 
Không để những người vượt biên kịp định thần, bọn hải tặc đã hung hăng quơ vũ khí lên, lùa tất cả vào một góc, lục soát vàng bạc. Chưa dừng ở đó, chúng còn bắt từng người há miệng ra để kiểm tra, và đấm mạnh vào miệng những ai bọc răng vàng hay cố tình dấu tài sản. Máu phún ra từ miệng người.
 
Sau khi thu tóm của cải, bọn hải tặc dồn phụ nữ vào cuối tàu. Tiếng kêu khóc lúc này càng hoảng loạn hơn. Những lưỡi dao, gậy gộc… vung lên hung bạo không thương tiếc, đàn áp sự chống cự của những người chồng, người thân. 
 
Máu nhuộm đỏ cả con tàu…
 
*
 
- Đừng, đừng giết chồng tôi. Anh ơi! …
 
Chị thét lên hãi hùng trong cơn hoảng loạn. Chung quanh chị máu chảy lênh láng. Mùi máu tanh nồng xộc lên tận óc. Bao nhiêu năm rồi giấc mơ vẫn còn mãi ám ảnh. 
Chị ngồi bó gối, nhìn trừng trừng vào bóng tối. Bóng tối bao trùm mênh mang, như nỗi đau đớn ngợp cả phận người. 
 
Có tiếng con trở mình, chị như chợt tỉnh, quay sang kéo lại mền cho con. Thằng bé là người thân cuối cùng còn lại của chị, và cũng là động lực để chị tiếp tục cuộc sống nơi đất nước xa lạ này.
 
Bao nhiêu lần chị đã định tự tử. Còn có gì để chị thiết tha cuộc sống. Nhưng nghĩ đến con, chị chùn lại. Con đã không còn cha, giờ không có mẹ, thì con sẽ sống thế nào đây? Anh chị ra đi vì hạnh phúc gia đình và tương lai của con. Bọn cướp biển tàn ác đã hủy hoại hạnh phúc của gia đình chị. Giờ chị đành lòng cướp đi tương lai của con sao? Ngần ấy bất hạnh đổ lên con chưa đủ sao? Không. Bằng mọi giá, chị phải lo cho con. Chị còn phải sống thay phần anh để lo cho con nữa. 
 
Chị ngồi lặng ngắt như pho tượng. Mà, giá chị được vô tri như pho tượng thì chắc sẽ đỡ khổ hơn nhiều. Chút ánh sáng bắt đầu le lói ngoài khung cửa sổ. Đã bắt đầu một ngày mới. Chị gạt nước mắt, đứng lên. Khi lấy kem đánh răng vào bàn chải, chị khựng lại nhìn bóng mình trong gương. Một gương mặt héo hắt với hai hốc mắt lõm sâu.
 
*
 
- Dậy đi con, sáng rồi. Chị đánh thức con dậy.
 
Thằng bé dụi mắt bằng một tay, còn tay kia nắm lấy tay mẹ. Chị kéo tay con ngồi lên, mắng yêu:
 
- Lớn lắm rồi mà còn nhõng nhẽo nữa.
 
Trong lúc chờ con vệ sinh, chị lấy một hộp thức ăn ra hâm lại. Còn một hộp chị để phần chiều cho con ăn. Đây là phần ăn trưa và tối của chị ở tiệm, nhưng chị thường chỉ ăn qua quýt một chút vào buổi trưa cho có lệ, rồi gói tất cả về. 
 
Tuấn phụ mẹ lấy chén đũa. Em vừa ngồi xuống đã tíu tít:
 
- Mẹ ơi, tháng này con được “Student of the month” đó. 
 
- Là… là gì vậy con? Chị dừng đũa hỏi.
 
Tuấn cười toe toét:
 
- Con là học sinh giỏi tháng này đó mẹ.
 
- Con trai mẹ giỏi quá. Chị nhìn con đầy tự hào.
 
Sực nhớ, Tuấn buông đũa, mở ba lô lấy tờ giấy đưa cho mẹ:
- Đây là thư mời phụ huynh những học sinh giỏi của khối lớp sáu đến trường ăn sáng với các thầy cô. Mẹ đi đến trường con, nhé mẹ!
 
Chị loay hoay nhìn bức thư, ngại ngùng:
 
- Chừng nào vậy con? Mà, mẹ có biết tiếng Anh đâu mà nói chuyện với người ta.
 
Tuấn nài nỉ:
 
- Đầu tuần sau ạ. Con sẽ ngồi cạnh mẹ mà. Đi đi, mẹ nhé!
 
Ánh mắt con lúc đó long lanh và giống cha đến lạ lùng. Chị ngỡ như anh đang nói với mình:
- Đi cùng con, nhé em. 
 
Chị cười vui mà mắt rưng rưng:
 
- Ừ, nhất định mẹ sẽ đến trường con.
 
*
 
Chờ con lên ‘school bus’ xong, chị lui cui dọn dẹp lại căn phòng thuê của hai mẹ con, rồi vội vã thay đồ chuẩn bị đi làm. 
 
Nhà hàng Tàu, nơi chị làm việc, mở cửa lúc 11 giờ. Nhưng chị phải đi từ sớm vì lội bộ qua ba dãy phố mới đến trạm xe buýt; rồi thêm hai lần chuyển xe nữa, mới đến chỗ làm. Con đường dài đăng đẳng.
 
Mùa đông gió lạnh cắt da.  Bầu trời xám xịt như trĩu đầy nước.Những ngày như thế này dễ khiến tâm trạng cảm thấy u ám hơn, những bước chân nặng nề hơn, ngỡ như có cái gì đó đè lên ngực, kéo ghì đôi chân lại. Chị đã trải qua bao nhiêu buổi sáng thế này. Nhưng mỗi buổi sáng, cảm giác cô đơn buốt giá vẫn lặp lại như những vết dao cứa vào từng thớ thịt .
 
Gió bất chợt thổi mạnh, cuốn theo những đám mây đen kéo rợp cả trời. Mưa bắt đầu lắc rắc hạt. Chị trùm nón lên đầu, kéo ghì chiếc áo choàng cũ kỹ quanh thân hình gầy gò và ôm chặt chiếc ví sờn trước ngực. Lúp xúp, chị cố rảo bước ngược chiều gió, lầm thầm mong mỏi kịp đến trạm xe trước khi cơn mưa lớn đổ về.

Đến khi ngồi vào chỗ, chị mới cảm thấy cái lạnh đang thấm dần vào cơ thể. Nước mưa ướt đẫm tóc và quần áo chị. Mắt chị cũng ướt đẫm. Chị nhìn ra cửa kính. Chung quanh chỉ dày đặc một màn mưa.    
 
Chị đã đến đất nước xa lạ này, đánh đổi bằng nhiều mất mát, tổn thương. Một thân một mình chị bươn chải, vò võ như con cò lặn lội bờ ao ở quê nhà. Nhưng cuộc sống khó khăn quá.  Không có thời gian để học hỏi, cũng không có thời gian để ước mơ. Tất cả đều quá xa xỉ cho một di dân cùng khổ như chị.
 
Mỗi ngày là một cuộc chiến đấu sinh tồn. Chỉ có một động lực để chị tiếp bước, là vì đứa con trai nhỏ. Trên đôi môi tím tái của chị chợt nở nụ cười khi nghĩ đến giờ này, trong lớp học ấm áp, con đang ngồi bên bạn bè, thầy cô. Một mai con sẽ lớn, sẽ hòa nhập vào đời sống, thành công và hạnh phúc như người bản xứ.
 
*
 
Những chuyến xe buýt kéo dài theo suốt cơn mưa. Khi đến nhà hàng, bàn tay chị tê cóng vì lạnh. Lúc thay đồng phục, chị cảm thấy cơ thể nhức nhối và hắt hơi liên tục.  Chị nhủ thầm: “Không. Mình không thể nào bị bệnh được.” Chị còn phải làm việc kiếm tiền nuôi con nữa.
 
Còn hơn nửa tiếng là đến giờ nhà hàng mở cửa. Mọi người hối hả chuẩn bị. Chị châm thêm gia vị, kiểm tra lại giấy ăn, sắp xếp bàn ghế… rồi lui vào nhà bếp. Nơi đây là công việc chính của chị.
 
Bắt đầu một ngày bận rộn. Chị lăng xăng dọn dẹp, lau chùi, làm những việc lặt vặt khi đầu bếp sai bảo, rửa chồng bát đĩa dơ… Ngần ấy việc không tên làm chị bở hơi tai. 
 
Hình như hôm nay nhà hàng đông khách hơn. Chị đoán thế, vì nghe tiếng cửa mở liên tục bên ngoài, tiếng chào mời khách của tiếp tân lẫn tiếng nói cười rộn rã của thực khách. Còn nữa, ông quản lý Chen hối hả chạy ra chạy vô hối thúc nhà bếp, quát tháo bồi bàn và hét bên tai chị:
 
- Hurry, hurry, Lin. Vừa nói, ông vừa ra dấu hối thúc.
 
Liên là tên chị. Nhưng ông này không bao giờ phát âm đúng. Chị quýnh quáng gật gật đầu. Chồng bát trên tay chị lắc lư suýt đổ xuống đất. Mồ hôi tươm đầy trán chị. Cảm giác mệt lả làm mặt chị tái xanh. 

Từ sáng tới giờ chị làm không ngơi tay. Mà không chỉ riêng chị, mọi người đều bận rộn, cả thời gian ăn cũng không có. Lảo đảo, chị đến bên bàn, rót một tách nước nóng uống vài ngụm cho ấm rồi trở lại tiếp tục vục tay vào chồng bát đĩa dơ còn đầy ngợp.
 
Nhà bếp nhộn nhịp hơn thường ngày. Tiếng dao thớt khua lộp cộp, tiếng dầu mỡ lèo xèo reo trên chảo, tiếng nồi nước sôi sùng sục trên bếp lò… Không khí dày đặc với mùi thức ăn trộn lẫn mùi nước tương, gừng, hành tỏi…
 
Giờ khắc trôi qua chậm chạp.  Chân chị tê cứng không còn cảm giác. Lưng chị đau nhói. Mọi vật hoa đi trước mắt chị. Chị hầu như không nhìn rõ những gương mặt chung quanh, chỉ loáng thoáng nghe họ nói cười bằng tiếng Quan thoại, thứ tiếng xa lạ mà chị không hiểu một chút gì. Cảm giác thật lẻ loi. Ở đây công việc của chị là phục vụ, dọn dẹp, chuẩn bị. Không ai hỏi chị như thế nào, không ai quan tâm nếu chị đói hay mệt. Từ lâu rồi, chị đã học biết một điều là chẳng kỳ vọng điều gì lẫn bất cứ ai trong cuộc sống này. Cứ cắm cúi mà làm qua từng ngày, nhủ với mình rằng hãy vì con mà gắng gượng.
 
Cuối cùng nhà hàng cũng đóng cửa. Những người khách cuối cùng rời đi mang theo những âm thanh rộn rã tiếng nói cười. Họ như ở một thế giới nào khác mà chị chẳng thể nào chạm tới.
 
Khi gỡ tạp dề ra, chị tưởng chừng tay chân mình rời rã từng khúc. Chị thay lại bộ đồ ban sáng. Bộ đồ vẫn còn ẩm ướt làm chị rùng mình vì lạnh. Nhưng chị không bận tâm đến điều đó, mà vội vàng lấy  phần ăn để dành định mang về. Hôm nay nhà hàng đóng cửa muộn, chắc con đang trông chị lắm.
 
Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra… Mọi người đang chờ chị ở sảnh.
 
- Lin, come here.
 
Giọng quản lý Cheng ồm ồm như ra lệnh. Chị rụt rè bước đến quầy. Quản lý Cheng cười vui vẻ, khác hẳn với gương mặt cau có suốt ngày. Ông đưa cho chị phong bì đỏ. Chị ngạc nhiên cầm lấy phong bao. Tiền gì đây? Chưa đến ngày lĩnh lương mà.
Nhìn vẻ ngơ ngác của chị, quản lý Chen gãi gãi đầu, như cố nhớ ra điều gì đó. Rồi ông chợt “À!”  lên một tiếng:
 
- Ah! “Happy Giao thừa.”
 
Câu này ông đã học được từ người bạn Việt gốc Hoa hôm qua. Âm thanh quen thuộc của hai tiếng “giao thừa” gợi cho chị cảm giác bồi hồi. Vô thức, nước mắt chị chảy xuống thành dòng. Không khí chợt lắng xuống. Quản lý Chen đằng hắng nén xúc động, vỗ nhẹ vào vai chị.
 
Cô Húa nhẹ nhàng lấy ra chiếc khăn quàng màu xanh, rất dày và ấm choàng quanh cổ chị. Anh bếp Lee đưa cho chị một hộp canh và một hộp gà quay. Cô Mei đại diện cho nhóm tiếp tân tặng chị chiếc ví mới. Chú Bĩn đại diện cho tổ bồi bàn trích quỹ tiền tips trong ngày tặng chị.
 
Chị sửng sốt nhìn mọi người, không tin được đây là sự thật. Đôi tay chị run run đón lấy từng phần quà mà không biết nói gì.
 
Sáu tháng làm việc ở đây, chị cứ lùi lũi như chiếc bóng, im lặng không nói với ai một câu nào, vì không biết tiếng. Co ro  trong chiếc vỏ ốc của mình, chị nghĩ rằng không ai quan tâm đến một người cơ hàn như chị.
 
Để phút giây này, sự cảm động vỡ òa trong chị như cơn sóng đổ. Thì ra trên đất nước xa lạ này vẫn có những tấm lòng, chỉ là chị không biết đến hay chưa biết đến mà thôi.
 
Chị cúi đầu cảm ơn tất cả.  Đôi vai chị co từng nhịp theo tiếng nấc. Cô Húa nắm lấy tay chị, ra dấu sẽ đưa chị về , vì đã khuya rồi. Chị đi ra xe cùng cô Húa sau khi cúi chào mọi người. Nụ cười trên môi chị còn vương nước mắt.
 
Không hẹn mà tất cả cùng vẫy tay chào chị và nói lớn bằng giọng Quan Thoại lơ lớ:
 
- Happy Giao thừa, Lin.
 
*
 
Mưa vẫn còn rỉ rả. Những ngọn đèn loang loáng bóng nước không đủ thắp sáng suốt những con đường. Bóng tối chập chờn chườm trong giá lạnh của mùa đông.
 
Một chiếc xe cũ chạy với tốc độ khá nhanh như muốn thu ngắn đoạn đường về sau ngày làm việc mệt nhọc. Ngồi nép trên chiếc ghế cạnh người lái, có một người đàn bà gầy guộc, cổ khoác chiếc khăn choàng xanh và tay ôm chặt những gói quà. Hình như đó là những món đồ quý giá lắm, vì trên gương mặt héo hắt của chị đã thấp thoáng nụ cười. Lâu lắm rồi chị mới tìm thấy niềm vui như thế này. Chị vuốt ve từng món trên tay, cảm thấy cuộc đời mình có ý nghĩa hơn, không chỉ quẩn quanh với sự chiến đấu sống còn mỗi ngày vắt kiệt thể xác lẫn tâm hồn. Ở một nơi không phải là quê hương mình, chị đã tìm thấy chút ủi an của tình người. Dù chỉ một chút thôi, nhưng ngần ấy cũng đủ cho chị niềm tin mà bước tới.
 
Một thân một bóng giữa nơi xa lạ, như chiếc lá lìa  cành lay lắt, cố lội ngược dòng sông. Chị biết, còn rất nhiều gian khó chập chùng. Nhưng dù khó khăn bao nhiêu, chị tin mình cũng sẽ vượt qua.
 
Chị trìu mến nhìn cô người Hoa bên cạnh, thầm cảm ơn cô và những người bạn tốt đã cho chị một ngày ba mươi Tết thật ấm lòng nơi đất khách.
 
Mưa vẫn không ngơi.
 
Người đàn bà nhìn hun hút vào bóng đêm. Hai hàng cây bên đường lùi dần lại. Xa xa, đã thấp thoáng căn phòng nhỏ với ngọn đèn vàng từng đêm vẫn thắp sáng chờ đợi chị.
 
 
BIỂN CÁT
 

Ý kiến bạn đọc
07/02/202502:34:51
Khách
Tết năm nay là cái Tết lo âu cho dân Ukraine vì không biết khi nào Mỹ trở mặt phản bội đồng minh bán đứng Ukraine cho Nga như họ phản bội VNCH ngày xưa. Dân Palestine cung dang lo âu vì Trump sắp đuổi họ ra khỏi Gaza đi tha phuơng cầu thực để Trump xây khách sạn khu giải trí bờ biển. Nhân viên USAID, bộ Tư Pháp, bộ Giáo Dục, CIA dang rầu thối ruột vì bị sa thải hay sắp phải nghỉ việc. Dân Ðan Mạch, Canada, Mexico, cũng lo âu vì Trump đe doạ dất nuớc họ. Tết năm nay xui xẻo cho toàn thế giới .
01/02/202504:20:33
Khách
Một bài viết hay. Những niềm vui nho nhỏ nhưng ấm áp tình người, thật đúng như vậy đó :

*** Tuấn buông đũa, mở ba lô lấy tờ giấy đưa cho mẹ:
- Đây là thư mời phụ huynh những học sinh giỏi của khối lớp sáu đến trường ăn sáng với các thầy cô.

***Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra… Mọi người đang chờ chị ở sảnh.
- Lin, come here.
Quản lý Cheng cười vui vẻ, khác hẳn với gương mặt cau có suốt ngày. Ông đưa cho chị phong bì đỏ
- Ah! “Happy Giao thừa.”
Cô Húa nhẹ nhàng lấy ra chiếc khăn quàng màu xanh, rất dày và ấm choàng quanh cổ chị. Anh bếp Lee đưa cho chị một hộp canh và một hộp gà quay. Cô Mei đại diện cho nhóm tiếp tân tặng chị chiếc ví mới. Chú Bĩn đại diện cho tổ bồi bàn trích quỹ tiền tips trong ngày tặng chị.
Chị sửng sốt nhìn mọi người, không tin được đây là sự thật.
Sáu tháng làm việc ở đây, chị cứ lùi lũi như chiếc bóng, im lặng không nói với ai một câu nào, vì không biết tiếng. Co ro trong chiếc vỏ ốc của mình, chị nghĩ rằng không ai quan tâm đến một người cơ hàn như chị.
29/01/202515:12:44
Khách
Dân VN vuợt biên để chạy trốn nguời Việt, ra biển thi gặp hải tặc Thái cuớp bóc hãm hiếp giết chết, nhưng rồi khi định cư lại gặp những nguời Á Châu có lòng nhân ái. Mỗi nguời có cái nghiệp, khi qua đuợc gian nan là trả hết nghiệp như thầy Tam Tạng đi thỉnh kinh ngày xưa. Hết cơn bĩ cực thì sung suớng. Bài viết này có kết thúc hay.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 212,968
Từ ngày về hưu, Ông Tư thong thả, nhưng buồn! Hằng tuần, vào buổi sáng thứ Bảy, sau ngày xổ số Powerball Lottery, ông thường lang thang trong khu Phước Lộc Thọ, mong tìm gặp các bạn già rủ nhau uống ly cà phê, tán gẫu sự đời, bình luận thời sự chính trị … cho qua thì giờ. Gần mười hai giờ, chia tay các bạn già, ông thả bộ vào một tiệm 7- Eleven gẩn đó mua một tấm vé số Powerball, rồi về nhà ăn trưa.
Miếng ăn là miếng tồi tàn Mất đi một miếng lộn gan lên đầu. Câu nói dân gian trên chắc có lẽ chỉ được áp dụng tại Việt Nam hay những nước chậm tiến trong những năm tháng nghèo đói. Ăn uống là nhu cầu sống còn của con người và vì thế người ta nhiều khi phải đánh mất phẩm giá của mình để tồn tại. Tuy vậy, tôi thấy câu này vẫn có thể áp dụng tại Mỹ, đất nước giàu có nhất thế giới và đồ ăn thì dư thừa.
Một cô bé Mỹ lai Việt, khoảng 12-13 tuổi với mái tóc dài ngang vai quăn tự nhiên, ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt nâu tròn to, vai đeo một ba lô khá nặng so với thân hình mảnh khảnh của mình, hai tay ôm một em bé còn rất nhỏ chừng hai, ba tháng tuổi, cô bé đứng trong đuôi người nối dài xếp hàng ở trước cửa ngân hàng Bank of America, trên đường Harbor, Garden Grove, California chờ đến lượt mình. Những người đứng chờ phía trước thấy cô bé có con nhỏ bèn nhường chỗ để cô bé được tiếp sớm hơn, ai cũng tò mò nghiêng người nhìn vào bên trong lớp vải quấn đứa trẻ xem thử đứa bé ấy là con gái hay con trai, lớn nhỏ ra sao, có bà người Mỹ đứng sát bên lên tiếng: - Chắc cháu bé mới hơn hai tháng phải không? Còn nhỏ quá bế ra đây làm gì? - Sao không để nhà cho mẹ cháu giữ nó? Khuôn mặt của cô bé một chút ngỡ ngàng, lo lắng nhìn xung quanh không biết phải trả lời ra sao, chỉ yên lặng cúi nhìn đứa trẻ đang say giấc trong tấm khăn hồng êm ấm.
Ngôi nhà nằm ở một vùng ngoại ô, khuất sau những tàng cây cổ thụ, phủ đầy rêu phong và ký ức. Mỗi viên gạch, mỗi góc tường, đều như đang thì thầm câu chuyện về một gia đình đã từng hạnh phúc, ấm êm. Ông Lâm, với mái tóc bạc phơ như sương tuyết và dáng người gầy gò, liêu xiêu theo năm tháng, ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế mây cũ ở hiên nhà. Chiều tà buông xuống, nhuộm tím cả khoảng sân, mang theo hơi lạnh se sắt của cơn gió trở mùa, lay lắt những cánh hoa đỗ quyên đỏ thắm trước ngõ, như ngọn lửa nhỏ đang cố gắng níu giữ hơi ấm sắp tàn lụi. Mỗi cơn gió đi qua, ông Lâm lại khẽ rùng mình, không phải vì lạnh, mà vì nỗi cô đơn quạnh quẽ đang bám riết lấy ông từ hai năm nay. Từ ngày người vợ yêu quý của ông về với đất.
Mùa Hạ đã bắt đầu báo hiệu, các loài hoa thi đua nở đủ màu sắc tươi vui. Anh Quang bước ra sân theo tiếng gọi của vợ nhờ bưng phụ mấy chậu hoa quỳnh lên bệ cao, vì muốn ngắm nét đẹp của loài hoa trang đài đang nở hàng chục đóa hồng và vàng. Bé LiLy bước chân cao chân thấp đi theo cha cười hồn nhiên.
Có những người Cha tôi đã gặp Hiến dâng đời, phục vụ tha nhân Sáng danh Chúa, sống Phúc Âm Gieo lời Chân Lý xa gần nơi nơi … (KL) Đó là những vị linh mục mà tôi đã có dịp tiếp xúc trong thời gian bốn năm sống ở trại tỵ nạn Thái Lan. Nói về các Cha thời tỵ nạn thì có rất nhiều điều muốn nói, nhưng có nói thêm trăm ngàn lời cũng vẫn chưa đủ. Ở trại, chúng tôi may mắn có được các Cha người Việt Nam (cũng là nguời tỵ nạn vượt biên). Các Ngài là những người khởi đầu lập nên nhà thờ đơn sơ đầu tiên nơi trại cấm Panatnikhom, viết tắt là Panat, (gọi là Trại Cấm vì chúng tôi là những thuyền/bộ nhân đến trại tỵ nạn sau ngày Cao Ủy tuyên bố đóng cửa không nhận người tỵ nạn, nên chúng tôi bị xem là bất hợp pháp, phải ở Trại Cấm chờ nước sở tại thanh lọc, xét duyệt tư cách tỵ nạn).
Trải qua bao thời gian, những người bạn cũ rời xa, những người bạn mới xuất hiện, nhiều khuôn mặt đến, rồi đi, như nước chảy qua cầu. Vậy mà có một khuôn mặt đặc biệt, ở lại rất lâu trong góc trái tim tôi, một nhỏ bạn thật đặc biệt. Đặc biệt, là vì nó là... người Nga. Tôi đã từng có ác cảm với dân tộc Nga, từ những ngày trước năm 1975, là năm đổi đời, đổi hướng tương lai của đa số dân tỵ nạn cộng sản. Ác cảm là vì, giống dân từ một quốc gia xa lạ và rất xa trên bản đồ trái đất, đầu tiên tạo ra chế độ Cộng sản, lại đầu độc cả thế giới qua cái chủ nghĩa Cộng sản ác nhân thất đức.
Thưa anh Don, tôi biết hương hồn anh đang hiện diện quanh quất đâu đây, trong khán phòng này và nghe được những lời tôi nói. Cảm ơn anh đã luôn là người hàng xóm tốt bụng. Anh thường xuyên cắt cỏ cho khoảng sân trước nhà chúng tôi khi cắt cho nhà anh. Không chỉ cắt thôi đâu quý vị, anh còn tỉa rồi thổi bằng máy thổi sạch bóng, từ sát cửa ra vào đến sân xe chạy. Lần nọ, nhà chúng tôi bị bể ống nước, ngập lụt ngoài phòng khách lên tận mắt cá, anh là vị cứu tinh đã khóa nước trước khi chồng tôi kịp về nhà. Bao lần chúng tôi quên đóng cửa “garage” qua đêm, anh luôn nhắn tin cho tôi “Cửa garage nhà chị còn mở đó nhe.” Tôi cảm thấy rất hổ thẹn vì chưa mời anh được một bữa ăn Việt Nam! Tệ thật! Tôi có mua biếu anh hộp bánh vào dịp Noel mấy năm nhưng nhìn lại thấy không đủ so với những gì anh đã làm cho gia đình tôi! Nhưng tôi vĩnh viễn không còn dịp nữa rồi!
Hàng năm, cứ qua giữa tháng Năm là nước Mỹ lại bắt đầu rộn ràng hơn cho ngày lễ hội Memorial Day sắp tới! Các “florist centers” lo chuẩn bị thêm nhiều hoa để cung cấp cho người tiêu thụ, những gian hàng đồ lưu niệm bày biện lắm thứ hơn để bán. Walmart, Krogers tấp nập khách hàng vì có đông người đi chợ cho các tiệc tùng ăn uống chiều hôm đó. Như chúng ta biết, ngày lễ này được long trọng tổ chức vào mỗi thứ Hai cuối cùng của tháng Năm nhằm vinh danh những người lính đã xả thân hy sinh trong quân đội Hoa Kỳ. Ngược dòng lịch sử và theo các sử gia thì cuộc nội chiến Mỹ được xem là có nhiều người chết nhất nên những nghĩa trang thành hình từ đấy. Vào mấy năm cuối của thập niên 1860 thì ở nhiều quận, hạt, tỉnh, thành, thiên hạ bắt đầu tới sửa sang, dọn dẹp vệ sinh cho những ngôi mộ của người thân mình, mang theo bông hoa trang hoàng cho các ngôi mộ đó; những chiến binh đã nằm xuống!
Là con trai trưởng trong một gia đình có chín anh em, tôi sống với Mẹ trong hầu hết bảy mươi bốn năm đời mình. Chỉ có hai lần tôi phải xa Mẹ lâu nhất, mỗi lần tám năm, đều liên quan đến nước Mỹ và Mẹ. Lần thứ nhất từ năm 1991 khi Mẹ đi tỵ nạn Hoa Kỳ theo diện H.O. Tôi kẹt lại quê nhà cho đến cuối năm 1998 mới đi đoàn tụ gia đình theo diện ODP. Đi hay ở, một quyêt định không phải dể dàng với tôi lúc bấy giờ. Những năm chín mươi sau những tháng năm sống vất vả, cay đắng và tủi nhục để kiếm sống và tồn tại, đứa con một sĩ quan tù cải tạo, nhờ thời kỳ mở cửa, các công ty nước ngoài lần lượt vào Việt Nam, tôi được làm việc cho văn phòng đại diện công ty Hoa Kỳ AMP tại Việt Nam. Mức lương 700 USD của một giám đốc kỹ thuật hồi đó là một con số rất lớn nếu so với đồng lương 50 USD của một kỹ sư mới ra trường.
Nhạc sĩ Cung Tiến