Hôm nay,  

Ba Mươi Tết

28/01/202503:28:00(Xem: 15567)
Ba Mươi Tết
Hình do tác giả cung cấp
 
Tác giả tên thật là Trần Hương Thủy hiện sống tại South Carolina. Tác giả là một cây bút được yêu mến và đọc nhiều trong giải thưởng VVNM. Bà vừa nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm 2023. Bài viết dưới đây là một mẫu chuyện ngắn ghi lại niềm vui nho nhỏ nhưng ấm áp tình người của một người Việt xa xứ trong những thời khắc của ngày cuối năm.
 
***             
 
 
Một cái móc sắt quăng mạnh vào thành tàu. Con tàu chòng chành như muốn chìm vì những cú nhảy liên tiếp từ con tàu lớn qua của bọn người hung hãn. Tiếng la thất thanh vang lên:
 
- Trời ơi, cướp biển!
 
- Cướp biển!
 
Không để những người vượt biên kịp định thần, bọn hải tặc đã hung hăng quơ vũ khí lên, lùa tất cả vào một góc, lục soát vàng bạc. Chưa dừng ở đó, chúng còn bắt từng người há miệng ra để kiểm tra, và đấm mạnh vào miệng những ai bọc răng vàng hay cố tình dấu tài sản. Máu phún ra từ miệng người.
 
Sau khi thu tóm của cải, bọn hải tặc dồn phụ nữ vào cuối tàu. Tiếng kêu khóc lúc này càng hoảng loạn hơn. Những lưỡi dao, gậy gộc… vung lên hung bạo không thương tiếc, đàn áp sự chống cự của những người chồng, người thân. 
 
Máu nhuộm đỏ cả con tàu…
 
*
 
- Đừng, đừng giết chồng tôi. Anh ơi! …
 
Chị thét lên hãi hùng trong cơn hoảng loạn. Chung quanh chị máu chảy lênh láng. Mùi máu tanh nồng xộc lên tận óc. Bao nhiêu năm rồi giấc mơ vẫn còn mãi ám ảnh. 
Chị ngồi bó gối, nhìn trừng trừng vào bóng tối. Bóng tối bao trùm mênh mang, như nỗi đau đớn ngợp cả phận người. 
 
Có tiếng con trở mình, chị như chợt tỉnh, quay sang kéo lại mền cho con. Thằng bé là người thân cuối cùng còn lại của chị, và cũng là động lực để chị tiếp tục cuộc sống nơi đất nước xa lạ này.
 
Bao nhiêu lần chị đã định tự tử. Còn có gì để chị thiết tha cuộc sống. Nhưng nghĩ đến con, chị chùn lại. Con đã không còn cha, giờ không có mẹ, thì con sẽ sống thế nào đây? Anh chị ra đi vì hạnh phúc gia đình và tương lai của con. Bọn cướp biển tàn ác đã hủy hoại hạnh phúc của gia đình chị. Giờ chị đành lòng cướp đi tương lai của con sao? Ngần ấy bất hạnh đổ lên con chưa đủ sao? Không. Bằng mọi giá, chị phải lo cho con. Chị còn phải sống thay phần anh để lo cho con nữa. 
 
Chị ngồi lặng ngắt như pho tượng. Mà, giá chị được vô tri như pho tượng thì chắc sẽ đỡ khổ hơn nhiều. Chút ánh sáng bắt đầu le lói ngoài khung cửa sổ. Đã bắt đầu một ngày mới. Chị gạt nước mắt, đứng lên. Khi lấy kem đánh răng vào bàn chải, chị khựng lại nhìn bóng mình trong gương. Một gương mặt héo hắt với hai hốc mắt lõm sâu.
 
*
 
- Dậy đi con, sáng rồi. Chị đánh thức con dậy.
 
Thằng bé dụi mắt bằng một tay, còn tay kia nắm lấy tay mẹ. Chị kéo tay con ngồi lên, mắng yêu:
 
- Lớn lắm rồi mà còn nhõng nhẽo nữa.
 
Trong lúc chờ con vệ sinh, chị lấy một hộp thức ăn ra hâm lại. Còn một hộp chị để phần chiều cho con ăn. Đây là phần ăn trưa và tối của chị ở tiệm, nhưng chị thường chỉ ăn qua quýt một chút vào buổi trưa cho có lệ, rồi gói tất cả về. 
 
Tuấn phụ mẹ lấy chén đũa. Em vừa ngồi xuống đã tíu tít:
 
- Mẹ ơi, tháng này con được “Student of the month” đó. 
 
- Là… là gì vậy con? Chị dừng đũa hỏi.
 
Tuấn cười toe toét:
 
- Con là học sinh giỏi tháng này đó mẹ.
 
- Con trai mẹ giỏi quá. Chị nhìn con đầy tự hào.
 
Sực nhớ, Tuấn buông đũa, mở ba lô lấy tờ giấy đưa cho mẹ:
- Đây là thư mời phụ huynh những học sinh giỏi của khối lớp sáu đến trường ăn sáng với các thầy cô. Mẹ đi đến trường con, nhé mẹ!
 
Chị loay hoay nhìn bức thư, ngại ngùng:
 
- Chừng nào vậy con? Mà, mẹ có biết tiếng Anh đâu mà nói chuyện với người ta.
 
Tuấn nài nỉ:
 
- Đầu tuần sau ạ. Con sẽ ngồi cạnh mẹ mà. Đi đi, mẹ nhé!
 
Ánh mắt con lúc đó long lanh và giống cha đến lạ lùng. Chị ngỡ như anh đang nói với mình:
- Đi cùng con, nhé em. 
 
Chị cười vui mà mắt rưng rưng:
 
- Ừ, nhất định mẹ sẽ đến trường con.
 
*
 
Chờ con lên ‘school bus’ xong, chị lui cui dọn dẹp lại căn phòng thuê của hai mẹ con, rồi vội vã thay đồ chuẩn bị đi làm. 
 
Nhà hàng Tàu, nơi chị làm việc, mở cửa lúc 11 giờ. Nhưng chị phải đi từ sớm vì lội bộ qua ba dãy phố mới đến trạm xe buýt; rồi thêm hai lần chuyển xe nữa, mới đến chỗ làm. Con đường dài đăng đẳng.
 
Mùa đông gió lạnh cắt da.  Bầu trời xám xịt như trĩu đầy nước.Những ngày như thế này dễ khiến tâm trạng cảm thấy u ám hơn, những bước chân nặng nề hơn, ngỡ như có cái gì đó đè lên ngực, kéo ghì đôi chân lại. Chị đã trải qua bao nhiêu buổi sáng thế này. Nhưng mỗi buổi sáng, cảm giác cô đơn buốt giá vẫn lặp lại như những vết dao cứa vào từng thớ thịt .
 
Gió bất chợt thổi mạnh, cuốn theo những đám mây đen kéo rợp cả trời. Mưa bắt đầu lắc rắc hạt. Chị trùm nón lên đầu, kéo ghì chiếc áo choàng cũ kỹ quanh thân hình gầy gò và ôm chặt chiếc ví sờn trước ngực. Lúp xúp, chị cố rảo bước ngược chiều gió, lầm thầm mong mỏi kịp đến trạm xe trước khi cơn mưa lớn đổ về.

Đến khi ngồi vào chỗ, chị mới cảm thấy cái lạnh đang thấm dần vào cơ thể. Nước mưa ướt đẫm tóc và quần áo chị. Mắt chị cũng ướt đẫm. Chị nhìn ra cửa kính. Chung quanh chỉ dày đặc một màn mưa.    
 
Chị đã đến đất nước xa lạ này, đánh đổi bằng nhiều mất mát, tổn thương. Một thân một mình chị bươn chải, vò võ như con cò lặn lội bờ ao ở quê nhà. Nhưng cuộc sống khó khăn quá.  Không có thời gian để học hỏi, cũng không có thời gian để ước mơ. Tất cả đều quá xa xỉ cho một di dân cùng khổ như chị.
 
Mỗi ngày là một cuộc chiến đấu sinh tồn. Chỉ có một động lực để chị tiếp bước, là vì đứa con trai nhỏ. Trên đôi môi tím tái của chị chợt nở nụ cười khi nghĩ đến giờ này, trong lớp học ấm áp, con đang ngồi bên bạn bè, thầy cô. Một mai con sẽ lớn, sẽ hòa nhập vào đời sống, thành công và hạnh phúc như người bản xứ.
 
*
 
Những chuyến xe buýt kéo dài theo suốt cơn mưa. Khi đến nhà hàng, bàn tay chị tê cóng vì lạnh. Lúc thay đồng phục, chị cảm thấy cơ thể nhức nhối và hắt hơi liên tục.  Chị nhủ thầm: “Không. Mình không thể nào bị bệnh được.” Chị còn phải làm việc kiếm tiền nuôi con nữa.
 
Còn hơn nửa tiếng là đến giờ nhà hàng mở cửa. Mọi người hối hả chuẩn bị. Chị châm thêm gia vị, kiểm tra lại giấy ăn, sắp xếp bàn ghế… rồi lui vào nhà bếp. Nơi đây là công việc chính của chị.
 
Bắt đầu một ngày bận rộn. Chị lăng xăng dọn dẹp, lau chùi, làm những việc lặt vặt khi đầu bếp sai bảo, rửa chồng bát đĩa dơ… Ngần ấy việc không tên làm chị bở hơi tai. 
 
Hình như hôm nay nhà hàng đông khách hơn. Chị đoán thế, vì nghe tiếng cửa mở liên tục bên ngoài, tiếng chào mời khách của tiếp tân lẫn tiếng nói cười rộn rã của thực khách. Còn nữa, ông quản lý Chen hối hả chạy ra chạy vô hối thúc nhà bếp, quát tháo bồi bàn và hét bên tai chị:
 
- Hurry, hurry, Lin. Vừa nói, ông vừa ra dấu hối thúc.
 
Liên là tên chị. Nhưng ông này không bao giờ phát âm đúng. Chị quýnh quáng gật gật đầu. Chồng bát trên tay chị lắc lư suýt đổ xuống đất. Mồ hôi tươm đầy trán chị. Cảm giác mệt lả làm mặt chị tái xanh. 

Từ sáng tới giờ chị làm không ngơi tay. Mà không chỉ riêng chị, mọi người đều bận rộn, cả thời gian ăn cũng không có. Lảo đảo, chị đến bên bàn, rót một tách nước nóng uống vài ngụm cho ấm rồi trở lại tiếp tục vục tay vào chồng bát đĩa dơ còn đầy ngợp.
 
Nhà bếp nhộn nhịp hơn thường ngày. Tiếng dao thớt khua lộp cộp, tiếng dầu mỡ lèo xèo reo trên chảo, tiếng nồi nước sôi sùng sục trên bếp lò… Không khí dày đặc với mùi thức ăn trộn lẫn mùi nước tương, gừng, hành tỏi…
 
Giờ khắc trôi qua chậm chạp.  Chân chị tê cứng không còn cảm giác. Lưng chị đau nhói. Mọi vật hoa đi trước mắt chị. Chị hầu như không nhìn rõ những gương mặt chung quanh, chỉ loáng thoáng nghe họ nói cười bằng tiếng Quan thoại, thứ tiếng xa lạ mà chị không hiểu một chút gì. Cảm giác thật lẻ loi. Ở đây công việc của chị là phục vụ, dọn dẹp, chuẩn bị. Không ai hỏi chị như thế nào, không ai quan tâm nếu chị đói hay mệt. Từ lâu rồi, chị đã học biết một điều là chẳng kỳ vọng điều gì lẫn bất cứ ai trong cuộc sống này. Cứ cắm cúi mà làm qua từng ngày, nhủ với mình rằng hãy vì con mà gắng gượng.
 
Cuối cùng nhà hàng cũng đóng cửa. Những người khách cuối cùng rời đi mang theo những âm thanh rộn rã tiếng nói cười. Họ như ở một thế giới nào khác mà chị chẳng thể nào chạm tới.
 
Khi gỡ tạp dề ra, chị tưởng chừng tay chân mình rời rã từng khúc. Chị thay lại bộ đồ ban sáng. Bộ đồ vẫn còn ẩm ướt làm chị rùng mình vì lạnh. Nhưng chị không bận tâm đến điều đó, mà vội vàng lấy  phần ăn để dành định mang về. Hôm nay nhà hàng đóng cửa muộn, chắc con đang trông chị lắm.
 
Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra… Mọi người đang chờ chị ở sảnh.
 
- Lin, come here.
 
Giọng quản lý Cheng ồm ồm như ra lệnh. Chị rụt rè bước đến quầy. Quản lý Cheng cười vui vẻ, khác hẳn với gương mặt cau có suốt ngày. Ông đưa cho chị phong bì đỏ. Chị ngạc nhiên cầm lấy phong bao. Tiền gì đây? Chưa đến ngày lĩnh lương mà.
Nhìn vẻ ngơ ngác của chị, quản lý Chen gãi gãi đầu, như cố nhớ ra điều gì đó. Rồi ông chợt “À!”  lên một tiếng:
 
- Ah! “Happy Giao thừa.”
 
Câu này ông đã học được từ người bạn Việt gốc Hoa hôm qua. Âm thanh quen thuộc của hai tiếng “giao thừa” gợi cho chị cảm giác bồi hồi. Vô thức, nước mắt chị chảy xuống thành dòng. Không khí chợt lắng xuống. Quản lý Chen đằng hắng nén xúc động, vỗ nhẹ vào vai chị.
 
Cô Húa nhẹ nhàng lấy ra chiếc khăn quàng màu xanh, rất dày và ấm choàng quanh cổ chị. Anh bếp Lee đưa cho chị một hộp canh và một hộp gà quay. Cô Mei đại diện cho nhóm tiếp tân tặng chị chiếc ví mới. Chú Bĩn đại diện cho tổ bồi bàn trích quỹ tiền tips trong ngày tặng chị.
 
Chị sửng sốt nhìn mọi người, không tin được đây là sự thật. Đôi tay chị run run đón lấy từng phần quà mà không biết nói gì.
 
Sáu tháng làm việc ở đây, chị cứ lùi lũi như chiếc bóng, im lặng không nói với ai một câu nào, vì không biết tiếng. Co ro  trong chiếc vỏ ốc của mình, chị nghĩ rằng không ai quan tâm đến một người cơ hàn như chị.
 
Để phút giây này, sự cảm động vỡ òa trong chị như cơn sóng đổ. Thì ra trên đất nước xa lạ này vẫn có những tấm lòng, chỉ là chị không biết đến hay chưa biết đến mà thôi.
 
Chị cúi đầu cảm ơn tất cả.  Đôi vai chị co từng nhịp theo tiếng nấc. Cô Húa nắm lấy tay chị, ra dấu sẽ đưa chị về , vì đã khuya rồi. Chị đi ra xe cùng cô Húa sau khi cúi chào mọi người. Nụ cười trên môi chị còn vương nước mắt.
 
Không hẹn mà tất cả cùng vẫy tay chào chị và nói lớn bằng giọng Quan Thoại lơ lớ:
 
- Happy Giao thừa, Lin.
 
*
 
Mưa vẫn còn rỉ rả. Những ngọn đèn loang loáng bóng nước không đủ thắp sáng suốt những con đường. Bóng tối chập chờn chườm trong giá lạnh của mùa đông.
 
Một chiếc xe cũ chạy với tốc độ khá nhanh như muốn thu ngắn đoạn đường về sau ngày làm việc mệt nhọc. Ngồi nép trên chiếc ghế cạnh người lái, có một người đàn bà gầy guộc, cổ khoác chiếc khăn choàng xanh và tay ôm chặt những gói quà. Hình như đó là những món đồ quý giá lắm, vì trên gương mặt héo hắt của chị đã thấp thoáng nụ cười. Lâu lắm rồi chị mới tìm thấy niềm vui như thế này. Chị vuốt ve từng món trên tay, cảm thấy cuộc đời mình có ý nghĩa hơn, không chỉ quẩn quanh với sự chiến đấu sống còn mỗi ngày vắt kiệt thể xác lẫn tâm hồn. Ở một nơi không phải là quê hương mình, chị đã tìm thấy chút ủi an của tình người. Dù chỉ một chút thôi, nhưng ngần ấy cũng đủ cho chị niềm tin mà bước tới.
 
Một thân một bóng giữa nơi xa lạ, như chiếc lá lìa  cành lay lắt, cố lội ngược dòng sông. Chị biết, còn rất nhiều gian khó chập chùng. Nhưng dù khó khăn bao nhiêu, chị tin mình cũng sẽ vượt qua.
 
Chị trìu mến nhìn cô người Hoa bên cạnh, thầm cảm ơn cô và những người bạn tốt đã cho chị một ngày ba mươi Tết thật ấm lòng nơi đất khách.
 
Mưa vẫn không ngơi.
 
Người đàn bà nhìn hun hút vào bóng đêm. Hai hàng cây bên đường lùi dần lại. Xa xa, đã thấp thoáng căn phòng nhỏ với ngọn đèn vàng từng đêm vẫn thắp sáng chờ đợi chị.
 
 
BIỂN CÁT
 

Ý kiến bạn đọc
07/02/202502:34:51
Khách
Tết năm nay là cái Tết lo âu cho dân Ukraine vì không biết khi nào Mỹ trở mặt phản bội đồng minh bán đứng Ukraine cho Nga như họ phản bội VNCH ngày xưa. Dân Palestine cung dang lo âu vì Trump sắp đuổi họ ra khỏi Gaza đi tha phuơng cầu thực để Trump xây khách sạn khu giải trí bờ biển. Nhân viên USAID, bộ Tư Pháp, bộ Giáo Dục, CIA dang rầu thối ruột vì bị sa thải hay sắp phải nghỉ việc. Dân Ðan Mạch, Canada, Mexico, cũng lo âu vì Trump đe doạ dất nuớc họ. Tết năm nay xui xẻo cho toàn thế giới .
01/02/202504:20:33
Khách
Một bài viết hay. Những niềm vui nho nhỏ nhưng ấm áp tình người, thật đúng như vậy đó :

*** Tuấn buông đũa, mở ba lô lấy tờ giấy đưa cho mẹ:
- Đây là thư mời phụ huynh những học sinh giỏi của khối lớp sáu đến trường ăn sáng với các thầy cô.

***Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra… Mọi người đang chờ chị ở sảnh.
- Lin, come here.
Quản lý Cheng cười vui vẻ, khác hẳn với gương mặt cau có suốt ngày. Ông đưa cho chị phong bì đỏ
- Ah! “Happy Giao thừa.”
Cô Húa nhẹ nhàng lấy ra chiếc khăn quàng màu xanh, rất dày và ấm choàng quanh cổ chị. Anh bếp Lee đưa cho chị một hộp canh và một hộp gà quay. Cô Mei đại diện cho nhóm tiếp tân tặng chị chiếc ví mới. Chú Bĩn đại diện cho tổ bồi bàn trích quỹ tiền tips trong ngày tặng chị.
Chị sửng sốt nhìn mọi người, không tin được đây là sự thật.
Sáu tháng làm việc ở đây, chị cứ lùi lũi như chiếc bóng, im lặng không nói với ai một câu nào, vì không biết tiếng. Co ro trong chiếc vỏ ốc của mình, chị nghĩ rằng không ai quan tâm đến một người cơ hàn như chị.
29/01/202515:12:44
Khách
Dân VN vuợt biên để chạy trốn nguời Việt, ra biển thi gặp hải tặc Thái cuớp bóc hãm hiếp giết chết, nhưng rồi khi định cư lại gặp những nguời Á Châu có lòng nhân ái. Mỗi nguời có cái nghiệp, khi qua đuợc gian nan là trả hết nghiệp như thầy Tam Tạng đi thỉnh kinh ngày xưa. Hết cơn bĩ cực thì sung suớng. Bài viết này có kết thúc hay.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 179,690
... Cả bàn cà phê sáng cuối tuần đồng thuận về việc vợ chồng càng già càng khó trò chuyện với nhau nhưng lại giỏi chuyện bé xé ra to. Ông bức xúc nói toạc móng heo ra cho rõ, “Hồi nhỏ gặp nhau trong trường, lớn hơn gặp nhau nơi làm việc cả ngày, nói hết chuyện trên trời dưới đất nhưng lời trái tim muốn nói lại không thốt ra được nên đêm về viết thư; viết cũng ta bà trang này sang trang khác mà ý chính vẫn không thành chữ được. Bởi thế mới có lời thơ, lời nhạc được nhiều người yêu thích “ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu…” Tôi kiên nhẫn, kiên trì đến cuối cùng cũng hiểu là họ giả vờ, kẻ ngu đần không hiểu không ai khác là mình. Chỉ khác nhau khi không thích nữa thì tên con trai hô biến, nhưng con gái họ không như thế, vẫn giữ quan hệ như bạn bè vì chưa hết giá trị lợi dụng cho đến khi tên con trai tự hiểu, tự rút lui. Tôi thất bại bao tập nhiêu rồi mới biết thất bại toàn tập là gặp bà xã tôi…”
Sương mù sáng nay khiến bầu trời như bầu sữa mênh mông. Tôi gọi người bạn trẻ đi câu cá, anh ấy trả lời mù mịt như sương, “Trời này ở nhà cho nó lành đi đại ca…” Anh bạn trẻ nói rồi cười hì hì. Tôi không quen ép người khác nên đi ra đi vào garage và cõi sương mù ngoài sân trước nhà. Nghĩ đến cuộc sống Mỹ là mơ ước của vạn người trên hành tinh, nói cụ thể hơn về giấc mơ Mỹ của vài năm trước, có năm trăm ngàn đô la đầu tư vào nước Mỹ là có thể đi Mỹ định cư, có thẻ xanh cho cả gia đình. Nhưng bây giờ lên năm triệu với cái thẻ vàng thời Trump-dát-vàng. Nói cách khác bây giờ là triệu phú đô la hãy nói tới chuyện nhập cư Mỹ, cách nhập cư lậu đã lỗi thời.
Tôi đi dự đám cưới con của một người quen, nhưng lòng không vui lắm vì bị xếp ngồi chung bàn với những ông bà lớn tuổi. Đối với tôi đó là một cơn ác mộng vì đa phần thời gian buổi tiệc, toàn là nghe những lời than của các cụ. Người già được tôn trọng nên được sắp xếp ngồi gần sân khấu. Vừa ăn các cụ vừa than vãn về âm thanh lớn quá, về con cái ít quan tâm đến cha mẹ, về đã qua rồi cái thời đám cưới làng quê, tuy các món ăn không cao lương mỹ vị như đám cưới ở Mỹ này, nhưng gần gũi, đầm ấm tình nghĩa bà con họ hàng, xóm giềng... Các cụ chỉ mong cô dâu, chú rể và gia đình hai họ nhanh chóng đến chào bàn, để tặng quà và kết thúc ra về. Chịu không nổi sự tra tấn của âm thanh, dù tiệc mới hơn nửa chừng mà các cụ đã lần lượt bỏ ra về sau khi tặng quà, chỉ còn mình tôi ngồi với “một cõi bơ vơ”...
Tui coi cái hóa đơn điện thoại. Chaaa… sao mà cao quá. Nghe nói rồi đây thuế má tăng lên. A… cần phải thu vén, bớt được chỗ nào đỡ chỗ đó. Gọi người bạn cũng xài cùng hãng điện thoại với tui, hỏi, bạn nói, cũng có xài wifi (mạng) và một cái cellphone (điện thoại cầm tay) mà chỉ trả mấy chục mỗi tháng. Còn tui, sao tới hơn 150 đô lận? Tui thì xài “mạng” và cái điện thoại bàn (landline), còn cái điện thoại cầm tay thì tui ít cầm, ít xài, cho dù khỏi tốn tiền vì là của con dâu cho. À, nội cái điện thoại bàn cũng gần 60 đô mỗi tháng rồi. Mấy đứa em ưa nói, -Bà có điện thoại cầm tay sao hổng tập xài, có đủ thứ, tiện lợi, y như cái computer vậy đó, bỏ bớt cái kia cho rồi.
Nếu ở xa vùng Đông Bắc Hoa Kỳ, khi có dịp lái xe qua thành phố New York hay vào thủ đô Washington DC lúc tuyết đang rơi lất phất… bạn chớ ngạc nhiên khi dừng xe ở ngã tư đường lúc đèn đỏ thì trông thấy một người, thường là một thanh niên da đen, tay xách bình xịt nước, tay cầm chiếc cần lau kính xe chạy ra cào lia, cào lịa trên kính xe của bạn mà không cần hỏi han gì cả. Khi mới định cư ở tiểu bang Maryland, tôi được anh bạn đưa đi New York chơi cho biết thành phố lớn nhất ở Hoa Kỳ. Nếu không vững tay lái, người ta sẽ choáng ngợp với luợng xe lưu thông như mắc cửi. Nhưng anh bạn tôi đã đến New York nhiều lần, nên anh ta lái xe rất bình tĩnh và an toàn. Khi xe dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, một anh thanh niên da đen vội vã chạy ra lau kính xe như tôi đã mô tả ở trên. Anh bạn tôi ung dung, im lặng để cho người thanh niên ấy lau kính xe… Khi đèn vàng nổi lên, anh bạn tôi hạ cửa kính xe đưa cho anh thanh niên ba đô la. Người thanh niên nói: “Thank you! Thank you!” rồi chạy vội vào lề đường.
Tin về một bé gái 11 tuổi ở Texas đã tự tử chết ngày 8 tháng 2 vừa rồi vì bị bắt nạt bởi bạn bè tại trường học liên quan đến tình trạng di trú của gia đình em khiến tôi lại liên tưởng đến những ngày tháng đen tối sau ngày 30 tháng 4 năm 1975. Khi ấy đã có bao nhiêu thành phần cơ hội lên mặt hống hách. Và để lập công với chính quyền mới, họ đã không ngần ngại có những hành động cũng như lời nói đe dọa những người từng là hàng xóm, là bạn bè, là đồng nghiệp của họ. Khi ấy có biết bao nhiêu người trong chúng ta cùng mang chung một tâm trạng lo âu hoang mang, không còn dám tin tưởng vào bất cứ một ai. Có lẽ đó cũng là điều mà chính quyền mới khi ấy mong muốn và biết đâu điều đó cũng nằm trong kế hoạch của họ. Khi người dân nghi kỵ lẫn nhau, sẵn sàng trở mặt đấu tố nhau thì giới lãnh đạo sẽ chẳng còn phải lo có thành phần nào rảnh rỗi để chống đối lại mình.
Biết được Hội sinh viên người Mỹ bản địa ở trường UTA (University of Texas at Arlington) cần nhiều thiện nguyện viên giúp cho lễ hội Pow Wow lần thứ 29 được tổ chức vào ngày 1 tháng Ba năm 2025, tôi chủ động liên lạc với Ông chủ tịch của hội và được chấp nhận vào làm thiện nguyện viên. Tất cả các thiện nguyện viên được yêu cầu tham gia hai buổi họp online để nghe phổ biến về nội qui và những điều nên tránh khi làm thiện nguyện cho lễ hội. Buổi họp thứ ba được tổ chức tại trường UTA một ngày trước lễ hội. Ông Silva-Brave, chủ tịch hội sinh viên người Mỹ bản địa, giải đáp những thắc mắc của thiện nguyện viên, đưa chúng tôi đi tham quan khu vực Maverick Activity Center để chúng tôi khỏi bỡ ngỡ khi làm việc.
Tôi đến thăm chị Dung đang nằm bịnh. Anh Việt mở cửa đón tôi với bộ mặt hốc hác xanh xao tiều tụy. Nhìn chị nằm trên giường gần như bất động, tôi đè nén sự xúc động. Không ai ngờ vợ anh đang còn mạnh mẽ bất ngờ bị ung thư bướu trong não, chữa trị trong thời gian ngắn, nay đành bất lực. Dầu biết luật đời gắn chặt Sinh Lão Bệnh Tử không ai tránh thoát. Nhưng có chia lìa là có đau buồn ngậm ngùi, nhất là với người phụ nữ có quá nhiều đức tánh tốt, người vợ tuyệt vời, người mẹ mà các con xem như thần tượng, người dâu được cả dòng họ nhà chồng khen ngợi, bạn bè thương mến.
Dung vượt biên qua Mỹ lúc vừa xong trung học. Bố mất khi còn trong trại giam sĩ quan chế độ cũ. Mẹ cũng mất sau mấy năm bươn chải mua bán nuôi con. Hai đứa cháu mồ côi được cô mang về nuôi. Khi Dung học xong trung học, cô tìm mối vượt biên cho Dung đi, bởi vì con “ngụy quân ngụy quyền” không thể vào đại học. Chuyến đi kinh hoàng suýt mất mạng, nhưng cuối cùng Dung cũng được nhận vào Mỹ, vì khai bố mất trong tù. Phái đoàn Mỹ khi phỏng vấn họ tìm ra tung tích bố dễ dàng, dựa vào tấm hình bố mặc quân phục ẵm Dung lúc 5 tuổi, cười nhe hàm răng sún thiếu 2 cái răng cửa.
Trời mùa đông, sương mù phủ mờ những con đường. Tôi ngồi trong chiếc Toyota Camry đã vượt qua hơn trăm ngàn dặm, lắng nghe tiếng quạt gió từ hệ thống sưởi ấm phả đều lên khuôn mặt tê lạnh. Buổi sáng âm 4 độ C, và khi điện thoại trên giá đỡ bất ngờ sáng lên, tôi thấy thông báo: “Pick up from Wawa, $5.50.” Không chút đắn đo, tôi nhấn “chấp nhận.” Cây xăng Wawa chỉ cách nhà vài con đường. Khi xe vừa dừng lại, tôi mở cửa bước vào cửa hàng tiện lợi. Dù là sáng thứ Bảy, nơi này vẫn nhộn nhịp như mọi ngày. Các trạm bơm xăng chật kín xe cộ. Xe tải chở hàng, xe con, và những chiếc SUV đông đúc trẻ em trên ghế sau nối đuôi nhau chờ đến lượt. Tài xế nhanh tay cầm vòi bơm, mắt liếc qua màn hình hiển thị giá xăng, một vài người thở dài khi thấy con số tăng lên nhanh chóng.
Nhạc sĩ Cung Tiến